Trong ngôi nhà ở phố Helder, nơi mà Albert de Morcerf lúc ở Rome đã chọn làm điểm hẹn với bá tước Monte-Cristo, tất cả đều được dọn dẹp trong buổi sáng sớm ngày 21 tháng 5 để làm vinh dự cho lời nói của chàng trai.
Albert de Morcerf ở trong một tòa lầu nằm phía góc sân lớn. Phía bên kia sân là tòa nhà rộng rãi của ông bà bá tước de Morcerf.
Đã mười giờ, một vài người được Albert mời đến để đón bá tước Monte Cristo đã có mặt. ở đây có Lucien Debray, một chàng trai cao lớn tóc vàng, nước da tái, mắt màu xám và tự tin, anh ta là tùy viên ở văn phòng Bộ trưởng bộ nội vụ, và Beauchamp, nhà báo đáng gờm của tờ “Công Minh”.
Người hầu phòng vào báo có hai người khách mới..- ông de Château-Renaud! ông Maximilien Morrel!
– Morrel. – Albert thì thào vẻ ngạc nhiên.
Nhưng nói chưa dứt thì ông de Château-Renaud, một chàng bảnh trai ba mươi tuổi, quý tộc từ đầu đến chân, đã nắm lấy tay Albert:
– Bạn thân mến, cho phép tôi giới thiệu với bạn ông đại úy kỵ binh Maximilien, bạn tôi.
Người sĩ quan trẻ lịch sự nghiêng mình chào.
– Thưa ông, Albert nói với sự nhã nhặn trìu mến, ông là bạn của ông nam tước de Château-Renaud vậy xin cũng là bạn của chúng tôi.
– Kể chuyện về ông khách của ông đi. ông ấy ở đâu đến thế? ông đã gặp gỡ ông ta như thế nào?
– à, tôi đã ở Rome dự hội hóa trang.
– Chúng tôi biết chuyện ấy. – Beauchamp nói.
– Vâng, nhưng điều ông chưa biết là tôi bị bọn cướp bắt cóc đưa đến các hầm mộ Saint-Sébastien.
Tôi viết thư cho Franz rằng nếu anh ấy không đến kịp vào lúc sáu giờ sáng cùng với bốn ngàn đồng ê quy thì tên tướng cướp Luigi Vampa sẽ bắn vỡ sọ tôi.
– Nhưng Franz có đến với bốn ngàn ê quy không? Château-Renaud nói.
– Không, anh ta chỉ có đi cùng với ông khách mà tôi sắp giới thiệu với các anh. ông ta nói vài lời vào tai tên tướng cướp và tôi được tự do. Bọn chúng lại còn xin lỗi tôi nữa chứ.
– A, hóa ra là như vậy! Thế cái ông ấy có phải là bậc á-thánh không?
– Không, rất đơn giản chỉ là bá tước Monte Cristo.
– Nào Albert! Hãy xếp chuyện bọn cướp ý và cả chuyện bá tước Monte Cristo lại, Debray nói. Này đồng hồ đánh chuông mười giờ rưỡi rồi đấy! Hãy thú nhận rằng anh đã bị một cơn ác mộng rồi ta đi ăn thôi.
Nhưng tiếng ngân quả chuông đồng hồ chưa dứt thì cánh cửa đã mở ra và Germain thông báo:
– Đức ông bá tước Monte Cristo!
Bá tước xuất hiện ở ngưỡng cửa, ăn mặc cực kỳ đơn giản nhưng tất thảy đều tuyệt vời phong nhã và đều xuất xứ từ những nhà cung ứng lịch sự nhất. ông vừa mỉm cười vừa đi vào giữa phòng khách đến thẳng chỗ Albert lúc đó đang bước lại phía ông, vồn vã đưa tay ra bắt tay ông.
– Sự chính xác, Monte Cristo nói, là cách cư xử lịch thiệp của các bậc vua chúa. Nhưng dù có thiện chí đến đâu thì tính chính xác không phải bao giờ cũng là cách xử sự lịch thiệp của du khách được. Tuy nhiên, tôi mong rằng, tử tước.thân mến, xin ông lượng thứ cho hai hay ba giây chậm trễ mà vì thế tôi tin rằng mình đã xuất hiện muộn ở cuộc hẹn. Đi năm trăm dặm đường không thể nào tránh được một vài điều trái ý.
– Thưa bá tước, tôi đang thông báo cuộc viếng thăm của ngài với một số bạn bè của tôi, mời họ đến họp mặt nhân dịp ngài đã vui lòng đến thăm và tôi hân hạnh được giới thiệu các bạn tôi với ngài. Đó là bá tước de Château-Renaud, ông Lucien Debray, ông Beauchamp, và sau nữa là ông Maximilien Morrel.
Cho đến lúc ấy bá tước vẫn chào mọi người rất lịch sự nhưng lạnh nhạt, đến lúc nghe thấy cái tên này thì bá tước không kiềm chế được đã bước lên một bước và một sắc son phơn phớt hiện ra như một ánh chớp trên đôi má nhợt nhạt của ông.
– Thưa các ông, Albert nói, Germain báo cho tôi rằng bữa ăn đã sẵn sàng phục vụ các ngài.
Họ lặng lẽ đi sang phòng ăn. Ai ngồi vào chỗ nấy.
– Thưa các ông, bá tước nói lúc ngồi vào bàn, cho phép tôi nói lời tự thú thay cho lời xin lỗi về mọi ứng xử không hợp cách mà tôi có thể gây ra: tôi là người ngoại quốc mà lại ngoại quốc đến mức đây là lần đầu tôi đến Paris. Cho nên cuộc sống Pháp đối với tôi là hoàn toàn xa lạ và từ trước cho đến tận bây giờ tôi mới chỉ quen sống theo kiểu phương đông. Tôi xin các ông thứ lỗi cho nếu các ông thấy ở tôi có vài điều quá Thổ Nhĩ Kỳ, quá naples hay quá ả Rập.
Trình bày như vậy rồi, thì thưa các ông, xin mời.
– Xem ông ta nói như thế chứ! – Beauchamp thì thầm, hẳn phải là một đại quý tộc.
Và các vị khách bắt đầu dùng bữa.
– ông bảo rằng, thưa bá tước, ông vừa mới đến đây. Vậy ông tính chuyện chỗ ở thế nào?
– Tôi đã có chỗ ở hoàn toàn sẵn sàng. Tôi đã cử người hầu phòng đến trước và anh ta có nhiệm vụ mua cho tôi ngôi nhà ấy và bày biện đồ đạc cho nó.
