Bảy giờ tối, bệnh viện Phước Lộc, phòng 308: Bệnh nhân Hương, mười hai tuổi.
Chàng trai ngoài hai lăm tuổi tên Vĩ, ngồi nhìn thẫn thờ. Ánh mắt anh bất động, mệt mỏi vô định.
Trên chiếc giường trắng, cô bé gái nhắm mắt, những sợi dây trong suốt chằng chịt luồng vào cánh tay. Hương gặp tai nạn lúc mười hai tuổi, sau đó trở thành người thực vật. Cuộc sống của con bé được kéo dài và duy trì trong sáu năm qua nhờ những dung dịch như nước, thức ăn bơm vào người. Lẽ ra Hương đã mười mười tuổi nhưng hình dáng bên ngoài vẫn là một đứa trẻ. Dường như cơ thể bất động ấy đã ngừng sống trong mấy năm qua.
Vĩ là anh trai của Hương, hai anh em sớm mồ côi cha mẹ, anh phải làm việc vất vả để trả viện phí cho em gái. Nhưng cho đến nay, tình hình chẳng có gì lạc quan. Vĩ ngồi trên chiếc ghế cao gần giường bệnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, gầy guộc của em. Anh nhắm mắt, gục đầu như đang cầu nguyện.
Bên ngoài, Điệp Tử nhìn vào khe hở cánh của phòng, cái nhìn không chớp, đứng yên. Người y tá xuất hiện từ xa, ắt hẳn là đi kiểm tra xem bệnh nhân đã ngủ hết chưa.
Điệp Tử liền nhanh chóng biến mất.
Ngoài đường gió lạnh, có vẻ sắp sang đông nên khí trời khô hanh. Những bóng người bước đi nhanh, sau một ngày làm việc vất vả người ta chỉ muốn về nhà vùi vào chăn ấm, ngủ thật ngon. Phía bên kia đường, Điệp Tử ngồi nhìn đàn kiến, lâu lâu có đợt gió lạnh thổi qua khiến vài con bị rớt xuống đất. Bỗng, cây kẹo bông gòn đưa ra trước mặt, Điệp Tử xoay qua thấy gương mặt Mạnh Khôi mỉm cười:
– Sao em ngồi ở đây vậy? Lạnh thế này không về nhà ư?
Điệp Tử lắc đầu, đưa tay đón lấy cây kẹo. Miệng mút, kẹo mềm tan vào lưỡi, thật ngọt. Mạnh Khôi ngồi xuống bên cạnh, không nói gì, chỉ cùng cô gái nhìn đàn kiến.
– Anh có gia đình chứ? – Vài giây sau, Điệp Tử bỗng hỏi nhỏ.
– Có, ba mẹ và hai em gái.
– Có người thân vào những lúc thế này thật là tuyệt! Em chỉ có một mình, chẳng còn ai thân thuộc nữa…
– Thế ba mẹ em đâu?
Điệp Tử không chút ngần ngại, đáp ngắn gọn:
– Chết hết rồi… Khôi à, nếu ai đó ra tay giết hại cả nhà anh thì anh sẽ làm gì?
Mạnh Khôi xoay xoay thanh kẹo, trả lời nhanh:
– Dĩ nhiên phải trả thù! Ai cũng có thứ quý giá riêng của mình, chẳng ai có quyền phá hoại của người khác!
Điệp Tử chẳng phản ứng gì qua câu nói ấy, chỉ co người lại bởi cái giá lạnh của đêm đông. Thấy vậy, Mạnh Khôi cởi áo khoác rồi nhẹ nhàng khoác lên người nàng. Anh giữ hai bàn tay Điệp Tử, xoa xoa như tạo hơi ấm, miệng xuýt xoa:
– Thôi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, thế này là hạnh phúc rồi Điệp Tử!
Điệp Tử mỉm cười gật nhẹ mặc lòng vẫn nặng trĩu cảm xúc chẳng rõ.
Gió thổi từng cơn, hòa lẫn trong không gian của đêm tối là hàng ngàn những hạt bụi trắng li ti giống hệt bông tuyết, phải chăng vì vậy mà Điệp Tử thấy lạnh lẽo.
