CHƯƠNG XVI: CÂU TRẢ LỜI KHÔNG THỂ NÓI
Người dịch: Tiểu Đông
Mối quan hệ giữa Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết có một chút biến đổi, sự biến đổi này giống như chồi non mùa xuân chôn vùi trong đất suốt mùa đông, vừa lúc gặp cơn mưa đẹp mà bắt đầu nảy nở. Người thường sẽ không thấy dấu vết sinh trưởng của nó, chỉ có thể vào lúc vô tình mới kinh ngạc thấy: A, đã trở thành như vậy từ khi nào?
Ngay cả Tiết Thiểu Bình cũng nhận ra, Tư Đồ Quyết đã không từ chối sự sắp xếp của bà về việc để Diêu Khởi Vân cạnh cô, khi cô dậy sớm thì chủ động đợi Diêu Khởi Vân cùng đi học, thậm chí khi làm bài tập cũng đến phòng cậu làm bài.
Tiết Thiểu Bình một dạo không thấy yên tâm, vài lần lấy cớ xuống lầu, cố ý đi qua phòng Diêu Khởi Vân xem tình hình. Cửa mở rộng, hai đứa trẻ quả thật đang ngồi trên bàn học cùng ôn tập bài học, không nói chuyện nhiều, thỉnh thoảng mới thảo luận vài cậu. Có khi Tư Đồ Quyết phát cáu lên, đấu miệng vài câu, Khởi Vân cũng không một mực chịu nhân nhượng cô, hai người thường xuyên đối đầu gay gắt, nhưng đến ngày hôm sau là hết.
Tư Đồ Quyết cũng đã hồi tâm, không giống như trước kia, bị nhốt trong nhà là lòng khó chịu không yên như có kiến bò, bây giờ ngoài việc đi cùng Ngô Giang như cũ thì rất ít khi muốn đi ra ngoài chơi. Thành tích của cô vốn tốt, gần đây mấy lần thi trên bảng xếp hạng đều vượt xa lúc trước. Thành tích của Diêu Khởi Vân cũng nhanh lên, đảo ngược trên bảng xếp hạng so với lúc mới chuyển trường, từng bước nhảy đến top 20 của khối, cậu không giống như Tư Đồ Quyết những lúc phát huy tốt có thể đứng đầu nhưng sự phát huy ấy rất thất thường, còn cậu thành tích vẫn luôn ổn định.
Hôm họp phụ huynh, những phụ huynh khác khen ngợi và ngưỡng mộ khiến Tư Đồ Cửu An vốn thích thể diện cảm thấy rất hài lòng, ở nơi làm việc lại nghe thấy cấp dưới hoặc khách hàng khen ông dạy dỗ con gái tốt, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Với tình hình này, Tiết Thiểu Bình vốn luôn lo lắng về thành tích học tập của Tư Đồ Quyết cảm thấy rất vui mừng.
Kì nghỉ đông năm ba, Tư Đồ Cửu An đặc biệt sắp xếp để Diêu Khởi Vân quay về quê đón năm mới, thăm người thân. Diêu Khởi Vân đi bảy ngày, Tư Đồ Quyết giống như ruồi bọ mất đầu sống qua bảy ngày, cả cái Tết đều cảm thấy nhạt nhẽo. Cô không chỉ một lần hỏi Tư Đồ Cửu An rằng Diêu Khởi Vân không phải là cô nhi không thân thích hay sao, sao còn quay về nơi đó làm gì?
Nghe Tư Đồ Cửu An giải thích, Tư Đồ Quyết mới biết thì ra Diêu Khởi Vân còn có một người cô ở quê, sống cùng thôn nhưng gia cảnh không tốt nên không thể quan tâm đến cháu trai. Tuy là như thế nhưng Tư Đồ Quyết vẫn không yên tâm, trong lòng vẫn nghi ngờ cậu sẽ làm sai, rồi sẽ không chịu trở lại.
Khi Diêu Khởi Vân gọi điện từ quê ra, nói là khó trở lại ngay được, cô và những người họ hàng khác đều mong cậu ở lại vài ngày. Tư Đồ Cửu An lập tức đồng ý, nói gì mà tình thân đáng quí, chỉ cần trước khi đi học trở lại là được. Tư Đồ Quyết đứng một bên nghe thấy thế không kiềm chế được, đoạt lấy điện thoại muốn đích thân nói chuyện với cậu, ai ngờ không dễ dàng với lấy được điện thoại từ bố thì tên Diêu Khởi Vân đáng chết đã ngắt điện thoai, thiếu chút nữa làm cô tức chết.
