Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Câu Chuyện Mà Anh Không Biết

Chương 3

Tác giả: Lục Xu

Tiệc mừng thọ của ông Lộ mời rất nhiều khách khứa, trong đó một nửa là những người có mối quan hệ với nhà họ Chu và họ Giang. Mục đích của ông ta rất rõ ràng, bữa tiệc này là để chứng tỏ cho thiên hạ thấy rằng, những tin đồn thất thiệt về nhà họ Lộ gần đây là không đúng.

Trước kia, mặc dù đã truyền ra ngoài tin tức Lộ Chi Phán vào làm dâu nhà họ Giang, tuy nhiên không ít người ngờ vực điều này. Bởi vì nhà họ Lộ từng lợi dụng mối quan hệ thông gia với nhà họ Mạnh mà diễu võ dương oai, nhưng họ lại không làm thế khi Lộ Chi Phán kết hôn với Giang Thiệu Minh. Phần lớn mọi người đều vì tò mò nên tới tham dự bữa tiệc này, thêm nữa, họ cũng không muốn đắc tội với nhà họ Giang. Dù sao thì xưa nay nhà họ Giang rất kín tiếng, không làm lớn chuyện kết hôn của con trai cũng là điều dễ hiểu.

Một vài người đến dự hôm nay chủ yếu là để xem náo nhiệt, chẳng hạn như Lưu Lỗi, Trần Song Bân và Thái Văn Hựu. Ba người họ đứng cùng một chỗ, không quá hào hứng với tiệc rượu, mà chỉ đang đợi nhân vật chính xuất hiện. Chẳng mấy chốc, vợ chồng Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán đã xuất hiện ở sảnh lớn.

Trần Song Bân có vẻ thất vọng, “Lão già Lộ Phong này xem như đắc ý rồi. Có thể khiến Giang Thiệu Minh tới đây, vừa chứng thực chuyện thông gia giữa hai nhà, vừa dằn mặt những kẻ đang nhăm nhe chĩa mũi nhọn vào nhà họ Lộ”.

Lưu Lỗi cười mỉa mai, “Ai bảo ông ta giỏi sinh con gái chứ. Đứa nào đứa nấy đều lợi hại”.

Vì mối quan hệ giữa Lộ Thi Tình và Mạnh Chính Vũ mà nhà họ Mạnh đã đầu tư không biết bao nhiêu tiền của. Hôm nay chủ nhân nhà họ Mạnh đã có lời rõ ràng, họ sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Lộ.

Thái Văn Hựu nghe hai người bạn của mình nói chuyện, chỉ trầm mặc uống rượu.

Trần Song Bân lại cười xòa một tiếng, “Quá lợi hại ấy chứ!”. Anh ta đánh mắt về phía Lộ Chi Phán, “Đúng là đánh giá con người không thể chỉ xem vẻ bề ngoài! Tôi thật không hiểu tại sao mấy năm trước hai bác tôi lại sẵn sàng vì cô ta mà bỏ ra một khoản tiền lớn cho nhà họ Lộ. Nếu không có khoản tiền đó, nhà họ Lộ đã chẳng trụ được đến ngày hôm nay. Chẳng biết Lộ Chi Phán đã cho hai bác ấy uống bùa mê thuốc lú gì nữa”.

Lưu Lỗi tỏ vẻ tán thành. Rõ ràng anh ta cũng chẳng ưa Lộ Chi Phán.

Thái Văn Hựu nheo mắt, lạnh lùng nhìn Trần Song Bân, “Rượu chưa vào dạ dày mà bao nhiêu lời hay ý đẹp đã tuôn ra ào ào rồi! Các cậu không thấy Giang Thiệu Minh cũng tới à?”.

Thái Văn Hựu là một người sáng suốt. Nếu Giang Thiệu Minh đã chủ động đến đây cùng Lộ Chi Phán, vậy chứng tỏ anh tôn trọng người vợ này và tôn trọng gia đình vợ. Bọn họ có ghét Lộ Chi Phán đến đâu cũng chẳng có nghĩa lí gì, quan trọng là nhà họ Giang ủng hộ cô. Tuy vậy, Trần Song Bân vẫn khá khó chịu, “Chẳng lẽ cứ để mặc Thiệu Minh bị người phụ nữ đó lừa sao? Cô ta vốn dĩ không xứng làm vợ Thiệu Minh…”.

Thấy hai người còn lại liếc nhìn mình, Trần Song Bân cũng ý thức được mình lỡ lời, “Được rồi, tôi biết rồi, tôi đảm bảo từ giờ sẽ không nói những lời như vậy nữa!”.

Thái Văn Hựu vẫn chưa hài lòng, “Sau này gặp Lộ Chi Phán, cậu nhớ giữ mồm giữ miệng cho cẩn thận. Lần trước cậu tỏ thái độ không thích cô ta, Thiệu Minh nhận ra đấy. Ngộ nhỡ cậu ấy đến hỏi cậu vì sao lại có thành kiến với Lộ Chi Phán thì cậu sẽ trả lời sao hả?”.

Trần Song Bân cau mày, “Biết rồi, tôi sẽ chú ý!”.

Lúc này, Giang Thiệu Minh đã đi tới chỗ ba người họ, mặt mày rạng rỡ, “Đến cả rồi đấy à!”.

Lưu Lỗi đưa cho Giang Thiệu Minh một li rượu để cụng li, “Tiệc mừng thọ của nhạc phụ đại nhân nhà cậu, bọn tôi đương nhiên phải có mặt đầy đủ chứ!”.

Giang Thiệu Minh tươi cười uống cạn li rượu, đối với bạn thân, khách sáo là một kiểu xa cách không nên có.

Trần Song Bân chợt nheo mắt nghiêm túc quan sát Giang Thiệu Minh từ trên xuống dưới.

“Đêm qua hình như “vui vẻ” lắm hả? Trên người cậu viết rõ mấy chữ gió xuân phơi phới đây này!”

Giang Thiệu Minh cười vỗ vai bạn, “Vui sao được bằng cậu! Mũi lại dài ra rồi kìa, sắp bằng Đại Bảo nhà Văn Hựu rồi đấy!”.

