Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ánh Sáng Thành Phố

Chương 28: Vĩ thanh – Em ngỡ anh đã đi rồi

Tác giả: Lôi Mễ

Một tuần sau, vụ án liên hoàn “Ánh sáng thành phố” tuyên bố kết thúc.

Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe “Lost in Paradise”, cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau.

Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu.

Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa.

Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ, nhóm máu loại O.

Cảnh sát trong phòng ngăn tầng hầm của quán cafe “Lost in Paradise” phát hiện một bộ nam thi trưởng thành, chết do sọ não tổn thương nặng. Sau khi giải phẫu. Trong dạ dày nạn nhân phát hiện một gói bao cao su. Bên trong có một đoạn ngón tay, qua giám định là ngón giữa tay phải đốt cuối cùng. Cảnh sát trong kẽ móng của đoạn ngón tay phát hiện mô da không thuộc nạn nhân. Bởi vì bảo tồn hoàn hảo, kết luận giám định rất nhanh đã cho ra được, mô da là của Giang Á.

Giang Á sau khi biết được đoạn ngón tay bị phát hiện. Vui vẻ thừa nhận nạn nhân do chính tay mình giết. Trên chùy sắt phát hiện trong phòng ngăn cũng lấy ra được dấu tay của Giang Á và máu của người chết. Đợi tất cả chứng cứ thu gom xong, cảnh sát chuyển giao án này cho Viện kiểm sát nhân dân thành phố C xét duyệt khởi tố. Viện kiểm sát thành phố rất nhanh đưa ra quyết định khởi tố, đồng thời trong kỳ hạn pháp định mang đơn khởi tố chuyển đến Giang Á. Nghe nói, Giang Á chỉ qua loa ký tên trên biên nhận được đưa tới, sau đó ném đơn khởi tố sang một bên, xoay người cầm lấy tờ báo ngày hôm đó tỉ mỉ đọc.

“Ánh sáng thành phố” bị bắt, thành phố C dấy lên sóng to gió lớn. Các loại truyền thông tiến hành bản tin dài dòng lê thê, nhiều truyền thông thậm chí vì thế mà đẩy ra phần phụ bản đặc biệt. Chỉ trong một đêm, cái tên Giang Á này nhà nhà ở thành phố C đều biết.

Một tháng sau, Tòa án nhân dân trung cấp thành phố C khai mạc phiên tòa thẩm tra xử lý án mạng liên hoàn “Ánh sáng thành phố”. Xét thấy tình tiết vụ án trọng đại, xã hội chú ý cao độ, tòa án công khai cả quá trình tòa án thẩm vấn với truyền thông. Cùng ngày tòa án thẩm vấn, trừ đương sự của vụ án và người nhà ra, truyền thông tin tức đến từ tỉnh nội và cả nước đầy ắp trong tòa án. Dân thành phố chen ở cửa tòa án không cách nào vào được phòng quan sát, thông qua màn hình trên vách tường ở cửa xem quá trình tòa án thẩm vấn. Trong quá trình xét xử, sắc mặt Giang Á trước sau bình tĩnh, đối với tất cả vật chứng tòa án đưa ra đều không thèm nhìn tới, một mực tỏ vẻ đồng ý. đối với câu hỏi của công tố viên và thẩm phán cũng trả lời hết thảy như nhau. Hắn tựa hồ không hề có chút ý định biện minh cho mình, trong quá trình tòa án thẩm vấn thậm chí còn nhiều lần thất thần. Sau khi thẩm phán nhắc nhở, biểu hiện của Giang Á tiêu cực hơn, trong vài giờ cuối cùng tòa án thẩm vấn, đối với tất cả câu hỏi chỉ gật đầu đáp lại.

Giai đoạn tuyên bố cuối cùng, Giang Á chỉ nói một câu.

“Ta bại bởi đối thủ đáng kính, không có gì để nói.”

