Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bướm Báo Thù (Điệp Tử)

Chương 8: Bạn mới

Tác giả: Võ Anh Thơ

Mạnh Khôi bất ngờ ôm Điệp Tử. Mắt nàng mở to ngạc nhiên cùng cái tên được thốt lên: “Khôi!”. Mạnh Khôi, đôi tay càng siết chặt bờ vai Điệp Tử, thì thầm:

– Chỉ một lúc thôi, cho anh được ôm em…

Điệp Tử không phản ứng chỉ đứng im, bất động. Trước cái ôm đó, lòng nàng bỗng dưng nhẹ hẫng. Điệp Tử quý mến Mạnh Khôi. Anh là người bạn tốt. Ngay từ lần đầu gặp, Điệp Tử đã thấy anh thật kỳ lạ, cảm giác thân quen không diễn tả được, phải chăng đấy là tình cảm tự nhiên?

Quả bóng lăn đến trúng vào chân, Diên Vỹ cúi xuống nhặt lên rồi trao lại cho thằng bé cùng nụ cười:

– Bóng của em, cẩn thận đừng đánh rơi nữa.

Vỗ vỗ đầu đứa trẻ, Diên Vỹ liền hướng mắt về nơi Mạnh Khôi đang ôm Điệp Tử. Không nói gì, im lặng… chỉ là cậu đang suy nghĩ.

***

Ngày hôm sau, ở công viên, một cô bé mười tuổi bướng bỉnh vùng thoát khỏi tay anh trai, chạy nhanh ra đường. Người anh cũng đuổi theo. Bất ngờ từ xa chiếc xe tải lao đến với tốc độ cực nhanh.

Hai anh em quay lại, trong phút chốc, mọi thứ ngỡ như vượt khỏi tầm kiểm soát thì một bóng người xuất hiện đột ngột rồi chiếc xe tải tự dưng ngừng lại.

Hai đứa trẻ tròn xoe mắt bởi trước đầu xe tải là một cô gái mặc chiếc váy tím, tóc đen trải dài qua lưng đang giơ tay về phía trước.

Tên tài xế thò đầu ra quát tháo mấy câu xong cho xe chạy tiếp.

Chị gái đó đã ngăn chiếc xe tải? Cậu con trai kia đứng sững người trước sự việc kỳ lạ vừa diễn ra. Dòng suy nghĩ của cậu vụt tắt khi cô gái xoay lưng lại. Màu mắt cam vàng của cô khiến cậu ngạc nhiên thêm lần nữa. Cùng lúc, Diên Vỹ từ xa chạy nhanh đến nhìn hai anh em, hỏi:

– Cả hai không sao chứ?

– Ừ, nếu không có chị gái này chắc chúng tôi tiêu rồi! – Cậu bé quay qua Điệp Tử, mỉm cười – Em tên Hữu Lập, cảm ơn chị rất nhiều.

Điệp Tử mỉm cười đáp lại, nụ cười làm gương mặt trở nên tươi tắn hơn:

– Chị tên Điệp Tử!

Điệp Tử vui vẻ bắt tay cậu bạn mười tuổi. Đột nhiên, trong vài giây tích tắc, trong đầu Hữu Lập xuất hiện vô số những hình ảnh mơ hồ, lạ lùng. Diên Vỹ và Điệp Tử thấy cậu nhíu chặt lông mày đồng thời nhắm mắt lại xong nhanh chóng mở ra. Cái nhìn của Hữu Lập hướng vào cô nàng Bướm Tím trở nên không bình thường. Chính xác rằng, phản chiếu từ đôi mắt của cậu là một điều gì mơ hồ, đầy bần thần.

– Có chuyện gì à? – Điệp Tử hỏi.

Hữu Lập mau chóng khỏa lấp đi sự bất ổn bằng nụ cười:

– Không, không gì cả, thỉnh thoảng em hay bị choáng nhưng giờ thì tốt rồi.

Buông câu quan tâm xong Điệp Tử chợt bắt gặp ánh mắt soi mói của Diên Vỹ. Bỗng, cậu kêu lên: “Ui da!”. Cả ba liền nhìn xuống thấy em gái Hữu Lập đang đá vào chân của Diên Vỹ. Hữu Lập nghiêm nghị:

– Tâm Khả, không được hỗn với người khác!

