Lời tựa
Năm 2008.
Thời tiết ẩm ướt oi bức đã kéo dài gần nửa tháng. Vào đúng giữa trưa, trên đường quốc lộ trống trơn thoáng đãng, ngẫu nhiên có vài chiếc ô tô chạy như bay qua, cát bụi cuồn cuộn nổi lên cùng cơn gió hanh khô, thốc vào trong phổi buốt nhói vô cùng.
Trong quán súp cay Du đô (*) lại cực kỳ náo nhiệt, trong đại sảnh chật hẹp, trước mấy bàn ăn đầy dầu mỡ ngồi kín người. Phía sau lưng phần lớn các thực khách đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào tới niềm yêu thích của bọn họ với món súp cay, thỉnh thoảng vang lên tiếng húp rột rột liên tục không ngừng.
(Tiêu: Du đô là một trong những tên gọi của Trùng Khánh, ẩm thực Tứ Xuyên thì được chia làm hai trường phái là Thành Đô và Trùng Khánh)
Một người đàn ông to lớn râu ria đầy mặt cầm lấy đôi đũa, bưng súp cay trên bàn, gã cứ như không thể chờ nổi nữa ngụm lớn nuốt vào, ăn vài hớp, đại khái là nghĩ chưa đủ vị, gã bưng bát sứ, lắc lư đi tới trước quầy tính tiền, cầm lên một cái muôi đồng cán dài trong hủ sắt chứa đầy mỡ, từ trong đó múc ra một một muỗng dầu lớn màu vàng, khuấy trong súp cay của mình. Nếm nếm, lại bỏ thêm một muỗng đầy, lúc này mới thỏa mãn trở về.
Bà chủ quán đang vừa xem TV vừa cắn hột dưa, nhìn hủ sắt đã thấy đáy, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi nói ông anh nha, anh cứ múc thế dầu mè nhà tôi cũng không đủ dùng đâu.”
Người đàn ông hắc hắc cười rộ lên, há miệng lớn ăn súp cay.
Trên TV đang phát bản tin buổi trưa, trong tiếng thuyết minh tràn ngập sầu não của biên tập viên, hình ảnh Lưu Tường trong trận chung kết đua vượt rào 110m nam đang nhấc chân trước nhảy qua xuất hiện trên màn ảnh. Giữa đám thực khách một mảnh xôn xao, chỉ có người đàn ông kia không rên một tiếng vùi đầu ăn uống, đối với trận đấu xa tận Bắc Kinh nọ không chút quan tâm.
Lúc này, ngoài cửa mở ra lại đi vào ba thực khách. Dẫn đầu là một ông già và một cô bé. Bà chủ phủi vỏ hạt dưa trên người, khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp.
“Cụ tới rồi?” Tay chân mụ nhanh nhẹn dọn dẹp ra một bàn, “Vẫn hai chén, hai phần huyết vịt sao?”
“Một phần thôi.” Ông già mồ hôi đầy mặt, sơ mi trước ngực và sau lưng cũng đầy một mảng mồ hôi to, “Đứa nhỏ này, trời nóng thế mà muốn đến ăn súp cay.”
Bà chủ mặt mày hớn hở xoa đầu cô bé: “Lại muốn ăn súp cay nhà dì sao?”
“Vâng!” Cô bé đáp vang, “Còn muốn thêm hai phần miến, thêm một chai nước ngọt ướp lạnh nữa.”
Dứt lời, cô bé ngồi vào trên ghế, ông già ngồi xuống bên cạnh cô, đầy mặt đều là yêu thương và bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này, cứ thích ăn mon này — chuyển đến hai trạm xe buýt đấy.”
Người khách thứ ba là một thanh niên, áo thun cổ tròn màu xám, kính đen, nhìn qua có vẻ lịch sự. Bà chủ nhận ra anh ta, mấy hôm trước từng tới hai lần, mỗi lần đều gọi một chén súp cay, nhưng lại ăn rất ít, hỏi chút vấn đề không đầu không đuôi rồi đi.
Anh ta cũng không vội tìm chỗ ngồi, mà ở trong quán quét mắt một vòng, cuối cùng liếc nhìn qua người đàn ông cao to kia thêm vài lần.
Bà chủ nghênh đón, mở quyển sổ nhỏ trong tay ra: “Ngài gọi món gì?”
“Một chén súp cay.” Dứt lời, anh ta ngồi vào đối diện người đàn ông, lấy điếu thuốc, chậm rãi hút.