Mười ngày sau, Tòa hình sự tòa án nhân dân trung cấp thành phố C đưa ra phán quyết cuối cùng: Giang Á từ tháng 5 đến cuối tháng năm nay, lấy danh nghĩa Ánh Sáng Thành Phố, liên tục giết chết bảy người, cố ý thương tổn một người, sự thật phạm tội rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực đầy đủ. Tòa án tuyên án như sau: Giang Á phạm tội cố ý giết người, phán xử tử hình lập tức thi hành, phạm tội cố ý gây thương tích, phán xử tù hạn 3 năm, quyết định thực thi tử hình lập tức thi hành.

Giang Á khi tuyên đọc phán quyết. Biểu hiện của hắn cực kỳ không kiên nhẫn. Sau khi thẩm phán chỉ đọc một tờ, Giang Á đã xin ngừng tuyên đọc, cũng trực tiếp ký tên trên phán quyết. Lúc được hỏi có kháng án hay không. Giang Á đối với vấn đề này cảm thấy kỳ lạ.

“Không, đương nhiên không.”

Mười ngày sau, qua thẩm duyệt của Tòa án nhân dân tối cao, chấp hành tiêm thuốc tử hình Giang Á.

Cùng ngày thi hành, cơ quan công – kiểm – pháp phái thành viên có mặt đứng ngoài quan sát và đốc thúc quá trình hành quyết, Thai Vĩ, Dương Học Vũ, Mễ Nam đều trong nhóm này.

Trong phòng tiêm thuốc độc bệnh viện cảnh sát thành phố, là một tòa nhà hai tầng. Trong phòng hành quyết lầu một, là một phòng hình vuông, bốn phía là vách ngăn hợp kim nhôm. Giường tiêm đặt chính giữa phòng. Phòng hành quyết không có trần nhà, những nhân viên khác có thể đứng sau cửa sổ thủy tinh hình khuyên ở lầu hai, từ trên nhìn xuống tận mắt chứng kiến cả quá trình hành quyết.

Trong quá trình nhân viên chấp hành chuẩn bị dụng cụ và dược vật, Thai Vĩ lén lút chuồn xuống phòng giám sát lầu hai, đi thẳng đến phòng nghỉ lầu một.

Phòng nghỉ chỉ có khoảng hơn 10 mét vuông, ngoại trừ ba ghế dài ra, không còn vật gì khác. Cách vách phòng nghỉ chính là phòng hành quyết, nói cách khác, vách hợp kim nhôm mỏng manh ngăn cách chính giữa đó là thứ tách biệt nhân gian và địa ngục.

Giang Á giày da âu phục một mình ngồi ở ghế dài sườn đông, bên cạnh là bốn gã cảnh sát tòa án súng vác vai. Nhìn thấy Thai Vĩ đến, Giang Á ngẩng đầu, hướng y cười cười.

“Ta biết ngươi.”

“Đúng vậy.” Thai Vĩ móc ra bao thuốc lá, đưa cho hắn một điếu, “Ta thiếu chút nữa đã trở thành người thứ bảy, đúng không?”

Dứt lời, y thay Giang Á châm điếu thuốc lá, Giang Á nói cảm ơn, vẻ mặt lạnh nhạt mà hút thuốc.

Thai Vĩ ngồi đối diện Giang Á, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

“Quần áo mới?”

“Ừ.” Giang Á xoay xoay cổ, “Lần đầu tiên mặc thứ này, không quen.”

“Cũng không còn cách nào, không kịp thay đâu.”

“Haha, đúng vậy.” Giang Á nở nụ cười, “Cũng không cần thiết.”

Hai bóng người như những người bạn cũ, đối mặt ngồi hút thuốc, phảng phất như cách vách không phải phòng hành quyết, mà là phòng chờ xe lửa.

Hút nửa điếu, Thai Vĩ đột nhiên hỏi: “Khẩn trương không?”

“Không.” Giang Á nhìn đôi mắt của Thai Vĩ, “Ta thậm chí có chút không thể chờ được nữa.”

Thai Vĩ nhướng mi: “Hửm?”

