Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

12 Chiến Công Của Hercule

Chương VI: Con nai chân cứng sừng vàng

Tác giả: Thierry Lefèvre

Trong khi Hercule chờ Coprée quay lại và dân thành Tirynthe còn đang trốn kín trong nhà mình, thì trong lâu đài diễn ra cuộc chuyện trò giữa Eurysthée và Coprée.

Cả hai đều cảm thấy hết sức hãi hùng trước chiến thắng của Hercule. Từ bên ngoài, tiếng rống của con lợn rừng érymanthe càng khơi lên nỗi hoảng loạn và bất lực của Eurysthée và Co-prée đối với vị anh hùng có sức mạnh như thần linh.

– Thưa đức vua Eurysthée! Phải làm thế nào để Hercule không thể trở về sau chuyến đi này nữa? Lẽ ra hắn phải bị con heo rừng hạ gục.

Không có lý nào hắn lại chiến thắng tất cả quái vật đang sợ trên đời này… Phải thêm bao nhiêu cuộc thử thách nữa hắn mới bị đánh bại đây?

– Ta biết, ta biết tất cả điều đó, Coprée ạ!

Ngươi còn định dạy ta điều gì? Ngươi là cố vấn số một của ta hay chỉ là một đứa trẻ nhút nhát?

Coprée im lặng trước lời xúc phạm của vua.

Dù sao đi nữa, Eurysthée cũng phải gặp Hercule và báo cho chàng thử thách mới. Chứ làm vua mà không rời khỏi ngai thì có gì là khó.

Vị vua chợt hiểu mình đã vụng về trước cố vấn của mình, đã đối xử không hay với ông ta.

Hơn thế, nếu không có Coprée, liệu ông ta có chịu đựng được những chiến thắng vang dội của Hercule mỗi lần trở về Tirynthe không?

Eurysthée thấy mệt mỏi và cảm thấy bị nữ thần Junon bỏ rơi trong “công cuộc” này. Chắc chắn là nữ thần đã lôi cuốn ông ta, gieo vào trí óc ông ta những kế hoạch thử thách cho Hercule, mới lời cho ông ta. Và cả hôm nay nữa, chính nữ thần đã chỉ cách cho ông ta cư xử tiếp thế nào. Song lần nào Hercule cũng chiến thắng.

Coprée có lý: Phải cần bao nhiêu thời gian nữa việc này mới kết thúc? Nếu những công việc này thành công thì nó sẽ củng cố thêm cho quyền năng và sức mạnh của Hercule. Nếu Junon không tiếp tục can thiệp nữa, công việc của Hercule sẽ.không chấm dứt và Eurysthée sẽ chết già trước khi thấy vị anh hùng được coi là đối thủ của ông ta “tử trận”.

Eurysthée bước tới bước lui, suy nghĩ mông lung trước sự im lặng và ánh mắt đầy trách móc của vị cố vấn Coprée.

– Coprée, ta hoàn toàn tin tưởng vào ngươi.

Đừng im lặng như thế nữa. Ngươi là cố vấn số một của ta. Vừa rồi ta bối rối vì ta không chịu nổi tiếng kêu của con vật khốn kiếp ngoài kia và chiến thắng của Hercule làm ta hoang mang nghi ngờ chính quyền lực của mình.

Nhà vua không hề nói dối. Chưa bao giờ Coprée trông thấy vị vua của mình trong tình trạng như thế.

– Tâu đức vua! Ngài đừng để cho sự sợ hãi ngự trị mình. Bây giờ vấn đề chỉ còn là sự kiên nhẫn thôi. Rồi sẽ tới cái ngày mà Hercule không còn xuất hiện trước ngài nữa.

– Đúng thế. Ngươi hoàn toàn có lý. Không cần phải bắt Hercule chờ đợi. Hắn sẽ phải đi ngay. Và nếu hắn có sức khỏe phi thường và trí thông minh siêu việt như thế, phải cho hắn chịu đựng thử thách gì đây nhỉ?

Eurysthée đã lấy lại được sự thanh thản sau những lời nói đó; Junon chắc hẳn để cho hắn tìm phương cách riêng.

