Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Chương 15

Tác giả: Tân Di Ổ

CHƯƠNG XV: THÀNH QUẢ TIẾN XA GIỮA HÈ
Người dịch: Tiểu Đông
 
Mặt Diêu Khởi Vân bị thương không nhẹ, tối đó về nhà liền đi thẳng vào phòng, tạm thời tránh ánh mắt Tiết Thiểu Bình. Tư Đồ Quyết nghĩ đến việc cậu bị đánh ít hay nhiều cũng vì mình nên sau khi tắm xong lén lút đi xuống gõ cửa phòng cậu, miễn cưỡng đưa cho cậu lọ dầu hoa hồng, nhân tiện hỏi có thể giúp được gì không.
Ai ngờ tên Diêu Khởi Vân tính tình thối tha kia lại không do dự từ chối ý tốt của cô, còn nói gì mà chỉ cần cô đừng gây ra phiền phức là đã cảm tạ trời đất rồi. Thái độ của cậu đã thành công phá nát chút thân thiện không dễ mới dấy lên của Tư Đồ Quyết dành cho, trong lòng thầm mắng cậu ta không biết phân biệt xấu tốt, oán hận trở về phòng.
Buổi sáng hôm sau, cửa ải Tư Đồ Cửu An thật không dễ đi qua. Tư Đồ Quyết mắt vẫn còn ngái ngủ đi từ phòng ra đã nghe thấy bố mình sáng sớm truy hỏi Diêu Khởi Vân làm sao bị thương. Diêu Khởi Vân nói dối tối qua khi cúi đầu xuống dưới bàn tìm bút, không cẩn thận đập vào góc ghế. Tư Đồ Cửu An không phải người ngốc, làm sao chịu tin, chỉ hỏi cậu đánh nhau với ai, bị người khác bắt nạt mà không chịu nói.
Đứa trẻ này trời sinh không thích gây chuyện sinh sự, Tư Đồ Cửu An biết vậy nên hỏi thẳng: “Có phải có liên quan đến nha đầu Tư Đồ Quyết đúng không?” 
Tư Đồ Quyết ở trên tầng nghe thấy liền nghiến răng, thầm nghĩ làm gì có ông bố nào không tin tưởng con gái mình như thế, việc tốt sao chẳng bao giờ nghĩ đến cô…
May mà Diêu Khởi Vân biết điều, không thừa cơ kéo cô xuống nước, mặc cho Tư Đồ Cửu An hỏi như thế nào cũng kiên quyết lặng im đến cùng. Vừa thấy Tiết Thiểu Bình gia nhập hàng ngũ “quan tâm”, Tư Đồ Quyết không chịu nổi, liền nói ra “chân tướng” với họ, rằng lúc đi học về mình gặp một tên côn đồ, suýt nữa bị ức hiếp, tất cả đều dựa vào Diêu Khởi Vân dũng cảm giải vây, mà anh hùng thì đương nhiên là bị thương một cách vẻ vang rồi.
Không ngờ vợ chồng Tư Đồ Cửu An lại nhanh chấp nhận lời giải thích này, có lẽ như vậy là phù hợp nhất với đáp án trong lòng họ. Tư Đồ Cửu An khen Diêu Khởi Vân, rồi quay qua trách con gái, cảnh cáo cô sau này không được mặc váy quá ngắn ra ngoài.
Tư Đồ Quyết quay mặt làm trò, nói thầm: “Đến lượt con bị đánh, chắc không có nhiều người quan tâm con như vậy đâu.”
Tư Đồ Cửu An hừ một tiếng: “Con không đánh người khác đã là may lắm rồi.”
Người hoà giải Tiết Thiểu Bình thấy cảnh đó, tự đáy lòng cho rằng bắt Diêu Khởi Vân ở cạnh con gái là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Cùng với việc chia tay học sinh năm ba, kì nghỉ hè đã đến rất nhanh. Liên Tuyền vẫn không gọi điện cho Tư Đồ Quyết, mãi đến hai tuần sau, Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân cùng tham gia lớp học thêm hè môn tiếng Anh của nhà trường, khi tan học gặp Liên Tuyền đến trường lấy giấy trúng tuyển.
Tư Đồ Quyết không thể không nhường nhịn mà giả vờ mù mắt, huống hồ một thời gian dài đã không gặp, trong lòng cô thực ra rất nhớ nên chủ động đến chào: “Liên Tuyền, anh đến lấy giấy trúng tuyển à?”
