Ngày anh gặp tai nạn chính là sinh nhật của Tống Ngữ Vi sao? Cách đây không lâu, anh cũng đã nghiêm túc xem kĩ chứng minh thư của cô ta, bởi sự xuất hiện của cô ta là nguyên nhân dẫn đến bao xáo trộn trong cuộc sống vốn đang bình lặng của anh. Ngày sinh trên chứng minh thư là theo lịch Âm, nếu đổi sang lịch Dương thì chính xác là ngày anh xảy ra tai nạn mấy năm trước. Vụ tai nạn của anh vốn được che đậy rất kín kẽ, chỉ gần đây mới bị báo chí nhắc đến nhưng không ai biết rõ thời điểm anh gặp tai nạn, vậy mà Tống Ngữ Vi lại có thể nói rõ ràng mọi chuyện như thế. Cô ta thực sự là người con gái đã gắn bó với anh suốt một thời gian dài.
Sự việc đã rõ ràng phần nào, nhưng Giang Thiệu Minh lại không cảm thấy kích động hay vui vẻ như anh tưởng. Thật giống như đang nghe câu chuyện của một người xa lạ nào đó, chứ không phải những gì bản thân anh đã trải qua.
Giang Thiệu Minh tóm lược lại toàn bộ những thông tin mình có được, lập tức tìm ra hai điểm khó hiểu. Đầu tiên là việc anh chấp nhận làm thụ tinh ống nghiệm với Lộ Chi Phán – một người phụ nữ vốn xa lạ với anh vào thời điểm đó. Thứ hai, nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì tại sao tất cả mọi người phải giấu giếm anh? Có thể bố mẹ hy vọng anh sống vui vẻ bên Lộ Chi Phán và con trai nên không muốn để anh biết về quá khứ, nhưng việc họ ngăn chặn anh tiếp xúc với những người có liên quan thật sự là khó hiểu.
“Nếu đó là sự thật… Xin lỗi, tôi đã quên hết tất cả nên không có ấn tượng gì với những gì cô kể, bây giờ nghe chỉ giống như đang nghe chuyện người khác mà thôi.”
Tống Ngữ Vi lắc đầu, nước mắt vẫn tuôi rơi, “Không phải nếu, đó là sự thật! Đó là những chuyện chúng ta đã trải qua… Anh bị mất trí nhớ và quên em cũng không sao cả, nhưng xin anh đừng nhìn em với ánh mắt xa lạ như thế, nó khiến em sợ hãi…”.
Giang Thiệu Minh thở dài, đưa khăn tay cho cô ta.
“Anh… em nghe nói anh đã kết hôn và có con. Chắc hẳn cô ấy là một người môn đăng hộ đối với anh? Thật tốt, hai bác có thể yên tâm, còn anh cũng hạnh phúc.” Tống Ngữ Vi nói những lời này trong khi nước mắt vẫn đang rơi, có vẻ như cô ta không thể khống chế được cảm xúc của mình. “Anh đã quên hết tất thảy, như vậy cũng tốt, dù sao bố mẹ anh cũng không muốn anh nhớ lại em. Bây giờ anh có thể tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của anh, làm người chồng tốt của vợ anh, người cha tốt của con anh. Anh và cô ấy đã ở bên nhau lâu như thế, chắc chắn anh đã có tình cảm với cô ấy rồi. Anh đã quên em nên sẽ không khó xử, cũng không cần cảm thấy mắc nợ em đâu. Em vốn dĩ đã bị loại ra khỏi cuộc đời anh từ lâu lắm rồi, hiện giờ như vậy cũng tốt… Chỉ cần anh hạnh phúc…”
Phòng bệnh chìm vào yên lặng. Tống Ngữ Vi ngước lên nhìn Giang Thiệu Minh, thấy anh cũng đang trầm mặc nhìn mình. Cô ta chợt hoảng hốt, không rõ mình đã nói gì sai.
