Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ánh Sáng Thành Phố

Chương 10: Mạch suy nghĩ

Tác giả: Lôi Mễ

Thật khát. Trong miệng còn có loại vị đắng.

Gã chép lưỡi, từ từ nhắm hai mắt không muốn tỉnh dậy. Mấy ngày gần đây, mỗi đêm gã đều phải mượn rượu mới có thể ngủ. Cái giá phải trả là mỗi lần đến rạng sáng, gã đều phải tỉnh lại trong cơn khát cực độ. Song, gã phải làm như vậy, bằng không, nhắm mắt sẽ lại nhìn thấy nữ nhân kia kẹt trong hàng rào chống trộm, tứ chi đều tận lực mở rộng ra phía ngoài.

Muốn uống nước.

Nước, thứ thật tốt. Có thể giải khát, cũng có thể cứu mạng. Người đàn bà kia, kỳ vọng cuối cùng, cũng là nước từ trên trời rơi xuống nhỉ?

Tại sao lại nghĩ những việc này? Gã thầm mắng mình một câu, dự định trở mình tiếp tục ngủ.

Kỳ quái chính là, thân thể vậy mà không hề động đậy.

Trong giây lát, ý thức của gã hoàn toàn khôi phục lại.

Không, ta không ngủ.

Ngay vừa rồi, gã một bên uống bia, một bên trừng đôi mắt đỏ tươi xem website đồi trụy. Đây là nơi duy nhất sẽ không xuất hiện gã và chiếc xe chết tiệt nọ. Sau đó. . . . . .Bị cúp điện.

Gã ở trong bóng đêm sửng sốt chừng nửa phút, thẳng đến khi sự vật trong phòng từ từ hiện lên trong tầm mắt. Nhìn qua, mỗi thứ đều giống như nữ nhân kia — cùng tứ chi tận lực mở rộng của cô ta.

Gã bắt đầu hoảng loạn. Không, ta phải ở lại những nơi có ánh sáng, bằng không, cô gái kia sẽ đi theo ta, đi theo ta. . . . . .

Khi đứng lên đi tìm điện thoại di động, gã ngoài ý muốn phát hiện, trong tòa nhà đối diện, vẫn đang phát ra một chút ánh đèn thưa thớt.

Lại đứt cầu dao? Gã thoáng yên tâm, xem ra không cần ở trong bóng tối này trải qua một đêm buồn chán. Gã bật di động lên, nhờ một chút ánh sáng nhạt trên màn hình, mò tới trước cửa thăm dò hộp điện trong hành lang.

Sau đó. . . . .

Bóng đen chợt ập đến. Vải ẩm trên mặt thấm qua thứ mùi gai mũi. . . . . . .

Gã hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà của chính mình, hai tay bị trói sau lưng. Mặc dù vẫn không rõ ràng lắm tới cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, bản năng thúc đẩy gã cố gắng đứng lên. Song, sau vài lần ngọ ngoạy, gã phát hiện nỗ lực của mình chỉ là phí công. Từ trên cảm giác phán đoán, quấn quanh hai tay mình hẳn là băng dính, mà một chỗ khác của băng dính, kéo dài về phía sau đến bên dưới sofa vải.

Gã cùng sofa gắt gao dán vào nhau, mà chiều dài đoạn băng dính nọ lại rất ngắn, điều này khiến cho gã chỉ có thể bảo trì tư thế khó chịu nghiêng người nằm thẳng. Gã cố gắng tách hai chân ra, dùng đầu gối tạo thành một điểm tựa. Nhưng mà, gã lập tức phát hiện, hai chân mình cũng bị băng dính vững vàng quấn cùng một chỗ.

“Mày nên bình tĩnh một chút đi.”

Thình lình, một thanh âm xa lạ vang lên trong tai gã. Gã lại càng hoảng sợ, bản năng theo tiếng nói nhìn lại. Một bóng đen đứng trước cửa sổ loại sát đất, từ điểm sáng màu đỏ sậm bên khóe miệng hắn đến xem, hắn đang hút thuốc.

“Tao cột mày vào trên sofa này rồi. Vừa nãy tao sờ soạng một chút, hẳn là thép.” Điểm sáng đỏ bên mép bóng đen lúc sáng lúc tối, “Sofa chất lượng không tồi —— kiếm không ít tiền nhỉ?”

Gã cảm thấy mồ hôi lạnh đột nhiên thoáng cái từ trong lỗ chân lông toàn thân xông ra.