Ánh mắt Liên Tuyền nhìn thấy người phía sau Tư Đồ Quyết lập tức đóng băng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười long lanh của Tư Đồ Quyết không nén được mỉm cười: “Đúng vậy.”
Hai người đã từng vô cùng thân thiết, đã từng có những lời nói mãi không hết, đã bao nhiêu ngày xa cách nay gặp lại giống như cách một lớp không thấy nhau được, có ngàn vạn lời mà không biết nói từ đâu.
Vẫn là Tư Đồ Quyết nhanh kéo tay cậu: “Đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút.”
Liên Tuyền do dự một chút, rồi nhanh gật đầu: “Đi đến chỗ cái cây phía sau nhà thực nghiệm nhé. Xem em kìa, mặt đầy mồ hôi.”
Tư Đồ Quyết nhe răng ra cười: “Đúng vậy, phơi nắng càng đen càng thảm rồi.”
Hai người sánh vai đi được vài bước, đều như nhớ ra gì đó, không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Diêu Khởi Vân đang ôm mấy quyển sách, vẫn lặng lẽ đứng ở chỗ cũ.
Liên Tuyền lắc đầu cười buồn, hướng mắt ra chỗ khác, nhìn sân thể dục không một bóng người.
Tư Đồ Quyết nói với Diêu Khởi Vân: “Anh về đi, lát nữa em sẽ tự về nhà.”
Cô không chút nào chắc chắn là Diêu Khởi Vân sẽ thực hiện lời cô nói, có lẽ Liên Tuyền cũng như vậy.
“Bỏ đi, cậu ta thích thế nào thì để thế ấy đi, dù sao thói quen cũng thành tự nhiên rồi.” Liên Tuyền nói.
Bất ngờ là khi nhìn họ rời đi, Diêu Khởi Vân tiến lên vài bước nhưng không đi qua mà lặng lẽ rẽ sang một hướng khác.
Tư Đồ Quyết và Liên Tuyền tiếp tục đi đến dưới gốc cây vắng lặng kia. Cô ngồi trên ghế đá, giở xem giấy báo trúng tuyển của trường đại học Bắc Kinh nào đó, tự đáy lòng nói: “Thật tốt, chúc mừng anh đã vào được trường đại học này.”
Liên Tuyền cười: “Cám ơn.”
Cứ khách khí và lịch sự như thế, hai người lại rơi vào không khí trầm mặc. Xem xét thì giữa họ đã xảy ra chút chuyện không vui, nhưng vẫn chưa đến mức chia tay, ít nhất đến bây giờ vẫn là quan hệ tình yêu. Lẽ nào thời gian vui vẻ trước kia nhiều như vậy lại không vượt qua được khó khăn lần này, nhanh như vậy đã đến tình cảnh “đối xử lạnh nhạt” rồi sao?
Lời hứa hẹn của mối tình đầu với Liên Tuyền vẫn như bên tai, Tư Đồ Quyết cảm thấy một chút đau xót, cô cũng muốn thử cứu vãn, vì thế nói trắng ra: “Sau buổi tối hôm đó anh thật sự định không để ý em nữa à?”
Liên Tuyền sửng sốt, lắc đầu.
“Em nghĩ rằng anh sẽ gọi điện cho em cơ.” Tư Đồ Quyết tự cười mình.
Liên Tuyền nói: “Anh cũng muốn, nhưng ngày hôm đó em tức giận như vậy…”
“Sau đó em đã nghĩ rất nhiều, khi đó em đang nổi nóng, những gì nói khi đó đều là do nổi nóng. Nhưng anh động thủ cũng là điều không đúng. Anh không gọi điện cho em, em không trách anh, không phải em cũng không gọi cho anh là gì? Vậy mọi người bình tĩnh lại, sau đó xoá bỏ tất cả được không? Quên chuyện không vui ngày hôm đó đi.” Tư Đồ Quyết ngẩng mặt lên, vẻ khẩn thiết.
“Quên ư? Có thể không? Con người Diêu Khởi Vân đó, chúng ta quên thì sẽ không tồn tại sao?” Giọng nói Liên Tuyền lộ ra mâu thuẫn từ trong đáy lòng.
