Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ai Rồi Cũng Khác

Chương 01

Tác giả: Hamlet Trương - Iris Cao

Lời ngỏ

Chúng ta ai cũng sẽ phải lớn lên.

Từ một đứa trẻ ngây ngô, đến khi biết yêu lần đầu.

Nhận được điện thoại cho công việc đầu tiên hay ngu ngơ ôm vào lòng cảm xúc thất tình đau đến tận trời mây.

Khi chúng ta bắt đầu biết xót xa trước giọt nước mắt của cha mẹ.

Khi chúng ta bắt đầu cảm nhận được giá trị to lớn của việc kiếm ra tiền.

Khi chúng ta bắt đầu hiểu giữ lại khó hơn buông tay rất nhiều.

Cuộc sống sẽ xô chúng ta về nhiều hướng khác nhau và việc chọn đứng như thế nào sẽ thuộc về chúng ta.

Đúng, ai rồi cũng khác!

Cả bản thân chúng ta lẫn những người rất thương bên cạnh.

Dù muốn hay không chúng ta đều phải chấp nhận…

Thế nên cuốn sách này sẽ như một cuốn sổ tay ghi lại những điều chúng ta vẫn còn muốn nhớ.

Iris Cao

Anh là tất cả sau tất cả

Em có thể viết thêm mười quyển sách bằng tình yêu chúng ta đã từng có.

Em có thể đi thêm một trăm con đường để hi vọng thấy được anh đâu đó.

Em có thể chờ thêm một nghìn ngày để quay lại hôm qua của chúng ta.

Cuộc đời to rộng và hững hờ, cứ thế ngang qua phố rồi mất nhau.

Hôm ấy em vẫn nhớ bầu trời rất xanh, anh vẫn đến với nụ cười cũ kĩ để nói rằng anh đã yêu người khác. Câu chuyện tình yêu bình thường, cuộc tình dang dở bình thường, anh bước đi bình thường, em đứng khóc bình thường. Mọi thứ rất đỗi bình thường như những câu chuyện tình yêu thường gặp.

Đàn ông tàn nhẫn nhất là khi ra đi.

Đàn bà yếu đuối nhất là khi ở lại.

Em cứ thế sống qua rất nhiều thăng trầm sau đó, không một giọt nước mắt nào rơi nữa. Phụ nữ đứng dậy sau nỗi đau họ hấp dẫn, xinh đẹp và kiên cường.

Ba năm có lẻ em nhận được một tờ giấy ở khe cửa nhà nội dung thế này: “Anh không xin tha thứ, anh chỉ muốn em biết em đã từng là tất cả của anh và anh lại lựa chọn mất đi tất cả. Có những lỗi lầm chỉ để biết ai là của ai, em hãy hạnh phúc.”

Tối đó em đã đọc đi đọc lại mấy dòng chữ ấy hàng trăm lần, mệt nhoài em viết: “Anh là tất cả sau tất cả.” Rồi vò nát tờ giấy trong tay, em bật khóc…

Mười năm kể chuyện tình ta

(Thương tặng anh Quang Huy và chị Quỳnh Anh)

Người ta đến bằng đoạn đường buông tay, còn anh đi bằng con đường nhắm mắt.

Là đau xót, giận hờn hay trách móc,

Lặng lòng anh nhắm mắt tay vẫn ghì.

Người ta yêu bằng lời hứa trăm năm,

Còn em yêu bằng những điều giản dị,

Chẳng ồn ào, mơ hồ hay ảo tưởng,

Cứ yêu anh ngày tháng nối năm dài.

Chúng ta đi một quãng đời chưa xa,

Nhưng là nhiều hơn những gì ta tưởng.

Rồi phía trước nếu đôi lần vấp ngã,

Nhìn phía sau để thấy vững trong lòng.

Một tình yêu em đừng nghĩ trăm năm,

Nó thật ra còn lâu hơn như thế.

Khi anh biết nơi em còn chờ đợi,

Là nhà anh, muôn lối anh sẽ về.

Một tình yêu anh đừng nghĩ ngày mai,

Anh cứ sống cho hôm nay nguyên vẹn.

Khi ngày tháng nối nhau đều tăm tắp,

Chỉ có anh, có em… sóng mây ngàn.

Em đôi khi buồn bã lắm,

Bước rong ruổi trên những con phố xa lạ không anh.

Em thấy đồng cỏ bao la.

Em thấy biển rộng mênh mông.

Em thấy trời cao trong xanh.

Chỉ là em chẳng thấy anh.

Có những nỗi nhớ khiến người ta đau nhói lòng ngực, nỗi nhớ lạc lõng trong vô tình mà người nhớ vô hồn, người được nhớ vô tâm.

Chúng ta chẳng thể sống lại hôm qua để yêu nhau nên hôm nay cứ mất nhau như thế.

Em thật lòng không đành ra đi… Không đành đâu anh!

Em chỉ muốn nói xin chào.

Anh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn nói xin chào.

Chắc có lẽ ánh mắt em vẫn còn rất nhiều hạnh phúc khi nhìn thấy anh, niềm hạnh phúc chưa một lần ít đi, chưa một lần phai nhạt. Thấy anh, tựa thể thấy bình yên.

Năm tháng dài xa nhau, em cũng đã học được vô số cảm giác hạnh phúc khác, em có đôi lần cũng ngỡ đã chẳng còn nhớ anh, cuộc sống quá bận rộn nên em đặt anh trôi về phía quên lãng để em ngăn nỗi đau vô lí từ một người đã thôi không còn yêu em.

Em tự bước qua hết những tháng ngày cô độc, cứ nhắc đến anh là em chỉ chực chờ bật khóc. Em ấm ức vì mối duyên không trọn đó, ai bảo em yêu anh nhiều thế chứ.

Em gặp lại anh, bao nhiêu nỗi niềm ngần ấy năm cứ như vỡ òa.

Nụ cười anh vẫn thế.

Cái nhướn mày nhìn em vẫn thế.

Ngay cả thói quen xoa đầu em vẫn thế.

Giữa chúng ta hôm nay có là gì nữa đâu. Tất cả đều không còn là của em.

Thế nên anh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn nói xin chào.

Bình luận