– A…. Tiểu Thái hét một tiếng rồi nhảy dựng lên. Một lúc lâu sau mới nhìn rõ cái gì bay dưới chân mình. Một con bướm rất to. Cô trố mắt nhìn rồi bật cười khoác tay Xuân Phi. Xuân Phi cũng bật cười. Chốc chốc châu chấu hay những con côn trùng nhỏ không biết tên lại bay ra từ bụi cỏ bên đường. Nếu may mắn còn có thể nhìn thấy con chuột to hơn con mèo.
Vì sao mùa thu vẫn còn những sinh mạng quật cường như thế này nhỉ? Mỗi lần đều tưởng là con cuối cùng. Mỗi lần đều tưởng rằng không thể nhìn thấy nụ cười của Hạ Sâm Triệt. Cô quên rằng chỉ khi anh mỉm cười rạng rỡ với một người khác thì cô mới có thể chiêm ngưỡng nó.
Một cảnh tượng mới đẹp làm sao. Một anh chàng đẹp trai như hoàng tử, một cô gái xinh đẹp như công chúa sánh vai nhau, hai người cười cười nói nói đi xuống cầu thang. Xuân Phi kéo tay Tiểu Thái rồi chạy đến thang máy trước họ.
– Người đó là bạn gái của Hạ Sâm Triệt à? Thì ra Tiểu Thái đã nhìn thấy.
– Không biết.
– Thế thì cậu chạy cái gì?
– Không biết.
Xuân Phi ngả người xuống chiếc ghế sôfa mềm. Tiểu Thái cầm cốc nước ngồi xuống cạnh cô, dựa đầu vào vai cô rất tự nhiên. Các ngón tay của Xuân Phi vẫn lạnh băng, bàn tay ấm áp của Tiểu Thái sưởi ấm chúng. Cô ấy nói: – Xuân Phi….Họ không cần cậu…Mình cần cậu…. Xuân Phi cảm thấy trái tim của mình như bị một đám mây kiêu hãnh và mỏng manh che phủ, ấm áp đến không thể diễn tả được.
Thực ra Xuân Phi cũng không rõ đó là cảm giác gì, không biết vì sao khi nhìn thấy Hạ Sâm Triệt và Kỷ Vi sánh vai trên đường cô lại chạy về nhà như chạy thoát thân vậy. Buổi sáng vẫn còn nhìn thấy áo đồng phục của Hạ Sâm Triệt ở ban công, trên khuỷu tay vẫn còn dính màu tím nhàn nhạt. Chỉ là một bình nước hoa chống muỗi mà khiến anh ấy bị thương. Cô thấy căm hận bản thân mình nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Vốn dĩ Hạ Sâm Triệt không hy vọng gì khi về nhà. Anh và Kỷ Vi đã ăn tạm bợ trong quán ăn ở gần trường. Nhưng khi mở cửa thì nhìn thấy Xuân Phi đang đứng cạnh bàn ăn với chiếc tạp dề hình gấu con xinh xắn.
Cũng không phải là món sơn hào hải vị gì, mỳ với trứng ốp, phía trên có dầu vừng và hành, rất thơm.
Xuân Phi cúi đầu vờ sếp bát đũa và nói – Em chỉ biết nấu mỳ thôi.
Nhìn thấy con gái mất tự nhiên, những đường nét đông cứng trên khuôn mặt Hạ Sâm Triệt dần dần tan ra. Dường như anh là một người không bao giờ biết giận, một bát mỳ có thể khiến nỗi tức giận tiêu tan.
– Thơm quá, anh thực sự rất đói. Hạ Sâm Triệt vội ngồi xuống bàn ăn. Nụ cười rạng rỡ hơn – Em đúng là thiên tài, nấu mỳ mà cũng nấu được ngon như thế này.
Xuân Phi cúi đầu ăn mỳ mà đầu óc không biết để đi đâu, nhìn thấy người trước mặt mình ăn rất ngon lành, không kìm được hỏi – Tay anh…còn đau không?
Hạ Sâm Triệt giơ khuỷu tay cho cô nhìn và nói – Em nhìn này, khỏi rồi, đừng bận tâm.
– Thực ra, chỉ là em không muốn cô ấy dùng nước hoa chống muỗi….vì cô ấy là bạn gái của anh…. Xuân Phi dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh – Cô ấy không phải là bạn gái của em, liên quan gì đến em.
Lại thế rồi, cô không ngừng tự chửi rủa mình. Vốn dĩ muốn xin lỗi anh nhưng lưỡi cô như cứng lại, không nói được lời nào.
– Kỷ Vi á? Hạ Sâm Triệt nhìn cô với ánh mắt rất gian xảo – Lý do rất hay.
Cô lầm lì thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp. Hạ Sâm Triệt vừa vào phòng khách thì nghe thấy một tiếng “choang” rất chói tai. Anh vội vàng chạy vào, hai chiếc bát ấy đã biến thành một đống sứ vụn không còn thấy hình dáng ban đầu. Có mảnh vỡ không can tâm nhảy lên cào xước chân cô. Hạ Sâm Triệt không nghĩ ngợi gì mà lao vào, cô giật nảy mình lùi xuống một bước, lòng bàn chân giẫm vào mảnh sứ sắc nhọn.
Lại hậu đậu rồi. Mặc dù Xuân Phi cảm thấy rất kỳ quặc nhưng Hạ Sâm Triệt vẫn đặt chân cô lên đùi mình, lấy cồn iot khử trùng vết thương cho cô, sau đó băng bó vết thương. Vết thương ở lòng bàn chân không sâu nhưng đủ để trốn tiết thể dục trong một tháng.
– Hai ngày này không được tắm, nhiễm trùng là anh không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Xuân Phi ngây người nhìn những ngón tay trắng muốt của anh nhẹ lướt trên chân mình, bỗng chốc cảm giác có rất nhiều con kiến nhỏ bé đang bò trong lồng ngực. Mặt và tai cô đỏ bừng. Cô lấy oán trả ơn, đạp vào chân anh và nói: – Ai cần anh chịu trách nhiệm”.