Ôn Khả Vân từ sáng đã ra ngóng vào trông, mặc cho chồng khuyên nhủ không nên ra cổng vì trời rất lạnh. Chưa thấy người về thì bà chưa thể yên tâm, vẫn nhất quyết đứng đó chờ.
Giang Trọng Đạt không còn cách nào khác, đành đi theo vợ. Hai người đứng ở cổng, nói vài chuyện bâng quơ. Thấy xe của con trai về, Ôn Khả Vân sốt sắng nhìn theo, mãi đến khi Lộ Chi Phán bước xuống, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Thiệu Minh thấy mẹ hết vuốt tóc lại vuốt mặt Lộ Chi Phán, tiến lại hỏi với giọng bất mãn: “Mẹ, rốt cuộc con có phải là con trai ruột của mẹ hay không vậy?”.
“Không phải, tôi nhặt anh ngoài đường về đấy!” Ôn Khả Vân liếc con trai một cái, bâng quơ nói.
Giang Thiệu Minh ngẩn ra. Lộ Chi Phán bật cười.
Sắc mặt Ôn Khả Vân rạng rỡ lên rất nhiều, chuyện cũ đã qua thì không nên nhắc tới. Lúc này, bà thấy lòng không còn nặng trĩu nữa, bà nhìn con trai, “Con tìm Tiểu Phán về được rồi thì mẹ không so đo với con nữa, nếu còn lần sau thì mẹ không để yên đâu đấy!”.
Giang Thiệu Minh đi tới bên cạnh Lộ Chi Phán, “Thấy không, địa vị của anh bị hạ thấp rồi!”.
Cô lườm anh, “Anh vẫn còn địa vị cơ à?”.
Giang Thiệu Minh chỉ còn biết im lặng.
Vào nhà, Ôn Khả Vân kéo Lộ Chi Phán ngồi xuống ghế rồi hỏi han tình hình cô những ngày qua.
Trong lòng cô, Ôn Khả Vân luôn là một người phụ nữ hiền hậu và khéo léo. Bà không hề đề cập tới chuyện quá khứ, mà chỉ nói cho cô biết những ngày qua Giang Thiệu Minh đã sống ra sao, vừa lo giải quyết công việc, vừa an ủi bố mẹ, chăm sóc con trai.
Trong lúc mẹ chồng nàng dâu đang tâm sự, Giang Thiệu Minh và ông Giang lại bàn chuyện công việc.
Buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi, Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh cùng nhau đi đón Thành Húc. Thực lòng mà nói, cô có chút căng thẳng, ngồi trên xe cứ thấp thỏm không yên.
Giang Thiệu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, “Tiểu Húc vẫn ổn, em đừng lo!”.
“Em chỉ… Nó có cao thêm chút nào không, có béo ra không, có… có ghét em không?”
Anh xoa đầu cô, “Em xa nhà một tháng chứ đâu phải một năm?”.
Cô cười, trước giờ cô chưa từng rời xa con trai lâu đến vậy, đương nhiên không tránh khỏi căng thẳng, cô sợ con trai ghét mình. Nếu thằng bé biết rõ ngọn ngành sự việc, không biết nó có hận cô hay không?
Tới nhà trẻ, hai người đứng bên ngoài, đợi lớp của Thành Húc được ra. Cậu bé xếp hàng cùng các bạn, trông thấy bố mẹ đến, vui mừng nhảy cẫng lên, hai tay vẫy vẫy, “Mẹ, mẹ ơi…”.
Sau khi chào cô giáo, Thành Húc liền chạy ra ôm lấy Lộ Chi Phán, “Mẹ…”.
Cô bế con trai lên, “Tiểu Húc nhà ta lớn thêm rồi!”.
Thành Húc dụi đầu vào ngực cô, giọng nỉ non: “Mẹ không được đi nữa, con nhớ mẹ lắm, rất nhớ…”.
