Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ánh Sáng Thành Phố

Chương 8: Cơn ác mộng

Tác giả: Lôi Mễ

Hắn đã ở trong mộng.

Ngay từ cảnh tượng quen thuộc lúc đầu, hắn đã biết mình đang trong cõi mộng.

Như trước là hang núi tối tăm, như trước là cảm giác hít thở không thông tràn ngập áp bách.

Hắn nằm sấp trên mặt đất lạnh như băng, ngoại trừ đôi mắt ra, toàn thân cao thấp đều không thể nhúc nhích.

Trong hang núi có ánh sáng kỳ dị, ánh trăng hắt vào từ trên xuống dưới, song lại yếu ớt mỏng manh tựa như sắp rơi xuống. Điều này làm cho hắn có một loại cảm giác, tựa hồ trừ chỗ ẩn thân của mình là chật hẹp ra, phía trước cách đó không xa vẫn có chỗ còn rộng lớn hơn.

Tại vùng rộng lớn kia, có hai cây cột đá thô chắc một đường uốn lượn hướng về phía trước. Hắn đem ánh mắt chuyển động đến cực hạn, cũng không cách nào nhìn thấy đỉnh của cột đá, càng không biết được tình hình nơi đó thế nào.

Cột đá cũng không thẳng tắp, ngược lại có đường cong lưu loát và bề thế kiên cường. Chúng nó tựa hồ cũng không như những tảng đá vô tri khác, dưới ánh sáng chiếu rọi xuống có chút kỳ dị, bên trong cột đá tựa hồ có cái gì đó đang giãy giụa theo quy luật. Mười mấy năm qua, hắn từng cho rằng mình mơ thấy chính là hai con rắn vô cùng lớn. Song, hắn chưa từng thấy qua loại rắn nào có thể hoàn toàn đứng thẳng thế này, hơn nữa, hai cột đá cũng không có thân thể như rắn cân xứng, bóng loáng thế này. Điều này làm cho hắn cảm thấy mê hoặc. Mỗi lần sau khi mơ xong, hắn đều nhắc nhở chính mình: Lần sau nhất định phải nhìn rõ ràng xem chúng nó đến tột cùng là cái gì. Song, chúng nó trong giấc mơ của hắn một mực cự tuyệt không hiện ra toàn bộ diện mạo của bản thân.

Sự cứng cáp và vĩ ngạn của chúng nó khiến hắn run rẩy. Mặc dù thân ở dưới đáy hang núi, hắn vẫn cho rằng cả hang núi là dựa vào cột đá đó chống đỡ. Kỳ quái chính là, hắn cũng không vì vậy mà cảm thấy an tâm. Trái lại, cột đá cao lớn đứng lặng cách đó không xa tựa hồ như một loại uy hiếp cực lớn.

Cảnh tượng kế tiếp hắn cũng rất quen thuộc. Cột đá bắt đầu giãy giụa kịch liệt, đoạn giữa còn có gập duỗi cổ quái. Dưới động tác của chúng nó, cả hang núi cũng mãnh liệt lay động. Cơ hồ là cùng lúc, tiếng rên rỉ thống khổ từ trong các góc của hang núi truyền ra, giống như một đám dơi chấn kinh, trong bóng tối cắm đầu bay.

Tiếng rên rỉ nọ khiến hắn cảm thấy nhục nhã và phẫn nộ khó hiểu, hắn liều mạng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi thân thể chịu cục diện trói buộc, hy vọng có thể vọt tới trước cột đá ——

Hủy diệt chúng nó!

Ý niệm trong đầu này thường khiến hắn trăm điều không giải thích được. Cột đá một khi sụp đổ, chính hắn cũng sẽ theo đó bị chôn vùi trong hang núi. Song, một khắc xúc động kia khiến hắn đem hết thảy đều quẳng sau đầu, chỉ muốn làm cho tiếng rên rỉ kia ngừng lại, làm cho cột đá cao lớn cứng cáp kia đổ sụp!

Mà chúng nó đã thật sự ngã xuống.

