Ngưỡng mộ trước chiến công của Hercule và hết sức xúc động trước cảnh tượng vừa rồi, dân thành Tirynthe chen lấn đến bậc tam cấp để tung hô chàng.
Coprée chợt lùi lại, bắt đầu bị xâm chiếm bởi nỗi sợ hãi tương tự Eurysthée. ông ta không phải là vua, bởi thế phải truyền lệnh của Eurys-thée.
Với một giọng không tự tin lắm, Coprée nói với Hercule:
– Eurysthée, vua của tất cả chúng ta muốn ngươi phải đi ngay lập tức, bắt sống bằng được con lợn rừng érymanthe đang phá hoại mùa màng của vương quốc. Nhớ là phải bắt sống nó cho bằng được, và mang đến ngay bậc thềm này.
Ngươi đi đi!
Những lời nói cuối cùng vừa kết thúc, Co-prée vội vàng bước lên những bậc thang và biến mất sau những bức tường cao của lâu đài.
Đám đông bao quanh Hercule, chẳng muốn tản ra chút nào. Họ ngợi khen chàng, đặt cho chàng biết bao câu hỏi, tung hô đúng như đối với một anh hùng mà họ đã chờ đón lâu lắm.
Rồi họ chạm vào xem thử có phải chàng là người thật bằng da bằng thịt hay chỉ là một ảo ảnh mà các thần Olympe phái xuống trần gian.
Hercule giữ không cho họ đến gần bao tên tẩm thuốc độc, cảm ơn mọi người và đề nghị cho chàng lui bước: còn một cuộc phiêu lưu nữa đang đợi chàng, không thể chậm trễ được.
Như một dòng nước, đoàn người lặng lẽ tách ra, nhường lối cho chàng đi. Rồi họ theo sau chàng, tiễn chàng đến tận cổng thành.
ở đấy, Hercule gặp Iolaos. Hai bác cháu ôm nhau thật chặt. Iolaos cố không tỏ ra buồn bã và lo lắng trước mặt bác. Hercule đọc được trong mắt cháu suy nghĩ đó và thầm cảm ơn cậu bé đã không nói lời chia tay và những nỗi niềm tiếc nuối. Cậu tiễn bác ra tận ngoài cửa thành..- Iolaos! Trước khi ra đi, bác muốn nói với cháu rằng bác vô cùng tự hào về sự thông minh và dũng cảm mà cháu mang đến cho bác trong trận chiến ở đầm lầy Lerne. Bác biết cháu là một con người luôn biết bảo vệ danh dự. Hãy nhớ rằng, trong cuộc đời, ngay cả khi bác ở xa, thì bác cũng luôn luôn bên cạnh cháu trong tâm tưởng. Cháu có một vị trí trong trái tim bác. Bây giờ cháu hãy trở về với cha mẹ… và chỉ cần đôi chút nhớ về bác thôi.
Hercule lên đường còn Iolaos vượt qua cổng thành trở về nhà.
So với sư tử Némée, con lợn rừng di chuyển trên một dải đất rộng hơn nhiều. Như thế cũng có nghĩa là khó khăn hơn, nguy hiểm hơn cho đối thủ của nó.
Mảnh đất rộng mênh mông bao gồm đồi núi, thảo nguyên và thung lũng và con lợn rừng có biết bao nhiêu nơi ẩn nấp.
Dường như không có ai có thể ngăn chặn được con thú dữ thường xuyên phá hoại hoa màu, rừng và làng mạc. Nó chạy rất nhanh theo phỏng đoán của những người đã trông thấy nó, vì nó to và nặng gấp năm lần những con heo thường.
Tất cả những cư dân sống trong vùng Pso-phis đều phải chịu đựng tai họa mà con lợn rừng gây ra. Có một vài người tài giỏi, không chịu nổi cảnh tan hoang cửa nhà, đã quyết lùng bắt cho bằng được con heo rừng, nhưng phí công vô ích.
Những cuộc săn lùng kéo dài hàng tháng trời, nhiều người trong số họ đã trở về nhà, mang theo sự kiệt quệ và bệnh tật, với những cái nhìn thật đáng sợ. Sự dũng cảm, sự thành thạo khéo léo của họ đều trở nên vô ích. Sức mạnh kỳ diệu của con lợn rừng érymanthe, sự khát khao phá hoại phi thường của nó lên đến mức không ai có thể đọ được với nó. Chỉ cần nhìn dấu chân của nó để lại thì ai cũng phải nhụt chí không dám đương đầu với nó nữa.
