Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Boss đen tối, đừng chạy!

Chương 8

Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày

Nặc Nặc nghe bố kiêu ngạo như thế thì biết ngay có trò vui, vội vã lao đến ôm chân bố, “Đồng chí lão Hứa anh minh thần vũ, duệ trí đệ nhất, Chư Cát tái thế… Mau giúp con nghĩ cách đi.”

Ông Hứa hài lòng ho một tiếng, “Đề xuất ý thì được, nhưng xem mắt trước đã.”

Nặc Nặc mỗi lần xin đồng chí lão Hứa giúp, ông cũng lấy nguyên tắc “được người ta giúp cũng phải nể mặt người ta”, nếu việc không có lợi thì dứt khoát không làm. Nên Nặc Nặc mỗi lần thỉnh giáo ông, hoặc sẽ hiếu kính đưa một điếu thuốc, hoặc đưa ít tiền tiêu vặt.

Nhưng Nặc Nặc chưa bao giờ ngờ rằng, lần này điều kiện của ông Hứa lại là đi xem… mắt?

Nặc Nặc giận, “Bố đúng là gió thổi chiều nào xoay theo chiều đó, lần trước mẹ bắt con đi xem mắt, bố còn đứng về phía con, bảo còn nhỏ, chuyện yêu đương không gấp. Kết quả mới mấy ngày, bố đã phản bội!”

Ông Hứa cười giả lả, “Ôi dào, chẳng phải mấy hôm trước con xem mắt thất bại đó sao? Hỏi nguyên nhân con cứ im bặt, mẹ con cuống lên lại tìm cho con thêm một món hàng. Nhưng lại ngại không nói với con, nên ngày nào cũng lảm nhảm trước mặt bố. Thần công làu bàu vô địch của mẹ con thì con cũng biết rồi đấy, nên bố mới bó tay, đành đứng ra làm thuyết khách.”

Nặc Nặc bĩu môi dài thượt, thực ra lần trước xem mắt mẹ vừa nhắc là cô đồng ý ngay, nhưng sau lần đó, Nặc Nặc đã có bóng đen tâm lý, nói gì cũng không chịu đi gặp người ta nữa.

“Có phải con không đi thì bố sẽ không giúp con nghĩ cách?”

Ông Hứa kiên quyết gật đầu.

Nặc Nặc phẫn nộ, “Được thôi, lần này lại là thanh niên tài trí tuấn tú ở đâu ra?” Cùng lúc nói câu đó, Nặc Nặc nghĩ ngay đến vị thanh niên tài trí tuấn tú lần trước, bị ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm, rùng mình một cái là da gà nổi lên.

Bên này ông Hứa lại không chú ý đến phản ứng của con gái, thẳng thắn: “Lần này là tuyệt đối thực tế. Một cậu làm văn thư trong một đơn vị cơ quan, họ Trương, không chỉ nho nhã ưu tú mà còn là một tài tử, bình thường rảnh rỗi còn làm thơ v.v… Bảo đảm có chuyện để nói với con. Mà đơn vị của bố, Nặc Nặc con cũng biết đây, ổn định chắc chắn, tiền lương cũng khá…”

Ông Hứa vẫn đang thao thao bất tuyệt, Nặc Nặc càng nghe càng thấy kỳ quặc, “Đơn vị của bố?”

Vừa nói dứt, ông Hứa đã nghẹn.

Nặc Nặc mở to mắt, tiếp tục truy vấn: “Anh chàng văn thư đó là của đơn vị bố?”

Ông Hứa lại nghẹn ngào, vuốt vuốt ngực rồi yếu ớt đáp: “Phải, cậu bé tốt lắm.”

Nặc Nặc gật đầu vẻ tỉnh ngộ, “Vậy lần này thật sự là mẹ bảo bố đến làm thuyết khách?”

Nghe thế, lời nói dối của ông Hứa đã bị vạch trần hoàn toàn, lột luôn mặt nạ ra, “Dù sao con không đi thì bố quyết không giúp!” Nói xong, cầm tờ báo lên lúng túng bỏ đi.

╮(╯_╰)╭

Nặc Nặc thở dài, bố cô bây giờ thật không thể đùa được nữa.

***

Thứ bảy, vì hòa khí gia đình, Nặc Nặc vẫn ngoan ngoãn đi xem mắt.