Đại Bảo là tên… con cún mà Thái Văn Hựu nuôi.

“Cậu đi chết đi! Hừm!” Trần Song Bân giận dữ.

Giang Thiệu Minh nhìn về phía Lộ Chi Phán, gọi cô sang bên này sau đó giới thiệu cô với nhóm bạn thân của mình.

Lưu Lỗi cảm thấy khó hiểu, “Cậu làm cái gì thế?”. Bọn họ đều đã gặp Lộ Chi Phán, xa lạ gì nữa đâu mà giới thiệu?

“Tôi chính thức giới thiệu bà xã với các cậu, không được à!” Giang Thiệu Minh mỉm cười, giọng nói hàm xúc.

Thái Văn Hựu rất nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói đó. Có lẽ Giang Thiệu Minh đã nhận thấy thái độ của bọn họ đối với Lộ Chi Phán không hề tốt, vì thế, anh mới cố tình làm vậy nhằm tỏ rõ quan điểm của mình. Không cần biết trước đây có nguyên do gì khiến họ nảy sinh thành kiến với Lộ Chi Phán, hiện giờ cô đã là vợ của anh, thì bọn họ cũng nên biết chừng mực.

Thái Văn Hựu chủ động cạn li với Lộ Chi Phán trước tiên, sau đó là Lưu Lỗi và Trần Song Bân.

Giang Thiệu Minh tiếp chuyện với các bạn thêm một lát rồi mới dẫn Lộ Chi Phán rời đi.

Hai người vừa đi khỏi, sắc mặt của Trần Song Bân cũng trở nên u ám. Lưu Lỗi lên tiếng: “Sau này biết nên làm thế nào rồi chứ!”.

Giang Thiệu Minh đã chấp nhận Lộ Chi Phán rồi, bọn họ còn có thể làm gì được.

Thái Văn Hựu suy nghĩ có vẻ sâu sắc hơn, “Các cậu thấy bác Giang là người thế nào?”.

Trần Song Bân nhướn mày, “Sành sỏi, khôn khéo! Tôi đã nghe bố mẹ tôi kể về bác Giang nhiều lắm rồi”.

Thái Văn Hựu đăm chiêu, “Thế các cậu nghĩ rằng một người rành đời như bác ấy lại chịu để yên cho một đứa con gái xỏ mũi à? Huống hồ khoản đầu tư kia chẳng hề nhỏ!”.

Năm đó nhà họ Lộ chật vật lắm mới ngóc đầu lên được, đều là dựa vào sự giúp đỡ ngầm của nhà họ Giang. Người ngoài không biết con số thực sự là bao nhiêu.

Lưu Lỗi nghe Thái Văn Hựu nói vậy, cũng lờ mờ hiểu ra điều gì, “Ý cậu là bên trong có ẩn tình mà bọn tôi không biết?”.

Thái Văn Hựu gật đầu, “Vì thế đừng đoán già đoán non về Lộ Chi Phán nữa! Thiệu Minh đã lựa chọn bắt đầu cuộc sống mới, bọn mình còn băn khoăn cái nỗi gì!”.

Trần Song Bân vốn định nói Giang Thiệu Minh có cuộc sống mới đối với ai đó lại là bất công, nhưng rồi lại thôi. Tuy vậy, anh ta vẫn cứ vì điều này mà ác cảm với Lộ Chi Phán.

Hôm nay, Giang Thiệu Minh bị mời rượu khá nhiều. Khách đến dự tiệc ai ai cũng tranh thủ cơ hội để lân la tạo mối quan hệ với anh. Có lẽ do đây là tiệc mừng thọ của bố vợ nên Giang Thiệu Minh luôn cố gắng tỏ ra gần gũi, điều này khiến Lộ Chi Phán không khỏi lo lắng. Cô hiểu anh làm vậy đều là vì cô.

Bữa tiệc kết thúc, Lộ Chi Phán dìu Giang Thiệu Minh lên xe. Rượu vang tuy không quá nặng nhưng anh đã uống rất nhiều. Cô đau lòng nhìn anh, “Chúng ta về nhà thôi!”.

Sắc mặt Giang Thiệu Minh đỏ ửng, nhưng anh không say đến nỗi thần trí mơ hồ. Anh biết cô thực sự lo lắng cho mình.

“Mai hãy về!”

Anh biết chữ “nhà” của cô ám chỉ tới nơi nào. Giá trị lợi dụng của anh và cô đối với nhà họ Lộ chỉ là ở tiệc rượu này. Hiện giờ, vợ chồng Lộ Phong đã đạt được mục đích, anh và cô không cần ở lại nhà họ Lộ làm gì nữa.

Hàng lông mày của anh hơi chau lại, cơ hồ vẫn rất khó chịu. Lộ Chi Phán định nói gì đó rồi lại thôi, cô không muốn quấy rầy anh, ở đây anh vốn đã không cảm thấy thoải mái. Anh là một người suy nghĩ chu đáo, nếu quay về nhà họ Giang trong bộ dạng này, chắc chắn bố mẹ anh sẽ không vừa ý. Có thể bớt chuyện nào thì hay chuyện ấy.

Trở lại nhà họ Lộ, Lộ Chi Phán liền sai người nấu canh giải rượu. Cô dìu Giang Thiệu Minh lên phòng ngủ nghỉ ngơi, rồi bưng nước ấm đến lau người giúp anh.

Giang Thiệu Minh vốn định nói cô không cần làm thế nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt trở vào. Anh nghĩ đến suốt bốn năm nằm viện, chính cô là người đích thân chăm sóc anh ngày này qua ngày khác. Anh không còn là chàng trai trẻ ngây ngô đơn thuần, hiểu được rằng trên đời này con người ta làm gi cũng có mục đích nhất định. Lúc đó anh đã tự hỏi, mục đích của cô là gì, muốn chiếm được lợi lộc từ nhà họ Giang ư? Cô tận tâm tận lực chăm sóc anh ngần ấy năm trời, đương nhiên sẽ khiến bố mẹ anh có cảm tình tốt với cô, sau đó khi Thành Húc ra đời, bố mẹ anh đã không tiếc mà chi cho cô một khoản tiền lớn. Thế nhưng sau tất cả những gì anh tận mắt chứng kiến ngày hôm nay thì rõ ràng những suy đoán kia của anh là hoàn toàn vô căn cứ. Nhà họ Lộ đối xử với cô chẳng tốt đẹp gì, cô đâu cần phải hy sinh cho họ nhiều như thế.