Người đàn ông ngẩng đầu quét mắt nhìn anh ta một cái, rồi tiếp tục há miệng ăn. Ánh mắt của người thanh niên giấu sau kính đen, người đàn ông không phát hiện, đối phương đang theo dõi ngón tay dính đầy dầu mỡ của gã như có điều suy nghĩ.
Súp cay rất nhanh đã bưng lên, người thanh niên đưa tay đón, tay trái thoáng phất trên mặt bàn, chiếc đũa ứng tiếng rơi xuống đất. Lúc anh ta xoay người nhặt đũa, ánh mắt lại dừng trên giày người đàn ông vài giây.
Kế tiếp, ánh mắt của anh ta tuy không hề chuyên chú, nhưng giữa đôi mày dần nhíu chặt. So với thực khách khắp phòng chuyên tâm ăn uống mà nói, anh ta hiển nhiên là một loại khác. Chén trước mặt tản ra hương súp cay mê người, anh ta cơ hồ chạm cũng chưa chạm, chỉ dùng đũa khẩy một khối ván dầu mè chưa tan, rồi đặt chén sang một bên.
Bà chủ có chút bất mãn, chú mày có ý gì hả? Thế này không phải là phá hỏng việc làm ăn của bà sao?
Mụ đang nghĩ ngợi, người đàn ông đã ăn sạch súp cay trong chén không còn một mảnh, ngay cả nước cũng húp cạn. Chùi chùi miệng, gã móc tiền ra đặt trên mặt bàn, xoay người rời đi.
Người thanh niên cũng lập tức đứng dậy theo sau. Đi ngang qua trước bàn của hai ông cháu nọ, anh ta đột nhiên dừng bước, xoa đầu cô bé kia. Cô bé miệng ngậm đầy miến, ngẩng đầu nhìn anh.
Người thanh niên cười cười, nhẹ giọng nói: “Sau này đừng ăn thứ này nữa.”
Dứt lời, anh ta trong ánh mắt kinh ngạc và chán ghét của bà chủ, xoay người ra khỏi cửa tiệm.
Người đàn ông đi rất chậm, bước chân cũng có cảm giác phù phiếm, người thanh niên rất dễ dàng vượt qua gã. Thấy bộ đồ lao động tay ngắn đã bạc màu trên người gã có mấy chữ đỏ sậm “Xưởng lắp ráp” mờ mờ nhạt nhạt.
“Ông anh.” Anh ta bước nhanh tới bên cạnh người đàn ông, đồng thời đưa qua một điếu thuốc.
Người đàn ông nhận lấy điếu thuốc, hai mắt lại phảng phất bịt kín một tầng sương mù, chuyển động của tròng mắt cũng có chút trì trệ.
“Ông anh,” Người thanh niên giúp gã châm điếu thuốc, “Công ty nhiệt lực Đồng Phát gần đây sao?”
“Ừ.” Người đàn ông hút một hơi, lộ ra hàm răng đầy cặn đen nở nụ cười, “Thuốc ngon.”
“Ông anh là làm phân xưởng lắp ráp?” Người thanh niên có vẻ rất thân thiện.
“Ừ.” Người đàn ông phảng phất như có chút chậm chạp, suy nghĩ một chút mới trả lời.
“Vậy vừa khéo, tôi phải đến xưởng lắp ráp tìm người. Hai ta tiện đường.”
“Ai?”
“Trịnh Lâm.” Người thanh niên đáp, “Anh quen không?”
Con ngươi người đàn ông chuyển động còn chậm hơn: “Không nhận ra.” Dứt lời, người đàn ông liền cúi đầu đi trước, nhưng không đi dọc theo đường, mà quẹo vào khu dân cư nhỏ ven đường.
Vào khu dân cư, lộ tuyến đi của người đàn ông càng không có quy luật, khi chạy khi dừng, có lúc sẽ quấn vài vòng trước mấy tòa nhà, có khi đứng trên bãi đất trống nhìn bốn phía.
Mắt kính của gã càng ngày càng đục, hai tay dùng sức xoắn cùng một chỗ, trong miệng cũng không ngừng phát ra thanh âm mơ hồ không rõ, tựa hồ đang lẩm bẩm gì đó.
Người thanh niên đi theo bên cạnh gã, nhưng đối với hành động dị thường của gã không nghĩ có gì lạ, chỉ liên tục cao thấp đánh giá gã, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Hai người một trước một sau, đi chốc chốc lại dừng, người đàn ông ngoại trừ cường tráng hơn so với người thanh niên, nhưng thân hình hai người vẫn có chút tương tự, nhìn qua lại giống một cái bóng đang theo đuôi thực thể của mình.
