Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Chương 25

Tác giả: Tân Di Ổ

CHƯƠNG 25: Hạnh phúc như trên sợi dây trong không trung
Người dịch: Tiểu Đông
 Ngay cả sau này, Tư Đồ Quyết cũng không hiểu tình cảm năm đó của mình và Diêu Khởi Vân sao lại có thể bí mật diễn ra dưới mắt người lớn như vậy, ngay cả khi sóng gió nổi lên cũng vẫn không bị phát hiện, thậm chí bố mẹ cô vốn hiểu rõ sự khôn khéo của cô cũng bị lừa. Dù nói trước lúc tốt nghiệp đại học không công khai quan hệ của hai người là quyết định nhất trí của cô và Khởi Vân, nhưng với Khởi Vân mà nói, khát vọng duy nhất của cậu là khi mình đã có đủ năng lực, có địa vị để chịu trách nhiệm với tình yêu này, cậu sẽ nắm tay Tư Đồ Quyết quang minh chính đại đứng trước mặt vợ chồng chú Tư Đồ, nhìn thấy ánh mắt yên tâm và vui mừng của họ, bây giờ không còn xa nữa, cậu phải kiềm chế, đợi ngày đó đến; nhưng đứng trên lập trường của Tư Đồ Quyết, đồng ý chuyện “tình bí mật” này ngoài vì nghĩ đến cảm giác của Khởi Vân, cô cũng muốn trước khi tình cảm này ổn định thì sẽ không có những yếu tố không chắc chắn từ phía bố mẹ, tranh thủ nhiều thời gian ngọt ngào cùng nhau hơn một chút.
 Dù họ quyết tâm “giấu”, nhưng tình yêu của người trẻ tuổi tựa hồ như hiện ra trên từng lỗ chân lông trên cơ thể, làm sao có thể dễ dàng che giấu. Vì thế đôi khi bọn họ cảm thấy chột dạ nghi ngờ có phải Tiết Thiểu Bình đã sớm phát hiện, nhưng trong lòng đang có tính toán gì đó mới nên mới không vạch trần; mãi về sau này thực tế đã chứng minh, ngay cả khi rất nhiều người quen dù đã ngầm hiểu thì chỉ duy nhất bố mẹ là hai người thân thiết nhất lại thật sự không biết gì, điều này không biết có nên coi là truyện cười không nữa.
 Nếu phân tích từ từ tỉ mỉ thì thật sự không thể qui là khả năng nguỵ trang của hai người họ cao siêu, nguyên nhân lớn nhất vẫn là sự bận bịu của vợ chồng Tư Đồ Cửu An. Thời gian đó, Cửu An Đường bận rộn xin cấp phép lên thị trường giao dịch chứng khoán, tiếp theo lại lần lượt thôn tính mấy nhà máy dược nhỏ xung quanh kinh doanh bất lương, Tư Đồ Cửu An và Tiết Thiểu Bình toàn tâm tập trung vào công việc kinh doanh của công ty, cũng không có thời gian quản lý chặt hai đứa trẻ đang dần trở thành người lớn, hơn nữa biểu hiện của Diêu Khởi Vân từ xưa đến nay đã dần đánh tan sự dè chừng của Tiết Thiểu Bình, khiến bà cũng bắt đầu tin cậu không hề có vọng tưởng gì với con gái mình, giữa hai đứa không thể nảy sinh điều mờ ám. Mà cô Diêu bị Tư Đồ Quyết nắm giữ điểm yếu trong tay, và cũng muốn bảo vệ cháu mình nên đôi khi cũng che giấu cho, vì thế mới tạo nên cục diện như hiện tại. Nhìn lại, có thể chính họ cũng không thể nói rõ như thế này cuối cùng là may mắn hay bất hạnh.
 Nhưng nếu hỏi Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân lúc ấy, đó đương nhiên là chuyện cầu còn không được ấy chứ, thậm chí không cần trả lời, nụ cười ẩn hiện trên môi và ánh mắt tràn đầy hạnh phúc đã đủ nói lên tất cả. Nhiều khi hai người mới vừa còn nghiêm chỉnh cùng bố mẹ xem TV, nói chuyện tin tức thời sự, chuyện nhà chuyện cửa, trong nháy mắt họ đã trốn trong một góc không người, đói khát quấn lấy nhau. 