Vậy thì rốt cuộc là vì sao? Vì sao cô lại tốt với anh đến vậy?

Vì yêu ư?

Chữ này nảy ra trong đầu, Giang Thiệu Minh chợt có cảm giác thật mới mẻ, cơ hồ rất muốn tiếp nhận.

Lộ Chi Phán lau người cho anh xong, bèn mang canh giã rượu đến, múc từng thìa cho anh uống. Trông bộ dạng ngoan ngoãn như đứa trẻ của anh, cô không khỏi buồn cười.

Đến khi cô đặt bát canh xuống, Giang Thiệu Minh mới lên tiếng: “Em phản ứng mạnh thật đấy!”.

Cô ngẩn ra, nhất thời không hiểu anh muốn nói gì.

Ánh mắt của anh chan chứa sự dịu dàng. Anh nắm lấy tay cô, bình thản nói: “Em hoàn toàn có thể đón nhận một cách tự nhiên, từ nay về sau dần dần thích ứng nhé!”.

Nghe anh nói vậy, trái tim cô bỗng đập rộn ràng. Anh vì cô mới đến tham dự bữa tiệc này, ai cũng hiểu điều đó. Nhưng anh không muốn cô cảm thấy mắc nợ hay bị áp lực. Anh muốn cô coi đó là một lẽ đương nhiên, bởi vì tất thảy đều là những việc một người chồng nên làm.

Nỗi xúc động ngập trong tim, thiên ngôn vạn ngữ đều không thể hình dung được cảm giác của cô lúc này.

Sau khi Giang Thiệu Minh ngủ say, Lộ Chi Phán mới xuống tầng trệt. Cô rót nửa cốc nước nóng, ngồi xuống sofa, xoay xoay cốc nước trong lòng bàn tay để sưởi ấm. Nghĩ về những điều mà Giang Thiệu Minh nói, khóe miệng cô mỉm cười ngọt ngào. Đây chính là cuộc sống cô muốn, những tháng ngày tươi đẹp và hạnh phúc như thế.

Nước trong cốc đã đủ độ ấm, cô vừa đưa lên miệng uống thì trông thấy Lộ Thi Tình đi từ trên cầu thang xuống, ngồi vào ghế đối diện.

Đèn phòng khách vẫn là gam màu ấm áp như trước đây, tuy nhiên trong phòng đã được bày biện thêm khá nhiều món đồ xa hoa, chứng tỏ “đẳng cấp” của gia chủ.

“Lộ Chi Phán, sao lúc nào cô cũng gặp may mắn như thế?”

May mắn đến nỗi khiến cho kẻ muốn xem kịch hay như cô ta luôn phải ôm thất vọng ê chề, sau mỗi lần cô ta cười nhạo Lộ Chi Phán, cuộc sống của Lộ Chi Phán dường như càng thêm tươi đẹp.

“Tôi vẫn luôn cho rằng con người ai cũng có số cả”, Lộ Thi Tình nói tiếp. “Từ lúc sinh ra đã được định sẵn sẽ phải trải qua những gì. Cô chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vậy mà lại có thể nhận được sự chăm sóc đầy đủ từ gia đình chúng tôi. Bố mẹ tôi mặc dù không đến mức hiền lành như bụt, nhưng chưa bao giờ ngược đãi cô, từ nhỏ đến lớn, những gì tôi có, cô cũng chẳng thiếu. Anh trai tôi thì luôn thương yêu cô hơn tôi, dù cho tôi mới là em gái ruột của anh ấy.”

Lộ Chi Phán cảm nhận được nhiệt độ từ chiếc cốc đã giảm đi đáng kể. Cô lên tiếng: “Vì thế chị đã đi nói với bố mẹ rằng anh ấy có tình cảm đặc biệt với tôi?”.

Lộ Thi Tình bật cười: “Đừng nói với tôi là cô không nhận ra điều đó! Tình cảm mà anh ấy dành cho cô không phải là tình cảm giữa anh trai em gái. Tôi không mù!”.

Lộ Chi Phán âm thầm thở dài. Đúng là Lộ Cẩm Trình đối xử với cô rất tốt, vì thế sau khi Hoàng Hi Liên tìm cô nói chuyện, cô mới cảm thấy có chút chột dạ. Tuy vậy, cô có thể hiểu được việc làm của bố mẹ nuôi. Dù cô không phải con ruột của họ, nhưng họ đã nuôi nấng cô trưởng thành, giữa cô và Lộ Cẩm Trình nảy sinh tình cảm là chuyện không hề tốt đẹp gì cho nhà họ Lộ. Vợ chồng Lộ Phong tuyệt nhiên không cho phép điều này xảy ra.

Ánh mắt Lộ Chi Phán thoáng qua nét buồn bã, Lộ Thi Tình lấy thế làm mãn nguyện, “Cô có biết lúc thấy cô né tránh anh Cẩm Trình, tôi vui sướng thế nào không? Tôi không còn phải chứng kiến anh ấy quan tâm tới cô, thiên vị cô nữa. Khoảng cách giữa hai người ngày một lớn, cuối cùng ngay cả thời gian nói chuyện với nhau cũng chẳng có! Tôi rất hài lòng! Chỉ có điều, vì sao cô vẫn có thể sống tốt như vậy chứ? Bị đẩy vào hoàn cảnh đó mà cô không hề cãi nhau với bố mẹ tôi, không hề đau khổ tuyệt vọng, vẫn cứ làm những việc nên làm, học tốt, múa giỏi. Quả thực khiến tôi có phần thất vọng”.

