Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Năm Sau

Chương 33

Tác giả: Guillaume Musso

Chiếc taxi xuôi xuống đại lộ Montaigne rồi thả Nikki và Sebastian xuống đầu cầu Alma. Đêm đã buông nhưng trời vẫn còn nóng. Sau Barbès và Ga Bắc, Sebastian cảm thấy thật sự nhẹ nhõm khi thấy lại một Paris an toàn hơn: một Paris thân thiện của hai bờ sông Seine và của tháp Eiffel rực sáng.

Họ đi bộ sang bờ hữu ngạn xuôi về phía cầu Invalides. Náu mình dưới những gốc dẻ cổ thụ, cảng Conférence là nơi neo đậu của các du thuyền thuộc Công ty du thuyền Paris.

Những chiếc thuyền đầu tiên họ gặp trên đường đi đều đang thả từng nhóm khách hàng xuống phía dãy xe buýt của các hãng lữ hành. Họ vượt nhanh qua những thuyền này để đến bến dành cho các nhà hàng – du thuyền.

– Tôi nghĩ là nó ở kia, Nikki vừa nói vừa trỏ tay về phía một chiếc tàu lớn hai tầng lắp kính.

Họ đến bến của nhà hàng L’Amiral, xưng danh với cô nhân viên lễ tân, cô này chào mừng họ đã đến rồi đưa lại họ một mảnh giấy cứng gấp lại.

– Tàu sắp khởi hành rồi đấy ạ, cô ta nói trong lúc dẫn họ tới tận bàn.

Được lắp những ô kính lớn ở hai bên, tầng dưới của tàu bày biện khoảng một trăm bàn trong không khí lãng mạn. Ánh sáng dịu mát, trần lấp lánh, sàn màu tối, những cốc thủy tinh đựng nến cháy chập chờn được đặt xen giữa các bộ đồ ăn: tất cả đã được suy tính để tạo nên bầu không khí thân mật, cho đến cả cách sắp xếp ghế ngồi cũng là để giúp các cặp đôi được ngồi sát bên nhau. Sau khi an vị tại chiếc bàn ngay sát cửa kính, Nikki và Sebastian thoáng cảm thấy bối rối bởi sự gần gũi này. Sebastian cụp mắt nhìn xuống, đọc lướt quyển thực đơn trong đó hứa hẹn “Ẩm thực đầy sáng tạo với hương vị tinh tế được bếp trưởng của chúng tôi thể hiện xuất sắc với những nguyên liệu tươi ngon nhất.”

Nói xạo…

– Chào mừng quý khách đến với nhà hàng, một nữ nhân viên phục vụ có mái tóc dày kiểu châu Phi cuộn trong khăn chào họ.

Cô ta mở chai rượu nho trắng Die đặt trong chiếc xô đầy ắp đá lạnh và rót cho họ hai ly rồi đề nghị họ gọi món.

Sebastian miễn cưỡng xem lướt thực đơn. Tình huống lúc này trở nên hoàn toàn nực cười. Theo phép lịch sự, Nikki đành cố xem thực đơn rồi chọn món cho cả hai. Cô phục vụ nhập yêu cầu của họ vào cuốn sổ điện tử rồi chúc họ một buổi tối vui vẻ.

Tàu lúc này đã kín người. Có nhiều người Mỹ, người châu Á và người Pháp đến từ các tỉnh. Nhiều người rõ ràng là đang trong kỳ trăng mật, một số khác thì hạnh phúc ở bên nhau trong dịp kỷ niệm ngày cưới. Phía trước họ, một cặp vợ chồng người Boston cùng hai đứa con đang đùa giỡn với giọng đồng lõa. Còn phía sau là một cặp đôi người Nhật đang thì thầm những lời lẽ yêu đương vào tai nhau.

– Tôi khát khô cả họng rồi! Nikki thì thầm rồi làm một hơi hết ly rượu đang sủi bọt.

Cô tiện tay rót luôn thêm một ly.

– Thứ này không phải sâm banh, nhưng thật dễ chịu!

Đột nhiên, động cơ quay nhanh hơn, khiến bộ dẫn tiến kêu vù vù. Mùi dầu mazut phảng phất bay lên từ mặt sông rồi con tàu rời cầu Alma, kéo cả một đàn chim trắng bay theo.

Nikki áp mặt vào vách kính. Mới đầu tối nên tàu thuyền nhộn nhịp trên sông Seine: những sà lan chở hàng dập dềnh sát mép nước, những thuyền máy tốc hành, thuyền chuyên dụng của Đội tuần tra đường thủy hoặc của cứu hỏa. Đến trước vườn hoa Trocadéro, con tàu vượt qua một bến tàu nhỏ bao quanh là những hàng cây tiêu huyền và dương. Nhiều khách du thuyền đang ăn tối trên boong tàu nâng ly về phía du khách trên các tàu du lịch, và phần lớn những người này cũng đáp lại bằng một cử chỉ thận thiện.

