(( Mỵ Nhi))
Từ sau chuyến công tác trở về cuộc sống của cô trở nên bình thường hơn. Mỗi ngày đi làm rồi về nhà, rãnh rỗi thì đi ăn cơm cùng học trưởng và đi mua sắm với Đan Đan. Ngày nghỉ muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn. Đây mới đúng la cuộc sống tự do tự tại mà cô hằng mơ ước.
Chỉ có mỗi cái là đột nhiên bây giờ cô mới nhận ra Khương Duệ còn có một mặc vô sỉ và dày siêu cấp nữa. Dù cô đã dọn sẳn hết đồ bảo trợ lý hắn mang đi nhưng hắn vẫn dùng cái cớ lấy đồ để ghé ngang.
Đã nói chia tay trong bình yên mà, hắn cũng đã đồng ý sao còn mặt dày như vậy. Đã vậy mỗi lần ghé ngang sẵn tiện làm một chút, khiến cô thật sự không chịu nổi rồi.
Sớm biết như thế đã không nói lời chia tay, cô bây giờ còn không bằng cả tình nhân. Lúc cần thì hắn ghé qua không thì lặng mất tăm làm cô không hiểu nổi trong đầu hắn đang toan tính cái gì nữa.
– ———
Đã gần một tháng sau khi cô cùng Khương Duệ chia tay.
Gần đây hắn rất bận nên không có kiếm cớ ghé qua nữa. Cô thấy buồn bực trong lòng, ham ngủ lại ham ăn hơn trước. Cái quan trọng là cô vẫn chưa tới kỳ kinh nguyệt. Dù ngày thường cô rất chú trọng việc uống thuốc đúng giờ nhưng mà cũng không chắc ăn nên cô quyết định đến bệnh viện khám xem sao.
Cầm tờ giấy siêu âm trong tay cô thẫn thờ ngây ngốc. Vậy mà trong bụng cô lại có một sinh linh bé nhỏ tròn 6 tuần rồi, nó là của hắn. Nhưng sao lại có thể, nó có trước khi cả hai chia tay nữa.
Cô tức giận như hiểu ra vấn đề liền đến công ty tìm hắn. Đây cũng là lần đầu tiên cô đến công ty hắn, quan hệ của hai người vẫn không nên cho ai biết thì hơn.
” Xin lỗi, tôi muốn gặp Khương tổng”
” Cô có hẹn trước hay không” – Ả lễ tân nhìn cô đánh giá.
” Không có, cô cứ thông báo với trợ lý nói tôi tên Tích Tiểu Mỹ.”
” Xin lỗi, không có hẹn trước không thể lên mời cô về cho.” – Ả lễ tân tỏ vẻ khó chịu
” Phiền cô thông báo dùm tôi, tôi đang có việc gấp.”
” Loại người như cô tôi gặp nhiều rồi, việc gắp gì chứ chẳng qua muốn đến quyến rũ Khương tổng của chúng tôi thôi. Cô còn không về tôi gọi bảo vệ đó, nhìn thật quê mùa mà.” – Ả hất mặt chẳng thèm nhìn cô.
Cô tức tối mở di động lên gọi vào số của Khương Duệ, điện thoại chỉ reo 2 tiếng là có người bắt máy.
” Alo, chuyện gì vậy bảo bối.”
” Anh mau xuống đại sãnh cho tôi, nhân viên của anh không cho tôi lên. Tôi cho anh 5″ nếu trễ tôi đi về, sau này đừng có vờ qua lấy đồ nữa.”
Cô cúp máy ngồi xuống ghế gần đó. Chưa tới 5″ Khương Duệ đã xuống tới nơi, hắn ta liếc ả lễ tân một cái làm ả xanh cả mặt. Sau đó hắn đưa cô lên phòng rồi dặn dò đổi ả ta sang làm tạp vụ.