Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Năm Sau

Chương 7

Tác giả: Guillaume Musso

– Hồi mới lớn, tôi rất ghét bị mẹ lục lọi đó.

Dù vô cùng lo lắng nhưng Nikki vẫn kiên quyết không chấp nhận việc lục soát chốn riêng tư của con trai.

– Thế anh có lục soát phòng của Camille không?

– Mỗi tuần một lần, Sebastian trả lời không mảy may xúc động.

– Anh đúng là có vấn đề rất rất lớn đấy…

Có thể, nhưng chí ít con bé không mất tích, anh đắc thắng nghĩ trong lúc bắt tay vào việc.

Phòng của Jeremy khá rộng rãi nhờ hình dạng đặc biệt của nhà máy cũ này. Nó hơi giống hang ổ của một tên geek[1] chìm giữa đống lộn xộn vui mắt. Trên tường ghim đầy áp phích các bộ phim về các tín ngưỡng: Trở lại thời tương lai, WarGames, Cuộc phiêu lưu nội tâm, Tron. Dựa vào vách tường là một chiếc xe đạp fixed gear[2]. Trong một góc phòng là chiếc máy chơi trò Donkey Kong có từ những năm 1980. Trong thùng rác chất thành đống toàn vỏ hộp gà quay, hộp pizza đông lạnh và vỏ lon Red Bull.

[1]. Tiếng Anh trong nguyên bản, từ lóng, ám chỉ những kẻ nghiện đồ công nghệ cao. (ND)

[2]. Loại xe đạp tháo lắp khá thịnh hành ở Mỹ, có điểm đặc biệt là khi đạp ngược thì xe lùi. (ND)

– Một chốn thổ tả không thể nào tưởng tượng nổi! Sebastian kêu lên. Nó có bao giờ dọn phòng không thế?

Nikki nhìn xoáy vào anh. Cô thoáng ngưng lại, rồi vẫn bắt tay vào nhiệm vụ. Cô mở tủ quần áo:

– Có vẻ thằng bé đã mang theo ba lô, cô nhận xét.

Sebastian tiến lại gần bàn học. Được đặt theo hình vòng cung, ba màn hình cỡ lớn được nối với hai cây máy tính. Xa hơn là bộ trang thiết bị đầy đủ của một DJ: mâm quay đĩa, bàn mix, hệ thống loa hàng hiệu, âm li, loa trầm. Toàn đồ chuyên nghiệp.

Nó lấy đâu ra tiền mà mua tất cả những thứ này nhỉ?

Anh kiểm tra các tầng giá sách. Chúng đang oằn mình chống chịu sức nặng của các bộ comic:Batman, Superman, Kick-Ass, X-men. Vẻ nghi ngờ, anh lật qua quyển sách nằm trên cùng: một tập Spiderman trong đó Peter Parker bị thay thế bằng một cậu choai lai Mỹ-Phi và Tây Ban Nha. “Thời thế đổi thay”, như Dylan vẫn hát…

Trên một tầng giá khác, anh nhìn thấy một lượng kha khá các cuốn về lý thuyết chơi poker và một hộp dài bằng nhôm đựng mười hàng thẻ bài bằng gốm cùng hai bộ bài.

– Căn phòng này là cái kiểu khỉ gì đây? Một sòng bạc chắc?

– Không phải tôi mua cái hộp đó cho nó đâu, Nikki tự biện hộ. Nhưng tôi biết gần đây nó hay chơi poker.

– Với ai?

– Lũ bạn cùng trường, tôi nghĩ thế.

Sebastian nhăn mặt. Anh thật sự không thích chuyện này.

Anh cảm thấy được an ủi chút ít khi phát hiện ra trên giá sách không thiếu những quyển sách “đúng nghĩa”: Chúa tể những chiếc nhẫn, Xứ cát, Cỗ máy thời gian, Blade Runner, bộ các tác phẩm Fondation…

Ngoài những thứ chủ chốt đúng chất geek như tên gọi đó, anh còn tìm thấy khoảng chục cuốn sách về kịch bản, các cuốn tiểu sử của Stanley Kubrick, Quentin Tarantino, Christopher Nolan, Alfred Hitchcock.

– Thằng bé thích điện ảnh à? Anh ngạc nhiên hỏi.

– Tất nhiên! Mơ ước của nó là trở thành đạo diễn. Nó chưa bao giờ cho anh xem mấy bộ phim làm chơi của nó à? Anh thậm chí còn không biết nó có một cái máy quay, đúng không?

– Đúng, anh nhượng bộ.

