Không biết có phải Kỷ Vi cố tình không. Cô ta yêu cầu đổi chỗ sang phía Xuân Phi. Tiểu Thái tỏ ra rất vui mừng, vô tư ngồi cạnh Xuân Phi. Cô và Hạ Sâm Triệt ngồi đối diện với nhau, không biết nói gì, ngập ngừng mãi mới nói được một câu:
– Anh vừa xuống máy bay à?
– Ừ, chưa kịp gọi điện cho em. Hạ Sâm Triệt cũng thấy không đúng. Cảnh tượng này rất khó giải thích. Xuân Phi bối rối ngồi đối diện với anh, nét mặt có chút không tự nhiên.
Thời gian còn lại đều là Kỷ Vi và Hạ Sâm Triệt nói chuyện, nói về kỳ nghỉ tết và những việc linh tinh phải làm sau khi vào học. Lúc đầu Tiểu Thái còn có thể nói xen vài câu. Về sau cô ấy nằm bò ra bàn, suýt nữa thì ngủ. Đồng hồ chỉ mười một giờ, bỗng nhiên Tiểu Thái bò dậy và nói:
– Trời ơi, muộn thế này rồi, mình mà không về nhà mẹ mắng chết.
Xuân Phi cũng đứng dậy như nhận được lệnh đặc xá vậy:
– Thế à, mình đi cùng cậu.
Tiểu Thái chưa kịp từ chối thì đã bị Xuân Phi lôi đi. Tiểu Thái chậm hiểu không chú ý đến tâm trạng bất thường của cô. Xuân Phi đẩy Tiểu Thái lên tuyến xe bus thứ ba, sau đó đừng chờ xe của mình.
Vì đã khuya nên không có nhiều người, hơn nữa lại là kỳ nghỉ, xe bus đến ngoại ô rất vắng vẻ. Cô tìm một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Lái xe đang định đóng cửa thì nghe thấy có người gọi. Người đó chen qua cánh cửa gần như đã bị đóng sập lại. Xuân Phi trợn mắt há mồm, đuổi theo xe như thế rất nguy hiểm. Hạ Sâm Triệt thở hổn hển chạy lại, sau khi nhìn thấy Xuân Phi anh liền mỉm cười như trút bỏ được gánh nặng.
– A, may mà đuổi kịp.
– Anh không phải đưa Kỷ Vi về à?
– Em biết suy nghĩ như thế từ khi nào vậy? Anh trêu trọc cô.
Xuân Phi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió đêm lùa vào, rất lạnh. Tất cả nỗi ấm ức đều bị gió thổi đi. Chỉ vì một câu nói của anh – May mà đuổi kịp. Mình giận dỗi cái gì chứ. Cô thầm trách mình. Hạ Sâm Triệt lấy khăn của mình quàng vào cổ cô, đội mũ len lên đầu cô.
– Em không lạnh. Cô bỏ mũ xuống nhưng bị Hạ Sâm Triệt giữ chặt tay. Anh nói bằng giọng điệu uy hiếp:
– Nếu bị cảm lạnh thì anh mặc kệ đấy.
– Anh không cần đối xử với em tốt như thế. Từ trước tới nay em chưa bao giờ biết suy nghĩ, anh đưa ai về em không nên hỏi. Xuân Phi nắm chặt tay đến nỗi các khớp tay đau nhói – Anh không có nghĩa vụ chăm sóc em. Dù sao – chúng ta cũng không có quan hệ gì.
Chúng ta không hẹn hò. Chúng ta là cái gì cơ chứ?
Xuân Phi lại buồn, nước mắt lưng tròng. Giọng nói kích động quá mức để lộ tâm trạng của cô. Hai người ngồi đối mặt với nhau trong chiếc xe bus trống trải, bởi vì quá yên tĩnh nên giọng nói của cô to đến đáng sợ. Hai hành khách ngủ gật tỉnh dậy rồi lại nhắm mắt.
Dưới ánh đèn, mái tóc màu hạt dẻ của Hạ Sâm Triệt trở nên mềm mại hơn. Trong đêm tối, ánh mắt gợn sóng lăn tăn. Đôi môi đẹp và gợi cảm của anh nhếch lên. Tất cả đều ẩn khuất trong bóng tối, mơ hồ không rõ nét.
– Xuân Phi, vậy thì em muốn chúng ta là quan hệ gì?
Khuôn mặt của Hạ Sâm Triệt phóng to trước mắt cô. Hai người thân mật chạm trán. Đúng như anh đã dự liệu, Xuân Phi bất giác đặt tay lên cổ áo của anh. Tư thế muốn đẩy ra được thả lỏng, các ngón tay quấn quanh như muốn kéo anh lại gần hơn. Nhịp thở ấm áp hòa vào nhau. Cô không dám mở mắt.
– Quan hệ yêu đương, thế nào?
Biến chuyện xấu thành chuyện tốt. Đúng vậy. Anh lúc nào cũng vậy, một chàng trai dịu dàng như thiên thần. Xuân Phi có cảm giác lâng lâng, toàn thân nóng ran. Anh ôm cô, để đầu cô ngả vào ngực mình, gần vị trí của tim. Nhịp tim của anh mạnh và kiên định.
Cô bối rối không phải làm thế nào. Đầu óc mê muội – Em em em em em em em em không lạnh –
Anh khẽ nói một tiếng, ngón tay luồn qua tóc cô.
Trong mắt người khác Xuân Phi là một học sinh ưu tú, rất hiền lành, không đáng yêu. Nhưng chỉ khi đứng trước mặt anh cô mới lém lỉnh hoạt bát. Anh hiểu điều đó. Trong thế giới của cô anh là một người hoàn toàn khác. Thực ra anh không nói cho cô biết lộ trình là vì muốn trêu đùa cô. Anh muốn nhìn thấy trên khuôn mặt bình thản ấy gợn lên sự ngạc nhiên, vui mừng và vẻ mặt đáng yêu khi muốn kìm nén những cảm xúc ấy.
Qua tấm cửa kính trên xe, Xuân Phi nhìn thấy Hạ Sâm Triệt đang cười. Cằm anh gục trên đỉnh đầu của cô. Anh rất mệt sao? Nhưng trông anh rất phấn chấn tinh thần. Thế thì điều đó có nghĩa là gì, quan hệ yêu đương sao? Dường như trong tim có thứ gì đó sắp nổ tung. Xuân Phi gục đầu vào lòng anh, giống như con mèo con lông xù.
– Xuân Phi….
– Vâng, sao vậy, không thoải mái à? Cô giật nảy mình, vội ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt của cô bắt gặp ánh mắt của anh. Anh híp mắt lại và nói:
– Xuân Phi, anh rất nhớ em.
Giọng nói của anh mềm mại giống như những cánh bồ công anh bay bay trong gió, bay vào tai cô, rơi vào máu của cô, chảy khắp toàn thân. Cuối cùng nằm yên ở tim.
Em rất nhớ anh, giống như anh nhớ em vậy.
HẾT