Tư Đồ Quyết buông lỏng tay Liên Tuyền, dần dần lạnh lùng: “Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào? Em không thích dáng vẻ nhu nhược dài dòng của anh. Liên Tuyền, chúng ta nói rõ đi, em không dám bảo đảm có thể làm cho Diêu Khởi Vân biến mất hoàn toàn, nhưng chuyện của chúng ta dù sao cũng là chuyện của chúng ta, nếu đã quản không được anh ấy thì hãy quản chính chúng ta đi. Em muốn xin lỗi anh chuyện nổi nóng hôm đó, nếu anh có thể tha thứ, chúng ta vẫn giống như trước kia nhé; nếu anh không muốn ở cạnh em nữa thì cứ nói ra, hôm nay chúng ta sẽ kết thúc, em sẽ không làm khó anh.”
Liên Tuyền nghe vậy, nhẹ nhàng giơ tay ra ôm Tư Đồ Quyết vào trong lòng: “Tư Đồ, anh thật sự thích em”
Tư Đồ Quyết thở dài, ở trong lòng Liên Tuyền chầm chậm ngẩng đầu, nhìn những điểm sáng hở ra giữa tán lá cây, ve sầu trên tán cây kêu râm ran như gọi sự cô đơn trống vắng của lòng người.
Tư Đồ Quyết và Liên Tuyền dường như đã quay lại tốt đẹp với nhau, sau kì nghỉ hè, cậu lên phía Bắc học, trong một tháng sau, bọn họ cũng hẹn hò vài lần, Những ngày không phải đi học, muốn tìm cơ hội ở cùng nhau cũng không dễ dàng. Sự kiện “gặp côn đồ” khiến bố mẹ cô càng thêm lo lắng, buổi tối quản lý rất nghiêm khắc, rất ít lần có thể lấy cớ đi mua đồ hoặc lên thư viện để gặp Liên Tuyền, nhưng những lần đó đều phải đi cùng Diêu Khởi Vân.
Không biết vì sao sau lần đó, Diêu Khởi Vân cũng không đến gần nữa. Mỗi lần cô và Liên Tuyền gặp nhau, cậu tự động biến mất khỏi tầm mắt họ, để không gian riêng cho họ. Nhưng lời của người xưa nhất định có đạo lý, chính là “gương vỡ khó lành”, đã là gương vỡ một lần thì dù có cố dính lại hình dạng ban đầu thì vết rạn vỡ cũng vẫn còn đó.
Bọn họ đều trở nên dè dặt, chỉ sợ không cẩn thận là có thể chạm vào điều kiêng kỵ nào đó, sau khi cãi nhau càng dễ rơi vào sự nhạt nhẽo lâu dài. Lúc bình tĩnh nghĩ lại, không ai hiểu trong lòng người kia nghĩ gì, nhưng lại ngại chủ động đi phá vỡ sự trầm mặc.
Điều buồn cười hơn là khi tên vệ sĩ Diêu Khởi Vân tận tuỵ canh gác gần đó, Tư Đồ Quyết vốn lấy nguyên cớ “làm anh ta tức chết” mà gần gũi Liên Tuyền còn tức vì không thể có động tĩnh gì hay ho. Bây giờ tốt rồi, Diêu Khởi Vân không biết đã chết nơi nào, trong không gian tự do hoàn toàn thuộc về cô và Liên Tuyền thì cô lại cảm thấy không thoải mái; ôm, hôn đều mất hết hứng thú. Trước kia luôn cảm thấy thời gian hai người ở bên nhau trôi qua rất nhanh, lời còn chưa nói hết đã phải lưu luyến chia tay, bây giờ ngồi nói chuyện cảm thấy rất lâu rồi, nhưng xem đồng hồ mới biết chưa quá mười phút.
Kết thúc “cuộc hẹn” của Tư Đồ Quyết và Liên Tuyền càng ngày càng nhanh, ngay cả Diêu Khởi Vân đợi cô ở nơi nào đó để cùng về nhà cũng nhìn ra điểm lạ. Tư Đồ Quyết vì tình cảm lưu luyến đang ngày một phai nhạt mà suy nghĩ rất nhiều vẫn không hiểu được, vừa buồn bực khó chịu vì cuộc hẹn nhanh chóng ở vườn hoa tối hôm đó, vừa thầm hận “tên đê tiện” mình không biết nên gọi là gì — thật khó mới thoát khỏi sự quấy rầy của Diêu Khởi Vân, nhưng sao hứng thú của cô lại theo sự ra đi của “tên ôn thần” đó mà tiêu tan?
Nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô, Diêu Khởi Vân buồn bực, không nhịn được, giả vờ lơ đãng hỏi: “Liên Tuyền bắt nạt em à?”
Mỗi lúc như thế, phản ứng đầu tiên của Tư Đồ Quyết là nhảy dựng phản bác, kể lể mình và Liên Tuyền ở cùng nhau vui vẻ biết bao. Có đánh chết cô cũng không nói bọn họ càng ngày càng hầu như không nói gì, ngược lại ở trước mặt Diêu Khởi Vân còn thêm mắm thêm muối kể lể sự ngọt ngào giữa mình và Liên Tuyền. Diêu Khởi Vân thường lặng lẽ không nói, chưa bao giờ bình luận, vẻ mặt lúc nào cũng mang nụ cười mỉa mai nhạt nhẽo, nhưng lần này lại không giữ được bình tĩnh.
“Hai người ở cùng nhau như thế thú vị sao?”
“Đương nhiên là thú vị, người không hiểu biết như anh thì có nói anh cũng không hiểu.”
“Tầm thường!” Cậu thốt ra lời bình luận thật thà.
Tư Đồ Quyết bất ngờ giơ tay sờ mặt cậu, vừa mới chạm vào, cậu đã giống như bị điện giật, vội tránh né, cả người đỏ lên, hai mắt bốc hoả: “Em làm cái gì đấy Tư Đồ Quyết?”
Tư Đồ Quyết cười nhạo: “Nếu anh thật sự là người thoát khỏi những hứng thú thú vị bình thường thì nên bình tĩnh mới đúng, nhìn anh bị doạ thành dáng vẻ như thế nào rồi. Chưa thấy qua việc đời, càng tầm thường hơn!”
Mặc dù tình cảm với Liên Tuyền đã trở nên vô vị, nhưng Tư Đồ Quyết chưa từng nghĩ đến chuyện chấm dứt như thế nào, dù sao Liên Tuyền vẫn chưa mở miệng, mà đây lại là mối tình đầu của cô, trong tiềm thức cô rất muốn trân trọng, cho đến khi phải đối mặt chia tay.
Cuối tháng tám, Liên Tuyền rời thành phố G, ngồi máy bay đến Bắc Kinh. Cậu vốn dĩ muốn đi, nhưng Tư Đồ Quyết vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, điều cô không thể chấp nhận được là do một lần Mĩ Mĩ vô tâm nói ra thì cô mới biết tin cậu đã đi.
Điều bất ngờ cô nghe lúc đó đã khiến Mĩ Mĩ mở to mắt: “Tư Đồ Quyết, cậu làm bạn gái kiểu gì đấy?”
Tư Đồ Quyết không liên lạc gì với Liên Tuyền, hai người đã chọn cách im lặng như vậy để đặt một dấu chấm ngượng ngùng giữa hai người. Sự ra đi im lặng của Liên Tuyền đã làm tổn thương tính cao ngạo của Tư Đồ Quyết, không chỉ là tổn thương mà nhiều hơn chính là buồn rầu, quả thực là buồn đến tột đỉnh, tâm tư cũng vì thế mà suy sụp hẳn.
Đây là lần đầu Tư Đồ Quyết phải đứng nhìn tình cảm của mình dần dần tan biến, rõ ràng muốn cứu vãn nhưng chỉ có thể để nó đi xa, cảm giác bất lực này thật làm lòng người lạnh giá.
Lúc này cô mới biết thì ra trên đời này có những việc không phải dựa vào “cố gắng” là có thể nhận được báo đáp.
Sớm biết như thế thà rằng sau khi cãi nhau với Liên Tuyền cô đã nói chia tay, ít nhất còn có chút gì đó “dữ dội” để hoài niệm, cuối cùng lại để tình cảm lụi tàn, giống như một đám bụi tan hoang vô nghĩa. Hoặc sau cơn giận dỗi đùng đùng ở vườn trường ngày hôm đó, bọn họ không gặp lại nhau, cứ như vậy cô có thể oán hận Diêu Khởi Vân, trách anh ta đã phá hoại mối tình đầu của cô. Đáng tiếc hiện giờ cô không có cách nào tự lừa dối chính mình, người gây ra chuyện không phải là Diêu Khởi Vân, mà là chính cô không hiểu được tình cảm của chính mình.