Anh man mác buồn khi nhận ra một điều rõ như ban ngày: anh không hề biết gì về con trai mình. Và chuyện đó không phải là do anh ít thăm nom nó: mấy năm gần đây, mối quan hệ giữa bố con anh quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những cuộc trò chuyện trong câm lặng. Thậm chí cũng chẳng còn mâu thuẫn nào hết. Chỉ có sự thờ ơ. Vốn coi Jeremy là đứa con anh không muốn có bởi thằng bé quá giống mẹ nó. Sebastian chẳng buồn ngó ngàng đến sự phát triển, đến việc học hành và những khát vọng của nó. Dần dần, nhưng rất chắc chắn, anh lờ hẳn đi, không cảm thấy tội lỗi gì cho lắm.

– Tôi không thấy hộ chiếu của nó đâu, Nikki lo lắng khi kiểm tra các ngăn kéo bàn.

Vẻ tư lự, Sebastian ấn vào phím “Đăng nhập” trên bàn phím máy tính. Jeremy vốn nghiện trò chơi thử vai trực tuyến. Màn hình chờ máy tính bật sáng hiển thị logo trò Thế giới Warcraft. Hệ thống yêu cầu nhập mật khẩu.

– Đừng nghĩ đến chuyện đó làm gì, Nikki khuyên giải anh. Thằng bé là một đứa cuồng ám đối với tất cả những thứ liên quan đến máy tính của nó, và nó thông thạo tin học gấp mười lần cả anh và tôi cộng lại đấy.

Tiếc thật. Cách thức phòng vệ này khiến họ mất đi một nguồn thông tin quan trọng. Sebastian đành phải nghe lời khuyên của vợ cũ và từ bỏ ý định xâm nhập dữ liệu bên trong chiếc máy tính. Tuy nhiên, anh nhìn thấy chiếc ổ cứng di động đang nối với cây máy tính. Có thể cái phụ kiện lắp ngoài này không được đặt mã bảo vệ.

– Cô có máy xách tay không? Chúng ta có thể thử nối nó với máy tính xem sao.

– Tôi sẽ đi lấy.

Trong lúc vắng mặt Nikki, anh nhìn bức tường cuối phòng, trên đó Jeremy đã vẽ một bức “tranh tường” kỳ bí nhiều màu sắc trong đó đức Chúa nhân từ đang bay bồng bềnh giữa màn trời xanh dương và xanh lục. Anh tiến lại gần bức tranh, xem xét các bình sơn đặt ngay dưới đất. Dù cửa sổ đã mở toang, mùi dung môi rất hắc vẫn phảng phất trong không khí. Bức tranh này mới được vẽ thôi.

– Thằng bé chuyển sang phong cách kỳ bí à? Anh cất tiếng hỏi khi Nikki trở lại phòng.

– Mà tôi không biết. Tôi thấy nó rất đẹp.

– Cô nói nghiêm túc đấy chứ? Tình yêu khiến cô mù quáng rồi…

Cô đưa máy tính xách tay cho anh với cặp mắt tối sầm.

– Có thể nó đã khiến tôi mù quáng hồi gặp anh nhưng…

– Nhưng sao?

Nikki từ bỏ cuộc đối đầu. Có việc còn khẩn cấp hơn.

Sebastian cầm lấy chiếc notebook, kết nối ổ cứng di động với máy rồi khám phá nội dung bên trong. Những danh mục bên ngoài toàn là phim và những bản nhạc tải vể từ Internet. Có vẻ Jeremy là fan cuồng nhiệt của nhóm nhạc rock The Shooters. Sebastian xem một đoạn chừng vài giây màn biểu diễn của nhóm: phong cách rock garage hơi sống sượng, màn bắt chước nhạt nhẽo nhóm The Strokes hay Những kẻ phóng đãng.

– Cô có biết bọn ngớ ngẩn này không?

– Đó là một ban nhạc ở Brooklyn tự biên tự diễn, Nikki giải thích. Jeremy thường xuyên xem họ biểu diễn.

Khốn khổ thay… Anh thầm nghĩ khi nghe những lời đó.

Khi lướt qua các danh mục khác, anh phát hiện ra khoảng chục phim truyền hình nhiều tập mà anh chưa từng nghe nhắc đến tên, cũng như những bộ phim có cái tên ngồn ngộn những từ đệm [bad word], boobs và cả đống MILF[3] khác.

