Tại lễ đường, một lúc nữa đây, Thái và Yến sẽ chính thức trở thành vợ chồng. Thế nhưng đám cưới tốt đẹp này bỗng nhiên biến thành ngày tang tóc. Xác cô dâu xinh đẹp Yến được tìm thấy trong phòng trang điểm. Máu trào ra từ miệng vấy lên bộ áo cưới trắng tinh, kế bên ly nước vỡ tan.
Xét nghiệm tử thi, Yến trúng độc natri xyanua. Độc trong ly vẫn còn…
***
Vài ngày sau, ba và hai cô em gái của Yến cùng người chồng tương lai Thái dọn những vật dụng trong phòng Yến, dù gì cũng phải đem chúng đi đốt.
Trên chiếc ghế, ông Tùng ngồi khắc khoải, mái đầu nửa trắng nửa đen phân rõ, ngả đầu bên di ảnh cô con gái xấu số. Huỳnh, con gái thứ, đến gần ông rồi cúi xuống:
– Ba à, người cũng đã mất rồi, ba cứ đau buồn như vậy chị ấy sẽ không vui đâu!
Ông Tùng lau những giọt nước mắt hiếm hoi trên gương mặt nhăn nheo:
– Tại sao số nó khổ thế, chỉ mới hai mươi tuổi? Đã vậy còn chết trong ngày cưới nữa, trời ơi là trời, tôi có làm gì ác đâu mà ông nỡ đối xử với tôi tàn nhẫn thế này?
– Đừng vậy, ba ơi… – Huỳnh ôm lấy ba đang gào khóc.
Thái nãy giờ không phản ứng gì, chỉ lo dọn dẹp những vật dụng còn lại của người yêu. Thái là con nuôi của ông Tùng, anh cùng Yến lớn lên dưới một mái nhà sau đó cả hai yêu nhau rồi quyết định kết hôn. Ông Tùng cũng rất mừng vì Thái được ông nuôi dạy từ nhỏ nên ông có thể yên tâm trao con gái cho anh. Cứ ngỡ hạnh phúc đang đến nào ngờ hóa ra bi kịch, chẳng rõ, ai đã ra tay độc ác đến vậy. Thái xoay qua bảo:
– Ba và hai em cứ ở đây, con đem mấy vật này đi đốt, thấy vật lại nhớ đến người.
Ông Tùng gật gù, cất lời an ủi:
– Con phải giữ gìn sức khỏe, nếu đau khổ quá thì cứ bộc ra đừng giấu trong lòng.
Chàng trai vác thùng giấy to rời khỏi phòng. Cô con gái út tên Mi, mười tuổi, lẽo đẽo đi phía sau Thái. Ra đến vườn, con bé dừng lại, đôi mắt chăm chú nhìn anh trai lần lượt cho mấy vật dụng vào lò thiêu rác. Đôi mắt Mi tròn hẳn, màu mắt cam vàng ánh lên điều gì không rõ, ít giây sau thì nở nụ cười.
Chuông điện thoại vang lên, Huỳnh bắt máy:
– A lô nhà ông Tùng nghe đây, ba cháu ạ, được chú chờ một lát. – Cô gọi lớn – Ba ơi, có điện thoại!
Ông Tùng lê bước đến bên con gái đưa tay đón lấy điện thoại, giọng khẽ khàng:
– Tôi đây có gì không? Cái gì…? Cổ… cổ phiếu rớt giá, tiền mất sạch ư?
Ông Tùng choáng váng buông rơi chiếc điện thoại, ngã khụy xuống. Huỳnh hốt hoảng đỡ lấy ông. Người đàn ông ngoài năm mươi đưa tay lên trán, thều thào:
– Không, ba không sao… Con đỡ ba lên phòng.
Huỳnh gật đầu, nhanh chóng đưa ba lên lầu. Khi bóng họ vừa khuất trên những bậc cầu thang, Mi cầm lấy điện thoại đang treo lủng lẳng, nói vào:
– Xin lỗi, ba cháu vừa ngất, lần sau chú gọi lại nhé! Mà có thể ông ta sắp chết rồi!
Mi cúp máy, nhảy xuống chiếc ghế, tung tăng chạy đi cùng giọng cười lanh lảnh.
Huỳnh đóng nhẹ cửa phòng ba, khi quay ra lại cô suýt hét toáng vì giật mình:
– Thái, sao anh không lên tiếng gì vậy làm em hết cả hồn?
Thái dường như chẳng bận tâm, vẻ dửng dưng hỏi:
– Xin lỗi em, ba thế nào rồi?
– Ba vừa ngủ. – Huỳnh thở dài – Chỉ vì chơi cổ phiếu, hay ho gì cái trò ấy. Nhưng sao anh lại xúi ba chơi cổ phiếu chứ. Anh vốn biết sức khỏe ba không tốt còn gì.