Giang Thiệu Minh quay mặt đi, “Việc này không cần cô bận tâm. Hơn nữa, họ giấu giếm tôi lâu như vậy, tại sao tôi cần phải làm theo sự sắp đặt của họ chứ!”.
“Đó là người thân của anh, anh cũng nên đứng trên lập trường của họ để suy nghĩ.”
Giang Thiệu Minh lắc đầu, không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Cô thu dọn xong hết chưa? Tôi đưa cô về.”
Tống Ngữ Vi định nói không cần nhưng cuối cùng vẫn đi theo Giang Thiệu Minh. Lên xe, cô nói địa chỉ của mình. Giang Thiệu Minh nhíu mày, nơi ở của Tống Ngữ Vi khá gần công ty anh. Cũng phải, có như vậy mới xảy ra việc xe của anh đụng phải cô ta.
Tống Ngữ Vi ngồi ở hàng ghế sau, yên lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính.
Xe chạy được một đoạn, Giang Thiệu Minh chợt cau mày, “Vì sao tất cả mọi người xung quanh tôi đều cố tình giấu giếm tôi? Chuyện giữa tôi và cô ấy thì có gì cần che đậy…”.
Tống Ngữ Vi quay lên nhìn anh, “Có thể bố mẹ anh không muốn anh nhớ lại chuyện quá khứ nữa nên mới không nhắc tới.” Ngừng lại một lát, cô ta bỗng hỏi: “Mấy người bạn thân của anh khỏe không? Em không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi thăm tình hình của họ thôi. Trước kia họ rất tốt với em, nhất là Trần Song Bân, anh ta rất dễ gần, hay nói đùa nữa…”.
“Bọn họ vẫn ổn.” Giang Thiệu Minh sa sầm mặt lại. Quả nhiên tất cả mọi người đều biết rõ sự thật, chỉ có đương sự là anh thì bị lừa gạt.
“Nhưng họ chưa từng nhắc tới cô.” Anh nói tiếp.
Tống Ngữ Vi buồn bã cúi đầu,” Em hiểu. Dẫu sao anh cũng đã mất trí nhớ, họ đương nhiên mong muốn điều tốt nhất cho anh, muốn anh bắt đầu cuộc sống mới. Hơn nữa, anh bây giờ không chỉ có một mình, anh đã có con, có một gia đình cần phải chăm lo. Đối với bố mẹ anh, có lẽ vụ tai nạn kia là một nỗi đau mà họ không muốn nhớ đến. Bởi vì chính họ khiến em phải rời xa anh nên anh mới đi tìm em và gặp tai nạn…”.
Nói tới đây, cô ta lập tức ngừng lại, lắp bắp: “Em…em xin lỗi…Em không có ý đó…”.
“Không sao”, Giang Thiệu Minh hờ hững, “Đó vốn là sự thật. Bố mẹ tôi là nguyên nhân gián tiếp dẫn tới vụ tai nạn đó, vì thế họ mới không nhắc đến những chuyện đã xảy ra. Ai muốn thừa nhận chính mình làm hại con trai mình chứ?”
“Anh… Dù thế nào, hai bác cũng vì muốn tốt cho anh.”
“Cô không cần nói đỡ cho họ. Tôi mất trí nhớ chứ không mất đi năng lực đánh giá sự việc.” Giang Thiệu Minh có phần tức giận.
Xe đến gần con hẻm nhỏ, Tống Ngữ Vi bảo anh dừng lại. Khu này đường xá chật hẹp, nếu tiến sâu vào thì rất khó quay đầu xe. Nhà cửa ở đây đều đã cũ kĩ, chẳng còn mấy người ở. Chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ bị dỡ bỏ và thay thế bởi những công trình kiến trúc hiện đại.
“Em tự đi được, anh đưa em đến đây là được rồi.” Tống Ngữ Vi mỉm cười nói.
