Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bóng Người Dưới Trăng

Chương 4

Tác giả: Nguyễn Ngọc Ngạn

Bà ngừng lại để thở, nước mắt trào ra trên khuôn mặt nhợt nhạt. Khuê rón rén tuột xuống quỳ trước mặt mẹ và thút thít van xin:

– Mẹ, con trót dại. Mẹ ơi, xin mẹ cứu con!

Bà Chánh dùng ngón tay dí mạnh vào trán con khiến Khuê té ngửa ra, bà nhắc lại:

– Nhưng mà mày ngủ với thằng nào? Nói, nói mau. Nói để tao bảo bố mày gan họng nó ra, tống cổ nó vô tù.

Khuê lại quỳ lên và ấp úng đáp:

– Dạ..thưa mẹ..anh…anh..Thủ..Nhưng mà..lỗi tại con, lỗi tại **** ơi!

Bà Chánh ngữa mặt lên trời, giơ hai cánh tay, gào lớn hơn:

– Thằng Thủ? Con **** chăn vịt? Ối Giời cao đất giải ơi! Con tôi nó cành vàng lá ngọc mà nó đem thân cho cái thằng mã nó dày vò. Giời oi, con ơi là con, khôn ba năm, mày dại có một giờ. Ối Giời đất ơi, trông xuống đây này ông Giời ơi! Tôi có ngờ đâu…

Rồi bà ngồi phịch xuống giường rồi hai mẹ con cùng khóc, Khuê đi bằng đầu gối lại gần, gục mặt trên lòng mẹ, nước mắt đầm đià ướt đẩm cả lớp váy đen nhánh của bà.

Ba hôm sau, ông Chánh Tổng mới từ bên nhà vợ bé trở về. Bà Chánh đã khóc hết nước mắt, người gầy rạc đi, hố mắt trủng sâu, nét mặt bơ phờ như người mắc bệnh hậu sản. Bà vừa giận vừa thương, ngẩm nghĩ cố tìm lời van xin cho con gái bởi biết tính chồng bà hết sức nhẫn tâm.

Buổi tối lên giường, bà tỉ tê kể hết mọi chuyện. Ông Chánh ngồi bật dậy, vớ cái gối mây quăng mạnh vào tường làm rớt bức tranh mạc thủy xuống nền gạch, mảnh thủy tinh vỡ vụn, bắn tung toé. Ông chạy lao sang buồng con gái, bà Chánh đã chuẩn bị trước, cuống quýt chạy theo ôm lấy hai chân ông và bảo:

– Ông ơi, ông ơi, chuyện này trong nhà ngoài ngỏ chưa ai biết cả, chỉ có mình ông với tôi, ông định làm ầm lên hay sao? Còn gì là thể diện của ông nữa? Nhà mình kẻ ăn người ở nó đầy dãy ra, đừng để tiếng xấu nó lọt ra ngoài.

Ông Chánh hất mạnh, đẩy văng bà vợ ngã lăng ra rồi nghiến răng trèo trẹo:

– Tôi phải giết con khốn nạn này, thứ voi dày ngựa xéo ấy để sống làm gì cho nhục nhã dòng họ nhà mình. Tôi giết nó, tôi giết nó rồi tôi tống mẹ con thằng kia vào tù.

Bà Chánh lại lao tới, ôm chặt cả hai chân ông và tha thiết nói:

– Ông ơi ông, tôi van ông mà, tôi cắn rơm cắn cỏ lạy ông. Hổ dữ cũng ko ăn thịt con mà huống chi là người. Chuyện ấy nó lỡ ra rồi, mấy hôm nay này, tôi xé gan xé ruột, mất ăn mất ngủ ông cũng thấy đấy. Nhưng mà con tôi, tôi rứt ruột đẻ ra, chả lẻ…chả lẻ…tôi làm sao bây giờ? Ông ơi, ông tha nó, tôi xin ông, tôi lạy ông mà.

Ông Chánh vẫn bước đi, kéo lê bà Chánh trên nền gạch, bà cố bám chặt hai chân ông và sụt sùi tiếp:

– Ông thì ông cứ đi biền biệt chả mấy khi về nhà, tôi thì tôi chỉ có mình nó với cái Cúc. Ối Giời ơi, tôi lạy ông mà, tôi trăm lạy ông, tôi ngàn lạy ông, ông tha nó ông ơi….

Ông Chánh vẫn cương quyết:

– Bà im đi, chẳng thà tôi ko có nó.

Nói thế, nhưng ông lảo đảo quay vào, tiến lại giường và nằm vật xuống, rên hử hử như người lên cơn suyển. Trời đất quay cuồng trước mắt ông, ông đã tự coi mình là danh gia vọng tộc không phải chỉ riêng với cái tổng này mà hơn thế nữa, cả tỉnh cả huyện, còn phải kiêng nể ông. Thế mà nay con ông đưa ông vào cảnh xấu hổ nhớp nhơ như thế này thì ông sống làm sao được?