Vẫn mặc kệ, Tâm Khả giơ bàn tay nhỏ xúi và không ngừng đánh vào người cậu bé mái tóc hồng. Diên Vỹ giữ được tay con bé, cúi xuống bảo:

– Đánh người lớn hơn mình là hỗn đó.

Tâm Khả lặng thinh… Diên Vỹ từ từ thả bàn tay Tâm Khả ra thì bất ngờ cô bé ương bướng tát vào mặt cậu. Với sức của đứa trẻ mười tuổi thì cái đánh ấy không mạnh nhưng đủ để thấy đau. Hữu Lập kéo em gái lại, thẳng tay đánh vào mông nó:

– Sao em làm thế? Xin lỗi anh mau!

– Không, em thấy ghét anh ta!

– Em…!

– Thôi chẳng có gì to tát đâu. – Diên Vỹ ngăn Hữu Lập, nhìn xuống Tâm Khả – Mạnh mẽ đấy, cô bé!

Tâm Khả bướng bỉnh quay mặt đi trong khi Hữu Lập chỉ biết cúi người:

– Xin lỗi, em gái tôi bướng lắm vì được nuông chiều từ nhỏ. Tôi chưa biết tên cậu.

– Diên Vỹ! – Điệp Tử cất tiếng trả lời thay – Cậu ta chuyên bám theo để gây phiền hà cho người khác.

Hữu Lập nhíu mày, ra vẻ khó hiểu. Điệp Tử liền chuyển đề tài:

– Lần này gặp nhau xem như có duyên, chúng ta có thể làm bạn chứ?

– Dĩ nhiên, mạng của hai anh em em được chị cứu mà.

Từ xa, trông thấy chiếc xe hơi màu đen sang trọng chạy trườn tới, Hữu Lập nói:

– Bọn em phải về. Ngày mai hẹn hai người ở đây, nhất định chúng ta sẽ là bạn tốt.

Cô nàng Bướm Tím đồng ý. Sau đó, Hữu Lập nắm tay Tâm Khả đi về phía xe hơi đang đợi, cô bé ngang bướng không quên lè lưỡi với Diên Vỹ. Khi bóng chiếc xe đã khuất, bấy giờ Diên Vỹ mới lên tiếng hỏi Điệp Tử:

– Thế là thế nào, cô định giở trò gì đây?

– Cậu nói gì tôi không hiểu!

– Tôi chẳng tin, một người như cô lại tốt bụng đến vậy, ra tay cứu giúp hai em họ.

– Chẳng gì cả, làm gì thì mặc tôi!

Diên Vỹ giữ chặt cánh tay Điệp Tử, không hiểu sao giọng có vẻ giận dữ:

– Nhóm khảo sát năm đó có bảy người, cô đã khiến cho hai người chết, ba người vào tù và một người bị điên loạn, riêng vụ của Hương thì cô không nhúng tay vào nhưng sáu người kia đã tan nhà nát cửa mà vẫn chưa làm cô từ bỏ ý định trả thù sao? Cô còn muốn gì nữa chứ?

– Chưa đủ đâu! – Điệp Tử lớn giọng, ánh mắt màu vàng cam đầy phẫn nộ – Vẫn còn, kẻ thù của tôi vẫn còn! Nếu không triệt tiêu được kẻ này thì mãi mãi tôi không thể siêu thoát! Diên Vỹ, một câu thôi: Ngừng ngay việc xen vào chuyện người khác nếu không thì đừng trách!

Điệp Tử giật mạnh tay, ngoảnh mặt bỏ đi tức thì. Còn lại một mình, Diên Vỹ đặt tay lên môi, cái nhìn trống rỗng, vẫn còn một kẻ thù ư?

Hữu Lập và Tâm Khả vừa về đến ngôi biệt thự sang trọng thì ông Thọ, ba của chúng, giám đốc một công ty lớn, dang rộng vòng tay đón hai đứa con. Tâm Khả như chú sóc, nhảy đến ôm vồ lấy ông, làm nũng. Ông Thọ vỗ về con gái, ân cần hỏi:

– Hai anh em đi chơi có vui không?