– Như thế có phải là ông bảo ông có một người hầu phòng quen thuộc Paris rồi không? -Beauchamp reo lên như vậy.
– Đây cũng là lần đầu anh ta đến Pháp như tôi. Anh ta tên là Ali, người Nubie và anh ta bị câm. Monte Cristo đáp.
– Nhưng sao ông lại giao cho một người Nu-bie câm mua nhà ở Paris và trang bị đồ đạc cho ông? Morcef hỏi. Hắn sẽ làm mọi chuyện sai lạc hết, cái anh chàng khốn khổ đáng thương ấy.
– ông lầm rồi, thưa ông. Anh ta đến đây đã tám hôm rồi, anh ta đã chạy khắp thành phố và vì anh ta biết rõ những ý thích thất thường, những sở thích riêng và những nhu cầu của tôi.nên anh ta sẽ thu xếp mọi thứ cho tôi vừa ý.
Anh ta đã đón tôi trên đường và đưa cho tôi mảnh giấy này, đó là địa chỉ mới của tôi: ông cầm lấy.
– Champs-élysées, 30. – Morcerf đọc.
– A! Điều này quả thật rất vương giả đấy! -Beauchamp không nín được buột miệng nói.
– Như vậy, Beauchamp nói, là ngài đây có một ngôi nhà trang bị đầy đủ: ngài có một dinh thự ở Champs-élysées, những người hầu, người quản gia, ngài chỉ còn thiếu có mỗi một cô nhân tình.
– Tôi có nhiều hơn thứ đó, Monte Cristo nói: tôi có một cô nô lệ mua được ở Constanti-nople.
Việc này làm tôi phải trả khá đắt nhưng tôi chẳng phải bận tâm nữa.
Người ta đã chuyển sang ăn tráng miệng và hút xì gà từ lâu. Các khách mời đã bị bá tước chinh phục. Đó thực sự là một con người kỳ lạ nhất mà họ thấy trong đời.
– Bạn thân mến, Debray đứng dậy và nói, đã hai giờ rưỡi rồi, ông khách của bạn thật khả ái, nhưng bầu bạn có cao nhã đến mấy rồi cũng phải cáo biệt.
Đó là tín hiệu ra về: mọi người cùng đứng dậy và từ biệt Albert và bá tước Monte Cristo.
– Thưa bá tước, Maximilien Morrel nói, đây là danh thiếp của tôi. Tôi hy vọng rằng sẽ được hân hạnh đón tiếp ông ở số nhà 14 phố Meslay.
– Hãy tin chắc rằng thế nào tôi cũng sẽ đến, thưa ông, bá tước vừa nói vừa nghiêng mình.
Albert gọi người hầu phòng và sai đi báo cho ông bà de Morcerf về cuộc viếng thăm tiếp theo của bá tước de Monte Cristo.
Một lát sau đó, Monte Cristo giáp mặt với chính bá tước de Morcerf. Đó là một người đàn ông có lẽ trạc độ bốn mươi đến bốn lăm tuổi nhưng có vẻ ít nhất cũng phải năm mươi, ria mép và lông mày màu đen lại tương phản đến lạ kỳ với bộ tóc bạc cúp bốc theo kiểu nhà binh.
Monte Cristo thấy ông ta đến gặp mình mà chẳng bước lên bước nào, dường như chân ông bị đóng đinh chặt xuống ván sàn cũng như đôi mắt dán chặt vào mặt bá tước de Morcerf.
– Xin chào mừng ngài đã đến với chúng tôi.
Bá tước de Morcerf vừa mỉm cười vừa chào Monte Cristo.
Trong khi nói những lời chào đón này, bá tước de Morcerf chỉ một chiếc ghế bành mời Monte Cristo.
– Thật hân hạnh cho tôi, Monte Cristo nói, ngay từ lúc mới đến đã được tiếp kiến một người mà công trạng sánh kịp danh tiếng.
Viên tướng thích thú vì cung cách của bá tước..- Mẹ đây rồi! – Tử tước bỗng reo lên.
Đúng thế, Monte Cristo quay lại đã thấy bà de Morcerf ở lối vào phòng khách: đứng sững bất động và tái mặt, cánh tay bà đang tựa vào khung cửa rơi thõng xuống lúc Monte Cristo quay lại.
Bá tước đứng dậy và cúi rất thấp chào Mer-cédè s, đến lượt mình bà cũng cúi chào, lặng câm và trịnh trọng.
– Này, lạy Chúa, bà làm sao thế? Viên tướng hỏi. Có phải là hơi nóng ở phòng khách này làm bà khó chịu không?
– Mẹ ơi, mẹ khó chịu à? – Tử tước kêu lên và lao đến trước mặt Mercédès.
Nàng cảm ơn cả hai người bằng một nụ cười.
– Không, nàng nói, nhưng tôi có xúc động đôi chút khi gặp người mà tôi hàm ơn cứu mạng con trai tôi.
Bá tước lại nghiêng mình, anh còn tái mặt hơn cả Mercédès.
– Thưa bà, anh nói, ông bá tước và bà đã không tiếc lời khen tôi về một hành động bình thường. Nhưng tôi tiếc rằng buộc phải cáo biệt ông bà. Sáng nay vừa bước ra khỏi chiếc xe đi đường trường của tôi là vào cửa nhà ông, nơi ăn chốn ở của tôi ở Paris như thế nào tôi chưa rõ.
Mà ở đâu thì tôi cũng chỉ vừa mới được biết thôi. Đó là một băn khoăn nhỏ, tôi biết thế, nhưng tuy vậy cũng đáng kể.
– Vậy thì tôi không giữ ông ở lại đâu, thưa ông, bà bá tước vừa nói vừa rời phòng khách.
– Bá tước thân mến, Albert nói, xin ông vui lòng dùng chiếc xe hòm của tôi cho đến khi nào ngựa, xe của ông được trang bị xong.
– Cám ơn về sự ân cần chu đáo của ông, tử tước ạ, nhưng tôi đoán rằng người quản gia của tôi, ông Bertuccio đã kiếm được cho tôi một chiếc xe nào đó có thắng ngựa sẵn sàng.
Ra đến thềm quả nhiên Monte Cristo thấy có một chiếc xe đang đợi mình. Đó là một chiếc xe hòm lộng lẫy với đôi ngựa đẹp tuyệt trần mà mới hôm qua người chủ cũ còn chưa chịu bán với giá mười tám ngàn frăng.
Và Monte Cristo nhảy lên xe, cửa xe đóng lại sau lưng anh rồi xe chạy nước đại.