“Không sao.” Giang Thiệu Minh đáp.
Đi thêm một đoạn nữa mới đến tòa nhà mà Tống Ngữ Vi ở, cũng cũ kĩ không kém tòa nhà bên ngoài và chỉ có một cầu thang bộ. Tống Ngữ Vi đi lại vẫn khá khó khăn, phải bám vào tay vịn cầu thang mà đi.
“Cô ở tầng mấy?”
“Tầng năm.”
Lúc này, hai người đã lên đến tầng ba. Một cụ bà từ trong nhà đi ra, trông thấy Tống Ngữ Vi, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Liên, đây là bạn trai cháu hả? Đẹp trai quá!”.
“Bà Vương, bà đừng hiểu lầm… Anh ấy… là đồng nghiệp của cháu.” Tống Ngữ Vi bối rối giải thích.
“Bà già rồi nhưng vẫn tinh mắt lắm đấy nhé!” Bà cụ cười cười.
Tới tầng năm, Tống Ngữ Vi mới gượng gạo nói: “Anh đừng để bụng nhé. Em với cháu gái của bà Vương chơi thân nên thỉnh thoảng bà rất hay trêu đùa em”.
Giang Thiệu Minh không mấy bận tâm tới điều này, anh còn đang suy nghĩ chuyện khác.
“Vì sao bà ấy lại gọi cô là Tiểu Liên?”
“Đó là tên ở nhà của em. Ngày trước, ngay cửa nhà em có một hồ sen lớn. Em rất thích hoa sen nên bố cứ gọi em là Sen, nhưng mẹ bảo gọi thẳng như thế chẳng hay gì cả, bèn đổi thành Liên…”, Tống Ngữ Vi mở cửa, thở dài, giọng nói nhỏ dần, “Đó là khi họ chưa li hôn…”.
Giang Thiệu Minh theo Tống Ngữ Vi vào nhà. Căn phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Anh có chút không quen khi vào nhà của một cô gái như vậy.
“Nhà cửa chỉ có vậy, chắc anh không quen đâu nhỉ?” Tống Ngữ Vi vừa nói vừa rót nước cho Giang Thiệu Minh.
Anh đặt cốc nước lên bàn và ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn khắp gian phòng.
Tống Ngữ Vi gượng gạo giải thích nơi này sắp bị phá bỏ, cô đang tìm nhà khác để chuyển đi. Lát sau, cô lấy trong ngăn kéo ra vài thứ, đưa cho anh.
“Đây là của chúng ta, dù anh không nhớ nhưng có thể giữ làm kỉ niệm…” Nói đoạn, cô ta quay mặt đi, “Anh đi đi! Bây giờ anh không còn là Giang Thiệu Minh thuộc về em nữa rồi!”.
Giang Thiệu Minh nhìn những món đồ mà Tống Ngữ Vi đưa. Có một vài bức ảnh, một sợi dây chuyền gắn hình trái tim khá phổ biến, đây chỉ là đồ trang sức thông thường, giá trị không cao, nhưng chắc chắn rất có ý nghĩa với những người yêu nhau.
Nhìn bờ vai đang run lên từng hồi của Tống Ngữ Vi, Giang Thiệu Minh hiểu cô ta đã bày tỏ rõ lập trường của bản thân. Anh đã quên hết mọi chuyện, đã không còn là người đàn ông yêu cô ta sâu đậm trước kia.
“Tôi đi đây!” Anh đứng dậy và nói.
Ra khỏi cửa, anh nhếch môi cười một cách đầy mỉa mai lẫn chua xót.
Cầm theo những bức ảnh kia, Giang Thiệu Minh xuống tầng ba, gõ cửa nhà bà Vương. Bà cụ trông thấy anh, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn để anh vào nhà.
