Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cảnh Sát Đặc Nhiệm Texas

Chương 5

Tác giả: Diana Palmer

Khi đến San Antonio, Josie nhận thấy thành phố này đã trở nên rộng lớn hơn nhiều so với thành phố trong ký ức của cô. Cô đã học tập tại thành phố này. Chính tại nơi đây lần đầu tiên cô đã biết yêu và đã bị phụ bạc. Bây giờ cô lại quay trở lại nơi đây, để phối họp thực hiện một cuộc điều tra cùng với người đàn ông đã là nguyên nhân của những nỗi đau khổ vô hạn của cô.

Mặc dù cô biết nhiều tình tiết trong vụ Jennings, là những thông tin cho phép cô đi trước cảnh sát địa phương trong vụ điều tra này, nhưng không vì thế mà cô có ý định lấn quyền họ. Cô cần phải rất thận trọng vì vụ giết người này có thể đụng chạm đến nhiều nhân vật cao cấp trong chính phủ. Do vậy công việc này đòi hỏi sự hợp tác và năng lực nhận thức tuyệt đối của các bên tham gia.

Cuộc điều tra báo hiệu rất nhiều khó khăn, – cô nghĩ. Dale đã trốn thoát khỏi trại giam nơi mà anh ta phải thụ án vì tội ám sát người cộng tác với Bib Webb. Làm thế nào anh ta có thể trốn khỏi trại giam và tại sao anh ta lại là nạn nhân của một vụ án mạng? Đó là những gì cô cần phải khám phá.

Cô nhìn bao quát phòng làm việc của chưởng lý hạt với nụ cười trên môi. Bàn làm việc chất đầy giấy tờ và những chồng tài liệu khác nhau làm cô nhớ đến bàn làm việc của mình. Đó là một căn phòng rộng và hiện đại, bộc lộ rõ nét dấu ấn nghề nghiệp. Một cánh cửa bên mở ra, một phụ nữ thanh lịch với mái tóc đen xuất hiện ở cửa ra vào. Cô ra hiệu mời Josie vào trong căn phòng kề sát bên cạnh; căn phòng này cũng chất đầy tài liệu và những tủ gỗ sắp xếp tài liệu.

– Tôi là Linda Harvey, trợ lý của chưởng lý. – Cô nói. – Chính tôi đã đề nghị cô giúp đỡ, cô Langley ạ. Chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại rồi.

– Rất vui được gặp cô. – Josie vừa nói vừa bắt tay cô gái. – Tôi đang ngắm sự ngăn nắp trong căn phòng này. Nó làm tôi nhớ đến văn phòng của tôi ở Austin.

Linda lắc đầu cười.

– Chắc là người ta sẽ phải chôn tôi với một bó tài liệu trên tay mất. Nếu cô muốn uống cà phê thì có một cái máy pha cà phê ở hành lang đấy.

– Không, cảm ơn. Sáng nay tôi đã uống hai tách rồi. Thêm một tách nữa thì chắc tôi sẽ phải trèo lên ri đô mất.

Linda nở một nụ cười thẳng thắn.

– Tôi biết rồi! Mời cô ngồi. Simon Hart đã cho tôi biết là về mặt cá nhân cô cũng có liên quan đến vụ án này phải không?

– Còn hơn là tôi muốn thế ấy chứ. Jennings đã đưa tôi đến buổi tiệc đó, nơi mà anh ta bị cho là đã giết Henry Garner. Tôi không thể cung cấp bằng chứng ngoại phạm cho anh ta được nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ sự vô tội của anh ta.

– Vâng, tôi có theo dõi hồ sơ. – Linda bình thản trả lời. – Lúc đó, những nghi ngờ của cô đều xoay xung quanh Bib Webb.

Josie nhăn mặt

– Và tôi đã phải trả giá đắt. Tôi chỉ đơn giản cho rằng Webb là người mà tên giết người nhằm vào nhiều nhất, đó là một chuyện. Báo chí đã xuyên tạc những lời nói của tôi và làm cho những nghi ngờ của tôi trở thành, như cô nói đấy, những lời buộc tội mở. Đó là một khối thuốc nổ thật sự vì lẽ rằng lúc đó, Webb đang khát khao cái ghế phó thống đốc bang.

– Đúng… Đối thủ cạnh tranh của anh ta rút lui vào phút cuối cùng, để lại chiến trường chỉ còn một mình anh ta. Lúc nào tôi cũng thấy sự trùng hợp này rất có lợi có anh ta, nhất là khi số lượng người ủng hộ Webb đã giảm theo những cuộc thăm dò.

Linda mỉm cười trước khi nói tiếp:

– Nếu tôi còn nhớ thì luật sư chính đã không nể nang gì cô cả, khi cô làm chứng theo hướng có lợi cho Jennings.

– Ông ta đã moi ra vụ hiếp dâm mà tôi đã khởi kiện chống lại một người khi tôi mới 15 tuổi. Chuyện này cũng có trong hồ sơ của tôi. Kẻ khốn nạn đó thật sự đã cố hãm hiếp tôi. – Josie nói và nghiêng người về phía trước. – Chỉ mãi sau này tôi mới hiểu hắn đã bỏ cái gì đó vào cốc của tôi. Có thể gọi là một dạng ma túy gì đó.

