Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Boss đen tối, đừng chạy!

Chương 41

Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày

Nặc Nặc nghe có người gọi tên mình thì hơi ngước lên, trong tích tắc một gương mặt đẹp vô cùng lọt vào mắt cô.

Giây sau, Nặc Nặc bất giác đã có vẻ mặt O_O~~~

Đó mới gọi là… oan gia ngõ hẹp!!!!

Cứ ngỡ cái người mà cả đời này sẽ không còn gặp lại nữa, thế mà…

Nặc Nặc đau khổ quá, nhưung ngại còn có hai phó chủ khảo khác cũng có mặt nên cố nhếch mép,” Nhiễm Thanh Hà, lâu quá không gặp”.

Nhiễm Thanh Hà, nhuỗm cả dòng sông xanh, thanh lâm vân hà.

Nặc Nặc lần đầu thấy cái tên,” thanh lâm vân hà” đó đã không nhịn được mà cười phì,”Thanh” là chỉ màu xanh trong bảy sắc cầu vồng,”vân hà” lại có nghĩa là mây rất dày, ba la và che lấp mặt trời như dòng sông vậy. Thời tiết như thế chẳng phải la sắp mưa hay sao? Sao lại có cầu vồng được? Người này chắc chắn học địa lý rất kém, ha ha!”

Phải, Nặc Nặc quen Nhiễm Thanh Hà vì anh ta trông phóng khoáng đẹp trai, và thấy thích cả nickname của anh ta trên mạng. Khụ khụ… hoặc nói chính xác, đó chính là … bạn trai đầu của Nặc Nặc.

Khác với những mối tình đầu non nớt nhưng đẹp đẽ kiểu thanh mai trúc mã, hoặc ngồi cùng bàn… Nặc Nặc và Nhiễm Thanh Hà nói chính xác ra là, yêu nhau qua mạng .=_=

Lúc Nặc Nặc học năm thứ nhất, đang thịnh hành một trò chơi 2D ảo tưởng – “Ma Cô Đảo”. Thỏ trắng nhất thời không chống cự nổi sức hấp dẫn của cảnh đáng yêu trong đó, trở thành thiếu nữ nghiện mạng. Cũng trong quãng thòi gian ấy, Nặc Nặc gia nhập vào đội quân game thủ thành phố C như lẽ tất nhiên, rất tự nhiên mà quen biết với Nhiễm Lâm Vân Hà cùng thành phố, vì hai người đều là nam nữ độc thân, thế nên sau một hoạt động phu thê rầm rộ đã kết hôn với nhau như lẽ tất nhiên.

Ban đầu Nặc Nặc cũng không nghĩ nhiều, chỉ là trò chơi thôi mà, có kết hôn hay không cũng chẳng sao, có thêm bạn bè mà thôi. Nhưng theo thế công kích mạnh mẽ với những lời lẽ ngọt ngào của Nhiễm Thanh Hà, Nặc Nặc không lâu sau đã rơi vào bẫy. mà điều khiến Nặc Nặc mê muội, còn có một nguyên nhân rất quan trọng.

Nhiễm Thanh Hà rất đẹp trai.

Lần đầu khi gặp Nhiễm Thanh Hà trong cuộc liên hoan các game thủ, Nặc Nặc đã định nghĩa chồng mình trong game thế này: đẹp trai, gian tà, hấp dẫn lòng người.

Khi đó, Tiểu Nặc Nặc vẫn còn trong giai đoạn thiếu nữ khờ khạo, chẳng có chút kháng cự nào với những anh chàng đẹp trai, đến các game thủ cùng gia tộc thấy Nhiễm Thanh Hà rồi cũng đùa cợt với Nặc Nặc,” Ôi, không ngờ Thanh Lâm Vân Hà lại đẹp trai đến thế, haizzz, biết thế thì tớ đã chọn anh ấy làm chồng rồi”.

Lúc đó, Nặc Nặc đỏ bừng mặt, thầm định sẵn nửa kia trong tương lai của mình.

Nhưng người ta đã nói đàn ông đẹp trai không đáng tin. Những người đàn ông khéo mồm càng chẳng ra gì. Mà ở Nhiễm Thanh Hà lại hội tụ cả hai điểm này vì vậy càng là cực phẩm trong cực phẩm. Mấy tháng sau, khi Nặc Nặc bỗng dưng bị một cô nàng hung thần ác hiểm chặn lại bên đường, mới biết mình đã là kẻ thứ ba vô tội không hay ho gì cho lắm.

Nhiễm Thanh Hà, đã có bạn gái.

Họ đã yêu nhau sáu năm.

Nhớ đến lần đầu khi trò chuyện trong game, Nhiễm Thanh Hà đã ai oán kêu than,” Tại sao các người đều có vợ mà mình tôi cứ độc thân hoài?”

Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, Nhiễm Thanh Hà để lộ chiếc răng khểnh dễ thương, cười ranh mãnh hỏi,” Làm bạn gái ngoài đời của anh nhé?”