“Thật xin lỗi vì làm phiền bà. Ừm… cháu là đồng nghiệp của Tống Ngữ Vi, hiện giờ chúng cháu tạm thời vẫn chưa xác định quan hệ rõ ràng. Nãy cháu thấy bà gọi cô ấy là Tiểu Liên, chắc hai người rất thân thiết?”
Bà Vương là một người tinh ý, nghe Giang Thiệu Minh hỏi vậy lập tức hiểu ra anh muốn tìm hiểu Tống Ngữ Vi.
“Tiểu Liên là một cô bé tốt bụng. Nó ở đây cũng khá lâu rồi, mọi người ở khu này đều biết nó. Con bé vất vả lắm, phải tiết kiệm từng đồng, chứ không tiêu xài phung phí như cháu gái ta. Cậu phải đối xử tốt với con bé đấy nhé…”
“Sao bà lại gọi cô ấy là Tiểu Liên ạ?”
“Cháu gái ta gọi thế nên ta cũng gọi thế. Mẹ Tiểu Liên từng đến đây mấy lần, nghe hai mẹ con nó cãi nhau, ta mới biết con bé tên thật là Tống Ngữ Vi. Hôm ấy hai mẹ con nó to tiếng với nhau lắm, ta nghe con nhỏ nhà ta kể, mẹ của Tiểu Liên bắt con bé đi xem mặt, đối tượng không phải người tử tế gì nên con bé không chịu đi. Chẳng thấy mẹ nào lại như thế…”
..die- n0-e d-a-n-le-q—uy-d-on.
Nói chuyện với bà Vương một lát thì Giang Thiệu Minh xin phép ra về. Anh không quên dặn bà cụ giữ kín việc mình tới đây.
Rời khỏi khu nhà tập thể, anh lập tức gọi điện hẹn gặp một người bạn, sau đó lái xe đến địa điểm hẹn.
Nhận được điện thoại của Giang Thiệu Minh, Lý Cần vô cùng kinh ngạc. Xưa nay, Giang Thiệu Minh chưa từng chủ động tìm gặp anh ta, thế nên Lý Cần không do dự mà lập tức đồng ý.
Chẳng mấy chốc Giang Thiệu Minh đã có mặt tại quán cà phê. Thời gian đối với anh hiện giờ vô cùng quý giá, mọi hành động của anh buộc phải nhanh gọn nhất có thể, bởi anh hiểu rõ dù bản thân có cẩn thận và kín đáo đến đâu thì những việc anh làm sớm muộn cũng sẽ bị truyền đến tai bố mẹ, như vậy sẽ rất rắc rối.
“Giám đốc!” Trông thấy Giang Thiệu Minh, Lý Cần vội đứng dậy chào.
Giang Thiệu Minh ngồi xuống ghế, không gọi đồ uống mà lập tức bỏ mấy tấm ảnh lên bàn, “Nếu năng lực chuyên môn của anh không có vấn đề gì, những cái này có thể dùng máy móc chuyên dụng để kiểm tra độ thật giả được chứ?”.
Lý Cần liếc nhìn vị Tổng giám đốc của mình. Đó vốn dĩ không phải câu hỏi, ý của Giang Thiệu Minh chính là nếu anh ta không thể phân biệt được thật giả thì chứng tỏ năng lực của anh ta có vấn đề. Lý Cần cầm những bức ảnh kia lên, xem xét cẩn thận hồi lâu rồi nói: “Giám đốc, nếu anh tin tưởng tôi thì không cần dùng tới máy móc làm gì, toàn bộ đều là ảnh thật, không hề chỉnh sửa dù là một chi tiết nhỏ. Hơn nữa, nhìn ảnh có thể đoán được, người chụp rất nghiệp dư”.
Giang Thiệu Minh yên lặng giây lát rồi thu lại những tấm ảnh.
“Tôi biết rồi, anh đi làm việc của anh đi. Gọi anh ra giờ này, làm phiền anh rồi!”
“Không có gì, dù sao tôi cũng đang không bận.”