“Mày. . . . . .Mày là ai?”

Bóng đen nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người sang chỗ khác không để ý đến gã nữa.

Gã không dám có động tác gì quá lớn, âm thầm dùng sức giãy giụa. Rất nhanh gã liền tuyệt vọng, băng dính ước chừng quấn quanh hơn 10 lớp căn bản không cách nào giãy thoát.

Gã chép lưỡi, cảm thấy trong miệng cơ hồ đã khô cạn.

“Di động của tôi vừa mới mua. . . . . .Hơn ba ngàn tệ. . . . . .Ví tiền trong túi áo khoác. . . . . . Trong phòng ngủ tủ đầu giường còn có một ít tiền mặt. . . . . .”

Bóng đen không chút phản ứng nào, như trước tựa bên cửa sổ, dường như đang nhìn quanh bên ngoài.

“. . . . . .Còn có thẻ ngân hàng, cũng ở trong ví tiền. . . . . .Anh thả tôi ra, tôi cho anh biết mật mã. . . . . .Mọi chuyện đều có thể thương lượng.”

Trầm mặc.

“Anh. . . . . .Anh rốt cuộc muốn. . . . . .”

“Mày nhìn.” Bóng đen cắt ngang lời gã, tay phải cầm điếu thuốc chỉ hướng đông nam, “Ở chỗ này có thể nhìn được nhà của cô ấy.”

Nhà ai? Gã ban đầu còn có chút chẳng hiểu ra sao, sau vài giây, ánh mắt của gã thoáng cái đã trừng lớn.

Đúng vậy, đó là nhà của cô ta, một nơi mà những ngày gần đây khiến gã không dám nhìn kỹ nữa.

Cửa sổ vỡ nát. Vách tường cháy sém. Hàng rào vặn vẹo.

Gã lại ra sức giãy giụa, sofa nặng nề bị lôi kéo đến kẽo kẹt rung động.

“Mày là ai? Chồng của cô ta, hay em trai cô ta?”

Bóng đen không hề lên tiếng, chỉ nắm tắt điếu thuốc trong tay, liền sau đó, cẩn thận đem đầu lọc bỏ vào trong túi của mình.

Động tác chẳng lành này tựa hồ biểu thị một kết cục nào đó. Gã thoáng cái sợ hãi tới cực điểm, một bên tiếp tục tranh đấu, một bên cầu khẩn:

“Tôi thật không cố ý mà. . . . . . Anh buông tha cho tôi đi, tôi cũng không dám nữa đâu. . . . . .Tôi có thể thường tiền. . . . . .”

Bóng đen không để ý tới gã, tự mình đi lại bốn phía trong phòng, dưới chân thỉnh thoảng truyền đến tiếng sàn sạt kỳ quái, nghe vào, tựa hồ như trên chân hắn được bọc bởi túi nhựa.

Theo bước chân của hắn, mỗi phòng lục tục truyền đến tiếng đóng cửa sổ và kéo rèm. Rất nhanh, bóng đen lại trở về bên cạnh gã, lúc này đây, hắn đã kéo cả bức rèm trong phòng khách.

“Dường như có chút oi bức, đúng không?” Ngữ khí của bóng đen thoải mái, tựa hồ đang thảo luận một chuyện gì đó hoàn toàn không liên quan đến tình cảnh trước mắt.

Gã đã hoàn toàn mức đi sức lực tranh đấu, chỉ có thể há hốc miệng thở hổn hển nhìn đối phương.

Bóng đen mò tới trước cửa, xách lên một vật thể hình vuông, từ động tác của bóng đen đến xem, vật kia tựa hồ rất nặng.

Ngay sau đó, bóng đen đi tới trước rèm cửa, giơ vật thể kia lên cao thấp vung vẫy, theo động tác của hắn, một cỗ mùi gay mũi ở bên trong tràn ra.

Gã hít hít mũi, trong não nháy mắt trống rỗng.

Là xăng.

Bóng đen liên tục di chuyển bước chân, các góc trong phòng khách đều bị hắt lên chất lỏng chí mạng nọ. Cuối cùng, hắn đem xăng còn thừa đổ hết vào trên sofa.

“Xin lỗi, dùng xăng trong xe của mày.” Bóng đen có chút thở dốc, đem vật thể hình vuông kia đặt bên cạnh gã. Là một thùng nhựa màu trắng.