– Vui thì có vui nhưng con vừa gặp một tên rất đáng ghét! – Tâm Khả bực mình khi nhớ đến Diên Vỹ.

– Tâm Khả, em đã đánh người ta rồi mà còn nói thế hả? – Hữu Lập trách em.

Tâm Khả ương bướng trề môi như chẳng bận tâm đến lời anh trai. Tức thì ông Thọ cười cười, hỏi đùa:

– Kẻ nào dám chọc giận con gái ba à?

Nhìn em gái lắc đầu, Hữu Lập liền nhẹ nhàng giải thích với ba:

– Ba đừng nghe lời Tâm Khả, nó vô cớ đánh người ta đấy chứ. Mà ba ơi, con có chuyện này muốn hỏi ba…

***

Hôm sau như đã hẹn, Điệp Tử đến công viên hôm qua chờ hai anh em Hữu Lập. Ngồi trên ghế, cái nhìn của nàng bất động, chẳng biết lại nghĩ về điều gì. Đúng lúc chiếc xe hơi màu đen chạy tới, cửa mở và Hữu Lập bước xuống. Vừa nhìn thấy Điệp Tử, cậu liền bước nhanh đến mỉm cười hỏi:

– Chị chờ em lâu không?

– Tôi cũng vừa mới tới. Tâm Khả không đi cùng cậu sao?

– Em tan học sớm, mấy tiếng nữa mới đến trường đón Tâm Khả.

– Diên Vỹ cũng sẽ tới trễ, vậy là chỉ có hai chúng ta thôi.

Hữu Lập ngồi xuống bên cạnh, bầu không khí ban đầu giữ hai chị em khá yên ắng bởi chẳng ai nói gì với nhau, được một lúc cậu đánh tiếng hỏi:

– Chị còn đang đi học không? Em đoán chị là sinh viên năm I thôi.

Một linh hồn bướm nhập vào thân xác người đã chết thì còn học hành gì chứ, Điệp Tử không trả lời mà cười nhẹ hệt kiểu mình đúng là một cô nàng sinh viên. Hữu Lập cười bảo, em đoán đúng rồi nhỉ! Cậu lại hỏi nàng vài câu nữa, chung quy cũng xoay quanh gia đình và việc học, về phần nàng Bướm Tím chỉ gật đầu hoặc mỉm cười cho qua. Toàn những câu hỏi vô vị…

Hai chị em đang trò chuyện thì phía xa có một nhóm nam sinh cấp III vừa đi về vừa đùa giỡn rất vui vẻ. Điệp Tử không hiểu vì sao Hữu Lập cứ dõi mắt theo chúng, có nỗi buồn phảng phất qua cái nhìn ngưng đọng ấy để rồi nàng chủ động hỏi:

– Em tan học sớm như vậy sao không đi chơi với bạn bè?

Bấy giờ mới rời mắt khỏi nhóm nam sinh kia, Hữu Lập quay qua cười buồn:

– Em ít bạn bè lắm, đúng hơn chỉ là xã giao trong lớp chứ không thân thiết gì.

– Gia đình giàu có, em lại thân thiện như vậy vì sao không có bạn thân?

– Con người ấy mà, luôn có nỗi khổ tâm riêng… Mà em có lý do bất đắc dĩ không thể quá gần gũi với người khác được.

Khi buông lời kỳ lạ ấy, đôi mắt Hữu Lập trở nên buồn da diết, con ngươi màu đen sâu thẳm cho thấy một tâm hồn trống trải lẫn cô đơn. Trong một khắc, Điệp Tử cảm nhận cậu chủ giàu có này đang mang bí mật nào đấy.

– Thế tại sao em lại đồng ý kết bạn với chị?