“Chị thất vọng?” Lộ Chi Phán lắc đầu.

“Đúng thế! Mà thực ra cũng chẳng có gì đáng thất vọng cả, bởi vì ngay từ khi nhận nuôi cô, bố mẹ tôi đã có dự định nuôi dưỡng cô thành một thục nữ danh gia, sau đó tìm một đối tượng tốt cho cô, dùng cuộc hôn nhân của cô để đổi lấy lợi ích cho công ty. Cô cùng lắm chỉ là… ừm, một vật phẩm được đóng gói tinh xảo, chờ ngày đem giao bán mà thôi! Vì thế tôi cứ bình tĩnh chờ, chờ xem kết quả cuối cùng của cô là gì!”

Lộ Chi Phán đặt cốc nước xuống. Xưa nay cô luôn hiểu rõ giá trị của bản thân nằm ở đâu, hiểu rõ sự tồn tại của mình trong gia đình này có ý nghĩa thế nào. Bọn họ chăm sóc cô cũng chỉ vì muốn một ngày cô báo đáp công ơn này, và hôn nhân của cô chính là thứ mang lại nhiều lợi ích nhất. Cô vẫn luôn ý thức được sự thật đó, nhưng vì sao Lộ Thi Tình phải nói trắng ra như thế? Khiến cô chợt cảm thấy quãng thời gian xưa kia chẳng còn một chút ấm áp nào.

Ấy vậy mà Lộ Thi Tình vẫn chưa cam lòng. Có đôi khi ghét một người, không cần nhiều lí do đến vậy! Khi thấy Lộ Chi Phán cam chịu ấm ức bước chân vào làm dâu nhà họ Giang, thấy Giang Thiệu Minh gặp tai nạn, Lộ Thi Tình đã nghĩ đây chính là số mệnh của Lộ Chi Phán. Thế nhưng cô ta chưa kịp mỉm cười hài lòng thì cuộc đời của Lộ Chi Phán đã có bước chuyển ngoặt rõ rệt. Bây giờ, Lộ Chi Phán đã không còn là một người phụ nữ vô danh như trước nữa, cô đã trở thành một thành phần của giới thượng lưu, được nhiều người ngưỡng mộ. Thật nực cười!

“Vậy thì sao? Chị muốn làm gì?” Lộ Chi Phán đã lấy lại dáng vẻ bình thản.

Lộ Thi Tình lắc đầu, “Cô lo gì chứ, bây giờ tôi có thể làm gì cô được? Bố mẹ tôi còn phải lấy lòng cô nữa cơ mà, tôi đâu có ngốc nghếch đến nỗi không biết tự lượng sức mình? Tôi sẽ chẳng làm gì cả, tôi chỉ mở to mắt ra nhìn xem kết cục của cô sẽ ra sao thôi!”.

Lộ Chi Phán thở dài, cảm thấy có chút buồn cười.

Lộ Thi Tình bất mãn, “Đừng có ra vẻ thản nhiên như trời có sụp cũng không ảnh hưởng đến mình như thế. Lộ Chi Phán, chẳng lẽ cô không cảm thấy đau lòng chút nào, vì tôi?”

Lộ Chi Phán ngẩn ra, Lộ Thi Tình cười mỉa, “Đúng là vẫn có một chút phải không? Chẳng hạn như lúc cô trông thấy tôi và Mạnh Chính Vũ trên giường…”

Lộ Chi Phán cứng đờ người, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, “Thì ra là cô cố tình!”.

Cố tình tạo cơ hội ở bên cạnh Mạnh Chính Vũ, cố tình để cô thấy bạn trai mình và chị gái thân mật…

Lộ Thi Tình đã rời khỏi phòng khách, Chi Phán đứng dậy rót thêm nước nóng vào cốc rồi lại ôm trong bàn tay.

Cô nhớ lại hồi nhỏ. Trong kí ức của cô, hình ảnh xuất hiện nhiều nhất chính là mẹ và bà ngoại. Dáng người bà rất thấp, bà thường xuyên oán trách những tháng ngày cực nhọc xưa kia đã khiến lưng mình bị còng. Tính bà vốn rất tốt, chỉ hơi keo kiệt một chút, nhưng từ sau khi ông qua đời, bà bắt đầu trở nên khó tính. Cậu của cô là một người không có chí tiến thủ, chỉ biết chơi bời trác táng, khiến bà ngoại rất phiền lòng. Sau khi mẹ cô li hôn trở về nhà đẻ, bà ngoại lại càng bực bội nhiều hơn, cả ngày mắng mẹ cô không biết xấu hổ, khiến bà mất mặt.

Khi đó, Lộ Chi Phán vẫn chưa hiểu thế nào gọi là “vô liêm sỉ”. Cô cũng không biết vì sao bố mẹ lại li hôn, vì sao cô lại theo mẹ còn chị gái thì theo bố, càng không biết vì nguyên cớ gì mà bố luôn ghét cô.

Mãi về sau, cô mới nghe được những lời xì xào không hay về mẹ. Họ nói mẹ cô lăng nhăng, qua lại với một người đàn ông giàu có, sinh ra cô. Hai người qua lại với nhau rất lâu, ông ta hứa hẹn sẽ cưới mẹ cô làm vợ, mẹ một mực tin tưởng. Về sau mọi chuyện vỡ lở, mẹ liền li hôn với bố, chờ người đàn ông kia tới đón, thế nhưng chờ rồi lại chờ, đối phương vẫn bặt vô âm tín.

Cô không biết những việc mẹ làm là đúng hay sai. Cô nhớ lúc ấy mẹ nhiều lần đã xoa đầu cô và nói: “Chi Phán đừng lo, mẹ nhất định sẽ cho con một cuộc sống sung túc, chúng ta sẽ sống tốt hơn gấp vạn lần những kẻ đã khinh thường chúng ta”.

Câu nói đó hết lần này tới lần khác truyền vào tai cô, ấy vậy mà người đàn ông kia vẫn không xuất hiện. Người ta nói mẹ cô làm việc ác nên gặp báo ứng. Cô từng đi tìm chị gái mình một lần, nhưng đối phương không để ý tới cô, hơn nữa cô còn biết được tin, “bố” cô đã tái hôn.