Tư Đồ Quyết hoài nghi Diêu Khởi Vân vẫn vì chuyện cãi nhau nhỏ nhặt giữa hai người trước lúc cậu đi mà tức giận, không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình nên cố ý ở nhà cô thêm, càng nghĩ trong lòng càng khó chịu. Bố mẹ hỏi cô lại không biết nên nói thế nào, mà lần đầu tiên lại hờn dỗi khó chịu với bố mẹ. Tư Đồ Cửu An cũng theo sự giận dỗi của con gái mà thấy con gái ở thời kỳ trưởng thành và người phụ nữ đang ở kỳ mãn kinh thật giống nhau, đều khiến người ta không hiểu nổi.
Tư Đồ Quyết đã quen với sự tồn tại của Diêu Khởi Vân, quen với tính tình thâm trầm của cậu, những lời nói ác độc phiền não của cậu, vẻ trầm mặc của cậu, sự tỉ mỉ chu đáo của cậu, tất cả đều là chuyện hiển nhiên, vì thế khi cậu tạm thời vắng mặt, cô liền cảm thấy trỗng rống. Cô biết như thế là không tốt, rất không tốt, vì thế chủ động tìm một lí do cho mình, bản thân mình có “một chút” nhớ anh ta như vậy chẳng qua chỉ vì không có người thu quần áo giúp, không có người thay mình rửa bát.
Không ngờ Diêu Khởi Vân lại hoãn ngày trở về, nhưng bảy ngày vừa qua, cậu lại đúng ngày xách túi lớn túi nhỏ về nhà, còn mang theo rất nhiều đặc sản quê hương. Ngoài ra còn đặc biệt mang cho Tư Đồ Cửu An loại thuốc lá mới mà người thân tự trồng, tặng Tiết Thiểu Bình loại thảo dược nghe nói có thể trị chứng đau nửa đầu của phụ nữ thời mãn kinh. Tư Đồ Quyết đứng bên mỏi mắt chờ mong mới phát hiện duy nhất mình không có quà, vô cùng thất vọng, cảm giác vui sướng cũng trôi theo nước. Cô cho rằng Diêu Khởi Vân xấu hổ nên mới giấu đi nên chỉ động mở tay cậu: “Quà của em đâu? Không thể bất công như thế được.”
Diêu Khởi Vân sửng sốt, cười cười, không nói gì. Tư Đồ Cửu An trừng mắt nhìn con gái: “Trẻ con trong nhà còn muốn quà gì chứ?” Nhìn Tư Đồ Quyết cong cong môi, liền đem đống nấm hương, rau khô đến trước mặt cô đặt xuống: “Nhiều đồ ngon như thế này đều là của con hết đấy.”
Tư Đồ Cửu An làm sao hiểu được tâm tình thiếu nữ, Tư Đồ Quyết không thiếu gì cả, thứ cô muốn chỉ là thái độ của Diêu Khởi Vân, nhưng không biết anh ta có tâm hay là cố ý, mọi người đều có quà mà riêng cô không có. Hơn nữa, trong nhà này thiên vị Diêu Khởi Vân nhất là bố, mẹ cũng là bề trên, nói đến cùng người tiếp xúc nhiều nhất với anh ta, có quan hệ thân thiết nhất là Tư Đồ Quyết. Lẽ nào trong lòng anh ta không phải như vậy à? Thật uổng công cô vừa rồi còn rất vui vẻ vì sự trở về của anh ta.
Tư Đồ Quyết trong lòng bất bình nhìn bố đưa cho mình đống lâm sản, toàn thân giận dữ, ôm lấy đống đồ kia nhét vào lòng Diêu Khởi Vân: “Tôi không thích những thứ đồ hỏng này của anh.”
“Đứa trẻ này con sao lại không lịch sự thế?” Tư Đồ Cửu An lắc đầu trách mắng.