– Tôi cũng nghi ngờ điều đó. Cảm ơn cô đã nói chuyện thẳng thắn với tôi. Thật ra, tôi đã tiến hành một cuộc điều tra nhỏ về vấn đề này. Tôi đã gặp lại ông chưởng lý đã điều tra vụ này. Lúc đó, ông ta còn trẻ. Gia đình gã thanh niên đó quen biết nhiều nơi lắm. Người ta đã nói đến kẻ hiếp dâm như là một nạn nhân và ông ta đã tin hắn. Khi chúng tôi tranh cãi về chuyện này, ông ấy hầu như đã rất lấy làm tiếc.

– Ông ấy mới thật tử tế làm sao! – Josie nói giọng chế giễu. – Chỉ muộn có chín năm thôi mà!

– Đúng là phụ nữ thường không có một vai trò nào cả. Dù sao đi chăng nữa, kẻ hiếp dâm cô giờ đã không còn có thể làm hại ai được nữa. Cách đây một năm, hắn đã hãm hiếp và gần như đã bóp cổ một phụ nữ ở Victoria. Hắn đã tự sát trong xe khi cố chạy trốn cảnh sát.

Josie bật cười.

– Tôi biết. Tôi đã nhận được rất nhiều cú điện thoại của người dân ở Jacobsville sau vụ đó. Có cả ông chưởng lý của hạt, người đã đưa kẻ hiếp dâm ra tòa nữa. Ông ấy đã nói với tôi rằng ông luôn tin tôi nói thật, ngay cả khi bản án đã được tuyên.

– Ít ra là cô đã được minh oan. – Linda nói. – Dừ sao thì cô cũng đã thoát khỏi những chuyện đó.

Josie nhún vai.

– Tất cả chỉ là vấn đề động cơ mà thôi. Tôi muốn tránh nỗi nhục nhã này cho những nạn nhân vô tội khác.

– Và cô đã trở thành một điều tra viên xuất sắc. Nhưng tại sao cô không làm việc cho văn phòng chưởng lý của hạt? Hay còn tốt hơn nữa, tại sao cô không là chưởng lý nhỉ? Ngày nay có rất nhiều phụ nữ đang thử vị trí đó. Chúng ta đang có một người phụ nữ như thế, ở ngay đây.

– Tôi biết, tôi sẽ bỏ phiếu cho cô ta, nếu như còn ở San Antonio.

– Đó là một con hổ cái. Cả tôi nữa. – Linda nói. – Nào, điều gì đã thúc đẩy cô cống hiến tài năng cho nhà nước?

Không thể không trả lời câu hỏi, – Josie nghĩ ngợi trước sự nằn nì của cô trợ lý. Cô mỉm cười.

– Vụ kiện của Jennings. Tôi bị mất tín nhiệm từ vụ đó, và bị mang tiếng xấu là kẻ chuyên nói dối và hay bịa chuyện. Không ai muốn tuyển dụng tôi, trừ Simon Hart, ông ấy là người duy nhất cho tôi một cơ hội.

– Ồ, tôi lấy làm tiếc. Nếu có lúc nào đó mà cô đổi ý, chúng tôi rất vui được dành cho cô một vị trí ở đây.

– Cảm ơn, tôi sẽ ghi nhớ điều này.

– Tôi rất vui khi người chịu trách nhiệm vụ điều tra này là cô. Nếu cô cần điều gì thì đừng ngại nói với tôi.

– Có lẽ tôi sẽ hỏi cô nhiều hơn là cô muốn làm cho tôi đấy. – Josie nói, giọng ung dung. – Vụ này rất tế nhị. Nó liên quan đến một thành viên trong chính phủ. Không phải ngẫu nhiên mà Marc Brannon cũng tham gia vụ này. Nhờ một chút ít may mắn, chúng tôi đang nhằm vào Jake Marsh, một ông trùm mafia ở địa phương. Nhưng cũng có thể chúng tôi còn phải điều tra một người nào đó… có chức vụ rất cao.

– Ở đây không ai sợ những vụ tiêu cực đâu.

Cô buông tiếng thở dài sảng khoái.

– Đó chính là điều mà tôi muốn nghe đấy. Cảm ơn.

– Cô sẽ chung văn phòng với Cash Grier. – Linda thông báo cho Josie khi đứng lên. Rồi cô sẽ biết, đó không phải làm một anh chàng xấu, cho dù Marc có nói chuyện gì với cô đi chăng nữa. Họ đã từng làm việc cùng nhau mà.

– Tôi sẽ không quên điều này. Cảm ơn cô vì đã giúp đỡ.

– Không có gì. Tôi chỉ làm công việc của mình thôi.

Cho đến cuối ngày hôm đó, Josie đã làm quen với tất cả thành viên trong đội và cảm thấy rất thoải mái trong môi trường làm việc mới của mình. Cô vẫn còn chưa gặp cả Grier lẫn Brannon – thật là một sự sảng khoái thật sự! Có thể Marc làm việc ở bên ngoài. Cô còn không biết làm thế nào mà cô có thể ngày nào cũng làm việc gần anh mà lại không phải chịu đựng những cơn xúc động.