Lúc đó, Nặc Nặc thấy mình như đang ở trong mơ, mơ thấy một cơn ác mộng.

Đúng là tiểu thuyết đọc nhiều cũng hại lắm. Trong sách nói tình ảo chân thành gì gì đó, thế mà các anh đẹp trai đều là lừa gạt! Nặc Nặc nằm nhà khóc ầm ĩ suốt ab ngày, sau đó lên game xóa ID, đổi số điện thoại, cắt đứt quan hệ với tên lừa đảo “Nhiễm Thanh Hà”

Xin đừng bao giờ tưởng rằng mối tình đầu cay đắng thê thảm như thế khiến Nặc Nặc khắc cốt ghi tâm. Thực tế, giờ đây khi quay lại nhìn mối tình ấy, cảm giác còn lại của Nặc Nặc chỉ còn lại hai chữ “buồn bực”

Lúc đầu sao mà ngốc thế, bị tên thiểu tăng lừa gạt cho thê thảm? Ôi, ngoài gương mặt ra, hắn chẳng có chút học hàm, tiền tài cũng không. Amen, thật cảm tạ bạn gái anh ta đã thức tỉnh mình đúng lúc, cho mình một bài học quý báu, nếu không hôm nay mình không biết sẽ còn thảm đến đâu…

Đúng là hiện thực và tiểu thuyết mãi mãi có khoảng cách.

Không hề lạc hồn lạc phách, không sống đi chết lại, thỉnh thoảng bạn bè nhắc đến mối tình đầu bi thảm và đau khổ của mình, thỏ trắng đều viện cớ “ai mà chẳng có quá khứ nhảm nhí” nói qua loa cho xong chuyện.

Chuyện đã qua n năm, thỏ trắng lúc này đây lại gặp Nhiễm Thanh Hà đẹp trai chết người, nhìn cũng thấy kỳ cục. Nhưng hiển nhiên là đối phương không nghĩ thế.

Phỏng vấn kết thúc, Nhiễm Thanh Hà đại chủ khảo đã đích thân đưa Nặc Nặc xuống lầu, rồi lại sốt sắng vẫy xe cho cô, sau đó hỏi thăm tình hình gần đây, tỏ vẻ rất thân mật sau bao năm xa cách. Nặc Nặc tuy trong lòng còn buồn nôn hơn cả ăn phải kiến hôi, nhưng vì ngại nhiều người qua lại nên ậm ừ nói vài ba câu với anh ta.

Khó khăn lắm mới lên được taxi. Xe sắp sửa đi rồi, Nhiễm Thanh Hà đột ngột chồm đến cửa kính xe, cúi đầu nhìn với vẻ tình cảm dào dạt,” Nặc Nặc… mấy năm nay… anh luôn tìm kiếm em…”

Nặc Nặc đơ lưỡi, lần này vẻ mặt cô đã… không còn vẻ gì nữa.

Ông anh à… có cần Quỳnh Dao đến mức đó không?

Mấy năm không gặp, công lực của anh thật lợi hại, chỉ trong vòng nửa giờ trùng phùng mà đã đến mức nắm tay thật chặt – lệ chảy hai hàng rồi.

Thỏ trăng giật mình, bên kia Nhiễm Thanh Hà ngừng lại rồi nhếch môi cười khổ sở,” Thôi, không nói nữa. Dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội. Nặc Nặc, chỉ cần em muốn, anh có thể hứa cho em một cơ hội vào Hoàng Diễm”.

“….”, Người không biết nhục, đúng là vô địch thiên hạ.

Nặc Nặc ngồi trên xe taxi, nhìn đối phương vẻ thản nhiên, thốt ra bốn chữ ngắn gọn,”Bác ơi, đi thôi”.

Buổi tối Nặc Nặc đến ăn ké cơm nhà Tiêu Đại boss. Ăn xong, ông bà Tiêu đã biết ý ra ngoài dạo bộ.

Tiêu Dật nhìn xung quanh không có ai thì thói háo sắc trỗi dậy. Với lý do “Ăn xong phải nghỉ ngơi, có ích cho tiêu hóa” nên ôm thỏ trắng về phòng. Nhưng cái việc “nghỉ ngơi” này là “nghỉ ngơi” thẳng lên giường rồi!=_=

Ôm ôm ấp ấp mãi một lúc sau, Tiêu Đại boss mới thở hổn hển buông thỏ trắng ra,” Chuyện anh nói lần trước thế nào rồi?”

Nặc Nặc nhìn trời, làm ra vẻ hoang mang,” Chuyện gì ạ?”

Tiêu Đại boss cắn vành tai Nặc Nặc, nhướn mày,” Em nói xem?”

Là một người đàn ông bình thường, đối diện với người mình yêu, ai lại không muốn quấn quýt ôm ấp. Nhưng quan niệm từ nhỏ đến lớn vẫn trói buộc Tiêu Dật, anh muốn giữ khoảnh khắc tuyệt với nhất đến đêm tân hôn. Thế nên mới tạo dựng kế hoạch thôi việc, kết hôn, dọn đến nhà mới. Nhưng nếu một em thỏ trắng nào đó không biết điều, lý trí còn lại của anh cũng khó kiềm chế lắm.