Cách đó không xa, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ra khỏi cửa nhà, vươn tay đem một túi nhựa màu đen ném vào thùng rác dưới đèn đường. Bên trong khu dân cư không một bóng người, cô ta nhìn người đàn ông và người thanh niên, rồi nhìn bầu trời xanh đậm cùng mặt trời nóng như lửa đốt, nhỏ giọng nói một câu thời tiết quái quỷ gì đó, liền bung dù che nắng, lắc lư vòng eo đi về phía trước.
Người đàn ông nhìn trừng trừng người phụ nữ mặc váy màu đỏ hoa hồng ngắn cũn, xông về phía trước hai bước, vừa dừng lại, tay phải vô thức xoa nhẹ chỗ đũng quần vài cái.
“Ôi, không được đâu.” Gã tự nhủ, đưa mắt nhìn người phụ nữ kia ra khỏi khu dân cư, còn mình xoay người đi về hướng ngược lại.
Trở lại ven đường, người đàn ông như cũ tập tễnh đi trước, nửa giờ sau, lại chuyển vào một khu dân cư nhỏ. Lúc này đã gần hai giờ chiều, chính là lúc ánh mặt trời nóng rực nhất, đồ lao động ngắn tay trên người gã đàn ông đã hoàn toàn ướt đẫm. Song, gã tựa hồ hoàn toàn không cảm nhận được thời tiết nóng bức này, như trước không hề theo quy luật mà chốc đi chốc dừng, nhìn bốn phía, dường như đang chờ mong gì đó, lại phảng phất như không có mục tiêu.
Khi lần thứ ba trở về ven đường, cước bộ của người đàn ông đã vững chắc hơn nhiều. Gã lau mồ hôi, thở phào một cái, thoáng nhìn dãy nhà chung quanh và đường phố, tựa hồ đang phân rõ phương hướng. Đúng lúc này, gã cũng nhìn thấy người thanh niên vẫn theo bên cạnh gã.
“Cậu?” Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Ừm vừa rồi chúng ta đã gặp nhau.” Người thanh niên đang gửi tin nhắn bằng điện thoại, “Ở quán súp cay kia.”
“À.” Người đàn ông như trước là bộ dáng như gặp lần đầu, tựa hồ như cuộc đối thoại của bọn họ trước đó không hề có ấn tượng.
Gã đã xác nhận vị trí của mình, xuyên qua đường cái, hướng đường lộ phía tây đi đến. Người thanh niên đi theo phía sau gã, hai tay thọt vào túi, bộ dáng nhàn nhã dạo chơi.
“Xem ra anh rất thích ăn súp cay.” Người thanh niên đưa qua một điếu thuốc, người đàn ông do dự tiếp nhận, hút một hơi, nở nụ cười: “Thuốc ngon.”
“Thường xuyên đến quán đó ăn sao?”
“Ừ, cách vài ngày không ăn sẽ cảm thấy không thoải mái.” Người đàn ông hoàn toàn trầm tĩnh lại, “Cậu cũng thích ăn phải không? Vị ngon!”
Người thanh niên cười cười: “Ăn đã bao lâu rồi?”
“Nửa năm thì phải.”
“Ăn xong có cảm giác gì?”
“Thích. Nhất là dầu mè của quán.” Người đàn ông tham lam gặm đầu lọc thuốc, “Hiện tại một muôi cũng chưa đã ghiền, phải hai muôi.”
“Thật không?” Người thanh niên đột nhiên dừng bước, cách đó không xa, vài chiếc xe cảnh sát với đèn xe lập lòe, một đường như tên bắn lao đến.
Người đàn ông khó hiểu nhìn người thanh niên, nụ cười trên mặt người nọ đã biến mất không thấy đâu, nhưng ngữ khí vẫn bình thản như trước.
“Nhưng mà, tại sao anh phải giết người chứ?”
********************************************
Tôi đang ở đâu?
Gã run lên tựa hồ đầu có mấy trăm cân nặng, lập tức cảm thấy sau ót truyền đến cảm giác đau đớn cực độ. Sau một trận mê muội, ý thức dần dần tỉnh táo lại.
Ký ức cuối cùng là quán nhỏ cáu bẩn nọ, TV trên tường, chương trình thời sự thành phố C cùng với hẻm nhỏ thật dài trên con đường về nhà kia. . . . . .
Giờ phút này, gã lại phát hiện mình đang trần truồng nằm nghiêng trên mặt đất xi măng lạnh buốt, trước mắt là vài thanh kim loại dựng đứng, nhìn qua quái dị mà có chút quen thuộc.
Gã ồ ồ thở ra một hơi, khi ánh mắt tập trung lại, phát hiện thanh kim loại này là cái chân bàn.
