– Em ơi đi đâu có một mình thế, có cần bọn anh giải sầu không? – Tên con trai buông lời tán tỉnh Điệp Tử.
Đó là đám du côn, mọi rợ trên phố. Đêm, Điệp Tử lang thang dạo bước ngắm cảnh vật về khuya. Con người thật kỳ lạ, buổi tối lẽ ra nên đi ngủ vậy mà họ còn chơi đùa tấp nập hơn ban ngày. Điệp Tử, cái nhìn không chớp, cất tiếng lạnh băng:
– Tránh xa tôi ra! Hãy biến đi và đừng để tôi thấy mặt các người!
Tên nọ lập tức cười vang:
– Tụi bây nghe chưa, con gái bây giờ dữ dễ sợ, nhưng như vậy bọn anh mới thích.
Mấy tên nọ nhìn nhau khoái trá, rồi một trong số chúng giơ tay về phía Điệp Tử toan giữ lấy tay nàng thì đột ngột có giọng nói cất lên:
– Đừng có đụng đến bạn gái người khác!
Tất cả đồng loạt quay ra sau, một chàng thanh niên ngoài hai mươi, tầm vóc cao lớn, gương mặt sáng sủa rất cuốn hút người khác. Anh từ từ tiến lại gần. Tên du côn hếch mặt, hắng giọng:
– Mày là thằng nào, muốn nhúng mũi vào chuyện của tao hả?
– Nếu như bình thường thì tôi đã chẳng bận tâm rồi nhưng vì các người đụng đến bạn gái tôi nên lẽ nào tôi làm lơ!
Anh đáp thản nhiên, vẻ như chẳng bận tâm đám côn đồ có những bốn tên. Tên nọ định đôi co tiếp thì một gã khác nắm chặt tay áo hắn, chậc lưỡi:
– Thôi đi mày, bạn gái của nó đụng làm gì? Đến bar tìm vài em ngon hơn.
Nghe bạn bảo chí lý và một phần không muốn gây chuyện rắc rối nên hắn bấm bụng im im, vài giây sau bỏ đi cùng lũ bạn.
– Thật là… mới tí tuổi đầu đã xấc xược!
Anh thanh niên thở ra xong quay qua đối diện với Điệp Tử, cười dịu dàng:
– Em đi một mình vào đêm khuya rất nguy hiểm, nhà em ở đâu anh sẽ đưa về.
Điệp Tử giương mắt nhìn chàng trai xa lạ tốt bụng, nhất là nụ cười thân thiện đó. Anh tên Mạnh Khôi.
***
– Thùy! Thùy! Thùy!
Cô con dâu trẻ chạy vội xuống dưới nhà, vừa gặp mẹ chồng, thì hỏi:
– Dạ mẹ, có chuyện gì vậy ạ?
Bà Hồng xoay qua, nâng cặp kính dày xệ xuống cánh mũi, nét mặt cau có:
– Gọi bao nhiêu lần bây giờ mới xuống, phải nhanh nhẹn lên chứ! Bây đã đi đón thằng Tuấn về chưa?
Thùy lau tay vào miếng tạp dề, bảo:
– Dạ con có gọi điện nhờ chú Danh đón giúp Tuấn rồi. Con bé Thảo đang bệnh nên con không thể bỏ mặc nó.
– Ốm gì? Từ sáng đến giờ chắc cũng đã hạ sốt rồi chứ, mau đón thằng Tuấn đi! Tên Danh đó tao chẳng yên tâm chút nào. Trời lại sắp mưa, thằng Tuấn mà bị bỏ lại ở trường thế nào cũng khóc!
Dù thương con gái đang sốt nhưng trước thái độ hằn hộc và giục giã của mẹ chồng khó tính khiến Thùy chẳng thể từ chối. Cô bèn tháo tạp dể, lẳng lặng lấy cây dù xanh. Trước khi ra khỏi nhà, cô không quên nhắc:
– Mẹ trông con Thảo giúp con.
Mắt bà Hồng liếc lên, biết rồi! Thùy mở toang cửa, mưa đã buông hạt, cô căng dù rồi đi nhanh, bước chân trông nặng trĩu.