Tư Đồ Quyết biết mình đã làm chuyện không đúng, nhưng ánh mắt oan ức lại như đang kêu gào chực muốn trào ra, sự oan ức này khơi gợi trí nhớ của Diêu Khởi Vân về sự giận dỗi giữa hai người trước lúc cậu về quê. Ở tổ chơi cờ vây, Tư Đồ Quyết đã một lần chơi không chính qui mà thắng cậu. Lúc đó Diêu Khởi Vân cười khổ thu dọn quân cờ, nói: “A Quyết, em nhất định phải chứng tỏ em mạnh hơn anh sao?”
Thật ra Tư Đồ Quyết căn bản không thích cờ vây, sở dĩ cô tham gia vào tổ chơi cờ vây buồn chết người đó chẳng qua chỉ vì muốn hiểu rõ vì sao Diêu Khởi Vân có thể mê mẩn bàn cờ đến thế. Hứng thú với cờ vây chẳng qua chỉ vì muốn hiểu hứng thú của cậu mà thôi. Giống như khi cô phát hiện cậu tham gia lớp bồi dưỡng Olympic Toán, cô cũng đăng ký; như khi cậu tham gia lớp bổ túc khẩu ngữ tiếng Anh, cô cũng đi cùng. Tư Đồ Quyết khí thế hừng hực, vô thức đã làm những việc Diêu Khởi Vân thích làm, hơn nữa tính cô mạnh mẽ, không làm thì thôi, một khi đã hạ quyết tâm thì hoàn toàn nhập tâm, cố gắng làm tốt nhất.
Diêu Khởi Vân đủ thông minh, cũng rất chăm chỉ nên cậu mới có thể từ trình độ trung học lạc hậu ở quê mà chuyển đến trường học trọng điểm nổi tiếng của tỉnh, trong hai năm ngắn ngủi có thể vượt qua năm trăm học sinh cùng khoá nằm trong top 20, tất cả các mặt đều không phụ sự kỳ vọng của Tư Đồ Cửu An. Ưu điểm của cậu là thận trọng, nhưng nhược điểm cũng là thận trọng. Cậu có thể dùng cách chắc chắn nhất, chuẩn mực nhất để giải thích một vấn đề toán học, nhưng lại không giống Tư Đồ Quyết chọn cách làm tắt, dùng các phương pháp mà thày giáo vẫn chưa từng nói qua để có được kết quả như cậu, cho dù cách này cậu cũng biết nhưng cậu không thử, cũng không tuỳ tiện thách thức; tương tự, tác phong chơi cờ cũng thận trọng, quá để ý đến phòng thủ thành trì mới có thể bị bại dưới một Tư Đồ Quyết không còn đường lui, dùng đấu pháp mạnh dạn liều mình. So cái gì cậu cũng tốt hơn người khác, nhưng lại gặp phải một Tư Đồ Quyết cũng thông minh như cậu, biết cố gắng như thế, lại có quyết tâm không đi đến cùng không buông xuôi.
Nhưng chủ ý của Tư Đồ Quyết không phải quan tâm chuyện thắng thua, dù cô chơi cờ thắng cậu, thứ tự thi Olympic Toán cao hơn cậu, kiểm tra môn khẩu ngữ tiếng Anh cũng tốt hơn cậu. Như thế không phải vì cô muốn mạnh hơn cậu, muốn vượt qua cậu, mà vì cô cảm thấy dù sao cũng là thi đấu nên toàn lực ứng phó, cạnh tranh công bằng. Một chút suy nghĩ nhượng bộ đều không có, nhượng bộ chỉ là sự sỉ nhục với bản thân và đối phương mà thôi. Nếu Diêu Khởi Vân dựa vào bản lĩnh có thể thắng cô, cô sẽ tâm phục khẩu phục.
Nhưng xem ra với Diêu Khởi Vân tất cả những điều này lại là Tư Đồ Quyết khiêu khích cậu hết lần này đến lần khác, cậu chỉ muốn lặng lẽ làm tốt việc của mình, Tư Đồ Quyết lại cố chấp khiến cậu cảm thấy bại trận và không biết làm sao. Tư Đồ Quyết càng gần Diêu Khởi Vân lại phát hiện mình càng không hiểu cậu ta. Cô giống như trang giấy trắng Tuyên Thành phẳng phiu ở trước mặt cậu, nhưng cậu lại đem mình giấu sau bóng râm dày đặc.