Theo một trận tiếng vỡ vụn giòn vang, cột đá nhất tề hướng về phía bên phải oằn xuống, tựa hồ bị bẻ gẫy hoàn toàn đến tận gốc. Hắn cảm thấy kinh dị, sợ hãi, càng nhiều hơn chính là một trận mừng như điên và khoái ý hả hê tràn trề. Càng khiến hắn ngoài ý muốn chính là thân thể hắn đã có thể cử động!

Hắn chưa kịp hoạt động thân thể, bởi vì ngay tức khắc, bóng tối trên đỉnh đầu thốt nhiên đè ép xuống ——

Giây tiếp theo, hắn trở lại trên giường mình. Mồ hôi đầm đìa, thở dốc như cá sắp chết.

Mười mấy năm qua, vô luận hắn tỉnh lại ở nơi nào dù là giường, hay ghế dài trong công viên, hay đường ống xi măng hay vòm cầu, giấc mộng này đều tại một khắc kia mà chấm dứt.

Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên mơ thấy cảnh tượng này, khi ấy hắn cho rằng mình thật sự đã chết, mãi đến khi trợn mắt, nhìn thấy một mảnh trời sao trên đỉnh đầu.

Giờ phút này, trước mắt hắn chỉ có trần nhà đồng dạng đen nhánh, bên tai là tiếng ngáy khe khẽ. Thẳng đến khi ý thức và tri giác chậm rãi khôi phục, hắn mới phát hiện ngực vắt ngang một bắp đùi nặng nề.

Hắn cố sức dời nó ra, chủ nhân của bắp đùi phát ra tiếng lầu bầu bất mãn, lập tức đã bị tiếng ngáy thay thế.

Chẳng biết khi nào, cơn mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, không khí ẩm ướt từ cửa thổi vào, bức rèm dày vải bố màu tím có chút lay động. Đột nhiên, hắn hoàn toàn không buồn ngủ nữa, đợi sau khi mồ hôi lạnh đầy người ngừng lại, đứng dậy khoác áo bước xuống giường.

Bé trai mập mạp như trước không hề hay biết tiếp tục ngủ, bóng lưng nho nhỏ chậm rãi phập phồng. Hắn thay bé trai đắp lại chăn, nhẹ chân nhẹ tay bước xuống lầu.

Trái ngược với trên lầu, trong quán cafe càng thêm ám tối. Hắn một đường lục lọi đến quầy bar, sau khi vặn đèn bàn một góc nhà nhỏ này mới có chút ánh sáng.

Hắn lẳng lặng ngồi một hồi, hít hít mũi, đứng dậy tự rót cho mình nửa ly Whiskey. Sau khi nhấp một ngụm, lại châm một điếu thuốc.

Hắn nghĩ tới cô.

Trước khi gặp cô, hết thảy đều là trốn chạy và u mê. Sau khi gặp cô, cuộc sống có màu sắc, thức ăn có mùi vị, khuôn mặt đã có huyết sắc, bước chân của hắn rốt cuộc đã có thể thả lỏng.

Mà ngay cả cơn mơ vẫn luôn khiến hắn cảm thấy mê hoặc kia cũng được cô phân tích hoàn toàn rõ ràng.

“Không, đừng e ngại hồi ức của anh.” Cô nói, “Nó là một phần của anh, hơn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành sức mạnh của anh.”

Vì vậy, sau khi gặp cô, mỗi lúc bừng tỉnh giữa cơn ác mộng trong đêm, sau khi tứ chi hắn đều đã khôi phục tri giác hắn liền tìm lấy bàn tay cô. Những lúc đó cô đều không làm hắn thất vọng. Ngoại trừ mười ngón tay đan chặt vào nhau, còn có một đôi mắt sáng ngời, xuyên thấu qua tầng tầng hắc ám, đâm phá da tay hắn, thẳng đến nội tâm.

Thật giống như cô một mực chăm chú nhìn hắn.

Điếu thuốc lá cháy hết, hắn dúi đầu lọc vào trong gạt tàn thuốc, lại nhấp một ngụm rượu. Thân thể dần dần nóng lên, chỉ có một đôi chân trần lộ ra ngoài còn có chút hàn ý. Hắn vô thức mà khép chặt áo ngủ, đưa chân dưới quầy bar tìm kiếm dép lê. Thình lình, dưới một tấm thảm, hắn cảm thấy một khối lõm hình bán nguyệt.

