Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chỉ Một Lần Yêu (Love Only Once)

Chương 4

Tác giả: Johanna Lindsey

Percival Alden kêu lên đắc thắng khi anh ta ghìm cương ngựa ở đoạn cuối Green Park, bên lề Piccadilly. “Cậu nợ tôi hai mươi bảng đấy, Nick!” anh ta nói qua vai khi Tử tước đột ngột tới sau lưng anh trên con ngựa hồng của mình. Nicholas Eden ném cho Percy một cái nhìn cau có tối tăm.

Họ bắt đầu cho ngựa đi chậm rãi. Hai người bạn chỉ vừa rời khỏi Boodles, kết thúc một ván bài tuyệt hảo khi Percy đề cập đến con ngựa ô giống mới tậu. Nicholas mới chỉ uống đủ để nhận thấy sự thách thức, và họ nhảy lên ngựa.

“Cả hai chúng ta có thể bị gãy cổ, cậu biết đấy,” Nicholas lên tiếng hoàn toàn bình thường, tuy tầm nhìn của anh hầu như đã mờ đi gấp đôi. “Nhớ nhắc tôi không làm điều này nữa, được chứ hả?”

Percy nghĩ điều đó buồn cười kinh khủng và bắt đầu cười dữ dội đến mức suýt mất thăng bằng. “Như thể ai đó có thể ngăn cậu làm việc cậu thích làm vậy, đặc biệt khi cậu đang say. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn già. Cho tới sáng, cậu chắc chắn sẽ không nhớ cuộc phiêu lưu liều mạng này, và nếu cậu nhớ, cậu sẽ không tin vào trí nhớ của mình. À này, mặt trăng đang ở chỗ quái nào khi người ta cần nó chứ?”

Nicholas nhìn lên quả cầu bạc chỉ vừa mới ló ra từ sau một đám mây. Đầu anh quay mòng. Mẹ kiếp! Cuộc đua nên làm cho anh tỉnh táo một chút.

Anh đảo mắt lưỡng lự sang phía người bạn. “Anh muốn bao nhiêu cho con ngựa, Percy?”

“Đừng mong tôi bán nó. Tôi sẽ thắng được nhiều cuộc đua hơn với nó.”

“Bao nhiêu?” Nicholas lặp lại một cách bướng bỉnh.

“Tôi mua nó với giá hai trăm năm mươi, nhưng – “

“Ba trăm.”

“Nó không để bán.”

“Bốn trăm.”

“Ồ, coi nào, Nick,” Percy phản đối.

“Năm trăm.”

“Tôi sẽ đưa nó tới chỗ cậu vào buổi sáng.”

Nicholas cười nhăn nhở với niềm thỏa mãn.

“Tôi nên chờ tới một ngàn.” Percy cười lại. “Nhưng này, tôi biết nơi tôi có thể mua anh em của nó với giá hai trăm rưỡi. Và tôi sẽ không muốn lấy mất lợi ích của cậu.”

Nicholas cười. “Cậu đang lãng phí tài năng của mình đấy, Percy. Cậu nên kiếm một công việc buôn bán ngựa ở Chợ Smithfield.”

“Và đưa cho mẹ yêu dấu của tôi một lý do khác để nguyền rủa cái ngày bà sinh ra một đứa con trai? Không, cám ơn. Tôi sẽ tiếp tục như bây giờ, kiếm được lợi tức từ những cuộc trả giá gay go như với cậu để xoay lại một khoản lợi nhuận kha khá. Dù sao, nó vui hơn. Và nói về vui vẻ, cậu không nghĩ tới chuyện tham gia bữa tiệc của Shepfort tối nay hả?”

“Quỷ quái thật,” Nicholas càu nhàu, vẻ cười cợt của anh biến mất. “Tại sao cậu lại nhắc tôi thế?”

“Hành vi tốt đẹp của tôi ngày hôm nay đấy.”

“Tôi sẽ không đến gần nơi đó nếu con chim bé nhỏ của tôi không cần xén đôi cánh của cô ta,” Nicholas nói.