Bởi vậy, ngay khi đặt chân đến Psophis, Her-cule nói ngay với bất cứ ai mà chàng gặp trên đường về ý định đi bắt lợn rừng của mình.
Trong khi bộc lộ ý định của mình, Hercule không hy vọng nhận được sự giúp đỡ. Vả lại điều đó cũng bị Eurysthée cấm ngặt. Chàng chỉ.hy vọng nhận được những lời khuyên bổ ích, những tin tức về con lợn rừng và công việc săn bắt mà dân làng đã tiến hành.
Nhưng nếu có người nào đó đồng ý trò chuyện với chàng thì họ chỉ gợi lại những sự khiếp đảm đã qua và những nỗi lo đang tới chứ không cho chàng biết thêm điều gì mới mẻ cả.
Hercule hiểu rằng tất cả mọi người đều lo sợ tai họa và thu mình lại trong nỗi kinh hoàng tập thể.
Từ bỏ hy vọng tìm hiểu những kinh nghiệm của dân trong vùng, Hercule một lần nữa lại quyết định chỉ trông mong vào chính bản thân mình. Bởi phải tiến hành một “chiến dịch” tìm kiếm lâu ngày, chàng bắt đầu bằng việc chế tạo ra những vũ khí mới chắc chắn sẽ có hiệu lực cao khi thời cơ đến.
Để mang được con lợn rừng về Tirynthe, không phải là Hercule dùng tên tẩm độc máu con chó đầu rắn và gươm mà phải có một thứ vũ khí mới chuyên dụng khác cho con lợn rừng mà tự tay chàng làm lấy. Sau khi chọn và lột một số loại vỏ cây dẻo dai, chàng đan thành một tấm lưới lớn. Công việc này đã làm chàng mất hai ngày liền. Sau đó, chàng lên đường truy vết con lợn rừng.
Chẳng mấy chốc Hercule đã tìm thấy dấu vết con thú khổng lồ để lại: bốn dấu chân lún sâu dưới đất, nhọn hoắt, chứng tỏ “tác giả” của nó.
Không một vật sống bình thường nào có thể có được những dấu chân sâu với những rãnh hẹp trên một dải đất rộng như thế.
Suốt cả ngày, Hercule lần theo dấu vết con lợn rừng bỏ lại. Những vết lún chạy qua cao nguyên và mất dấu bên bờ vực.
Hercule cúi nhìn xuống phía dưới. Vực sâu đến độ người hay vật rơi xuống đó đều tan xác.
Thế mà con lợn rừng có thể đi qua đây, nó “bay” qua vực và “hạ cánh” sang bờ vực bên kia. Bốn dấu chân to tướng trên nền đất mềm đã chứng minh điều đó.
Từ vị trí quan sát, Hercule có thể thấy dấu vết của con lợn rừng kéo dài theo đường thẳng qua đồng ruộng tới tận bìa rừng. Nơi đó, đám mây bụi kéo dài ra theo sự hiện diện của con lợn rừng. Một lúc sau, đám bụi lẩn vào sâu trong rừng..Hercule do dự. Trong vài phút, chàng đợi con lợn rừng quay trở ra. Liệu chàng có thể có một cuộc hành trình tương tự?
Con lợn rừng không đi ra hướng bắc như Hercule chờ đợi mà lại đi về hướng tây, cứ như là nó đang “khoanh vùng” lãnh thổ để phá phách.
Nó đi thẳng, vừa đi vừa xới tung cánh đồng, tiến thẳng về phía một ngôi làng trước mặt.
Trông thấy một mỏm đá, Hercule trèo lên để quan sát rõ hơn hành trình của con vật. Đám bụi di chuyển vào một thung lũng hẹp. Phía xa, con vật chuyển sang hướng tây, được bao bọc bởi dãy núi đá nhọn hoắt chạy về phía cao nguyên. Hercule biết rằng con lợn rừng sẽ đi theo hướng đó. Nếu anh nhanh chân lên, anh có thể tới nơi trước con vật bằng cách quay trở lại con đường phía bên kia cao nguyên.