 Trong lòng Khởi Vân vẫn rất cẩn thận, tuy sự ngọt ngào hạnh phúc bất ngờ này đã làm loạn nhịp sống của cậu, khiến cậu không còn tuân theo khuôn phép xưa nay của mình, nhưng cậu không thể quên khi còn nhỏ bố cậu đã từng nói một câu: Hạnh phúc của đời người giống như một ly nước, bất kể nhiều hay ít thì cũng đã định ở mức như thế, uống một ngụm sẽ bớt đi một ngụm. Cậu sợ mình quá nóng vội, miệng rất khát, chỉ cần không để ý thì nước trong ly đã cạn, may mắn sẽ sớm cạn kiệt, vì thế, cậu giống như một đứa trẻ cầm một ly nước, luyến tiếc không uống, lúc nào cũng mong còn lại một chút, thật cẩn thận nhấm nháp từng chút một, luôn nhắc nhở mình không được phóng túng.
 Tư Đồ Quyết lại mặc kệ chuyện này, so sánh với Diêu Khởi Vân, cô không khác như đang dựa lưng vào sông Hoàng Hà to lớn, không cần quay đầu cũng luôn tự tin phía sau có dòng chảy bất tận. Nhưng điều cô muốn không phải là nước, mà là thứ tình cảm như lửa cháy mãnh liệt. Ngoài lúc kiêng kỵ ở trước mặt bố mẹ thì những lúc khác cô lại không kiêng nể gì, cô cứ như khắc tinh trong số mệnh của Diêu Khởi Vân, cậu càng nhẫn nại thì cô lại càng muốn cậu điên cuồng.
 Lần đầu hai người nếm thử hương vị trái cấm cũng chỉ cách Tiết Thiểu Bình đang đi qua đó một cánh cửa mỏng manh, điều này đã đủ khiến Diêu Khởi Vân kinh hoàng, nhưng từ sau lần đó, Tư Đồ Quyết lại giống như nghiện trò bí ẩn kích thích kia, mỗi lần đều không chịu ngoan ngoãn khuôn phép, địa điểm lựa chọn không phải là hành lang nhà thực nghiệm tầng trên cùng ban đêm không có người thì cũng là nhà vệ sinh vắng vẻ trong siêu thị, hoặc buổi chiều cuối tuần trong căn phòng nhỏ của cô, cô Diêu vẫn ở ngoài cửa đi tới đi lui làm vệ sinh. Thậm chí có một lần còn trước cuộc thi rất quan trọng, hai người đang cùng ngồi trước bàn học ôn tập lần cuối, Diêu Khởi Vân biết Tư Đồ Quyết xưa nay rất hiếu thắng, bất luận là thi lớn thi nhỏ đều không cam tâm xếp sau người khác, vì vậy cũng tận tuỵ đóng vai “người ra đề”, một bên hỏi một bên đáp vô cùng trôi chảy, đáp án của cô đều đầy đủ không sai, nhưng sau đó không biết thế nào hơi thở lại kề ngay tai cậu…
 Thời khắc nguy hiểm cũng không phải chưa từng xảy ra, lần nguy hiểm nhất chính là một lần hai người ở phòng Khởi Vân đang đến điểm cao trào thì nghe thấy tiếng dừng xe của vợ chồng Tư Đồ Cửu An trước cửa nhà. Tiết Thiểu Bình biết chiều nay Khởi Vân ở nhà không phải lên lớp, vừa mở cửa đã gọi cậu ra nếm thử hoa quả miền Bắc mà khách hàng đem tặng. Hai người trong phòng vội vàng tiến nhanh đến kết thúc, cả người toát mồ hôi lạnh, kết quả vẫn là “đường chạy trốn” chỗ cửa sổ ngày xưa Tư Đồ Quyết bố trí đã cứu họ. Cô tóm lấy thời cơ ra ngoài, đứng ngoài một hồi lâu mới giả vờ một mình về nhà, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy mọi người ngồi trên sô pha. Mẹ lầm bầm trách mắng cô về nhà muộn, bố thì lắc đầu hỏi Diêu Khởi Vân: “Ta xem gần đây Tư Đồ Quyết đều ít ở nhà, các con cùng một trường, hãy giúp ta để ý đến nó chút, gần đây nó không làm chuyện gì không an phận đấy chứ.”
 Tư Đồ Quyết tức giận trách móc nói: “Ở thư viện đọc sách có coi là làm chuyện xấu không ạ? Cả thế giới này thì cục cưng bảo bối Khởi Vân nhà các người là an phận nhất.”