[3]. Từ viết tắt tiếng Anh trong nguyên bản, ám chỉ một loại phim khiêu dâm thường có nhân vật nữ chính ở độ tuổi 30-45. (ND)

Để yên tâm, anh mở thử một phim. Một cô y tá mỡ màng xuất hiện trên màn hình, uể oải cởi chiếc áo blu rồi ban phát hào phóng một màn mút liếm cho gã bệnh nhân vô lại.

– Thôi, đủ rồi! Nikki tức giận. Cái thứ này thật bẩn thỉu!

– Không cần phải quy nó thành một thứ bệnh hoạn như vậy, Sebastian dịu lại.

– Anh không thấy khó chịu khi con trai anh xem phim khiêu dâm hay sao!

– Không, và nói thật với cô nhé, điều đó còn khiến tôi thấy an tâm.

– Khiến anh thấy an tâm!

– Với mớ quần áo ái nam ái nữ và cái vẻ ủy mị của thằng bé, tôi thật sự bắt đầu tự hỏi không biết nó có gay hay không nữa.

Cô nhìn anh chằm chằm, vẻ bực tức.

– Anh thật sự nghĩ cái điều anh vừa nói ư?

Anh không trả lời. Cô nhấn mạnh:

– Ngay cả khi nó có là gay đi chăng nữa, tôi vẫn chẳng thấy có vấn đề gì cả!

– Vì nó không gay nên cuộc tranh luận chấm dứt tại đây.

– Về mặt cởi mở tư tưởng ấy mà, tôi thấy anh lúc nào cũng kẹt lại ở thế kỷ XIX. Thật đáng sợ.

Anh cố kiềm chế không lao vào cuộc tranh luận này. Dù thế, cô vẫn dồn dập trách móc anh:

– Anh không chỉ là một kẻ miệt thị người đồng tính, ngoài ra, anh còn là đồng tình với cái thể loại phim này và hình ảnh mạt hạng về đàn bà mà họ truyền bá.

– Tôi không miệt thị người đồng tính và tôi cũng không đồng tình với cái gì hết, Sebastian tự vệ, cẩn trọng rút lui.

Anh mở ngăn kéo trên cùng của bàn học. Bên trong bừa bộn hàng chục viên kẹo bọc đường màu sắc sặc sỡ rớt ra từ một gói M&M loại to. Giữa đám kẹo đó, anh nhìn thấy tấm danh thiếp của một thợ xăm ở Williamsburg được cài vào bức tranh vẽ một con rồng vẫn đang ở bước phác thảo.

– Một kế hoạch đi xăm. Chắc chắn nó đã chọn cách không nể nang chúng ta trong bất cứ chuyện gì. Ở đâu đó chắc chắn sẽ có một danh sách bí mật mà lũ trẻ vẫn chuyền tay nhau. Một kiểu thu thập tất cả những trò ngớ ngẩn nhất có thể nghĩ ra để đối đầu với cha mẹ.

Nikki ngừng tìm kiếm để tập trung vào ngăn kéo trượt.

– Anh thấy không? Cô vừa hỏi vừa trỏ một hộp bao cao su chưa mở.

– Nó có bạn gái à, cái thằng nhóc cô nuôi dạy ấy?

– Theo tôi biết thì không.

Sebastian thoáng nghĩ tới vỉ thuốc tránh thai anh tìm thấy trước đó hai tiếng trong phòng Camille. Thuốc của đứa này, bao của đứa kia: dù anh muốn hay không, các con anh vẫn đang lớn. Nghĩ tới Jeremy, chuyện đó khiến anh thỏa mãn. Còn với con gái, sự phát triển đó khiến anh hoảng sợ. Anh đang tự hỏi có nên kể điều đó với Nikki không thì bỗng nhìn thấy một điếu cần sa hút dở.

– Cần sa, thứ này khiến tôi khó chịu hơn đống phim khiêu dâm kia! Cô có biết nó hút cái thứ khốn nạn này không?

Mải lục lọi tủ com mốt, cô đành nhún vai.

– Tôi đang hỏi cô đấy!

– Khoan đã! Đến đây xem cái này.

Khi nhấc một chồng áo lên, cô thấy chiếc điện thoại.

– Jeremy chưa bao giờ đi đâu mà không mang di động, cô khẳng định.

Cô chìa điện thoại cho Sebastian. Khi dốc điện thoại ra khỏi bao đựng, anh thấy một thẻ tín dụng kẹp giữa.

Có lẽ nó chưa bao giờ đi đâu mà không mang thẻ tín dụng… Họ vừa nghĩ vừa nhìn nhau với ánh mắt lo âu.

Bình luận