Hercule thử vận may của mình. Anh bắt đầu chạy trên cao nguyên, theo con đường đã định sẵn. Anh chạy nhanh hết mức có thể, tránh chướng ngại, nhảy qua các đống đá sụp lở, vòng qua các thân cây cao. Con lợn rừng đã lấp ló phía trước, nhưng vài chục phút nữa nó mới tới nơi. Như thế cũng đủ rồi. Trừ khi nó thay đổi hướng đột ngột và liều mạng đâm đầu vào những thành đá dốc đứng, nhưng rồi nó cũng sớm sập bẫy thôi.
Hercule trèo lên những đỉnh đá nhọn cao chừng vài mét, ở dưới là lối đi nhỏ hẹp. Chàng lấy mũi tên ngoắc vào một đầu dây thừng dài rồi cắm sâu vào vách đá; rồi chàng nối đầu kia vào tấm lưới, sau đó cho vài cục đá nhỏ vào trong.
Vừa chuẩn bị xong thì con lợn rừng cũng vừa đến.
Con vật cách chàng vài mét, nó lừng lững, to gấp mấy lần một con lợn rừng bình thường.
Và đôi chân của nó lún sâu xuống đất đơn giản như đứa trẻ nghịch ngợm ấn ngón tay xuống cát.
Vừa tiến lên, cái đầu hơi cúi xuống, con vật khổng lồ thở hừng hực như cái bễ lò rèn. Ai dám nghĩ là sẽ chiến thắng nó?
Hercule chẳng còn thời gian để so đo nữa.
Thét vang một tiếng, chàng quăng tấm lưới lên mình con lợn rừng và nhảy xuống theo, tay vẫn không buông đầu lưới. Bị tấn công đột ngột, con vật lúng túng giây lát rồi nhảy dựng lên..Hercule lấy hết sức siết chặt sợi dây ở miệng tấm lưới: con vật đã bị tóm gọn song vẫn chưa chịu khuất phục. Nó rống lên, lắc lư thân mình, bốn chân cào xới đất. Hercule tiếp tục thít chặt sợi dây, siết mạnh tấm lưới lại và bản thân con vật cũng tự siết chặt tấm lưới vào mình bởi những cử động dữ dội.
Phía trên cao, chiếc mũi tên giữ sợi thừng bị cong dưới sức mạnh của con vật đang giãy giụa và có vẻ không trụ được lâu nữa trận chiến kinh khủng này. Hercule nhảy lên con vật và đá cho nó mấy phát nhưng chẳng ăn thua gì cả.
Lúc sắp kiệt sức chàng vớ ngay lấy một tảng đá và nện cho con vật một cú trời giáng, khiến cho nó lăn ra bất tỉnh. Bất cứ con vật nào cũng có thể chết ngay với cú đánh mạnh như thế, nhưng con lợn rừng này thì không, chẳng bao lâu nữa nó sẽ hồi tỉnh. Chàng vội vã lấy dây buộc túm bốn chân con lợn rừng lại, lấy một sợi dây khác buộc đầu và đuôi nó lại với nhau. Giờ đây nó đã nằm gọn trong lưới. Nếu nó càng giãy giụa, nó càng bị siết chặt vào lưới, sức khỏe sẽ chỉ làm hại nó mà thôi.
Xong việc, Hercule vội vã đi kiếm đủ thứ lá cỏ cứng nhét đầy miệng con vật. Như thế sẽ chẳng có gì phải lo lắng vì con vật sẽ không kêu rống lên được khi chàng về tới Tirynthe.
Hercule xem xét con vật rồi quỳ gối xuống đất, nhấc gánh nặng lên vai.
Chuyến trở về thật cực nhọc. Con vật làm cho chàng đi chậm hẳn. Mỗi bước chân đi là một lần da thịt chàng đau đớn vì bị những mắt lưới nghiến vào. Hercule cố chịu đựng nỗi đau đớn này, gắng gượng bước đi với tốc độ bình thường. Cố dồn sức vào công việc, chàng chẳng hề để ý thấy những người nông dân từ các cánh đồng nhìn thấy chàng và hoảng hốt bỏ chạy.
