Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bóng Người Dưới Trăng

Chương 7

Tác giả: Nguyễn Ngọc Ngạn

Trong bóng đêm mờ mịt, cô đứng dậy mò mẩm, tháo sợi dây thừng cột hai đầu vơng rồi ôm cái vơng ra đầu hiên căng cho đỡ tối. Từ giờ phút này cô biết cô sẽ phải tự lo thân vì chắc chắn Thủ ko đến nữa

Ở nhà, Cúc chẳng tài nào ngủ được. Đêm nay là lần đầu tiên ko có chị Khuê bên cạnh, cô thấy trống vắng lạ thường. Cúc rưng rưng thương cho chị đang lủi thủi đi trong sương gió, ko biết tương lai sẽ ra sao. Cô lật úp người ụp mặt trên gối rồi lại trở người nằm nghiêng ngó qua cửa sổ.

Mảnh trăng lưỡi liềm thấp thoáng sau những cây mít cổ thụ, nơi hai chị em thường leo trèo ngồi chơi những trưa hè nắng gắt. Từ thuở hai chị em mới lớn, cây mít đã có ở đó trở thành chổ thân quen nhất giữa mảnh vườn sau nhà. Cúc đang miên mang nhớ lại vài kỷ niệm với Khuê thì bổng một cơn gió mạnh thổi ào

tới, đưa làn hơi lạnh buốt và làm hai cánh cửa sổ đóng ập lại và ngọn đèn dầu bên cạnh giường phụt tắt. Muà này làm gì có gió rét như đêm nay? Cúc rùn mình ngạc nhiên, kéo tấm chăn phủ kín từ ngực xuống chân mà dường như vẫn ko đủ ấm, toàn thân cô run lên bần bật.

Cánh cửa sổ bổng lại bật tung ra, Cúc ngóc đầu dậy toan đưa tay khép lại thì cô chợt kêu thét lên vì dưới ánh trăng mờ của vầng trăng, cô thấy rõ có người thắt cổ, đang treo lủng lẳng trên cành cây mít, cái xác vẩn còn đong đưa nhè nhẹ. Cúc kéo chăn phủ lên mặt và nhắm nghiền mắt lại. Chờ một lúc khá lâu, thu hết can đảm, cô mới từ từ kéo thật chậm mép chăn xuống và mở mắt nhìn ra, người chết ko còn ở đó nữa. Cô thở mạnh ngồi dậy, nhắm mắt lại và tự nhủ:

– Đúng là mình quáng gà

Nói xong cô mở mắt và quay đầu nhìn lại mảnh vườn sau một lần nữa thì lại thấy cái xác treo ở trước mặt mà ghê rợn hơn nữa là treo ở một cành cây gần ngay cửa sổ. Nghĩa là chỉ cách chổ của Cúc nằm chừng hai thước. Hãi hùng nhất là Cúc nhận ra đó là xác đàn bà mặc quần đen, áo cánh nâu màu đậm giống hệt chị Khuê chiều nay lúc ra đi. Cúc giãy giụa vùng vẫy tuột xuống giường và vừa đi giật lùi ra cửa vừa kêu thét lên:

– Á mẹ ơi, mẹ ơi ghê quá mẹ ơi! Nhà có ma, ghê quá mẹ ơi!

Chưa dứt lời thì một bàn tay bấu mạnh trên vai Cúc, cô rú lên, sắp té xỉu thì té ra là bà Chánh, bà khẻ bảo:

– Gì đó con, làm gì hét ầm lên thế?

Cúc quay phắt lại, rồi ôm chầm lấy mẹ khóc nấc lên khá lâu cô mới nói bằng giọng đứt khoảng:

-..Người..người treo cổ..trên cành mít…còn ko hở mẹ?

Bà Chánh ngơ ngác hỏi lại:

– Ơ..người nào? Ai treo cổ? Mày có nói gỡ ko?

Cúc vẩn úp mặt vào vai mẹ và nhấn mạnh:

– Không, mẹ ơi, mẹ nhìn ra cửa sổ đi, mẹ…mẹ..có thấy…gì ko hở..hở mẹ?