Thảo mệt mỏi rời phòng, con bé choáng váng đặt chân lên bậc cầu thang gỗ, xuống dưới nhà. Vừa thấy bà nội, cô bé mười hai tuổi rụt rè cất tiếng:
– Bà ơi, mẹ cháu đâu ạ…
Bà Hồng dửng dưng, mặc trên trán cháu gái mồ hôi không ngừng tuôn ra:
– Mẹ mày đi rước thằng Tuấn rồi. Em mày mới bảy tuổi, còn mày đã mười hai, lớn thế phải tự biết lo chứ!
– Nhưng cháu đang sốt… cháu rất mệt…
– Mệt thì đi chết đi! – Bà Hồng bực mình, gắt to – Ở cái nhà này ai mà không mệt mỏi? Ba mày mất sớm, để lại bà già đây suốt ngày thấy mặt hai mẹ con mày nhăn nhó cũng phát bực! May là có thằng Tuấn, nếu không chắc tao chết vì buồn chán!
Thảo lặng thinh, lầm lủi vào trong bếp. Có bát cháo để sẵn trên bàn, có lẽ là Thùy đã làm, cô biết thế nào con gái cũng đói. Cửa phòng đóng lại, Thảo đặt bát cháo nguội lên chiếc bàn nhỏ, tay cầm muỗng, bắt đầu ăn. Kỳ lạ thật, không hề có khói hay tiêu cay gì thế mà nước mắt con bé cứ mãi trào ra. Bà nội lúc nào cũng vậy, chỉ thương mỗi nhóc Tuấn.
Thảo vừa dùng xong cháo, tức thì cửa bật tung, bóng dáng nhỏ bé nhảy tới:
– Chị ơi, nhóc Tuấn của chị về rồi nè!
Đó là Tuấn, nó cười rạng rỡ, vòng tay ôm chặt người chị gái. Thảo với lấy khăn, lau lau mái tóc ướt nước của thằng em nghịch ngợm:
– Mưa lớn lắm hả em? Sao có mẹ rước mà còn bị ướt như vậy?
Tuấn chẳng bận tâm điều đó, chỉ hỏi đầy lo lắng:
– Nghe mẹ nói chị bị sốt, chị hết mệt chưa?
Thảo cười gật đầu, em trai nó ngoan lắm. Tuấn mới bảy tuổi nhưng rất hiểu chuyện. Chợt Thùy xuất hiện, đưa mắt nhìn bát cháo trên bàn, dịu dàng:
– Thảo, ăn no thì uống thuốc đi con. Tuấn vào phòng bà nội, bà mong con lắm.
Tuấn sụ mặt, trông buồn cười. Nó đứng dậy, lẽo đẽo theo mẹ đi xuống nhà. Trước khi rời phòng, thằng bé còn ngoái nhìn chị lần nữa. Thảo thở ra, mệt mỏi ngã lưng xuống giường. Bên ngoài mưa vẫn rơi, ngày càng nặng hạt.
***
Ở ngôi nhà gỗ, Điệp Tử ngồi ngoài hành lang, đang dùng tay búng những hòn bi tròn. Vẻ như đây là trò chơi ưa thích của nàng. Tiếng Bà Bà khẽ khàng:
– Có tâm sự sao, Điệp Tử?
– Bà Bà nhìn thấu tim tôi ư?
– Không nhưng nghe âm thanh va chạm của mấy viên bi ta nhận ra ngay, lòng có tâm sự mới không chú tâm vào việc đang làm.
– Tôi đã quen được một người bạn… – Điệp Tử ngưng lại, tự dưng xuýt xoa – Cũng không có gì, chỉ là một người bạn.
– Nếu người đó tốt thì nên như vậy, ta cũng chỉ mong cô vui vẻ thôi. – Giọng Bà Bà bất chợt trầm hẳn.
Điệp Tử thoáng gật đầu, mắt cứ nhìn về phía đám hoa đủ màu sắc bên bờ suối, lẩn trong đấy có bóng dáng Diên Vỹ ngồi lom khom làm việc gì chẳng rõ.