Giang Thiệu Minh không nói gì thêm, vẫy tay ra hiệu cho anh ta có thể đi. Anh gọi một tách cà phê và ngồi trầm ngâm. Ban đầu, anh có phần ngờ vực những điều Tống Ngữ Vi nói, nhưng lúc này, anh cảm thấy bản thân đã quá đa nghi. Đúng là bất kì ai cũng có thể biết chuyện quá khứ của anh và nói ra một cách trơn tru, tuy nhiên chỉ có Tống Ngữ Vi mới rõ ràng từng chi tiết nhỏ như vậy. Bình rượu có khắc tên anh và cô ta, thời điểm anh xảy ra tai nạn và những tấm ảnh này, tất cả đều là bằng chứng thuyết phục cho thấy Tống Ngữ Vi chính là người con gái mà anh từng yêu.
Anh day day thái dương, hàng lông mày nhíu lại.
” Giang Thiệu Minh, rốt cuộc là mày đang quá mức lý trí mới nghi ngờ những gì Tống Ngữ Vi nói, hay mày vốn dĩ không muốn thừa nhận cô ta từng là người yêu của mày?”
Ánh mắt anh đượm vẻ buồn bã. Người muốn tìm bằng được sự thật là anh, nhưng kết quả lại không phải thứ mà anh hy vọng. Điều này khiến anh cảm thấy phát điên.
Hành động của Tống Ngữ Vi rất mâu thuẫn với những gì cô ta nói. Cô ta mong muốn anh tiếp tục cuộc sống hạnh phúc hiện tại, nhưng lại đưa cho anh kỉ vật của hai người, dường như vẫn muốn anh nhớ về cô ta. Có lẽ đây là điểm khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ? Chỉ có điều, anh cảm thấy có thứ gì đó chưa ổn, nhất là lí do khiến hai người xa nhau mà Tống Ngữ Vi nói.
Anh tin bố mẹ mình không phải tuýp người quá coi trọng gia thế của ai đó. Khiến họ kịch liệt phản đối Tống Ngữ Vi, chắc hẳn đã có một nguyên do nào khác.
Rời khỏi quán cà phê, Giang Thiệu Minh lái xe đến thẳng công ty. Lúc này đang có hai phòng ban phải tăng ca. Anh tự mình rà soát lại sổ sách của công ty năm năm trước. Sau một đêm tỉ mỉ xem xét, anh không phát hiện ra điều gì bất thường, vài tháng trước khi anh gặp tai nạn, công ty hoạt động khá ổn định. Dù bố anh có cẩn thận đến đâu cũng không thể sửa đổi những thông tin này, hơn nữa, dù có sửa thì anh cũng nhìn ra được.
Giang Thiệu Minh chán nản ngồi đó, chẳng lẽ anh đoán sai rồi ư?
Anh đã nghĩ đến khả năng Tống Ngữ Vi là “tai mắt” mà công ty đối thủ gài vào để lấy thông tin kinh doanh, khiến công ty phải chịu tổn thất nặng nề. Vì thế, bố mẹ anh mới không nhắc đến chuyện năm đó, tránh khiến anh cảm thấy áy náy. Thế nhưng suy đoán này dường như đã sai. Chuyện của anh không liên quan tới việc làm ăn của công ty. Một lần nữa, anh lại đi vào ngõ cụt.
Rốt cuộc là vì sao?
Anh vẫn cho rằng hướng suy nghĩ của mình đúng, nhưng vì sao vẫn không đi đến kết quả? Những giả thiết anh đưa ra đều xoay quanh một điểm mà anh tin chắc, rằng tất cả việc làm của bố mẹ đều vì muốn tốt cho anh. Chẳng lẽ niềm tin này của anh cũng sai? Vấn đề nằm ở đâu? Thật mờ mịt.