– Thưa quý ông, quý bà, đây là món khai vị: gan ngỗng béo vùng Landes cùng mứt sung Provence.

Ban đầu còn ra vẻ khinh khỉnh nhưng Sebastian đã ngốn sạch món gan ngỗng chỉ bằng vài miếng. Anh chưa hề ăn gì từ sau cái món gỏi cá muối kinh tởm mua ở cổng trường Jeremy hôm trước. Nikki cũng chẳng nể nang. Bánh mì nướng có hơi nguội và phần xà lách có hơi ít cũng chẳng sao, cô ngốn ngấu ngập răng từng miếng bánh mì hòng làm dịu đi tiếng dạ dày sôi réo rồi uống cạn ly rượu Bordeaux.

– Đừng uống liền một lúc nhiều như thế, anh lo lắng nói khi thấy cô bắt đầu uống ly rượu thứ tư từ tối đến giờ.

– Anh lúc nào cũng làm người ta mất hứng, tôi thấy thế đấy…

– Tôi có cần nhắc lại với cô là chúng ta đang đi tìm con trai và rằng chúng ta còn có một lời thách đố cần phải giải không?

Nikki ngao ngán nhìn lên trời, nhưng vẫn miễn cưỡng lấy từ túi xách ra chiếc chìa khóa họ đã tìm được trong tủ gửi đồ. Họ xem xét nó rất kỹ. Chẳng có gì đáng chú ý. Dòng chữ “ABUS Security” được khắc trên vành khóa. Đó là dấu hiệu mong manh duy nhất mà họ có trong tay.

Sebastian thở dài đánh thượt. Mấy cái trò tìm dấu vết này khiến anh thấy mệt mỏi. Khi duy trì sức ép lên anh, những câu đố này khiến anh không thể dừng một chỗ để rồi nhìn lại. Chỉ sau có vài giờ, anh đã mắc chứng cuồng ám: anh săm soi từng người phục vụ, từng hành khách cứ như thể họ là người bắt cóc trẻ em và anh thấy mọi thứ đều đáng ngờ.

– Tôi sẽ thử tra cứu xem, Nikki cả quyết khi rút điện thoại ra.

Nếu Sebastian đã bị móc điện thoại thì vợ cũ của anh vẫn còn nguyên. Cô đăng nhập mạng internet rồi gõ “ABUS Security” vào trang tìm kiếm Google. Những trang đầu tiên đều dẫn đến cùng một địa chỉ. ABUS là một thương hiệu của Đức chuyên về lĩnh vực bảo đảm an toàn, sản xuất chủ yếu các loại khóa, thiết bị chống trộm, ổ khóa và hệ thống máy quay giám sát.

Nhưng chiếc chìa khóa thì liên quan gì đến du thuyền trên sông Seine này chứ.

– Cười lên nào! Smile for the camera! Lächeln fur die camera! 笑つて ください!

Tay cầm máy ảnh, thợ chụp ảnh chính thức của công ty du thuyền đi qua từng bàn một, lưu lại khoảnh khắc của các cặp đôi đủ mọi quốc tịch.

Tất nhiên là Sebastian từ chối cho chụp ảnh, nhưng tay “Paparazzi” thông thạo ngoại ngữ vẫn nằn nì:

– Ông bà thật là đẹp đôi!

Anh mỉm cười và, để không làm to chuyện, anh đồng ý tạo dáng bên cạnh cô vợ cũ, nở một nụ cười nhăn nhó.

– Cười nào! Tay thợ ảnh yêu cầu.

Biến đi cho khuất mắt tao… Sebastian bực bội nghĩ.

– Cảm ơn quý khách! Tôi sẽ trở lại ngay…, tay thợ ảnh hứa hẹn trong khi một cô phục vụ đang dọn dẹp bát đĩa.

Những chiếc cột thép của đường tàu điện trên không Bir-Hakeim nổi bật trong màn đêm.

Trên tàu, không khí được sưởi khá ấm áp. Một quầy hàng rất rộng bằng gỗ chạy chính giữa boong dưới, quây tròn một bục nhô cao trên mặt sàn, trên đó có một nghệ sĩ violon, một nghệ sĩ piano và một bản sao của Michael Bublé đang chơi lại vài bài cơ bản: Lá vàng, Fly Me to the Moon, Người tình Saint-Jean của em, The Good Life,…

Khách du lịch thích thú lẩm nhẩm hát theo trong khi tàu L’Amiral lúc này đang tiến sát vào bờ đảo Thiên Nga. Được gắn vào từng bàn, một màn hình dùng để phát các đoạn video hướng dẫn giới thiệu với người nghe các thông tin và giai thoại về từng công trình mà chiếc du thuyền lướt qua. Nikki chỉnh phụ đề sang tiếng Anh.