Trái tim căng thẳng của hắn lập tức trầm tĩnh lại, trên gương mặt hiện ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.

Dứt khoát, hắn nửa tựa trên ghế, dùng chân trần tinh tế cảm thụ khối lõm cùng vòng kéo bên trong, phảng phất như đang kích thích, lại như đang phô trương.

Này, ngươi, đêm nay ngủ ngon không?

Dựa theo bố trí trong cục, cảnh sát bắt đầu đối với đơn vị tương quan phụ trách phá dỡ tiểu khu Phú Dân triển khai điều tra. Qua điều tra, cuối năm 2010, chính phủ thành phố C đem công trình khai phá xây dựng địa khối phụ cận tiểu khu Phú Dân giao cho công ty bất động sản khai phá nào đó. Nên công ty đem tổng thể công trình phá dỡ nhận thầu cấp cho công ty phá dỡ nhà cửa Hoành Đạt. Công ty phá dỡ nhà cửa Hoành Đạt lại đem công trình phân thầu, trong đó phụ trách công tác phá dỡ tổng thể tiểu khu Phú Dân chính là công ty phá dỡ nhà Xí Thịnh.

Người phụ trách của công ty phá dỡ Xí Thịnh tên là Tiết Xí Thịnh, nam, 44 tuổi, từng bị tội hăm dọa tống tiền và tội cố ý gây thương tích mà bị phán 7 năm tù giam. Sau khi mãn hạn tù được thả, Tiết Xí Thịnh tụ tập một ít nhân viên xã hội nhàn tản thành lập công ty phá dỡ nhà Xí Thịnh. Sau khi đặt chi nhánh dưới công ty phá dỡ nhà Hoành Đạt, công ty phá dỡ nhà Xí Thịnh tham dự nhiều công tác phá dỡ của nhiều khu vực bên trong thành phố. Kết quả điều tra cho thấy, Tiết Xí Thịnh và nhân viên phá dỡ dưới tay hắn, chủ yếu là những nhân vật sử dụng bạo lực để ngăn chặn những khiếu nại về phá dỡ. Trong quá trình phá dỡ tiểu khu Phú Dân, cư dân vốn cùng công ty phá dỡ nhiều lần phát sinh xung đột động chân động tay thậm chí kết bè kết đảng dùng vũ khí ẩu đả, trong đó đều có người của Tiết Xí Thịnh tham dự.

Có vài cư dân ở đó sau khi gặp phải bạo lực và quấy rầy căm phẫn báo cảnh sát. Song, bởi vì bộ phận nhân viên phá dỡ đều là thuê tạm người bên ngoài làm, “Làm xong việc”, sau khi nhận được tiền thì rời khỏi vùng này, căn bản không thể nào tra tìm. Cho dù bắt được người, chi tiết đều nhất trí đến thần kỳ, đều nói là không liên quan đến công ty phá dỡ. Điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, cảnh sát cũng đành xử phạt những người này gây rối trị an cho xong việc.

Nhưng lần này lại liên quan đến mạng người, muốn lảng tránh cũng không được nữa.

Kết cấu thân phận của người phụ trách và những nhân viên khác của công ty phá dỡ nhà Xí Thịnh khiến cho cảnh sát hứng thú. Đây là loại người chỉ biết đến tiền, chỉ cần có lợi đáng giá, chuyện gì cũng làm ra được. Công trình phá dỡ bình thường đều không vượt quá ba tháng, mà căn cứ theo dự trù của công ty phá dỡ nhà Xí Thịnh, đối với công tác phá dỡ tổng thể của tiểu khu Phú Dân, cho dù là làm hai thầu, lợi nhuận cũng sẽ vượt qua 300 vạn tệ. Dùng một câu nói hình dung, đó chính là thời gian ngắn, hiệu quả tức thời, lợi nhuận cao. Dưới sự hấp dẫn của dạng ích lợi này, không loại trừ bọn họ sẽ làm ra thủ đoạn giết người.

Cảnh sát lập tức triệu tập Tiết Xí Thịnh và những nhân viên khác tổng cộng hơn mười người. Tiết Xí Thịnh cự tuyệt không tiếp nhận triệu tập, còn định cố trốn ra nước ngoài, cảnh sát chiếu theo lệ đối với người này phát lệnh bắt.