Khi trở về thành Tirynthe, Hercule ngạc nhiên không thấy có ai ra đón chàng như những lần trước. Chàng không hề hay biết rằng, trong khi chàng trở về, tin tức đã lan khắp nơi, rằng Hercule đã dễ dàng bắt sống được con lợn rừng và nhẹ nhàng vác nó trên vai; anh không phải là người bình thường, đó là một người siêu phàm với những sức mạnh siêu việt. Người như thế, hẳn phải là sự đe dọa cho dân chúng..Hercule một mình đi vào thành, băng qua những con đường vắng và dừng lại trước những bậc tam cấp của lâu đài. Chẳng có ai chờ đón chàng cả. Hercule ném con lợn rừng xuống đất.
– Coprée! – Chàng gọi. – Coprée! Tôi đã mang con lợn rừng ở érymanthe về cho đức vua của ngài đây. Nó đang sống đây này. Nhanh lên nào!
Con vật có những dấu hiệu chứng tỏ mệt mỏi. Trên suốt chặng đường về, càng cố gắng giãy giụa thì nó càng bị siết chặt. Hơi thở của nó thoát ra khó khăn bởi lớp cỏ nhét đầy miệng, khàn khàn một cách đáng sợ.
Hercule lôi đám cỏ từ trong miệng nó ra.
Ngay lập tức, sau một thời gian phải chịu đựng khá lâu, con vật rống lên một tiếng kêu sắc nhọn và âm vang dữ dội. Và Coprée run rẩy xuất hiện.
– Được rồi, được rồi… Ngươi đã chứng minh được chiến thắng của ngươi. Ta không bàn cãi về điều đó nữa. Nhưng ngươi chưa hết gian nan đâu. Ta sẽ đi tâu với Eurysthée rằng ngươi đã trở về và sẽ quay lại báo cho ngươi cuộc thử thách mới.
Nói xong, Coprée lủi vào lâu đài, nhẹ nhõm vì đã tránh xa được con vật khổng lồ, đen trùi trũi, bóng nhẫy mồ hôi và rống to như tiếng rống của một đàn lợn rừng..
Ngưỡng mộ trước chiến công của Hercule và hết sức xúc động trước cảnh tượng vừa rồi, dân thành Tirynthe chen lấn đến bậc tam cấp để tung hô chàng.
Coprée chợt lùi lại, bắt đầu bị xâm chiếm bởi nỗi sợ hãi tương tự Eurysthée. ông ta không phải là vua, bởi thế phải truyền lệnh của Eurys-thée.
Với một giọng không tự tin lắm, Coprée nói với Hercule:
– Eurysthée, vua của tất cả chúng ta muốn ngươi phải đi ngay lập tức, bắt sống bằng được con lợn rừng érymanthe đang phá hoại mùa màng của vương quốc. Nhớ là phải bắt sống nó cho bằng được, và mang đến ngay bậc thềm này.
Ngươi đi đi!
Những lời nói cuối cùng vừa kết thúc, Co-prée vội vàng bước lên những bậc thang và biến mất sau những bức tường cao của lâu đài.
Đám đông bao quanh Hercule, chẳng muốn tản ra chút nào. Họ ngợi khen chàng, đặt cho chàng biết bao câu hỏi, tung hô đúng như đối với một anh hùng mà họ đã chờ đón lâu lắm.
Rồi họ chạm vào xem thử có phải chàng là người thật bằng da bằng thịt hay chỉ là một ảo ảnh mà các thần Olympe phái xuống trần gian.
Hercule giữ không cho họ đến gần bao tên tẩm thuốc độc, cảm ơn mọi người và đề nghị cho chàng lui bước: còn một cuộc phiêu lưu nữa đang đợi chàng, không thể chậm trễ được.
Như một dòng nước, đoàn người lặng lẽ tách ra, nhường lối cho chàng đi. Rồi họ theo sau chàng, tiễn chàng đến tận cổng thành.