“Ở MŨI ĐẢO THIÊN NGA LÀ BẢN SAO NỔI TIẾNG CỦA BỨC TƯỢNG THẦN TỰ DO Ở NEW YORK. NHỎ HƠN BẢN GỐC BỐN LẦN, BỨC TƯỢNG HƯỚNG ÁNH MẮT VỀ PHÍA NƯỚC MỸ VÀ LÀ BIỂU TƯỢNG CHO TÌNH BẠN PHÁP-MỸ…”

Khi đến mũi hòn đảo nhân tạo, con tàu dừng vài phút, để du khách có thời gian chụp hình rồi quay ngược lại tiếp tục đi dọc theo bờ tả ngạn.

Sebastian tự rót cho mình một ly rượu.

– Loại này không phải là Gruaud-Larose, nhưng cũng khá ngon, anh nhân nhượng nói với Nikki.

Cô mỉm cười với anh, vẻ thích thú. Dù không muốn, anh vẫn dần buông mình để mặc bầu không khí thân tình và vẻ đẹp của cảnh quan chế ngự.

Con tàu từ từ tiến dọc theo bến Suffren rồi bến Bourdonnais. Hai bến tàu cùng nhau vẽ nên một vòng cung, tạo nên một khoảng rộng nhô ra mặt nước. Các vòng quay ngựa gỗ và không gian đi dạo trải rộng đến tận chân tháp Eiffel. Ngay cả những kẽ đang vô cùng chán chường như anh cũng không thể phủ nhận được vẻ thần tiên của nơi này. Đồ ăn thì dở, ca sĩ thì chán ngắt, nhưng vẻ thần tiên của Paris thì là thực sự, hơn hẳn mọi thứ khác.

Anh vừa uống thêm một ngụm rượu Bordeaux vừa nhìn gia đình đến từ Boston ngồi ở bàn phía trước. Đó là một cặp vợ chồng trạc tuổi họ, tầm bốn mươi đến bốn mươi lăm. Hai đứa con tầm mười lăm tuổi khiến anh nhớ đến Camille và Jeremy. Căng tai ra nghe ngóng, Sebastian biết được rằng ông bố là bác sĩ còn bà mẹ dạy nhạc trong một nhạc viện. Cả bốn người bọn họ đều thể hiện hình ảnh một gia đình gắn bó: những nụ hôn, những cái vỗ vai, những câu chuyện đùa lan tỏa, niềm thán phục chia sẻ với nhau trước mỗi danh thắng.

Chúng ta lẽ ra cũng được như thế, Sebastian buồn bã nghĩ. Tại sao nhiều người có thể đạt được một cuộc sống thanh thản như thế trong khi nhiều người khác lại nhấn chìm nhau trong những cuộc cãi vã liên miên? Lối cư xử và tính cách của Nikki là nguyên nhân duy nhất dẫn đến thất bại của gia đình họ hay chính anh cũng có phần lỗi trong thất bại này?

Nikki bắt gặp ánh mắt rực sáng của chồng cũ và đoán ra điều anh đang nghĩ tới.

– Cảnh tượng này không khiến anh liên hệ đến chúng ta đấy chứ?

– Đến chúng ta ở phiên bản không ly hôn…

Nikki nói thêm, như thể suy nghĩ của cô phát ra thành lời:

– Vấn đề không phải là ở những điểm khác biệt giữa hai chúng ta, mà là cách chúng ta đã điều chỉnh những khác biệt ấy: bất lực trong việc thống nhất cách dạy dỗ con cái, anh cự tuyệt cùng nhau quyết định tương lai cho chúng, thái độ thù địch của anh đối với tôi…

– Khoan đã, cô làm ơn đừng có đảo ngược vai trò như thế chứ! Cô có muốn tôi nhắc lại với cô điều đã đẩy nhanh sự chia cắt giữa chúng ta không?

Cô nhìn anh, sững sờ khi thấy anh lật lại câu chuyện này, nhưng anh nói tiếp, giọng cà khịa:

– Cô đã “quên” tới trường đón con vì lúc đó cô còn đang bận để cho gã nhân tình cưỡi lên mình ở phía bên kia Brooklyn!

– Anh thôi cái kiểu đó đi! Cô quát lên.

– Không, tôi sẽ không thôi! Anh kêu lên. Bởi vì đấy là sự thật! Vì không thấy cô đến, Camille và Jeremy đã quyết định đi bộ về nhà. Và cô còn nhớ chuyện xảy ra sau đó chứ?

– Anh thật quá đáng…

– Camille hôn mê hai ngày vì bị một chiếc taxi tông vào!

Bị cuốn theo cơn giận, Sebastian không thể dừng được nữa:

– Và khi tới bệnh viện gặp tôi, người cô nồng nặc mùi rượu! Thật quá may mắn thì Camille mới tỉnh lại mà không bị di chứng nào. Do lỗi của cô mà con bé suýt mất mạng và chuyện đó, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!

Nikki đứng phắt dậy.

Cần phải chấm dứt cuộc nói chuyện này. Cô không thể chịu đựng thêm được nữa.

Vẫn còn tức giận, Sebastian không chịu thể hiện bất cứ động thái nào giữ cô ở lại. Anh nhìn cô rời bàn ra leo cầu thang lên boong trên.

Bình luận