Anh nhắm mắt lại, tỉ mỉ hồi tưởng lại mọi thứ. Hiện tại điều duy nhất anh có thể khẳng định chính là anh và Lộ Chi Phán không hề yêu nhau. Lộ Chi Phán đã sinh cho anh một đứa con nhưng không rõ bằng cách nào mà cô mang thai đứa bé. Người yêu thực sự của anh là Tống Ngữ Vi, hai người đã trải qua quãng thời gian vô cùng hạnh phúc.
Anh sẽ bắt đầu lại một lần nữa, anh không tin bản thân không thể tìm về quá khứ của mình.
Sau khi ăn sáng, Lộ Chi Phán chuẩn bị đưa Thành Húc đến nhà trẻ. Thằng bé cứ liên tục hỏi cô vì sao tối qua Giang Thiệu Minh không về. Cô xoa đầu con trai, nói: “Chỉ cần con nghe lời bố, bố sẽ mau chóng về.”
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng xe ô tô. Thành Húc mừng rỡ mở to hai mắt, “Mẹ, mẹ không nói dối con”.
Nói rồi, cậu bé lập tức chạy ra cổng đón bố. Giang Thiệu Minh xuống xe, bế bổng con trai lên.
“Sao tối qua bố không về nhà ạ?”
“Vì bố có nhiều việc phải làm.”
“Bố vất vả rồi.”
“Tiểu Húc học cũng vất vả!”
Anh đặt thằng bé vào trong xe. Anh vốn định tối về nhà sớm, cùng con trai ăn cơm và kể chuyện cho thằng bé nghe trước khi ngủ. Trẻ con luôn muốn được ở gần bố mẹ như vậy, anh không muốn để con cảm thấy điều gì bất thường. Đêm qua không về nhà là việc ngoài ý muốn, thế nên sáng nay anh nhất định phải về gặp con và đưa con đến nhà trẻ.
“Em cũng lên xe đi!” Anh nói với Lộ Chi Phán.
“Oa! Thích quá! Hôm nay con được cả bố và mẹ đưa đi học!” Thành Húc reo lên.
Không biết vì sao Giang Thiệu Minh lại bảo mình cùng đi, nhưng nhìn con trai vui mừng, cô vẫn nghe theo.
Thành Húc vào nhà trẻ, bầu không khí trở nên yên ắng đến ngột ngạt. Ở với nhau cũng được một thời gian, Lộ Chi Phán phần nào hiểu được con người Giang Thiệu Minh. Anh bảo cô đi cùng, ắt hẳn là có chuyện muốn nói.
“Em đã gọi hai người giúp việc quay lại làm. Có họ ở nhà cũng tiện để ý Tiểu Húc.”
Lộ Chi Phán chủ động lên tiếng, ít nhất thì chuyện liên quan đến con trai cũng khiến anh quan tâm. Cô có cảm giác bản thân thật kém cỏi, rơi vào hoàn cảnh này, cô chẳng những không oán giận mà còn cảm kích anh. Mặc dù biết cả hai lần thụ tinh ống nghiệm thất bại, nhưng anh vẫn tin tưởng Thành Húc là con trai mình, không hề yêu cầu đến bệnh viện làm xét nghiệm, cũng không hề ghét bỏ thằng bé.
“Anh đưa em về.”
Hai người lên xe, Giang Thiệu Minh mới tiếp tục: “Anh không biết tại sao em không chịu nói chuyện với anh, có lẽ em có lí do riêng, hoặc đã đồng ý với bố mẹ anh điều gì. Nhưng anh nhất định sẽ tự tìm ra sự thật.”
Hiện tại anh đã biết được phần nào, nhưng chưa đủ. Anh muốn khôi phục trí nhớ, muốn nhớ lại trọn vẹn quá khứ của mình.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu, chờ đợi phản ứng của Lộ Chi Phán, chỉ thấy cô lặng lẽ cắn môi. Anh ảo não cười, “Chính vì mọi người không ai chịu nói, anh lại càng tò mò. Hay mọi người không chỉ là những người chứng kiến, mà còn là người trong cuộc?”.
