Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chỉ Một Lần Yêu (Love Only Once)

Chương 14

Tác giả: Johanna Lindsey

Bữa tiệc đính hôn, do Edward và Charlotte Malory tổ chức, là một thành công tuyệt đối. Toàn bộ gia đình và tất cả những người bạn thân đều có mặt. Thậm chí bà vợ của Jason cũng đã bị thuyết phục rời khỏi thời gian nghỉ dưỡng ở Bath để có mặt ở sự kiện đó. Bà Nicholas và dì Eleanor vô cùng đắc chí, và Reggie có cảm tưởng rằng họ hết sức thất vọng về tình trạng hôn nhân trước đây của Nicholas. Mẹ anh, người chưa bao giờ anh nhắc tới, rõ ràng là vắng mặt.

Nicholas cư xử tuyệt hết mức, và mọi thứ đều tốt đẹp. Bữa tiệc được chuẩn bị trong vong hai tuần, với sự quan tâm tỉ mỉ đến từng chi tiết, và mọi nỗ lực cao nhất.

Nhưng chao ôi, sự êm ả đó chẳng kéo dài lâu. Hai tháng sau bữa tiệc, Regina Malory rơi vào tận cùng của nỗi thất vọng. Không nói quá rằng cô đã từ từ chạm tới cấp độ của sự khổ sở.

Và nó không phải là tất cả.

Cô không tin nó xảy ra, không tin sau khi anh đã làm tình với cô. Cô đã quá đinh ninh rằng anh sẽ vui vẻ kết hôn với cô sau tối hôm đó. Anh đã hết sức tuyệt vời, kiên nhẫn và dịu dàng không ngờ với cô tối đó. Đúng là anh đã uống quá nhiều, nhưng chả lẽ đủ để anh quên buổi tối ấy?

Ô, họ vẫn sẽ kết hôn. Anh luôn để cô biết khi nào anh rời thành phố. Anh tới Southampton vài tuần kế tiếp, do yêu cầu của những vụ đầu tư. Anh luôn để cô biết khi nào anh trở lại Luân Đôn, nhưng trong hai tháng đó, cô gặp anh không quá năm lần. Và năm lần đó thật kinh khủng, tất cả chúng.

Anh chưa bao giờ trễ hẹn mỗi khi tháp tùng cô đến một buổi tiệc, nhưng chỉ có ba lần anh đưa cô về tận nhà. Hai lần còn lại cô đã vô cùng tức giận và bỏ đi mà không thèm có anh. Không phải vì anh đã bỏ mặc cô để dành toàn bộ thời gian trong phòng chơi bài hay nhảy vào những cuộc tranh luận chính trị, mà vì anh ở bên Selena Eddington còn nhiều hơn cô. Khi anh biến mình thành một kẻ ngu ngốc đáng ghét bằng cách theo đuôi cô ta, à há, thế là đủ hiểu.

Tất cả đều là cố ý. Cô biết rất rõ là anh đang đóng vai một kẻ đểu cáng vì lợi ích của cô. Điều đó thật đau đớn. Nếu cô có phút nào nghĩ rằng anh đang bộc lộ bản chất của mình, cô sẽ để Tony tấn công anh ta, ngay tức khắc. Nhưng anh không phải là một kẻ đểu giả. Anh đang tiến hành một chiến dịch tàn nhẫn để buộc cô nuốt lời. Cũng như việc anh bị ép vào hôn ước, anh có ý ép buộc cô từ bỏ nó.

Điều tệ nhất là cho dù đau đớn đến thế nào, cô không thể phá bỏ quan hệ với anh. Cô không còn nghĩ như vậy nữa.

Nicholas cởi chiếc áo choàng lửng màu đen viền đăng ten của cô và đưa nó cho một người hầu, cùng với chiếc áo thụng sẫm màu viền đỏ và cái mũ của anh. Reggie đang mặc chiếc áo dạ hội trắng được tô điểm bởi những tua vàng mỏng manh dọc theo viền và gấu tay áo. Đường khoét nơi cổ thấp hợp thời trang, vừa vặn ôm lấy bầu ngực cô, và cô chẳng hề cảm thấy dễ chịu trong chiếc váy ấy bởi vì màu trắng vốn được dành cho những cô thiếu nữ trong trắng.

Cô đã cố gắng dỗ ngon ngọt để Bác Edward tin tưởng cô mà không cần một phụ nữ đi kèm lần này. Từ sau bữa tiệc đính hôn đã chả có chút thoải mái nào giữa cô và Nicholas.

Cho dù cô hi vọng điều gì thì cô cũng đã bị thất vọng. Họ đã ở một mình cùng nhau trong cỗ xe đóng kín của anh trên chuyến đi ngắn ngủi đó, và anh chả thèm cô gắng lại gần cô, cũng không nói một lời nào với cô.

Cô liếc trộm anh khi họ đi sát bên nhau tới phòng nhạc, nơi một cặp đôi trẻ tuổi, bạn của Nicholas, đang chiêu đãi chừng hai mươi thực khách. Nicholas trông đẹp khác thường vào tối nay trong chiếc áo đuôi tôm màu lục sẫm, áo gi-lê màu kem bên trong, và áo sơ mi cổ xếp. Cavat của anh được thắt hờ hững, và anh mặc quần dài thay vì quần chẽn vốn thường được diện bởi các vị công tử như là dạ phục. Chất vải bám chặt nơi chân anh, hằn rõ cặp đùi và bắp vế khỏe mạnh. Chỉ nhìn cơ thể cao lớn và gọn gàng của anh cũng đủ làm cô bối rối.