Phía xa xa, ẩn trong làn bụi mờ, Diên Vỹ đứng lặng lẽ bên chiếc đèn đường, mắt nhìn về phía Điệp Tử và Mạnh Khôi trò chuyện cùng nhau. Bỗng chốc, cậu thở ra…
***
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên len vào cửa sổ hắt nhẹ lên gương mặt Vĩ làm anh choàng tỉnh. Đêm qua mãi đến gần sáng anh mới chợp mắt. Đồng hồ đúng tám giờ, Vĩ hướng mắt nhìn lên Hương, con bé vẫn vậy, vẫn nằm đó, im lìm. Dẫu biết là mong manh nhưng cứ hy vọng.
Vĩ đứng dậy, phải làm vệ sinh cá nhân, ăn chút bánh mì để còn đi làm. Đúng lúc cửa mở, cô y tá trẻ bước vào, Vĩ cúi người chào. Y tá Hồ vẻ như chẳng bận tâm đến hành động thân thiện đó. Sau khi đặt xấp tài liệu lên bàn, y ta Hồ nhìn Vĩ bằng đôi mắt màu cam vàng:
– Tôi sẽ kiểm tra lại vài thứ cần thiết trước khi tiêm thuốc cho bé.
– Lát nữa tôi đi làm, phiền cô chăm sóc giúp Hương, nếu có gì cô hãy gọi cho tôi.
– Được rồi, anh yên tâm.
Đứng chần chừ vài giây, Vĩ rời phòng. Y tá Hồ dõi mắt theo cho đến khi cửa phòng đóng lại. Khẽ khàng, cô hướng mắt sang Hương, đấy là một đứa trẻ có gương mặt dễ thương, đáng yêu. Chậm chạp đến gần chiếc máy ở gần giường, y tá Hồ giơ tay lên ngay chỗ có cái nút đỏ, chỉ cần nhấn nút thì sự sống của cô bé tội nghiệp này sẽ kết thúc ngay lập tức vì nó cung cấp oxi.
– Đừng trách tôi, đó là lỗi của anh trai cô bé…
Nhưng không hiểu sao, y tá Hồ dừng lại, dường như có điều gì ngăn bàn tay tử thần kia. Cô y tá trẻ cứ nhìn chằm chằm ngón tay mình, đầu óc thì trống rỗng. Bỗng:
– Hồ, cô xong chưa?
Y tá Hồ giật mình quay ra sau, một nữ y tá khác đang giương mắt về phía cô.
– Xong rồi, đến lượt cô đấy. – Nói xong, y tá Hồ cầm xấp tài liệu, ra khỏi phòng bệnh thật nhanh.
Mặc đường phố nhộn nhịp, Điệp Tử vẫn bước đi lặng lẽ. Thỉnh thoảng, nàng nhớ về sự việc khi nãy rồi tự hỏi tại sao mình không nỡ ra tay? Có ai đang đi theo, Điệp Tử thở ra, chẳng cần nhìn cũng biết là Diên Vỹ.
– Bám theo tôi từ sáng đến giờ cậu không mệt à?
Tiếp theo giọng Diên Vỹ đều đều:
– Lúc nãy cô làm tốt lắm, hành động lưỡng lự chứng tỏ cô còn tình người.
– Nói nhảm!
Buông hai từ cộc lốc xong Điệp Tử lại bước tiếp, vừa đi chậm rãi nàng vừa nghĩ:
– Lẽ ra cuộc báo thù này vẫn sẽ như lần trước vậy mà…
Đột nhiên, ý nghĩ trong đầu Điệp Tử bị gián đoạn bởi tiếng ai quát tháo ở xa:
– Anh kia làm nhanh lên chứ, lề mề quá!
Điệp Tử ngước nhìn theo hướng chỉ tay của người đàn ông la lối nọ thì thấy Vĩ đang oằn lưng vác những bao tải nặng trịch. Dòng cảm xúc bị cắt ngang vừa rồi lại tiếp tục xuất hiện trong đầu nàng:
– Cuộc báo thù này vốn dĩ nên giống mấy lần trước thế nhưng chỉ sau lần nói chuyện vào ngày hôm ấy đã khiến các dự định tan biến.
“Đã có lần Vĩ từng tâm sự với y tá Hồ, nhiều lúc buồn chán anh thường trò chuyện với cô y tá vẫn luôn chăm sóc cho em gái.
– Cô biết không, vì để có tiền cứu chữa cho Hương, tôi đã làm rất nhiều việc trong đó là một lần tôi cùng đoàn người đến khai hoang khu rừng chưa có dấu chân người cách đây ba năm.