Tin tức Tiết Xí Thịnh mưu đồ chạy ra nước ngoài khiến cho cảnh sát vốn đang chú ý cao độ, cũng coi như là biểu hiện có tật giật mình. Phương Mộc lại không lạc quan như thế, nếu Tiết Xí Thịnh thật sự có liên quan đến vụ án Khương Duy Lợi bị giết, đã sớm chạy trốn, căn bản sẽ không đợi đến khi cảnh sát tìm tới cửa. Hơn nữa, dưới cách nhìn của Phương Mộc, khiến cho đám ô hợp này gây hấn sinh sự, hăm dọa tống tiền đều là chuyện nhỏ nhặt, nhưng để bọn họ đi giết người có kế hoạch, e rằng đại đa số thành viên đều có thể nửa đường bỏ cuộc. Mặc dù là “lao động nhỏ”, bọn họ cũng chỉ là dựa vào người đông thế mạnh. Tách riêng ra, sợ rằng mỗi người đều là thỏ đế. Mà từ dấu vết vật chứng lấy được từ hiện trường, người gây án hẳn sẽ không quá hai.

Bên cạnh đó, đám người Tiết Xí Thịnh từ điều kiện kinh tế và điều kiện thân thể đến xem, quả thật phù hợp với suy đoán của cảnh sát. Nhưng mà, nếu phải vì đạt được mục đích đe dọa các hộ phá dỡ khác, giết chết Khương Duy Lợi thế đã đủ rồi.Hoàn toàn không cần phải phí sức dùng phương thức chết đuối, càng không cần phải bố trí hiện trường quỷ dị như vậy.

Còn nữa, Khương Duy Lợi ở một mức độ nào đó, cùng những nhân viên phá dỡ này có chỗ tương tự. Tức, đều gọi là “Nhân sĩ giang hồ”. Nếu đều là cùng loại người, thì có biện pháp và quy củ giang hồ để xử lý những vấn đề cùng loại. Nếu cho ra một số tiền thỏa mãn yêu cầu của Khương Duy Lợi, tin rằng Khương Duy Lợi sẽ sung sướng vui vẻ chuyển khỏi khuôn viên, đồng thời đối với các hộ phá dỡ khác giữ mồm giữ miệng. Làm như vậy, mạo hiểm và phí tổn đều sẽ an toàn hơn so với giết người.

Dương Học Vũ tại quan điểm này cùng Phương Mộc có điểm khác nhau. Anh ta nghĩ, gọi là quy củ giang hồ, chữ lợi đặt đầu. Nếu giá cả không thể đồng ý, đối với Khương Duy Lợi không biết điều thế này, ra tay hạ sát là có khả năng. Nhưng mà, anh ta cũng cho rằng đối với việc triệu tập đám người Tiết Xí Thịnh sẽ không khiến vụ án có đột phá gì lớn. Tiết Xí Thịnh coi như một người từng trải, theo lý mà nói, không nên làm ra chuyện ngu xuẩn dẫn lửa thiêu thân như thế.

Sự tình không ngoài dự liệu của bọn họ. Cảnh sát thẩm vấn đám người Tiết Xí Thịnh đều không thu được đầu mối nào có giá trị.

Từ điều tra đối với vụ án phát sinh vài ngày trước đây đến xem, những người cùng đám người Tiết Xí Thịnh quan hệ kết giao đều không có tình huống dị thường. Án phát sinh đêm đó, Tiết Xí Thịnh cùng thủ hạ ở nhà hàng Nhạc Sơn Hải Tiên ăn cơm tới 11h. Sau đó, đoàn người lại tới nhà tắm Phủ Sơn Viên. Rạng sáng 1h mới vào hai phòng bao sẵn 1703, 1704 chơi mạt chược tới 9h sáng. Lời khai nói trên được nhân viên trong nhà hàng Nhạc Sơn Hải Tiên và nhà tắm Phủ Sơn Viên chứng thật, qua điều tra lấy được từ máy quay theo dõi của hai nơi đó, chứng thật lời khai của đám người Tiết Xí Thịnh là sự thật. Về phần nguyên nhân Tiết Xí Thịnh mưu đồ chạy ra nước ngoài, Tiết Xí Thịnh vẫn nhất quyết không khai, cố gắng lảng tránh thẩm vấn. Qua điều tra sâu xa, Tiết Xí Thịnh phải khai báo chuyện cố ý phá hoại tài sản và gây hấn sinh sự, tụ tập dâm loạn trái pháp luật. Trong đó, hành vi của Tiết Xí Thịnh và thủ hạ đã vi phạm đến luật hình sự, chờ được xử lý riêng.