Lúc trở về khách sạn Madison, cô đã gặp anh. Anh đang đợi cô trong chiếc xe mui trần có gắn một cái ăng ten ở trên của mình. Cô bước ra khỏi xe của mình và đứng yên tại chỗ, tay xách túi, và chờ xem anh sẽ làm gì. Khi anh đóng cửa xe và tiến về phía cô, cô đã phải cố gắng tỏ ra dửng dưng. Không việc gì khó bằng việc đó, vì ở tận đáy lòng, con tim cô đang hoảng hốt

Khi đến gần cô, Marc uể oải dựa người vào xe của cô và nhìn cô với vẻ ngạo nghễ vốn có của anh. Anh là người đàn ông quyến rũ nhất mà cô chưa bao giờ gặp trước đó. Cô nghĩ, đó là một cái nhìn dâm dục rụt rè mà anh dành cho cô sau khi đã cân nhắc tính toán. Anh biết những tình cảm của cô đối với anh trước khi họ chia tay. Và anh đang đùa giỡn với nó.

– Tôi cứ tưởng cảnh sát đặc nhiệm đều có xe công?

– Tôi thích lái xe của mình hơn. Ngày làm việc đầu tiên của cô thế nào?

– Tôi đã gặp trợ lý của ông chưởng lý. Còn anh làm việc bên ngoài phải không?

Anh gật đầu mà không nói một lời nào.

– Anh đã nhận được tập hồ sơ tôi gửi cho anh chưa?

Một lần nữa, anh lại gật đầu mà không nói năng gì cả.

Cô nghiêng đầu sang một bên, mắt ánh lên một vẻ châm chọc.

– Tôi cũng nói được tiếng của người vừa câm vừa điếc đấy, nếu anh muốn như thế.

– Cô vẫn không thay đổi gì cả. – Anh nói rồi bật cười.

Cô đẩy cặp kính gọng vàng lên sống mũi thanh mảnh của mình.

– Ồ, cố chứ. Tôi đã thay đổi, Brannon ạ. Chẳng qua là vì tôi cố không biểu lộ ra đó thôi. Còn bây giờ, nếu anh muốn bàn đến cuộc điều tra thì…

– Tôi rất muốn, nhưng không phải trong phòng nghỉ của khách sạn như thế này, – anh nói, cảm thấy bối rối vì vẻ lạnh lùng của cô.

Thái độ điềm tĩnh của Josie làm anh cảm thấy khó chịu. Dường như cô quá tin chắc vào bản thân…

– Tốt thôi. Tôi chỉ xem tôi có tin nhắn hay không thôi, rồi tôi sẽ đi ngay.

Anh nổi cáu, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Không thể làm cho cô bực mình được. Vả lại, tại sao anh lại muốn làm điều đó chứ? Tại sao anh lại có ý muốn làm cô nổi giận như vậy chứ?

Làm ra vẻ không biết gì, cô quay gót và đi lên phòng mình rồi gọi điện cho lễ tân. Không có tin nhắn nào cho cô hết. Cô thoa sơ một chút phấn rồi lại ra khỏi phòng.

Đứng dựa vào xe mui trần của mình, Marc ngạc nhiên nhìn cô tiến lại gần.

– Năm phút. Một kỷ lục đối với một phụ nữ.

– Một kỳ công đối với một người đàn ông, – cô nói với vẻ khô khốc. – Chúng ta có thể gặp nhau ở một nơi nào đó. Anh muốn đi đâu?

– Đừng có ngớ ngẩn như thế!

Vì thấy anh mở cửa xe của mình bên phía hành khách nên cô liếc nhìn vào trong với vẻ thận trọng.

– Làm thế nào mà vào được bên trong? Trèo vào bằng thang à?

– Thôi nào! Đâu có cao gì đâu!

Cô leo lên xe một cách yêu kiều nhất có thể. Marc đóng cửa lại, vẻ nhẫn nại một cách quá đáng. Sau đó anh ngồi vào sau tay lái, thắt đai an toàn. Trước khi nổ máy, anh còn kiểm tra xem đai an toàn của Josie đã được thắt chưa. Chỉ ít phút sau, họ đã hòa vào dòng người trên đường phố. Marc lái xe rất tốt: thoải mái và tự chủ. Cô liếc nhìn bàn tay rám nắng của anh đang nắm vô lăng và không thể ngăn mình nghĩ ngợi về bàn tay của anh.

Cảm thấy khó chịu, cô chuyển sang mải mê ngắm cảnh xung quanh. Họ đã ra khỏi thành phố và đang đi xuyên qua những bãi chăn thả súc vật được tô điểm thêm bởi những giếng dầu và những chiếc tháp khoan trông giống như những chiếc máy xén cỏ. Xung quanh những giếng dầu là một đàn gia súc đang gặm cỏ một cách hững hờ.

– Những cái bể này thậm chí còn chưa đầy được một nửa nữa, – cô nói và đưa tay trỏ những bể chứa bằng bê tông để hứng nước mưa.

– Hạn hán đã thử thách sức chịu đựng của vùng này quá lâu rồi. Khi người ta không mong có mưa thì trời cứ mưa suốt.

Anh liếc nhìn chéo qua cô, mắt anh bị vành mũ che mất.

– Hôm nay tôi đã nói chuyện với chưởng lý. Có vẻ như tất cả mọi người trong văn phòng đều đánh giá cô rất cao.

– Anh thấy lạ à?

– Tôi không muốn nói ý đó.

Cô thản nhiên quay đầu về phía anh.

– Vậy anh muốn nói với tôi về chuyện gì? – Cô hỏi.

