Không có đồ đạc ở hành lang.
Lẽ nào người đó đợi lâu đến phát ngán nên đã kéo va li về nhà rồi? Đúng là tính khí của cậu chủ, như thế càng tốt.
Nụ cười nở trên khóe môi Xuân Phi. Cô bước vào nhà, xõa tóc ra, thay đôi dép lê màu hồng phấn, sau đó vào phòng vệ sinh tắm. Phòng khách không bật đèn, ánh sáng mờ ảo chiếu từ phòng chính. Cô nghĩ chắc mình quên không tắt đèn ở phòng chính, thế nên vừa lau tóc vừa đi về phía đó.
Cô đẩy cửa bước vào. Một chàng trai rất cao đứng quay lưng về phía cô. Anh ấy đang mặc áo phông, chiếc áo phông mặc đến cánh tay chưa kịp chui vào. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngoảnh đầu lại, để lộ một nụ cười thân thiện đến nỗi khiến người ta không thể cưỡng lại được.
Hạ Sâm Triệt.
– Em về rồi à.
Sao anh ấy lại ở đây?
– Lần trước khi cô Vân đến chỗ em, anh nhờ cô lấy chìa khóa dự phòng.
Thì ra mẹ lấy chìa khóa dự phòng không phải là tiện cho mình, anh ta đã sớm chuẩn bị cho kế hoạch xâm chiếm. Thật đáng sợ.
– Em thay quần áo đã, lát nữa ra phòng khách nói chuyện nhé.
Cô vẫn đang khoác khăn tắm, xõa tóc lòa xòa, trông giống như ma nữ vậy.
An Dương Xuân Phi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp anh trong tình huống như thế này. Cô tưởng rằng cuộc gặp gỡ của họ chỉ là bi thương. Ví như họ đi lướt qua nhau ở hành lang, cô đứng từ xa nhìn anh nói chuyện với những cô gái khác hoặc cô mang vở bài tập đi qua phòng anh, sau đó vờ như vô tình nhìn vào trong.
Những điều này cô đã làm. Lần nào cũng vậy, sau khi bình tĩnh lại, cô lại mắng mình tẻ nhạt, vô vị.
Nửa tiếng sau, Xuân Phi mặc quần áo gọn gàng bước ra phòng khách. Anh đang ngồi trên ghế sôfa xem thế giới động vật. Sau khi nhện cái và nhện đực giao phối với nhau, nhện cái ăn thịt nhện đực, cái gì với cái gì đây. Cô bình tĩnh đi đến trước máy lọc nước rót nước, sau đó ngồi ở vị trí cách anh xa nhất.
– Sau này làm phiền em rồi. Hạ Sâm Triệt nói.
– Vâng.
– Nghe cô Vân nói em nấu ăn rất ngon. Sau này tiền thức ăn anh chi, thật ngại vì đã làm phiền em.
Thấy anh khách sáo như vậy, Xuân Phi không nói được lời nào, chỉ có thể ngồi đó như một con ngốc để anh dắt mũi. Cô nghi ngờ Hạ Sâm Triệt đã hạ độc mình, nếu không vì sao mỗi lần nhìn thấy anh lưỡi cô lại cứng lại, tim đập rộn ràng. Một lúc lâu sau, cô đi đến trước tủ giày trước cửa, dọn dẹp tầng trên cùng.
Sau này sẽ sống cùng với anh.
Sau này còn cùng anh dùng chung một chiếc bát, dùng chung một đôi đũa, dùng chung bồn cầu, thậm chí còn hít thở cùng một bầu không khí, ngắm cùng một khung cảnh.
Xuân Phi liếc nhìn Hạ Sâm Triệt, anh khoanh chân ngồi trên ghế, vừa xem vở ghi chép vừa xem thế giới động vật. Khi nhìn thấy những chú chim nhỏ đang tranh giành thức ăn trong tổ, anh bật cười.
Anh đúng là một người bí ẩn.