“Cô ta đã chọc tức cậu hả?”

“Cậu có tin là cô ta nghĩ rằng sẽ làm tôi ghen không?” Nicholas nói, vẻ xúc phạm.

“Cậu? Ghen?” Percy cười ha hả. “Tôi sẽ rất vui vẻ để thấy ngày đó đấy, nếu tôi có thể.”

“Cậu nên sẵn lòng tới cùng và xem màn trình diễn của tôi. Ý tôi là giới thiệu một người rất tốt cho Tiểu thư E. trước khi tôi thoát nợ,” Nicholas nói.

“Cậu sẽ không gọi tới gã nghèo khổ này chứ?”

“Ơn Chúa, cho một phụ nữ? Dĩ nhiên không. Nhưng cô ta sẽ nghĩ thế, trong khi trên thực tế tôi sẽ cho anh ta hay sự sung sướng của tôi về cô ta. Cô ta sẽ bị bỏ lại trong cơn giận của chính mình về sự ngu ngốc của bản thân, vì cô ta sẽ nhìn thấy tôi lần cuối cùng.”

“Đó là một câu chuyện hay ho đấy,” Percy trầm ngâm. “Tôi phải ghi nhớ để thử mới được. Coi đó, sao không nói cho tôi niềm vui sướng của cậu với cô ấy? Một phụ nữ xinh đẹp, Tiểu thư E. Ô, tôi muốn nói,” Percy nhìn xuống cuối con đường. “… không phải xe cô ấy ở đằng kia sao?”

Nicholas nhìn theo hướng anh ta và thấy cỗ xe song mã rực rỡ được sơn vẽ những màu hồng và lục mà anh biết quá rõ. “Không thể nào,” anh lầm bầm. “Cô ta thà chết còn hơn trễ buổi khiêu vũ, và nó đã bắt đầu từ lâu rồi.”

“Không thể có ai khác sở hữu một cỗ xe có diện mạo ác liệt đến thế,” Percy bình luận. “Có khi tôi sẽ sơn xe của mình mấy màu sắc đó.”

Nicholas ném cho anh ta một cái nhìn kinh tởm trước khi liếc trở lại con đường. “Chúng ta có quen ai sống ở đây không?” anh hỏi bạn.

“Tôi nghĩ là không ai cả,” Percy bắt đầu. “Chờ một chút! Tôi nghĩ tôi biết chủ nhân ngôi nhà cỗ xe đã dừng lại. Ngôi nhà đó thuộc về họ hàng của Malory – tên anh ta là gì nhỉ? Cậu cũng biết đấy. Không có kẻ phóng túng nào quanh đây trong nhiều năm, nhưng một người khác, người là một nhà thiên xạ quá tốt mà không ai sẽ – ồ, tôi nhớ rồi! Anthony, Đức ngài Anthony. Chúa ơi! Cậu không nghĩ cô ta có ý làm cậu ghen với anh ta chứ? Thậm chí cậu không dám gây sự với anh ấy, Nick.”

Nicholas không trả lời. Chậm rãi, rất chậm rãi, anh rời khỏi công viên và băng tới con đường. Nếu đó là Selena, vậy thì cô ta đã ở đúng nơi cô biết anh sẽ trông thấy cô, bởi vì anh đi qua con đường này mỗi tối trên đường về nhà từ câu lạc bộ. Nó đã diễn ra như thế, họ đã ra khỏi công viên tại chỗ cuối Piccadilly, và nếu Percy không nhận ra cỗ xe, anh có lẽ cũng không chú ý. Nhưng bây giờ tính hiếu kỳ của anh đã được đánh thức. Phải chăng Selena đang ngồi trong cỗ xe ngựa đóng kín, chờ đợi anh đi qua, không nghĩ được rằng anh đã đi qua cô? Cô ta đã không thể kiếm được một người tháp tùng tới cái vũ hội đáng nguyền rủa ấy, và quyết tâm lôi kéo anh tới đó với cô ta lần nữa? Không thể có chuyện cô ta biết Anthony Malory. Anh ta và những gã bạn thân thuộc một nhóm hoàn toàn khác, những kẻ trác táng, chế nhạo xã hội. Nicholas có thể có tiếng xấu, nhưng thậm chí anh cũng không nằm trong cái nhóm những người vô tích sự đó.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu bằng cách nào đó cô ta gặp Melory? Tuy nhiên cô ta sẽ không ve vãn ở đây ngay tối nay. Buổi vũ hội Shepfort có ý nghĩa quá lớn. Nó là tất cả những gì cô ta nói cả tháng vừa rồi.