Tư Đồ Quyết đóng cửa phòng mình, dùng sức đấm mạnh vào con gấu bông đang bị cô tưởng tượng là Diêu Khởi Vân, nhưng dù có trừng trị nó thế nào thì nó cùng chỉ là một hình dáng lặng im. Mãi đến khi cô mệt, tê liệt nằm trên giường, nghĩ đến nỗi lòng không thể thông suốt của mình, đồng thời cũng tự mình kiểm điểm. Cô sai sao? Lẽ nào cô không thể vui vẻ sống chung với cậu sao? Lúc chơi cờ cố ý thắng một nước, chỉ cần một nước là được rồi, nhưng Tư Đồ Quyết như thế, chính cô còn biết sao?
Một lúc lâu sau, tiếng gõ cửa quấy rối tâm tư đang lộn xộn của cô. Đó là tiếng gõ cửa đích thị thuộc về cậu ta.
Tư Đồ Quyết đi chân trần đến cửa, giận dỗi không trả lời, một lúc sau nghe thấy tiếng cậu nhỏ nhỏ bên ngoài: “A Quyết, em mở cửa đi.”
“Không mở, đồ quỉ hẹp hòi! Cuối tuần rồi em qua nhà bà ngoại còn mang đồ về cho anh, anh ở xa về nhà, quà cũng không cho em tí nào.”
“Mở cửa hãy nói.”
“Không được, có quà rồi hãy nói.”
Tư Đồ Quyết vẫn còn mong đợi sự ngạc nhiên, nói không chừng lúc trước cậu chỉ cố ý đùa cô mà thôi.
Ai ngờ Diêu Khởi Vân lặng lẽ một lúc, không thốt ra lời làm cô càng thêm thất vọng.
“Xin lỗi, anh không biết nên tặng em cái gì mới tốt.”
“Tặng quà chỉ là do tấm lòng mà thôi, anh không có lòng nên mới nói thế. Vậy sao anh biết nên tặng bố mẹ cái gì.”
Thực ra điều Tư Đồ Quyết muốn nói với Diêu Khởi Vân là: chỉ cần anh nói mở cửa tặng quà cho em, thì dù là rau khô, nấm hương, em cũng sẽ rất vui vẻ đón nhận.
Nhưng cô không biết Diêu Khởi Vân ở quê đã sớm chuẩn bị đồ tặng vợ chồng Tư Đồ, chỉ duy quà tặng Tư Đồ Quyết thật khiến cậu đau đầu suy nghĩ suốt bảy ngày. Cái này em ấy có thích không? Có thô sơ không? Cái kia em ấy nhìn thấy thì có vui không hay lại thấy buồn cười. Cái này cũng tốt rồi, nhưng vẫn phải có thứ tốt hơn… Cậu tìm bảy ngày, cuối cùng không tìm được thứ gì thích hợp có thể làm quà tặng cho Tư Đồ Quyết.. Cô chỉ xứng với những thứ đồ tốt nhất, nhưng tất cả những gì cậu có lại không đủ xứng, kết quả chỉ có thể trở về, hai tay trống không.
Đợi lâu không thấy cô mở cửa, Diêu Khởi Vân không biết làm sao chỉ có thể lặng lẽ rời đi. Tư Đồ Quyết nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang dần biến mất, buồn phiền muốn nắm giật tóc mình. Rõ ràng chỉ cần nói một câu dễ nghe, cho dù là nói dối cô cũng mở cửa hoà giải. Vì sao việc đơn giản như thế đối với Diêu Khởi Vân lại là nhiệm vụ không thể hoàn thành?
Tư Đồ Quyết tin vào trực giác của mình, cô có thể cảm thấy sự tồn tại của cô trong lòng Diêu Khởi Vân không phải như vậy, ít nhất “tình bạn” ngàn vạn lần chịu giày vò làm khổ mới được xây dựng lên này, không phải chỉ mình cô xem trọng. Nhiều khi, cô rõ ràng cảm thấy ánh mắt cậu dừng trên người cô, nhưng khi cô nhìn cậu thì cậu lại thản nhiên chăm chú vào nơi nào đó mà chẳng có cái gì để nhìn.
Cậu vô tình đến gần cô, nhưng khi cô mỉm cười chào đón, cậu lại lùi một bước.
Tư Đồ Quyết đã quen với đám bạn lạc quan trong sáng như Ngô Giang, sự mâu thuẫn và khó hiểu của Diêu Khởi Vân thật sự khiến cô không biết nên làm thế nào. Cô tức giận giày vò con gấu bông rất lâu vẫn không cởi bỏ được cái kết cục trong lòng, cuối cùng quyết định không thể giữ buồn bực trong lòng, làm khổ mình cũng không ai thấy cơ mà.