Ngôi nhà Ali đã chọn làm nơi ở trong thành phố cho Monte-Cristo thuộc dãy phải đường lên Champs-élysées. Người đánh xe còn chưa kịp gọi người canh cổng thì cánh cửa sắt đồ sộ đã quay trên các bản lề.
Khi chiếc xe đỗ lại, người quản gia đến gần và cung kính chào bá tước..- ông Bertuccio, bá tước nói, ngôi nhà này hoàn toàn hợp ý tôi. Nhưng tôi còn muốn mua một ngôi nhà ở ngoại ô Paris và ngay chiều nay tôi muốn xem cái tài sản mới này ở Auteuil. ông biết Auteuil chứ?
– Không, thưa ngài, người quản gia trả lời với một vẻ run run do căng thẳng thần kinh mà Monte Cristo là người am hiểu về nguồn cơn các xúc động đã quy kết một cách có lý là do lo ngại thái quá.
– Thật đáng tiếc, anh nói, nhưng thôi lên đường! ông đi cùng tôi.
– Đến Auteuil? Bertuccio kêu lên, màu da đồng trở nên gần như tím tái. Tôi ạ, đi đến Au-teuil à!
– Này, tôi hỏi ông, có gì đáng kinh ngạc khi ông đến Auteuil hả? Khi mà tôi sẽ ở nơi đó, chắc hẳn là ông phải đến đó rồi!
Bertuccio cúi đầu trước cái nhìn oai vệ của ông chủ rồi ông ta kính cẩn ngồi vào chiếc ghế dài đàng trước của chiếc xe.
Hai mươi phút sau họ đến Auteuil. Nỗi xúc động của người quản gia cứ tăng lên mãi.
– ông cho đậu xe ở phố La Fontaine số 28, bá tước vừa nói vừa hướng cái nhìn đăm đăm chẳng chút xót thương lên người quản gia đang tái mặt đi khi nhận lệnh này.
Trong khi đi đường đêm đã xuống. Chiếc xe đỗ lại trước nhà người gác cổng.
– Thế này là thế nào? – Hắn hỏi.
– Đây là ông chủ mới của anh. – Bertuccio nói.
– Phải, anh bạn ạ, – bá tước nói, tôi sẽ cố làm cho anh khỏi phải tiếc ông chủ cũ của mình.
– ồ! Thưa ông, người hầu nói, tôi chẳng phải tiếc gì lắm ông hầu tước de Saint-Méran, vì chúng tôi rất hiếm khi gặp ông ta.
– Hầu tước de Saint Méran! – Monte Cristo nhắc lại, nhưng hình như với tôi cái tên này không phải là không quen, hầu tước de Saint Méran… và ông làm ra vẻ lục lại trí nhớ.
– Một nhà quý tộc già, người hầu nói tiếp, ông ta có cô con gái độc nhất lấy ông biện lý hoàng gia de Villefort.
Monte-Cristo ngước nhìn bắt gặp Bertuccio lại còn tái xám hơn cả bức tường anh ta dựa vào cho khỏi ngã.
– Và người con gái này chết rồi phải không?
– Monte-Cristo hỏi; hình như tôi có nghe nói thế.
– Vâng, thưa ông, đã hai mươi mốt năm và từ đó chúng tôi chỉ gặp hầu tước có ba lần.
– Nào, bá tước bảo Bertuccio đang bị kích động dữ dội, ông hãy cầm lấy cái đèn rồi ta đi xem nhà. – Không! Không ạ! Bertuccio vừa kêu vừa bước tiếp dọc theo lối đi. Không, thưa ông, tôi không đi xa hơn đâu, điều này thật chẳng bình thường chút nào: đã tậu một ngôi nhà ở Paris, ông lại còn tậu đúng ngôi nhà này. Cứ như là ở Auteuil chẳng có ngôi nhà nào khác ngoài ngôi nhà của kẻ sát nhân!
– ồ! ồ! Monte Cristo vừa thốt lên vừa đột ngột dừng lại, ông nói gì thế? Nào, cố nhớ lại rồi kể chuyện này cho tôi nghe.
– Tôi chỉ mới kể chuyện ấy có một lần cho tu sĩ Basoni, trong lúc xưng tội; mà cũng chỉ kể một phần thôi. Sự việc đi ngược về tận năm 1815.
Tôi có người anh cả phục vụ hoàng đế. Người anh ấy cũng là người bạn độc nhất của tôi.
Một hôm, chúng tôi nhận được thư anh nói rằng quân đội bị giải giáp và anh sẽ trở về nhà, nếu tôi có ít tiền, anh xin tôi gửi đến Nimes cho anh đang ở nhà người chủ quán quen biết. Tôi yêu anh tôi tha thiết, tôi đã nói điều đó với ngài, thưa ngài, nên tôi quyết định không gửi tiền mà tự mình mang đến cho anh. Để chị dâu tôi là Assunta ở nhà, tôi lên đường đi Nimes. Đó là thời xảy ra những cuộc tàn sát nổi tiếng ở miền Nam. ở đó có hai hoặc ba trăm tên bất lương, chúng cắt cổ bất kỳ ai bị nghi là thân Bonaparte.
Khi đi vào Nimes tức là hoàn toàn bước đi trong máu, thấy xác chết ở khắp nơi: những kẻ sát nhân tập hợp thành bầy đã giết người, cướp phá, và đốt nhà.
Tôi chạy đến nhà người chủ quán. Chao ôi!
Anh tôi đã tới Nimes hôm trước và đã bị giết ngay ở cửa nhà người mà anh hỏi trọ.
– Thế lúc đó anh đã làm gì? Monte Cristo hỏi.
– Tôi đến gặp ông biện lý hoàng gia.
– Có phải viên biện lý hoàng gia này tên là Villefort không? – Monte Cristo hờ hững hỏi.
– Đúng thưa ngài.
“Thưa ông, tôi bảo hắn, anh tôi đã bị sát hại hôm qua trên đường phố và tôi đòi hỏi công lý.
“- ông muốn tôi làm gì trong việc này?
Người quan tòa trả lời.
“- Thưa ông, tôi nói, không phải là tôi cầu xin ông cho tôi. Tôi ấy à, tôi sẽ khóc hoặc tôi sẽ trả thù, có thế thôi; nhưng người anh đáng thương của tôi còn có một người vợ, chị tôi bây giờ không còn nguồn sống nào. Xin hãy cấp cho chị tôi một món tiền tuất nhỏ của chính phủ.
“- Mỗi cuộc cách mạng đều có những thảm họa của nó, ông Villefort đáp, anh của ông là nạn nhân của cuộc cách mạng này, và chính phủ không hề mang nợ gia đình ông về chuyện đó.