Ngồi bên cạnh, y tá Hồ lặng thinh làm ra vẻ đang lắng nghe lời kể lể của chàng trai trẻ. Giọng Vĩ thấp dần, mái đầu hơi cúi:
– Tôi cùng họ giết hại tất cả sinh vật sống tại đó. Và tôi nhớ nhất là lúc giết con bướm tím cuối cùng. Tôi không bao giờ quên cảnh tượng nó bị ghim trên thân cây. Những ngày sau, lúc nào tôi cũng bị ám ảnh, không tài nào ngủ được…
Thật sự thì y tá Hồ hoàn toàn bất ngờ trước lời thú nhận của Vĩ.
– Đến tận bây giờ anh vẫn vậy sao?
Vĩ gác tay lên trán, nhịp thở đứt quãng:
– Phải, cứ mỗi lần nhắm mắt là hình ảnh ấy lại lởn vởn, nhiều lúc nghĩ rằng nếu Hương không tỉnh lại nữa thì cũng có thể đó là quả báo cho tôi!
Y tá Hồ lặng người trên ghế, chàng trai này, hiện ngồi trước mặt cô đang hối hận sao? Ít giây sau, cô cất tiếng:
– Giả sử bây giờ được gặp lại con bướm đó thì anh sẽ làm gì?
Vĩ im lặng chốc lát rồi từ tốn đáp: Tôi sẽ xin lỗi chúng!”
Điệp Tử đứng trên cỏ xanh, gió thổi nhẹ những cánh hoa tàn úa bay lẫn vào mớ tóc đen trải dài. Nàng bướm hướng mắt về cuối chân trời, nơi nhuốm màu hoàng hôn:
– Đôi lúc lời xin lỗi đã muộn màng.
***
Ở ngôi nhà gỗ, viên kẹo tròn từ miệng Diên Vỹ rớt ra, lăn dài xuống nền đất ướt. Cậu ngồi trên hành lang dẫn lối ra vườn hoa, đôi chân đung đưa:
– Lại rơi nữa rồi!
Vừa lúc, giọng Bà Bà vang lên:
– Thế nào Diên Vỹ, thế giới con người vui chứ?
– Cũng khá thú vị, cháu đã làm rất nhiều việc tốt nhưng vẫn chưa thể rời khỏi đây.
– Vì Điệp Tử à?
– Sứ mệnh vẫn chưa hoàn thành, xem ra sẽ lâu, bà cho cháu ở lại một thời gian nhé? – Diên Vỹ xoay xoay chuỗi hạt nơi cổ tay.
– Tất nhiên, ta luôn hoan nghênh cháu… Nhưng Diên Vỹ, cháu không can thiệp vào những việc làm của Điệp Tử đấy chứ?
Diên Vỹ thở hắt, ngả người ra phía sau đồng thời nhìn lên trời cao:
– Quy luật đã định rồi, cháu làm sao nhúng tay vào được. Chính thế nên cô ấy càng lúc càng lạc lối.
– Không biết Điệp Tử rồi sẽ ra sao?
– Chỉ còn cách hy vọng một ngày nào đó, Điệp Tử sẽ hiểu ra rằng, trả thù không phải là điều tất yếu, tự lòng cô ấy nhận ra thì mới tốt được.
Dứt câu, Diên Vỹ lại tung viên kẹo khác lên không trung.
Màn đêm dần buông, Diên Vỹ dạo bước trên phố. Đến chỗ trạm xe buýt, cậu dừng chân, ngồi xuống chờ, đảo mắt nhìn dòng người qua lại thưa thớt. Người đàn ông hút dở điếu thuốc vứt bừa xuống đất, bỏ đi. Lửa vẫn âm ỉ, chưa tàn. Diên Vỹ đến gần cúi người nhặt lấy, thổi nhẹ.
Chiếc lon bia lăn đến chân Diên Vỹ, tên thanh niên cứ thế mà đi dù vừa xả rác. Thùng rác ở rất gần, chỉ vài bước chân là có thể bỏ rác vào thùng dễ dàng, vậy mà cũng không làm nổi.
Bốp! Tên xả rác lúc nãy ôm đầu, mặt nhăn nhó quay phắt lại, thấy lon bia vừa nãy nằm vất vưởng dưới chân mình.
– Thằng nào ném đó?
Cách đấy không xa, bóng dáng Diên Vỹ bỏ đi, miệng bảo: Đáng đời!