Dù thế nào cũng phải tìm anh ta hỏi cho ra lẽ mới được, chứ cứ nửa nạc nửa mỡ thế này thì có nghĩa gì chứ? Cô nghĩ là làm, chớp nhoáng đã xuống lầu, tuy cô cũng không rõ, nhưng điều cô muốn chính là hỏi cho ra lẽ như thế nào.
Khí thế của cô dào dạt, bỏ qua khâu gõ cửa, nhanh mở cửa, cúi mặt xuống nói: “Diêu Khởi Vân, em muốn nói chuyện với anh.”
Cửa bị mở ra trong nháy máy, cô thấy Diêu Khởi Vân đang dựa vào đầu giường, vừa nhìn thấy cô liền kinh ngạc ngã xuống giường, hoảng hốt đem giấu cái gì đang cầm trong tay xuống dưới gối, vẻ mặt ửng đỏ đáng nghi.
“Anh đang làm cái gì?” Tư Đồ Quyết vẻ mặt hồ nghi liếc nhìn cậu, lườm lườm đánh giá, như đánh hơi được mùi vị kỳ lạ trong không khí.
Diêu Khởi Vân đứng cạnh giường, không tự nhiên đáp: “Không… không làm gì cả.”
“Không làm gì sao dáng vẻ anh lạ lẫm vậy?”
“Em mới lạ ấy. Tư Đồ Quyết, sao em vào phòng anh mà không gõ cửa?” Cậu lấy lại tinh thần, nghĩ ra cô mới là khách không mời.
Tư Đồ Quyết giả đò cười nói: “Xin lỗi”, nhưng một chút sám hối cũng không có, càng không phải vì đuối lý mà yếu đi quyết tâm truy tìm căn nguyên hiện nay.
“Mặt anh vì sao đỏ thế kia? Anh khẳng định không làm chuyện gì xấu chứ?”
“Thần kinh, không rảnh tán gẫu với em, anh ngồi xe hơn nửa ngày nên giờ muốn đi ngủ, ra ngoài em giúp anh đóng cửa nhé.”
Lời cậu nói có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Tư Đồ Quyết dám đem nhân cách ra đảm bảo anh ta đang giả vờ! Trời thì lạnh thế mà trên trán cậu còn lấm tấm mồ hôi, đây chính là bằng chứng cho việc vô cùng căng thẳng.
Tư Đồ Quyết cười gian: “Được rồi, chỉ cần anh để em xem anh giấu cái gì dưới gối, em lập tức biến mất.”
“Liên quan gì đến em? Về phòng em đi!” Khẩu khí của Diêu Khởi Vân hung tợn, mặt lại ửng đỏ lên.
“Không cho em xem chứng tỏ trong lòng anh có điều mờ ám, em đi nói với mẹ đây.”
Diêu Khởi Vân không nói gì, biểu tình trên mặt giống như hận không thể đem Tư Đồ Quyết xé nát ra. Tính tò mò của Tư Đồ Quyết lại trỗi dậy, bên dưới gối rốt cuộc Diêu Khởi Vân giấu bí mật gì mà lại thần bí thế kia, khuôn mặt mới căng thẳng như này.
Cô đến cạnh cậu, mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai căng cứng của cậu: “Anh thật sự rất giống em về chuyện thích mách lẻo, trêu đùa với anh không được sao?” Nói xong ra vẻ muốn sờ trán Diêu Khởi Vân nhưng bị cậu né tránh: “Anh chắc chắn không có gì khó chịu đấy chứ? Mặt anh đỏ lên như sốt ấy. Thôi vậy, mặc kệ anh, em đi đây.”
Diêu Khởi Vân thở phào, tuy cậu cảm thấy ngạc nhiên trước sự quan tâm bất ngờ của Tư Đồ Quyết nhưng vẫn muốn thúc giục cô: “Nhanh đi ngủ đi.”
Tư Đồ Quyết gật đầu, vừa bước được một bước ra phía ngoài, lại thừa dịp cậu không đề phòng, nhanh như chớp bổ nhào về phía dưới gối, cười: “Không để em xem anh giấu cái gì dưới gối thì em làm sao mà ngủ được!”