Giang Á gật gật đầu, tươi cười có chút thu liễm: “Ta không thể để cho tên kia chờ lâu quá.”

Thai Vĩ nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ mà nhìn hắn, sau đó, rõ ràng từng chữ hỏi: “Lời ngươi nói trên tòa án, đều là nói thật?”

“Đương nhiên.”

“Một chút tiếc nuối cũng không có?”

“Không có.” Giang Á có chút nghi hoặc, “Ngươi tới gặp ta, chính là để hỏi câu này?”

Thai Vĩ dời mắt, vẻ mặt đột nhiên thả lỏng, lắc lắc đầu, khóe miệng hiện lên một tia cười như có như không.

“An tâm ra đi thôi.” Thai Vĩ đứng dậy, vỗ vai Giang Á, “Đừng truy đuổi cậu ấy nữa. Ở thế giới kia, ngươi không làm đối thủ của cậu ấy được đâu.”

“Hửm?” Giang Á sửng sốt, trong ánh mắt xẹt qua một tia bối rối, “Ngươi có ý gì?”

Thai Vĩ từ trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt phức tạp, tựa hồ vừa căm hận hắn, vừa thương cảm hắn.

“Ngươi nhất định không nghiêm túc xem phán quyết.”

Dứt lời, y liền giựt cánh cửa ra, xoay người đi ra ngoài.

Giang Á cho đến chết vẫn bỏ sót một chuyện, cảnh sát không hề xem đoạn ngón tay đó như chứng cứ để sử dụng.

Nguyên nhân ở chỗ, nam thi trong hồ ở phòng ngăn, tay phải vẫn đầy đủ năm ngón.

Đoạn ngón tay nọ mặc dù được chứng thật là của Phương Mộc, song, kết quả xét nghiệm DNA của thi thể lại không khớp với Phương Mộc. Bởi vì xương sọ người chết náy bấy, dung mạo bị phá hủy hoàn toàn, mãi đến khi khởi tố, cảnh sát vẫn không biết thân phận chính xác của bộ thi thể bị ngâm trong dung dịch phoóc môn này. Do đó, trong đơn khởi tố và phán quyết, tên của người chết thứ bảy được thay thể bởi “Khuyết danh”.

Việc này đối với tòa án mà nói cũng không quan trọng, cho dù thân phận người chết không rõ, tội Giang Á cố ý giết người vẫn cứ thành lập.

Nhưng đối với người sống mà nói, việc này so với bất cứ việc gì đều quan trọng hơn cả.

Phương Mộc ở đâu? Anh có còn trên đời này không?

Trong lòng Mễ Nam, tìm kiếm tung tích của Phương Mộc, đã thành chuyện duy nhất cần làm nửa đời còn lại của mình. Song, vô luận cô nỗ lực cỡ nào, Phương Mộc vẫn bặt vô âm tín. Anh tựa hồ như một đám bụi, hoàn toàn biến mất trong không khí của thành phố này.

Song, tên của anh, lại vĩnh viễn khắc vào trong trí nhớ của thành phố C. Sau khi Giang Á chấp hành tử hình, cảnh sát tuân theo nguyện vọng của Phương Mộc, đem tình hình thực sự của toàn bộ vụ án hướng thị dân thông báo. Mọi người khiếp sợ tội ác của Giang Á, đồng thời cũng biết từng có một cảnh sát như vậy, vì để cho “Ánh sáng thành phố” hoàn toàn dập tắt, không tiếc gánh vác tiếng xấu tội phạm giết người, càng cam nguyện dùng tính mạng đổi lấy chứng cứ.

Mọi người tựa hồ hiểu rõ được một sự thật thế này, bất kể thành phố này có nghiệp chướng nặng nề cỡ nào, luôn có người bằng lòng dùng sự khoan dung và hy sinh để vãn hồi sự trong sạch yên bình của nó. Với mỗi người đã từng biến thành hung khí, cái tên Phương Mộc này trở thành một đoạn truyền kỳ. Nó đại biểu cho giáp trụ được dỡ xuống, cho nụ cười lộ ra, cho hai tay vươn đến.