Nặc Nặc cũng đỏ mặt thở dốc với Tiêu Đại boss, cố gắng vùng vẫy trong lòng anh, “Anh bảo mời bố mẹ em đến nhà anh chơi mà, phải không? Sao anh không đích thân đến nhà mời, thật là không có thành ý gì cả. Còn nữa, anh chưa bao giờ chính thức…”

Là… chưa bao giờ cầu hôn em chính thức, câu ấy Nặc Nặc mới nói một nửa, mặt đã đỏ bừng. Làm sao đây? Rõ ràng ở nhà đã luyện tập rất nhiều lần, nói nhất định phải xử lý Tiêu Đại boss, vậy mà vừa lâm trận, mình đã chùn chân rồi.

Bên này Nặc Nặc cắn môi chần chừ xem nên tiếp tục thế nào, bên kia Tiêu Đại boss chỉ thấy đôi mắt long lanh của thỏ trắng nhìn mình, đôi môi đào mọng đỏ cứ mấp máy. Nuốt nước bọt, Tiêu Đại boss bất giác gọi một tiếng khe khẽ, “Nặc Nặc” rồi không đợi cô trả lời anh đã cúi người đè xuống.

Những nụ hôn long trời lở đất phủ xuống, Nặc Nặc luống cuống chân tay, đến khi hít thở được không khí trong lành thì bất giác rên lên một tiếng rất đáng yêu. Tiêu Đại boss đang hừng hực khí thế nghe vậy, chỉ thấy đầu óc” ùng” một tiếng, lúc này, mọi lý trí, đạo đức bó buộc, đều biến mất sạch sẽ.

Tiêu Dật chau mày, nhìn thỏ trắng bên dưới vẫn đang do dự. Nên bẻ gãy xương ăn sống, hay nhấm nháp từ từ? Vốn nghĩ sẽ chịu đựng được, nhưng hình như lúc này… anh không thể đợi đến ngày đó.

Tiêu Dật khẽ hôn lên vầng trán của thỏ trắng, như làm nũng và cũng như đang trưng cầu ý kiến,”Nặc Nặc, được không?”

Nặc Nặc không ngớt, tất nhiên hiểu ý Tiêu Dật, cô ngoảnh mặt sang bên, im lặng một lúc rồi nói khe khẽ,”Ngốc!”

Anh bảo thỏ trắng phải trả lời thế nào chứ?

Bảo không được, thì không phải ý của cô.>O

Mà bảo được, thì có vẻ mặt dày mày dạn quá.

Tình đến lúc nồng thì nước chảy vào mương thôi, anh muốn làm gì thì làm mà, hỏi em làm gì? >O

Những lời đó Nặc Nặc chưa nói ra, chỉ mỗi nghĩ thôi là đã thấy xấu hổ đến mức quỳ lạy chính mình rồi. Tiêu Dật hiểu ý, cuối cùng yên tâm cúi người xuống, chạm môi vào môi cô. Nhưng đúng lúc đó tiếng nhạc có tiết tấu “ da di da da di da “ đã vang lên.

Nặc Nặc hoàn hồn, cuộc điện thoại đó đúng là biết chọn thời điểm thật. Không biết phá hoại chuyện tốt của người khác sẽ bị sét đánh hay sao chứ? Mọi cảm xúc đều bị khuấy đảo, Nặc Nặc chỉnh lại y phục rồi ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra xem rồi thổ huyết!

Trên màn hình hiện rõ ba chữ thật to “Nhiễm Thanh Hà”

Nặc Nặc vốn dĩ đã cố gắng xóa nhòa sự tồn tại của bạn trai đầu Nhiễm Thanh Hà nên trong điện thoại di động không lưu số của anh ta. Nhưng sau khi bất ngờ gặp lại trong lần phỏng vấn ấy, Nhiễm Thanh Hà đã tích cực đòi số điện thoại của Nặc Nặc, đồng thời giám sát cô lưu lại số điện thoại của anh ta vào máy.

Thỏ trắng cho dù bất đắc dĩ mấy đi chăng nữa, nhưng nghĩ lại thì khi nộp hồ sơ vào công ty Hoàng Diễm, số điện thoại di động đã rõ rành rành trong đó rồi. Là chủ khảo, Nhiễm Thanh Hà muốn lấy số điện thoại của mình thực sự dễ như trở bàn tay, mình hà tất phải giả vờ không có làm gì?

Thế là hai người cùng trao đổi số điện thoại, dù sao có thêm một cái tên cực phẩm như thế cũng không chết được, hơn nữa quan trọng nhất là, nếu có ngày nào đó anh ta gọi điện đến quấy rầy thật, thì trước khi Nặc Nặc nghe máy cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Nhưng Nặc Nặc không bao giờ nghĩ rằng, anh chàng cực phẩm đó lại hành động nhanh như thế, mà lại rất biết chọn thời gian.

Bình luận