“Ngũ Lăng màu xám, đúng không?” Bóng đen cười cười, “Ngày mai chỉ sợ mày không thể lái xe rồi —— Đương nhiên, nếu mày còn có cơ hội lái nó.”

Gã đã ý thức được bóng đen muốn làm gì, một bên theo bản năng lui về phía sau, một bên dùng hết sức lực toàn thân quát lên: “Cứu mạng! Cứu mạng. . . . . .”

Mới vừa hô hai tiếng, bóng đen đã đem một tay đặt trên miệng gã. Gã cảm thấy sợi dệt mềm mại châm vào, xem ra, bóng đen đeo găng tay.

Cũng đúng lúc này, gã mới chính thức kề sát nhìn thấy người đó. Song, trong bóng tối đen như mực, gã chỉ có thể nhận ra một đôi mắt lóe hàn quang.

Thanh âm của bóng đen cũng băng lãnh như thế: “Đừng ép tao làm việc tao không muốn, được chứ?”

Mắt của gã trào lệ, nức nở gật đầu.

“Vợ con đâu?”

“Đến. . . . . .Đến nhà mẹ đẻ rồi.” Gã khóc thành tiếng, “Xảy ra sự kiện kia, trong nhà. . . . . .Trong nhà đã không có cách nào nán lại nữa.”

“Rất tốt.” Bóng đen gật gật đầu, ngữ khí ôn hòa, “Nói đến sự kiện kia, bình tĩnh mà xem xét, không thể hoàn toàn trách mày.”

“Đúng vậy” Gã tựa hồ cảm thấy một tia hy vọng sống, vội vàng nói không ngớt, “Tôi thật không cố ý, nếu tôi biết xảy ra chuyện lớn như vậy, giá nào tôi cũng không. . . . . .”

“Hãy cược một ván đi.” Bóng đen cắt ngang lời gã, “Để xem mày có chút may mắn nào không.”

Dứt lời, bóng đen móc ra một chiếc điện thoại di động, gã nhìn một chút, đúng là cái của mình.

Bóng đen ở trên bàn phím nhấn xuống ba số “119”, trên tay lại có thêm một con dao nhỏ, nhìn qua cực kỳ quen mắt.

“Mượn ở phòng bếp đó, không ngại chứ.” Bóng đem đem dao kề trên cổ gã, da gần vùng động mạch cổ lập tức truyền đến cảm giác đau đớn, “Báo cháy, dư một câu cũng không được nói, nghe rõ chưa?”

Gã nhìn thẳng bóng đen, liên tục gật đầu.

Bóng đen nhấn nút gọi.

Rất nhanh, trong ống nghe truyền đến một giọng nữ lạnh lùng.

“Đài trực cấp cứu 119. . . . . .” ,

“Cháy rồi, mau tới chữa cháy, cứu cứu tôi. . . . . . .”

Gã vội vàng gọi, “Nhanh phái người đến, nhanh lên!”

“Địa điểm phát sinh cháy?”

“633 tòa nhà số 9 khu A chung cư cao cấp Phú Đô, nhanh cho người đến cứu tôi!”

“Cháy loại gì, điện hay xăng dầu. . . . . .”

Nhân viên tổng đài còn chưa dứt lời, bóng đen đã cúp điện thoại.

“Rất tốt.” Bóng đen tựa hồ rất hài lòng, thậm chí như an ủi vỗ vỗ bả vai gã.

Liền theo đó, hắn lục lọi trong túi áo.

Gã biết bóng đen muốn làm gì, cũng biết đã không cách nào ngăn cản được hắn nữa. Trong sợ hãi và tuyệt vọng cực độ, chỉ có thể đau khổ cần khẩn:

“Đừng như vậy. . . . . .Van cầu anh. . . . . .Tôi biết sai rồi. . . . . .”

Bóng đen dửng dưng đi tới trước cửa sổ, móc ra bật lửa, châm vào bức màn đã ướt sũng xăng.

Lửa phụt một cái thiêu đốt, trong phòng khách hắc ám thoáng chốc sáng như ban ngày.

“Nếu tao không tính sai, thời gian của mày đại khái còn chưa tới 5 phút.” Bóng đen đi tới cửa, mở cửa phòng, “Để xem vận khí của mày ra sao.”

Hắn cười cười, dưới ánh lửa nổi bật, khuôn mặt thon gầy góc cạnh rõ ràng.