Lúc này nỗi buồn biến mất, thay vào đó là đôi mắt sáng lấp lánh dưới cái nắng chiều, mang chút dịu dàng đồng thời cũng đong đầy những suy nghĩ sâu kín nào đó. Hữu Lập đã chăm chú nhìn Điệp Tử như vậy, im lặng trong một thoáng. Có cơn gió thổi ào đến thổi bay những sợi tóc đen mượt của nàng bướm, để rồi chẳng hề do dự khi cậu chủ mười tám tuổi đưa tay vén nhẹ mái tóc nàng qua vành tai.

– Vì chị đáng yêu.

Đôi mắt màu cam vàng tròn xoe, Điệp Tử nhìn Hữu Lập với hàng mi chớp nhẹ. Lời nói nhẹ nhàng ấy khá giống Mạnh Khôi, chứa đựng thứ tình cảm mơ hồ nào đó, thậm chí so với Khôi thì ánh mắt của Hữu Lập ấm áp hơn nữa.

– Em đùa chị thôi. – Hữu Lập cười lém lỉnh – Chị là ân nhân của hai anh em em, lẽ nào em lại từ chối kết bạn với chị. Dù với em việc này hơi khó khăn nhưng em vẫn muốn trò chuyện cùng chị, người bạn nữ đầu tiên của em.

Điệp Tử không nói gì, chỉ đang suy nghĩ ánh mắt cùng lời lẽ ban nãy từ Hữu Lập không lý nào lại đang nói đùa. Lẽ nào mới gặp nhau hai lần mà cậu đối với cô đã…

Âm thanh sốt sắng ở xa vọng đến, Điệp Tử lẫn Hữu Lập hướng mắt về phía xe hơi nơi có vệ sĩ đang nói chuyện điện thoại với vẻ mặt lo âu. Biết ngay có chuyện chẳng lành, Hữu Lập liền chạy đến hỏi. Tiếp theo, cậu quay lại chỗ Điệp Tử, hớt hải bảo:

– Chị ơi, Tâm Khả… mất tích rồi!

Lúc này, Tâm Khả đang đối mặt với một đám bạn đồng lứa trai gái đều có đủ, trong con hẻm nhỏ ở cuối phố. Hình như là chuyện xích mích, gây gỗ của lũ nhóc tì.

Cuộc ẩu đả diễn ra nhanh chóng, và điều dễ hiểu, Tâm Khả thua cuộc. Cô bé ngạo mạn ngã nhào ra đất bởi cái đẩy mạnh bạo của một tên con trai lớn xác. Chưa kịp đứng dậy, nó đã bị tên nọ túm lấy cổ áo. Dù biết sẽ nhận cú giáng mạnh nhưng Tâm Khả vẫn bình thản, gương mặt cứ trơ trơ, chẳng rõ đó là cô bé mạnh mẽ hay lì đòn.

Bỗng có bóng ai thình lình xuất hiện, thấy có người lớn thì lập tức đám nhóc nhát gan bỏ chạy ngay. Tâm Khả ngồi bịch trên nền đất, thở hổn hển, nó cứ ngỡ mình sẽ bị đánh tơi bời rồi chứ nhưng vẫn còn may…

Tiếng bước chân đến gần chỗ con bé, là người đã giải vây cho nó. Con trai!

Nhẹ nhàng, cậu đỡ Tâm Khả dậy. Đưa mắt ngước nhìn, khi nhận ra là ai thì Tâm Khả vung tay lên định đánh thì cậu kịp giữ tay nó lại. Không hề chịu thua, cô bé ngang ngạnh dùng tay còn lại đánh mạnh vào người con trai đó. Cậu liền siết chặt cả hai tay Tâm Khả, cất giọng nghiêm nghị:

– Em đúng là hư hỏng quá rồi, đã đánh nhau với bạn giờ còn đánh cả ân nhân nữa!

– Vì tôi ghét anh! Hôm qua lúc gặp nhau lần đầu, anh phải hiểu là tôi rất ghét anh!

Giờ thì đã biết cậu con trai ấy chính là Diên Vỹ.

– Muốn thế nào cũng được nhưng phải về nhà đã, anh trai em rất lo lắng. – Không nhiều lời, Diên Vỹ với tay lấy cái cặp nhỏ nằm chỏng chơ ở gần đó, rồi kéo nhanh cô bé mười tuổi ra ngoài con hẻm. Dĩ nhiên Tâm Khả vùng vẫy kịch liệt:

– Không, tôi không về, buông ra!