– Tâu đức vua! Bây giờ ngài muốn Hercule làm gì nữa đây?

– Một thử thách dễ dàng hơn những thử thách hắn đã trải qua rất nhiều lần. Nhưng sẽ đòi hỏi ở hắn nhiều, rất nhiều thời gian và…

Eurysthée chợt dừng lại, “nhấm nháp” ý nghĩ của mình, cân nhắc trước khi tỏ rõ quyền lực:

– Hãy đi bảo hắn tới đỉnh Cérynée và bắt sống con hươu chân cứng sừng vàng về đây cho ta. Và giết chết con lợn rừng khốn kiếp ấy đi, ta không muốn đinh tai nhức óc thêm nữa.

Coprée ra gặp Hercule và báo lại lệnh của Eurysthée. Mấy tên lính theo sau không dám đụng vào con lợn rừng. Vậy là Coprée lại sai Hercule tận tay giết chết con vật khổng lồ ấy.

Hercule rút kiếm đâm một nhát vào cổ lợn rừng rồi thu lưới lại và lên đường.

Chàng rời khỏi thành phố mà không gặp một người nào. Đó là điềm xấu cho cuộc phiêu lưu.sắp tới hay chỉ do nỗi sợ hãi về những chiến công của chàng gây ra?

Hercule không phải là người dễ nản lòng, nhưng sự hờ hững của dân thành Tirynthe dành cho chàng khiến Hercule nhớ tiếc sự có mặt của đứa cháu. Nếu hôm nay Iolaos tới xin đi theo bắt con hươu thì Hercule hẳn không nỡ từ chối.

Những tháng ngày xa cách đứa cháu khiến chàng buồn rầu.

Nhưng để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ, chàng phải tự đương đầu một mình với công việc.

Nhưng liệu chàng có thiếu trách nhiệm trong việc đưa Iolaos đi theo mình không? Khi Iolaos giúp chàng chiến đấu chống lại con chó đầu rắn Lerne, không một vị thần nào, và thậm chí cả Eurysthée coi đó là trái phép. Và con hươu chân cứng sừng vàng lại chẳng phải là quái vật nguy hiểm như những con vật mà chàng đã phải đối đầu trước đây hay sao.

Hercule đi theo con đường dẫn tới núi Cérynée. Những yêu cầu Eurysthée đưa ra có vẻ rất dễ thực hiện, và anh bắt đầu nghĩ rằng hẳn Eurysthée có âm mưu gì trong việc bắt con hươu này. Đây là con người thiếu trung thực và tình cảm thì đen tối. Dân chúng không ưa đã đành, ngay cả các vương quốc láng giềng cũng ghét bỏ ông ta. Lời nói của Eurysthée thì hiểm độc, ý nghĩ thì luôn đen tối. “Hẳn là ông ta muốn gây cho mình nhiều sự ngạc nhiên đây”, Hercule đoán chắc như thế.

Con hươu chân cứng sừng vàng nổi tiếng vì chạy nhanh. Hercule biết rõ điều đó nhưng không lấy làm lo lắng, vì bản thân chàng cũng chạy nhanh gấp mấy lần người thường. Vậy thì con hươu kia có gì mà chàng phải sợ hãi? Hercule tự đặt ra những câu hỏi như thế nhưng không sao trả lời được. Rồi sẽ đến lúc tất cả sẽ được giải đáp.

Chàng vội tới bờ một con suối để nghỉ ngơi lấy sức. Bờ bên kia có một mục đồng đang chăn cừu.

Hercule lên tiếng:

– Liệu tôi còn cách núi Cérynée bao xa nữa anh bạn nhỉ?

– Đi nhanh thì ngày mai anh sẽ đến đó..Hercule ngạc nhiên:

– Anh chắc thế chứ?

Mục đồng đưa tay chỉ về phía chân trời:

– Anh hãy nhìn kìa! Đó là đỉnh núi anh đang tìm.

Đỉnh núi có vẻ còn cách anh quá xa. Mục đồng trêu chọc anh đấy thôi. Hercule hẳn phải mất nhiều ngày nữa mới tới nơi được.

