Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Boss đen tối, đừng chạy!

Chương 44

Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày

Dứt lời, bên kìa đầu dây hồi lâu sau mới hỏi, “Nhiễm Thanh hà dụ dỗ chị dâu chơi game sao?”

“ừ, bây giờ còn muốn chối à?”

“Hắn không ở phòng Hành chính mà là trưởng phòng Nhân sự, hơn nữa…” Tiêu Tiểu nuốt nước bọt, rồi nói, “Hơn nữa… hắn là đàn ông”.

Hai chữ cuối cùng đập mạnh vào tim Tiêu Dật, Tiêu Đại boss nheo mắt nguy hiềm, lặp lại, “Đàn ồng?”

Một lần bỏ lỡ đủ hận thiên thu.

Từ khi Tiêu Đại boss phát hiện Nhiễm Thanh hà là động vật giống đực, có một số tình Tiêu Đại bossết bất giác xuất hiện trong đầu. “Hôm nay Thanh Hà nói với em, game “Hoàng Diễm” ra thị trường chưa bao lâu đã bán rất chạy, người phòng Kế hoạch thật lợi hại”.

“Tiêu Đại boss, tối nay em phải đi ăn với bọn Thanh Hà, không đi được với anh rồi”.

“ừm, hôm nay quên mang điện thoại di động nên không nghe máy được, Thanh Hà tốt thật, buổi trưa lái xe đưa em về nhà lấy điện thoại”. V “Thanh Hà nói…”

Thanh Hà, Thanh Hà, lúc này Tiêu Đại boss mới phát hiện ra, gần đây Nặc Nặc cứ mở miệng là nhắc đến Thanh Hà! Thanh Hà hướng dẫn thỏ trắng chơi game, Thanh Hà đưa thỏ trắng đi ăn những món ăn vặt nồi tiếng ở gần cồng ty, Thanh Hà dẫn thỏ trắng đi làm quen với công ty, Thanh Hà kề cho thỏ trắng nghe những chuyện về Tiêu Tiêu…

Vì nghĩ Tiêu Tiêu sư đệ sắp xếp chăm sóc đặc biệt cho Nặc Nặc, Tiêu Đại boss lại ngốc nghếch, không nghĩ bà chị có chồng Nhiễm Thanh Hà dịu dàng ân cần và hơi nhiều chuyện đó lại là đàn ồng!!!

Không sai, thỏ trắng chưa bao giờ nhắc đến Nhiễm Thanh Hà là người phòng nào, cũng chưa bao giờ kể hai người họ đã quen nhau ra sau.

Đươc Tiêu Tiểu cung cấp tin tức có lơi, Tiêu Đai boss đã có đươc số liêu đầu tiên về Nhiễm Thanh Hà:

Họ tên: Nhiễm Thanh Hà Tuổi: 24

Nghề nghiệp: Trưởng phòng Nhân sự cồng ty sáng chế “Hòang Diễm”

Sở thích: game, đọc sách, đàn piano.

Tính cách: Thoải mái, phóng khoáng, dịu dàng ân cần, biết nịnh nọt = =

Quan trọng nhất là đó là một anh chàng đẹp trai cực phẩm.

Dựa vào tin tức được cung cấp bởi tập đoàn nhiều chuyện hữu nghị trong cồng ty, Tiêu Dật biết thêm rằng hình như trưởng phòng Nhiễm và Hứa Nặc quen nhau từ lâu, Hứa Nặc đi làm chưa được mấy ngày thì trưởng phòng Nhiễm cứ thường xuyên chạy đến phòng Hành chính. Lúc thì đưa Hứa Nặc đi tham quan công ty, khi thì giới thiệu đồng nghiệp, thậm chí lien tục yêu cầu Hứa Nặc cùng đi ăn trưa.

Hai người nói nói, cười cười, hoàn toàn không giống quan hệ cấp trên cấp dưới, hơn nữa người ta thường xuyên nghe được từ miệng họ những câu như là “mây năm trước”,

“hoài niệm”. Vì vậy nhân viên công ty ngấm ngầm bàn tán, nói là cô gái này dựa vào mối quan hệ với trưởng phòng Nhiễm mới vào được công ty.

Trước màn hình vi tính, Tiêu Dật nhìn hồ sơ và cả hình ảnh của Nhiễm Thanh Hà do Tiêu Tiêu gửi đến, suýt nhữa lật cả bàn vì tức. Sơ suất, quá sơ suất rồi. Lúc đầu mình nghĩ phòng Kế hoạch ở cồng ty Kiêu Dực quá nguy hiểm, nghĩ cách tìm một hang ồ an toàn cho thỏ trắng, rồi cố ý lập kế để Tiêu Tiêu sự đệ xếp cho Nặc Nặc vào văn phong toàn nữ, nhưng không ngờ, thỏ trắng nhà anh có sức quyến rũ vô hạn, hấp dẫn cả nam đồng nghiệp phòng khác.