– Sao lại không chịu về? Người thân của em đang lo cho em!

– Tôi không muốn gặp bà ấy! – Tâm Khả hét thất thanh.

– Bà ấy? – Diên Vỹ ngạc nhiên.

– Phải, là mẹ tôi! Tôi không muốn gặp mẹ tôi! – Tâm Khả gào to hơn.

– Tại sao không muốn gặp mẹ?

Lợi dụng cái nắm tay của Diên Vỹ đang thả lỏng, Tâm Khả tức thì giật tay ra và chạy vụt đi. Diên Vỹ thở dài ngán ngẫm. Cứng đầu thật!

Sau vài phút, Diên Vỹ cũng đuổi kịp Tâm Khả. Tóm được con bé, cậu bế xốc nó lên và đi vào công viên, đặt đứa trẻ bướng bỉnh này lên ghế. Biết Tâm Khả thế nào cũng bỏ chạy nên Diên Vỹ bảo:

– Nếu em ngoan ngoãn thì anh sẽ nghĩ lại không đưa em về nhà, còn bằng không thì em đừng trách!

Cả người mệt lả vì đã chạy một quãng đường khá dài, bây giờ Tâm Khả chẳng còn sức để trốn nữa vì vậy nó cần dùng kế hoãn binh.

– Thôi được, vậy anh mua kem cho tôi đi!

Tâm Khả chỉ tay về quán kem sau lưng Diên Vỹ. Nhìn nhìn một lúc, cậu gật đầu. Trao cây kem cho Tâm Khả, Diên Vỹ ngồi xuống bên cạnh. Quan sát con bé đang liếm kem, cậu liền hỏi:

– Vì sao em ghét mẹ đến thế?

Tâm Khả dừng lại, cái nhìn to tròn đứng yên, rồi hỏi như người lớn:

– Anh không thấy là anh quá nhiều chuyện sao?

– Chỉ là quan tâm chứ không phải nhiều chuyện. Với lại biết đâu anh có thể giải quyết được vấn đề trong lòng em. Con cái đôi lúc hay vòi vĩnh rồi giận hờn ba mẹ vì họ không đáp ứng được yêu cầu của chúng. Thế mới biết, ba mẹ thật tội nghiệp.

Tâm Khả đột ngột cắt lời Diên Vỹ bằng giọng thật giận dữ:

– Bà ta chẳng có gì tội nghiệp cả! Bà ta từ bỏ gia đình đi theo người khác sau đó giả vờ về thăm con, chỉ là dối trá!

– Theo người khác ư?

– Đã bỏ theo người khác thì còn về đây làm gì? Bảo là yêu tôi nhớ tôi nhưng sao không ở lại, bà ta nói dối…

Tâm Khả bóp chặt cây kem, đôi mắt đen láy toát lên sự phẫn nộ để rồi nước mắt tuôn trào lúc nào không biết. Thấy vậy, Diên Vỹ dịu dàng đặt tay lên vai nó, vỗ về. Tâm Khả lau lau giọt lệ ngắn dài trên gương mặt bầu bĩnh, một lúc sau vẻ như đã bình tâm lại một chút.

– Tâm Khả! – Diên Vỹ gọi tên cô bé thật khẽ – Chuyện người lớn đôi lúc rất khó hiểu, em còn nhỏ nên đừng có suy nghĩ như thế. Có thể mẹ em ở bên ba em không còn thấy hạnh phúc nữa nên đã chấm dứt cuộc hôn nhân này nhưng mẹ vẫn rất yêu em và anh Hữu Lập đấy thôi. Tâm Khả muốn mẹ hạnh phúc đúng không, hãy thông cảm cho mẹ vì em cũng yêu bà mà.

Câu nói của Diên Vỹ vừa dứt, Tâm Khả phản ứng ngay, bằng hành động la lối:

– Không, ai nói tôi yêu bà ấy? Tôi ghét bà ấy, hận bà ấy! Tôi không muốn bà ấy hạnh phúc, mãi mãi không!