Tay cô vừa mới chạm đến cái gối, Diêu Khởi Vân cũng bổ nhào đến, liều mình ngăn chặn bàn tay cô hình như đã chạm được đến vật kia rồi.
“A Quyết, đừng làm loạn.”
“Anh có gì giấu em? Để em xem đi.”
Một người khăng khăng tìm ra kết quả, một người liều chết không buông, hai người rất nhanh cuốn lấy nhau trên gối. Dù bình thường hai người đi gần nhau nhưng Diêu Khởi Vân rất chú ý chuyện giữ gìn khoảng cách với Tư Đồ Quyết, nếu không phải lúc bất đắc dĩ, ngay cả ngón tay cũng không dám chạm đến cô. Xem ra lần này thật sự bức bách, trong lúc tranh đấu cả trọng lượng người cậu đè lên trên người Tư Đồ Quyết.
Nói thật thể lực Tư Đồ Quyết dù sao cũng không bằng cậu, giữa lúc thở hổn hển chỉ có thể xuất ra quỉ kế, đổi từ tư thế cố gắng giãy giụa sang kề sát gần, một tay ôm chặt lấy cậu.
“Anh không để em xem, em gọi mẹ đấy.”
Cả cơ thể cậu bị kìm hãm, nhưng lực kéo cánh tay cô dưới gối lại thêm mạnh, Tư Đồ Quyết thấy đau liền kêu lên, nhanh đổi sang chiêu thứ hai.
“Diêu Khởi Vân, anh không buông tay em sẽ hôn anh đấy, em hôn thật…”
Cô há miệng cắn tai cậu, tư thế thân mật này rốt cuộc cũng khiến Diêu Khởi Vân sợ đến mức không phản ứng lại. Nhanh như chớp, Tư Đồ Quyết cấp tốc rút cánh tay đang nắm tờ giấy kia, giơ ra trước mắt.
Cô còn cho là thứ gì kinh thiên động địa hoặc bảo bối chưa từng thấy cơ, thì ra là một tấm ảnh, nhưng người trong tấm ảnh đó cười thật rực rỡ, mà người đó không phải là cô thì là ai?
Thấy mọi cách để che giấu đều thất bại, Diêu Khởi Vân không nhịn được thở dài, mặt không chỉ viết hai chữ thất bại mà còn có sự xấu hổ và giận dữ.
Tư Đồ Quyết hình dung lại tấm ảnh trong tay mình, nếu cô nhớ không nhầm đó là kì nghỉ hè đầu tháng ba, là khi Diêu Khởi Vân mới đến nhà không lâu, cô cùng đám bạn Ngô Giang đi chơi chụp được. Ở trong tấm ảnh, cô đang ngồi trên cỏ cười rực rỡ, mồ hôi trên mặt lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đây là một trong những tấm ảnh cô thích nhất lúc ấy, vì vừa mới rửa xong chưa kịp để vào album, bỏ ở một góc nào đó, sau đó lại bị bố mẹ bắt để lại phòng này cho Diêu Khởi Vân, cô vội vàng thu dọn đồ đạc, rất nhiều đồ cá nhân vẫn chưa kịp chuyển lên lầu.
Hơn nữa, cô còn quay lại đây để tìm bức ảnh này, nhưng lục lọi các góc đều không thấy, Diêu Khởi Vân cũng nói là không nhìn thấy. Cô chỉ nghĩ là mất rồi, thì ra lại ở trong tay cậu. Như thế cũng là mất rồi, nhưng vì sao cậu lại kì lạ đem giấu bức ảnh này?
“Bức ảnh sao lại ở đây?” Tư Đồ Quyết đẩy Diêu Khởi Vân một cái.
Mặt cậu chuyển từ đỏ sang xanh, như thế nào cũng không chịu trả lời, chỉ có hơi thở mạnh mẽ biến thành những làn khói trắng, phả vào cổ cô.
“Anh… vừa rồi… lấy cái ảnh này… làm gì?” Giọng cô cũng trở nên có chút ngập ngừng, giống như đoán được điều gì, một chút suy nghĩ hiện lên nhưng lại không dám chắc chắn. Bức ảnh kia đã cũ rồi, viền ngoài đã hơi ố, tuyệt đối không phải do sự tranh cướp ngắn ngủi lúc nãy tạo thành.