 Diêu Khởi Vân chỉ có thể dựa vào việc cúi đầu gọt hoa quả cho cô mới có thể giấu khỏi sự xấu hổ trong mắt mình, cậu trả lời chú Tư Đồ và cô Tiết: “Em ấy rất ngoan ạ.” Tuy nhiên, cậu có giả vờ quên như thế nào thì vẫn nhớ lúc không an phận nhất của người mà vợ chồng chú Tư Đồ mong cậu “để ý” lại xảy ra trước đó không lâu, và địa điểm lại chính là ở trong vòng tay cậu.
 Sự việc này về sau bị Tư Đồ Quyết trêu chọc rất nhiều, phản ứng với sự bướng bỉnh và cố ý trêu chọc của cô, Diêu Khởi Vân không chỉ một lần nhắc nhở cô chuyện này, đương nhiên là nhắc nhở chính mình nhiều hơn, cậu luôn nói: “Lần sau không được như vậy nữa.” Cô gật đầu, nhưng lần sau, lại lần sau nữa, sự giác ngộ của cậu mãi mãi chỉ lộ ra sau khi việc đã xảy ra.
 Cậu thật sự cảm nhận được nỗi nơm nớp lo sợ của một tên trộm, nhưng khi cô một ngày vẫn đi tiếp không hối hận thì cậu vẫn lựa chọn tha thứ cho sự bồng bột của mình khi đó, nửa đời này thời gian thoải mái vui vẻ tuỳ ý của cậu cũng chỉ một đoạn mà thôi, có gì không thể, dựa vào cái gì mà không thể, cậu đã bị cuốn vào niềm hạnh phúc sung sướng, tựa như đi trên sợi dây đung đưa giữa không trung, cho dù sự sung sướng ấy có nguy hiểm, nhưng ít nhất khi đó bên cạnh cậu còn có cô.
 Ở trường, người biết quan hệ của hai người không nhiều, chỉ một số ít bạn học của hai người thông qua việc họ ngẫu nhiên cùng đi cùng về mới nhìn ra mối quan hệ gia đình đằng sau, nhưng người suy đoán và nghi ngờ họ cũng không ít. Mà Tư Đồ Quyết lại là nhân vật nổi tiếng ở trường, là đề tài hấp dẫn khi đám nam sinh tụ tập. Diêu Khởi Vân thường nghe thấy người khác nói nghiên cứu sinh tiến sĩ nào đó rất có cảm tình với cô, hoặc tài tử ở khoa nào đó tuyên bố khoa trương một năm có thể hạ gục được cô.
 Điều ly kỳ nhất chính là ngay cả ở trong phòng thực nghiệm cũng nghe thấy những nữ sinh không quen biết lén bàn tán “chuyện dâm đãng phóng túng” của cô, nói cô có hôm còn lén lút lên xe một người đàn ông trung niên, khó trách bình thường ăn mặc toàn những đồ đắt tiền, rồi là vài ngày trước có người tận mắt nhìn thấy cô đêm khuya qua lại lảng vảng một vũ trường nổi tiếng xung quanh nào đó, ..v.v…
 Diêu Khởi Vân đương nhiên biết người đàn ông trung tuổi lái xe kia chính là chú Tư Đồ tiện đường đón con gái về nhà, nhưng cậu cũng biết Tư Đồ Quyết dù thích ra ngoài chơi náo nhiệt với bạn bè thì cũng chỉ là đánh cầu lông, xem phim, và cùng một nhóm người đi hát karaoke, vào bar uống rượu là điều không thể, kể cả trừ nhân tố gia giáo thì nguyên nhân rất lớn cũng vì tửu lượng của cô cực kém, chỉ một chén rượu trứng ngọt đã có thể khiến mặt cô đỏ bừng lên, làm sao có thể ở vũ trường ban đêm như lời đồn được.
 Bị người khác nhìn thấy “quanh quẩn” ở một vũ trường gần đó thật ra là chính xác, nhưng có chút nguyên nhân bối rối mà khó mở miệng để nói. Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết sau lưng lén lút quấn lấy nhau không rời, nhưng dù điên cuồng mãnh liệt thế nào thì tôn chỉ “an toàn hàng đầu” vẫn không thể quên, vì thế việc mua “đồ thiết yếu” nào đó cũng trở thành chuyện không ai có thể làm thay. Dù họ cùng nhau đi, nhưng cuối cùng vẫn ngại ngùng, lựa chọn hiệu thuốc đương nhiên phải càng xa nhà xa trường càng tốt, lúc sắp đến hiệu thuốc, Tư Đồ Quyết không dám vào cùng cậu, chỉ có thể đứng đó không xa ngây ngốc chờ đợi, và chỗ cô đứng đợi kia lại gần với vũ trường nổi tiếng kia.