Lộ Chi Phán vẫn im lặng.
Giang Thiệu Minh nhíu mày vì thái độ của cô.
Lát sau, cô khẽ thở dài: “Không cần thăm dò em…”.
Một câu không đầu không cuối, nhưng Giang Thiệu Minh lại hiểu rõ. Không cần thăm dò cô nữa, vô dụng thôi, bởi cô sẽ không nói gì cả.
Về đến nhà, Lộ Chi Phán chủ động xuống xe, nhưng không mở được cửa. Cô nhìn Giang Thiệu Minh. Lúc này, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Lộ Chi Phán, em không nói thì có người khác nói, chẳng hạn như… Tống Ngữ Vi”.
Dứt lời, anh ngước lên nhìn cô qua gương chiếu hậu. Quả nhiên sắc mặt cô bỗng dưng trắng bệch.
“Anh nói cái gì?” Lộ Chi Phán hoảng hốt lắc đầu, “Không… không thể nào”.
“Cái gì không thể? Cô ta không thể cho anh biết mọi chuyện hay là anh không thể tìm được cô ta?” Giang Thiệu Minh quay lại nhìn cô.
Lộ Chi Phán nhắm nghiền hai mắt, “Tại sao phải ép em như thế? Năm lần bảy lượt thăm dò em để làm gì? Thiệu Minh, lúc này anh thực sự rất xa lạ…”.
Anh không tiếp lời, hóa ra cô biết hết mọi chuyện.
Lộ Chi Phán thử đẩy cửa xe một lần nữa, cửa mở. Cô bước ra ngoài.
Giang Thiệu Minh lái xe đến công ty. Tìm lại trí nhớ là chuyện của cá nhân anh, không thể làm ảnh hưởng tới công việc. Cuối ngày, anh lại đến khu tập thể Hạnh Phúc tìm gặp Tống Ngữ Vi. Hai chữ “hạnh phúc” sơn trên tường đã rất mờ, nếu không nhìn kĩ thì không thể nhận ra.
Tống Ngữ Vi có phần kinh ngạc khi thấy Giang Thiệu Minh xuất hiện ngoài cửa nhà mình với một túi trái cây. Hiện giờ cô đã nghỉ việc ở nhà máy, công việc này không có bất kì đãi ngộ nào, hễ không thể đến làm thì chỉ có thể tự giác xin thôi việc.
“Anh vẫn chưa ăn tối phải không? Để em đi nấu cơm.”
Giang Thiệu Minh không từ chối. Tống Ngữ Vi mở tủ lạnh lấy nguyên liệu mang vào bếp. Trong tủ bát có rất ít bát đũa, chứng tỏ bình thường chỉ có một mình cô ta ở nhà.
Lúc ăn cơm, Giang Thiệu Minh ăn khá ít, khiến Tống Ngữ Vi tưởng rằng anh không thích những món cô ta làm.
“Tống Ngữ Vi, tôi đã nghĩ rất lâu”, Giang Thiệu Minh chợt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. “Tôi và cô từng yêu nhau, vì một vài hiểu lầm và những rắc rối nảy sinh mà xa nhau, vậy thì bây giờ chúng ta vẫn nên ở bên nhau. Chỉ có điều, đã nhiều năm trôi qua, tôi không biết chúng ta còn có thể quay về như trước đây được hay không, nhưng cứ thử xem sao, xem có thể tìm lại được cảm giác rung động như ngày xưa.”
Tống Ngữ Vi sửng sốt, “Không… Nếu làm vậy, còn vợ con anh thì sao?”.
“Cô ấy vốn có thỏa thuận với nhà họ Giang, mỗi người một vai trò, trở về đúng vị trí của mình chẳng phải rất tốt sao?”