Ngô Giang thuận lợi thi vào đại học y khoa tốt nhất trong vùng, cậu an ủi Tư Đồ Quyết bằng cách bá vai cô mỉm cười: “Trò chơi gia đình đã kết thúc, hãy quay về với đội ngũ bọn anh đi, anh em sẽ không ghét bỏ em đâu.” Tư Đồ Quyết tức giận giơ chân đạp cậu.
Thời gian này, người bạn gái thân Mĩ Mĩ đã cùng Tư Đồ Quyết cảm thấy thương tiếc rất lâu, thương tiếc đến mức Tư Đồ Quyết còn cảm thấy Mĩ Mĩ tiếc hơn cô nhiều.
“Mọi người đều thèm muốn miếng thịt màu mỡ đó, vậy mà ngươi ngậm nó, ngậm rồi mất tiêu luôn, thật đáng tiếc… Nhưng những người xếp hàng sau Liên Tuyền lại rất vui mừng.” Mĩ Mĩ ngồi trên giường của Tư Đồ Quyết, vừa xem bộ quần áo nào mặc hợp để đi gặp bạn quen qua mạng, vừa hối tiếc nói. Nhìn thấy Tư Đồ Quyết ngồi bên không phản ứng gì, cô ra vẻ bí hiểm tiến lại gần, hỏi sát tai cô: “Nói thật đi, có phải vì Diêu Khởi Vân không?”
Tư Đồ Quyết nhất thời bùng nổ: “Đi chết đi…”
Mĩ Mĩ thuận thế ngã xuống giường, nhìn trần nhà, dùng giọng nói mơ màng: “Thật ra muốn tớ nói thì tiểu Diêu nhà cậu cũng không tồi đấy chứ. Haiz, đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.”
Tư Đồ Quyết run rẩy sờ trán Mĩ Mĩ: “Trần Gia Mĩ, xin hỏi cậu có phải Trần Gia Mĩ không? Cậu có bị sốt không đấy?”
Khó trách Tư Đồ Quyết cảm thấy kì lạ, Mĩ Mĩ và cô đã biết nhau nhiều năm, khi thấy Diêu Khởi Vân đến nhà cô đã chê cười không ít tên nhà quê bỏ đi đó, bây giờ lại đổi giọng nói Diêu Khởi Vân “cũng được”, nhất định đầu óc bị chập rồi.
Mĩ Mĩ kéo Tư Đồ Quyết cùng nằm xuống giường, quay nghiêng người: “Cậu còn không nói, hai năm nay Diêu Khởi Vân đã thay đổi rất nhiều, nhất là sau khi bỏ niềng răng… Dáng vẻ gầy gò kia đã khắc sâu vào trong tâm trí chúng ta, nhưng đối với các em năm dưới thì không như thế. Mình còn nghe thấy là có người muốn dò hỏi thông tin về anh ta, mọi người đều cảm thấy dáng vẻ cô độc của anh ta đặc biệt có sức quyến rũ. Tư Đồ, cậu nói xem nước nhà cậu có chất gì đặc biệt nuôi dưỡng không mà người nhà quê như thế lại có thể biến thành hình dáng như thế này, hôm nào mình cũng đến nhà cậu ăn cơm nha?”
Tư Đồ Quyết phản ứng bằng cách giả vờ nôn mửa, rồi cũng học Mĩ Mĩ mơ màng nhìn trần nhà, không biết sao khuôn mặt Diêu Khởi Vân lại hiện ra.
Anh ta đã thay đổi thật sao? Đúng là ngày ngày ở chung với nhau sẽ khó nhận ra sự thay đổi. Bây giờ nghĩ lại, tóc anh ta đã không còn dáng vẻ lộn xộn, khô vàng, mà đã trở nên mềm mại, đối lập với tính cách xấu xa của anh ta; làn da cũng trắng hơn, sống ở thành phố cũng lâu rồi, điều kiện nhà Tư Đồ lại không tệ, những nét của người nhà quê cũng phai nhạt rồi. Còn về cái niềng răng… Nghĩ đến việc cậu chịu khổ chỉnh hình hàm răng, Tư Đồ Quyết cảm thấy miệng mình chua lên, may mà kết quả tốt, khuôn mặt trở nên rất cân đối.
Nhưng cũng chỉ là cân đối mà thôi.