Dù sao cũng là người bố cô thích, chắc cũng không đến nỗi nào nhỉ? Đến điểm hẹn gặp mặt, quả nhiên cũng khá ổn. Tiểu văn thư cao hơn Nặc Nặc một cái đầu, gầy gầy, da trắng. Gương mặt tuy có vài nốt mụn, nhưng ngũ quan cũng khá, buổi tối không đến nỗi dọa người ta chết khiếp.

Hai người ngồi ở quán trà nói chuyện trên trời dưới đất, từ đơn vị của ông Hứa đến sách nào hot nhất gần đây, bộ phim mới ra, Nặc Nặc tuy không cảm nhận được cảm giác tiếng sét ái tình, nhưng cũng hoàn toàn không phòng bị nữa, cảm thấy với mắt nhìn độc đáo của bố thì chắc cũng không đến nỗi tệ, tiểu văn thư sau này còn có thể tiếp xúc được nhiều hơn.

Nhưng đúng lúc Nặc Nặc do dự xem có nên hỏi số điện thoại người ta không, thì tình hình xem mắt lại chuyển biến dữ dội.

Tiểu văn thư vô thức liếc nhìn mặt ngọc Bồ Tát trước ngực Nặc Nặc, thoáng chốc kích động hẳn, “Cô… cô cũng tin Phật?”

“Hử?” Nặc Nặc bất giác sờ mặt Phật trước ngực, đó là vật do bà Hứa đã cầu được vào năm trước khi đến một ngôi miếu lớn nghe đồn là rất linh rất linh. Tuy Nặc Nặc không tin Phật, nhưng mẹ cô quá nhiệt tình, thỉnh thoảng cũng đeo mặt ngọc đó.

Hôm nay vì đi xem mắt, nên Nặc Nặc cố ý thay một bộ váy trắng mới mua, phần eo có một dây thắt lưng bằng lụa màu đen thắt nơ bướm, lộ ra cặp đùi dài trắng nõn, rất dịu dàng rất quyến rũ. Nhưng trước khi Nặc Nặc đi lại cảm thấy trên cổ thiếu thiếu gì đó, cô chẳng có một sợi dây chuyền lấp lánh nào, thế là tiện tay sở thấy mặt ngọc này và đeo vào, kết quả đã bị tiểu văn thư kia nhanh mắt nhìn thấy.

Nặc Nặc vẫn chưa kịp trả lời, tiểu văn thư đã hào hứng, “Không ngờ cô và tôi lại là đồng đạo trung nhân, haizzz, bây giờ chẳng còn mấy ai tin Phật. Tôi ghét nhất những người vừa nghe bảo chúng ta tin Phật, đã kinh ngạc nói bạn còn trẻ thế mà đã mê tín này nọ. Họ chẳng hiểu gì cả, mê tín và tín ngưỡng hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau!”

Nặc Nặc muốn toát mồ hôi, nhưng vẫn cố cười giả lả, tự nhủ mình, không sao không sao, chỉ cần không phải Pháp Luân Công, thì tín ngưỡng Phật tổ gì gì đó cô vẫn chấp nhận được.

Tiểu văn thư thấy Nặc Nặc cười với mình thì dường như càng được khích lệ nhiều hơn, tiếp tục vung vẩy tay: “Nếu chúng ta đã là người tin Phật, tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa. Thực ra… tôi luôn tìm kiếm tình nhân kiếp trước của mình.”

Nặc Nặc nghe xong, suýt tí nữa phun trà ra ngoài.

Tình nhân kiếp trước?

Tiểu văn thư nhìn ra ngoài, ảm đạm bi thương, “Nói thực, tôi có thể nhìn thấy những thứ mọi người không thấy được, ký ức kiếp trước cũng chưa hoàn toàn biến mất. Kiếp trước của tôi… là một vị hoàng tử nước ngoài.”

Nặc Nặc tiêu đời rồi, Phật giáo có tuyên truyền báo ứng nhân quả, từ bi vi hoài gì đó thì cô biết, nhưng, có tuyên truyền ký ức kiếp trước kiếp này gì đó không? Còn nữa, hoàng tử nước ngoài, chẳng phải do Thượng đế và Chúa Jesu quản hay sao?