Cậu không động đậy, vẫn như cũ hạ quyết tâm không nói nửa lời, tuy rằng vẫn giữ tư thế cản trở Tư Đồ Quyết nhưng khí thế đã hoàn toàn bại trận, cắn môi dưới, giống như một đứa trẻ mắc lỗi không biết làm gì, cậu cúi đầu, sợi tóc trên trán rơi xuống mặt Tư Đồ Quyết khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, giống như có rất nhiều kiến chầm chậm bò qua.
Mặt Tư Đồ Quyết cuối cùng cũng đỏ lên, cô đã ở ranh giới đáp án nhưng đáp án kia khiến cho miệng cô bỗng khô khốc, đầu óc như phát hoả, bức ảnh vẫn cầm trong tay như chiếc bàn là nóng cháy, cô vội buông tay, bức ảnh rơi xuống gối.
Cô liếm môi khô khốc, rất muốn mắng cậu một câu: “Anh thật xấu xa!”
Nhưng cô lại nghe thấy chính mình vội hỏi: “Diêu Khởi Vân, anh… có phải anh thích em không?”
Diêu Khởi Vân nghe thấy vậy ngẩn người, bối rối nghiêng mặt: “Em nói bậy gì đấy?”
“Giả vờ gì chứ, em muốn anh nói thật!”
Giữa lúc Diêu Khởi Vân đang choáng váng, đột nhiên nhớ ra cánh cửa phòng vẫn đang mở, tuy bên ngoài không có ai nhưng Tiết Thiểu Bình ở tầng hai có thể xuống đây hoặc Tư Đồ Cửu An cũng có thể về nhà bất kỳ lúc nào. Cậu sợ toát mồ hôi, vội vàng cử động thân người.
Tư Đồ Quyết tóm chặt vạt áo trước của cậu, không buông: “Nói mau!”
“Em bỏ tay ra đã!”
Tư Đồ Quyết nóng nảy: “Dám làm không dám nhận, xem ra cũng không phải là người đàn ông nam tính!”
Diêu Khởi Vân nhìn ra ngoài cửa, trên mặt có vẻ đau đớn hiện lên mà Tư Đồ Quyết không hiểu nổi.
“A Quyết, em đừng ép anh, anh không muốn mẹ em biết.”
Đây là câu trả lời của cậu.
Cậu không muốn mẹ cô nhìn thấy hai người ầm ĩ trên một chiếc giường ngổn ngang, vẫn là không muốn Tiết Thiểu Bình biết cậu có mong ước với cô con gái bảo bối?
Cậu từ chối thừa nhận thích cô vì vẫn sợ Tiết Thiểu Bình nhìn thấu?
Tư Đồ Quyết không hiểu, mà có lẽ Diêu Khởi Vân cũng không nói rõ.
Có thể chẳng điều nào đúng, nhưng cũng có thể cả hai đều đúng.
Tính dè dặt của Diêu Khởi Vân vì ăn nhờ ở đậu và thái độ phức tạp của mẹ, Tư Đồ Quyết không phải ngây ngô không biết. Đây không phải là đáp án cô muốn, nhưng nếu cậu thực sự trả lời “Phải” hoặc “Không” thì cô nên phản ứng như thế nào?
Tư Đồ Quyết đẩy cậu ra, Diêu Khởi Vân nhanh nhảy xuống giường, đứng cách cô một khoảng rất xa, vẻ mặt khó hiểu, giống như vì hành động vừa rồi của mình mà khó mở miệng. Tư Đồ Quyết sửa tóc mình, đứng lên định đi.
“Xin lỗi.”
Cô không biết lời xin lỗi của cậu cụ thể vì cái gì, nhìn dáng vẻ của cậu, lời nói châm chọc ngày thường cũng không thể nói ra, đây vốn là cơ hội để cô ra sức đánh kẻ thất thế, thừa cơ chế giễu. Tư Đồ Quyết suy nghĩ rất lâu, phát hiện ra mình không thể tìm ra một từ nào thoả đáng, cũng không biết từ khi nào đã cùng cậu rơi vào dòng sông “xấu hổ”. Tuy cô gan lớn nhưng cũng xấu hổ để nhắc lại, chỉ có thể run rẩy chỉ về phía câu, đỏ mặt nói: “Anh thật là người xấu xa, anh hãy nhớ kỹ cho em.” Nói xong liền đi ra.