Mắt cô thoáng cái ửng đỏ, “Mẹ cũng rất nhớ con…”.
Thằng bé ngước lên nhìn cô, “Mẹ nói dối, mẹ đâu có gọi điện cho con!”.
Hai tay cô run rẩy, “Là lỗi của mẹ. Mẹ sai rồi, Tiểu Húc tha thứ cho mẹ nhé?”.
Thành Húc nhìn cô một lúc rồi giơ ngón út lên, “Mẹ phải hứa với con sau này không được bỏ đi như thế nữa, con mới tha thứ cho mẹ!”.
Lộ Chi Phán giơ một tay lên ngoắc tay với con trai. Bấy giờ, Thành Húc mới nói: “Con tha lỗi với mẹ!”.
Cô ngắm nhìn gương mặt con trai, khẽ thở dài, rồi ôm thằng bé thật chặt.
Ba người lên xe, Giang Thiệu Minh dịu dàng nhìn con trai rồi lại nhìn bụng của Lộ Chi Phán, khóe miệng mỉm cười.
Cuộc sống chỉ cần như vậy là đủ, nhưng anh biết đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Biết chuyện Lộ Chi Phán mang thai, vợ chồng Giang Trọng Đạt vô cùng phấn khởi. Khi nghe Giang Thiệu Minh gọi đứa bé trong bụng Lộ Chi Phán là “con gái”, ông Giang cau mày tỏ ý không vừa lòng. Gia đình họ xưa nay không hề ủng hộ việc đoán giới tính đứa bé, càng không phải vì thích mà mong muốn đứa bé phải là trai hay gái. Giang Thiệu Minh bị trách cứ, không dám gọi như vậy nữa.
Một thời gian sau, bụng của Lộ Chi Phán đã lộ rõ. Vợ chồng Từ Lâm đến thăm cô một lần, mọi người còn cùng nhau đi dã ngoại.
Những tháng cuối của thai kì, Lộ Chi Phán chỉ thích ngồi đọc sách. Nhóc Thành Húc đi học về thường đến bên mẹ và trò chuyện với em bé.
“Bao giờ em mới ra ngoài này thế? Mau ra nhé, anh sẽ dạy em viết chữ, dạy em hát. Anh có rất nhiều đồ chơi cho em chơi cùng nữa!”
Lộ Chi Phán im lặng nghe con trai nói.
Thằng bé tiếp tục: “Nhưng em không được nghịch ngợm đâu nhé, hư là sẽ bị anh đánh đòn đó. Bây giờ em cứ ngoan ngoãn nằm trong bụng mẹ cho lớn thêm đã nhé!”.
Lúc này, dì giúp việc vào phòng nói có khách tới tìm cô.
Lộ Cẩm Trình xách theo một túi đồ lớn đứng trong sân. Từ xa, anh đã trông rõ bụng của Lộ Chi Phán, thoáng chốc thấy lòng trùng xuống.
Mấy tháng ngắn ngủi vừa qua, Lộ Chi Phán ở nhà tĩnh dưỡng nhưng cũng biết được rất nhiều chuyện xảy ra. Lộ Thi Tình và Mạnh Chính Vũ li hôn, mặc cho bố mẹ ngăn cản thế nào, Lộ Thi Tình cũng không chịu thay đổi quyết định. Lộ Thị hiện giờ do Lộ Cẩm Trình quản lý, nửa năm qua, anh đã cố gắng rất nhiều để cải tổ và phát triển công ty.
Lộ Cẩm Trình đưa túi qà cho dì giúp việc rồi đi đến trước mặt cô.
“Anh đen đi rồi đấy!” Cô nói.
Lộ Cẩm Trình lắc đầu, “Đàn ông mà, cần trắng để làm gì!”.
Hai người ngồi xuống ghế. Anh chăm chú quan sát cô, làn da trắng trẻo hồng hào tôn lên thần thái điềm tĩnh và nhàn nhã của cô.
