Điều tuyệt vời của tuổi thơ
Có lẽ điều thú vị nhất trong kí ức tuổi thơ của mỗi chúng ta là khi có anh chị em, những đứa trẻ trạc tuổi nhau, có cơ hội chung sống cạnh nhau, trải qua những giây phút ba mẹ chẳng bao giờ biết được.
Có ai đã từng chơi đánh trận giả khi mỗi đội chỉ có một người chưa? Trò chơi diễn ra kịch tính không khác gì những thước phim hành động và âm thanh hoàn toàn do mỗi đứa tự nghĩ ra. Và một sự thật là lúc chơi thì chơi giả bộ nhưng chơi một lúc thì đánh nhau thật.
Có ai đã từng chơi bán hàng khi sẽ có một đứa bán, một đứa mua sau đó đổi vai nhưng vẫn bán rất đắt hàng?
Có ai đã từng chơi trò đuổi bắt giữa siêu nhân và quái vật hay cảnh sát và tội phạm khắp tất cả các tầng lầu cùng những tiếng la hét thất thanh trong nhà mà không hề biết mệt mỏi?
Có ai đã từng chơi điện tử chung, khi một đứa chơi rất hay và một đứa chơi rất dở và đến khi một đứa chết sẽ đổ hết cho đứa còn lại dẫn đến nghỉ chơi?
Hãy thú nhận rằng, chúng ta rất ghét một kẻ khác bắt nạt anh chị em mình, thế nên đôi khi dù biết chắc không đánh lại nhưng bằng một thứ sức mạnh thiêng liêng nào đó chúng ta vẫn đưa thân mình ra bảo vệ họ.
Hãy thú nhận rằng, chúng ta và anh chị em mình đã làm rất nhiều điều mà đến tận bây giờ ba mẹ chưa chắc đã biết hết. Vì khi làm hai đứa luôn có những lời thề, lời hứa ràng buộc nhau.
Hãy thú nhận rằng, chúng ta đã có những trận đánh nhau thực sự với anh chị em của chúng ta, những cơn giận dữ vì làm hư hỏng một món đồ, những trận cãi vã không đầu đuôi, những dỗi hờn khi nghĩ ba mẹ thương và bênh người kia hơn mình.
Hãy thú nhận rằng, chúng ta dù đã lớn lên rất nhiều nhưng chúng ta vẫn rất thương anh chị em mình nguyên vẹn như thời thơ bé.
Có những bí mật được coi là thiêng liêng, những lời hứa mà chúng ta giữ được qua rất nhiều tháng năm dài, những yêu thương sâu nơi đáy lòng chưa bao giờ phai dấu.
Thật tuyệt vời khi có anh chị em, đúng không?
Làm gì có
Làm gì có kỉ niệm ngọt ngào nào nơi góc đường cũ? Góc đường già cỗi như thế đã lặng im bao mùa rồi.
Làm gì có nỗi nhớ nào trong mưa chiều thiếu nắng? Mưa theo mùa, gió theo cơn, ai nợ ai mà chờ.
Làm gì có kí ức nào ở những vòng xe xa xôi? Đường xa chân không níu đã chùn, bước tiếp bước lả lơi.
Làm gì có niềm đau nào ngập trời cao? Tim vỡ, tình tan, người phụ người, gió muôn đời theo mây dối lừa mưa.
Làm gì có lồi lõm nào nơi chúng ta đứng? Kẻ đi, người đến, tình đắp lên tình… xót xa.
Đừng huyễn hoặc… Vũ trụ này chẳng rộng lòng giữ giùm chúng ta niềm cũ.
Mỗi lần em ôm tôi lại là một nỗi đau rất mới.
Đừng khờ khạo… Tình quay về có thiết tha nhưng cũng sẽ thiếu niềm tin.
Mỗi lần em khóc trên vai tôi – tôi lại đổ vỡ hết thảy những tự tôn.
Đừng cuồng điên… Tôi không thể ghì xiết em ở cung bậc này đâu.
Mỗi lần em đau tôi biết tôi cũng đang tan nát rất nhiều.
Tại sao tôi vẫn luôn là người em nghĩ đến mỗi buổi sáng?
Tại sao tôi vẫn luôn là người em gọi mỗi khi yếu lòng?
Tại sao tôi vẫn luôn là người em nhớ vào chiều mưa giăng lối?