Bà Chánh làm theo lời con rồi đáp:

– Có cái gì đâu con. Chắc mày lai nằm mê chứ gì? Sao ko khép cửa cài then lại? Tao thấy mày kêu lớn quá, hai ba lần tao mới chạy ra xem đấy.

Bà Chánh đẩy con ra, tiến lại khép cửa và cài then trong rồi bảo:

– Thôi, lên ngủ đi con. Hay là tao ngủ với mày cho mày đỡ sợ nhé!

Cúc vẩn còn thở hổn hển và nói:

– Con định chạy sang phòng mẹ. Vâng, vâng thế thì Mẹ về với con đi, chứ một mình con, con hãi lắm.

Bà Chánh leo lên trước, nằm xích vào vách, nhưng Cúc kéo bà ra và bảo:

– Để con nằm bên trong cho, nằm bên ngoài cpn sợ lắm mẹ ơi.

Ở phòng ngoài, cái đồng hồ quả lắc vừa gõ 12 tiếng, bà Chánh cầm cái quạt phe phẩy và bảo:

– Thôi, ngủ đi con ạ, khuya quá rồi

Cúc ngóc đầu dậy, quay sang nhìn mẹ:

– Mẹ, lúc nãy mẹ ko thấy gì trên cây mít sao mẹ?

Bà Chnáh hỏi lại:

– Thấy cái gì là cái gì?

Cúc phân trần:

– Trời ơi tức quá, rõ ràng hai lần con quay ra đều thấy có người thắt cổ trên cành mít mà là đàn bà, ko phải đàn ông.

Bà Chánh trấn an:

– Tại con ngủ mê đấy, có mẹ nằm đây thì con cứ yên tâm ngủ đi, ko có sao đâu.

Tuy nói vậy nhưng chính bà đang cực kỳ hãi hùng từ lúc chưa sang buồng Cúc. Chính bà đang nằm nhắm mắt lơ mơ thì cơn gió lạnh ập vào qua cửa sổ làm bà rùn mình ngồi bật lên, đang vói tay khép cửa thì bà thấy rõ có bóng người vừa đi ngang dưới gốc cây mít vườn sau, mà cái dáng thon thon ấy trông không khác gì Khuê, con gái đầu lòng của bà. Rồi bà nghe Cúc thét lên, bà đoán con mình cũng vừa gặp tình huống như vậy nên bà mới vội vàng chạy qua. Tuy lo âu, nhưng bà ko nói ra, sợ Cúc càng thêm sợ, bà tự an ủi rằng chỉ vì bà nhớ con quá mà sinh ra ác mộng, chứ nhà này đâu có ai chết mà hiện về.

Ông Chánh thì vẫn ngủ say, ko nghe cả tiếng thét của Cúc. Chiều nay Khuê đi rồi ông vào phòng khách lầu bầu chửi một lúc, rồi uống cả nữa chai rượu, vì vậy đến lúc vừa lên giường thì ngã lăn ra như chết.

Hai mẹ con nằm sát bên nhau, giả vờ đã ngủ nhưng đều khao khác nhớ thương người thân là Khuê. Một lúc sau, bà Chánh rón rén ngồi dậy tựa lưng vào vách, Cúc ngóc lên hỏi nhỏ:

– Mẹ, chưa ngủ sao?

Bà Chánh lắc đầu:

– Mẹ hình như nghe tiếng chân người lướt đi ở phía sau nhà. Hay là cái Khuê nó trốn về mà nó sợ bố mày nên ko dám vào? Đường từ đây lên huyện chỉ có hai tiếng, bình thường thì tụi nó phải tới lâu rồi. Thôi, nằm đây nhé, để mẹ lẻn ra nhà sau để xem nó cần gì. Nằm đây đi, để mình mẹ ra gặp nó được rồi.

Bà Chánh toan bước xuống thì Cúc níu cánh tay lắc đầu cản lại:

– Thôi mẹ ơi, mẹ ơi mẹ, chắc ko phải chị Khuê đâu mẹ ơi. Mẹ cứ ngồi đây chờ tí nữa xem sao. Nhưng mà con thấy lạ lắm mẹ ơi, ruột con nó cứ nóng ran như lửa đốt từ lúc con thấy ma trên cây mít, hay là….

Bình luận