Hơn nữa, tên Nhiễm Thanh Hà này lại có một gương mặt đẹp trai, mắt phượng cong cong, mồi mỏng luồn nhướn lên, mới nhìn đã biết là loại yêu tinh chuyên đi dụ dỗ gái nhà lành. Liệu ý chí của thỏ trắng có lung lay không?

Tiêu Đại boss đang lo lắng thì tiếng chuông dành cho thỏ trắng vang lên. “Mau nghe điện thoại, nếu không nghe điên thoai sẽ ăn thịt anh!!!”

Đoạn ghi âm này do dạo trước Nặc Nặc buồn chán đã đích thân tạo ra, rồi cài vào điện thoại Tiêu Đại boss mà quỷ không hay thần không biết, làm nhạc chuông riêng.

Tiêu Dật nhớ đến dáng vẻ tức tối của Nặc Nặc thì không nén được cười, nhấc di động lên, giọng nói bất giác dịu hẳn, “Nặc Nặc”.

Thỏ trắng: “Đang bận sao? Trưa nay có ngoan ngoãn ăn cơm không?”

Sói già: “ừ, ra ngoài ăn với Tử Uyên, Phì Long”.

“Ồ ~” Nặc Nặc dài giọng, “vẫn đang bận chuyên đề kia với Mạc sư huynh? Tăng ca buổi tối?”

“ừ, tăng ca buổi tối”. Tiêu Dật nói xong, hơi mím mồi lại. Anh thừa nhận gần đây cồng việc quá bận, có phần lơ là Nặc Nặc. Trước kia ít nhất ba ngày hẹn hò một lần, giờ bảy ngày mới gặp mặt. Cũng may thỏ trắng hiểu biết, không khóc lóc giận dỗi như các cô gái khác, chỉ thực hiện một trò ranh ma nho nhỏ, cài cho mình nhạc chuông riêng này, nhắc nhở Tiêu Đại boss, dạo này anh lạnh lùng với em quá đấy!

Tiêu Dật nhắm mắt cũng có thể thấy gương mặt ủ rũ thảm thương của Nặc Nặc, đang dằn vặt xem nên an ủi “Đợi mấy hôm sau nữa anh sẽ hết bận” hay “Đến hôm sinh nhật anh sẽ chơi thật vui”… thì nghe bên kia có tiếng cười vui vẻ.

“Ồ, vừa hay! Có bạn hẹn tối nay ra ngoài ăn cơm dạo phố, hì hì. Vậy thế anh nhé, nhớ tối nay ăn cơm đúng giờ, bye bye!”

Lần này, chưa đợi Tiêu Dật phản ứng, máy đã cúp! Tiêu Đại boss đứng trước cửa sổ, hít một hơi khí lạnh.

Không thất vọng, không đau buồn, giọng điệu thỏ trắng lúc nãy nghe ra… rõ ràng là… rất hỉ hả vì mình không có thời gian. Rốt cuộc là ai có sức quyến rũ đến thế, mời em đi ăn cơm, dạo phố lại khiến em vui mừng như vậy?!

16.4

Là một kẻ mù đường đến độ đi mua sắm cũng lạc đường, Nặc Nặc và Tố Tố đi đến nỗi chân sắp rụng ra mới tìm thấy cửa hàng của Tiêu Đại boss thử áo lần trước. Nhân viên bán hàng ở đó vẫn còn nhớ như in chuyện hôm ấy, nghe nói Nặc Nặc đòi mùa áo sơ mi cho bạn trai thử lần trước thì không tránh khỏi liếc nhìn cô thêm mấy cái nữa.

Lời ngẫm: hai người này lạ thật, một người trông có vẻ điện khùng, kẻ kia thì hậm hực, cứ ngỡ không cần chiếc áo này rồi thế mà hôm nay lại chạy đến mua.

Tố Tố ngồi trên sô-pha vừa rung đùi vừa lườm, “Đáng đời cậu bị người ta nhìn như quái vật, tóm lại cậu đang dạy Tiêu Đại boss nhà cậu hay đang dạy dỗ tớ? Xa xôi thế này mà kéo tớ đến đây mua áo”.

Nặc Nặc xác nhận chiếc áo đó với nhân viên bán hàng, nhờ họ gói rồi quay đầu: “Hôm đó lúc Tiêu Đại boss thử áo có vẻ rất thích, vừa hay sắp đến ngày sinh nhật anh ấy nên mình mới cố tình chạy đến đây mua”, ừ, tuy là hơi đắt một chút nhưng chỉ cần Tiêu Đại boss thích là được rồi.

Nặc Nặc nghĩ đến đó thì khóe môi bất giác nhướn lên. Dạo này đúng là cô đã xử lý Tiêu Đại boss hơi bị thảm, cứ cố ý nhắc “Thanh Hà” thế này “Thanh Hà” thế nọ trước mặt anh, tuy chưa bao giờ ăn cơm, dạo phố thật sự với anh chàng cực phẩm ấy, nhưng Nặc Nặc cứ cố ý dẫn dụ để Tiêu Đại boss chú ý vào anh ta.