“Không biết lúc này đây, có thể có người giống như mày, đem xe chặn trên đường xe cứu hỏa hay không.”

Dứt lời, hắn liền xoay người đi đến cửa phòng, lúc gần đi, lại thêm một câu.

“Hiện tại, mày có thể kêu cứu rồi.”

Sự yên tĩnh lúc nửa đêm bị tiếng còi chói tai của xe cứu hỏa hú vang phá tan, các thành viên đội phòng cháy chữa cháy khu Thiết Đông nhanh chóng chạy tới cổng khu A chung cư cao cấp Phú Đô. Đối với bọn họ mà nói, dập tắt lửa hỏa hoạn không có gì đáng ngạc nhiên. Ngạc nhiên chính là, trong vòng nửa tháng, cùng một khu dân cư phát sinh hai trận hỏa hoạn.

Càng ngạc nhiên chính là, cư nhiên lại có một chiếc xe đỗ trong đường xe cứu hỏa.

Mà ngạc nhiên nhất chính là, bọn họ đối với chiếc xe tải này vô cùng quen thuộc.

“Con mẹ nó, gặp quỷ rồi.” Trung đội trưởng không thể tin nổi hai mắt mình, ông nhảy xuống xe cứu hỏa, nhìn đi nhìn lại biển số xe kia mấy lần. Đúng vậy, chính chiếc xe tải Ngũ Lăng chết tiệt màu xám này.

Ông ta quát với bảo vệ Văn Tấn vừa tới: “Chủ xe đâu? Nhanh chóng bảo gã lái xe ra! Xe cứu hỏa không chạy vào được!”

Bảo vệ mặt như màu đất, cả người run rẩy: “Liên. . . . . .Liên lạc không được, hơn nửa đêm. . . . . .”

Trung đội trưởng mắng một câu, chỉ huy các đội viên xuống xe, đi bộ đến địa điểm hỏa hoạn, tìm kiếm chốt phòng cháy chữa cháy bên trong chuẩn bị dập lửa. Đồng thời, ông ta yêu cầu thành viên bảo vệ phối hợp với bọn họ mau chóng sơ tán cư dân trong tòa nhà số 9.

Cách đó không xa, trong phòng 633 tòa nhà số 9, ngọn lửa hung mãnh đang xoắn ra, tham lam liếm nuốt toàn bộ căn nhà, khói đen từng cụm lớn từ trong cửa sổ vỡ tuôn ra. Cho dù cách xa nhau hơn mười thước, tiếng thủy tinh nứt toác giòn vang vẫn rõ ràng từng tiếng.

Mày trung đội trưởng càng nhăn càng chặt, cho dù hiện tại điều động cần cẩu hạng nặng cũng không làm được gì. Chờ cần cẩu chạy tới hiện trường, kéo chiếc xe tải chết tiệt này, lửa đã sớm không cách nào khống chế nổi.

Chưa tới vài phút, dưới lầu tòa nhà số 9 đã đông nghẹt người được sơ tán ra. Đại đa số mọi người đều khoác khăn trải giường hoặc chăn mền, cũng có người mang theo những đồ vật có giá trị như túi xách, máy tính. Ánh mắt mọi người lại phi thường nhất trí, nhìn chằm chằm lửa đang hừng hực thiêu đốt phòng 633.

Các thành viên phòng cháy chữa cháy đã tìm được bình chữa lửa, đang ba chân bốn cẳng tiếp nước. Lúc này, trong đám người đột nhiên vây quanh một người phụ nữ đầu bù tóc rối, đang túm lấy trung đội trưởng, mang theo giọng nghẹn ngào hô: “Đó là nhà tôi, chồng tôi còn đang ở bên trong. . . . . .Mau cứu người đi chứ. . . . . .Cứu người đi chứ!”

Trung đội trưởng vừa bất đắc dĩ vừa cáu kỉnh: “Xe cứu hỏa bị chặn bên ngoài rồi, làm thế nào cứu?”

Người phụ nữ ánh mắt mờ mịt nhìn về hướng chiếc xe tải màu xám chặn kín đường xe cứu hỏa kia, đột ngột trừng to hai mắt nhìn.

“Húc nó ra, húc nó ra!” Chị ta chạy ngược về bên cạnh chiếc xe, “Các người dùng xe cứu hỏa húc nó ra!”

Trung đội trưởng khẽ cắn môi, nhẫn nại khuyên bảo: “Cô đừng lo lắng, chúng tôi đang liên lạc với chủ xe. . . . . .”