– Tại ba than buồn nên anh gợi ý vậy thôi.
Nhìn nhìn nét mặt thản nhiên của anh trai nuôi, Huỳnh khoanh tay:
– Dạo gần đây anh lạ lắm, bắt đầu hời hợt không quan tâm đến những chuyện trong nhà. Thậm chí trong đám tang của chị Yến, anh cũng rất khác!
– Khác là khác thế nào? – Thái nhíu mày.
– Nói thật, nếu anh là người ngoài thì khi thấy cảnh anh khóc lóc trước quan tài chị Yến, em sẽ nghĩ anh giả tạo! Nhưng vì gia đình đang có chuyện buồn nên em không muốn nghĩ gì cả. Em xuống dưới nhà đây, còn vài việc phải làm nữa.
Huỳnh bỏ đi nhanh. Thái dõi theo bóng dáng em gái, bàn tay siết chặt. Rồi tự dưng anh nhìn lên thấy Mi ngồi trên bậc thang, hai tay chống cằm, cười khúc khích. Chẳng để tâm, chàng trai quay lưng trở về phòng.
***
Qua mấy ngày sau tang lễ của Yến được vài tuần, Huỳnh ở trong phòng trò chuyện với thám tử tư cô đã thuê để bí mật điều tra một việc nào đó. Cô lật nhanh những tờ tài liệu, nghĩ ngợi:
– Vậy là trước ngày cưới, anh Thái có vào hiệu thuốc mua natri xyanua? Anh ấy mua thứ đó làm gì? Chị Yến cũng bị trúng độc này. Lẽ nào…?
Huỳnh lắc đầu hòng xua đi ý nghĩ khủng khiếp đang lởn vởn. Chợt, cô gái trẻ ngạc nhiên khi đọc dòng chữ trên giấy:
– Anh Thái dùng tên giả để mua toàn bộ số cổ phiếu mất giá của ba ư?
Vị thám tử đứng bên cạnh thêm lời, sau đó vài ngày cổ phiếu của ông Tùng lên giá và anh ta đã bán ra thu về một số tiền rất lớn!
– Tại sao anh ấy dùng tên giả mua cổ phiếu, lại còn natri xyanua nữa…? – Cất nhanh tài liệu vào ngăn tủ, Huỳnh bảo – Anh đến sở cảnh sát giúp tôi một việc.
Vài phút sau, Huỳnh cùng thám tử tư rời phòng, họ nói chuyện với nhau đến khi ra ngoài cổng. Từ cửa sổ trên lầu, Thái nhìn xuống, tự hỏi:
– Huỳnh mời thám tử tư làm gì nhỉ?
– Để điều tra về anh đó! – Giọng Mi vang lên phía sau.
Thái giật mình quay lại thấy Mi nhìn mình cười. Thật kỳ lạ nhưng Thái không thích cái cách cô em mười tuổi này cười chút nào. Khoảng gần một tháng trước đổ lại, anh đã nhận ra sự bất thường của con bé. Mi cất tiếng làm cắt ngang mọi thứ:
– Thật đấy, chị ba đang điều tra về anh!
Thái cúi xuống, cười cười và hỏi:
– Em nói gì lung tung vậy, anh có gì để điều tra?
Mắt Mi tròn xoe, cái nhìn ngây thơ nhưng trông rất giả dối:
– Em ở ngoài đã nghe lén được, họ bàn về anh, về cổ phiếu gì đó và natri xyanua.
Sắc mặt Thái biến đổi tức khắc. Chưa hết, Mi còn tiếp lời:
– Và chị ấy nhờ chú đó đến sở cảnh sát tìm hiểu lần nữa về giết của chị Yến.
Thái từ từ đứng dậy bỏ đi không nói thêm lời nào với em gái. Còn Mi, con bé để hai tay ra sau lưng, miệng rì rầm nguyền rủa: Chết!
***
Mười giờ sáng hôm sau, ông Tùng hoàn toàn gục ngã khi được cảnh sát báo tin, Huỳnh chết do tai nạn giao thông! Chiếc xe hơi của cô bị đứt thắng, lao xuống con dốc và đâm sầm vào xe tải, cùng lúc tiếng nổ lớn vang lên, lửa thiêu trụi tất cả. Không cần nói, ông Tùng khóc đến chết đi sống lại.
Tang lễ thứ hai của nhà ông Tùng diễn ra, ai cũng lắc đầu xót xa trước nỗi đau của người cha già. Giờ đây chỉ còn duy nhất cô con út, Mi và cậu con nuôi Thái, như thế cũng xem như là niềm an ủi. Vậy mà chẳng ai biết được bi kịch vẫn chưa kết thúc.
