Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bóng Hình

Chương 27

Tác giả: Danielle Steel

Mùa hè ở Châlons-sur-marne kéo dài mãi, dài không chịu đựng nổi. Những trận giao tranh đã chuyển về phía Champagne dưới sự chỉ huy của tướng Pétain. Khí độc đã vặt trụi lá trên các cành cây và thiêu cháy những đồng cỏ. Những người lính, phơi mình giữa trận địa trống trải, không còn giải pháp nào khác là chui sâu trong lòng đất, dưới các giao thông hào chính tay họ đào. Họ được gửi đến Champagne để thâm nhập vào phòng tuyến của quân Đức. Thế nhưng bọn Đức đã bao vây tất cả các cao điểm và quân Pháp lại bị hở sườn cho những đợt tấn công tới. Đại pháo hoạt động không ngừng nghỉ, đêm cũng như ngày, lục quân đã bổ sung thêm quân tiếp viện. Hàng nghìn chàng trai tưới máu trên mảnh đất họ đang ra sức bảo vệ. Như những chú lính chì, họ ngã xuống, người nọ tiếp người kia. Những thân thể rách tướp, gẫy trật được đưa về tuyến sau, tới những bệnh viện tạm bợ như cái nơi Victoria đang trụ lại.

Đến cuối tháng 9, mưa xối xả, cảnh vật chìm dưới màn mưa. Nhân viên cứu hộ bì bõm trong bùn. Thương binh nhớp nhúa trong sình lầy và bọt máu. Tháng 10, nỗi kinh hoàng cứ tiếp diễn.

Đã kiệt sức như bao người khác, hàng đêm, Edouard vẫn đợi Victoria ở trại mình. Các anh sống ở trong mấy trại chăn nuôi cũ của lâu đài. Anh được phân chia 2 buồng, 1 anh dùng làm văn phòng, 1 được làm phòng ngủ. Đó là nơi Victoria gặp anh sau mỗi ca làm việc. Trên thực tế Victoria vẫn để 1 vài đồ dùng của cô lại khu lán và dù sao đi nữa, các đồng nghiệp cũng nhắm mắt làm ngơ.

– Cuộc chiến này sẽ không dừng lại ở đây đâu – Edouard thở dài, anh cúi hôn cô.

Người anh ướt như chui từ nồi canh ra, nhưng cô đã quen rồi. Từ 1 tháng nay, quần áo họ chẳng lúc nào khô ráo. Mưa rào rào không mệt, cái ẩm ướt thấm vào lều lán, rỉ rỉ lên những bức tường mái nhà.

– Em chưa thấy đủ sao? – anh hỏi, – Em không muốn trở về nhà mình ư, tình yêu của anh.

1 phần con người anh mong rằng cô được bình an vô sự, nơi mảnh đất bên kia bờ đại tây dương, xa khỏi cảnh đau thương thảm khốc này. 1 phần khác trong anh lại muốn cô ở lại. Anh tìm thấy cô 1 người bạn hiếm có, 1 báu vật vô giá mà anh chưa từng biết tới. 1 người phụ nữ cũng mạnh mẽ như anh, 1 đồng chí, 1 người bạn, 1 người tình, 1 cộng sự. Họ làm thành 1 đôi hoàn hảo.

– Em không biết nhà mình ở đâu nữa.

Nụ cười mệt mỏi vui đùa lướt trên môi Victoria. Cô nằm dài trên giường sau 16g liền ở bệnh xá.

– Em tin nhà em là nơi đây: – cô dịu dàng, – bên anh.

Anh nhoài đến bên cô, hôn cô.

– Anh cũng tin là vậy – Em chưa viết thư cho chị em về chúng mình sao.

Họ đã tranh luận nhiều lần về việc này. Victoria không hào hứng thông báo cho Olivia, cô sợ sẽ làm cho chị bị sốc. Dù sao đi nữa, 2 người đều là những người có vợ có chồng.

– Chưa, nhưng em sẽ viết. Mới lại, chị ấy biết đấy. Chị ấy biết tất cả những điều đang diễn ra với em

– Mối liên hệ kỳ lạ! Anh và em trai rất thân thiết gắn bó, nhưng bọn anh đồng thời vẫn rất khác nhau.

Họ thường nói chuyện với nhau hàng tiếng đồng hồ. Edouard rất thích thông minh và gay gắt của Victoria. Họ nói đủ thứ: chiến tranh, chính trị, con người. Họ có nhiều điểm chung. Anh cũng cấp tiến gần bằng cô, mặc dù anh cho rằng những người đấu tranh về quyền bầu cử đang đi quá xa. 1 lần, đùa vui, anh tuyên bố, nếu Victoria để mọc ria lên hay tham gia vào tuyệt thực vì quyền bầu cử thì sẽ bị anh quất roi vào đít.