– Tại sao một tên giết người lại được phép tham gia lao động công ích?

Cô chau mày. Chính cô cũng đã tự hỏi mình câu hỏi này. Thông thường, không ai cho phép những kẻ bị kết tội giết người tham gia vào những việc như quét rác trên đường phố.

– Còn một chuyện nữa, – anh nói tiếp. – Wayne Correctional Institute không phải là một nhà tù liên bang mà là nhà tù quốc gia. Nhưng mà trước đó quan tòa đã gửi Jennings đến nhà tù liên bang.

– Thế thì anh ta đã làm cái quái gì ở Wayne?

Marc rời khỏi đường cao tốc và rẽ về hướng một nhà hàng bên đường.

– Cà phê và hamburger nhé? Tôi không thể bao cô được tốt hơn cho đến ngày lĩnh lương.

– Tôi sẽ trả phần của tôi, anh không phải lo. Anh đã nói chuyện với giám đốc trại giam chưa?

– Chưa. Nhưng chắc chắn là có ai đó đã giật dây để Jennings được đưa đến trại giam đó.

– Ra vậy…

Cô thong thả huýt sáo.

– Tôi đang đợi đấy. – Anh nói.

– Đợi gì cơ?

– Kết luận theo hướng điều tra xem liệu phó thống đốc bang Texas có mối quan hệ đặc biệt nào đó để thực hiện vụ chuyển trại giam này không.

– Tại sao lại phải kết luận một sự việc hiển nhiên như vậy?

– Bib không giết cả Henry Garner lẫn Dale Jennings! – Marc hăng hái tuyên bố.

– Ít ra thì người ta cũng không thể trách anh phản bội bạn bè được. Nhưng tôi đang cố giữ cho tinh thần của mình được thoải mái dễ chịu, nên anh cũng nên làm như thế. Cả hai chúng ta đều có thành kiến về những người vô tội, hoặc chúng ta đều tin là họ vô tội. Chúng ta cần phải nâng cao cảnh giác trước khi đưa ra những cáo buộc mới.

– Thực tế là, với một người đã sống trong những gì mà cô đã sống, thì cô có một đầu óc rất minh mẫn. Đó là một lời khen ngợi. – Anh nói. – Đơn giản là tôi không thể hiểu nổi cô.

– Anh không cần phải cố hiểu. Chúng ta phải làm việc cùng nhau, chấm hết. Sau khi chúng ta tóm cổ được hung thủ, tôi sẽ quay trở lại Austin, ở đó tôi sẽ lại bắt đầu làm những việc mà tôi làm tốt nhất.

– Như là những việc gì?

– Giữ liên lạc giữa văn phòng của Simon Hart với các văn phòng chưởng lý địa phương. Tôi thấy rất dễ chịu khi làm việc, đầu cúi xuống tập hồ sơ và tai thì nghe điện thoại.

– Nhưng đó không phải là những gì người ta dạy cô ở trường.

Cô nhún vai.

– Tôi không phải là người phải đến hiện trường, thế thôi. Giờ thì nếu chuyện đó làm anh chán thì chúng ta đi ăn và bàn công việc. Tôi thấy mệt và muốn trở về sớm. Ngày hôm nay thật dài.

Anh đỗ xe trước cửa nhà hàng mà không nói năng gì và ra khỏi xe sau khi tắt máy. Cô để ý thấy anh không mở cửa xe cho cô. Điều đó thật là lạ, nhất là khi anh là người được giáo dục hoàn hảo. Cô biết rõ là anh luôn xử sự rất lịch thiệp, nhất là đối với phụ nữ. Do vậy anh đã cố ý khi để cô tự mở cái cánh cửa xe nặng trịch đó một mình. Giả tảng như không biết sự cố ý đó, cô đẩy cửa xe để ra ngoài.

Anh đi trước cô vào nhà hàng và hướng cô về phía một chỗ còn trống ở cuối phòng. Một cô phục vụ xuất hiện gần như ngay lập tức. Trẻ trung, xinh xắn, thấy rõ là cô rất vui khi có một khách hàng như Marc.

– Tôi có thể giúp gì cho anh chị? – Cô phục vụ hỏi với vẻ hào hứng.

Marc cười với cô phục vụ. Josie nhận thấy chuyện đó làm cho gương mặt anh trở nên lạ lùng. Đột nhiên, anh trở lại là người đàn ông mà cô đã yêu, tinh nghịch và quyến rũ.

– Cà phê kem, bít tết thịt băm còn lòng đào với một quả trứng Ốp lết bên trên, xà lách trộn nước xốt Thousand Island[4].

[4] Một loại nước xốt mayonnaise, có thể thêm dầu ôliu, chanh và cam, mù tạt, dấm, tương ớt, tương cà chua… (chú thích của Nxb Trẻ).

– Sẽ có ngay. Thế còn cô?

Cô phục vụ quay sang hỏi Josie với một nụ cười rõ ràng là đã kém nồng nhiệt hơn.

– Cho tôi cà phê đen, xalát, nước sốt.

– Cảm ơn. Tôi sẽ mang cà phê đến ngay.

Rõ ràng là cô phục vụ trẻ đã bị Marc chinh phục. Cô ta bẽn lẽn cười với anh trước khi quay đi.

– Ngôi sao bạc luôn quyến rũ bọn họ. – Josie nói và hướng về phía chiếc phù hiệu của anh.