Điểm kết quả ấy, ngay cả thu hoạch ngoài ý muốn cũng không tính, nhiều lắm là trên tổng kết số liệu công tác hàng năm tăng thêm mấy việc không liên quan. Cảnh sát thất vọng. Cảm thấy hưng phấn duy chỉ có truyền thông.

Trong những hành vi bất hợp pháp mà Tiết Xí Thịnh khai báo, có một chi tiết khiến truyền thông chú ý. Tiết Xí Thịnh vì để phô trương, ra oai, có khi sẽ bảo thủ hạ tạm thời thuê một số người đến “Làm màu”. Trong đó, có một số là trẻ vị thành niên thuê từ những trường trung học phụ cận. Tiết Xí Thịnh giao cho thủ hạ mỗi người một trăm tệ “Phí lên sân khấu”, trải qua tầng tầng bóc lột, đến tay đám thiếu niên này chỉ còn 20 tệ. Song, chút tiền ít ỏi này cũng đủ làm cho đám thiếu niên bon chen. Một thiếu niên được phỏng vấn nói, việc này kỳ thật không chút khó khăn nào, chỉ cần đi theo là được, không những chi trả phí đi xe, còn bao cơm. Tới hiện trường phá dỡ rồi, chỉ cần cầm dao hoặc gậy gộc đứng đó là xong. . . . . .

Trong tiết mục bản tin buổi sáng của đài truyền hình thành phố C, người dẫn chương trình đang tiến hành phỏng vấn thiếu niên này. Mặc dù vùng mắt của thiếu niên đã được làm nhòe , vẫn có thể cảm thấy sự thẫn thờ và lạnh lùng trên khuôn mặt nọ.

“Nếu phải động thủ đánh người thì sao?”

“Vậy phải thêm tiền.”

“Thêm bao nhiêu?”

“Hai trăm.”

Người dẫn chương trình dừng một chút, tựa hồ đang khống chế tâm tình.

“Em dám xuống tay đánh người sao?”

“Ban đầu cũng không dám, sau này bọn họ đều đánh, tôi cũng đánh.” Thiếu niên cúi đầu.

“Bọn họ là ai?”

“Bạn học.”

“Bọn họ tại sao dám xuống tay?”

“Vì tiền đó.” Thiếu niên đột nhiên nở nụ cười, “Có tiền có thể đến tiệm net, có thể mua đồ chơi, còn có thể mua được thức ăn ngon. . . . . .”

Phương Mộc đang ăn điểm tâm đẩy bát ra, cảm thấy trong lòng buồn phiền đến hoảng.

“Đám ranh con này!” Anh thấp giọng mắng, chợt tự giác lỡ lời, vội vàng thoáng nhìn Liêu Á Phàm bên cạnh.

Chưa lâu trước đây, cô cũng là một trong những đám thiếu niên hỗn tạp đầu đường xó chợ, ra vào nơi chốn bất lương này.

Liêu Á Phàm chẳng chút phản ứng, như trước cúi đầu, ngụm nhỏ uống sữa đậu nành.

Sau khi từ viện phúc lợi trở về, Liêu Á Phàm trở nên trầm mặc hơn nhiều. Song, Phương Mộc ý thức được, đó cũng không phải trạng thái an tĩnh kéo dài trước kia, mà đã xuất hiện vấn đề mới. Sở dĩ nhận thấy được điểm này, là vì Liêu Á Phàm bắt đầu len lén quan sát anh. Khi đó thỉnh thoảng nhìn kỹ cũng không phải là thiện ý, trong đó bao hàm ngờ vực, xét nét hoặc cái gì đó khác.

