Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ai Rồi Cũng Khác

Chương 07

Tác giả: Hamlet Trương - Iris Cao

Tưởng rằng đã quên

Bảo thời gian vô tình chẳng sai bao giờ. Rơi vài dòng nước mắt vào cuộc tình bỏ ngỏ thế mà ba năm trôi qua cái vèo, khoảng thời gian tôi tự cho là khó khăn nhất trong cuộc đời của mình. Sau khi chia tay, tôi đã dành hẳn vài ngày chỉ để khóc, tôi ấm ức, tôi ghen tuông, tôi đau đớn, tôi tức giận. Mọi thứ cảm xúc hỗn độn gom thành một khối to nằm trơ trơ trong lòng tôi.

Mấy tuần sau đó, tôi dành ra để nhớ anh ấy, có lẽ vì những thói quen với anh ấy trở nên quá nhiều nên việc tiếp tục sống một cuộc sống khác hẳn là không dễ dàng. Tôi sợ ai đó gọi tên anh ấy, tôi sợ những người bạn cũ vô tình buông những câu hỏi vô tâm. Tôi sợ tất cả những điều quen thuộc.

Mấy tháng sau đó, tôi lao vào công việc để không cảm thấy mình cô đơn. Tôi vẫn thương anh ấy rất nhiều, chỉ là tôi không dám nghĩ đến nữa. Tôi chẳng yêu ai, mọi thứ tình cảm đều dừng lại từ khi chưa kịp bắt đầu.

Thời gian trôi qua, tôi thay đổi nhiều, mọi thứ giờ khác lắm với ngày xưa, tôi cứng cỏi hơn.

Tôi cũng quên anh ấy. Mọi thứ xưa cũ đều mờ nhạt. Tôi cũng chẳng hình dung tôi và anh ấy đã từng yêu nhau thế nào, chia tay thế nào. Tôi hẳn đã quên anh ấy.

Tôi bắt đầu mở lòng yêu người khác vì vốn dĩ cuộc đời chẳng đợi chờ ai. Mọi thứ tuy không quá tha thiết nhưng cũng khiến tôi vui phần nào.

Ngày tôi ôm lấy người yêu mới, lòng tôi như vỡ nát bởi những hình ảnh về anh ấy đan xen xiết chặt tim tôi. Tôi bật khóc. Lòng tôi bao năm qua thật ra vẫn thế, chỉ là làm sao sống mãi với những đổ vỡ nên tôi vùng dậy đi tiếp. Thời gian dài lê thê đến thế. Tôi tưởng rằng đã quên.

Thế mà…

Mặt nạ

Em quay lưng mang mặt nạ màu xanh

Màu lá cũ chỉ đùa vui với gió

Màu cây cỏ ngủ vùi nơi phố nhỏ

Màu dối gian vờ vĩnh tiếng em cười.

Anh lặng im cầm mặt nạ màu nâu

Màu của đất ôn tồn nhiều sâu sắc

Màu của phút quay đi đau đớn nhất

Màu của anh anh giữ cho riêng mình.

Cô ấy khóc dưới mặt nạ màu đen

Màu em vốn không nhìn sâu hiểu thấu

Màu em biết rằng nơi anh còn thiếu

Màu nhớ thương gạt bước lối em về.

Khi em bỏ chiếc mặt nạ màu xanh

Và em thấy anh cầm tay cô ấy

Chiều buông xuống hoàng hôn xa lẻ bước

Cả đời em phải mang mặt nạ cười.

Gần bằng ngày xưa

Hôm nay em nhận lại một ít thứ gợi nhớ đến anh. Nhũng gì còn lại sau một tình yêu mà cả hai chúng ta đều không ai dám giữ: Đó là kỉ vật.

Anh thì sợ thấy nụ cười em trên tấm hình hai đứa chụp chung.

Em thì sợ thấy nét chữ anh trên lá thư đầu anh viết cho em.