Bạo lực cố nhiên cường đại, song, càng cường đại hơn, chính là dũng khí và tha thứ lẫn nhau. Trong những ngày anh rời đi, dương quang ấm áp sáng rỡ, không chút keo kiệt chiếu khắp cả thành thị.

Thời gian thấm thoát, năm thoáng đổi dời.

Một năm sau, Phương Mộc vẫn như trước không rõ tung tích. Mọi người đều biết, nên nói tạm biệt với người này rồi. Tựa như Thai Vĩ khuyên giải Mễ Nam vậy —— Nếu cậu ấy còn sống, đã sớm trở lại bên cạnh chúng ta rồi.

Mễ Nam chỉ cười cười. Cô chung quy cảm thấy, Phương Mộc vẫn như trước ở một góc nào đó trên thế giới này an tĩnh sinh sống, như trước u sầu, như trước cô độc, như trước đồng thời thấy rõ hết thảy tội ác và những mặt tốt đẹp của cuộc sống.

Anh không muốn xuất hiện một lần nữa, chắc hẳn anh có lý do của riêng mình. Mặc kệ lý do này là gì, anh đều phải sống thật tốt, thật thật tốt.

Hôm nay, ý thu dào dạt, sắc trời cực tốt.

Một năm trong bốn mùa, mùa thu ở thành phố C là khiến người ta cảm thấy thích ý nhất, không có sự xao động của mùa xuân, cái nóng như thiêu đốt của mùa hạ, cũng không có cái lạnh khủng khiếp của mùa đông. Chỉ có trời xanh thăm thẳm, gió nhẹ ấm áp và tươi cười bình an vui sướng.

Giữa thời tiết thế này, cho dù là lái xe đi làm cũng khiến cho lòng người vui vẻ.

Mễ Nam lái xe ra khỏi trụ sở lớn thị cục, đang nghĩ ngợi làm thế nào để lái lên đường cao tốc, dư quang lại liếc thấy quảng trường Anh Hùng đối diện thị cục. Tâm niệm cô chợt động, lập tức chuyển hướng.

Trên quảng trường anh hùng rộn ràng nhốn nháo, những ngày thu rất nhiều cư dân thành thị đều đến đây hưởng thụ nhàn nhã dạo chơi. Trên mặt đất lót đá cẩm thạch bằng phẳng, thỉnh thoảng có trẻ con cưỡi xe ba bánh, hoặc túm diều giấy cười lớn chạy vụt qua.

Trên quảng trường mới dựng lên một màn hình LCD thật lớn, đang phát sóng tin tức cùng ngày. Nghe ra. Chuyện tình phát sinh ở thành phố tựa hồ không hề ăn nhập với ngày thu rực rỡ này.

Thẩm mỹ viện nào đó sau khi hướng nhóm hội viên thu vào hội phí kếch xù, đóng cửa, chủ tiệm bỏ trốn mất dạng.

Giáo sư vườn trẻ nào đó ngược đãi, dùng cách xử phạt thể xác khiến gia đình đứa bé phẫn nộ đem kẻ gây họa cho ăn đòn một trận.

Ủy ban phát triển và cải cách tuyên bố sắp tới lại tăng giá dầu thành phẩm.

Một người phụ nữ không rõ thân phận chết bất đắc kỳ tử trên phố, hoài nghi chết vì vỡ u não dẫn đến xuất huyết não.

Song, không ai đi lưu ý đến mấy tin tức khiến người ta không hài lòng này. Đích xác, tại sao phải vì những chuyện không liên quan đến mình mà làm hỏng tâm tình vui vẻ hiếm có này chứ?

Mễ Nam ở quầy bán hàng rong di động tùy ý cũng có thể thấy được trên quảng trường mua một bó hoa bách hợp trắng, cẩn thận cầm lấy, hướng bia tưởng niệm trung tâm quảng trường đi đến.