Vậy có thể nào cô ta tới đây để hẹn hò với Malory? Nicholas ghìm ngựa dừng lại cách ba bước. Percy đuổi kịp, nhìn anh với vẻ báo động. “Tôi không thách thức anh tới đó, anh biết đấy,” Percy nói nghiêm chỉnh. “Anh không nghĩ tới chuyện làm gì đó ngu ngốc chứ, phải không?”

“Tôi vừa nghĩ thôi, Percy.” Nicholas đang cười. “Nếu Quý bà E. ở đó thì cô ta sẽ trở ra trong một lúc nữa.”

“Sao anh nghĩ thế?”

“Buổi vũ hội. Cô ta có thể đến trễ, nhưng sẽ không bỏ lỡ nó, không đâu. Tuy nhiên, biết đâu đấy cô ta lại bỏ lỡ. Đúng, cô ta phải được cả một thế giới tốt đẹp để bỏ qua nó. Một phụ nữ không nên quá dính dấp với điều gì đó đến nỗi lờ đi một người đàn ông trong đời. Bài học ấy nên được chỉ ra rõ ràng cho cô ta, anh không nghĩ thế à? Phải, hoàn toàn rõ ràng. Rất rõ ràng. Để cô ta không lặp lại cùng một sai lầm lần nữa.”

“Montieth! Anh đang định làm cái quỷ gì đấy?” Percy gặng hỏi đầy cảnh giác.

Nicholas không trả lời bởi vì sự chú ý của anh đang tập trung vào cánh cửa đang mở ra con đường. Nụ cười rộng mở trên môi anh khi Selena Eddington bước ra ngoài. Cô ta đang siết chặt chiếc mặt nạ hóa trang qua đôi mắt, và tay cô ta che khuất khuôn mặt, nhưng anh sẽ nhận ra mái tóc đen đó ở bất kỳ đâu. Cô ta đang mặc một cái áo choàng không tay gấu dài ôm quanh cổ. Cái áo choàng bị tuột qua vai cô, để lộ một chiếc váy dạ hội màu hoa hồng đáng yêu. Cô đã khinh khỉnh gọi cái đó là màu trong trắng, một điều cô đã mất từ lâu rồi và không hề hối tiếc. Anh nghĩ rằng cô ta muốn gây ấn tượng với Nữ công tước Shepfort về sự trẻ trung của mình.

Cô ta quay lại với người đàn ông đang đứng phía sau và Nicholas nhận ra Anthony Malory. Anh biết khá nhiều về con người đó, vẫn thường thấy anh ta ở các câu lạc bộ, mặc dù họ chưa từng nói chuyện thân quen. Selena sẽ thấy ông bạn đó rất cuốn hút, Nicholas phải thừa nhận. À há, anh ta còn lâu mới là may mắn của cô. Malory thậm chí còn ham thích cuộc sống độc thân hơn Nicholas. Cô ta sẽ không bao giờ mang được ông bạn đó đến giáo đường. Cô ta không nhận ra à?

Anh nhìn thấy trong niềm thích thú khi cô ghì chặt lấy Malory, sau đó hôn nhanh anh ta. Rõ ràng là ông bạn này sẽ không đưa cô tới buổi khiêu vũ, vì anh ta chỉ mặc một cái áo thụng.