Anh ngửa người ra lưng ghế, cánh tay đặt trên chỗ tì tay của ghế bằng vinin, và vuốt phẳng áo sơ mi làm cô cảm thấy nhớ bộ ngực rắn chắc của anh một cách da diết.

– Nếu phụ nữ mà không yêu đàn ông nữa thì thế hệ tiếp theo sẽ bị gặp nguy hiểm, – anh nói. – vẫn còn may là không phải tất cả phụ nữ đều chạy theo một cách mù quáng những trào lưu vận động bảo vệ nữ quyền. Những nụ cười không được trang điểm son phấn, với những luật lệ chống giống đực hoàn toàn yếu ớt, – anh nói tiếp với hy vọng làm cô nổi khùng.

– Một vài người đàn ông đã khiến cho phụ nữ phải làm những cuộc cách mạng, Brannon ạ.

– Tôi không biết. Không muộn hơn ngày hôm qua đâu, tôi đã đóng cánh cửa ngay trước mũi một phụ nữ đấy.

Anh mỉm cười, rõ ràng là đang chờ một phản ứng từ phía cô.

Cô cố gắng không nhún vai. Anh không có vẻ thích trò này, nhưng anh lại rất giỏi trong lĩnh vực này. Cô trông thấy anh đang được đám thanh niên bao quanh trong một trận bóng chày diễn ra tại khu ký túc xá của trường đại học hay lúc anh đang ném những mẩu gỗ cho chú chó của anh khi ở trong trang trại. Trông anh cũng nhiều mưu mẹo, cũng tinh ranh như đám thợ chăn bò trẻ tuổi của anh. Chao ôi, chỉ còn lại rất ít dấu vết của con người mà anh đã từng như thế trước đây. Bây giờ, anh chỉ tìm cách chọc tức cô. Này, hãy đợi đấy. Nếu anh nghĩ cô sẽ hùa theo anh trong những cuộc tranh cãi khiêu khích chẳng ra gì này thì anh đã nhầm to rồi. Anh cứ đi mà giữ những thành kiến của anh chàng nhiều tuổi mà chưa có vợ cho đến lúc lông mọc đầy trong tai đi.

– Tôi rất muốn biết làm thế nào mà Jennings đã có thể thoát khỏi khu vực được giám sát an ninh cao nhất của nhà tù liên bang ấy, – cô bắt đầu nói. – Và tại sao, sau khi được chuyển đến nhà tù quốc gia, anh ta lại có thể được xếp vào nhóm lao động công ích. Kẻ đứng đằng sau tất cả những chuyện này chắc hẳn phải hưởng lợi nhiều chứ không chỉ là một sự giúp đỡ đơn giản. Tiền, chắc chắn là như vậy. Rất nhiều tiền.

– Còn tôi thì vẫn cố tìm ra ai có thể có lợi trong việc loại bỏ anh ta.

Chết tiệt, tại sao cô không nổi cáu? Anh ghét cái giọng nói bình tĩnh, ung dung dửng dưng của cô. Người phụ nữ mà anh đã từng biết hai năm trước đây, một cô gái trẻ với quá khứ đau thương nhưng lại là hiện thân của niềm vui sống, hạnh phúc và vô tư lự. Trước kia, ánh mắt của cô chứa đầy tình yêu. Giờ đây, ánh mắt đó trống rỗng, như những cánh cửa sổ buông kín rèm.

– Tìm ra bằng chứng thì chúng ta sẽ lần ra thủ phạm, – cô đáp lại.

Cô phục vụ đặt xuống bàn hai tách cà phê còn đang bốc hơi rồi cười ngây ngô với Marc. Anh mỉm cười với cô phục vụ kèm theo một cái nháy mắt. Cô phục vụ đỏ mặt, bật ra một tiếng rúc rích, rồi rút lui và tiến đến gàn bàn bên cạnh của một đôi khác. Josie hít một hơi dài. Trông anh ta đang ve vãn con bé phục vụ bàn kìa! Cô mặc kệ, hoàn toàn không để ý đến.

Marc rót kem vào tách cà phê của mình với vẻ thích thú, thêm đường rồi khuấy cho đến khi đường hòa tan trong cà phê. Không tỏ ra vội vàng, anh thưởng thức cà phê sau khi hờ hững đặt chiếc thìa lên chiếc khăn ăn bằng giấy.

– Động cơ rất rõ ràng, – anh vừa nói vừa đặt tách cà phê lên môi. – Jennings nắm giữ một điều gì đó có thể buộc tội được ai đó.

– Đúng thế.

Đến lượt mình, Josie nhấm nháp tách cà phê mà cô rất thích vị đậm đà và đầy hương thơm của nó. Rất nhiều nhà hàng phục vụ cà phê chán như là nước giặt tất vậy. Cô mỉm cười khi tưởng tượng ra anh đầu bếp đang vắt một chiếc tất…

– Có gì lạ à? – Brannon hỏi.

Cô quên mất là anh là người rất hay quan sát. Không một chi tiết nào thoát khỏi đôi mắt màu xám của anh. Dù sao thì anh cũng đã có hơn mười năm để theo dõi mọi người, cả người có tội lẫn người vô tội.

– Không, chẳng có gì cả. Cà phê thôi.

Cô giải thích với anh.