“Không cần liên lạc nữa,” Người phụ nữ đã gần như phát điên, đầy mặt đều là sợ hãi, “Chiếc xe này là của nhà tôi! Tôi có thể làm chủ!”

“Cái gì?” Trung đội trưởng khó tin, ông nhìn ánh lửa hừng hực của phòng 633, lại nhìn chiếc xe tải màu xám nọ, “Chặn đường xe cứu hỏa. . . . . .Là xe của nhà cô?”

Vài phút sau, xe cứu hỏa mạnh mẽ húc chiếc xe đậu giữa đường kia ra, vài vòi nước cao áp rốt cuộc phun đến lầu 6. Song, bởi vì thế lửa quá lớn, suốt hai mươi phút sau, thế lửa mới được khống chế hoàn toàn.

Đợi sau khi hỏa hoạn được dập tắt hoàn toàn, nhân viên chữa cháy tiến vào hiện trường hỏa hoạn, sắc trời đã mờ sáng.

Trước đó, người phụ nữ đã được báo rõ, người trong đám cháy đã không còn khả năng sống sót. Người phụ nữ nhất thời hôn mê, được đưa đến bệnh viện phụ cận cấp cứu.

Qua tìm kiếm của nhân viên phòng cháy chữa cháy, bên trong phòng 633 nơi phát sinh vụ cháy phát hiện một thi thể nam giới bị cháy trụi. Qua giám định sơ bộ, nguyên nhân gây hỏa hoạn là xăng gặp lửa thiêu đốt. Kết hợp vị trí cổ tay và mắt cá chân nạn nhân có lưu lại băng dính chưa đốt hết, phán định sơ bộ là do người phóng hỏa. Vụ án lập tức chuyển giao cho cơ quan cảnh sát địa phương.

Cảnh sát sau khi tiếp quản vụ án, lập tức bắt tay vào tiến hành điều tra.

Qua điều tra, nạn nhân Ngô Triệu Quang, nam, 36 tuổi, khi còn sống là chủ doanh nghiệp tư nhân hệ thống thị trường điện tử phía tây thành phố C, kinh doanh linh kiện máy tính. 1h sáng ngày 3 tháng 11 cùng năm, trong nhà Ngô Triệu Quang phát sinh hỏa hoạn, Ngô Triệu Quang chết trong đám cháy.

Trung tâm hiện trường là phòng 633 tòa nhà số 9 khu A chung cư cao cấp Phú Đô khu Thiết Đông, đó là nhà riêng của nạn nhân Ngô Triệu Quang. Nhà ở là kết cấu ba phòng hai sảnh. Cửa nhà đơn mở vào trong thiết kế chống trộm, khóa cửa hoàn hảo. Phía dưới kệ để giày ở cửa có một chiếc dép cao su (chân trái). Nơi phát ra lửa ở phòng khách. Trừ phòng vệ sinh và phòng ngủ phía bắc ra, đa số vật phẩm bên trong đều bị đốt cháy. Phía sườn đông phòng khách có một cụm ghế sofa vải, sau khi bị lửa thiêu còn sót lại dàn khung chất liệu thép, một phần đã bị sụp lún. Phía dưới sofa có một chiếc dép nhựa khác (chân phải). Cách sườn tây sofa 80cm có một chế phẩm nhựa đã hòa tan biến dạng, phán đoán sơ bộ là thùng nhựa, vật liệu còn sót lại sau khi lấy xăng từ trong đó ra đốt.

Thi thể nạn nhân nằm ở sườn tây sofa, trạng thái nằm nghiêng, đầu bắc chân nam, phía trên thi thể phủ lượng lớn quần áo sót lại sau khi bị lửa thiêu đốt. Cổ tay và mắt cá chân nạn nhân phát hiện dấu vết băng dính đã cháy hơn nửa, hoài nghi nạn nhân khi còn sống từng bị băng dính trói tay chân.

Từ tình hình khám nghiệm tử thi đến xem, thi thể dài 174cm, phần lớn diện tích toàn thân bị bỏng, lấy bên trái làm trọng, đã đến tình trạng cháy thành than. Quần áo dưới thân bên phải thi thể còn nguyên, quần áo còn sót lại trên toàn thân từ ngoài hướng vào trong theo thứ tự chia làm hai tầng áo bên ngoài và áo lót bông, hạ thân mặc quần đùi, quần chẽn, quần lót ba lớp, chân mang vớ.