– Olivia và em cũng rất khác nhau – cô nói và châm điếu thuốc mà cô vừa lấy trong bao của Edouard.

Họ thiếu thuốc lá, và từ giờ trở đi sẽ phải tiếp tục chia sẻ cho nhau phần dự trữ còi cọc.

– Thế nhưng bọn em lại giống như 2 mặt của 1 đồng tiền. Đôi khi em có cảm giác mình chỉ là 1 nửa của 1 và chỉ 1 con người ấy mà thôi.

– Có thể đúng đấy, – anh mỉm cười với tay sang cô lấy điếu thuốc, rít 1 hơi dài. – Khi nào anh có nốt nửa kia đây.

– Không bao giờ – cô la lên còn anh cười phá. – anh phải hài lòng vì đã có em rồi. Bây giờ bọn em đã là người lớn. Bọn em sẽ không bao giờ chơi cái trò tráo đổi vị trí người này cho người kia nữa.

– Được đấy, ông chồng em sẽ rất vui khi biết điều đó, anh nói giọng tinh quái, – anh chàng khốn khổ! Khi nào tất cả kết thúc, em sẽ phải giải thích cho anh ta chuyện gì đã xảy ra, Victoria ạ. Em không có quyền để cho anh ta sống trong mơ hồ như vậy.

Cô đồng ý. Từ lâu cô đã quyết định khi nào thuận tiện, cô sẽ trở về NewYork, và chính cô sẽ nói cho Charles biết. Chỉ còn phải xem phía chị cô thế nào.

– Có lẽ chị Olivia sẽ không nói đâu.

– Như vậy sẽ làm phức tạp hoàn cảnh thêm … Em cứ luôn nghĩ rằng sẽ không có quan hệ vợ chồng nào giữa họ. Cho phép anh được nghi ngờ điều đó. Nếu cô giống em như 2 giọt nước, anh thấy ghê sợ cho 1 thằng đàn ông nào có thể chịu đựng được việc nằm không bên cạnh cô ấy trong 2 tuần… Chúa biết anh đã phải cố cưỡng lại sự cám dỗ của em như thế nào?

– Cái gì? Anh đã cố tình tránh em?

Cô bộc lộ hết vẻ dữ tợn của mình, cái vẻ hung bạo của 1 con mèo rừng. Edouard cười ha hả. Ngay cả trong bộ đồng phục chả ra sao của Hội chữ thập đỏ, sự quyến rũ của Vic chẳng bị sướt sứt tẹo nào.

– Không 1 giây đâu, anh sợ là vậy – anh trả lời thành thực. – anh không bao giờ bắt mình cưỡng lại được sức hút của em đâu, tình yêu của anh…

Và anh chứng minh điều đó ngay lập tức.

Rất lâu sau, khi bên nhau trong bóng tối, anh cho cô biết 1 tin mới. anh phải đi Artois, cuộc tấn công của liên quân Anh Pháp sẽ tổ chức ở đó. Tư lệnh Anh Sir John French chỉ chọn cộng sự thân tính cho chiến dịch trong đám lính của ông ta. Binh sĩ Pháp đòi 1 người của họ. Vấn đề tiếp theo là, dù đã thay thế French bằng Sir Douglas nhưng quân Pháp vẫn không muốn. Edouard được gợi ý như 1 giải pháp trấn an tinh thần.

– Hãy giữ mình, anh yêu ạ. – cô thủ thỉ, giọng ngái ngủ.

Cô có điều rất quan trọng định nói với anh, nhưng sự mệt mỏi làm trí nhớ cô yếu đi. Cô không rõ chuyện gì nữa. Ngày hôm sau khi cô thức dậy, anh đã đi rồi, và cô lại bước trên con đường quen thuộc tới bệnh xá. Cô làm quần quật không nghỉ 15 – 18 tiếng mỗi ngày. Từ nay về sau, cuộc sống của cô vẫn sẽ diễn ra như thế.

Ngày tháng ở NY trôi đi trong sự xa hoa và thanh bình rất xa Châlons- sur-Marne. Tháng 10 tuyệt đẹp với tất cả sắc màu huy hòng khoác lên cảnh vật chiếc áo vàng rực rỡ của lá. Thời tiết nóng hơn thường lệ. Olivia và Charles quay như chong chóng với những cuộc ngoại giao trong giới thượng lưu. Dự chiêu đãi nhà Van Cortlandt, tiệc tối với các khách hàng của văn phòng luật, dạ hội hàng năm nhà Astor vào cuối tháng.