Tên thanh niên lớ ngớ vì chẳng còn ai xung quanh, hắn lầm bầm rồi cũng rời đi nốt. Rất nhanh, lon bia lăn lốc dưới đất biến mất.
Ngước nhìn bệnh viện Phước Lộc, Diên Vỹ không biết Điệp Tử có trong đó không, và định làm gì với Hương. Bất lực, cậu chẳng thể ngăn cản nàng Bướm Tím. Bỗng, Diên Vỹ tròn xoe mắt khi thấy Điệp Tử chạy hớt hải vào bệnh viện.
Trong phòng 308, bác sĩ nhìn Vĩ, lắc đầu thông cảm:
– Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, Hương chết rồi…
Vĩ nắm áo bác sĩ, vẻ kích động như không tin vào điều kinh khủng đó:
– Không, không phải thế! Sáng nay Hương còn sống kia mà! Tại sao…? Tại sao bây giờ lại chết?
– Rất tiếc vì lúc nãy Hương có một cơn co giật mạnh khiến tim ngưng hoạt động, não cũng chết vì vậy hết đường cứu chữa, thành thật xin lỗi anh!
Vĩ sững sờ, chết trân. Anh từ từ nhích từng bước đến gần giường bệnh, run rẩy nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của em gái. Cô y tá kéo khăn trắng che qua đầu cô bé mười hai tuổi. Toàn thân Vĩ run bần bật, cảm giác đau đớn trong lồng ngực muốn vỡ trào. Anh khóc nức nở, tức tưởi.
Hình dáng vị bác sĩ, các cô y tá khuất dần vào màn đêm dãy hành lang tối om.
Còn lại một mình, Vĩ chỉ biết đứng đó, những dòng lệ cứ chảy dài.
Kết thúc! Hương cuối cùng cũng ra đi bỏ lại anh đơn độc giữa thế gian …
Bất chợt, có điều gì khiến người anh trai tội nghiệp này xoay qua bên phải. Ẩn hiện từ cái nhìn bất động ngỡ ngàng của anh là hình ảnh cô gái trẻ mặc bộ váy tím với hoa văn hình cánh bướm, những sợi tóc đen đổi màu do ánh đèn điện mờ mờ từ bên ngoài hắt vào. Lạ thay, Điệp Tử không cười, không hề có nụ cười thỏa mãn như những lần trước, chỉ là một gương mặt buồn, màu mắt cam vàng như biết nói.
Vậy thôi, Điệp Tử biến mất giống hệt ảo ảnh trắng xóa.
Vĩ khụy chân, phải chăng anh đã biết đấy là linh hồn con bướm tím sau cùng ba năm trước? Chỉ còn tiếng khóc thầm lặng cùng cái tên anh cứ gọi mãi: Hương!
Điệp Tử rời khỏi bệnh viện. Diên Vỹ đứng trước cổng tự lúc nào. Chẳng nói gì thêm, Điệp Tử cất bước. Đêm nay trời vẫn lạnh, mà không, lạnh hơn đêm qua nữa cơ.
Điệp Tử đi phía trước, Diên Vỹ theo sau. Tự dưng, cậu nhìn chiếc xe thức ăn bên đường bốc khói nghi ngút. Cậu chạy lên nắm tay Điệp Tử giữ lại, nàng ngạc nhiên:
– Chuyện gì nữa vậy?
– Trời lạnh thế này ăn cái gì cho ấm bụng là tuyệt nhất, đi theo tôi!
Diên Vỹ kéo nàng bướm vào xe thức ăn. Hai người ngồi xuống bàn, chỉ vài phút thôi, ngay trước mặt chúng đã có đĩa cá viên chiên, đĩa đậu hũ nướng cùng hai bát cháo nóng. Diên Vỹ ghim cá viên vào thanh que nhỏ rồi đưa cho Điệp Tử:
– Ăn đi, tôi đãi!
Đón lấy que viên chiên nhưng mắt Điệp Tử cứ nhìn Diên Vỹ, rồi cậu nói nhạt:
– Tôi không thuốc cô đâu mà sợ.
Điệp Tử phì cười rồi đưa cá viên lên miệng cắn nhẹ, khói bốc ra từ bên trong nhân khiến nàng không ngừng xuýt xoa:
– Nóng quá nhưng rất ngon!
– Thế thì ăn nhiều vào!
Bên ngoài, những hạt bụi trắng cứ bay xòa không ngớt nhưng mặc kệ, chỉ cần có lửa, một chút thôi cũng ấm lòng.