“- Cái gì? Thưa ông, tôi kêu lên, một ông quan tòa có thể nói với tôi như thế à! ông thấy.rằng giết anh tôi là phải à; Vậy thì tôi, tôi tuyên bố với ông một điều: đó là tôi sẽ giết ông, chính ông. Từ phút này tôi tuyên bố việc trả nợ máu.
Hãy giữ mình cẩn thận vì lần đầu tiên ta giáp mặt nhau tức là giờ cuối cùng của ông sẽ đến.” Và ngay lúc ấy, trước khi hắn kịp hết ngạc nhiên, tôi mở cửa ra và bỏ chạy.
Từ lúc đó, hắn không ra ngoài một mình nữa, nỗi sợ hãi ám ảnh hắn; hắn xin đổi nhiệm sở, và hắn được cử đến Versailles; nhưng tôi theo sát hắn.
Suốt ba tháng trời tôi rình de Villefort; suốt ba tháng trời không một bước nào, một cử động nào, một cuộc đi dạo nào của hắn mà không có con mắt của tôi theo hắn đến tận nơi. Cuối cùng tôi phát hiện ra hắn bí mật đến Auteuil: tôi lại theo hắn và thấy hắn đi vào căn nhà mà chúng ta đang có mặt ở đây; nhưng kỳ cục thay hắn vào bằng cái cửa nhỏ mà ông thấy ở đàng kia.
Đó là chỗ mà tôi phải gài bẫy.
Một buổi tối, trong khi nhìn qua tường tôi thấy một thiếu phụ trẻ và đẹp đi dạo một mình trong khu vườn này. Thực ra cô ta đợi Villefort.
Lúc cô ta đến khá gần chỗ tôi, tôi nhận thấy cô ta có mang.
Một buổi tối khi tôi quan sát ngôi nhà, trong khi đợi lúc thuận tiện để trả thù, tôi thấy một người hầu đi ra một giờ đồng hồ sau hắn trở về cùng với Villefort. Cơ hội thật tốt: tôi rút con dao trong túi ra, nhảy qua tường và ẩn vào trong vườn.
Hai giờ đồng hồ trôi qua. Rất nhiều lần tôi tưởng như nghe thấy tiếng rên rỉ suốt trong quãng thời gian ấy. Đồng hồ đánh nửa đêm. Giữa lúc tiếng chuông cuối cùng còn rung lên sầu thảm và vang động thì cửa mở ra và Villefort đi thẳng đến chỗ tôi; hắn dừng lại ở rìa một lùm cây, đảo mắt nhìn quanh mình rồi bắt đầu đào một cái hố. Tôi nhận ra rằng hắn mang theo một cái hòm nhỏ. Tôi để cho hắn đặt cái hòm xuống hố rồi lấp đất lên trên. Lúc đó tôi mới nhảy bổ vào hắn và đâm hắn một nhát dao vào ngực trong khi nói với hắn rằng: “Ta là Giovanni Bertuccio!
Cái chết của mày là để trả thù cho anh tao, kho báu của mày là cho bà vợ góa bụa của anh tao:
cuộc trả thù còn hoàn hảo hơn cả điều tao mong muốn”.
Hắn ngã xuống không kêu được một tiếng:
tôi cảm thấy máu của hắn chảy chứa chan, bắn tóe vào tôi nóng hổi.
Tôi vớ lấy cái hòm rồi chạy ra tận sông, tôi ngồi trên sườn đê và nậy khóa bằng con dao của mình. Một đứa trẻ vừa mới đẻ được quấn trong cái tã bằng vải lanh mịn, mặt nó nhuốm màu tía,.đôi tay tím ngắt cho thấy rằng nó đã lâm vào tình trạng không chống chọi nổi sự ngạt thở; tuy nhiên tôi cảm thấy có nhịp đập khẽ ở vùng tim; thế là tôi liền hà hơi vào phổi cho nó. Sau mười lăm phút cố gắng phi thường tôi thấy nó thở, và tôi nghe thấy một tiếng khóc buột ra từ ngực nó.
– Vậy ông làm gì đứa trẻ ấy? Monte Cristo hỏi.
– Tôi biết ở Paris có một nhà tế bần có nhận các tạo vật đáng thương này. Sau khi đã đề phòng cẩn thận bằng cách rọc cái tã làm đôi sao cho một trong hai chữ tên đánh dấu cái tã còn quấn quanh mình đứa trẻ, tôi đặt gánh nặng của mình xuống, giật chuông rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Mười lăm ngày sau tôi về nhà và giải thích toàn bộ câu chuyện cho Assunta. Tôi đưa cho chị nửa cái tã mà tôi đã giữ lại, để đòi nhận lại đứa trẻ khi chúng tôi khấm khá hơn.
Nửa muốn xua tan những hoài niệm vẫn ám ảnh tôi nửa muốn chu cấp cho những nhu cầu của người quả phụ đáng thương, tôi hăng hái quay lại với nghề buôn lậu của tôi. Những chuyến đi của tôi ngày càng kéo dài hơn, ngày càng sinh lợi nhiều hơn. Assunta làm việc nội trợ và cái tài sản nhỏ bé của chúng tôi cứ tăng lên. Một hôm, sau chuyến đi sáu tuần tôi trở về, khi bước vào nhà tôi kinh ngạc thấy một cái nôi trong có đứa trẻ độ bảy tám tháng. Tôi thốt lên một tiếng kêu mừng rỡ. Assunta đã nhân lúc tôi vắng nhà, đem theo nửa cái tã, đi Paris đòi lại đứa trẻ. Assunta đã đặt tên cho nó là Benedetto.
– Vậy là ông đã sung sướng quá. Bá tước nói.
– Chao ôi! Từ lúc nó còn nhỏ tuổi, nó đã tỏ ra là đứa tệ nhất của đám vô lại trong làng.
Chưa đầy mười một tuổi mà tất cả đám bạn bè của nó đều được chọn trong đám thanh niên hai mươi, những kẻ xấu xa nhất vùng và tòa án cũng đã phải cảnh cáo chúng tôi.
– Đứa bé hay thật! Monte Cristo lẩm bẩm.
Rồi sau nó ra sao?
– Benedetto đã lợi dụng một chuyến tôi đi vắng mà cuỗm sạch tiền dành dụm được của As-sunta sau khi tra khảo mẹ. Từ hôm ấy, tôi không hề gặp lại nó mà thậm chí chẳng nghe nói gì về nó. Giờ đây, ông quản gia vừa nói tiếp vừa cúi đầu, ông đã biết hết, thưa ông bá tước..