Mễ Nam luôn biết, Phương Mộc có thói quen định kỳ tới đây bái tế chiến hữu. Cô cũng từng đợi thật lâu ở quảng trường Anh Hùng, chờ mong có thể ở nơi này cùng Phương Mộc gặp nhau lần nữa. Song, mỗi lần đều là thất vọng trở về. Nhưng việc này cũng không quan trọng, bởi vì nơi này có hơi thở của Phương Mộc, thế này đã đủ rồi. Huống chi, đến quảng trường Anh Hùng, cũng đã thành thói quen của Mễ Nam.

Nó vẫn ở chỗ này. Thô lệ. Đen bóng. Giản dị. Sắc bén.

Mễ Nam đặt hoa bách hợp trên nền đá cẩm thạch dưới khối thép, cẩn thận dọn dẹp xong, sau đó vòng quanh bia tưởng niệm, chậm rãi tới lui một vòng. Khi cô ý thức được ánh mắt của mình thủy chung tập trung vào dấu chân trên mặt đất, không khỏi bật cười. Có những thứ khắc ghi sâu trong linh hồn, không cách nào dứt bỏ. Vô luận là bản năng nghề nghiệp, hay là tình yêu.

Chẳng qua ngay cả chính Mễ Nam cũng khó có thể tưởng tượng, nếu như có thể nhìn thấy dấu chân số 42,5, đi chữ bát (八) chân phải hơi hướng vào trong, sẽ vui mừng cỡ nào.

Cô trở lại mặt trước nền đá cẩm thạch, ngồi xổm người xuống, bắt đầu chà lau và dọn dẹp. Rất nhanh, nền đá cẩm thạch đã không nhiễm một hạt bụi, dưới ánh mặt trời lấp lánh rạng rỡ, ba cái tên được chạm khắc trên đó cũng trở nên vô cùng rõ ràng. Mễ Nam dựa trên thỏi đồng, ngồi trên nền đá cẩm thạch, lập tức cảm thấy nhiệt độ dưới thân ấm áp cùng sự chống đỡ mạnh mẽ bên người. Điều này làm cho cô cảm thấy an toàn và thả lỏng. Cô cong chân lên, ôm đầu gối, lẳng lặng nhìn người qua lại.

Vào một ngày mùa thu bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, đắm chìm dưới ánh mặt trời, là một con người cũng bình thường đến không thể bình thường hơn. Thỉnh thoảng có người đi qua đây hiếu kỳ đánh giá khối thép cực lớn và cô gái trẻ ngồi dựa vào nó, hoặc dừng bước nhìn xem chữ thuyết minh trên nền đá cẩm thạch. Có người cảm thấy kính nể, cũng có người không chút cảm động. Đại đa số mọi người đều dừng lại sau vài giây ngắn ngủi, rồi lại vội vã lướt qua, cùng nhắm tới trạm tiếp theo trong cuộc sống của riêng mình.

Hy sinh của anh và bọn họ tựa hồ đã thay đổi thành phố này, lại tựa hồ không hề thay đổi gì.

Song, việc này cũng không quan trọng, tựa như anh và bọn họ, chưa bao giờ từng trông cậy có thể chiếm được vị trí gì trong trí nhớ của những người khác, cho dù chỉ là một góc nho nhỏ.

Hết thảy chỉ là lựa chọn của anh và bọn họ.

Mễ Nam nhìn đồng hồ, đứng dậy. Mới vừa bước được vài bước, cô suy nghĩ một chút lại vòng trở về, thử thăm dò dán lỗ tai trên khối thép. Song, cô có thể cảm thấy, chỉ là gỉ sét thô ráp và sự yên tĩnh phảng phất như vô vật.

Mễ Nam cười khổ lắc đầu. Có lẽ, cô mãi mãi không cách nào hiểu rõ được nội tâm Phương Mộc, giống như giờ phút này, cô không thể hiểu rõ cảm thụ của anh vậy. Mễ Nam nhảy xuống nền, xoay người đi về hướng quảng trường. Thình lình, một trận gió nhẹ từ phía sau thổi qua, cô lập tức cảm thấy vạt áo đang nhẹ nhàng lay động, những sợi tóc đuôi ngựa quét trên cổ, phảng phất như có người nhẹ nhàng đè lại sau lưng cô, đẩy cô đi về phía trước.