– Tôi không tin là ngày mai đã có thể tới đó. – Hercule nói. – Vì sao anh lại nói dối tôi?

– Tôi không hề nói dối anh. Rồi anh sẽ thấy.

– Mục đồng đáp.

Dứt lời, mục đồng và đàn cừu bỗng biến mất.

Hercule không còn tin vào mắt mình nữa. Phải chăng đây là một thông điệp của thần linh? Hay là chàng đang mơ? Hay là dòng nước mà chàng vừa uống mấy ngụm giải khát có điều gì thần bí phi thường?

Đêm tới, Hercule ngủ bên bờ sông.

ánh sáng mặt trời đánh thức chàng. Nhưng Hercule không còn ở đồng cỏ hôm qua nữa. Bây giờ, chàng đang ở chân núi Cérynée cao vút tận trời xanh.

Hercule chợt hiểu ra và quyết định tận dụng món quà thần linh đã ban cho chàng.

Hercule không bao giờ nghĩ rằng cuộc leo núi Cérynée lại lâu tới như vậy. Chàng càng lên cao, ngọn núi càng như vươn lên mãi.

Vừa trèo, chàng vừa tìm kiếm dấu vết của con hươu. Chàng quan sát các bãi bằng trên núi, len lỏi vào các hẻm sâu, liều mình vào trong hang động và đi ngược các dòng thác.

Hàng tháng trời trôi qua, chàng vẫn chưa tới được đỉnh núi, cũng chẳng tìm thấy dấu vết nào của con hươu.

Đây là lần đầu tiên từ khi Hercule vâng theo lệnh của Eurysthée và nhà tiên tri chàng nghĩ là mình sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ được.

Ba tháng nữa lại trôi qua.

Một ngày kia, chàng phát hiện ra vết chân của con hươu và liền lần theo. Chàng cứ leo dọc sườn dốc núi Cérynée trong một tháng rồi một buổi sáng, khi ánh ngày bắt đầu rạng, chàng trông.thấy con hươu đang kiêu hãnh nằm trên một tảng đá. Đôi sừng vàng của nó lấp lánh như thể tia sáng mặt trời vậy.

Con hươu chợt nhận ra chàng bèn lao vụt đi. Hercule đuổi theo sau.

Ròng rã hàng tháng trời, chàng cứ chạy theo sau chú hươu xinh đẹp, cứ đi lên, lên mãi. Thi thoảng, nó dừng lại, đợi chàng tới gần rồi lại phóng vụt đi.

Cứ theo sát nhau như thế, Hercule và con hươu phải chạy vòng quanh núi Cérynée tới mười vòng. Cả hai cùng chạy lên ngọn núi mỗi ngày lại cao thêm. Thế mà chẳng hề mệt mỏi. Cả hai cứ mải miết như vậy, đêm cũng như ngày, không hề có ý định dừng chân nghỉ ngơi.

Cuộc rượt đuổi kéo dài một năm trời. Her-cule dần dần nhận thấy mình có cảm tình với chú hươu, và lấy làm vui mừng vì mình không phải hạ sát nó.

Nhiều lúc chàng đã có thể tung lưới bắt con vật nhưng lại thôi. Hercule muốn đợi lúc con hươu tự nộp mình cho chàng. Đấy quả là một ý nghĩ rồ dại, nhưng Hercule không dứt bỏ. Con hươu này xinh đẹp và hiền lành đến độ chàng không thể đối xử với nó như con lợn rừng éry-manthe được. Nó không phải là một con quái vật, mà là con vật xinh đẹp nhất mà thần thánh gửi xuống trần gian.

Phải chăng đây là cái bẫy của Eurysthée? Her-cule luôn nghĩ như vậy. Và nếu như con hươu không chịu tự nguyện nộp mạng cho chàng, liệu Hercule phải làm gì?

Một hôm, cuộc đuổi bắt đột ngột thay đổi.