– Em nói dối, em yêu mẹ nên muốn mẹ luôn ở bên cạnh mình!

Thấy Diên Vỹ xoáy sâu cái nhìn vào mắt mình, Tâm Khả liền quay mặt đi, gắt:

– Không!

– Có!

– Không có!

– Nhất định có!

Cứ thế, Tâm Khả nói “Không” thì Diên Vỹ bảo “Có”. Cãi nhau một lúc, Tâm Khả tức tối ném cây kem còn ăn dở xuống đất, thét:

– Anh biết gì mà nói? Tôi ghét, ghét, ghét bà ấy!

Diên Vỹ đứng lên, làm giống y hành động của cô bé, thẳng thừng quẳng cây kem còn lại trên tay mình đi. Tâm Khả giậm chân, quát ầm ĩ:

– Ai cho anh ném hả? Tôi còn chưa ăn mà!

– Dù gì em cũng chẳng muốn ăn kem, bỏ quách cho rồi. Nào, giờ thì về nhà!

Diên Vỹ nắm lấy tay Tâm Khả… Phập! Diên Vỹ quay lại, thấy Tâm Khả cắn vào tay cậu, mỗi lúc mạnh hơn hệt như dùng hết sức lực để cắn.

– Em giận dỗi và cắn người khác thì được ích lợi gì? – Diên Vỹ lớn tiếng – Sao không về nhà, đối diện với mẹ rồi nói “Con ghét mẹ, mẹ hãy đi đi đừng về nữa”, em không làm được chứ gì? Vì sao yêu mà không dũng cảm đối mặt, yêu mẹ có gì là sai trái. Có biết ba mẹ và anh trai đang rất lo lắng không? Tâm Khả còn muốn bướng bỉnh đến khi nào nữa!

Hàm răng non nớt kia tự dưng thôi cắn, dòng nước trong suốt bắt đầu ứa ra từ đôi mắt đang chớp của Tâm Khả. Nó lặng thinh, nấc khẽ. Diên Vỹ từ từ cúi xuống, lẳng lặng đưa tay lau những giọt lệ không ngừng chảy dài của cô bé:

– Về nhà gặp mẹ nhé. Em hãy thông cảm và yêu mẹ thật lòng, đừng sợ điều ấy. Yêu mẹ, yêu mọi người, anh tin em sẽ làm được vì Tâm Khả nghĩa là “có trái tim”.

Cái nhìn của Tâm Khả tròn xoe, nó lại im lặng vì cảm nhận trong lòng có điều gì rất lạ dần dần nảy nở. Cô bé ngang bướng nhìn Diên Vỹ mếu máo, lồng ngực thổn thức cùng tiếng khóc bật khẽ. Nó đã khóc, thật nức nở, đôi mắt nhắm chặt như cố rặn hết những dòng lệ mặn chát kia ra ngoài cho lòng nhẹ nhàng, thanh thản.

Tâm Khả dang tay ôm lấy cổ Diên Vỹ. Con bé chẳng rõ mình đã khóc bao lâu mãi cho đến khi ngủ thiếp trong lòng cậu.

Mẹ Tâm Khả mừng rỡ đỡ lấy cô con gái nhỏ còn ngủ từ tay ông Thọ. Bà ôm nó, thở phào nhẹ nhõm. Ông Thọ quay sang con trai, hỏi han:

– Tâm Khả đã đi đâu thế?

Hữu Lập đưa mắt nhìn sang em gái đang say giấc, mỉm cười đáp:

– Dạ, con cũng không biết, may là có một người bạn của con tình cờ trông thấy Tâm Khả nên đã đưa nó về.

Gật đầu yên tâm, tiếp theo ông Thọ với tay lấy một vài giấy tờ đưa cho Hữu Lập:

– Đây, chuyện con hỏi, ba đã cho người làm xong. Nhưng có vấn đề gì mà con lại quan tâm đến chuyện này vậy?

Hữu Lập đón lấy những tờ giấy, lần nữa cười lắc đầu, chẳng có gì đặc biệt ba à!

Bình luận
× sticky