Trong ngôi nhà ở phố Helder, nơi mà Albert de Morcerf lúc ở Rome đã chọn làm điểm hẹn với bá tước Monte-Cristo, tất cả đều được dọn dẹp trong buổi sáng sớm ngày 21 tháng 5 để làm vinh dự cho lời nói của chàng trai.
Albert de Morcerf ở trong một tòa lầu nằm phía góc sân lớn. Phía bên kia sân là tòa nhà rộng rãi của ông bà bá tước de Morcerf.
Đã mười giờ, một vài người được Albert mời đến để đón bá tước Monte Cristo đã có mặt. ở đây có Lucien Debray, một chàng trai cao lớn tóc vàng, nước da tái, mắt màu xám và tự tin, anh ta là tùy viên ở văn phòng Bộ trưởng bộ nội vụ, và Beauchamp, nhà báo đáng gờm của tờ “Công Minh”.
Người hầu phòng vào báo có hai người khách mới..- ông de Château-Renaud! ông Maximilien Morrel!
– Morrel. – Albert thì thào vẻ ngạc nhiên.
Nhưng nói chưa dứt thì ông de Château-Renaud, một chàng bảnh trai ba mươi tuổi, quý tộc từ đầu đến chân, đã nắm lấy tay Albert:
– Bạn thân mến, cho phép tôi giới thiệu với bạn ông đại úy kỵ binh Maximilien, bạn tôi.
Người sĩ quan trẻ lịch sự nghiêng mình chào.
– Thưa ông, Albert nói với sự nhã nhặn trìu mến, ông là bạn của ông nam tước de Château-Renaud vậy xin cũng là bạn của chúng tôi.
– Kể chuyện về ông khách của ông đi. ông ấy ở đâu đến thế? ông đã gặp gỡ ông ta như thế nào?
– à, tôi đã ở Rome dự hội hóa trang.
– Chúng tôi biết chuyện ấy. – Beauchamp nói.
– Vâng, nhưng điều ông chưa biết là tôi bị bọn cướp bắt cóc đưa đến các hầm mộ Saint-Sébastien.
Tôi viết thư cho Franz rằng nếu anh ấy không đến kịp vào lúc sáu giờ sáng cùng với bốn ngàn đồng ê quy thì tên tướng cướp Luigi Vampa sẽ bắn vỡ sọ tôi.
– Nhưng Franz có đến với bốn ngàn ê quy không? Château-Renaud nói.
– Không, anh ta chỉ có đi cùng với ông khách mà tôi sắp giới thiệu với các anh. ông ta nói vài lời vào tai tên tướng cướp và tôi được tự do. Bọn chúng lại còn xin lỗi tôi nữa chứ.
– A, hóa ra là như vậy! Thế cái ông ấy có phải là bậc á-thánh không?
– Không, rất đơn giản chỉ là bá tước Monte Cristo.
– Nào Albert! Hãy xếp chuyện bọn cướp ý và cả chuyện bá tước Monte Cristo lại, Debray nói. Này đồng hồ đánh chuông mười giờ rưỡi rồi đấy! Hãy thú nhận rằng anh đã bị một cơn ác mộng rồi ta đi ăn thôi.
Nhưng tiếng ngân quả chuông đồng hồ chưa dứt thì cánh cửa đã mở ra và Germain thông báo:
– Đức ông bá tước Monte Cristo!
Bá tước xuất hiện ở ngưỡng cửa, ăn mặc cực kỳ đơn giản nhưng tất thảy đều tuyệt vời phong nhã và đều xuất xứ từ những nhà cung ứng lịch sự nhất. ông vừa mỉm cười vừa đi vào giữa phòng khách đến thẳng chỗ Albert lúc đó đang bước lại phía ông, vồn vã đưa tay ra bắt tay ông.
– Sự chính xác, Monte Cristo nói, là cách cư xử lịch thiệp của các bậc vua chúa. Nhưng dù có thiện chí đến đâu thì tính chính xác không phải bao giờ cũng là cách xử sự lịch thiệp của du khách được. Tuy nhiên, tôi mong rằng, tử tước.thân mến, xin ông lượng thứ cho hai hay ba giây chậm trễ mà vì thế tôi tin rằng mình đã xuất hiện muộn ở cuộc hẹn. Đi năm trăm dặm đường không thể nào tránh được một vài điều trái ý.
– Thưa bá tước, tôi đang thông báo cuộc viếng thăm của ngài với một số bạn bè của tôi, mời họ đến họp mặt nhân dịp ngài đã vui lòng đến thăm và tôi hân hạnh được giới thiệu các bạn tôi với ngài. Đó là bá tước de Château-Renaud, ông Lucien Debray, ông Beauchamp, và sau nữa là ông Maximilien Morrel.
Cho đến lúc ấy bá tước vẫn chào mọi người rất lịch sự nhưng lạnh nhạt, đến lúc nghe thấy cái tên này thì bá tước không kiềm chế được đã bước lên một bước và một sắc son phơn phớt hiện ra như một ánh chớp trên đôi má nhợt nhạt của ông.
– Thưa các ông, Albert nói, Germain báo cho tôi rằng bữa ăn đã sẵn sàng phục vụ các ngài.
Họ lặng lẽ đi sang phòng ăn. Ai ngồi vào chỗ nấy.
– Thưa các ông, bá tước nói lúc ngồi vào bàn, cho phép tôi nói lời tự thú thay cho lời xin lỗi về mọi ứng xử không hợp cách mà tôi có thể gây ra: tôi là người ngoại quốc mà lại ngoại quốc đến mức đây là lần đầu tôi đến Paris. Cho nên cuộc sống Pháp đối với tôi là hoàn toàn xa lạ và từ trước cho đến tận bây giờ tôi mới chỉ quen sống theo kiểu phương đông. Tôi xin các ông thứ lỗi cho nếu các ông thấy ở tôi có vài điều quá Thổ Nhĩ Kỳ, quá naples hay quá ả Rập.
Trình bày như vậy rồi, thì thưa các ông, xin mời.
– Xem ông ta nói như thế chứ! – Beauchamp thì thầm, hẳn phải là một đại quý tộc.
Và các vị khách bắt đầu dùng bữa.
– ông bảo rằng, thưa bá tước, ông vừa mới đến đây. Vậy ông tính chuyện chỗ ở thế nào?
– Tôi đã có chỗ ở hoàn toàn sẵn sàng. Tôi đã cử người hầu phòng đến trước và anh ta có nhiệm vụ mua cho tôi ngôi nhà ấy và bày biện đồ đạc cho nó.