Không phải là cả hai giảm tốc độ mà chính là bay bổng lên. Con hươu bay khỏi mặt đất mà Hercule cũng bay theo như vậy. Cuộc rượt đuổi khiến cả hai cùng bay lên cao.

Và, vừa lúc mặt trời đi ngủ, họ bay về hướng núi. Một đồng cỏ bao phủ trên đỉnh Cérynée.

Chú hươu tới đỗ ở đó, mắt lấp lánh hướng về ánh ngày đang dần tắt. Hercule biết rằng thời điểm đã tới và chàng không cần phải dùng đến chiếc lưới.

Chàng tới gần chú hươu, vuốt ve đôi sừng và nhẹ nhàng đặt nó lên vai.

Dân chúng đã kéo nhau trở lại trước cổng thành Tirynthe. Chú hươu ngoan ngoãn nằm yên.trên vai Hercule, chàng rẽ đám đông, đi tới cung điện của Eurysthée, lòng đầy lo lắng.

Coprée đợi chàng ở vị trí quen thuộc, vẻ mặt tối sầm. Hercule nhẹ nhàng thả chú hươu xuống.

Nó nằm duỗi ra, không kêu một tiếng.

– Hãy báo cho Eurysthée rằng ta đã trở về.

– Hercule nói.

– Ngài đã biết ngươi trở về. Dân chúng đã loan tin từ nhiều giờ rồi. Ngươi đã thành công thêm một lần nữa.

– Đúng thế! Nhưng Eurysthée sẽ làm gì với chú hươu này? – Hercule hỏi.

– Thế ngươi muốn đức vua làm gì? Con hươu sẽ vào vườn thượng uyển và có thể làm mọi thứ theo ý mình. Cho đến khi nào nó thích quay về đỉnh Olympe.

– Thế thì tốt!

– Hãy tin vào điều đó đi! – Coprée vui vẻ nói. – Con hươu này chẳng có gì đáng sợ… Trái ngược hẳn với nhà ngươi. Eurysthée ủy thác cho ta báo cho ngươi biết rằng ngươi phải đi ngay tới hồ Stymphale: lũ chim đang đợi ngươi ở đó.

Và Coprée cười ha hả…

Trong khi Hercule chờ Coprée quay lại và dân thành Tirynthe còn đang trốn kín trong nhà mình, thì trong lâu đài diễn ra cuộc chuyện trò giữa Eurysthée và Coprée.

Cả hai đều cảm thấy hết sức hãi hùng trước chiến thắng của Hercule. Từ bên ngoài, tiếng rống của con lợn rừng érymanthe càng khơi lên nỗi hoảng loạn và bất lực của Eurysthée và Co-prée đối với vị anh hùng có sức mạnh như thần linh.

– Thưa đức vua Eurysthée! Phải làm thế nào để Hercule không thể trở về sau chuyến đi này nữa? Lẽ ra hắn phải bị con heo rừng hạ gục.

Không có lý nào hắn lại chiến thắng tất cả quái vật đang sợ trên đời này… Phải thêm bao nhiêu cuộc thử thách nữa hắn mới bị đánh bại đây?

– Ta biết, ta biết tất cả điều đó, Coprée ạ!

Ngươi còn định dạy ta điều gì? Ngươi là cố vấn số một của ta hay chỉ là một đứa trẻ nhút nhát?

Coprée im lặng trước lời xúc phạm của vua.

Dù sao đi nữa, Eurysthée cũng phải gặp Hercule và báo cho chàng thử thách mới. Chứ làm vua mà không rời khỏi ngai thì có gì là khó.

Vị vua chợt hiểu mình đã vụng về trước cố vấn của mình, đã đối xử không hay với ông ta.

Hơn thế, nếu không có Coprée, liệu ông ta có chịu đựng được những chiến thắng vang dội của Hercule mỗi lần trở về Tirynthe không?

Eurysthée thấy mệt mỏi và cảm thấy bị nữ thần Junon bỏ rơi trong “công cuộc” này. Chắc chắn là nữ thần đã lôi cuốn ông ta, gieo vào trí óc ông ta những kế hoạch thử thách cho Hercule, mới lời cho ông ta. Và cả hôm nay nữa, chính nữ thần đã chỉ cách cho ông ta cư xử tiếp thế nào. Song lần nào Hercule cũng chiến thắng.