Chẳng lẽ. . . . . .
Gã cuộn tròn người, cố gắng chống đất đứng dậy, song động tác này chỉ làm một nửa đã phải dừng lại, bởi vì gã phát hiện tay trái mình bị vững vàng khóa trên hệ thống ống sưởi bên tường. Gã đầu tiên là nghi hoặc, ngay sau đó, cảm giác khủng khiếp cực độ tập kích trong tim gã.
Gã lộn nhào nửa ngồi xuống, một bên kiệt lực giãy giụa, một bên nhanh chóng quét mắt nhìn vị trí hiện tại của mình. Đích xác, gã đang trong phòng học, hơn nữa chính là gian phòng học mỗi ngày đều phải đến làm việc.
Tại sao tôi lại ở đây? Ai khóa tôi ở đây? Anh ta hay cô ta muốn gì? Nghi vấn cực độ từng cái nối tiếp từng cái, song gã không có thời gian suy nghĩ những việc này, chỉ là bản năng cố gắng thoát khỏi trói buộc của tay trái, rất nhanh, gã phát hiện tay phải và hai chân cũng đều bị khóa lại, mấy cái xích sắt đều nối liền trên một sợi xích càng thô lớn hơn, bên kia sợi xích thật dài, là tay nắm cửa sau. Gã càng luống cuống, liều mạng giãy giụa. Song nỗ lực phí công chỉ làm nơi cổ tay lưu lại vệt ghìm càng sâu, kim loại xiềng xích thô ráp mà chắc chắn chẳng mảy may suy suyển.
“Anh tỉnh rồi?” Một giọng nói bình thản thậm chí có phần thân thiết ân cần chào hỏi chợt vang lên trong phòng học, nương theo thanh âm sạt sạt. Gã lại càng hoảng sợ, vội vàng theo giọng nói nhìn lại. Một nam giới đầu đội mũ lưỡi trai, toàn thân quần đen áo đen đang đưa lưng về phía mình, đang kéo bức màn cuối cùng lại.
“Ừm, như vậy được rồi, có thể bảo đảm chúng ta không bị quấy rầy.” Người mặc đồ đen phủi phủi tro bụi trên tay, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Gã hoàn toàn bị dọa ngây người, ngơ ngẩn nhìn người mặc đồ đen ngồi xổm trước người mình, đối phương che kín hơn nửa khuôn mặt bằng kính đen, rõ ràng phản chiếu bóng của mình.
“Cậu là. . . . . .”
“Thế nào?” Người mặc đồ đen vặn đầu gã qua, cẩn thận xem xét chỗ sưng tấy ở ót gã, “Còn chịu được không?”
Ánh mắt của gã một chốc cũng không dám rời khỏi khuôn mặt của người mặc đồ đen, vô thức gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, tôi còn lo mình vừa rồi xuống tay quá nặng, thẳng tay giết chết anh luôn rồi ấy.” Ngữ điệu của người mặc đồ đen ung dung, “Đến đây, kiểm tra đơn giản một chút —— căn bậc hai của 3 là bao nhiêu?”
“Hửm?” Gã hoàn toàn hồ đồ rồi, “1. 732.”
“16 bình phương thì sao?”
“256.” Gã nhịn không được hỏi. “Cậu rốt cuộc muốn gì chứ?”
Người mặc đồ đen không trả lời, nhìn qua tựa hồ rất hài lòng.
“Cũng không tệ lắm.” Anh ta đem một thùng nhựa nhỏ đặt bên tường, cẩn thận dọn vị trí xong, “Chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Tức thì, anh ta từ trong ba lô trên người lấy ra đủ thứ: Một xấp giấy trắng, một cây bút máy, một két bảo mật nho nhỏ, cuối cùng, là một quyển sách.
“Để tôi giải thích một chút quy tắc.” Người áo đen chỉa chỉa két bảo mật kia, “Nơi đó là di động của anh, sau khi lấy được nó, báo cảnh sát hoặc gọi xe cấp cứu, đều tùy anh thôi, nếu anh thích, gọi suất đồ ăn bên ngoài đến cũng được —— Bất quá, tiền đề là anh phải lấy được mật mã.”
Gã cầm lấy quyển sách kia, bìa ngoài là số liệu của bảng màu và ký hiệu toán học.
“《 Sách luyện tập toán học cấp hai 》tập hai —— Rất quen thuộc nhỉ?” Trên mặt đeo kính đen cười tươi như hoa, “Mật mã chính là căn bậc hai của tổng tất cả các đáp án trong quyển bài tập này.”