– Như thế có phải là ông bảo ông có một người hầu phòng quen thuộc Paris rồi không? -Beauchamp reo lên như vậy.
– Đây cũng là lần đầu anh ta đến Pháp như tôi. Anh ta tên là Ali, người Nubie và anh ta bị câm. Monte Cristo đáp.
– Nhưng sao ông lại giao cho một người Nu-bie câm mua nhà ở Paris và trang bị đồ đạc cho ông? Morcef hỏi. Hắn sẽ làm mọi chuyện sai lạc hết, cái anh chàng khốn khổ đáng thương ấy.
– ông lầm rồi, thưa ông. Anh ta đến đây đã tám hôm rồi, anh ta đã chạy khắp thành phố và vì anh ta biết rõ những ý thích thất thường, những sở thích riêng và những nhu cầu của tôi.nên anh ta sẽ thu xếp mọi thứ cho tôi vừa ý.
Anh ta đã đón tôi trên đường và đưa cho tôi mảnh giấy này, đó là địa chỉ mới của tôi: ông cầm lấy.
– Champs-élysées, 30. – Morcerf đọc.
– A! Điều này quả thật rất vương giả đấy! -Beauchamp không nín được buột miệng nói.
– Như vậy, Beauchamp nói, là ngài đây có một ngôi nhà trang bị đầy đủ: ngài có một dinh thự ở Champs-élysées, những người hầu, người quản gia, ngài chỉ còn thiếu có mỗi một cô nhân tình.
– Tôi có nhiều hơn thứ đó, Monte Cristo nói: tôi có một cô nô lệ mua được ở Constanti-nople.
Việc này làm tôi phải trả khá đắt nhưng tôi chẳng phải bận tâm nữa.
Người ta đã chuyển sang ăn tráng miệng và hút xì gà từ lâu. Các khách mời đã bị bá tước chinh phục. Đó thực sự là một con người kỳ lạ nhất mà họ thấy trong đời.
– Bạn thân mến, Debray đứng dậy và nói, đã hai giờ rưỡi rồi, ông khách của bạn thật khả ái, nhưng bầu bạn có cao nhã đến mấy rồi cũng phải cáo biệt.
Đó là tín hiệu ra về: mọi người cùng đứng dậy và từ biệt Albert và bá tước Monte Cristo.
– Thưa bá tước, Maximilien Morrel nói, đây là danh thiếp của tôi. Tôi hy vọng rằng sẽ được hân hạnh đón tiếp ông ở số nhà 14 phố Meslay.
– Hãy tin chắc rằng thế nào tôi cũng sẽ đến, thưa ông, bá tước vừa nói vừa nghiêng mình.
Albert gọi người hầu phòng và sai đi báo cho ông bà de Morcerf về cuộc viếng thăm tiếp theo của bá tước de Monte Cristo.
Một lát sau đó, Monte Cristo giáp mặt với chính bá tước de Morcerf. Đó là một người đàn ông có lẽ trạc độ bốn mươi đến bốn lăm tuổi nhưng có vẻ ít nhất cũng phải năm mươi, ria mép và lông mày màu đen lại tương phản đến lạ kỳ với bộ tóc bạc cúp bốc theo kiểu nhà binh.
Monte Cristo thấy ông ta đến gặp mình mà chẳng bước lên bước nào, dường như chân ông bị đóng đinh chặt xuống ván sàn cũng như đôi mắt dán chặt vào mặt bá tước de Morcerf.
– Xin chào mừng ngài đã đến với chúng tôi.
Bá tước de Morcerf vừa mỉm cười vừa chào Monte Cristo.
Trong khi nói những lời chào đón này, bá tước de Morcerf chỉ một chiếc ghế bành mời Monte Cristo.
– Thật hân hạnh cho tôi, Monte Cristo nói, ngay từ lúc mới đến đã được tiếp kiến một người mà công trạng sánh kịp danh tiếng.
Viên tướng thích thú vì cung cách của bá tước..- Mẹ đây rồi! – Tử tước bỗng reo lên.
Đúng thế, Monte Cristo quay lại đã thấy bà de Morcerf ở lối vào phòng khách: đứng sững bất động và tái mặt, cánh tay bà đang tựa vào khung cửa rơi thõng xuống lúc Monte Cristo quay lại.
Bá tước đứng dậy và cúi rất thấp chào Mer-cédè s, đến lượt mình bà cũng cúi chào, lặng câm và trịnh trọng.
– Này, lạy Chúa, bà làm sao thế? Viên tướng hỏi. Có phải là hơi nóng ở phòng khách này làm bà khó chịu không?
– Mẹ ơi, mẹ khó chịu à? – Tử tước kêu lên và lao đến trước mặt Mercédès.
Nàng cảm ơn cả hai người bằng một nụ cười.
– Không, nàng nói, nhưng tôi có xúc động đôi chút khi gặp người mà tôi hàm ơn cứu mạng con trai tôi.
Bá tước lại nghiêng mình, anh còn tái mặt hơn cả Mercédès.
– Thưa bà, anh nói, ông bá tước và bà đã không tiếc lời khen tôi về một hành động bình thường. Nhưng tôi tiếc rằng buộc phải cáo biệt ông bà. Sáng nay vừa bước ra khỏi chiếc xe đi đường trường của tôi là vào cửa nhà ông, nơi ăn chốn ở của tôi ở Paris như thế nào tôi chưa rõ.
Mà ở đâu thì tôi cũng chỉ vừa mới được biết thôi. Đó là một băn khoăn nhỏ, tôi biết thế, nhưng tuy vậy cũng đáng kể.
– Vậy thì tôi không giữ ông ở lại đâu, thưa ông, bà bá tước vừa nói vừa rời phòng khách.
– Bá tước thân mến, Albert nói, xin ông vui lòng dùng chiếc xe hòm của tôi cho đến khi nào ngựa, xe của ông được trang bị xong.
– Cám ơn về sự ân cần chu đáo của ông, tử tước ạ, nhưng tôi đoán rằng người quản gia của tôi, ông Bertuccio đã kiếm được cho tôi một chiếc xe nào đó có thắng ngựa sẵn sàng.
Ra đến thềm quả nhiên Monte Cristo thấy có một chiếc xe đang đợi mình. Đó là một chiếc xe hòm lộng lẫy với đôi ngựa đẹp tuyệt trần mà mới hôm qua người chủ cũ còn chưa chịu bán với giá mười tám ngàn frăng.
Và Monte Cristo nhảy lên xe, cửa xe đóng lại sau lưng anh rồi xe chạy nước đại.