Coprée có lý: Phải cần bao nhiêu thời gian nữa việc này mới kết thúc? Nếu những công việc này thành công thì nó sẽ củng cố thêm cho quyền năng và sức mạnh của Hercule. Nếu Junon không tiếp tục can thiệp nữa, công việc của Hercule sẽ.không chấm dứt và Eurysthée sẽ chết già trước khi thấy vị anh hùng được coi là đối thủ của ông ta “tử trận”.

Eurysthée bước tới bước lui, suy nghĩ mông lung trước sự im lặng và ánh mắt đầy trách móc của vị cố vấn Coprée.

– Coprée, ta hoàn toàn tin tưởng vào ngươi.

Đừng im lặng như thế nữa. Ngươi là cố vấn số một của ta. Vừa rồi ta bối rối vì ta không chịu nổi tiếng kêu của con vật khốn kiếp ngoài kia và chiến thắng của Hercule làm ta hoang mang nghi ngờ chính quyền lực của mình.

Nhà vua không hề nói dối. Chưa bao giờ Coprée trông thấy vị vua của mình trong tình trạng như thế.

– Tâu đức vua! Ngài đừng để cho sự sợ hãi ngự trị mình. Bây giờ vấn đề chỉ còn là sự kiên nhẫn thôi. Rồi sẽ tới cái ngày mà Hercule không còn xuất hiện trước ngài nữa.

– Đúng thế. Ngươi hoàn toàn có lý. Không cần phải bắt Hercule chờ đợi. Hắn sẽ phải đi ngay. Và nếu hắn có sức khỏe phi thường và trí thông minh siêu việt như thế, phải cho hắn chịu đựng thử thách gì đây nhỉ?

Eurysthée đã lấy lại được sự thanh thản sau những lời nói đó; Junon chắc hẳn để cho hắn tìm phương cách riêng.

– Tâu đức vua! Bây giờ ngài muốn Hercule làm gì nữa đây?

– Một thử thách dễ dàng hơn những thử thách hắn đã trải qua rất nhiều lần. Nhưng sẽ đòi hỏi ở hắn nhiều, rất nhiều thời gian và…

Eurysthée chợt dừng lại, “nhấm nháp” ý nghĩ của mình, cân nhắc trước khi tỏ rõ quyền lực:

– Hãy đi bảo hắn tới đỉnh Cérynée và bắt sống con hươu chân cứng sừng vàng về đây cho ta. Và giết chết con lợn rừng khốn kiếp ấy đi, ta không muốn đinh tai nhức óc thêm nữa.

Coprée ra gặp Hercule và báo lại lệnh của Eurysthée. Mấy tên lính theo sau không dám đụng vào con lợn rừng. Vậy là Coprée lại sai Hercule tận tay giết chết con vật khổng lồ ấy.

Hercule rút kiếm đâm một nhát vào cổ lợn rừng rồi thu lưới lại và lên đường.

Chàng rời khỏi thành phố mà không gặp một người nào. Đó là điềm xấu cho cuộc phiêu lưu.sắp tới hay chỉ do nỗi sợ hãi về những chiến công của chàng gây ra?

Hercule không phải là người dễ nản lòng, nhưng sự hờ hững của dân thành Tirynthe dành cho chàng khiến Hercule nhớ tiếc sự có mặt của đứa cháu. Nếu hôm nay Iolaos tới xin đi theo bắt con hươu thì Hercule hẳn không nỡ từ chối.

Những tháng ngày xa cách đứa cháu khiến chàng buồn rầu.

Nhưng để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ, chàng phải tự đương đầu một mình với công việc.

Nhưng liệu chàng có thiếu trách nhiệm trong việc đưa Iolaos đi theo mình không? Khi Iolaos giúp chàng chiến đấu chống lại con chó đầu rắn Lerne, không một vị thần nào, và thậm chí cả Eurysthée coi đó là trái phép. Và con hươu chân cứng sừng vàng lại chẳng phải là quái vật nguy hiểm như những con vật mà chàng đã phải đối đầu trước đây hay sao.