 Loại đồn đại thiếu thận trọng này truyền đến tai Diêu Khởi Vân cũng không phải chuyện một hai lần, trước sau cậu đều không làm toáng lên, lời người xa lạ nói vốn bừa bãi, cậu không muốn tranh luận, nhưng quen biết Tư Đồ Quyết cậu cũng hiểu rõ người muốn tránh xa thị phi nhưng thị phi lại không chủ động tránh xa cô. Dù từ miệng người khác nghe thấy những chuyện lạ lẫm về người mình hiểu rõ nhất có chút là lạ, nhưng điều cậu làm chỉ là cười mà thôi. Đối với những người ở trong trường quen biết hai người muốn thăm dò quan hệ của họ, hoặc muốn từ cậu hiểu thêm về cuộc sống của Tư Đồ Quyết, ám chỉ có tình ý với Tư Đồ Quyết, cậu cũng chỉ đáp trả bằng một nụ cười, không nói thêm gì. Cậu chỉ cảm thấy rất buồn cười, đôi khi cậu và Đàm Thiếu Thành chào hỏi nhau, nhiều một chút thì là tán gẫu vài câu, hoặc có em khoá dưới cùng khoa đến tìm cậu để “thỉnh giáo” vấn đề nào đó nhiều hơn hai lần là Tư Đồ Quyết một khi biết được sẽ không buông tha, ầm ĩ lên khiến cậu đau đầu nhức óc, nếu cậu cũng bắt chước so đo như vậy thì chỉ sợ sau này sự an bình một phút cũng khó tìm.
 Đương nhiên, bất kể che giấu với người khác thế nào, trước mặt người bạn như Ngô Giang, Tư Đồ Quyết đều không kiêng dè. Thực tế, từ sau khi Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân tiến thêm một bước thân mật không lâu, hai người cùng nhau xuất hiện trước Ngô Giang, dù miệng đương sự không nói gì nhưng tên tiểu tử Ngô Giang từ lời nói ánh mắt của hai người kia làm sao mà không đoán ra, cậu cũng chỉ cười trộm mà thôi. May mà khi đó, dường như vì lòng chân thành của Ngô Giang mà quan hệ của cậu và Khúc Tiểu Uyển vẫn lúc gần lúc xa với cậu đã có chút tiến triển, vì thế Ngô Giang cũng không rảnh tò mò đào bới chuyện của Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân.
 Thời gian đó, khẩu vị đọc sách và tu dưỡng âm nhạc, thậm chí kể cả sở thích phim ảnh của Ngô Giang cũng “nhảy vọt”, Tư Đồ Quyết phát hiện cậu vốn dĩ thích Châu Tinh Trì nhưng đã mua VCD phim thiểu số của Nga, trước đây cậu và cô tranh cướp truyện tranh “Thợ săn thành phố” thì hiện giờ cậu đọc Friedrich Nietzsche[1] và thơ mười bốn dòng.
 Tư Đồ Quyết nhìn chằm chằm cái tựa đề quyển khoa học thuần tuý kia, hỏi: “Nhìn anh rất chăm chú, nhưng xin hỏi anh có hiểu không?”
 Ngô Giang mỉm cười đáp: “Cái này à, hiểu nhưng không diễn đạt bằng lời được.”
 Tư Đồ Quyết thấy thế, chỉ có thể kêu ca với Diêu Khởi Vân: “Tên đó cứ như trúng tà ấy, lại còn học cái thứ quái đản ấy chứ.”
 Như thế vẫn chưa đủ, Tư Đồ Quyết không chịu nổi nhất chính là lúc hát karaoke, Ngô Giang trắng trợn từ đầu đến cuối cầm mic hát những bài Khúc Tiểu Uyển thích nhưng những bài đó mọi người lại chưa từng nghe thấy bao giờ, lại còn muốn kéo Tư Đồ Quyết cùng hát, khả năng “diễn kịch nồng nàn tình cảm” của cậu khiến cô ở trước mặt mọi người không thể tiến bước. Tư Đồ Quyết nghe đến mức rũ người như tàu lá, dường như cậu chưa đủ ngại, cứ lầm bầm bên tai cô những giai điệu này. Trước khi cô không chịu nổi nữa và ra lệnh cho cậu dừng lại, cậu cũng rất biết phối hợp, lập tức hát thành: “Mùa xuân nơi nào, mùa xuân nơi nào…”. Cuối cùng vì sự an toàn của mọi người, Tư Đồ Quyết không thể không hạ quyết tâm tránh xa Ngô Giang ra.