Để rồi sau ngần ấy tháng ngày nổi trôi, em nhận về nguyên vẹn – kỉ vật. Quá khứ làm gì có tội, chuyện trầy xước là do tự tay ta cào xé rồi đổ lỗi cho cuộc đời bất công, đổ lỗi cho cái duyên vô phận khiến những người tưởng chừng yêu nhau lắm lại chia tay.

Hôm nay, ngồi đây nhìn lại chúng ta ngày xưa qua những kỉ vật này, em thấy đến được đây đã là hạnh phúc lắm rồi, em có cả một hoài niệm để nhớ về, có cả một trái tim hằn vết để tự hào.

Có vài người sau anh, họ vô ý giẫm lên vết thương cũ. Em chỉ cười chào họ bước đi, yêu thương chân thành trong nhịp sống xoay vòng quá nhanh này thật mong manh anh ạ.

Đôi khi em thèm nhìn một nụ cười giản dị từ anh. Đôi khi em muốn anh ôm chặt vai em giữa những ngổn ngang phức tạp này.

Đôi khi em mong sống với anh một ngày như xưa để em thấy nốt lặng nơi trái tim em.

Đôi khi em ước chúng ta đừng rẽ… về hai hướng xa xôi.

Thời gian là kẻ tàn nhẫn, nó xóa mờ mọi nỗi nhớ, nó che lấp mọi niềm đau, nó luôn cố chứng minh chỉ có nó là bất diệt chứ không phải là tình yêu. Rõ ràng, cuộc sống trôi đi, chúng ta từ bỏ rất nhiều thói quen về nhau, từ bỏ vô số những tiềm thức thân thương.

Anh sống cuộc sống anh bên đó nắng chan hòa, gió nghêu ngao. Em sống cuộc sống em bên này, mưa tha thiết, mây miên man.

Ừ thì… Là câu chuyện ngày xưa nhắc lại và kỉ vật có quyền lực gợi nhớ yêu thương.

Em vẫn thương anh – gần bằng ngày xưa.

Một và duy nhất

Anh và em vừa bước qua thời kì đẹp đẽ của tình yêu.

Anh và em vừa tự bước qua cái giới hạn do chính chúng ta dựng lên.

Với anh, em chỉ là Một hay vẫn là Duy Nhất?

Em không nghe tiếng mình khóc, chỉ biết nước chảy rát má, môi run theo nhịp thở còn miệng nghẹn đắng cái mùi mà từ thuở hàn vi em gọi là mùi cũ nát.

Khi em là Duy Nhất

Thì có nghĩa em là duy nhất về mọi thứ trong cuộc sống anh dẫu tấp nập.

Khi em là Một

Thì có nghĩa em sẽ phải nhọc lòng chia sẻ những tấp nập trong cuộc sống anh.

Em không còn được vỗ ngực tự hào vì có anh trọn vẹn.

Những niềm vui anh đến từ nhiều lí do khác nữa chứ không riêng gì nụ cười em.

Những nỗi buồn anh có hơn một người để chia sẻ chứ không còn mãi tìm về bờ vai em trìu mến.

Cuộc sống anh nhiều màu sắc hơn, nhiều đến nỗi sắc màu yêu thương của em bị mờ nhạt và cũ kĩ hẳn.

Vô hình khi em nhìn về cuộc sống anh, em đều phải nhìn xuyên qua khoảng cách băng lạnh buốt tim.

Em đã bước qua mưa để thương nắng.

Bước qua nắng để yêu anh… Vậy mà!

Cũng như máy móc càng cũ kĩ càng kêu to, kêu thống thiết.

Yêu anh qua mấy mùa không biết đã thành cũ kĩ trong nhau chưa?

Nếu anh muốn buông tay em. Hãy nói chân thành và nhẹ nhàng như khi anh đến.

Để em tự mình đứng dậy, bước đi và mãi là Duy Nhất.

Bình luận
720
× sticky