Phương Mộc cảm thấy rất không thoải mái, vài lần muốn hỏi Liêu Á Phàm xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, mỗi lần như thế, Liêu Á Phàm sẽ trước khi Phương Mộc kịp mở miệng dời ánh mắt hoặc đột nhiên rời đi.

Phương Mộc đầu tiên là bất đắc dĩ, tiếp đó là phát cáu, cuối cùng dứt khoát bỏ qua ý niệm tìm hiểu ngọn ngành trong đầu.

Anh cầm bát đũa bỏ vào trong bồn, nhìn đồng hồ, đưa tay cầm lấy áo sơ mi khoát trên lưng ghế. Mới vừa mặc vào, trong mũi liền xông lên một cỗ mùi mồ hôi nồng nặc. Phương Mộc nhếch nhếch miệng, cởi áo ném vào trong máy giặt, lại ở trong tủ quần áo lục lọi hồi lâu, tìm ra một bộ sơ mi đồng phục chưa khui. Nhìn hơi nước dày đặc trên cửa sổ, Phương Mộc suy nghĩ một chút, lại tìm ra một bộ áo lông màu đen khoác bên ngoài.

Lúc đổi giày ở cửa, Liêu Á Phàm vẫn dựa vào cạnh cửa phòng ngủ nhìn anh từ trên xuống. Phương Mộc buộc xong giày, ngẩng đầu nhìn Liêu Á Phàm, người nọ cầm điếu thuốc, vẻ mặt như cười như không.

“Chú đi.” Phương Mộc rũ mí mắt xuống, “Cơm trưa tự mình giải quyết nhé, không muốn làm thì gọi đồ ăn bên ngoài cũng được.”

Liêu Á Phàm phun ra một ngụm khói, thình lình trong tay mở ra một bình nhỏ.

“Có muốn thử thứ này chút không?”

Phương Mộc có chút chẳng hiểu ra sao: “Hở?”

“Nước hoa.” Liêu Á Phàm giơ tay ném cái lọ tới, “Nam nữ đều dùng được.”

Phương Mộc vươn tay tiếp được lọ nước hoa, liếc một cái đặt lại trên kệ giày: “Cám ơn, chú không dùng những thứ này.”

“Vẫn cứ dùng đi.” Ngữ khí Liêu Á Phàm mập mờ, “Ăn mặc đẹp trai đến vậy —— Không dùng nước hoa rất đáng tiếc.”

Trên mặt Phương Mộc có chút khó nén được giận, nhìn chằm chằm Liêu Á Phàm vài giây, mở miệng nói: “Con muốn gì?”

Liêu Á Phàm hừ một tiếng, từ thần tình đùa cợt nhanh chóng đổi thành thù hằn, lập tức, quay người trở vào phòng ngủ, rầm một tiếng đá cửa đóng lại.

Phương Mộc thỏng tay đứng ở cửa, cảm thấy trong lòng càng buồn phiền.

Một đường chạy xe đến phân cục, tình tự buồn bực của Phương Mộc không chút nào giảm bớt. Vừa mới tiến vào sân trong phân cục, liền nhìn thấy Dương Học Vũ mang theo vài người vội vã đi ra.

Phương Mộc tiến lên làm động tác chào hỏi, Dương Học Vũ ừ một tiếng, phản ứng có chút lãnh đạm.

Phương Mộc bị bẽ mặt, hậm hực đi về phía cao ốc của phân cục, mới vừa tới cửa, chợt nghe Dương Học Vũ ở sau người “ê” một tiếng.

Phương Mộc xoay người lại, Dương Học Vũ đi tới trước mặt anh, đưa ra một bức ảnh. Trên bức ảnh, chính là túi nước Khương Duy Lợi chết đuối trong đó.

“Nhãn của túi nước cùng tất cả biểu thị có thể chứng minh xưởng sản xuất đều bị xé xuống. Nhưng mà, thứ này không thuộc đồ dùng thường nhật, lượng bán hẳn sẽ không lớn. Nếu cẩn thận điều tra, có lẽ sẽ tìm được thông tin của người sản xuất và khách hàng.”

Phương Mộc gật gật đầu, đó cũng là một mạch suy nghĩ không tồi. Vòng qua động cơ gây án, trực tiếp tra tìm nguồn gốc vật chứng, khả năng càng hữu hiệu.