Nhánh cây bên cạnh cũng nhẹ nhàng lay động, phiến lá như trước phiếm màu xanh biếc ma sát với nhau, trong tiếng xào xạc như thủy triều, cô rõ ràng nghe được, khối thép cực lớn nọ phát ra trận trận tiếng nổ vang, như gào khóc, như rống giận, như cổ vũ.

Mễ Nam không quay đầu lại, chỉ xiết chặt nắm tay, bước nhanh hơn. Đồng thời, lệ rơi lã chã.

Trường cảnh sát hình sự Trung Quốc thành phố Trầm Dương tỉnh Liêu Ninh, đã là khu vực nền tảng khoa kỹ thuật hình sự của cả nước, cũng là trường cũ Mễ Nam từng học tập hai năm. Lần này trở về trường, nhiệm vụ chủ yếu là đem mẫu dấu chân của một vụ án khó xử lý giao cho chuyên gia của học viện phân tích kiểm tra. Giáo sư Diêu của khoa kiểm nghiệm dấu vết là giáo sư hướng dẫn của Mễ Nam năm đó, cũng là một trong những chuyên gia nhận ủy thác. Ông nhiệt tình đón tiếp Mễ Nam, cũng giúp cô giải quyết thủ tục ủy thác. Mắt thấy thời gian còn sớm, giáo sư Diêu đưa ra lời mời Mễ Nam ăn cơm trưa, Mễ Nam nhận lời, bất quá kiên trì muốn ăn ở căn tin của trường.

Thức ăn vẫn là mấy thứ đó, mùi vị cũng vẫn như cũ không dám tâng bốc, khó được chính là cảm giác quen thuộc. Cơm đã ăn một nửa, giáo sư Diêu liền nhận được thông báo họp lâm thời, không thể không đi trước. Mễ Nam một mình ngồi trong phòng ăn, một bên đánh giá những học sinh mặc đồng phục học cảnh bên người, một bên từ từ ăn hết thức ăn trong dĩa.

Không biết mấy đứa nhóc này tại sao muốn làm cảnh sát, là vì công việc không lo cơm áo, hay xuất phát từ nhiệt tình đối với nghề nghiệp này? Mễ Nam nhớ rõ khi mình tốt nghiệp đại học cũng không chút nào do dự mà ghi danh vào cục cảnh sát thành phố C, chỉ để có thể gặp lại anh cảnh sát kia.

Cùng anh sinh hoạt dưới cùng một bầu trời, hít thở không khí trong cùng một thành phố. Trở thành người như anh.

Nghĩ tới đây, Mễ Nam khẽ cười cười, có lẽ tên kia cũng không tự mình ý thức được, anh tới cùng đã ảnh hưởng tới bao nhiêu người.

Thời gian đã gần đến giữa trưa, học sinh trong phòng ăn cũng càng ngày càng nhiều. Nhìn những nam nữ sinh viên bưng bữa ăn, tìm kiếm chỗ ngồi bốn phía, Mễ Nam đứng dậy nhường chỗ, sau đó đem chén đĩa đến chỗ thu hồi, ra khỏi phòng ăn.

Về tới bãi đỗ xe, Mễ Nam từ trong cốp phía sau lấy ra một bao đầy quần áo và quà vặt, đi đến ký túc xá sinh viên.

Hình Lộ tham gia thi tốt nghiệp năm nay, cũng đã trúng tuyển học viện cảnh sát hình sự Trung Quốc, trở thành tân sinh năm nhất của khoa điều tra hình sự. Mễ Nam lần này quay về trường cũ, cũng muốn tiện đường thăm tiểu sư muội này. Thế nhưng, tới ký túc xá học sinh rồi, lại chỉ thấy phòng trống không. Bạn cùng phòng của Hình Lộ nói cho Mễ Nam, Hình Lộ đã đến phòng thực nghiệm tâm lý phạm tội.