– Chính vì thế mà tôi thích đến ăn ở đây, – anh nói. – Thức ăn có thể không thật ngon nhưng cà phê thì luôn tuyệt vòi.

Anh nuốt một ngụm cà phê rồi đặt tách xuống.

– Hôm nay tôi đã gặp bà Jennings. – Anh nói tiếp. – Bà ấy đang sống trong trung tâm nuôi dưỡng tại khu Downtown. Bà ấy thậm chí còn chẳng có cái gì để có thể gọi điện nữa.

Anh bộc lộ một thái độ trịnh trọng, thậm chí còn buồn nữa. Cho dù có những khuyết điểm, anh vẫn là người có trái tim nhạy cảm.

– Liệu Dale có gửi gắm cho bà ấy giữ một cái gì đó không?

– Một câu hỏi hay đấy. Bởi vì nhà của bà ấy đã bị cháy ngay trước khi nó được đem bán. Nhân viên trợ giúp xã hội, người đã đưa bà ấy vào sống trong trung tâm đó, đã đưa bà ấy về nhà để thu dọn đồ đạc. Nhưng khi họ đến nơi thì chẳng còn gì ở trong nhà cả.

Josie cau mày.

– Kẻ giết người đã xóa bỏ mọi thứ để đề phòng hắn bị quên thứ gì đó. Kết quả là nếu có một bằng chứng có thể nguy hiểm cho hắn thì nó cũng đã tan theo khói rồi.

– Tôi không nghĩ là hắn biết chứng cứ nằm ở đâu. Trái lại, ngay cả khi bà Jennings không có bằng chứng trong tay, vẫn có thể là bà ấy biết nó đang ở đâu. Tôi đã hỏi bà ấy nhưng bà ấy không muốn nói điều gì với tôi. Lửa không phải là cách tốt nhất để thuyết phục ai đó họp tác. Tôi đã nói chuyện với cảnh sát trưởng và đề nghị ông ta để mắt tới trung tâm trợ giúp xã hội. Đáng tiếc là ngân sách quá eo hẹp. Ông cảnh sát trưởng không thể trông coi bà ấy cả ngày được, ông ấy thậm chí còn không có đủ tiền cho nhu cầu cơ bản nữa.

– Ở đâu cũng thế thôi. Nếu chúng ta dành 2% trong số viện trợ tài chính mà chúng ta cam kết giúp đỡ các nước nghèo và chống nghèo đói ngay tại đất nước chúng ta thì chắc là không còn tội phạm nữa.

– Và sẽ không còn đứa trẻ nào bị đói nữa.

Ánh mắt họ giao nhau, nhưng anh không cười.

– Đói nghèo, chúng ta đã trải qua rồi, cả hai chúng ta.

Cô tán thành.

– Đúng. Phải nói rằng bây giờ Gretchen gần như là một bà hoàng…

– Nó không còn phải chịu đựng đau khổ nữa. – Anh thở dài và nói. – Tiền bạc và quyền lực không làm nó thay đổi. Nó thường giúp đỡ những người khó khăn ở Qawi. Mới đây, Liên hợp quốc đã đề nghị nó giúp quyên góp vốn cho các tổ chức từ thiện.

– Ồ, cô ấy là một người lý tưởng cho những công việc kiểu này.

Marc im lặng một chút. Việc Josie biết nhiều chuyện về gia đình anh làm anh cảm thấy khó chịu. Chắc hẳn cô cũng biết việc bố anh uống rượu như hũ chìm và khái niệm “công việc” của ông thì không hơn gì một con cóc. Chỉ nhờ cái chết sớm của ông trong một bãi quây gia súc mà gia đình anh tránh được một nguy cơ phá sản rõ ràng. Giữ một điều bí mật nào đó ở Jacobsville bang Texas ở điều không thể.

– Chúng ta phải làm gì với bà Jennings? – Cô nói. – Bà ấy là một cái bia ngắm bắn nếu như một hay nhiều kẻ giết người không tìm thấy cái chúng cần tìm.

Anh lắc đầu.

– Nếu tôi mà là tên giết người, tôi sẽ có cách để bà ấy phải mở miệng.

– Anh không đáng gờm lắm. Anh có ý nào khác ngoài việc chỉ theo dõi căn hộ của bà ấy không?

– Rất vui vì cô đã hỏi. Chúng ta có thể đưa bà ấy đến sống trong khách sạn của cô trong 15 ngày tới. Như thế, lúc nào cô cũng để mắt được đến bà ấy.

– Ý kiến hay đấy. Nhưng ai sẽ trả tiền cho việc đó? Ngân sách của chúng ta cũng bị hạn chế như các khoản chi tiêu của cảnh sát.

– Cô chỉ việc thuyết phục Grier giải trình cho lý do của cô trước thẩm phán mà thôi. Anh ta luôn nhận được những thứ anh ta yêu cầu một khi anh ta chịu khó làm việc đó.

– Grier? – Cô nói và cố nhớ lại xem Marc đang nói đến người nào.

– Cash Grier. Chuyên gia về tội phạm công nghệ cao trong văn phòng thẩm phán. Cô vẫn chưa gặp anh ta?

– Chưa. Tôi phải ngồi chung văn phòng với anh ta, đó là những gì mà tôi biết. À đúng rồi, – cô nhớ ra, – hình như không nên tin những gì người ta nói về anh ta… Dù sao thì anh ta cũng không ở văn phòng cả ngày.