ở đấy, Hercule gặp Iolaos. Hai bác cháu ôm nhau thật chặt. Iolaos cố không tỏ ra buồn bã và lo lắng trước mặt bác. Hercule đọc được trong mắt cháu suy nghĩ đó và thầm cảm ơn cậu bé đã không nói lời chia tay và những nỗi niềm tiếc nuối. Cậu tiễn bác ra tận ngoài cửa thành..- Iolaos! Trước khi ra đi, bác muốn nói với cháu rằng bác vô cùng tự hào về sự thông minh và dũng cảm mà cháu mang đến cho bác trong trận chiến ở đầm lầy Lerne. Bác biết cháu là một con người luôn biết bảo vệ danh dự. Hãy nhớ rằng, trong cuộc đời, ngay cả khi bác ở xa, thì bác cũng luôn luôn bên cạnh cháu trong tâm tưởng. Cháu có một vị trí trong trái tim bác. Bây giờ cháu hãy trở về với cha mẹ… và chỉ cần đôi chút nhớ về bác thôi.
Hercule lên đường còn Iolaos vượt qua cổng thành trở về nhà.
So với sư tử Némée, con lợn rừng di chuyển trên một dải đất rộng hơn nhiều. Như thế cũng có nghĩa là khó khăn hơn, nguy hiểm hơn cho đối thủ của nó.
Mảnh đất rộng mênh mông bao gồm đồi núi, thảo nguyên và thung lũng và con lợn rừng có biết bao nhiêu nơi ẩn nấp.
Dường như không có ai có thể ngăn chặn được con thú dữ thường xuyên phá hoại hoa màu, rừng và làng mạc. Nó chạy rất nhanh theo phỏng đoán của những người đã trông thấy nó, vì nó to và nặng gấp năm lần những con heo thường.
Tất cả những cư dân sống trong vùng Pso-phis đều phải chịu đựng tai họa mà con lợn rừng gây ra. Có một vài người tài giỏi, không chịu nổi cảnh tan hoang cửa nhà, đã quyết lùng bắt cho bằng được con heo rừng, nhưng phí công vô ích.
Những cuộc săn lùng kéo dài hàng tháng trời, nhiều người trong số họ đã trở về nhà, mang theo sự kiệt quệ và bệnh tật, với những cái nhìn thật đáng sợ. Sự dũng cảm, sự thành thạo khéo léo của họ đều trở nên vô ích. Sức mạnh kỳ diệu của con lợn rừng érymanthe, sự khát khao phá hoại phi thường của nó lên đến mức không ai có thể đọ được với nó. Chỉ cần nhìn dấu chân của nó để lại thì ai cũng phải nhụt chí không dám đương đầu với nó nữa.
Bởi vậy, ngay khi đặt chân đến Psophis, Her-cule nói ngay với bất cứ ai mà chàng gặp trên đường về ý định đi bắt lợn rừng của mình.
Trong khi bộc lộ ý định của mình, Hercule không hy vọng nhận được sự giúp đỡ. Vả lại điều đó cũng bị Eurysthée cấm ngặt. Chàng chỉ.hy vọng nhận được những lời khuyên bổ ích, những tin tức về con lợn rừng và công việc săn bắt mà dân làng đã tiến hành.
Nhưng nếu có người nào đó đồng ý trò chuyện với chàng thì họ chỉ gợi lại những sự khiếp đảm đã qua và những nỗi lo đang tới chứ không cho chàng biết thêm điều gì mới mẻ cả.
Hercule hiểu rằng tất cả mọi người đều lo sợ tai họa và thu mình lại trong nỗi kinh hoàng tập thể.
Từ bỏ hy vọng tìm hiểu những kinh nghiệm của dân trong vùng, Hercule một lần nữa lại quyết định chỉ trông mong vào chính bản thân mình. Bởi phải tiến hành một “chiến dịch” tìm kiếm lâu ngày, chàng bắt đầu bằng việc chế tạo ra những vũ khí mới chắc chắn sẽ có hiệu lực cao khi thời cơ đến.
Để mang được con lợn rừng về Tirynthe, không phải là Hercule dùng tên tẩm độc máu con chó đầu rắn và gươm mà phải có một thứ vũ khí mới chuyên dụng khác cho con lợn rừng mà tự tay chàng làm lấy. Sau khi chọn và lột một số loại vỏ cây dẻo dai, chàng đan thành một tấm lưới lớn. Công việc này đã làm chàng mất hai ngày liền. Sau đó, chàng lên đường truy vết con lợn rừng.