“Anh ta rất tốt với em!”
“Vâng.”
Lộ Cẩm Trình cười, tận mắt thấy cô sống hạnh phúc, vậy là anh có thể yên tâm được rồi.
Hai người trò chuyện thêm một lát thì Lộ Cẩm Trình đứng dậy chuẩn bị về. Lộ Chi Phán giữa anh ở lại dùng cơm nhưng anh từ chối. Lúc anh quay người đi, cô bỗng lên tiếng: “Em mãi coi anh là anh trai tốt, còn anh thì sao? Cũng mãi coi em là em gái tốt phải không?”.
Lộ Cẩm Trình trầm ngâm giây lát rồi quay lại nhìn cô, “Em mãi mãi là em gái của anh”.
“Vậy thì em gái có thể hỏi anh một việc được không? Bao giờ anh mới chịu đưa chị dâu đến giới thiệu với em?”
Bốn mắt nhìn nhau, rồi cả hai cùng bật cười.
“Nhất định anh sẽ không giấu em đâu, rồi anh sẽ mang về cho em một người chị dâu vừa xinh đẹp vừa nết na!”
“Em sẽ đợi.”
Giang Thiệu Minh về đến cổng thì bắt gặp Lộ Cẩm Trình từ trong nhà đi ra. Hai người hỏi thăm vài câu xã giao rồi chào nhau. Thời gian này, công ty không quá nhiều việc nên Giang Thiệu Minh cứ đúng giờ tan làm liền trở về nhà. Anh nhìn quyển sách cô đang cầm trên tay, nhíu mày nói: “Đọc ít thôi kẻo mỏi mắt”.
“Bây giờ em chỉ có sở thích này thôi, dù sao cũng đang bị chán ghét mà!” Cô chu môi.
Giang Thiệu Minh có vẻ rất thích bộ dạng hờn mát này của cô, anh giơ tay lên chạm vào môi cô, “Đây gọi là quan tâm!”.
“Hứ!” Cô quay mặt đi.
Anh ngồi xuống bên cạnh, sờ bụng cô. Giờ đây anh có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng. Mỗi ngày anh đều mong chờ sự ra đời của đứa bé này.
“Anh trai em đến đây làm gì?” Anh bỗng dưng hỏi.
“Đến thăm em chứ còn làm gì!”
Anh cười, không tiếp lời.
“Thái độ gì vậy?” Cô liếc xéo anh.
“Em nghĩ là gì thì chính là như thế!” Anh kéo cô dậy. Ngồi thế là đủ rồi, về phòng thôi.
Buổi tối, Lộ Chi Phán chợt thấy bụng đau âm ỉ, khiến cả nhà được một phen sợ hết vía, vội vàng đưa cô đến bệnh viện. Nào ngờ, sau khi khám xét các kiểu, bác sĩ nói cả mẹ và con đều không có vấn đề gì.
Lộ Chi Phán nằm trên giường bệnh, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì tự mình làm lớn chuyện.
Giang Thiệu Minh bảo bố mẹ về nhà trước, sau đó vào phòng bệnh với cô. Anh kéo chăn ra nhìn cô, không kìm được bật cười, “Em đúng là biết dọa người khác!”.
Cô tỏ ra biết lỗi, “Em chỉ sợ nhỡ xảy ra chuyện gì với con chúng ta…”. Thế nên cô luôn cẩn thận từng chút một, chờ đợi ngày đứa bé chào đời.
Giang Thiệu Minh hiểu cảm giác của cô, nhưng chợt nhận thấy có gì đó hơi lạ. Hiện giờ cô chuyên tâm dưỡng thai và chăm sóc Tiểu Húc, dường như không còn để ý đến anh được bao nhiêu.
“Lộ Chi Phán, bây giờ đối với em, chỉ có con là quan trọng thôi phải không?”
Cô liếc anh, chẳng lẽ anh lại ghen với cả con sao?