“Mình cảm thấy anh ta cũng bình thường thôi.” Tư Đồ Quyết thành thật nói.
“Tư Đồ, cậu hãy dùng cách nghĩ thoáng ra để nhìn nhận vấn đề đi. Diêu Khởi Vân là loại người mà khi anh ta bước đến trước mặt thì cậu vẫn chưa để ý, nhưng sau khi đã bước qua, cậu ngoảnh lại chỉ nhìn thấy hình bóng thì lại hận không thể lấy chân đạp cho mình một phát.”
“Sao mình cảm thấy anh ta là người khiến người ta lúc nào cũng muốn đạp cho một phát, mà còn đem anh ta giẫm nát nữa ấy.” Tư Đồ Quyết tức giận nói: “Nếu cậu thích, vậy gả anh ta cho cậu đấy.”
Mĩ Mĩ và Tư Đồ Quyết cùng cười náo nhiệt.
“Mình không nhận nổi đâu. Huống hồ anh ấy cũng không phải của cậu, cậu nói gả là gả được sao?”
Đang ồn ào thì có tiếng gõ cửa, Tư Đồ Quyết đỏ mặt, dùng tay làm ám hiệu bảo Mĩ Mĩ im lặng, nhảy xuống giường ra mở cửa, quả nhiên người đến chính là người cô vừa mới “gả” đi.
Tư Đồ Quyết nhìn Diêu Khởi Vân, liên tưởng đến đoạn “đạp một phát” mà Mĩ Mĩ vừa nói. Bị cô nhìn, cả người Diêu Khởi Vân không được tự nhiên, ném đống quần áo vừa thu dọn cho cô: “Cúc áo đồng phục, anh đã giúp em đính lại rồi, tay nghề của em như thế này anh thật sự nghi ngờ giới tính của em đấy.”
“Tay nghề của anh cũng khiến tôi nghi ngờ giới tính của anh đấy!” Tư Đồ Quyết ngượng ngùng ném đống quần áo lên giường, Mĩ Mĩ lắm chuyện lấy ra bộ đồng phục, nhìn chiếc cúc được đính tinh tế cẩn thận trên đó, vô tình kêu lên cảm thán.
Lúc này Diêu Khởi Vân mới chú ý đến người lạ, khuôn mặt lúng túng, nhanh rời đi.
Sau khi cậu đi, lời cảm thán của Mĩ Mĩ lúc này liên tiếp tuôn ra: “Quần áo nội y phơi ở bên ngoài mà anh ấy cũng thu giúp cậu. A, tim gan mình chịu không nổi rồi…”
“Chịu không nổi thì đi đi, đồ suy nghĩ đen tối.” Tư Đồ Quyết cũng lúng túng vô cùng, nhưng mặt vẫn giả vờ như bình thường mà thôi.
Mĩ Mĩ vừa xem thời gian, liền vội vàng: “Tớ phải đi rồi.”
Tư Đồ Quyết xuống lầu tiễn Mĩ Mĩ, đột nhiên hứng chí, đề nghị: “Mình buồn chết mất, hay là cậu dẫn mình đi cùng?”
Mĩ Mĩ không suy nghĩ, từ chối: “Mình không muốn là chiếc bóng để so sánh với cậu đâu.”
Tiễn bạn rồi, Tư Đồ Quyết nhanh xoay người.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè trôi qua vô cùng chán nản, Ngô Giang đã cùng đám bạn đi “du lịch lừa” rồi, bố mẹ cảm thấy nguy hiểm nên không cho cô đi. Liên Tuyền đi rồi, ngay cả Mĩ Mĩ cũng không cho cô đi cùng. Khai giảng sắp đến rồi, cô càng cảm thấy buồn bực không yên.
Cô cúi đầu đi vào, đụng phải bàn ăn, đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng.
Diêu Khởi Vân đứng ở cửa phòng: “Tư Đồ Quyết, em bị mất hồn à?”
“Ai cần anh quản?” Tư Đồ Quyết lườm cậu.
Nhưng Diêu Khởi Vân không châm chọc lại, lặng im một lúc rồi chậm rãi hỏi: “À, em có muốn đi dạo phố không?”
“Dạo phố? Anh và tôi cùng đi?” Không phải cô không hiểu, nhưng thế giới này biến đổi thật quá nhanh.
Cậu ậm ừ, dảng vẻ muốn từ bỏ: “Không đi thì thôi.”