Ngôi nhà Ali đã chọn làm nơi ở trong thành phố cho Monte-Cristo thuộc dãy phải đường lên Champs-élysées. Người đánh xe còn chưa kịp gọi người canh cổng thì cánh cửa sắt đồ sộ đã quay trên các bản lề.
Khi chiếc xe đỗ lại, người quản gia đến gần và cung kính chào bá tước..- ông Bertuccio, bá tước nói, ngôi nhà này hoàn toàn hợp ý tôi. Nhưng tôi còn muốn mua một ngôi nhà ở ngoại ô Paris và ngay chiều nay tôi muốn xem cái tài sản mới này ở Auteuil. ông biết Auteuil chứ?
– Không, thưa ngài, người quản gia trả lời với một vẻ run run do căng thẳng thần kinh mà Monte Cristo là người am hiểu về nguồn cơn các xúc động đã quy kết một cách có lý là do lo ngại thái quá.
– Thật đáng tiếc, anh nói, nhưng thôi lên đường! ông đi cùng tôi.
– Đến Auteuil? Bertuccio kêu lên, màu da đồng trở nên gần như tím tái. Tôi ạ, đi đến Au-teuil à!
– Này, tôi hỏi ông, có gì đáng kinh ngạc khi ông đến Auteuil hả? Khi mà tôi sẽ ở nơi đó, chắc hẳn là ông phải đến đó rồi!
Bertuccio cúi đầu trước cái nhìn oai vệ của ông chủ rồi ông ta kính cẩn ngồi vào chiếc ghế dài đàng trước của chiếc xe.
Hai mươi phút sau họ đến Auteuil. Nỗi xúc động của người quản gia cứ tăng lên mãi.
– ông cho đậu xe ở phố La Fontaine số 28, bá tước vừa nói vừa hướng cái nhìn đăm đăm chẳng chút xót thương lên người quản gia đang tái mặt đi khi nhận lệnh này.
Trong khi đi đường đêm đã xuống. Chiếc xe đỗ lại trước nhà người gác cổng.
– Thế này là thế nào? – Hắn hỏi.
– Đây là ông chủ mới của anh. – Bertuccio nói.
– Phải, anh bạn ạ, – bá tước nói, tôi sẽ cố làm cho anh khỏi phải tiếc ông chủ cũ của mình.
– ồ! Thưa ông, người hầu nói, tôi chẳng phải tiếc gì lắm ông hầu tước de Saint-Méran, vì chúng tôi rất hiếm khi gặp ông ta.
– Hầu tước de Saint Méran! – Monte Cristo nhắc lại, nhưng hình như với tôi cái tên này không phải là không quen, hầu tước de Saint Méran… và ông làm ra vẻ lục lại trí nhớ.
– Một nhà quý tộc già, người hầu nói tiếp, ông ta có cô con gái độc nhất lấy ông biện lý hoàng gia de Villefort.
Monte-Cristo ngước nhìn bắt gặp Bertuccio lại còn tái xám hơn cả bức tường anh ta dựa vào cho khỏi ngã.
– Và người con gái này chết rồi phải không?
– Monte-Cristo hỏi; hình như tôi có nghe nói thế.
– Vâng, thưa ông, đã hai mươi mốt năm và từ đó chúng tôi chỉ gặp hầu tước có ba lần.
– Nào, bá tước bảo Bertuccio đang bị kích động dữ dội, ông hãy cầm lấy cái đèn rồi ta đi xem nhà. – Không! Không ạ! Bertuccio vừa kêu vừa bước tiếp dọc theo lối đi. Không, thưa ông, tôi không đi xa hơn đâu, điều này thật chẳng bình thường chút nào: đã tậu một ngôi nhà ở Paris, ông lại còn tậu đúng ngôi nhà này. Cứ như là ở Auteuil chẳng có ngôi nhà nào khác ngoài ngôi nhà của kẻ sát nhân!
– ồ! ồ! Monte Cristo vừa thốt lên vừa đột ngột dừng lại, ông nói gì thế? Nào, cố nhớ lại rồi kể chuyện này cho tôi nghe.
– Tôi chỉ mới kể chuyện ấy có một lần cho tu sĩ Basoni, trong lúc xưng tội; mà cũng chỉ kể một phần thôi. Sự việc đi ngược về tận năm 1815.
Tôi có người anh cả phục vụ hoàng đế. Người anh ấy cũng là người bạn độc nhất của tôi.
Một hôm, chúng tôi nhận được thư anh nói rằng quân đội bị giải giáp và anh sẽ trở về nhà, nếu tôi có ít tiền, anh xin tôi gửi đến Nimes cho anh đang ở nhà người chủ quán quen biết. Tôi yêu anh tôi tha thiết, tôi đã nói điều đó với ngài, thưa ngài, nên tôi quyết định không gửi tiền mà tự mình mang đến cho anh. Để chị dâu tôi là Assunta ở nhà, tôi lên đường đi Nimes. Đó là thời xảy ra những cuộc tàn sát nổi tiếng ở miền Nam. ở đó có hai hoặc ba trăm tên bất lương, chúng cắt cổ bất kỳ ai bị nghi là thân Bonaparte.
Khi đi vào Nimes tức là hoàn toàn bước đi trong máu, thấy xác chết ở khắp nơi: những kẻ sát nhân tập hợp thành bầy đã giết người, cướp phá, và đốt nhà.
Tôi chạy đến nhà người chủ quán. Chao ôi!
Anh tôi đã tới Nimes hôm trước và đã bị giết ngay ở cửa nhà người mà anh hỏi trọ.
– Thế lúc đó anh đã làm gì? Monte Cristo hỏi.
– Tôi đến gặp ông biện lý hoàng gia.
– Có phải viên biện lý hoàng gia này tên là Villefort không? – Monte Cristo hờ hững hỏi.
– Đúng thưa ngài.
“Thưa ông, tôi bảo hắn, anh tôi đã bị sát hại hôm qua trên đường phố và tôi đòi hỏi công lý.
“- ông muốn tôi làm gì trong việc này?
Người quan tòa trả lời.
“- Thưa ông, tôi nói, không phải là tôi cầu xin ông cho tôi. Tôi ấy à, tôi sẽ khóc hoặc tôi sẽ trả thù, có thế thôi; nhưng người anh đáng thương của tôi còn có một người vợ, chị tôi bây giờ không còn nguồn sống nào. Xin hãy cấp cho chị tôi một món tiền tuất nhỏ của chính phủ.
“- Mỗi cuộc cách mạng đều có những thảm họa của nó, ông Villefort đáp, anh của ông là nạn nhân của cuộc cách mạng này, và chính phủ không hề mang nợ gia đình ông về chuyện đó.
