Đã tám giờ mười lăm sáng và Meg ào vào phòng, lôi ra chiếc váy tím và chiếc áo len ngắn tay cùng màu mà Reggie sẽ mặc. Reggie đang ngồi mép giường chơi với Thomas. Cô đã cho con bú và chờ Tess quay lại bế đứa bé đi.
“Cháu thật ngạc nhiên khi Thomas ngủ suốt đêm bác Meg ạ. Cháu cứ nghĩ là không gian khác lạ sẽ khiến nó khó ngủ chứ.”
“Cháu định nói là cháu không nhớ việc bác mang cậu chủ lên đây đêm qua ư?”
Reggie nhìn lên thảng thốt.
“Ông chủ đã đưa bé Thomas xuống cho bác, hoàn toàn no bụng và thoải mái.” Meg bảo cô. “Bác chắc chắn là ông ta muốn giành công cho đứa bé ăn nhưng trừ phi họ khiến đàn ông khác đi…”
“Nicholas mang nó xuống cho bác ư?”
“Đúng thế, và bác có thể thấy là cháu hoàn toàn không nhớ. Bác đã bảo cháu là uống quá nhiều rượu…”
“Ôi suỵt,” Reggie ngắt lời bà. “Tất nhiên là cháu nhớ. Chỉ là mất một lúc để… ôi, không sao đâu. Bác mang bé xuống cho Tess giùm cháu với được không? Cháu hơi đau đầu…”
“Chứ sao, với từng đó…”
“Meg!!”
Khi cánh cửa khép lại, Reggie nằm lại xuống giường. Chuyện gì xảy ra với cô thế? Cô biết Nicholas đã qua đêm với cô. Cô có nhớ việc anh về phòng và ngủ luôn. Và chuyện xảy ra sau đó… cô làm sao quên được. Vậy tại sao cô không nhớ việc mình cho Thomas bú giữa đêm nhỉ?
Cô bắt đầu tự hỏi liệu cô có dám chắc điều gì nữa không. Có lẽ cô đã ngủ ngay sau Nicholas và có lẽ cô đã nằm mơ thấy mọi chuyện sau đó. Và rồi cô nhớ ra mình mặc váy ngủ khi tỉnh dậy. Ôi, có nghĩa là mọi chuyện chỉ là mơ thôi sao?
Sự thất vọng ùa vào cô như một làn sóng.
Khi họ lên xe ngựa về Silverley sáng hôm đó, tâm trạng của Nicholas xám xịt. Anh thu mình vào góc gần như từ chối trở nên hòa đồng. Thật khác với bữa tối đêm qua! Có chuyện gì với anh ta thế nhỉ? (Sao LV ghét bà Meg quá đi )
Ba người phụ nữ cùng thở dài khi họ cuối cùng cũng tới Silverley. Họ đang được trông chờ. Những cánh cửa của toà lâu đài đều mở toang, và một đội ngũ gia nhân đứng chờ để dỡ hành lý. Dường như mọi người hầu trong lâu đài đều có mặt để đón chào ông chủ về nhà, kể cả bà Bá tước cũng đang đứng nhăn nhó ở cửa chính.
Dần dần, Reggie nhận ra rằng vài lý do dẫn đến sự đông đủ và ồn ào đó đó có liên quan tới thiếu chủ Thomas. Từng người một đều cố liếc thằng bé một cái khi cô băng qua cỗ xe hướng về cánh cửa đôi to lớn.
Miriam nhìn Thomas cay cú trước khi đôi mắt lạnh lẽo của bà ta nhằm vào Reggie và Nicholas. “Vậy là,” bà ta nói tỉnh bơ, “cô cũng mang thằng con hoang về nhà.”
Eleanor há hốc miệng kinh ngạc. Ném cho chị gái mình một cái nhìn giận dữ, bà lướt vào nhà. Tess tội nghiệp thì tím cả mặt, và may là bà Meg nóng tính không ở gần đó mà nghe thấy.
Nicholas đứng ngay sau Reggie thì cứng cả người lại, nhưng ngoài điều đó ra không có chút cảm xúc nào trên mặt anh cả. Anh chắc chắn câu xúc phạm đó nhằm vào anh, không phải đứa bé. Miriam sẽ chẳng bao giờ thay đổi cả. Tâm hồn bà ta quá nhiều sự cay đắng chua chát khiến nọc độc của bà ta thỉnh thoảng phải trào ra. Thế mới là Miriam.