Khi ông Tùng chìm vào giấc ngủ, Thái đến phòng Huỳnh dọn dẹp nhưng kỳ thực là tìm xấp tài liệu bí mật kia. Lúc này Mi đẩy cửa vào, đến bên giường, nhón chân rướn người lên nhìn mặt ba. Ông Tùng từ tử mở mắt, thoáng giật mình khi bắt gặp đôi mắt màu cam vàng đang mở to trừng trừng của cô con gái út. Mi cười rạng rỡ:
– Ba tỉnh rồi!
Ông Tùng lấy lại bình tĩnh, vỗ mái đầu con gái hỏi, sao con lại vào phòng ba?
– Đến để xem khi nào ba chết! – Mi ngừng cười, đáp đanh sắc.
Ông Tùng vô cùng kinh ngạc. Rồi Mi nghiêng đầu, giọng lanh lảnh:
– Tại sao ba không chết đi, chết đau đớn vào…! – Nó thình lình đưa ra xấp tài liệu – Khi nào thấy có thề ngồi dậy thì ba nên xem cái này, nó sẽ giúp ba rất nhiều trong việc tìm hiểu về cái chết của hai chị.
Đặt mạnh những tờ giấy lên người ba, Mi tung tăng ra khỏi phòng. Con bé lại cười, âm thanh rùng rợn vang vọng khắp nhà. Ngỡ ngàng trước những lời nói kỳ lạ của con nãy giờ, ông Tùng gắng gượng ngồi dậy, cầm xấp tài liệu dài mấy trang giấy.
Khi đó, Thái đã lục tung căn phòng của Huỳnh mà vẫn không thấy gì. Anh ngồi xuống đất, vò đầu nghĩ ngợi, quái lạ chúng ở đâu rồi?
– Xấp tài liệu đã mọc cánh và bay mất! – Lại là giọng của Mi.
Thái đưa mắt nhìn ngay cửa phòng, Mi đứng nhìn anh không chớp mắt:
– Em nói thật, thứ anh muốn tìm đã ở nơi khác.
Thái lặng thinh, vài giây sau tiến lại gần con bé, hỏi lạnh lùng:
– Vậy em biết nó ở đâu không?
Mi ghép hai bàn tay nhỏ xíu lại thành hình đôi cánh, miệng lẩm bẩm:
– Biết chớ, nó bay rồi, bay đến phòng ba!
Thái đứng trước cửa phòng ông Tùng, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bất ngờ, ông Tùng cầm cây gậy định lao đến đánh con trai. Nhưng Thái kịp giữ và giật gậy khỏi tay ba, anh đẩy ngã ông xong giả vờ hỏi:
– Ba làm sao thế?
Ông Tùng giận dữ hét lên, giọng run run:
– Đồ mất tính người! Mày còn giả bộ hả, mày đã hại chết Yến lẫn Huỳnh!
Thái nhìn lên giường, xấp tài liệu bị xe vụn. Bấy giờ, chàng trai mới cười nhạt:
– Ông biết hết rồi sao?
– Tại sao vậy, thằng khốn nạn? Yến và Huỳnh có lỗi gì với mày chứ?
– Phải, hai người họ chẳng có lỗi gì với tôi cả nhưng ông thì có đấy, ba già kính mến ạ! Ông còn nhớ ông Tài chứ?
Ông Tùng đột nhiên giật mình. Thái khoanh tay, nhếch mép:
– Hai mươi hai năm trước, ông đã ra tay sát hại người bạn thân để cướp tài sản, tiếp theo vì day dứt nên ông đem tôi về nuôi và nói rằng sẽ thay ba tôi chăm sóc tôi. Tôi như một thằng khờ tin ông suốt bao năm qua, không những vậy còn nghĩ ông là ân nhân. Mãi đến khi tôi tìm được cuốn nhật ký trước đây của ông thì mới hiểu ra mọi chuyện. Ông giả nhân giả nghĩa thật tài tình. Sau đó tôi đã lên kế hoạch trả thù!
Thái vừa kể vừa với tay lấy sợi dây thừng, tiến đến gần ông Tùng.
– Đầu tiên là giả vờ kết hôn với Yến, rồi đầu độc cô ta. – Anh ta dùng dây trói ông Tùng – Huỳnh vì quá nhiều chuyện nên cũng được tôi ‘đưa’ đi. Tôi lén cắt thắng xe hơi khiến nó trở thành tai nạn ngẫu nhiên. Giờ tôi chuẩn bị xử đến Mi, cuối cùng là ông đấy, lão già đê tiện. Nhưng có lẽ tôi phải đổi lại kế hoạch, ông biết mọi thứ rồi thì tôi cho ông đi sớm! Mi cũng chỉ là oắt con, giết nó rất dễ.