“Này, anh định làm gì?” Percy hỏi miễn cưỡng, kéo ngựa của mình tới gần hơn. “Đó là Quý bà E., phải không hả?”

“Đúng vậy, và cỗ xe đang chạy về hướng này, Percy, vì thế tôi sẽ đi đường khác. Hãy giúp tôi và cản trở để nó lừng khừng một chỗ càng lâu càng tốt.”

“Cản trở nó, anh đang định làm thế à?

“Sao, mang Quý bà E. về nhà với tôi, còn gì khác nữa?” Nicholas cười thầm. “Tôi sẽ vòng lại qua dãy phố và cắt ngang Mayfair để trở về Park Lane với cô ta. Gặp tôi ở đó nhé.”

“Quỷ bắt anh đi, Nick!” Percy kinh hãi. “Malory đang đứng ngay đấy!”

“Phải, nhưng anh ta sẽ không đứng nguyên dưới phố sau khi tôi đi, đúng không? Và ông bạn này không có tấc sắt trong tay nếu anh ấy chỉ nhào vào cô ta. Có khi anh ta lại thích trò tiêu khiển này.”

“Đừng làm thế, Nick.”

Nhưng Nicholas không đủ tỉnh táo để nghĩ. Anh bắt đầu lao ngựa xuống phía cỗ xe, tăng chút tốc độ ngay trước khi chạm vào nó. Khi anh đổi hướng và giật dây cương, anh làm mọi người đều ngạc nhiên, cưỡi ngựa ngay giữa ngôi nhà và cỗ xe. Chậm lại trong một chốc, anh túm lấy Selena và giật cô lên ngựa.

Hoàn thành một cách đẹp mắt, anh tự chúc mừng bản thân. Anh không thể làm nó tốt hơn nếu không say. Tiếng gào phun ra sau lưng anh, nhưng anh không chậm lại. Người phụ nữ trên ngựa anh bắt đầu kêu lên, nhưng anh nhanh chóng dùng chiếc khăn tay lụa trắng của mình để bịt miệng cô, sau đó dùng cái cavat trói tay cô ta lại.

Cô ta đang vùng vẫy quá nhiều đến nỗi anh ta suýt làm rơi cô, vì vậy anh ôm quanh cô cho tới khi cô ngồi trước anh, sau đó gạt tấm áo choàng của cô lên quá đầu, bọc cô chặt lại. Tốt đẹp như một cái bao tải, anh nghĩ với niềm thỏa mãn. Anh cười thầm khi họ cua qua góc và hướng về Park Lane. “Không ai theo chúng ta đâu, em yêu. Có lẽ gã đánh xe của cô, Tovey, đã nhận ra tôi và biết cô đang trong một vòng tay quen thuộc.” Anh lại cười, nghe những âm thanh bị bóp nghẹt của cô trong tấm áo choàng. “Phải, tôi biết cô phật ý, Selena. Nhưng hãy an ủi bản thân mình rằng cô có thể xì ra toàn bộ cơn cáu kỉnh khi tôi để cô đi – vào sáng mai.”

Cô bắt đầu vùng vẫy lại, nhưng chỉ vài giây sau anh đã dừng lại trước ngôi nhà của mình ở Park Lane. Percival Alden bị che khuất bởi dải đất lớn tối tăm của Hyde Park qua tới con đường, và chỉ trông thấy Nicholas tung cái bọc qua vai và mang vào trong nhà. Người quản gia của anh cố gắng để không quá giật mình.

Percy theo anh vào trong và nói, “Thậm chí họ không cố theo cậu.”

“A, điều đó có nghĩa là gã đánh xe đã nhận ra tôi.” Nicholas cười. “Hắn chắc chắn đã giải thích cho Malory rằng quý bà và tôi là chỗ bạn bè.”

“Tôi vẫn không thể tin cậu đã làm việc này, Nick. Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.”