Đang đắp đất cho một cây non sắp héo thì có tiếng bước chân vang lên, Diên Vỹ liền ngước mặt nhìn:
– Tìm tôi có chuyện gì sao?
Điệp Tử khoanh tay, đảo mắt khắp một lượt khu vườn nhỏ xinh xắn:
– Không, chỉ để xem cậu đang làm trò gì ngoài này. Tẻ nhạt thật, suốt ngày cậu không đụng đến thứ gì khác ngoài hoa cỏ ư?
Diên Vỹ nâng nhẹ một cành hoa, nói dửng dưng:
– Tôi thấy trả thù mới tẻ nhạt, hay ho gì cái trò đi hại người khác. Tôi và cô, mỗi người có công việc riêng, đừng đánh giá việc làm của người khác.
Điệp Tử vuốt mái tóc dài, từng sợi mỏng manh bay xòa trong gió nhẹ:
– Xem ra cậu không thích tôi. Tốt thôi, thế thì đừng có bám theo tôi nữa.
Diên Vỹ không nói lời nào chỉ cúi xuống đẩy nhẹ bàn chân Điệp Tử ra, nói rõ:
– Cô sẽ giẫm chết nó đấy!
Điệp Tử nhìn xuống thấy hai, ba cây hoa dại bên dưới, chúng bị nàng vô tình đạp phải, cong oằn, nằm bẹp. Vô vị, Điệp Tử quay lưng bỏ đi. Diên Vỹ dõi mắt theo bóng nàng Bướm Tím, rồi nhìn sợi dây chuỗi hạt trên tay mình.
***
Bữa tối đạm bạc chỉ có hai đĩa thịt luộc, đĩa rau và tô canh nóng. Bà Hồng gắp thức ăn cho Tuấn, dỗ ngọt:
– Cháu bà ăn nhiều chóng lớn rồi học cho giỏi vào, bà thương nhóc Tuấn nhất!
Tuấn tròn xoe mắt, lắc lắc đầu:
– Chị Thảo đang bệnh nên chị ấy phải ăn nhiều, bà đừng thương mỗi cháu, bà cũng thương chị với.
Bà Hồng có vẻ bực mình nhưng vẫn giữ nụ cười:
– Ừ, bà sẽ thương chị Thảo nữa. – Bà nhìn qua cháu gái đang cúi đầu ăn cháo, nói như quát – Sao không lấy thêm thức ăn, muốn tao gắp cho hả?
– Bệnh nên khó ăn thịt, mẹ đừng nóng giận. Thảo à, ráng ăn một chút con nhé.
Nghe mẹ khuyên, Thảo gật nhẹ, đầu vẫn cúi thấp. Tuấn, đôi mắt không chớp, cũng hiểu một điều gì đó qua cách đối xử của bà đối với mẹ và chị.
Ngoài kia, mưa vẫn không ngớt, Điệp Tử ngồi trên nhánh cây, chiếc dù tím căng rộng che hết người nàng. Điệp Tử nhìn đăm đăm bữa ăn tối của gia đình ấy.
Hôm sau, Tuấn được bà Hồng dẫn đến công viên gần nhà chơi. Bà trông cháu một lúc rồi qua bên kia đường mua ít đồ. Thằng bé chơi bóng, chợt quả bóng cao su lăn đi xa, liền đuổi theo. Bóng dừng dưới chân một người, người đó cầm lên.
– Bóng của em phải không?
Tuấn nhìn chị gái mặc chiếc váy tím, từng sợi tóc dài đen mượt buông xõa trên bờ vai, đặc biệt màu mắt cam vàng khiến đứa trẻ ngạc nhiên, thích thú.
Điệp Tử cười, xoa đầu cậu nhóc nhỏ:
– Trả bóng cho em, nhớ giữ cẩn thận.
Tuấn đón lấy trái bóng, lễ phép:
– Dạ cảm ơn chị, chị cùng chơi với em nhé!
Hai chị em tung qua tung lại quả bóng trên không trung. Tự dưng Điệp Tử hỏi:
– Có phải em tên Tuấn, ở cùng bà nội, mẹ và chị Thảo?
– Sao chị biết?