“- Cái gì? Thưa ông, tôi kêu lên, một ông quan tòa có thể nói với tôi như thế à! ông thấy.rằng giết anh tôi là phải à; Vậy thì tôi, tôi tuyên bố với ông một điều: đó là tôi sẽ giết ông, chính ông. Từ phút này tôi tuyên bố việc trả nợ máu.
Hãy giữ mình cẩn thận vì lần đầu tiên ta giáp mặt nhau tức là giờ cuối cùng của ông sẽ đến.” Và ngay lúc ấy, trước khi hắn kịp hết ngạc nhiên, tôi mở cửa ra và bỏ chạy.
Từ lúc đó, hắn không ra ngoài một mình nữa, nỗi sợ hãi ám ảnh hắn; hắn xin đổi nhiệm sở, và hắn được cử đến Versailles; nhưng tôi theo sát hắn.
Suốt ba tháng trời tôi rình de Villefort; suốt ba tháng trời không một bước nào, một cử động nào, một cuộc đi dạo nào của hắn mà không có con mắt của tôi theo hắn đến tận nơi. Cuối cùng tôi phát hiện ra hắn bí mật đến Auteuil: tôi lại theo hắn và thấy hắn đi vào căn nhà mà chúng ta đang có mặt ở đây; nhưng kỳ cục thay hắn vào bằng cái cửa nhỏ mà ông thấy ở đàng kia.
Đó là chỗ mà tôi phải gài bẫy.
Một buổi tối, trong khi nhìn qua tường tôi thấy một thiếu phụ trẻ và đẹp đi dạo một mình trong khu vườn này. Thực ra cô ta đợi Villefort.
Lúc cô ta đến khá gần chỗ tôi, tôi nhận thấy cô ta có mang.
Một buổi tối khi tôi quan sát ngôi nhà, trong khi đợi lúc thuận tiện để trả thù, tôi thấy một người hầu đi ra một giờ đồng hồ sau hắn trở về cùng với Villefort. Cơ hội thật tốt: tôi rút con dao trong túi ra, nhảy qua tường và ẩn vào trong vườn.
Hai giờ đồng hồ trôi qua. Rất nhiều lần tôi tưởng như nghe thấy tiếng rên rỉ suốt trong quãng thời gian ấy. Đồng hồ đánh nửa đêm. Giữa lúc tiếng chuông cuối cùng còn rung lên sầu thảm và vang động thì cửa mở ra và Villefort đi thẳng đến chỗ tôi; hắn dừng lại ở rìa một lùm cây, đảo mắt nhìn quanh mình rồi bắt đầu đào một cái hố. Tôi nhận ra rằng hắn mang theo một cái hòm nhỏ. Tôi để cho hắn đặt cái hòm xuống hố rồi lấp đất lên trên. Lúc đó tôi mới nhảy bổ vào hắn và đâm hắn một nhát dao vào ngực trong khi nói với hắn rằng: “Ta là Giovanni Bertuccio!
Cái chết của mày là để trả thù cho anh tao, kho báu của mày là cho bà vợ góa bụa của anh tao:
cuộc trả thù còn hoàn hảo hơn cả điều tao mong muốn”.
Hắn ngã xuống không kêu được một tiếng:
tôi cảm thấy máu của hắn chảy chứa chan, bắn tóe vào tôi nóng hổi.
Tôi vớ lấy cái hòm rồi chạy ra tận sông, tôi ngồi trên sườn đê và nậy khóa bằng con dao của mình. Một đứa trẻ vừa mới đẻ được quấn trong cái tã bằng vải lanh mịn, mặt nó nhuốm màu tía,.đôi tay tím ngắt cho thấy rằng nó đã lâm vào tình trạng không chống chọi nổi sự ngạt thở; tuy nhiên tôi cảm thấy có nhịp đập khẽ ở vùng tim; thế là tôi liền hà hơi vào phổi cho nó. Sau mười lăm phút cố gắng phi thường tôi thấy nó thở, và tôi nghe thấy một tiếng khóc buột ra từ ngực nó.
– Vậy ông làm gì đứa trẻ ấy? Monte Cristo hỏi.
– Tôi biết ở Paris có một nhà tế bần có nhận các tạo vật đáng thương này. Sau khi đã đề phòng cẩn thận bằng cách rọc cái tã làm đôi sao cho một trong hai chữ tên đánh dấu cái tã còn quấn quanh mình đứa trẻ, tôi đặt gánh nặng của mình xuống, giật chuông rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Mười lăm ngày sau tôi về nhà và giải thích toàn bộ câu chuyện cho Assunta. Tôi đưa cho chị nửa cái tã mà tôi đã giữ lại, để đòi nhận lại đứa trẻ khi chúng tôi khấm khá hơn.
Nửa muốn xua tan những hoài niệm vẫn ám ảnh tôi nửa muốn chu cấp cho những nhu cầu của người quả phụ đáng thương, tôi hăng hái quay lại với nghề buôn lậu của tôi. Những chuyến đi của tôi ngày càng kéo dài hơn, ngày càng sinh lợi nhiều hơn. Assunta làm việc nội trợ và cái tài sản nhỏ bé của chúng tôi cứ tăng lên. Một hôm, sau chuyến đi sáu tuần tôi trở về, khi bước vào nhà tôi kinh ngạc thấy một cái nôi trong có đứa trẻ độ bảy tám tháng. Tôi thốt lên một tiếng kêu mừng rỡ. Assunta đã nhân lúc tôi vắng nhà, đem theo nửa cái tã, đi Paris đòi lại đứa trẻ. Assunta đã đặt tên cho nó là Benedetto.
– Vậy là ông đã sung sướng quá. Bá tước nói.
– Chao ôi! Từ lúc nó còn nhỏ tuổi, nó đã tỏ ra là đứa tệ nhất của đám vô lại trong làng.
Chưa đầy mười một tuổi mà tất cả đám bạn bè của nó đều được chọn trong đám thanh niên hai mươi, những kẻ xấu xa nhất vùng và tòa án cũng đã phải cảnh cáo chúng tôi.
– Đứa bé hay thật! Monte Cristo lẩm bẩm.
Rồi sau nó ra sao?
– Benedetto đã lợi dụng một chuyến tôi đi vắng mà cuỗm sạch tiền dành dụm được của As-sunta sau khi tra khảo mẹ. Từ hôm ấy, tôi không hề gặp lại nó mà thậm chí chẳng nghe nói gì về nó. Giờ đây, ông quản gia vừa nói tiếp vừa cúi đầu, ông đã biết hết, thưa ông bá tước..