“Bức ảnh này anh giữ lại, nếu có đầu mối tôi sẽ thông báo cho anh.” Dương Học Vũ dừng một chút, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, “Anh hôm nay tới cục. . . . . .Có chuyện gì sao?”

“Chuyện liên quan đến công việc.” Phương Mộc suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên ăn ngay nói thật, “Nhìn xem chỗ Mễ Nam có tiến triển gì không.”

Dương Học Vũ ừ một tiếng, cao thấp đánh giá Phương Mộc vài lần, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình. Lúc này, đồng sự chờ đến không nhịn được ấn còi xe thúc giục anh ta, Dương Học Vũ đành hướng Phương Mộc khoát khoát tay, liền xoay người chạy về hướng ô tô.

Phương Mộc đi vào cao ốc phân cục, xuyên qua đại sảnh, bước vào thang máy, vẫn nhìn bức ảnh trong tay.

Túi nước kia rõ ràng đã được sửa đổi qua. Từ thể tích đến xem, nó hẳn được sử dụng để vận tải đường dài. Nguyên mẫu là hình chữ nhật, một mặt bị cắt đứt, sau mép chỉ khâu có dây ni lông xuyên vào, cũng chính là phần miệng túi nhét người chết vào.

Đang nhìn, thang máy đã dừng ở lầu bốn. Phương Mộc cất kỹ bức ảnh, bước ra ngoài.

Mễ Nam như trước đang bận bịu trong phòng dấu chân, bất quá sắc mặc đã hồng nhuận hơn nhiều, nhìn thấy Phương Mộc tiến đến, khó được hướng anh cười cười.

“Anh đã đến rồi?”

“Ừ.” Phương Mộc nhìn mặt của cô, “Đã đỡ cảm nhiều chưa?”

“Không sao rồi.” Mễ Nam hiển nhiên biết mục đích chuyến đi này của Phương Mộc, trực tiếp cầm lấy giấy tờ photocopy đưa cho anh.

Trên giấy A4 là một ít hoa văn lộn xộn, một số góc trong đó được Mễ Nam dùng bút đỏ khoanh tròn. Phương Mộc nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẫn không rõ ra sao. Mễ Nam cười cười, đưa tay lấy tài liệu qua.

“Còn nhớ mô hình dấu chân chúng ta lấy ra đêm đó không?”

Trong đầu Phương Mộc lập tức xuất hiện túi nhựa kia, cùng với mô hình thạch cao cơ hồ vỡ thành bột phấn trong túi nhựa. Chẳng biết tại sao, nhắc tới đêm mưa kia, tâm tình anh trở nên phức tạp, vừa có khó xử, cũng có tiếc nuối, càng nhiều hơn chính là một tia tình cảm ấm áp mơ hồ.

Anh nhanh chóng thu hồi tâm tư, gật gật đầu.

“Em đem khối vỡ còn có thể thành hình sửa sang lại, sau khi thanh lý, lần lượt so sánh một chút, có một vài kết quả không thể xem là thu hoạch.”

“Hửm?” Phương Mộc lập tức hưng phấn lên, “Là cái gì?”

“Anh nhìn đây này.” Mễ Nam lấy tay chỉa chỉa vòng tròn màu đỏ kia. Dấu vết bị khoanh tròn vô cùng mơ hồ, bất quá, vẫn có thể ngờ ngợ phân biệt ra một ít hoa văn. Nhìn qua là một đường ngang, phía dưới có hai đường tách ra, chỗ đường ngang giao hội, chính giữa đại khái là góc 45 độ. Nhìn qua, như một chữ “Đại” không đầu.

“Đây là?” Phương Mộc nhíu mày.

“Anh lại nhìn cái này một chút xem.” Mễ Nam đưa sang tài liệu sao chép, đánh dấu phía trên biểu hiện đây là mẫu dấu chân lấy từ hiện trường án mạng trung học số 47.

Phương Mộc đem hai tờ photocopy đặt trên mặt bàn, so sánh đi so sánh lại, rốt cuộc anh phát hiện một vài chỗ tương tự.

“Hoa văn của đế giày?”