Bà ngoại mắng chửi mẹ, cậu cũng không ưa hai mẹ con cô.

Ngày này qua ngày khác, mẹ cứ chờ đợi trong vô vọng. Cuối cùng, mẹ quyết định đi bước nữa.

Cô có thêm một người dượng. Mãi đến tận bây giờ, cô vẫn chẳng thể nào hình dung được mình đã trải qua những tháng ngày khi ở cùng bố dượng ra sao. Người đàn ông đó cũng có chút tiền của nhưng lại ham mê cờ bạc. Mỗi lần đi đánh bạc về, ông ta luôn cãi nhau với mẹ cô, đập vỡ đồ đạc trong nhà, thậm chí còn đánh mắng, chê bai cô.

Cô càng ngày càng không thích ngôi nhà đó nữa, nhưng cô lại chẳng có nơi nào để đi, chỉ có thể cố ý lang thang ngoài đường thật lâu sau mỗi giờ tan học. Hễ về tới nhà là y như rằng cô nghe thấy tiếng cãi vã.

Mẹ cô vốn là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng cuộc sống nhanh chóng cướp đi nhan sắc của bà. Sau mỗi lần cãi nhau với dượng, mẹ lại ôm cô vào lòng, vừa khóc vừa nói xin lỗi cô vì không thể mang đến cho cô một cuộc sống tốt.

Sự việc tồi tệ ấy xảy ra như thế nào?

Ngày hôm đó, cô vừa tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm liền trông thấy dượng đứng ngay ngoài cửa, nụ cười gian tà. Cô sợ đến nỗi mặt trắng bệch, vội vàng chạy về phòng mình, khóa trái cửa lại, mặc kệ những lời mắng nhiếc bên ngoài không ngừng vang lên.

Có một lần, ắt có lần thứ hai.

Cô sợ hãi xin mẹ đưa mình rời khỏi ngôi nhà này, cô không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Cô sợ.

Thế nhưng, mẹ chỉ cau mày nói không có nơi này để đi cả.

Mỗi ngày trôi qua với cô đều là sợ hãi.

Mãi đến một hôm, bố dượng uống rượu say khướt, về tới nhà liền to tiếng mắng chửi mẹ cô. Ông ta nói đã nghe thấy những điều người ta đồn thổi về mẹ cô, nói mẹ cô lẳng lơ trăng hoa, còn coi ông ta là kẻ ngốc…

Cô rất sợ, nhất là khi ông ta nhìn cô, ánh mắt hệt ác ma.

Ông ta lao về phía cô như một con thú dữ. Cô hoảng hốt kêu to, ra sức chống cự. Ông ta vừa xé quần áo của cô, vừa mắng nhiếc cô giống mẹ, chỉ biết dụ dỗ đàn ông.

Cô khóc long trời lở đất.

Sau đó, máu chảy rất nhiều. Không rõ mẹ cô xuất hiện từ lúc nào, hai tay cầm dao, liên tiếp chém vào người ông ta. Cô chỉ biết ngây ra đó như một bức tượng, tròn mắt nhìn mẹ chém gã đàn ông ác độc kia.

Cuối cùng, ông ta ngã gục trên nền nhà, không nhúc nhích. Còn mẹ cô thì cứ ngồi cười một cách điên dại.

Cuộc đời của mẹ cô trước kia thế nào? Từ nhỏ đã không được ăn đủ no, mặc đủ ấm, sau khi kết hôn, mẹ chuyển tới sống ở một vùng nông thôn, mỗi ngày đều phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, dường như đó là cái số mệnh cực nhọc. Về sau, có cơ hội đến một thành phố náo nhiệt, trong đầu mẹ liền xuất hiện ý nghĩ, những ngày tháng trước đây của mình quả thực không phải là cuộc sống của con người. Rồi mẹ tình cờ gặp một người đàn ông có tiền, không chút do dự, mẹ liền bắt đầu mối quan hệ với người đó. Sau khi bị ông ta lừa, mẹ quay về quê cũ nhưng không được người chồng kia chấp nhận. Thế nên mẹ nghĩ nhất định phải sống sao cho những kẻ từng cười nhạo mình phải im miệng. Chỉ là trời không chiều lòng người, cuối cùng mẹ vẫn gặp phải một gã đàn ông tệ bạc…

Lộ Chi Phán sợ hãi đến nỗi không còn ý thức được điều gì. Cô ngồi ngây ra đó, đầu óc quay cuồng, cô thấy mẹ cười với mình, “Tiểu Phán, con phải sống cho tốt…”, rồi mẹ cô tự sát ngay trước mặt cô.

Cô trở thành một đứa trẻ mồ côi đáng thương trong mắt mọi người. Bà ngoại không còn, mẹ không còn, cậu thì không rõ lưu lạc nơi nào, số tiền của mẹ và dượng đều đã bị dượng tiêu hết. Không một ai chịu nhận nuôi cô vì họ vốn đâu có quan hệ máu mủ với cô.

Lúc ấy cô thực sự lo lắng, không biết phải tiếp tục sống thế nào?

Cô rơi vào trầm mặc, ít nói, không có hứng thú với bất kì chuyện gì. Chỉ là thi thoảng cô lại nghĩ, chị gái mình hận mẹ đến thấu xương, nhưng đối với cô, mẹ là người tốt nhất trên đời này. Mẹ đã hy sinh quá nhiều cho cô, vì thế cô phải sống thật tốt.

Cốc nước trong tay đã lạnh ngắt, Lộ Chi Phán lắc đầu, xua đi những kí ức không mấy vui vẻ.

Thực lòng, cô không mấy tin tưởng vào hai chữ “công bằng”, nhưng cô vẫn hy vọng nó xảy ra. Nếu quá khứ của cô trong mắt người khác bị coi là đáng thương thì cuộc sống bây giờ xem như là một sự bù đắp đi!