Hercule đi theo con đường dẫn tới núi Cérynée. Những yêu cầu Eurysthée đưa ra có vẻ rất dễ thực hiện, và anh bắt đầu nghĩ rằng hẳn Eurysthée có âm mưu gì trong việc bắt con hươu này. Đây là con người thiếu trung thực và tình cảm thì đen tối. Dân chúng không ưa đã đành, ngay cả các vương quốc láng giềng cũng ghét bỏ ông ta. Lời nói của Eurysthée thì hiểm độc, ý nghĩ thì luôn đen tối. “Hẳn là ông ta muốn gây cho mình nhiều sự ngạc nhiên đây”, Hercule đoán chắc như thế.

Con hươu chân cứng sừng vàng nổi tiếng vì chạy nhanh. Hercule biết rõ điều đó nhưng không lấy làm lo lắng, vì bản thân chàng cũng chạy nhanh gấp mấy lần người thường. Vậy thì con hươu kia có gì mà chàng phải sợ hãi? Hercule tự đặt ra những câu hỏi như thế nhưng không sao trả lời được. Rồi sẽ đến lúc tất cả sẽ được giải đáp.

Chàng vội tới bờ một con suối để nghỉ ngơi lấy sức. Bờ bên kia có một mục đồng đang chăn cừu.

Hercule lên tiếng:

– Liệu tôi còn cách núi Cérynée bao xa nữa anh bạn nhỉ?

– Đi nhanh thì ngày mai anh sẽ đến đó..Hercule ngạc nhiên:

– Anh chắc thế chứ?

Mục đồng đưa tay chỉ về phía chân trời:

– Anh hãy nhìn kìa! Đó là đỉnh núi anh đang tìm.

Đỉnh núi có vẻ còn cách anh quá xa. Mục đồng trêu chọc anh đấy thôi. Hercule hẳn phải mất nhiều ngày nữa mới tới nơi được.

– Tôi không tin là ngày mai đã có thể tới đó. – Hercule nói. – Vì sao anh lại nói dối tôi?

– Tôi không hề nói dối anh. Rồi anh sẽ thấy.

– Mục đồng đáp.

Dứt lời, mục đồng và đàn cừu bỗng biến mất.

Hercule không còn tin vào mắt mình nữa. Phải chăng đây là một thông điệp của thần linh? Hay là chàng đang mơ? Hay là dòng nước mà chàng vừa uống mấy ngụm giải khát có điều gì thần bí phi thường?

Đêm tới, Hercule ngủ bên bờ sông.

ánh sáng mặt trời đánh thức chàng. Nhưng Hercule không còn ở đồng cỏ hôm qua nữa. Bây giờ, chàng đang ở chân núi Cérynée cao vút tận trời xanh.

Hercule chợt hiểu ra và quyết định tận dụng món quà thần linh đã ban cho chàng.

Hercule không bao giờ nghĩ rằng cuộc leo núi Cérynée lại lâu tới như vậy. Chàng càng lên cao, ngọn núi càng như vươn lên mãi.

Vừa trèo, chàng vừa tìm kiếm dấu vết của con hươu. Chàng quan sát các bãi bằng trên núi, len lỏi vào các hẻm sâu, liều mình vào trong hang động và đi ngược các dòng thác.

Hàng tháng trời trôi qua, chàng vẫn chưa tới được đỉnh núi, cũng chẳng tìm thấy dấu vết nào của con hươu.

Đây là lần đầu tiên từ khi Hercule vâng theo lệnh của Eurysthée và nhà tiên tri chàng nghĩ là mình sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ được.

Ba tháng nữa lại trôi qua.

Một ngày kia, chàng phát hiện ra vết chân của con hươu và liền lần theo. Chàng cứ leo dọc sườn dốc núi Cérynée trong một tháng rồi một buổi sáng, khi ánh ngày bắt đầu rạng, chàng trông.thấy con hươu đang kiêu hãnh nằm trên một tảng đá. Đôi sừng vàng của nó lấp lánh như thể tia sáng mặt trời vậy.