Chẳng mấy chốc Hercule đã tìm thấy dấu vết con thú khổng lồ để lại: bốn dấu chân lún sâu dưới đất, nhọn hoắt, chứng tỏ “tác giả” của nó.
Không một vật sống bình thường nào có thể có được những dấu chân sâu với những rãnh hẹp trên một dải đất rộng như thế.
Suốt cả ngày, Hercule lần theo dấu vết con lợn rừng bỏ lại. Những vết lún chạy qua cao nguyên và mất dấu bên bờ vực.
Hercule cúi nhìn xuống phía dưới. Vực sâu đến độ người hay vật rơi xuống đó đều tan xác.
Thế mà con lợn rừng có thể đi qua đây, nó “bay” qua vực và “hạ cánh” sang bờ vực bên kia. Bốn dấu chân to tướng trên nền đất mềm đã chứng minh điều đó.
Từ vị trí quan sát, Hercule có thể thấy dấu vết của con lợn rừng kéo dài theo đường thẳng qua đồng ruộng tới tận bìa rừng. Nơi đó, đám mây bụi kéo dài ra theo sự hiện diện của con lợn rừng. Một lúc sau, đám bụi lẩn vào sâu trong rừng..Hercule do dự. Trong vài phút, chàng đợi con lợn rừng quay trở ra. Liệu chàng có thể có một cuộc hành trình tương tự?
Con lợn rừng không đi ra hướng bắc như Hercule chờ đợi mà lại đi về hướng tây, cứ như là nó đang “khoanh vùng” lãnh thổ để phá phách.
Nó đi thẳng, vừa đi vừa xới tung cánh đồng, tiến thẳng về phía một ngôi làng trước mặt.
Trông thấy một mỏm đá, Hercule trèo lên để quan sát rõ hơn hành trình của con vật. Đám bụi di chuyển vào một thung lũng hẹp. Phía xa, con vật chuyển sang hướng tây, được bao bọc bởi dãy núi đá nhọn hoắt chạy về phía cao nguyên. Hercule biết rằng con lợn rừng sẽ đi theo hướng đó. Nếu anh nhanh chân lên, anh có thể tới nơi trước con vật bằng cách quay trở lại con đường phía bên kia cao nguyên.
Hercule thử vận may của mình. Anh bắt đầu chạy trên cao nguyên, theo con đường đã định sẵn. Anh chạy nhanh hết mức có thể, tránh chướng ngại, nhảy qua các đống đá sụp lở, vòng qua các thân cây cao. Con lợn rừng đã lấp ló phía trước, nhưng vài chục phút nữa nó mới tới nơi. Như thế cũng đủ rồi. Trừ khi nó thay đổi hướng đột ngột và liều mạng đâm đầu vào những thành đá dốc đứng, nhưng rồi nó cũng sớm sập bẫy thôi.
Hercule trèo lên những đỉnh đá nhọn cao chừng vài mét, ở dưới là lối đi nhỏ hẹp. Chàng lấy mũi tên ngoắc vào một đầu dây thừng dài rồi cắm sâu vào vách đá; rồi chàng nối đầu kia vào tấm lưới, sau đó cho vài cục đá nhỏ vào trong.
Vừa chuẩn bị xong thì con lợn rừng cũng vừa đến.
Con vật cách chàng vài mét, nó lừng lững, to gấp mấy lần một con lợn rừng bình thường.
Và đôi chân của nó lún sâu xuống đất đơn giản như đứa trẻ nghịch ngợm ấn ngón tay xuống cát.
Vừa tiến lên, cái đầu hơi cúi xuống, con vật khổng lồ thở hừng hực như cái bễ lò rèn. Ai dám nghĩ là sẽ chiến thắng nó?
Hercule chẳng còn thời gian để so đo nữa.
Thét vang một tiếng, chàng quăng tấm lưới lên mình con lợn rừng và nhảy xuống theo, tay vẫn không buông đầu lưới. Bị tấn công đột ngột, con vật lúng túng giây lát rồi nhảy dựng lên..Hercule lấy hết sức siết chặt sợi dây ở miệng tấm lưới: con vật đã bị tóm gọn song vẫn chưa chịu khuất phục. Nó rống lên, lắc lư thân mình, bốn chân cào xới đất. Hercule tiếp tục thít chặt sợi dây, siết mạnh tấm lưới lại và bản thân con vật cũng tự siết chặt tấm lưới vào mình bởi những cử động dữ dội.