Tình hình kiểm nghiệm thi thể cho thấy, mặt ngoài thi thể có ban đỏ và bọt nước, phần da bị các-bon hóa, da hở ra theo đường thẳng, miệng vết thương khá nông, không chảy máu. Tứ chi thi thể cuộn lại, trong đường hô hấp, dạ dày, tá tràng có hít vào và nuốt xuống phần lớn khói đặc, trong đường hô ấp có tổn thương nhiệt, niêm mạc đường hô hấp hoàn toàn bị phù thũng nặng, phần thân thể hoại tử cũng hình thành lở loét. Máu trong tim tạng và trong động mạch chủ đều kiểm nghiệm ra thành phần carbon monoxide. Ngoài ra, bên ngoài thi thể không có ngoại thương rõ ràng. Xương móng và xương sụn tuyến giáp không có hiện tượng gãy, xương thái dương xương ốc tai không xuất huyết. Không thấy xương sọ tổn thương nứt xương. Xét nghiệm độc vật không thấy dị thường. Triệu chứng thi thể kể trên cho thấy nạn nhân bị thiêu cháy dẫn đến tử vong.

Hiện trường đã bị cháy, thêm vào đó trong lúc dập lửa vòi rồng cao áp đã tẩy sạch, hình dạng nguyên thủy đã bị phá hư. Qua khám nghiệm hiện trường, không lấy ra được dấu vết có giá trị.

Theo nhân viên đội phòng cháy chữa cháy số 2 khu Thiết Đông phụ trách dập tắt hỏa hoạn ở hiện trường cho biết, đêm đó khoảng 1h, bọn họ nhận được chỉ thị đến đám cháy dập tắt hỏa hoạn. Xe cứu hỏa tiến vào phụ cận tòa nhà số 9 khu A chung cư cao cấp Phú Đô, phát hiện đường cho xe cứu hỏa duy nhất bị một chiếc xe tải Ngũ Lăng màu xám biển số CA3589E chặn kín, không cách nào đến được dưới tòa nhà số 9. Xét thấy thế lửa nghiêm trọng, nhân viên phòng cháy chữa cháy chỉ có thể đi bộ đến đám cháy trước đồng thời sử dụng chốt phòng cháy chữa cháy trong khuôn viên triển khai dập tắt lửa. Sau đó người nhà nạn nhân đến hiện trường, dưới yêu cầu của chị ta, xe cứu hỏa mạnh mẽ húc xe tải Ngũ Lăng màu xám ra, nhưng đã quá muộn.

Tò mò chính là, chiếc xe tải ngăn cản xe cứu hỏa đi qua nọ, vừa vặn là tài sản của nạn nhân Ngô Triệu Quang.

Cảnh sát ở tổng đài cấp cứu 119 điều tra lấy ghi âm cấp cứu, qua nhận định của người nhà nạn nhân, xác định người báo nguy chính là Ngô Triệu Quang. Việc này trở thành một trong những điểm đáng ngờ quan trọng của bản án. Từ tình hình khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm thi thể đến xem, nạn nhân khi còn sống từng bị trói buộc tay chân, vậy, gã làm thế nào nhấn gọi điện thoại báo nguy?

Từ điểm đáng ngờ kia, cảnh sát qua quá trình điều tra nạn nhân, cho rằng khả năng nhỏ nhất là nạn nhân đêm đó đậu chiếc xe bên trong đường xe cứu hỏa. Kết luận này, đến từ chính thân phận đặc thù của nạn nhân.

Một buổi chiều nửa tháng trước, phòng 632 tòa nhà số 7 khu A chung cư cao cấp Phú Đô (tầng cao nhất) phát sinh hỏa hoạn. Cư dân Hầu Vĩnh Mai khi đó đang tắm rửa, nến thơm trong phòng khách đốt cháy tờ báo trên bàn trà. Đợi đến khi Hầu Vĩnh Mai phát hiện, trong phòng khách đã ánh lửa hừng hực. Cô ta vội vàng dập tắt lửa, nhưng không hề hiệu quả. Dưới cơn bối rối, cô ta trước sau bấm gọi báo cháy và điện thoại cho chồng, sau đó trốn ra ban công kêu cứu.