Reggie đứng sững người, mặt cô đỏ hồng lên vì giận dữ, mắt dán vào bà Bá tước. Bà ta dường như khoái chí vì đã khiến mọi người trong tầm nghe sửng cồ cả lên một cách thành công. Giữ giọng thật thấp, Reggie trả lời, “Con trai tôi không phải là con hoang, thưa quý bà Miriam. Và nếu bà còn gọi nó như thế một lần nữa, tôi thề sẽ dùng tới bạo lực đấy.”
Cô bước vào nhà trước khi Miriam kịp trả lời. Tess đi theo cô, để lại một Nicholas đang phá lên cười trước bộ mặt giận dữ của Miriam.
“Đáng ra bà nên nói chính xác hơn nữa, mẹ à.” Anh gọi bà ta như thế chỉ vì anh biết nó khiến bà ta giận dữ ra sao. “Xét cho cùng, ngày nay quanh đây càng lúc càng nhiều con hoang kia mà.”
Miriam không thèm trả lời câu đó. “Ngươi định ở đây lần này sao?” Bà hỏi lạnh lùng.
Nụ cười của Nicholas đầy châm biếm. “Đúng thế, tôi muốn ở lại. Có phản đối gì chăng?”
Họ đều biết bà sẽ không phản đối. Silverley là của anh, và bà ở đây chỉ nhờ quan hệ với anh thôi.
Sau khi Regina lên lầu, Nicholas nhốt mình trong thư viện, nơi anh luôn yêu thích ở Silverley, chỗ trú ẩn của anh. Anh tạ ơn trời vì không thứ gì bị thay đổi cả. Bàn làm việc của anh vẫn ở nguyên góc của nó, tủ rượu luôn được chăm sóc kỹ lưỡng cạnh đó. Anh có thể ngồi đọc sách cả hôm nay, để xem anh có thể hiểu được trò của Miriam không. Anh cũng sẽ tự cho phép mình say sưa.
Nicholas cuối cùng cũng không uống say lắm. Anh không thể đọc từ đầu tới cuối cuốn sách nào, nhưng rõ ràng là chuyện này không đáng ngạc nhiên lắm. Miriam cố tình làm thế, anh chắc chắn thế, để anh bị ép ngồi đó với bà ta hàng giờ để bà ta hạ cố giải thích những việc bà ta đã làm với điền trang này. Cách bà ta nói chỉ ra rõ ràng là Silverley sẽ bị phá hủy hoàn toàn nếu không có bà ta.
Họ đều biết rằng bà ta chính là nguyên do anh tránh không ở Silverley từ khi cha anh mất, nhờ vào các đại diện của anh để giữ liên lạc với anh về các điều kiện sinh hoạt. Anh đơn giản chỉ là không thể ở chung một mái nhà với bà ta trong một thời gian dài được. Những đe dọa và câu chua cay của Miriam luôn khiến anh mất bình tĩnh.
Bà ta là vợ góa của cha anh. Với cả thế giới, bà ta là mẹ anh, vì thế anh khó mà tự nhiên tống bà ta ra khỏi nhà được. Mọi việc dễ hơn nếu anh rời khỏi đây. Nhưng giờ anh đã có vợ và con anh ở Silverley, và Miriam sẽ không thể khiến anh bỏ đi được nữa.
Khi anh lên lầu để thay đồ cho bữa tối, anh đang trong tâm trạng rất là xấu. Anh đã không thể ngừng lo lắng về những vấn đề với Regina, và anh cũng đang rất ăn năn về việc đã chuốc cho cô say. Anh đã mặc lại váy ngủ cho cô để cô không xấu hổ khi hầu gái lên đánh thức cô dậy. Nhưng kể cả khi cô không nhớ đêm qua họ đã cùng nhau, anh biết anh đã bẫy cô vào việc chấp nhận nỗi đau của anh. (Zời ơi, mặc lại áo cho nàng làm giề, nàng lại hiểu nhầm rồi kìa )
Ba người hầu gái rời phòng khách ngăn giữa các phòng ngủ chủ nhân khi Nicholas tới gần. “Các người đang làm gì với đống đồ đó thế?” Anh quát. Một cô đang mang một giỏ giầy, và cả đống quần áo váy đang chất đầy trên tay hai cô còn lại.