Tiêu Dật có lẽ đã bắt đầu nghi ngờ Nhiễm Thanh Hà rồi chăng? Chưa biết chừng bây giờ đã tìm Tiêu Tiêu để điều tra gốc rễ Nhiễm Thanh Hà rồi cũng nên. Thế thì tốt. Nặc Nặc bây giờ sẽ đợi Tiêu Dật rồi nồi cơn ghen lên. Khi anh bùng phát thì cồ sẽ ngửa bài ra, bắt Tiêu Đại boss anh lộ nguyên hình mới được.

Rốt cuộc ai giở âm mưu thủ đoạn bắt em đến Hoàng Diễm chứ? Bây giờ người tính không bằng trời tính, lại gặp ngay mối tình đầu của em, anh mà ghen thì có phải là quá vô lý không?

Đến lúc đó, mình sẽ có đầy đủ lý lẽ và bằng chứng, nhân sinh nhật anh mà xuống nước một chút, thay đổi ý nghĩ và quan niệm gia trưởng của anh.

Tồ Tố hỏi: “Đòn phản kích này của cậu rốt cuộc định đánh bao lâu đây?”

Nặc Nặc nhìn trời, “Đến sinh nhật anh ấy. Đàn ồng mà, giống như trẻ con ấy, phải dỗ ngọt. Tớ định đợi chuyện của Tiêu Tiêu qua rồi, Tiêu Đại boss nhận sai lầm thì sẽ tha thứ cho anh ấy một cách từ bi như đức mẹ, để anh ấy cảm nhận được sự tốt đẹp của tớ, biến thành một em cún trung thành với tớ”.

Tố Tố cười phì thành tiếng, “Nặc Nặc, có phải dạo này cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá không? Giang sơn dễ đồi bản tính khó dời, người như Tiêu Dật vốn dĩ bẩm sinh thích chỉ huy ra lệnh cho người khác, cậu có thể dạy dỗ anh ấy thành sói mẹ hiền từ thật ư?” Dừng lại một chút, cô chỉ vào chiếc áo đã được gói xong, “Dựa vào cái này hả?”

Nặc Nặc lắc đầu, “Đây chỉ là món ngọt thôi, quà sinh nhật mà, tớ muốn tự tay làm gì đó tặng anh ấy”. Nói xong, mặt Nặc Nặc đỏ bừng, bất chấp Tố Tố truy hỏi thế nào, thỏ trắng vẫn cắn chặt răng không khai.

Cùng lúc đó, nhân viên bán hàng cũng cười tươi niềm nở báo giá chiếc áo cho Nặc Nặc, con số vừa nhảy ra, Nặc Nặc đã rùng mình toàn thân nồi da thỏ.

“Cái gì? Chẳng phải bây giờ cửa hàng đều giảm giá 50 phần trăm hay sao? Tại sao cái này không giảm?” (Nặc Nặc, bạn thấy người ta giảm giá mới đến mua áo đúng không?)

Nụ cười của cô nhân viên vụt tắt, lạnh lùng đáp, “Xin lỗi, nhãn hiệu này của chúng tôi không tham gia vào đạt giảm giá này”. Ngầm ý là: Hàng hiệu cao cấp như thế này làm sao giảm giá được?

Lần này Tố Tố đã có thể cười trên nỗi đau kẻ khác, “ừ, xem ra trẻ con cũng không dễ dụ cho lắm, cậy kẹo que này có phải là quá đắt không?”

Nặc Nặc: 0(>_

Mua chiếc áo xong, vốn liếng tích lũy trong nửa năm của Nặc Nặc đã không cánh mà bay. >0

Nặc Nặc vừa phẫn nộ vì nhãn hiệu đó chưa bao giờ được giảm giá, vừa nghĩ ngợi xem sau này phải dạy Tiêu Đại boss không được lãng phí như thế nào, sau đó ăn uống cùng Tố Tố, chơi đến tận mười một giờ đêm mới về nhà. Cũng may Tố Tố có xe, đưa Nặc Nặc đến tận cửa.

Thỏ trắng chào bạn rồi khoan khoái xuống xe, tay cầm món tích lũy nửa năm (>_

Quay lại, Thỏ trắng nhìn thấy Tiêu Đại boss cô đơn đứng dưới ánh đèn đường, ánh đèn vàng vọt lại ánh lên một lớp sáng dìu dịu lạ thường, toát lên vẻ dịu dàng và thoát tục khó nói, giày da đen, quần tây nâu và áo sơ mi, Tiêu Đại boss mặc gì cũng khiến trang phục trở lên đặc biệt.

Nhưng lúc này, trong sự đặc biệt ngang ngược không cho phép người ta phớt lờ ấy, lại có một vẻ gì đó. Thỏ trắng đọc thấy hai chữ trong đồi mắt lấp lánh của Tiêu Đại boss đó là: Oán trách.

Tiêu Đại boss đến trước của nhà Nặc Nặc mà thần không hay, quỷ không biết.

Bình luận