Hôm sau, Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh trở về nhà họ Giang, vợ chồng Lộ Phong ra tiễn, không quên niềm nở dặn dò hai người đưa bé Thành Húc về chơi. Chi Phán gật đầu đồng ý lấy lệ.

Xe của Giang Thiệu Minh đã chạy xa, Lộ Phong và Hoàng Hi Liên cũng trở vào nhà.

Lộ Thi Tình nhìn chồng mình, nói: “Người đi khuất dạng rồi còn gì nữa mà cứ nhìn mãi!”.

Nụ cười của cô ta lộ rõ vẻ châm chọc, trái ngược hoàn toàn với sắc mặt sa sầm của Mạnh Chính Vũ.

Thời sinh viên, Mạnh Chính Vũ từng là người yêu của Lộ Chi Phán. Anh ta học trên cô hai khóa. Khi hai người qua lại với nhau, gia đình Mạnh Chính Vũ vẫn duy trì thái độ im lặng, dẫu sao nhà họ Mạnh cũng thuộc dạng khá giả. Nhưng tình yêu sinh viên thường đi tới kết cục chia tay, chỉ có điều, hai người họ chia tay quả thực không mấy vui vẻ.

Lộ Chi Phán ngồi trong xe cứ cầm điện thoại mà tủm tỉm cười. Vừa rồi, cô gọi điện nói chuyện với con trai, nghe thằng bé ấm ức nói cô và Giang Thiệu Minh không phải bố mẹ tốt, bỏ con ở nhà rồi ra ngoài chơi.

“Lát nữa về chúng ta phải giải thích hẳn hoi với Tiểu Húc rồi!” Lộ Chi Phán quay sang nhìn Giang Thiệu Minh đang chuyên tâm lái xe. “Anh không thể nhẹ nhàng hơn với con được à?”

Giang Thiệu Minh liếc nhìn cô, “Một mình em sắm vai mẹ hiền là đủ rồi!”.

“Anh không lo con sợ anh à?” Cô chống cằm, biểu hiện đã có phần tự nhiên hơn trước.

Giang Thiệu Minh tinh ý nhận ra sự thay đổi này của cô, chợt nhớ đến những gì Trần Song Bân từng nói. Đàn ông và phụ nữ đôi khi cứ phủ nhận cảm giác gần gũi mang lại từ chuyện chăn gối, kì thực có và không có rất khác nhau. Hôm nay rốt cuộc anh đã được kiểm chứng điều này, ít nhất thì thái độ của cô đối với anh đã bớt dè dặt. Trong lòng anh cảm thấy phần nào thỏa mãn, chẳng phải đây là những điều vợ chồng vốn dĩ nên có sao?

“Trong nhà kiểu gì cũng phải có một người nghiêm khắc để răn dạy con.” Anh có vẻ không ủng hộ “chính sách” nuông chiều con của vợ.

Lộ Chi Phán sớm biết mình không thuyết phục được Giang Thiệu Minh, nhưng vẫn muốn vì nhóc Thành Húc mà thử lên tiếng một lần.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh vật hai bên đường trôi vun vút về phía sau. Chẳng hiểu vì sao mỗi lần ngắm nhìn cảnh tượng này, cô lại nhớ đến khái niệm “vật tham chiếu” trong môn Vật lý thời trung học. Nếu lấy ô tô là vật tham chiếu thì cảnh vật đang di chuyển về phía sau, nhưng nếu lấy cảnh vật là vật tham chiếu thì ô tô đang di chuyển. Kì lạ là, rõ ràng cô không hề thích môn Vật lý nhưng lại thường nghĩ đến những thứ này.

Chợt nhớ ra chuyện gì, cô quay sang nói với Giang Thiệu Minh: “Hay là anh cứ tới công ty trước, em tự về nhà được”. Chắc chắn là mấy ngày qua công việc của anh dồn đọng lại rất nhiều.

“Anh đưa em về nhà.” Giang Thiệu Minh nhìn cô, hiểu rằng cô không muốn làm ảnh hưởng tới công việc của mình, bèn nói: “Đằng nào cũng về thay quần áo!”.

Lúc ấy Lộ Chi Phán mới gật đầu. Cô tò mò hỏi: “Có phải dù gặp chuyện gì anh cũng có thể điềm nhiên như thế này không?”.

Ở công ty hẳn là rất bận rộn nhưng anh chẳng có vẻ gì là sốt ruột cả. Ngay cả khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, nghe bác sĩ nói không thể xác định được khả năng phục hồi trí nhớ, anh cũng không hề bị kích động, tiếp tục điều trị bệnh đồng thời theo dõi tin tức vài năm gần đây để theo kịp thời đại. Cô thực muốn biết nếu kết quả không tốt, anh sẽ thế nào?

“Không phải chuyện gì cũng thế!” Giang Thiệu Minh nghĩ một lát, “Nhưng phần lớn là vậy, nếu đã xảy ra rồi thì nên nghĩ cách giải quyết. Còn không thể khắc phục được như ý thì đành chấp nhận thôi”.

Lộ Chi Phán rất thích suy nghĩ này của anh, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không than thân trách phận.

Thấy khóe mắt cô lấp lánh nụ cười, Giang Thiệu Minh khẽ lắc đầu, cô thường biểu hiện cảm xúc trên mặt rõ ràng vậy ư? Hai người tuy đã là vợ chồng nhưng anh lại có cảm giác giống như những đôi tình nhân đang trong thời kì mặn nồng.

“Ngày trước chắc anh cũng như vậy chứ?”

Lộ Chi Phán ngẩn ra, “Sao cơ?”.

“Thì bây giờ tuy là anh mất trí nhớ nhưng mà tính cách chắc không thay đổi.” Anh thở dài, giọng nói có phần tiếc nuối, “Trước đây chúng ta yêu nhau như thế nào?”.

Từ khi anh tỉnh lại, dường như chưa từng thấy cô đề cập tới quá khứ của hai người. Cô mang thai Thành Húc từ trước khi anh gặp tai nạn, chứng tỏ hai người đã trải qua quãng thời gian yêu đương khá dài. Anh cho rằng, nếu mình đã làm những chuyện thân mật với cô thì chắc chắn bản thân đã sẵn sàng chịu trách nhiệm với tương lai của hai người.