Tư Đồ Quyết nhanh tóm lấy cậu: “Là anh nói đấy nhé, không được đổi ý. Không chỉ giúp em xách đồ, mà phải thật sự cùng em “đi dạo”, em thử quần áo thì anh phải ở bên ngoài đợi, còn nữa…”
“Cho em vay tiền nữa đúng không?” Diêu Khởi Vân nở nụ cười hiếm thấy.
“Coi như anh thông minh.”
Tư Đồ Cửu An luôn đối xử bình đẳng, cho hai người tiền tiêu vặt như nhau. Nhưng Tư Đồ Quyết vốn nhiều bạn, dịp tiêu tiền ở bên ngoài cũng nhiều, hơn nữa tính cách vốn không thích tính toán chi li, bạn bè gặp khó khăn đều muốn vay tiền cô, vì thế tiền còn lại trong người không nhiều. Còn Diêu Khởi Vân thì hoàn toàn ngược lại, cậu luôn để dành, thuộc loại “phú hào ẩn mình” không biết tiêu tiền vào đâu, trở thành chủ nợ của Tư Đồ Quyết cũng là chuyện đương nhiên.
Tư Đồ Quyết nhanh chóng đi thay quần áo, Tiết Thiểu Bình nhìn thấy hai đứa trẻ đi cùng nhau, tự nhiên không nói gì cả.
Trên thực tế, việc dạo phố cùng Tư Đồ Quyết là một chuyện cực khổ, nếu không giới hạn thì cô có thể dạo phố từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn. Ngày trước điều Diêu Khởi Vân không chịu nổi nhất chính là điều này, cậu luôn trêu chọc cô: “Em mua bớt một bộ thì chết à?”
Nhưng lần này, cậu đem hết tất cả kiên nhẫn của mình ra phát huy đến cùng, ngoài tầng bán đồ nội y cậu chủ động biến mất một lúc thì quả thật toàn bộ thời gian đều đi cùng cô. Tuy không thể mong đợi cậu tràn đấy hứng thú đưa ra ý kiến cho việc lựa chọn quần áo của cô, nhưng ít nhất mỗi lần Tư Đồ Quyết hỏi cậu “như thế nào”, cậu đều phát ra một đơn âm tiết, hoặc gật gật đầu. Cho đến khi trời tối, dạo phố đã khiến cậu xanh mặt, hai người mới túi lớn túi nhỏ rời khỏi siêu thị, nhưng cậu cũng không một câu oán hận.
Đúng là mua sắm có thể khiến sự u ám trong lòng người phụ nữ tan biến. Tư Đồ Quyết đứng trước cửa siêu thị, nhìn ánh cầu vồng vừa lên, bỗng dưng cảm thấy thoải mái vô cùng, trong lòng thông suốt. Có thể sự rối rắm của cô không phải vì chuyện Liên Tuyền ra đi không nói gì, mà vì lòng tự ái của cô bị tổn thương, nhưng nếu sớm muộn cũng phải chấm dứt thì cần gì phải cố chấp về hình thức chia tay chứ. Anh ấy đi rồi, vẻ đẹp của buổi tối đều giống nhau, có gì mà không thể thay đổi, ngoại trừ chuyện cô không cần vì yêu mới yêu.
Cửa ra vào của siêu thị khó bắt xe, Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết cùng nhau đi đến một ngã tư đường. Nhìn tay cậu xách đầy các túi mua sắm, Tư Đồ Quyết chìa tay muốn gánh bớt một phần.
“Được rồi, không cần.” Diêu Khởi Vân không chấp nhận.
Tư Đồ Quyết tủm tỉm nhìn cậu, nói ra nghi vấn trong lòng cả ngày nay: “Bây giờ anh có thể nói cho em biết sao hôm nay anh lại vui vẻ đến thế?”
“Đừng có được voi đòi tiên.”
“Có phải vì chuyện Liên Tuyền, lương tâm anh bất an à?” Tư Đồ Quyết lườm cậu.
Cô vẫn là người hiểu Diêu Khởi Vân.
Nhìn cô buồn bã không vui, không hiểu vì sao Diêu Khởi Vân cảm thấy trong lòng áy náy không yên tâm. Nếu không phải hôm đó cậu tức giận, không phải cô bất ngờ đứng về phía cậu, có lẽ hôm nay đã không có cục diện này.