– Ồ, cô sẽ nghe thấy những chuyện ngồi lê đôi mách về anh ta thôi! Anh ta đã làm việc cho chúng tôi được một thời gian. Nhưng anh ta không ăn ý với chỉ huy trưởng. Thế là anh ta đã xin thôi việc.

– Giống như anh. – Cô buột miệng nói mà không thể ngăn được mình.

Anh không nói cho cô biết lý do vì sao Grier xin thôi việc. Buller là một nguyên nhân. Khi chỉ huy đội cảnh sát đặc nhiệm, Buller là người bị cả đơn vị ghét nhất.

– Buller đã gây thù chuốc oán quá nhiều. Khi Grier và tôi lần lượt ra đi, cấp trên của Buller đã muốn biết vì sao lại có hai người bỏ nhiệm vụ. Nhân viên đã báo cáo lại. Buller không bị thải hồi, nhưng người ta đã làm cho anh ta hiểu rằng nếu như anh ta không xin thôi việc thì anh ta sẽ phải hối tiếc vì điều đó.

– Ồ. Chắc hẳn anh ta phải có nhiều việc đáng hổ thẹn.

– Buller là một thành viên xấu duy nhất mà chúng tôi chưa từng có trong đơn vị. – Marc nói pha chút tự hào. – Trong vòng hai tháng, anh ta đã vứt bỏ mọi thứ. Nhưng chúng ta bao giờ cũng có những chuyện xấu xa phải che đậy. – Anh nói và tránh ánh mắt của cô.

Marc uống nốt tách cà phê của mình. Ngụm cà phê cuối cùng để lại trên đầu lưỡi anh một vị đắng dễ chịu.

– Một số người luôn có chuyện xấu phải che đậy – Jennings nhận xét, – và nếu chúng ta không khám phá ra chuyện này, thì Dale Jennings sẽ có nhiều bầu bạn ở thế giới bên kia.

– Tôi đã gọi điện cho Jones ở phòng thí nghiệm. Cô ấy có một đống xác chết trong ngăn kéo của mình. Cả đội đang làm thêm giờ, nhưng theo cô ấy cho biết thì vẫn càần phải đợi 24 tiếng đồng hồ trước khi bác sĩ pháp y có thể tiến hành mổ khám nghiệm tử thi khách hàng của chúng ta… Có nghĩa là chúng ta sẽ chưa thể có kết quả ngay trước sáng mai.

– Jones. – Josie thì thầm. – Alice Jones, ở Floresville?

– Cô biết cô ấy?

Gương mặt Josie sáng lên.

– Cô ấy học cùng khoa với tôi. Một cô nàng ăn chơi “đáng ghét”.

– Cô ấy không thay đổi gì nhiều.

Món xalát và bít tết được đem ra. Cả hai không dùng món tráng miệng, nhưng đều gọi thêm cà phê. Họ cùng ăn trong im lặng.

– Tôi tin là vụ Jennings bị giết có liên quan đến vụ Garner. – Josie nói.

– Tại sao?

– Vì những khoản tiền có liên quan.

– Làm ơn đừng nói đến Bib!

– Thôi đi! – Josie kêu lên, cảm thấy bực mình. – Tất cả mọi người đều bị tình nghi. Vậy nên, anh hãy gắng xử sự như một điều tra viên thực thụ đi. Anh không có quyền có những người được ưu tiên. Ở vị trí của anh, anh không có quyền đó.

Suýt nữa thì anh nghiến răng kèn kẹt vì tức giận, nhưng anh buộc phải công nhận là cô nói có lý.

– Thôi được, đồng ý, – anh nhượng bộ.

Cô ngước nhìn anh, ánh mắt đã có phần dịu dàng hơn.

– Tôi biết Bib là bạn của anh. Và anh sẽ không làm gì có thể làm tổn hại anh ta.

– Cô không hiểu anh ta như tôi hiểu. Bib rất yêu quý Henry Garner. Trong mắt anh ấy, Garner như là bố của anh ấy. Tôi đã từng kể với cô là bố đẻ của anh ấy đã bỏ rơi anh ấy khi anh ấy mới được 17 tuổi đúng không? Bib đã phải chu cấp cho những nhu cầu cuộc sống của mẹ và em gái mình, trong khi anh ấy còn chưa học xong trung học. Sau khi mẹ anh ấy qua đời, anh ấy đã phải chăm sóc em gái cho đến khi đến lượt nó cũng bị chết vì dùng thuốc quá liều. Không ai giúp đỡ anh ấy ngoài Henry Garner. Anh ấy thậm chí còn không đủ sức để dự đám tang nữa.

Josie lắc đầu. Về chuyện này thì cô biết rõ, nhưng cô vẫn giữ ý kiến về tính chất phạm tội của Bib.

– Cánh nhà báo không biết anh ấy, – Marc nói tiếp, – nhung tiếp theo những bi kịch đó, Bib đã dùng nhiều thuốc an thần.

– Vì những đau khổ của anh ta ?