Thế nhưng sắc mặt Lộ Chi Phán sau khi nghe anh hỏi vậy lại có chút hoảng hốt. Cô không nhìn anh, cũng không trả lời thắc mắc của anh.

Giang Thiệu Minh những tưởng lúc này cô có thể vô tư nói về quá khứ của hai người, nhưng rõ ràng là cô không hề có dự định đó. Anh nghĩ, có lẽ vụ tai nạn cũng là một nỗi đau khổ đối với cô. Khi ấy cô còn trẻ, vừa mới mang thai liền gặp phải cú sốc lớn như vậy, không muốn nhắc đến cũng là chuyện dễ hiểu.

Lộ Chi Phán không hề biết Giang Thiệu Minh đã tự tìm một lý do thích hợp để giải thích cho biểu hiện khác lạ của cô. Cô chỉ cảm thấy may mắn khi xe đã dừng trước cửa nhà, bởi thực lòng cô không muốn nói tiếp chủ đề này.

Vì còn phải đến công ty nên Giang Thiệu Minh không đánh xe vào gara, anh và cô cùng xuống xe. Ôn Khả Vân thấy vợ chồng con trai về liền vui vẻ ra đón. Bà và Lộ Chi Phán trước giờ rất thân thiết, mấy ngày qua không có con dâu ở nhà nên không khỏi nhớ nhung.

“Mẹ!” Lộ Chi Phán lên tiếng.

Ôn Khả Vân lập tức quan sát cô từ trên xuống dưới, “Để mẹ xem đi ra ngoài có gầy đi tẹo nào không, có thì mẹ không để yên cho Thiệu Minh đâu!”.

Giang Thiệu Minh làm bộ nhíu mày, “Đáng lẽ câu này mẹ phải nói với con mới đúng chứ!”.

Bên kia dẫu sao cũng là nhà họ Lộ cơ mà!

Ôn Khả Vân lại phản bác: “Mặc kệ anh! Đàn ông kiểu gì cũng phải bảo vệ người phụ nữ của mình cho tốt! Chi Phán, con thấy mẹ nói có đúng không?”.

“Mẹ nói gì cũng đúng ạ.”

Giang Thiệu Minh lắc đầu bất đắc dĩ rồi lên gác thay quần áo.

Ôn Khả Vân vỗ vai Lộ Chi Phán như thể động viên. Trước khi để Lộ Chi Phán vào làm dâu, đương nhiên bà đã tìm hiểu về thân thế của cô nên biết chuyện cô không phải con ruột của vợ chồng Lộ Phong.

“Mẹ, hai hôm nay Thành Húc ngoan không ạ?” Lộ Chi Phán ôm cánh tay Ôn Khả Vân, dịu dàng hỏi.

“Ngoan chứ, nhưng nó nhớ hai đứa con lắm. Sáng nay trước khi đi học còn nói nhất định mai con phải đưa nó đi.”

Lộ Chi Phán cười vui vẻ.

Giang Thiệu Minh thay quần áo xong, xuống tới nơi vẫn thấy hai người đứng nói chuyện. Kể cũng lạ, thường thì người ta hay kêu ca mẹ chồng nàng dâu chẳng mấy ưa nhau, còn anh thì chỉ cảm thấy phiền toái vì quan hệ giữa mẹ và vợ mình quá tốt.

Xe của Giang Thiệu Minh đã chạy khuất khỏi tầm nhìn, Lộ Chi Phán vẫn đứng đó nhìn theo. Ôn Khả Vân mỉm cười hài lòng, cứ như thế này thì tốt rồi, gia đình họ hiện giờ rất hạnh phúc, chỉ mong rằng từ nay về sau sẽ không có bất kì sóng gió nào.

Giang Thiệu Minh vừa đến công ty liền bắt tay vào giải quyết một loạt công văn giấy tờ mà trợ lý mang đến. Bên cạnh anh luôn có vài trợ thủ cốt cán, thời gian họ ở công ty đôi khi còn nhiều hơn anh, đó đều là những người đã giúp đỡ anh rất nhiều, nhất là khi anh mới tiếp quản công việc. Hiện tại, phần lớn mọi quyết định đều nằm trong tay anh, chỉ có những dự án quy mô cực lớn và quan trọng thì mới cần bàn bạc với bố và thông qua hội đồng quản trị.

Vì hôm nay Giang Thiệu Minh quá bận nên Lộ Chi Phán thay anh đến nhà trẻ đón con trai. Cô ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn trên tấm thẻ đưa đón, khẽ mỉm cười.

Hết giờ học, cô giáo dẫn các bé xếp thành hàng dọc đi ra ngoài. Bọn trẻ vẫn nói chuyện cười đùa ầm ĩ, ai nhìn vào cũng cảm thấy vui lây.

Lộ Chi Phán giao thẻ đưa đón cho cô giáo rồi dẫn Thành Húc ra về. Cô nhìn con trai, nói đùa: “Nếu mẹ không đến đón con thì cho con ở lại nhà cô giáo nhé, chịu không?”. Bình thường, thằng bé rất hay khen cô giáo.

“Hừ, vậy thì con không thèm để ý tới mẹ nữa!” Thành Húc bĩu môi.

“Càng tốt, đi, quay lại bảo cô giáo đưa con về nhà cô!” Vừa nói, Lộ Chi Phán vừa kéo con trai lại nhưng thằng bé nhất quyết không chịu lùi một bước.

Lộ Chi Phán mỉm cười, không trêu con trai nữa.

Đi tới chỗ xe đỗ, Thành Húc tỏ ra thất vọng hỏi: “Bố không đến hả mẹ?”.

“Bố con hôm nay nhiều việc ở công ty nên không đến đón con được!” Lộ Chi Phán vuốt má con trai, “Tiểu Húc về nhà phải ngoan ngoãn làm bài tập, như thế bố đi làm về trông thấy sẽ rất vui”.

Thành Húc gật đầu, “Vâng”.