“Tôi biết. Nào bây giờ hãy làm một người bạn tốt và theo tôi lên gác để cậu có thể đốt vài ngọn đèn trước khi tôi đặt xuống hành lý của mình.” Anh dừng lại chỉ đủ lâu để cười nhăn với viên quản gia, người đang chằm chằm vào đôi chân treo qua vai chủ nhân mình. “Bảo người hầu lấy dạ phục cho ta, Tyndale. Ta muốn ra khỏi đây trong mười phút nữa. Và nếu bất kỳ ai tới gọi, vì bất cứ lý do gì, nói rằng ta đã tới buổi vũ hội của Công tước Shepfort từ một giờ trước.”

“Tuân lệnh, ông chủ.”

“Cậu vẫn đi tiếp à?” Percy hỏi trong sự ngạc nhiên khi anh ta cùng viên quản gia theo Nicholas lên gác.

“Dĩ nhiên,” Nicholas trả lời. “Tôi định đi nhảy đêm nay.”

Anh dừng lại trước phòng ngủ ở phía sau ngôi nhà trên tầng ba, kiểm tra nhanh chóng để chắc rằng không có thứ gì giá trị trong căn phòng mà Selena có thể phá hủy trong cơn giận dữ. Hài lòng, anh bảo Tyndale đưa chìa khóa, rồi gật đầu để Percy đốt ngọn đèn trên mặt lò sưởi.

“Hãy là một cô gái ngoan, em yêu, và đừng om sòm quá.” Anh vỗ nhẹ lưng cô trong một cử chỉ thân mật. “Nếu cô bắt đầu gào lên hay làm điều gì đó ngu ngốc, Tyndale sẽ phải bắt nó dừng lại. Tôi chắc cô sẽ không thích dành vài giờ tới bị trói gô trên giường đâu.”

Anh ra hiệu cho Percy rời khỏi căn phòng trước khi anh thả cô lên giường. Sau đó anh nới lỏng dây trói tay và ra khỏi phòng, khóa cửa lại với một cái tiếng cách nhẹ. Anh ta biết cô sẽ bỏ cái khăn bịt miệng ngay lúc ấy hoặc sau đó, nhưng anh sẽ không quanh quẩn mà nghe cô ta nói.

“Đi với tôi, Percy. Tôi có thêm một dạ phục nếu cậu thích tham dự buổi vũ hội cùng tôi.”

Percy lắc đầu bối rối khi anh ta theo Nicholas trở xuống tầng hai nơi phòng của anh. “Có lẽ tôi không tỉnh lắm, nhưng tôi không hiểu tại sao anh lại tới vũ hội vào lúc này khi mà cô ta không ở đó.”

“Đó là chi tiết hoàn thiện.” Nicholas cười thầm. “Điều sẽ là lý do cho sự bỏ lỡ vũ hội của Quý bà E. trừ khi cô ta được những người bạn thân thiết kể cho vào ngày mai rằng tôi đã nhảy luôn chân từ lúc tôi tới cho tới khi về.”

“Thật độc ác, Montieth.”

“Không nham hiểm hơn việc cô ta đá tôi vì Malory.”

“Nhưng cậu thậm chí không bận tâm tới nó,” Percy nhấn mạnh, bực tức.

“Không, tôi không quan tâm. Tuy nhiên, nó thể hiện vài loại phản ứng, không phải sao? Dầu sao thì, quý bà sẽ bị phật long nếu tôi không làm gì cả.”

“Nếu cô ta có thể chọn loại phản ứng của cậu, Montieth, tôi không nghĩ cô ta sẽ chọn điều này.”

“Ồ, tốt thôi. Điều này tốt hơn là thách thức Malory. Anh không nghĩ vậy sao?”

“Chúa ơi, có!” Percy hoảng sợ hoàn toàn chân thật. “Cậu sẽ không có cơ hội khi chống lại ông ta.”

“Cậu nghĩ thế à?” Nicholas lẩm bẩm. “À, có lẽ không. Dù sao, ông bạn đó được luyện tập nhiều hơn tôi. Nhưng chúng ta sẽ không biết, phải không nào?”

Bình luận