Tại sao tôi vẫn luôn là người em chờ trước những hoàng hôn?
Tại sao tôi vẫn luôn là người em khóc vì yêu thương quá nhiều?
Ngần ấy đớn đau cho những năm tháng về sau nữa tôi mãi mãi không thể hiểu:
Vì sao em nỡ đi?
Ba
Lúc bé, mỗi lần mình ăn, ba phải làm đủ trò, xé từng tờ lịch, đội khăn trùm tivi để múa lân, bế mình đi lên đi xuống cầu thang. Mẹ bảo cứ một trò mới mình sẽ ăn được hai thìa nên mỗi ngày ba phải nghĩ ra rất nhiều trò để dụ mình ăn.
Hồi học mẫu giáo, ở nhà mình lười ăn lắm. Mẹ viết thư “méc” cô bảo mẫu, đưa cho ba để sáng mai chở mình đi học gửi cho cô. Sáng nào ba cũng bảo ôm ba đi, ba sẽ không đưa thư cho cô.
Lên cấp hai, đoạn đường đi học xa hơn. Sợ mình ngồi sau buồn ngủ nên ba hát hết bài này đến bài khác cho mình nghe, đôi lúc ba quên lời, hát tùm lum, mình ngồi sau cười khanh khách.
Lên cấp ba, ba vẫn chở con gái đi học, mình thì mặc áo dài trắng. Nhiều hôm trời mưa, xe tắt máy, lo mình dơ đồ, ba mặc áo mưa cho mình, nói mình cứ ngồi để chân lên xe, còn ba thì dắt xe đến tận trường mình. Ba cũng mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo ướt đẫm nước mưa, ướt đẫm mồ hôi ba.
Ngày mình đi học xa, mẹ dặn dò đủ điều. Lo lắng cho sức khỏe, ngủ sớm, ăn đúng giờ, cố gắng lên lớp đầy đủ và học hành thành tài. Khác với mẹ, ba chỉ đứng lặng im nhìn mình. Thẳm sâu trong mắt ba là cả một niềm tin sâu sắc dành cho mình.
Ngày mình trưởng thành về nước, mẹ ôm ấp vuốt ve, nắm tay nắm chân, nói đủ thứ chuyện, ba vẫn đứng đó lặng im rồi mỉm cười.
Hôm nọ dọn nhà, mở tủ của ba ra mới biết ba giữ ngay ngắn từng cuốn sách của mình, dù chẳng bao giờ ba khen mình nhưng mình biết trong mắt ba mình là niềm tự hào của ba.
Ba rửa xe.
Ba thay nhớt.
Ba đóng tủ.
Ba thay bóng đèn.
Ba dán dép.
Ba sửa nhà.
Ba làm tất cả vì mình từ những điều to lớn đến những thứ nhỏ bé.
Đứa con nào cũng sẽ lớn lên trong tình yêu thương âm thầm của ba.
Nếu bên cạnh bạn vẫn tồn tại một người đàn ông trầm lặng mà bạn hay gọi là: BA, hãy quý trọng điều đó!
Mẹ
Vì tất cả những đứa con đều sẽ khôn lớn…
Tất cả chúng ta đều sẽ một lần rời khỏi vòng tay mẹ, để vấp ngã, để đớn đau, để đứng dậy, để trải nghiệm vô vàn đắng cay cuộc đời.
Và ở ngoài kia, khi những ngọn đèn đường xanh đỏ không ngừng chớp tắt, khi người qua kẻ lại gọi nhau một tiếng người dưng, khi lối về chẳng còn ai nâng bước. Ta có nhớ về gia đình – nơi mẹ vẫn chờ đợi, thứ tha.
Tình mẹ dành cho con sẽ trải dài suốt cả quãng đời mẹ sống, không hao hụt cũng chẳng đổi thay. Con trưởng thành, con vững vàng và bình yên, đó chính là hạnh phúc to lớn nơi mẹ.
Chỉ là hãy quay về nhà trước khi quá muộn. Quay về trước khi mắt mẹ nhòa.
Quay về trước khi lưng mẹ còng.
Quay về trước khi chân mẹ run.
Quay về để còn được thấy mẹ.
Quay về để ôm lấy những nhọc nhằn của mẹ.
Cuộc sống vô thường lắm, hãy quý trọng những phút giây có mẹ, những đứa con ơi!