– Thỉnh thoảng chị đi ngang qua nhà em nên biết chút ít. Tuấn ngoan lắm chắc rất được mọi người yêu thương phải không nè?
– Bà nội, mẹ cả chị Thảo yêu em nhất nhưng chị Thảo thì không được như vậy. Bà nội hình như ghét chị ấy. – Đôi mắt to của Tuấn chùng xuống – Bà cũng không thích mẹ, sau cái lần mẹ đứng nói chuyện với chú lạ mặt kia. Bà mắng mẹ không biết giữ thân, nhóc Tuấn chẳng rõ điều đó nghĩa là gì nhưng chắc bà không thích… Em không muốn bà cứ la mẹ và chị Thảo đâu.
Điệp Tử im lặng, thỉnh thoàng nhìn gương mặt trẻ con đang buồn bã của Tuấn, một ý nghĩ thoáng qua mơ hồ.
Chiều, trời lại đổ mưa. Qua cửa sổ phòng khách, bà Hồng ở trong đưa mắt nhìn ra ngoài. Những làn nước làm nhòe đi tầm nhìn ấy vậy mà bà vẫn thấy được Thùy đứng ngoài cổng cầm dù, nói chuyện với người đàn ông hôm trước. Cái nhìn căm phẫn của người già, bà nghiến răng: “Đồ mất nết!”.
Sau đó Thùy trở vào nhà. Bà Hồng đảo mắt sang hai đứa cháu ngồi xem ti vi:
– Tắt ti vi đi! Thảo dẫn thằng Tuấn về phòng cho nó làm bài! – Bà nhìn qua con dâu – Còn cô, theo tôi vào phòng!
Tất cả y theo lệnh bà. Vài phút sau, đang làm bài ở trong phòng, hai chị em nghe tiếng quát tháo bên dưới.
– Tôi đã bảo không được gặp thằng đó! Cô là dâu sao không biết giữ thân chứ?
– Mẹ nói gì thế, chúng con không có gì hết!
– Đừng hòng qua mặt tôi! À, chồng chết sớm nên thấy cô đơn hả, cô muốn bỏ bà già chồng này theo trai chứ gì!
– Xin mẹ đừng như vậy, anh ấy là bạn cũ, đến đây công tác nên tiện ghé thăm con.
– Dối trá này! Đồ mất nết!
Bốp! Xoảng! Tiếng động lớn khiến Thảo lẫn Tuấn hốt hoảng chạy ra ngoài. Chúng thấy mẹ từ dưới nhà bước lên lầu thật nhanh, tay che trán như giấu dòng máu chảy dài. Thùy tức tốc chạy vào phòng đóng cửa lại… Thảo tức tối đi gặp bà nội:
– Bà, sao bà đối xử với mẹ cháu như vậy?
– Mày câm đi, mẹ mày mất nết! – Bà Hồng liếc nhìn, miệng mắng nhiếc.
– Bà thật độc ác! – Thảo thét to.
Bốp! Bà Hồng vung tay tát vào mặt cháu gái. Thảo ngã nhào ra đất. Tuấn lập tức đến gần đỡ lấy chị. Bà Hồng nạt nộ đầy giận dữ:
– Đừng có chọc tức tao!
Dứt lời bà vào phòng đóng sập cửa. Còn lại hai đứa trẻ, Tuấn thút thít:
– Chị… chị đau lắm không?
Thảo cúi gằm mặt, hai bàn tay nắm chặt lại.
***
Qua hôm sau, bà Hồng suýt lên cơn đau tim khi tình cờ phát hiện chiếc quần lót của một người đàn ông nằm dưới chân giường trong phòng ngủ của Thùy. Bà mẹ chồng như phát điên, hộc tốc lao ra khỏi phòng con dâu.
Trên những tán cây xum xuê, Điệp Tử ngồi khoanh tay, nở nụ cười thỏa mãn.
Bà Hồng túm lấy tóc Thùy lôi ra phòng ngủ, một cuộc cãi vã diễn ra.
Khi đó hai chị em Thảo đi học về, vừa vào nhà chúng đã nghe tiếng la mắng từ trên lầu. Biết ngay là có chuyện, Thảo dặn em trai:
– Em vào phòng trước học bài, chị sẽ vào cản bà nội.