 Nói đi nói lại, dù Diêu Khởi Vân không thích giao tiếp nhưng dưới sự lôi kéo của Tư Đồ Quyết cũng đã hoà vào vòng tròn quanh cô, nhưng dù Ngô Giang có vẻ đã tìm thấy mùa xuân của cậu ở chỗ Khúc Tiểu Uyển thì Khúc Tiểu Uyển lại ít hoà đồng vào đám bạn của cậu, chẳng những không xuất hiện ở những cuộc tụ hội mà ngay cả khi Ngô Giang đang đi chơi cùng bọn họ, cô ấy cũng thường gọi điện đến gọi Ngô Giang đi.
 Tư Đồ Quyết thường châm chọc Ngô Giang một chút triển vọng tương lai cũng không có, nhưng Ngô Giang chỉ cười hì hì không phản bác, chỉ xin cô giữ bí mật chuyện của cậu và Khúc Tiểu Uyển, Tư Đồ Quyết lúc này mới phát hiện mình là một trong số vài người biết chuyện của đôi này. Việc cố gắng giấu người khác chuyện của cô và Diêu Khởi Vân có thể giải thích là do lí do đặc biệt về hoàn cảnh gia đình, nhưng Ngô Giang muốn bí mật chuyện đó thì vì sao, Tư Đồ Quyết nghĩ thế nào cũng không hiểu. Theo lời Ngô Giang, lí do cụ thể thậm chí cũng không phải vì căn cứ coi tướng số “gặp gái lớn tuổi hơn sẽ đoản mệnh” của mẹ cậu mà vì Tiểu Uyển hi vọng cậu giữ bí mật, còn vì cái gì thì cô ấy không nói, cậu cũng không muốn truy hỏi.
 Loại chuyện này đúng là chỉ xảy ra với Ngô Giang mà thôi, Tư Đồ Quyết chỉ đáp lại bằng ánh mắt xem thường mà thôi.
 “Em thật không hiểu, lẽ nào tình yêu đầu tiên đều không thể công khai sao? Chuyện này lại nhiều vậy sao?” Nhân một buổi chiều đẹp bố mẹ không ở nhà, Tư Đồ Quyết ngả nghiêng trên giường Diêu Khởi Vân, nằm gối đầu lên đùi cậu, có chút hoang mang. Cô nghĩ rất nhiều, rồi xúc động lắc đầu: “Haiz, anh nói xem có phải giữa Khúc Tiểu Uyển và Ngô Giang căn bản không có gì, tên đó bị ma ám rồi, tất cả đều tự anh ta tưởng tượng ra, vì thế Khúc Tiểu Uyển mới huyền bí vậy. Ôi trời, bệnh này không nhẹ đâu, làm sao bây giờ?”
 Diêu Khởi Vân vừa mới bị kích thích ham muốn mạnh mẽ đang dựa vào đầu giường, tay cầm quyển sách chuyên ngành, liếc nhìn cô mệt mỏi, bị cô làm ầm ĩ như vậy chỉ có thể cười nói: “Em đấy, đừng dựa vào những thứ không chắc chắn mà đoán mò.”
 “Em có căn cứ suy luận mà, anh có chứng cứ phủ định sao?” Tư Đồ Quyết xoay người sấp vào lòng cậu, ngửa cằm hỏi.
 Diêu Khởi Vân điều chỉnh góc người để cô có thể dựa vào mình thoải mái nhất, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy em nói xem, có phải anh cũng ảo tưởng về Tư Đồ Quyết không?”
 Tư Đồ Quyết cười ha ha, thay đổi ý kiến: “Nhưng dựa theo tính cách của Khúc Tiểu Uyển, không thích ở cùng chúng ta cũng không phải chuyện lạ, người ta thanh cao như vậy sẽ không làm bạn với những người thô tục đâu. Với cô ấy thì cái gì mới không thô tục nhỉ? Ngô Giang nói với em, anh ấy lúc nào cũng bị Khúc Tiểu Uyển phê phán là một thể tập hợp của những thứ dung tục tầm thường, ngay cả khi bố anh ấy thăng chức, Khúc Tiểu Uyển cũng sợ thân phận cậu là công tử nhà cán bộ cao cấp sẽ dung tục. Haha, em nghĩ đến dáng vẻ bất lực của Ngô Giang thật là buồn cười, mà không biết thầy Trâu Tấn của cô ấy tiếng tăm lừng lẫy như vậy thì trong mắt có ấy có dung tục không nữa?”
 “Không thể đâu. Nếu tính cách cô ấy thật sự như em nói thì người có thể khiến cô ấy quì gối làm học trò chắc chắn không thể khiến cô ấy không phục được.”