Gã kinh ngạc nhìn quyển bài tập này, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
“Tôi biết cậu là ai rồi!” Tay chân gã giãy giụa lui về phía sau trốn tránh, cuối cùng dựa lưng vào bên tường lạnh run, “Cậu. . . . . .Xin lỗi. . . . . .Van cậu. . . . . .”
Người mặc đồ đen cười lắc đầu: “Không, anh chẳng hề nhận ra tôi, hơn nữa anh cũng không cần phải xin lỗi —— Người anh nên xin lỗi là đứa bé kia.”
Gã đã hoàn toàn không nghe nổi nữa, kiệt lực hướng sau bàn lẩn trốn, đồng thời khàn giọng mà điên cuồng gào thét: “Cứu mạng . . . . . .Cứu mạng!”
Người mặc đồ đen lẳng lặng nhìn gã, cho đến khi thanh âm kêu thét của gã khàn đi, gục bên tường không nhịn được ho khan.
“Nếu tôi là anh, tôi sẽ không phí hơi sức thế đâu.” Người mặc đồ đen nâng một tay lên, cổ quái vặn vẹo thân thể của anh ta, “Nhân viên trực ban dưới lầu ít nhất phải ngủ hơn năm tiếng, hiện tại dù sét đánh, cũng không lay được hắn dậy.”
Gã gian nan thở hổn hển, nước bọt bên mép từng giọt rơi trên bộ ngực trần trụi của gã. Nỗi sợ cực độ và vùng vẫy kịch liệt khiến thể lực của gã cơ hồ tiêu hao đến không còn, chỉ có thể tùy ý để người mặc đồ đen mở nắp bút máy nhét vào trong tay mình.
“Tính nhanh lên một chút đi.” Ngữ khí của người mặc đồ đen phảng phất như đang khuyên bảo một cậu học trò nhỏ nghịch ngợm, “Anh cũng đâu muốn bị giam mãi ở đây, phải không?”
Gã nức nở, miễn cưỡng ngồi thẳng người, run rẩy mở quyển bài tập, mới vừa viết xuống nét đầu tiên, lại phát hiện chỉ để lại một vết hằn không màu.
“Không có. . . . . .Không có mực trong bút máy.”
“Anh không cần mực bút máy.” Trên mặt người mặc đồ đen lại lộ ra nụ cười. Anh ta đứng lên, đè lại cổ tay trái vô lực của đối phương, trong tay đã có thêm một con dao phẫu thuật hàn quang lấp lánh.
Chỉ là một chút nhẹ nhàng. Sau đau đớn ngắn ngủi, gã chợt nghe thấy tiếng xì xì như ống nước rạn nứt.
Máu bắn ra tung tóe, gã kinh hô một tiếng, theo bản năng vươn tay phải đè lại vết thương. Song, cho dù xích sắt trên cổ tay phải căng thẳng tắp, khoảng cách giữa hai bàn tay vẫn chừng một nửa.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích.” Người mặc đồ đen bất đắc dĩ oán trách, một lần nữa điều chỉnh vị trí của thùng nhựa nhỏ, “Đừng lãng phí mực của anh chứ.”
Máu phun ra rơi vào trong thùng, phát ra thanh âm tí tách tí tách.
Người mặc đồ đen đè lại gã còn đang giãy giụa, đem bút máy lần nữa nhét vào trong tay gã, ý bảo gã chấm máu trong thùng để viết.
Gã rốt cuộc khóc nấc lên, vừa khóc vừa nằm trên mặt đất, run rẩy viết xuống đáp án của đề thứ nhất. Số liệu “45” đỏ tươi ở trên tờ giấy trắng hết sức chói mắt.
“Thế này được rồi.” Người mặc đồ đen hài lòng đứng dậy, nhìn đồng hồ, “Tôi cần năm giờ mới ra được đáp án, bất quá anh hẳn phải nhanh hơn tôi, hai giờ là đủ rồi. Nhưng mà anh nên nắm chắc thời gian của mình. . . . . .” Gã chỉ chỉ thùng nhựa nhỏ kia, “Thứ đó đông rất nhanh, ha ha.”
Dứt lời, anh ta liền nhấc ba lô lên, sau khi quét mắt một vòng khắp nơi, xách cây lau nhà, cẩn thận bày trên mặt đất, xoay người đi về hướng cửa.
Mới vừa giựt cửa ra, người áo đen tựa hồ nhớ ra gì đó, xoay người nói: “Đúng rồi, đáp án cuối cùng lấy số nguyên cũng được —— Chúc anh may mắn!”
Sau một nụ cười ý tứ hàm xúc, người mặc đồ đen khép cửa phòng lại.