Dù lo lắng nhưng Tuấn đành nghe lời. Cất cặp lên bàn, nó ngồi phịch xuống giường, sao ngày nào bà và mẹ cũng cãi nhau, buồn quá chừng. Đang ngồi ủ rũ chợt Tuấn nghe có tiếng va chạm lớn rồi không gian tự dưng vắng lặng, tiếng cãi vã tắt hẳn. Hay bà và mẹ đã làm lành với nhau? Nghĩ vậy, Tuấn mừng rỡ chạy đi đến phòng mẹ. Mở toang cửa, thằng bé kêu lớn: “Mẹ ơi…”
Trời ơi, Tuấn kinh hãi khi thấy người mẹ trẻ nằm bất động dưới sàn, máu từ đầu chảy loang một vũng. Cậu nhóc bảy tuổi lao đến, không ngừng lay gọi:
– Mẹ! Mẹ sao thế, mẹ đừng chết! Đừng bỏ Tuấn, mẹ ơi…!
Tuấn bật khóc nức nở. Cùng lúc, một tiếng động lạ lại vang lên, không chần chừ, thằng bé rời phòng đi dọc theo lối hành lang, nước mắt vẫn rơi lã chã. Từ trên cao, đưa mắt nhìn xuống, cảnh tượng đập vào nó là bà nội đang bóp chặt cổ Thảo. Bà già năm mươi tuổi này vô cùng khỏe khiến cô bé không đủ sức kháng cự.
– Bà nội!
Bà Hồng giật mình quay lại, thấy cháu trai đứng trên bậc thang nhìn về phía mình, bà liền bỏ tay ra. Thảo ngồi dậy, ho sặc sụa. Bà đứng lên, miệng cười cười:
– Tuấn, không phải như cháu thấy đâu… Bà không giết mẹ cháu, vì quá giận nên bà lấy gậy đánh mẹ cháu nào ngờ trúng vào đầu.
Tuấn mở to mắt bần thần. Tiếp đến, giọng Thảo mệt mỏi vang vang:
– Chạy đi Tuấn, chạy mau! Bà định giết chị, em chạy đi!
Sửng sốt thêm lần nữa, Tuấn đứng đờ người, nỗi kinh hãi hiện lên trong đáy mắt. Bà nội nó bị điên rồi sao? Về phần bà Hồng, bà từ từ nhích từng bước lên bậc thang, đến chỗ Tuấn đứng, miệng cứ nói lảm nhảm:
– Bà sẽ không giết cháu. Bà yêu nhóc Tuấn nhất, lại với bà nào!
Bà Hồng đã giữ được bả vai cháu trai. Đột nhiên lúc ấy, mắt bà mở thao láo bởi thấy bóng dáng Điệp Tử bên ngoài khung cửa sổ sau lưng Tuấn. Nàng vén nhẹ mái tóc, đôi mắt cam vàng sang quắt lên cùng câu nói quyền rủa: Bà chết đi!
Và cũng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, không hiểu vì sao hình ảnh Điệp Tử ẩn ẩn hiện hiện trong người Tuấn chính vì thế thằng bé vừa hét vừa đẩy mạnh:
– Bà chết đi!
Bà Hồng trượt chân ngã ra sau rồi rớt mạnh xuống dưới, đầu đập vào cạnh bàn ở gần, máu phun trào. Thân hình ốm nhách của bà ngã nhẹ nhàng xuống sàn nhà trắng tinh. Đôi mắt trắng dã nhìn lên mái trần, miệng bà lẩm bẩm không nên lời…
“Tuấn là con trai, lại còn giống ba nên bà thương nhất.”
Thảo bật dậy, sợ hãi chạy lên ôm chầm lấy em trai. Còn Tuấn vẫn đứng nhìn bàng hoàng, tay siết chặt vạt áo chị.
Bên ngoài, Điệp Tử biến mất, chẳng còn chút dấu vết.
Bà Hồng chết, đầu gục sang bên, mắt mở trừng trừng. Kết cục, bà lại bị chính đứa cháu trai yêu quý nhất sát hại.