Đội phòng cháy chữa cháy khu Thiết Đông sau khi nhận báo động, nhanh chóng chạy tới hiện trường hỏa hoạn. Thế nhưng, bởi vì đường xe cứu hỏa dưới tòa nhà số 7 bị một chiếc xe tải Ngũ Lăng màu xám biển số CA3589E chặn kín, không cách nào kịp thời triển khai dập tắt lửa.

Lúc này, thế lửa bên trong căn phòng 632 tòa nhà số 7 đã cực kỳ mãnh liệt, ngọn lửa đã lan đến ban công. Hầu Vĩnh Mai ở trên ban công không chỗ ẩn núp, thêm vào đó để ngăn ngừa phần tử phạm tội từ mái nhà vào phòng, trên ban công Hầu Vĩnh Mai lắp thêm hàng rào chống trộm. Cho dù đội viên phòng cháy chữa cháy dưới lầu trải túi khí phồng, Hầu Vĩnh Mai cũng không cách nào chạy ra được.

Phía sau lưng ngọn lửa thiêu đốt, Hầu Vĩnh Mai chỉ có thể kiệt lực vươn tứ chi ra lan can, tiếng kêu thảm thê lương tuyệt vọng khiến người ta không nỡ nghe.

Chờ đến khi chủ xe tải Ngô Triệu Quang vội vàng chạy tới hiện trường, lái xe đi. Hầu Vĩnh Mai đã bị thiêu đến biến dạng, kẹt trong hàng rào chống trộm, không còn nhúc nhích nữa.

Sau khi nhân viên phòng cháy chữa cháy ra sức dập tắt lửa, vụ hỏa hoạn sau hai giờ được dập tắt hoàn toàn. Lúc đem thi thể của nạn nhân Hầu Vĩnh Mai từ trên hàng rào chống trộm tách xuống, cô ta cơ hồ đã bị nướng chín. Theo thi thể tách ra, da và thịt chín đều dính vào trên hàng rào chống trộm. Một nhân viên phòng cháy vào đội chưa lâu không ngừng nôn mửa tại chỗ.

Chồng nạn nhân là Trình Nguyên sau khi vụ cháy phát sinh liền chạy tới hiện trường, anh ta mất đi lý trí vài lần muốn nhảy vào đám cháy cứu vợ, nhưng bị nhân viên phòng cháy chữa cháy ngăn cản. Bởi thế, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ trong tiếng kêu thảm chậm rãi lặng đi, biến thành một bộ thi thể cháy khét.

Sau khi sự tình phát sinh, theo lời Ngô Triệu Quang, khi gã mua xe, trong khuôn viên đã không còn dư chỗ đậu. Cho nên, gã không thể làm gì khác hơn là cố sức tìm kiếm đất trống trong khuôn viên để đậu xe.

Cùng ngày phát sinh án, Ngô Triệu Quang cùng bạn làm ăn giữa trưa ra ngoài dùng cơm, còn uống nhiều rượu. Sau khi về nhà, gã đậu xe dưới tòa nhà số 7, rồi trở về nhà ở tòa nhà số 9 ngủ. Sau khi bị tiếng ầm ĩ trong khuôn viên đánh thức, gã xuống lầu xem náo nhiệt, lúc này mới phát hiện là xe của mình chặn đường xe cứu hỏa.

Theo điều tra của ngành quản lý phòng cháy chữa cháy khu Thiết Đông, từ khi khu chung cư cao cấp Phú Đô xây dựng đến nay đã 6 năm, nơi đậu xe trong khuôn viên đã không thể thỏa mãn đủ nhu cầu của người ở. Do đó, trong khuôn viên hiện tượng đậu xe lung tung vô cùng phổ biến. Căn cứ tình huống này, khâu quản lý phòng cháy chữa cháy khu Thiết Đông hướng công ty vật tư của chung cư Phú Đô ra thông báo kỳ hạn chỉnh đốn và cải cách, đồng thời xử phạt tiền 2 vạn tệ. Dưới mức phạt nặng, công ty vật tư tiến hành tập trung chỉnh lý hiện tượng đậu xe bừa bãi trong khuôn viên, cũng may nhóm chủ sở hữu sau khi tận mắt thấy vụ hỏa hoạn thảm thiết, đối với việc chỉnh đốn và cải cách của công ty vật tư đều biểu hiện thái độ tích cực phối hợp.

