Nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ bên ngoài trại, con sâu ngủ Xuân Phi giật nảy mình. Vùng núi hoang vu hẻo lánh, rất nhiều xác chết không đầu, hầu hết phim kinh dị đều có những cảnh tượng như thế này.
– An Dương Xuân Phi. Là tiếng của Hạ Sâm Triệt.
– Vâng. Cô lấy lại tinh thần, thò đầu ra và hỏi – Tìm em có chuyện gì vậy?
– Em có mang nước hoa chống muỗi chứ?
– Có. Xuân Phi đưa nước hoa chống muỗi cho anh.
Hạ Sâm Triệt nói – Lát nữa sẽ trả lại cho em. Nói xong anh bước đi.
Xuân Phi kéo áo anh và nói: – Có thể dùng luôn ở đây được mà.
– Mang cho bạn gái anh, dưới gốc cây hoa có rất nhiều muỗi. Hạ Sâm Triệt nở nụ cười đẹp như ánh trăng – Cảm ơn.
Thấy Hạ Sâm Triệt quay người bước đi, không biết nỗi tức giận từ đâu ập đến mà bỗng nhiên Xuân Phi lao ra khỏi trại cướp lấy lọ nước hoa trên tay Hạ Sâm Triệt. Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lọ nước hoa ấy đã vẽ một đường vòng cung trong không trung và rơi xuống khe tối.
– Xin lỗi, bây giờ em không có nước hoa chống muối cho anh mượn nữa. Xuân Phi nói.
Nụ cười vụt tắt trên môi Hạ Sâm Triệt, dường như không cần thiết duy trì tư thế mỉm cười như thế này nữa, thay vào đó là hơi lạnh có thể nhỏ giọt thành băng. Ánh sáng yếu ớt rọi vào mắt anh.
Lúc ấy Xuân Phi cảm thấy sợ hãi, bất giác lùi ra phía sau nhưng lại giẫm vào cái đèn pin cạnh trại và trượt chân ngã ra phía sau.
– Á. Cô khẽ kêu lên một tiếng, trong lòng thầm than vãn – đúng là báo ứng. Nhưng Hạ Sâm Triệt đã nhanh chóng kéo cô lại. Chiếc đèn pin đáng ghét lại lăn về phía chân anh. Thế là hai người mất trọng tâm cùng ngã lăn xuống đất. Xuân Phi sợ đến nhắm mắt lại, gáy và lưng tiếp xúc với thứ gì đó rất ấm áp, sau đó là giọng nói hốt hoảng của Hạ Sâm Triệt:
– Em có làm sao không?
Xuân Phi sợ đến nỗi không nói được lời nào. Cô không nhìn rõ nét mặt của anh trong bóng đêm. Chỉ thấy Hạ Sâm Triệt kéo cô lên, kiểm tra trước sau rất nhiều lần, phát hiện không có vấn đề gì mới bỏ cô ra.
– Kỷ Vi đang đợi anh. Giọng nói của Hạ Sâm Triệt vang lên bên tai cô, rất nhẹ nhàng và ấm áp – Em chú ý nghỉ ngơi nhé.
Cô cố gắng mở mắt thật to nhưng chỉ nhìn thấy bóng anh rời đi, khuất dần trong màn đêm đen đặc.
Vẫn là thế giới ấy, càng ngày càng xa vời, cô vĩnh viễn không thể bước vào được.