Thấy con trai nghe lời như vậy, Lộ Chi Phán rất hài lòng. Mặc dù Giang Thiệu Minh rất nghiêm khắc với Thành Húc nhưng trong lòng thằng bé, sự tồn tại của bố vẫn là một niềm tự hào lớn lao.

Về đến nhà, Thành Húc liền mở sách vở ra làm bài tập. Thực ra bài tập của bọn trẻ không nhiều và cũng không quá phức tạp, chỉ là khi kiểm tra, Giang Thiệu Minh rất chú trọng đến chữ viết của con trai. Anh không yêu cầu Thành Húc viết chữ quá đẹp, nhưng nhất định phải cẩn thận. Anh nói đây là vấn đề về thái độ, rèn luyện thái độ làm việc nghiêm túc cũng giống như rèn luyện nhân cách vậy. Có lần vì muốn xem phim hoạt hình mà Thành Húc viết bài rất qua loa, sau đó bị Giang Thiệu Minh quở trách. Anh cũng không nói gì nhiều, chỉ làm mặt nghiêm túc nhìn con trai, thằng bé đã biết sai, im lặng cúi đầu.

Lộ Chi Phán ngồi bên cạnh xem Thành Húc viết bài một lát, rồi đứng dậy đi rót cho thằng bé cốc nước. Thành Húc ngẩng đầu lên, nói: “Cảm ơn mẹ”.

Cô cười xoa đầu con trai.

Tiếng động cơ xe truyền đến, Lộ Chi Phán mới ra khỏi phòng, xuống tầng dưới đón Giang Thiệu Minh. Anh đánh xe vào gara rồi đi về phía cô.

Tựa như có một sức quyến rũ lạ lùng, Lộ Chi Phán phát hiện mình rất thích cảnh tượng này, đứng một chỗ nhìn anh từng bước một tiến lại gần mình. Có một chút ấm áp xen lẫn hồi hộp khiến người ta mê đắm.

Giang Thiệu Minh dừng lại trước mặt cô, khóe môi thấp thoáng nụ cười. Cô đứng đây đợi anh sao?

“Mệt không?” Lộ Chi Phán chú ý quan sát, nhận thấy sắc mặt anh vẫn ổn, bấy giờ cô mới yên tâm.

“Không mệt lắm. Con đâu em?” Anh thuận miệng hỏi.

“Vừa về tới nhà đã hỏi ngay con rồi!”

Anh nhướn mày, “Không thế thì phải thế nào?”.

Lộ Chi Phán mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa, xoay người đi thẳng vào nhà.

Giang Thiệu Minh nhìn theo tủm tỉm cười, có cảm giác cô hệt như một thiếu nữ. Đã làm mẹ mấy năm trời rồi mà vẫn so đo chuyện này sao?

Nhóc Thành Húc vừa hoàn thành xong bài tập liền mang cho bố xem, mong muốn được khen thưởng. Giang Thiệu Minh vẫy tay gọi con trai lại, thằng bé lập tức rót một cốc nước đi tới, “Mẹ nói, bố làm việc cả ngày rất vất vả!”.

Giang Thiệu Minh vui vẻ cầm lấy cốc nước, uống một ngụm rồi mới nói: “Nếu hôm nay bố không kiểm tra vở bài tập, con có buồn không?”.

Nhóc Thành Húc ngẩn ra.

Chăm chỉ làm bài, chờ được khen ngợi, nhưng bố lại không kiểm tra?

Giang Thiệu Minh xoa đầu con trai, “Như thế nghĩa là bố tin tưởng Tiểu Húc, con hiểu không? Bố biết con đã ngoan ngoãn làm bài,viết chữ cũng cẩn thận nên bố mới không cần kiểm tra. Để không phụ lòng tin tưởng của bố, ngày mai con lại nghiêm túc làm bài như vậy nhé?”.

Nhóc Thành Húc ngẫm nghĩ giây lát rồi nhanh nhảu đáp: “Vâng ạ, ngày nào con cũng sẽ chăm chỉ làm bài ạ”.

Giang Thiệu Minh gật đầu hài lòng.

Ép buộc trẻ con làm một việc gì đó có thể đạt được hiệu quả nhất định nhưng cũng dễ dẫn tới phản tác dụng, hơn nữa, hễ thôi ép buộc là bọn trẻ sẽ lại chứng nào tật ấy. Điều quan trọng nhất là phải dạy cho chúng biết tự giác, chứ không phải lúc nào cũng canh chừng chúng.

Lộ Chi Phán yên lặng nghe cuộc đối thoại của hai bố con. Trên phương diện dạy dỗ con cái, Giang Thiệu Minh luôn có cái lí của anh, hơn nữa, cũng cảm thấy anh làm tốt hơn cô.

Vợ chồng Giang Trọng Đạt lúc này đang đứng ở một góc quan sát. Ôn Khả Vân duy trì sắc mặt bình thản, nói: “Bây giờ tôi có thể yên tâm được rồi”.

Ông Giang chỉ liếc nhìn vợ, không đáp lời. Vừa rồi họ đã trông thấy Giang Thiệu Minh đi về phía Lộ Chi Phán, rõ ràng không còn cái vẻ xa cách như gần một năm trước, mà thậm chí thân mật như những đôi vợ chồng khác. Xem ra, chuyến đi tới nhà họ Lộ vừa rồi đã vun đắp tình cảm cho hai người rất nhiều. Ông Giang hiểu rõ tính tình con trai mình, trong chuyện tình cảm, Giang Thiệu Minh là người trước sau như một, khi đã đem lòng yêu ai thì trong mắt sẽ không còn để ý tới người khác. Bởi vậy, vợ chồng họ đều cảm thấy yên tâm.

Từ sau khi Giang Thiệu Minh tỉnh lại, vợ chồng họ dẫu vô cùng vui sướng nhưng vẫn có phần lo lắng, dường như luôn có một quả bom hẹn giờ chầu chực nổ tung. Hôm nay rốt cuộc nỗi sợ hãi đó đã vơi đi phần nào.

Bình luận
× sticky