– Ta… biết… ta có lỗi với con nhưng sao không đổ hết lên người ta mà lại hại mấy đứa con của ta? – Ông Tùng nức nở, dòng lệ trào ra từ nếp nhăn nơi khóe mắt.
– Sai lầm của Yến, Huỳnh và Mi đó là trở thành con ông! Với lại vì nể tình họ cùng tôi lớn lên từ bé nên tôi đã ra tay rất nhẹ, ông phải cảm ơn tôi chứ!
Thái cười tráo trở, độc địa. Ông Tùng cất lời van xin thảm thiết:
– Ta chấp nhận chết nhưng xin con hãy tha cho Mi.
– Tha à, để xem trong lúc tôi hành hạ ông, nỗi hận của tôi có vơi bớt không, nếu không thì rất tiếc tôi buộc lòng xử nốt nó!
Bỗng cửa bật mở, Mi xuất hiện, trên tay cầm điện thoại đi động, vẻ hớn hở:
– Anh giết ba à? Vậy em sẽ gọi cảnh sát! – Mi nói vào điện thoại – Chú cảnh sát ơi, ở nhà ông Tùng, Thái sắp ra tay giết chết cha nuôi, chú đến mau nhé!
– Khốn thật, tao sẽ giết mày! – Thái nghiến răng, tiến về phía cô bé mười tuổi.
– Chạy mau đi, Mi! – Ông Tùng hét to.
Mi cười cười, tung tăng chạy vụt đi. Tức thì, Thái cầm dao và đuổi theo.
Ông Tùng liền đưa mắt nhìn quanh, con dao gọt trái cây ở trên bàn. Ông cố lết chậm chạp lại bàn, cố chụp lấy vật có thể giúp mình thoát thân. Loay hoay mãi cuối cùng dây trói cũng bị cắt đứt, tức tốc ông Tùng chạy ra ngoài tìm Mi.
Có vệt máu kéo lê đến căn phòng cuối hành lang, Ông Tùng kinh hãi tung cửa…
Ông bàng hoàng thấy Thái nằm dưới sàn, cơ thể có nhiều vết dao đâm, máu không ngừng chảy tạo thành từng dòng trên sàn. Ngay cửa sổ, Mi đứng yên, chẳng hề bị thương, một vết xước cũng không. Ông Tùng lắp bắp hỏi:
– Con đã… giết Thái?
– Hắn ta tự đâm đấy, ta chỉ điều khiển cánh tay hắn thôi. Đầu tiên là giơ lên, sau đó đâm vào người… đâm liên tục, vui lắm…
Ông Tùng khụy chân, ánh mắt đờ đẫn kinh hãi vì không biết cô con gái út bị gì. Mi xoay xoay lọn tóc dài cũn cỡn chỉ đến bờ vai:
– Để tôi nói ông nghe một bí mật, toàn bộ kế hoạch này đều do một tay tôi sắp đặt. Tôi cố tình cho gã Thái xem cuốn nhật ký, thôi thúc hắn ta trả thù… Tôi muốn ông nếm trải mùi vị bị mất đi người thân.
Câu nói đầy oán hận vừa dứt thì lập tức Mi từ từ biến hình thành Điệp Tử.
– Cô… cô là ai? Mi của tôi đâu?
Buồn cười trước sự kích động của ông già, Điệp Tử rút khẩu súng ngắn ra:
– Là ai thì ít giây sau ông sẽ rõ. Còn Mi… đã chết trong bệnh viện một tháng trước, tôi giả ra nó để dễ dàng tiếp cận ông.
Đoàng! Ông Tùng nhăn mặt đau đớn khi viên đạn từ họng súng trên tay cô gái mặc bộ váy tím bắn phập vào chân phải ông.
Điệp Tử ném khẩu súng vừa nhả đạn xuống chỗ ông Tùng đang nằm ôm chân, mếu máo. Vết thương nặng khiến ông say sẩm mặt mày, mắt hoa lên, nhìn chẳng rõ. Thế nhưng trước khị gục xuống, ông còn kịp thấy Điệp Tử nhẹ nhàng bay lên cao, giữa khung cửa chằng chịt hoa văn đẹp đẽ, trông cô y hệt con bướm tím bị treo.
Hình ảnh Điệp Tử tan dần, tan dần vào không trung dưới ánh sáng của vầng trăng mờ nhạt hắt vào trong phòng.
Ông Tùng ngất lịm, bên tai nghe văng vẳng tiếng còi hú của xe cảnh sát. Ông sẽ sống suốt đời trong ngục tù cùng với nỗi đau tột cùng về cái chết của ba cô con gái.