Phỏng chừng là tìm Biên Bình nhỉ. Không lâu sau khi Phương Mộc chết, Biên Bình từ sở cảnh sát tỉnh điều tới khoa giảng dạy cơ bản học viện hình cảnh Trung Quốc, từ một cán bộ cấp sở biến thành một giáo sư tâm lý học phạm tội bình thường, khiến rất nhiều người có chút khó hiểu. Song, theo lời giải thích của riêng Biên Bình, anh muốn lúc còn sống, làm chút chuyện có ý nghĩa. Có lẽ, anh muốn tìm một Phương Mộc kế tiếp.

Có người, có thể thay thế, có người, là độc nhất vô nhị.

Mễ Nam mang theo gói đồ, chậm rãi hướng đến phòng thực nghiệm tâm lý phạm tội. Vừa mới chuyển qua tòa nhà pháp y, đối diện gặp phải một đoàn học sinh vừa tan học, mặt mỗi người đều lộ vẻ xuống sắc, bước chân vội vã thẳng đến phòng ăn.

Mễ Nam cùng bọn họ lướt qua, nghe được mấy nữ sinh ríu ra ríu rít oán giận:

“Quá biến thái, trình tự thí nghiệm chẳng khác nào khổ hình. . . . . .”

“Cậu nói đến chín ngón kia?”

“Đúng vậy, đối với nữ sinh không chút khách khí.”

“Tớ cảm thấy ổng rất tốt mà, ngoại trừ yêu cầu đối với chúng ta có chút nghiêm khắc. . . . . .”

“Cái gì chứ, vừa lên lớp đã không còn bộ dáng tươi cười nữa, tớ cũng không dám nhìn vào mắt ổng, như mũi tên vậy, may mắn có thấu kính chống đỡ, hì hì. . . . . .”

Mễ Nam tâm không yên lắng nghe, đột nhiên tâm niệm chợt động. Cô dừng bước, xoay đầu sang, nhìn mấy học sinh kia biến mất trong rừng cây sơn tra cuối con đường nhỏ. Sau vài giây sửng sốt, hô hấp Mễ Nam bắt đầu dồn dập, nhấc chân chạy về hướng ngược lại.

Cô thở hồng hộc chạy vào tòa nhà trinh sát, quẹo phải, thẳng đến phòng cuối cùng cuối hành lang, cửa cũng không gõ dùng lực đẩy ra. Cửa gỗ dày chắc đập trên tường, phát ra một tiếng ầm thật lớn, ba người bên trong bị dọa giật mình.

Hình Lộ ngồi trên bục thí nghiệm, hai chân dài buông xuống dưới bàn đong đưa qua lại. Biên Bình ngồi đối diện cô, hút thuốc cười ha ha, bên cạnh là Hàn Vệ Minh cũng đang ngậm điếu thuốc. Vẻ mặt hai người đều đầy ý cười nhìn Hình Lộ, tựa hồ đang nghe cô nói chuyện gì buồn cười lắm.

Nhìn thấy Mễ Nam xông tới, một thân đồng phục học cảnh Hình Lộ nhẹ nhàng nhảy xuống, vài bước nhào đến bên cạnh cô, lôi kéo cánh tay cô, kinh hỉ hô: “Chị Mễ Nam, sao chị lại tới đây?”

Biên Bình và Hàn Vệ Minh nhìn thấy Mễ Nam, cũng là vẻ mặt kinh ngạc chen lẫn vui sướng. Không đợi bọn họ mở miệng, Mễ Nam liền đẩy Hình Lộ ra, trực tiếp hỏi: “Anh ấy đâu?”

Nụ cười Biên Bình đông cứng trên mặt, quay đầu nhìn Hàn Vệ Minh. Hàn Vệ Minh cũng nhìn lại anh ta, rồi quay đầu nhìn Mễ Nam, nhún nhún vai.