Phía trên cao, chiếc mũi tên giữ sợi thừng bị cong dưới sức mạnh của con vật đang giãy giụa và có vẻ không trụ được lâu nữa trận chiến kinh khủng này. Hercule nhảy lên con vật và đá cho nó mấy phát nhưng chẳng ăn thua gì cả.
Lúc sắp kiệt sức chàng vớ ngay lấy một tảng đá và nện cho con vật một cú trời giáng, khiến cho nó lăn ra bất tỉnh. Bất cứ con vật nào cũng có thể chết ngay với cú đánh mạnh như thế, nhưng con lợn rừng này thì không, chẳng bao lâu nữa nó sẽ hồi tỉnh. Chàng vội vã lấy dây buộc túm bốn chân con lợn rừng lại, lấy một sợi dây khác buộc đầu và đuôi nó lại với nhau. Giờ đây nó đã nằm gọn trong lưới. Nếu nó càng giãy giụa, nó càng bị siết chặt vào lưới, sức khỏe sẽ chỉ làm hại nó mà thôi.
Xong việc, Hercule vội vã đi kiếm đủ thứ lá cỏ cứng nhét đầy miệng con vật. Như thế sẽ chẳng có gì phải lo lắng vì con vật sẽ không kêu rống lên được khi chàng về tới Tirynthe.
Hercule xem xét con vật rồi quỳ gối xuống đất, nhấc gánh nặng lên vai.
Chuyến trở về thật cực nhọc. Con vật làm cho chàng đi chậm hẳn. Mỗi bước chân đi là một lần da thịt chàng đau đớn vì bị những mắt lưới nghiến vào. Hercule cố chịu đựng nỗi đau đớn này, gắng gượng bước đi với tốc độ bình thường. Cố dồn sức vào công việc, chàng chẳng hề để ý thấy những người nông dân từ các cánh đồng nhìn thấy chàng và hoảng hốt bỏ chạy.
Khi trở về thành Tirynthe, Hercule ngạc nhiên không thấy có ai ra đón chàng như những lần trước. Chàng không hề hay biết rằng, trong khi chàng trở về, tin tức đã lan khắp nơi, rằng Hercule đã dễ dàng bắt sống được con lợn rừng và nhẹ nhàng vác nó trên vai; anh không phải là người bình thường, đó là một người siêu phàm với những sức mạnh siêu việt. Người như thế, hẳn phải là sự đe dọa cho dân chúng..Hercule một mình đi vào thành, băng qua những con đường vắng và dừng lại trước những bậc tam cấp của lâu đài. Chẳng có ai chờ đón chàng cả. Hercule ném con lợn rừng xuống đất.
– Coprée! – Chàng gọi. – Coprée! Tôi đã mang con lợn rừng ở érymanthe về cho đức vua của ngài đây. Nó đang sống đây này. Nhanh lên nào!
Con vật có những dấu hiệu chứng tỏ mệt mỏi. Trên suốt chặng đường về, càng cố gắng giãy giụa thì nó càng bị siết chặt. Hơi thở của nó thoát ra khó khăn bởi lớp cỏ nhét đầy miệng, khàn khàn một cách đáng sợ.
Hercule lôi đám cỏ từ trong miệng nó ra.
Ngay lập tức, sau một thời gian phải chịu đựng khá lâu, con vật rống lên một tiếng kêu sắc nhọn và âm vang dữ dội. Và Coprée run rẩy xuất hiện.
– Được rồi, được rồi… Ngươi đã chứng minh được chiến thắng của ngươi. Ta không bàn cãi về điều đó nữa. Nhưng ngươi chưa hết gian nan đâu. Ta sẽ đi tâu với Eurysthée rằng ngươi đã trở về và sẽ quay lại báo cho ngươi cuộc thử thách mới.
Nói xong, Coprée lủi vào lâu đài, nhẹ nhõm vì đã tránh xa được con vật khổng lồ, đen trùi trũi, bóng nhẫy mồ hôi và rống to như tiếng rống của một đàn lợn rừng..