 Tư Đồ Quyết gật đầu: “Thật vậy, thầy ấy giảng bài rất rõ ràng, ngôn từ sâu sắc, lại rất thú vị, em cũng rất thích. Điểm em không chịu được là một số giáo sư ở khoa bọn em nói tiếng phổ thông không rõ, không biết đứng trên bục giảng nói gì ấy. Nhưng bài giảng của thầy Trâu Tấn thì không ít sinh viên ở khoa anh cũng đến nghe đấy, chỉ cần đến muộn một chút là phải ngồi trong góc, với lại anh thấy thầy ấy bình thường ôn tồn như thế, nhưng lúc điểm danh thì rất chặt chẽ, chỉ cần hai lần mất điểm danh thì sẽ không được thi cuối kỳ, mỗi năm số sinh viên nợ môn thầy ấy dạy rất nhiều, bọn em đều bảo thày ấy là sát thủ hạng nhất của khoa dược đấy.”
 “Môn vi sinh kì trước của em không phải cũng được điểm cao của thầy ấy sao?”
 “Số điểm ấy có được không dễ đâu, em học gần biến thành gấu trúc đây này, thầy ấy cũng độc ác lắm, không cho lấy một câu đề cương thi, nếu không phải người tận lực xem hết quyển sách như em thì chắc chắn không qua được.”
 “Anh nghe nói khi học chính qui ở khoa em, Khúc Tiểu Uyển cũng là người có thành tích rất xuất sắc.”
 “Ừ, nếu giáo sư Trâu vẫn nhận nghiên cứu sinh, em cũng sẽ thi vào, may mắn có thể ở trường cùng anh mấy năm, anh nói xem thế nào?”
 Diêu Khởi Vân không nói gì, bên ngoài cánh cửa đóng chặt vọng đến tiếng động, hình như là tiếng lau chùi của cô Diêu, chiều nay từ lúc Tư Đồ Quyết vào phòng cậu đến giờ, những âm thanh lớn bé vọng đến dường như chưa bao giờ ngừng nghỉ.
 Tư Đồ Quyết hướng về ngoài cửa, nhăn mặt, Diêu Khởi Vân cười ngầm hiểu. Cậu nhìn thời gian, bỏ quyển sách trên tay xuống, kéo cô từ trên người mình dậy. “Đi, buồn bực ở đây cũng không có ý nghĩa gì cả, chúng ta ra ngoài đi.”
 “Thật sao?” Mắt Tư Đồ Quyết ánh lên sự ngạc nhiên. Phải biết rằng bình thường Diêu Khởi Vân không có việc gì thì rất ít ra ngoài đi dạo, lần này chủ động cùng cô ra ngoài ban ngày là lần đầu tiên phá lệ. Cô nhanh chóng sửa sang quần áo đầu tóc, rồi trước mặt cô Diêu cùng cậu ra ngoài.
 Tư Đồ Quyết đến cửa vẫn còn nghe tiếng cô Diêu ở phía sau lo lắng nói với Khởi Vân: “Các cháu vẫn còn đi sao, bây giờ không sớm nữa, mà bố mẹ nó hôm nay nói là sẽ về nhà ăn cơm.”
 Diêu Khởi Vân lại từ tốn trả lời: “Cháu biết rồi.”, rồi cùng Tư Đồ Quyết ra ngoài.
 Bọn họ ngồi xe bus, qua hơn mười trạm lên xuống xe bus. Cách xa nhà rồi họ mới bắt đầu nắm tay nhau. Chiếc xe bus kia đi về phía Tây thành phố không đông người lắm nhưng Tư Đồ Quyết kéo Diêu Khởi Vân đến hàng ghế cuối cùng. Xe càng rời xa thành phố náo nhiệt thì càng ít người còn lại trên xe, phong cảnh bên ngoài cũng càng lạ lẫm, Tư Đồ Quyết cũng không hỏi cậu muốn dẫn cô đi đâu, mục đích của cô chính là được dựa vào người cậu mãi mãi.
 Khi mặt trời bên ngoài cửa kính bắt đầu lặn, cô lén lút hôn môi cậu. Ban đầu cậu còn nhẹ nhàng né tránh, nắm chặt tay cô nói: “Đừng nghịch ngợm.” Nhưng khi mặt trời nơi cuối trời theo chiều chuyển từ màu da cam sang đỏ, chiếc xe bus chỉ còn lại vài hành khách thì bọn họ đã hôn nhau như không có ai ở đó, mãi đến khi xe đỗ ở điểm dừng, lái xe ho nhẹ một tiếng, Diêu Khởi Vân mới kéo Tư Đồ Quyết lao nhanh xuống xe.