Cùng lúc đó, giới truyền thông tin tức thành phố C đối với thảm kịch này lần lượt thực hiện tin tức chuyên sâu, kêu gọi dân thành phố thay đổi thói quen xấu, bảo đảm đường xe cứu hỏa thông suốt để không trở ngại cho việc cứu vớt sinh mệnh. Khâu quản lý phòng cháy chữa cháy thành phố C đối với hiện tượng chiếm cứ đường xe cứu hỏa trong phạm vi toàn bộ thành phố tiến hành quản lý đặc biệt, lần lượt có nhiều đơn vị cơ quan bị giao trách nhiệm kỳ hạn chỉnh đốn đồng thời bị xử phạt tiền.

Dưới bối cảnh này, Ngô Triệu Quang lại đem xe đậu trên đường xe cứu hỏa, hơn nữa là dưới lầu nhà mình, hiển nhiên là không thể hiểu nổi.

Song, cùng một khuôn viên, cùng một sự cố, cùng chiếc xe tải Ngũ Lăng màu xám cản trở xe cứu hỏa, khiến cho thông đạo vốn là đường thẳng đến sinh mệnh lại biến thành tử lộ.

Cảnh sát sau khi nắm giữ tình huống kể trên, trước tiên loại bỏ khả năng nạn nhân Ngô Triệu Quang tự sát.

Đầu tiên, Ngô Triệu Quang khi còn sống tay chân đều bị trói, không phù hợp với lẽ thường của hiện trường tự sát; Tiếp theo, bị tươi sống chết cháy là một trong những kiểu chết thống khổ nhất, nếu Ngô Triệu Quang nghĩ muốn tự sát, có thể chọn những phương thức khác; Còn nữa, Ngô Triệu Quang từng gọi báo cháy, nếu gã một lòng muốn chết, còn chọn phương pháp tự sát thảm thiết như thể, sẽ không thể hướng đội phòng cháy chữa cháy cầu cứu; Cuối cùng, nếu giải thích hành vị chặn đường xe cứu hỏa của Ngô Triệu Quang là cản trở đội chữa cháy đến cứu mình, đồng dạng không hợp tình hợp lý —— Nếu Ngô Triệu Quang chỉ cầu chết nhanh, nhảy lầu là biện pháp trực tiếp nhất, cần gì phải phóng hỏa chứ?

Hơn nữa, từ biểu hiện của Ngô Triệu Quang sau khi phát sinh hỏa hoạn ở tòa nhà số 7 đến xem, khả năng lấy cái chết tạ tội không lớn. Trình Nguyên chồng của nạn nhân nhiều lần tìm đến Ngô Triệu Quang, yêu cầu gã bồi thường tổn thất kinh tế do hỏa hoạn gây ra, phí dụng chôn cất nạn nhân và phí tổn thất tinh thần tổng cộng hơn 170 vạn tệ. Đồng thời, một số hộ ở tòa nhà số 7 chịu ảnh hưởng của hỏa hoạn cũng yêu cầu Ngô Triệu Quang chịu trách nhiệm bồi thường kinh tế. Ngô Triệu Quang kiên trì cho rằng mình không có trách nhiệm, cho dù có, chủ yếu trách nhiệm là ở công ty vật tư không cung cấp đủ chỗ đậu xe. Về phần bồi thường, Ngô Triệu Quang chỉ đồng ý xuất ra 1 vạn tệ, là “Tiền chia buồn” cho Trình Nguyên. Đối với yêu cầu bồi thường của hộ gia đình khác, Ngô Triệu Quang cự tuyệt hết thảy.

Sự cố chấp tính toán của Ngô Triệu Quang khiến cho Trình Nguyên và những người bị hại khác bất mãn mãnh liệt, dưới tâm tình kích động, cửa kiếng nhà Ngô Triệu Quang lần lượt bị đập bể nhiều lần, cửa phòng trộm của nhà gã cũng bị đập ra mấy cái lỗ to. Ngô Triệu Quang vì sự an toàn của người nhà, bảo vợ mang theo con gái trở về nhà mẹ, chính mình lưu lại coi nhà, cũng tuyên bố, muốn đến tòa án tố cáo người phá hư tài sản nhà mình.

Một người như vậy, sao lại không tiếc thủ đoạn dùng tự thiêu để hướng người chết tạ tội chứ?

Do đó, cảnh sát đem bản án định tính là đột nhập phóng hỏa giết người, cũng triển khai điều tra. Mà vào lúc này, có người đề xuất, lại chuyển Phương Mộc của phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội sở cảnh sát thành phố C đến phối hợp điều tra.

Người này, chính là Dương Học Vũ.

Bình luận