Ba cô gái trắng bệch mặt khi nghe thấy anh quát, không dám nói gì cả. Reggie bước tới từ sau lưng họ, và sau khi phẩy tay cho họ rời đi, hỏi lại chồng mình. “Anh quát họ cái gì thế hả?”
“Em không thích phòng em ư?” Anh tự hỏi tại sao đám quần áo của cô lại được dọn ra khỏi phòng ngủ chính.
“Ngược lại, tôi rất thích chúng. Các gia nhân đang dọn đồ của Quý bà Miriam, như họ đã làm trước đó. Tôi đoán là bà ta dọn lại vào đó sau khi tôi rời đi, và cho rằng tôi không quay lại nữa.”
Điều đó không làm anh dịu lại chút nào. Anh đang khốn khổ tới nỗi không gì khiến anh dịu lại được. “Em sẽ không quay lại nếu tôi không yêu cầu em làm điều đó phải không?”
Reggie nhún vai. “Tôi không nghĩ nhiều tới điều đó. Tôi quay lại Luân Đôn chỉ vì tôi muốn ở gần gia đình khi Thomas ra đời thôi.”
“Tất nhiên rồi, gia đình yêu quí của em mà.” Anh khịt mũi. “Dù sao thì giờ gia đình em cũng ở xa đây lắm rồi thưa quý bà, và tôi thật cảm ơn Chúa vì điều đó. Em sẽ không chạy về với họ được nữa.”
Reggie cứng người lại, mắt long lên giận dữ. “Tôi chưa bao giờ chạy về với họ, thưa quý ngài. Nhưng tôi sẽ làm thế nếu tôi muốn.”
“Không, em sẽ không được làm thế!” Nicholas quát. “Và tôi cho em biết ngay bây giờ nhé, đống ông bác ông chú chết tiệt của em sẽ không được chào đón ở đây đâu!”
“Anh không định thế thật chứ?” Cô há hốc.
“Cứ chống mắt xem tôi có dám thế không!”
“Ôi, lạy Chúa lòng…” Cô giận tới nỗi không nghĩ hết được nữa. “Ôi!”
Cô quay ngoắt người lại và dậm chân bước về phòng ngủ của mình, sập cửa lại. Nicholas nhìn cánh cửa đóng kín, cơn giận điên người hầu như bùng nổ. Chỉ hai bước chân là anh bước tới cửa và mở tung nó ra.
“Đừng bao giờ bước khỏi tôi khi em đang nói chuyện với tôi!” anh gầm lên, đứng ở cửa.
Reggie quay phắt lại giật mình, nhưng không hề lép vế chút nào với cơn giận đang tỏa ra từ người anh. Cô đã giữ cơn giận của chính mình lại quá lâu rồi.
“Anh đang không nói chuyện!” Giọng cô vút lên như giọng anh. “Anh đang la hét, và la hét vô lý là khác. Đừng nghĩ là anh có thể đặt ra các giới hạn kiểu thế lên tôi thưa ngài, vì anh sẽ không thành công đâu! Tôi không phải người hầu của anh!”
“Vậy chứ em là cái quái gì cơ chứ?”
“Vợ anh!”
“Đúng thế đấy! Vợ tôi. Và nếu tôi muốn đặt giới hạn lên em, tôi sẽ làm như thế!”
“Ra khỏi đây ngay!” Cô hét. “Ra ngay!”
Cô đóng cửa lại, đẩy anh ra ngoài cho tới khi hai cánh cửa hoàn toàn đóng kín với anh ở phía bên kia. Nicholas quắc mắt giận dữ nhưng không cố mở lần nữa. Ý nghĩa của việc bị đẩy ra khỏi phòng cô đã quá rõ ràng rồi, nó chứng tỏ sự chối bỏ mà anh đã từng trông đợi. Anh đứng nhìn cánh cửa phòng khép kín và thấy nó như một tấm rào chắn cứng rắn và không phá vỡ nổi.