– Chết tiệt, không phải vậy! Bởi vì anh ấy bực tức. Vì anh ấy chỉ nghĩ đến việc trả thù. Anh ấy luôn tin chắc như đinh đóng cột rằng Jennings là kẻ giết người. Anh ấy biết là Jennings có quan hệ với giới trộm cắp, và Jennings đã nhiều lần liên tiếp cãi nhau với Garner. Nếu có thể thì Bib đã bóp cổ Jennings bằng chính bàn tay của mình rồi. Anh ấy đã phải tiêm hai mũi Valium thì mới bình tĩnh trở lại được. Khi tỉnh dậy, anh ấy đã khóc lóc suốt cả hai ngày trời. Anh ấy thù ghét Jennings.

Josie cố tránh ý nghĩ rằng nỗi căm hận này sẽ mang lại cho Webb một lý do tuyệt vời để mong muốn kẻ thù của ông ta bị chết. Đột nhiên, một hình ảnh hiện lên trong trí nhớ của cô. Silvia Webb ở đám tang, rất tuyệt vời trong bộ đồ màu đen hiệu Versace, mỉm cười với những người xung quanh.

– Bà Webb có nhiều sở thích xa xỉ nhỉ, – cô nói mà không nghĩ ngợi gì.

– Cô ấy đã mất bố và anh trai trước khi quen biết Bib. Cô ấy phải sống ở đường phố, trong cảnh khốn khổ cùng cực nhất. Lúc Bib cưới cô ấy, cô ấy mới chỉ 16 tuổi.

– Cô ta còn quá trẻ để kết hôn, đúng thế không?

– Bib cứ nghĩ là cô ấy đã 20 tuổi. Dù sao thì cô ấy cũng đủ tuổi chửa đẻ.

Rõ ràng là Marc không nể nang gì bà Webb cả.

– Tôi không biết là họ có một đứa con.

– Họ không có con. Silvia có thai được hai tháng thì bị ngã cầu thang. Cô ấy bị sẩy thai. Các bác sĩ cho biết cô ấy không thể có con được nữa.

“Thật tiện làm sao!” – Josie nghĩ, cố gắng không để ý nghĩ đó bật ra thành lời. Cô cảm thấy chán nản với Marc và không muốn cảm thấy chán nản hơn. Thật vậy, cô thấy khó mà có thể hình dung ra Silvia trong vai một người mẹ: cô ta quá ích kỷ.

– Cô ta có tính rất muốn sở hữu, phải không? – Cô nói, vẻ lơ đễnh. – Buổi tối hôm diễn ra bữa tiệc, cô ta không rời mắt khỏi chồng mình đến một giây.

– Cô ấy là như thế. Tôi cho là cô ấy đã ở bên cạnh ông chồng suốt cả buổi tối, đúng thế không?

– Thực tế là không. Cô ta có đi ra ngoài với Dale, và tôi đã không trông thấy họ trong một lúc. Họ quay trở lại riêng rẽ từng người một. Dale có vẻ lo lắng và Silvia, ồ, trông cô ta tóc tai hơi rối bời. Tôi nhớ là anh bạn Bib của anh đang nhảy với một cô gái nhỏ nhắn tóc nâu. Silvia đã cãi nhau với họ.

– Becky Wilson, – anh thì thầm.

Anh nhớ rất rõ về Becky, cô trợ lý của Bib. Bib mời cô đến tất cả những buổi tiệc, bất chấp ý kiến không hài lòng của vợ mình.

– Chuyện đó diễn ra trước hay sau cuộc nói chuyện giữa cô với Garner?

– Sau. Tôi đi kiếm một cốc punch và đã nói chuyện vài lời với một vị khách nữ. Chính vào lúc tôi uống hết cốc của mình thì tôi mới phát hiện ra trong rượu punch có vodka. Tôi cảm thấy rất khó chịu. Lúc ấy, tôi đã đi tìm Dale, rồi đến Garner, với hy vọng là một trong hai người có thể đưa tôi về, nhưng tôi không tìm thấy ai cả. Chính vào lúc đó thì Silvia đã đề nghị đưa tôi về… Tôi rất yêu quý ông Garner, – cô buồn rầu nói tiếp. – Đó là một người đàn ông trung thực và dịu dàng. Chúng tôi đã nói chuyện về Bib và về cuộc sống khó khăn mà anh ta đã trải qua. Ông ấy tỏ ra quyến luyến rất sâu sắc với anh ta.

– Đó là mối quan hệ hai chiều. Nhưng tại sao cô lại nói chuyện với ông Garner lâu đến thế? Chẳng phải Jennings mới là người tùy tùng đi cùng cô hay sao?

Ngay từ đầu, chuyện đó đã làm anh cay mũi. Khi anh biết là cô đi chơi với Dale Jennings chỉ vài ngày sau khi họ chia tay, Marc đã cảm thấy mình bị hạ nhục.

– Dale chỉ là người bạn quen biết mà thôi. Cậu ta muốn có một bạn nhảy đi cùng. Tôi đã đến đó, chỉ là để lấp đầy chỗ trống. Cậu ta là một chàng trai khá dễ thương. Tôi không biết những mối quan hệ của cậu ta với giới tội phạm. Chính Garner đã cho tôi biết chuyện đó.

Marc ngẩng đầu lên.

– Chính xác thì ông ta nói gì với cô ?

– Rằng ông ta cố ý định sa thải Dale vì một vụ trộm xảy ra tại nhà ông ta, trong két sắt.

Marc không thể ngăn mình bật ra tiếng kêu.

– Thôi đúng rồi. – Anh kêu lên.

Bình luận