Con hươu chợt nhận ra chàng bèn lao vụt đi. Hercule đuổi theo sau.

Ròng rã hàng tháng trời, chàng cứ chạy theo sau chú hươu xinh đẹp, cứ đi lên, lên mãi. Thi thoảng, nó dừng lại, đợi chàng tới gần rồi lại phóng vụt đi.

Cứ theo sát nhau như thế, Hercule và con hươu phải chạy vòng quanh núi Cérynée tới mười vòng. Cả hai cùng chạy lên ngọn núi mỗi ngày lại cao thêm. Thế mà chẳng hề mệt mỏi. Cả hai cứ mải miết như vậy, đêm cũng như ngày, không hề có ý định dừng chân nghỉ ngơi.

Cuộc rượt đuổi kéo dài một năm trời. Her-cule dần dần nhận thấy mình có cảm tình với chú hươu, và lấy làm vui mừng vì mình không phải hạ sát nó.

Nhiều lúc chàng đã có thể tung lưới bắt con vật nhưng lại thôi. Hercule muốn đợi lúc con hươu tự nộp mình cho chàng. Đấy quả là một ý nghĩ rồ dại, nhưng Hercule không dứt bỏ. Con hươu này xinh đẹp và hiền lành đến độ chàng không thể đối xử với nó như con lợn rừng éry-manthe được. Nó không phải là một con quái vật, mà là con vật xinh đẹp nhất mà thần thánh gửi xuống trần gian.

Phải chăng đây là cái bẫy của Eurysthée? Her-cule luôn nghĩ như vậy. Và nếu như con hươu không chịu tự nguyện nộp mạng cho chàng, liệu Hercule phải làm gì?

Một hôm, cuộc đuổi bắt đột ngột thay đổi.

Không phải là cả hai giảm tốc độ mà chính là bay bổng lên. Con hươu bay khỏi mặt đất mà Hercule cũng bay theo như vậy. Cuộc rượt đuổi khiến cả hai cùng bay lên cao.

Và, vừa lúc mặt trời đi ngủ, họ bay về hướng núi. Một đồng cỏ bao phủ trên đỉnh Cérynée.

Chú hươu tới đỗ ở đó, mắt lấp lánh hướng về ánh ngày đang dần tắt. Hercule biết rằng thời điểm đã tới và chàng không cần phải dùng đến chiếc lưới.

Chàng tới gần chú hươu, vuốt ve đôi sừng và nhẹ nhàng đặt nó lên vai.

Dân chúng đã kéo nhau trở lại trước cổng thành Tirynthe. Chú hươu ngoan ngoãn nằm yên.trên vai Hercule, chàng rẽ đám đông, đi tới cung điện của Eurysthée, lòng đầy lo lắng.

Coprée đợi chàng ở vị trí quen thuộc, vẻ mặt tối sầm. Hercule nhẹ nhàng thả chú hươu xuống.

Nó nằm duỗi ra, không kêu một tiếng.

– Hãy báo cho Eurysthée rằng ta đã trở về.

– Hercule nói.

– Ngài đã biết ngươi trở về. Dân chúng đã loan tin từ nhiều giờ rồi. Ngươi đã thành công thêm một lần nữa.

– Đúng thế! Nhưng Eurysthée sẽ làm gì với chú hươu này? – Hercule hỏi.

– Thế ngươi muốn đức vua làm gì? Con hươu sẽ vào vườn thượng uyển và có thể làm mọi thứ theo ý mình. Cho đến khi nào nó thích quay về đỉnh Olympe.

– Thế thì tốt!

– Hãy tin vào điều đó đi! – Coprée vui vẻ nói. – Con hươu này chẳng có gì đáng sợ… Trái ngược hẳn với nhà ngươi. Eurysthée ủy thác cho ta báo cho ngươi biết rằng ngươi phải đi ngay tới hồ Stymphale: lũ chim đang đợi ngươi ở đó.

Và Coprée cười ha hả…

Bình luận