Olivia đã mang thai vào tháng thứ 4. Trông bên ngoài vẫn chưa nhận được ra nhờ những chiếc váy mềm mại chọn khéo. Vóc dáng cô hơi mập hơn 1 chút và cái bụng đã hơi vồng lên, Cô thích nhẹ nhàng xoa lên đó, để cảm nhận cái sinh linh bé nhỏ đang lớn dần. Ngắm bức tranh dễ thương của tình mẫu tử, Charles tưởng như thấy lại Susan những ngày chờ đợi Geoffrey ra đời… Cũng những cử chỉ ấy, dáng điệu ấy, nét mặt ấy. Giờ đây đã già dặn hơn, hiểu biết hơn và phải trả giá đắt cho tình yêu, Charles trông chừng Olivia rất gắt gao. Anh muốn có 1 cô con gái, về việc này, Olivia bảo với cô không quan trọng lắm, miễn sao đứa trẻ khỏe mạnh.

Anh bắt cô phải đi khám định kỳ đều đặn. 1 lần anh đã phạm 1 lỗi rất vụng về khi nhắc chuyện cô bị sẩy thai trước khi làm đám cưới, anh bảo cô nên nói với bác sĩ.

– Ông ta đâu cần biết chuyện đó. – Olivia phản đối ngay, hổ thẹn.

Cô đâu thể giải thích cho người đàn ông mà cô coi như chồng mình rằng cô chưa từng bị sẩy thai. Và từ lúc ấy cô sống trong lo lắng, sợ anh sẽ nói với bác sĩ.

– Anh không đồng ý với em đâu, Charles hối thúc – ông ấy cần phải biết. Em đã bị băng huyết trầm trọng. Việc đó cũng có thể lặp lại, xấu nhất, em còn có thể nguy cơ bị mất đứa bé.

Mỗi lần Olivia cảm thấy mệt rồi đi nghỉ, cô lại phải nằm dài lắng nghe những lời dạy bảo của Charlese… May thay, chuyện đó không thường xảy ra. Theo bác sĩ, cô là người may mắn vì có được thể chất khỏe mạnh vững vàng.

Những bức thư vẫn đều đặn gửi về dinh thự ở Đại lộ 5. Mặc cho bao thảm khốc của chiến tranh, bao tổn thất ở Champagne và Artois, Victoria vẫn hùng hồn tuyên bố rằng cô rất ổn. Rằng cô đã tìm thấy mục đích trong cuộc đời. 1 cảm giác kỳ lạ của sự bình yên len vào tâm hồn Olivia, mỗi lần cô nghĩ đến em gái. Victoria chưa kể về Edouard, nhưng Olivia cảm thấy Victoria không chỉ có 1 mình. Nhắm mắt lại, cô tìm cách trò chuyện bằng tâm linh với Victoria. Cô tận hưởng sự thoải mái đầy đủ hạnh phúc, cũng như khi đang ở bên Charles và chờ đứa con ra đời.

Tối hôm họ đến nhà Astor, cô mặc 1 chiếc váy lụa dịu nhẹ và 1 chiếc áo khoác lông, quà của ba cô. Edward Henderson vui sướng vì biết ông sắp trở thành ông ngoại. Ông rất tự hào vể điều đó. Và đồng thời ngạc nhiên vì 1 đám cưới bắt đầu rất tệ hại đã đạt được thành công hoàn hảo. Phải mù mới không thấy được 2 vợ chồng họ đang ngụp lặn trong hạnh phúc. Ông chỉ có 1 nỗi buồn duy nhất là Olivia. Olivia đã không trở về cuối mùa hè như đã hứa. Nhưng cô gái mà tất cả mọi người, trừ (?) Geoffrey cho là Victoria đã trấn an tinh thần ông. Cô có những tin tức của Olivia, cô ấy vẫn khỏe mạnh, vui vẻ và đang ở trong 1 tu viện ở San Francisco mà cô không chi không địa chỉ.. Tới 1 ngày, cô sẽ quay về… các nhà điều tra đã buông xuôi tay hồi cuối tháng 8. Họ không tìm thấy 1 dấu vết, 1 manh mối nào, và nguyên nhân thì thế đấy! Edward tiếp tục trách móc vì sự mất tích của cô gái cả. Ông vẫn luôn nghĩ Ollie thầm yêu Charles, điều đó giải thích nguyên nhân của sự trốn chạy của cô, và mặc dù luôn có những lời chối bỏ kịch liệt của cô con gái mà ông nghĩ là Victoria.