Biên Bình điều chỉnh nét mặt một chút, điềm nhiên như không nói với Mễ Nam: “Em tới lúc nào? Sao không gọi điện trước, ăn cơm chưa. . . . . .”

“Anh ấy đâu?” Ngực Mễ Nam kịch liệt phập phồng, trên khuôn mặt rịn mồ hôi một mảnh ửng hồng, “Anh ấy ở đâu! ?”

Biên Bình tựa hồ hoàn toàn không hiểu vấn đề của Mễ Nam, vẻ mặt nghi hoặc: “Ai?”

“Phương Mộc!” Mễ Nam tiến lên từng bước, cơ hồ rống lên, “Phương Mộc ở đâu?”

Nghe hai chữ này, Biên Bình trái lại bình tĩnh xuống, anh ta nhìn chằm chằm Mễ Nam vài giây, thấp giọng nói, “Cậu ấy đã chết.”

“Không có khả năng!” Mễ Nam điên cuồng lắc đầu, vài sợi tóc dính trên trán mướt mồ hôi. Cô ôm lấy cánh tay Biên Bình, cuống quít lay động: “Anh ấy ở đâu, anh mau nói cho em biết. . . . . .”

Biên Bình theo động tác của cô mà vô lực loạng choạng, như cầu trợ mà nhìn Hàn Vệ Minh. Nhưng Hàn Vệ Minh chỉ cười khổ, đưa tay kéo Mễ Nam.

“Mễ Nam, em bình tĩnh một chút. . . . . .”

“Em không làm được!” Mễ Nam vứt gói đồ xuống, biểu tình trên mặt vừa có cuồng loạn lại có cầu xin, “Trưởng phòng Biên. . . . . .Thầy Hàn, hai người đừng gạt em, nói cho em biết, van cầu các người nói cho em biết, anh ấy ở đâu?”

Biên Bình và Hàn Vệ Minh thoáng nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng nhìn Mễ Nam như điên cuồng. Không nói được một lời.

Nước mắt theo khuôn mặt chậm rãi lăn xuống, cô nghẹn ngào, quay đầu nhìn về phía Hình Lộ.

“Hình Lộ. . . . . .Bé ngoan. . . . . .Em nói cho chị biết,” Trong tầm mắt Mễ Nam một mảnh mơ hồ, hầu như nhìn không rõ cô bé chân tay luống cuống trước mắt này, “Phương Mộc ở đâu, em nói cho chị biết. . . . . .”

Hình Lộ sợ đến lui lại hai bước, trong miệng thì thào nói: “Chị Mễ Nam, chú ấy. . . . . .”

Chính tại lúc này, phía sau Mễ Nam, trong hành lang ngoài phòng thực nghiệm tâm lý phạm tội, đột ngột truyền đến một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng. Bước chân nọ trầm ổn, hình như mang giày da đế dẻo, không nhanh không chậm, vận tốc bước đều đều, tựa hồ vừa uể oải, vừa tâm sự nặng nề.

Trong nháy mắt bốn phía trở nên an tĩnh vô cùng. Phảng phất như cả thế giới đều biến mất tăm, chỉ còn lại tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng trong hành lang kia.

Mễ Nam bắt đầu run rẩy, ánh mắt của cô theo thứ tự đảo qua Biên Bình, Hàn Vệ Minh và Hình Lộ, cố gắng từ trên mặt bọn họ nhận được đáp án khát vọng đã lâu kia.

Bọn họ cũng không nhìn cô, chỉ đồng loạt đem tầm mắt nhìn về phía sau Mễ Nam.

Mễ Nam không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại.

Nếu không phải là anh thì làm sao đây? Nếu không phải người quen thói bước đi nhẹ nhàng mà lay động vai trái, chân phải đặt lệch bên trong, chân trái co hơi cao, gót giầy sau bên phải mài mòn nghiêm trọng kia ——

Phải làm sao bây giờ?

Thế nhưng, cánh cửa đã mở.

——- Hoàn ——

Bình luận
× sticky