Tiểu văn thư dường như đã chìm đắm vào thế giới “Phật giáo” của mình, không thấy được mồ hôi lạnh tuôn trên trán Nặc Nặc, vẫn lảm nhảm, “Lúc ấy tôi quá cao ngạo, vì quốc gia, vì phụ hoàng mà giết quá nhiều người, để đến nay phải chịu tội. Bị ma quỷ đeo bám thì tôi cũng chịu thua, chỉ hận trời xanh bất công, bắt tôi vẫn nhớ ký ức kiếp trước, nguyệt lão cũng chẳng cắt đứt tơ hồng giữa tôi và cô ấy, khiến tôi kiếp này lúc nào cũng thấy bóng hình mờ ảo của cô ấy trong giấc mơ, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng tôi biết, cô ấy chính là phi tử kiếp trước của tôi.”

“…”

Nặc Nặc thấy mình xuyên không rồi, thực sự xuyên không.

Thực ra, cô rất muốn ngắt lời anh chàng tiểu văn thư ấy để hỏi xem, có phải Nguyệt Lão thời gian trước đó đi công tác đến Tây phương, nên mới giúp tiểu văn thư và phi tử của anh ta nối sợi dây tơ hồng; hoặc giả là thần tình yêu Cupid cảm thấy tiền lương Thượng đế phát cho quá ít nên đã đình công, Jesu đành bó tay, nên đành xin viện trợ nước ngoài?

Nặc Nặc phải dập cả đầu khâm phục trí tưởng tượng vô hạn của mình, bên này tiểu văn thư vẫn tiếp tục, “Thực ra lần xem mắt này, tôi đã nuôi một hy vọng, mong cô chính là tình nhân kiếp trước của tôi, nhưng lần đầu tiên tôi gặp cô đã biết… Haizzz, vì Hứa sư phụ thường ngày đối xử với tôi rất tốt, nên lúc nãy tôi mới không bỏ đi ngay. Nếu chúng ta đều là người cửa Phật, tôi nói thế chắc cô không để bụng chứ?”

“Không để bụng không để bụng.” Nặc Nặc cố nín cười, lắc đầu cật lực. Cũng may tôi không phải là phi rồi hậu gì gì đó của anh, chứ nếu anh nhắm trúng tôi thì tôi đến chết mất!

Tiểu văn thư nghe thế thì cũng yên tâm, lại bla bla bla giảng một thôi một hồi về kinh Phật, từ “Kim Cang Kinh” đến “Đại Bi Chú”, rồi đến những chuyện kỳ dị ma quỷ mà anh ta thường gặp, cho đến Ngọc Hoàng đại đế. Nặc Nặc nghe mà chán kinh khủng, nhưng thấy tiểu văn thư càng nói càng phơi phới sung sướng thì không nỡ cắt ngang.

Ước chừng hơn nửa tiếng sau, cuối cùng tiểu văn thư cũng ngừng lại. Nặc Nặc sung sướng như điên, chỉ ao ước đứng ngay dậy cáo từ, nhưng vì nể mặt đồng chí lão Hứa nên tiếp tục giả dạng thục nữ đợi đối phương lên tiếng trước. Kết quả tiểu văn thư uống một ngụm nước rồi lại nói…

“Nếu tôi và cô đã có duyên như thế, tuy kiếp này không thể là vợ chồng, nhưng cũng do Phật Tổ đã sắp xếp số phận từ sớm, mấy hôm trước tôi rảnh rang, xuyên không về kiếp trước của mình để vui đùa, đại tế của quốc gia tôi nói gần đây tôi sẽ gặp được tiểu sư muội của số phận. Bây giờ ngẫm lại, chắc là cô rồi.”

Nặc Nặc nghe câu đó xong mà cằm muốn rớt xuống bàn, tiểu sư muội? Còn rảnh rang xuyên không về kiếp trước để chơi?

Thần thánh ơi…

Nặc Nặc vẫn chưa nghĩ ra phải ứng đối thế nào, “đại sư huynh” đã khảng khái đứng dậy, vỗ vỗ vai Nặc Nặc:

“Đi, anh đưa em đi gặp sư phụ.”

>_

Đồng chí lão Hứa ơi, đồng chí giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi kiểu gì thế này???

Bình luận