 Đó là vùng đất mới khai phá không lâu ở Tây thành, con đường thẳng tắp và mênh mông dưới ánh trời chiều mùa thu như một bức tranh mờ ảo. Sinh ra và lớn lên ở thành phố này, Tư Đồ Quyết cũng cảm thấy rất kì lạ, vì thế mới nói: “Chúng ta đến đây làm gì?”
 “Không phải nói rồi sao, đi dạo một chút mà.” Diêu Khởi Vân vẫn đáp lại như cũ.
 Tư Đồ Quyết đá hòn sỏi trên dường, ngẩng đầu như vừa nghĩ ra điều gì đó: “Hay là em nhắm mắt lại, để anh dẫn em đi, xem anh dẫn em đi đâu?”
 Cô nói xong liền dừng bước, nhắm chặt mắt. Diêu Khởi Vân cúi đầu lấy tay quơ quơ trước mặt cô: “Thật không đấy, không được nhìn trộm nha.”
 “Không nhìn mà.”
 Tư Đồ Quyết lập tức cảm thấy Diêu Khởi Vân kéo tay cô, không biết vì sao không nhìn thấy nhưng cô lại cảm thấy bàn tay cậu cho cô một cảm giác kiên định, rất an tâm. Dưới sự dẫn dắt của Diêu Khởi Vân, bọn họ đi qua hai chỗ đường giao nhau, cuối cùng dừng lại ở một nơi. Diêu Khởi Vân bảo Tư Đồ Quyết đứng đó đợi cậu một chút, tiếp theo cô nghe thấy tiếng cậu và một người lạ cách đó vài mét khẽ nói chuyện với nhau. Tư Đồ Quyết tò mò không chịu được, lén lút hé mắt nhìn trộm, đó là một gian phòng thấp bé, trong góc phòng là một tấm biển bám đầy bụi, trên đó viết chữ “Bán và gia công ngọc”. Diêu Khởi Vân hình như móc tiền ra đưa cho người nào đó trong quán, người đó đem thứ đồ gì đó đưa cho cậu.
 Trước khi cậu quay người lại, Tư Đồ Quyết đã vội vàng nhắm chặt mắt, đợi đến khi cậu đến cạnh, cô hỏi đầy chờ mong: “Vừa nãy anh làm gì đấy?”
 Diêu Khởi Vân trả lời rất nhanh: “Không làm gì cả.”
 “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?” Cô chỉ có thể tiếp tục hỏi.
 “Về thôi.”
 Cậu thật sự nắm tay cô bước đi cứ như chưa có gì xảy ra vậy, Tư Đồ Quyết lúc này mới mặc kệ, buông tay, mở to mắt nói: “Anh lừa em, rõ ràng em thấy anh vừa mới cùng người ta giao dịch cái gì đó.”
 “Còn nói không nhìn trộm nữa.” Diêu Khởi Vân cười cười: “À, giao dịch em nói lúc nãy là anh đem bán em để đổi lấy đồ đấy.”
 Tư Đồ Quyết cũng học cậu, kéo dài giọng nói: “À, thì ra là vậy.” Lời của cô bỗng nhiên thành chất vấn, cô nhào về phía cái tay đang đặt phía sau của cậu: “Ít nhất em cũng có quyền xem anh bán em thì có thể đổi lấy thứ gì chứ?”
 Cậu né tránh, nhưng vẫn để cô lấy được. Tư Đồ Quyết mở cái gói sơ sài ấy ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc.
 Ông ngoại của Tư Đồ Quyết rất thích sưu tầm, và yêu nhất chính là đồ bằng ngọc. Chữ “Quyết” trong tên của cô kia cũng là do ông ngoại, nói là chiếc vòng ngọc bán khuyết. Theo lời ông ngoại nói, sinh con gái như ngọc thì không còn gì tốt hơn nữa, nhưng trăng tròn lại khuyết, ngọc đẹp dễ vỡ, lấy chữ “Quyết” kia cũng coi như để bù lấp lại, giống như những đứa trẻ ngày xưa được đặt tên xấu để dễ nuôi hơn, hi vọng cả đời cô sẽ suôn sẻ thuận lợi. Trong gia đình danh giá như này, Tư Đồ Quyết cũng có chút nhận biết về ngọc. Nhưng cô chỉ cần liếc mắt đã thấy chất liệu làm chiếc vòng ngọc kia không tốt, quả thật còn là loại ngọc gần như thấp kém nhất.