Xã hội Việt Nam có những truyền thống sai lầm nhưng được chấp nhận từ đời này qua đời khác, chẳng hạn như trường hợp của ông Chánh, trọng hư danh hơn là cả mạng con người, dù mạng người ấy chính là con gái của mình. Sợ xấu hổ vì tiếng đồn đến nổi muốn con gái chết đi cho đỡ nhục.

Ông nằm vắt tay lên trán nghĩ cách trừng trị con gái và nhất là thủ đoạn thả thù thằng khố rách áo ôm, con bà chăn vịt ngoài tỉnh làng phải đền tội, nó làm ông mất mặt với xóm làng, Quan trên trông xuống, người ta trông vào.

Bà Chánh thấy chồng nằm im, cả mừng trong lòng, rón rén đến ngồi ké xuống bên cạnh rồi đưa ra một số đề nghị để giải quyết vấn đề, nhưng ông Chánh dường như ko nghe thấy gì nữa, ông nhắm mắt ko nói lời nào. Một lúc sau, ông ngồi bật lên và nghiêm khắc bảo vợ:

– Ngy ngày mai tôi ko còn muốn nhìn thấy mặt con Khuê trong căn nhà này nữa, bà bảo nó đi đâu thì đi cho khuất mắt tôi. Tôi mà nom thấy nó thì bà đừng có trách tôi.

Bà Chánh khổ sở nói:

– Nhưng mà nó bụng mang dạ chửa, đi đâu bây giờ? Tôi xin ông để tôi thu xếp, tôi đưa nó lên tỉnh, thuê nhà trọ cho nó. Sanh nở xong, mẹ tròn con vuông rồi thì tôi đón nó về, ông ko muốn nuôi cháu ngoại thì tôi đem cho các bà sơ trong viện mồ côi cũng được.

Ông Chánh gạt vợ sang một bên và cứng rắn nói:

– Tôi cấm bà ko được can dự vào việc này, tôi cấm bà. Bảo nó khăn gói cút đi khỏi làng này ngay ngày mai. Tôi ký hạn cho nó nội nhật ngày mai phải xéo khỏi nhà tôi. Đi đâu củng được, chết bờ chết bụi, mặc kệ nó. Còn không cho nó một liều thuốc độc, riêng mẹ con thằng Thủ thì tôi sẽ cho rủ tù.

Bà Chnáh toan lên tiếng tiếp tục xin cho con, nhưng vừa mở miệng, ông Chánh đã gạt ngay:

– Bà câm đi, đừng để tôi lộn tiết, tôi bóp cổ nó chết tươi ngay bây giờ.

Rồi ông bước lại, mở tủ lấy ra chai thuốc độc để trên mặt bàn, bên cạnh cái đĩa bát và nhấn mạnh:

– Thuốc đấy, bà đưa cho nó, chết quách đi cho tôi đỡ ngứa mắt.

Bà Tổng vốn biết tính chồng nên sợ hãi ngồi im rồi rón rén xuống bếp lấy chổi lên quét mảnh thủy tinh văng vãi trong buồng.

Nhà có đến ba người làm nhưng giờ phút này bà ko muốn câu chuyện chửa hoang của con lọt ra ngoài nên bà đành làm lấy. Vừa quét nhà, bà vừa liếc lọ thuốc độc trên bàn rùn mình. Lọ thuốc ấy chồng bà mua của ông thầy tàu đã lâu, ko biết mua nhằm mục đích gì? Lúc nào cũng được cất kỷ trong tủ. Chẳng ngờ chồng bà còn nhớ mà lôi ra trong cơn hoạn nạn này.

Quét nhà xong, bà Chánh mang chổi xuống bếp rồi sang phongcủa con gái. Tuy đau khổ, nhưng bà vẫn còn mừng là ông Chánh chưa xuống tay nặng nề với Khuê.

Ông đã từng cầm ba ton đánh chết anh phu xe mà ko mảy may hối hận chút nào thì huống chi gặp lúc uất hận con gái, ông dễ gì buông tha?

Đứa em khác mẹ của Khuê, tức là con bà vợ thứ hai của ông Chánh, đi xem hát chèo rồi hẹn hò với trai. Ông Chánh biết được, đã hầm hầm chạy sang lấy đòn gánh phang gãy một chân, làm con bé 16 tuổi phải bó bột, buộc thuốc đến mấy tháng mới đi lại được bình thường.

Bà Chánh nhè nhẹ đẩy cửa bước vào, ngọn đèn dầu leo loét đặt trên nóc tủ soi mờ khuôn mặt thảm nảo của Khuê, Khuê giật mình ngẩng lên.

Từ chập tối đến giờ, cô vẩn lo âu chờ đợi cơn thịnh nộ của bố, và ngạc nhiên chưa thấy bố cô lao sang trừng trị như cô dự đoán. Bà Tổng bước vào hỏi nhỏ:

– Cái Cúc nó đâu?

Khuê lau nước mắt đáp nhỏ:

– Dạ nó vừa đi tắm, lúc nãy nó có hỏi thăm con, con kể hết đầu đuôi cho nó nghe rồi, nó cũng khóc và hứa với con là nó sẽ giữ kín.

Bình luận
× sticky