Cuộc đời cứ trôi. Buổi tối buổi chiêu đãi nhà Astor, Olivia đẹp rạng ngời. Charles đi bên cô, anh gặp 1 người bạn cũ, họ kéo ra quán rượu. Olivia chuyện trò chốc lát với 1 người quen của em gái cô, dĩ nhiên cô ta tưởng là Victoria… Cô không nén nổi nụ cười khi 1 người phụ nữ khác tế nhị nhắc cô rằng cô còn phải trả cô ta 1 khoản tiền nhỏ, món nợ trong 1 ván bài bridge. Cô ta còn nói rằng, Victoria đã thề với trời đất rằng sẽ không bao giờ chơi bài nữa. Cô hứa sẽ trả sớm, rồi ra vườn ngắm những cây hoa hồng.

– Làm điếu thuốc chứ? – 1 giọng đàn ông cất tiếng sau lưng cô.

Cô quay lại. Toby đang nhìn.

– Không, cảm ơn. – cô lạnh lùng.

Anh ta vẫn luôn hấp dẫn, mặc dù hơn phị ra sau 2 năm cô không gặp.

– Em thế nào? – anh ta hỏi và sáp lại gần cô.

Thấy rõ hắn đã uống nhiều.

– Rất tốt. Cảm ơn.

Cô định bước ra xa, nhưng hắn túm cánh tay cô và kéo cô từ phía sau.

– Đừng bỏ đi như thế, Victoria. – hắn trơ trẽn nói. Em sợ gì chứ?

– Tôi không sợ. – cô đáp, giọng cao và rõ ràng, điều làm gã kia cũng như người đàn ông trong bóng tối hiên nhà đều phải ngạc nhiên. – anh làm tôi ghê tởm, đơn giản vậy thôi.

– Tin mới đầu tiên đấy! Đó không phải là kỷ niệm tôi đang lưu giữ – hắn cười khẩy.

Cô quay lại, và nhìn vào thẳng hắn ta, mắt sáng rực.

– Vậy cái điều ông nhớ chính xác là gì vậy, ngài Whitticomb? Có phải là sự giả dối 2 mặt với tôi và vợ ông làm ông rất vui sướng không? Còn tôi, cái điều tôi nhớ là ông đã ra sức quyến rũ 1 cô gái ngây thơ rồi nói dối cha cô ta. Những dạng người như ông đáng ra phải ở trong tù, Toby whitticomb, chứ không phải trong phòng khách của 1 xã hội thượng lưu danh giá. Đừng có tự gây phiền phức cho mình bằng việc viết thư hay gửi hoa cho tôi. Ông chỉ mất thời gian thôi. Tôi đã có 1 người chồng tôi yêu và tôi cũng yêu sâu sắc. Và nếu ông còn tới gần tôi thêm 1 lần nữa, tôi sẽ đi nói với tất cả những lời đồn đại là ông đã cưỡng hiếp tôi.

– Nhưng đó không phải là cưỡng hiếp… – hắn ta bắt đầu.

Trước khi Toby có thể kết thúc câu nói, Charles bước khỏi bóng tối, khuôn mặt sáng ngời nụ cười hài lòng. Anh đi tìm Olivia và ra tới hiên nhà đúng lúc Toby tới tìm cô. Anh không thể chống lại ý muốn lắng nghe, và anh tán thưởng cách cô cư xử với hắn. Mỗi lời cô thốt ra đã sưởi ấm trái tim anh. Giống như 1 bóng ma cũ đã tan biến đi dưới ánh mặt trời của sự thật. Không còn những bóng ma giữa 2 người nữa, có lẽ trừ Susan, bây giờ cô ấy đã yên nghỉ.

– Chúng ta đi chứ, em yêu? – anh chìa cánh tay cho cô.

Họ trở lại phòng khách.

– Thật tuyệt vời, – Charles hân hoan. – anh nhớ sẽ không bao giờ cãi nhau với em nữa. Anh đã quên mất em có khả năng sử dụng những từ ngữ như mũi dao.

– Sao cơ, anh đã đứng nghe ở cửa à? – cô làm bộ tức tối

– Anh không cố ý. Anh đã thấy anh ta đi theo em và anh đi ra để an tâm rằng hắn không quấy rầy em.

– Thật không? Anh có chắc rằng anh không ghen đấy chứ?

Anh không trả lời, nhưng trán anh ửng hồng.

– Anh không có gì phải sợ về Toby Whitticomb.- cô khẳng định. – đó là đồ rác rưởi. Phải đến lúc ai đó nói cho hắn biết.

– Và em đã nói cho hắn biết điều đó rất mãnh liệt đấy, anh thừa nhận mà.

Anh hôn lên má cô rồi đưa cô vào sàn khiêu vũ.

Bình luận
720
× sticky