“Coi như vậy đi. Em cũng đừng buồn nữa, anh thật sự không chịu nổi dáng vẻ không chút sức sống nào của em.” Diêu Khởi Vân nói.
“Em không buồn mà, dù sao em cũng đã sớm nghĩ đến chuyện chia tay rồi.” Tư Đồ Quyết chắp tay ra sau, đung đưa trên lối đi bộ.
“Vì sao?” Diêu Khởi Vân không tin.
“À… Vì anh ấy không biết đơm cúc áo.” Tư Đồ Quyết cười hihi, một lúc sau, dường như cảm thấy lời nói đùa đó không thật liền ho hai cái, lấy từ trong đống túi mua sắm một chiếc túi nhỏ.
“Cho anh đấy.”
Diêu Khởi Vân nhất thời không phản ứng gì: “Cho anh? Em mua đồ cho anh?”
“Anh biểu cảm như thế này là sao?”
Thật ra cậu muốn tỏ vẻ bình thản, nhưng không thành công. Cậu dừng lại mở chiếc túi kia ra.
Bên trong không phải là cái gì đó khó đoán, mà là mấy đôi tất, tất mùa hè cũng có, tất mùa đông cũng có.
Diêu Khởi Vân trẻ tuổi không phải là người ham thích mua sắm, tiền tiêu vặt chú Tư Đồ đưa cậu không dùng linh tinh. Cũng may bình thường ăn mặc đều không cần quan tâm, quần áo trên người nếu không phải do Tiết Thiểu Bình mua thì cũng là Tư Đồ Cửu An mua cho. Nhất là Tư Đồ Cửu An, cũng đã trải qua xuất thân nghèo khó, ông đương nhiên không để Diêu Khởi Vân vốn lớn lên ở nông thôn vì dáng vẻ quê mùa mà bị bạn học chê cười, vì thế rất thích mua trang phục đắt tiền cho cậu. Áo T-shirt, áo khoác, áo ngoài, quần áo thể dục, nội y, mọi thứ Diêu Khởi Vân đều không thiếu, thậm chí có khi còn buồn rầu vì mặc không hết. Nhưng Tư Đồ Cửu An dù sao cũng là đàn ông, khó tránh khỏi chuyện không chu đáo hết những việc tỉ mỉ, ông chưa từng mua cho Diêu Khởi Vân tất, mà người quản lí chi phí ăn mặc trong nhà là Tiết Thiểu Bình cũng không chú ý điểm này.
Tư Đồ Quyết thiếu cái gì, có thể không kiêng dè nói với bố mẹ, nhưng Diêu Khởi Vân không thể, cậu tự mình chọn ngẫu nhiên vài đôi, bình thường dịp đi ra ngoài không nhiều, tất rách hết thì tự mình khâu lại. Cậu chưa từng nói qua chuyện phiền phức xấu hổ này, càng không nghĩ tới việc Tư Đồ Quyết lại chú ý.
“Anh đừng cảm động đến rớt nước mắt nha, thứ em không thích nhất là tất rách đấy, để em còn nhìn thấy chỗ vá thì anh không yên với em đâu.” Tư Đồ Quyết nói.
Diêu Khởi Vân ngây người khép lại chiếc túi, không nói câu gì. Lúc qua đường, Tư Đồ Quyết vội vàng liều lĩnh xông vừa về phía trước, cậu vội giơ tay kéo cô lại, tránh một chiếc ô tô đang đi tới, nắm chặt tay cô, đứng trước bảo vệ cô giữa dòng người.
“Tư Đồ Quyết, mắt không phải chỉ để xem truyện tranh, xin em hãy nhìn đường đi, em không muốn sống nữa phải không!”
Dù hiểu cậu ta có ý tốt nhưng Tư Đồ Quyết vẫn bị lời nói của cậu làm cho tức giận: “Anh mới không muốn sống ấy, xem truyện tranh thì sao chứ? Em nói anh biết, hôm nay “mụ dì cả” đến rồi, em nóng tính lắm đấy, anh đừng có chọc vào em.”
Diêu Khởi Vân lạnh lùng cười: “Tuần trước ‘mụ dì cả’ của em vừa mới đi, bây giờ lại đến nữa, em không sợ rong kinh à.”
Tư Đồ Quyết tức đến mức muốn nổ tung, giẫm mạnh lên chân cậu, vùng vằng khỏi tay cậu

Bình luận
× sticky