“Đúng.” Mễ Nam chỉa chỉa bản photocopy thứ nhất, “Hoa văn này, cùng hoa văn trên đế giày kia rất giống. Đáng tiếc, quá nhỏ, không đủ hoàn chỉnh.”

Cô than nhẹ một hơi, “Nếu không bị Dương Học Vũ giẫm lên một cước kia, có lẽ sẽ lấy được hoàn chỉnh hơn.”

Phương Mộc suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Dấu chân lấy được từ cửa cầu thang đâu?”

“Không có giá trị.” Mễ Nam nói, “Nhất là mẫu cọ sát kia, chỉ có thể nhận ra hoa văn đế ngang, không có tính đại biểu —— Rất nhiều đế giày có loại hoa văn này.”

Tâm Phương Mộc trầm xuống, một ít dấu vết như vậy, căn bản không cách nào lấy dấu chân của vụ án mạng trung học số 47 cùng nhận định. Nhiều lắm cũng chỉ nghiệm chứng suy đoán của Phương Mộc, nhưng không thể làm căn cứ điều tra vụ án.

Nhưng mà, Mễ Nam đem thạch cao cơ hồ thành bột mịn này tiến hành kiểm kê, so sánh, tất phải trải qua quá trình tương đối hao phí tinh lực. Suy nghĩ một chút, Phương Mộc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Kết quả này rất quan trọng, cám ơn em.”

“Anh không cần an ủi em. Em biết, kết luận này không thể xem là đầu mối được. Nhưng mà,” Mễ Nam lại lấy ra tờ giấy, “Anh nhìn xem thứ này.”

Đó là một phần báo cáo kiểm tra đo lường, vật liệu kiểm tra là chất lỏng nào đó, Phương Mộc nhìn một chút, cùng thành phần chất lỏng trong túi nước cơ hồ giống nhau, cũng chính là cái gọi là ‘nước ối’ trong suy đoán của Phương Mộc.

“Đây lại là cái gì?”

“Còn nhớ vũng nước đọng ở hiện trường không? Em từng bảo anh rút chất lỏng bên trong ra.” Sắc mặt Mễ Nam bình tĩnh, “Em đem chất lỏng này đưa đi kiểm nghiệm. Tin rằng anh cũng đã phát hiện, cùng thành phần chất lỏng trong túi nước cơ hồ đồng nhất.”

Thế này có thể chứng tỏ cái gì đây? Chất lỏng trong túi nước hình thành nước đọng trên mặt đất, hai thành phần đương nhiên đồng nhất.

Phương Mộc suy nghĩ một chút, đột nhiên mở to hai mắt.

Có chút thành phần chất lỏng trong túi nước, tỷ như urê, đến từ chính sản phẩm bài tiết của Khương Duy Lợi. Nếu nước đọng trên mặt đất cũng có urê, vậy chứng tỏ chất lỏng này không phải chảy ra khi chất lỏng trong túi nước sóng sánh, mà là sau khi Khương Duy Lợi bị nhét vào túi nước, ở trong túi nước phát sinh chuyện không cầm được, từ trong túi nước chảy ra. (Tiêu: Chuyện ko cầm được là ‘… đùn, ….dầm’ đó =.=)

Nói cách khác, chủ nhân của mẫu dấu chân nọ trong đoạn thời gian sau khi Khương Duy Lợi bị nhét vào túi nước, từng đứng lại trước túi nước.

Phương Mộc lập tức hỏi Mễ Nam: “Từ dấu chân đến xem, hung thủ đối diện túi nước hay quay lưng về túi nước?”

Mễ Nam hiển nhiên đã sớm ý thức được điểm này, rất nhanh đáp: “Loại hoa văn đế giày này trước mũi và gót đều có. Nếu suy đoán của anh thành lập, từ mức độ mòn và khoảng cách với túi nước đến xem, em tin là mũi giày trước lưu lại.”

Mũi giày. Phương Mộc suy nghĩ một chút, việc này chứng tỏ khi ấy y đứng thẳng quay mặt về túi nước.

Đêm khuya. Đống hoang tàn. Vô số cửa sổ tối om. Túi nước cực lớn cùng với người đàn ông trong đó. Tranh đấu, giãy giụa.

Y đang làm gì?

Bình luận