 Cô ức chế trong lòng, cầm chiếc vòng kia hướng về phía ánh sáng nơi chân trời: “Dùng em để đổi, vậy đương nhiên nó là bảo bối nghiêng nước nghiêng thành rồi, em muốn nhìn kỹ một chút.”
 Diêu Khởi Vân nghe vậy chế nhạo: “Tư Đồ Quyết à Tư Đồ Quyết, em quả là xem trọng mình đấy.”
 Khi nói chuyện, Tư Đồ Quyết đã cố gắng thành công nhét chiếc vòng nhỏ kia vào cổ tay, quơ quơ, thoả mãn nói: “Gắng gượng cũng vừa nha.”
 Diêu Khởi Vân lại cầm tay cô đã đeo chiếc vòng, kinh ngạc cười nói: “Em thật không khách khí, vậy cứ đeo như thế này sao?”
 “Đương nhiên.” Tư Đồ Quyết giật tay mình lại, nghiêng đầu hỏi: “Lẽ nào anh còn muốn đem chiếc vòng em đã bán mình mới có được này đi làm việc khác nữa sao? Có phải muốn giữ nó làm vật gia truyền của nhà họ Diêu, tặng cho chị Diêu tương lai không?”
 Diêu Khởi Vân gần như cười lên: “Không chừng anh cũng đang thực sự nghĩ như vậy, em đã biết điều thế thì mau trả lại anh đây.”
 “Nhưng vật liệu này giống như hòn đá anh đã lấy từ em mà.”
 “Sao em biết?”
 “Diêu Khởi Vân, anh còn có thể tìm được cái gì hơn ngọc vỡ này không?”
 “Rõ ràng là em ném đi mà. Anh nhặt được, đương nhiên là của anh rồi.”
 Hai tay cậu bắt chéo trước ngực, nhìn dáng vẻ nghẹn lời của cô. Tư Đồ Quyết dừng một chút, cúi đầu như vuốt ve chiếc vòng ngọc kia, tiếc rằng chiếc vòng ngọc kia quá nhỏ, đeo vào đã phải nghiến răng rồi thì muốn tháo ra không chỉ đơn giản như thế.
 Diêu Khởi Vân nhìn tay cô đang cố gắng nén xuống đã xuất hiện những vết hồng hồng, vội vàng nói: “Tư Đồ Quyết, em nhẹ nhàng thôi.”
 Tư Đồ Quyết đáng thương giơ tay đeo vòng ra trước mặt cậu: “Làm sao giờ, Diêu Khởi Vân, em lỡ đeo chiếc vòng của chị Diêu nhà anh rồi, kết quả không tháo ra được nữa. Nhà anh không có vòng gia truyền không được, hay là…anh cứ chém tay em đi?”
 Diêu Khởi Vân quay đầu nhìn ra hướng khác, một lúc sau mới phất tay, cố gắng nhịn cười: “Bỏ đi, nếu đã không tháo được… Vậy… vậy cho em đấy.”
 “Anh nói thật sao?” Tư Đồ Quyết cắn môi, túm cậu lại, không biết vì sao cậu không được tự nhiên quay đầu nhìn ra nơi xa.
 Nhưng lần này cô không dễ dàng bỏ qua như vậy, đuổi theo cậu nửa vòng rồi đứng trước mặt cậu, nhìn thẳng vào khuôn mặt dưới ánh nắng chiều cuối cùng đã đỏ lên.
 “Anh nói thật chứ, Diêu Khởi Vân?” Cô hỏi lại một lần nữa.
 Cậu cúi đầu không nói gì, một lúc sau mới chầm chậm gật đầu.
 Trước nay cậu chưa từng nói: Tư Đồ Quyết, anh yêu em.
 Dù trong lòng A Quyết không so bì nhưng trên miệng đã từng nói oán trách cậu vài lần.
 “Nói yêu em đi.” Cô kéo tay cậu, giọng điệu mang theo một chút kiêu ngạo và đanh đá: “Diêu Khởi Vân, mau nói anh yêu em đi.”
 Cậu đã từng thử nhiều lần, ba chữ đơn giản kia cứ đến miệng lại không biết sao không thốt ra dược. Lời ngọt ngào nói ra với người bình thường nghe rất dễ, nhưng trước mặt cô , trước mặt người cậu thật sự quan tâm, câu đó lại trở nên vô cùng khó khăn, ngay cả những lời liên quan dường như cũng yếu ớt, không có sức lực.
 Nhưng hiện tại không sao rồi, cô đã đeo chặt vật hứa hẹn của cậu trên tay rồi

Bình luận
720
× sticky