Mái tóc anh như những lọn sóng nâu sẫm, ngắn và hơi rối, với quá nhiều những sợi vàng chạy qua đôi lúc làm nó trông như màu đồng, thậm chí vàng hoe. Cô biết nó mềm mại thế nào khi chạm vào, cô cũng biết đôi môi anh quá êm ái, không hề cứng nhắc như thời gian gần đây. Ôi, tại sao anh không nói gì với cô?

Những tia sáng yếu ớt lập lòe trong đôi mắt cô. Cô dừng lại nơi sảnh với một hơi thở ngắn, buộc Nicholas cũng phải dừng theo. Anh quay lưng lại với cô, và cô cúi xuống chỉnh lại giày. Vụng về, cô bị mất thăng bằng và ngã về phía anh. Nicholas tóm lấy cô trong tay, nhưng cô vẫn ngã vào lòng anh, đôi tay cô ôm vai anh để giữ mình đứng vững, ngực cô chạm vào ngực anh. Anh thở dồn như thể bụng anh bị thọi một cú thật mạnh. Quả thực, đó là một cú mạnh. Sức nóng dâng trào trong cơ thể anh, và ngọn lửa bập bùng trong đôi mắt anh, trông chúng như những đốm than hồng âm ỉ cháy.

Đôi mắt xanh thẳm của Reggie cũng bùng cháy âm ỉ. “Cảm ơn, Nicholas.”

Cô rời khỏi anh và đi tiếp như thể chẳng có điều gì xảy ra trong khi anh vẫn đứng đó, nhắm mắt lại, nghiến chặt răng, cố gắng giành lại kiểm soát. Làm sao mà chỉ một sự cố nhỏ xíu như thế cũng có thể làm đứt sự tự chủ của anh? Đã là đủ tệ chỉ nội sự hiện diện và giọng nói của cô một với mùi hương đặc trưng, nhưng sự đụng chạm của cô thì… đó là thứ vũ khí hoàn toàn phá vỡ sự phòng thủ của anh.

“Ô, trông kìa, Nicholas. Chú Tony ở đây!”

Reggie mỉm cười qua căn phòng với Anthony Malory, nhưng nụ cười đó dành cho bản thân cô nhiều hơn là cho anh. Cô đã nghe thấy hơi thở dồn dập của Nicholas, cảm thấy sự rung động nơi anh, trông thấy nỗi khát khao trong đôi mắt hổ phách đó. Đồ xảo trá. Anh vẫn muốn cô. Anh không muốn cô biết điều đó, nhưng giờ cô biết rồi. Sự hiểu biết ấy làm cô ấm lòng, tạo nên một lý lẽ tốt đẹp cho cách hành xử tồi tệ của anh.

Nicholas bắt kịp Reggie ở lối vào phòng nhạc, tia nhìn của anh ngay tức khắc rơi xuống mái tóc tối màu của Anthony Malory, rồi xuống người phụ nữ đang ngồi cạnh anh ta. “Quái quỷ thật! Ông chú em làm gì ở đây thế?”

Reggie muốn cười vì giọng điệu của anh, nhưng cô cố giữ lạnh lùng. “Lúc này em không biết. Bà chủ nhà là người quen của anh, không phải em.”

Đôi mắt anh chăm chú nhìn cô. “Ông ta không thường bận tâm tới những mối quan hệ kiểu này, lời mời hay cái gì khác. Ông ta tới đây chỉ cốt để mắt tới em.”

“Ồ, không công bằng, Nicholas,” cô quở trách. “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp chú ấy.”

“Em quên vụ Vauxhall.”

“À, đó chỉ là tai nạn. Em không tin ý định của chú ấy vào hôm đó là để trông chừng em.”

“Không. Cả hai chúng ta đều biết ý định của ông ta hôm ấy.”

“Nhưng anh đang tức giận,” cô thì thầm, và sau đó cô lờ đi chủ đề đó. Cô biết tại sao chú mình ở đây. Ông đã nghe được chuyện Nicholas đi cùng những phụ nữ khác, và ông điên tiết. Có vẻ như ông đã quyết định có mặt để giúp đỡ.

Đôi bạn trẻ bên chiếc đàn piano kết thúc bản nhạc, và vài vị khách bắt đầu rời khỏi ghế của họ để duỗi chân trước khi bản nhạc tiếp theo được tiếp tục. Áo satanh sáng màu và quần ống chẽn làm những người đàn ông tao nhã hơn. Những phụ nữ đã kết hôn được phân biệt bởi tông màu đậm, bởi vì các thiếu nữ mặc áo váy nhạt màu hay trắng.

Reggie biết mọi người ngoại trừ vị chủ nhà của họ, bà Hargreaves. George Fowler đến đó với người chị gái và cậu em trai. Cô vừa mới gặp Ngài Percival Alden, bạn tốt của Nicholas. Thậm chí cô biết cả người tình hiện tại của chú Tony, người đang ngồi cạnh anh. Và với sự khó chịu hết sức của cô, Selena Eddington cũng ở đây, người tháp tùng cô ta là một ông bạn thân của Tony.

“Nicholas.” Reggie dịu dàng chạm vào tay anh. “Anh phải giới thiệu em với chủ nhà trước khi chị gái George bắt đầu màn độc tấu của cô ấy.”

Cô cảm thấy anh cứng lại bên dưới những ngón tay mình, và cô mỉm cười khi đi trước anh tới chỗ bà Hargreaves. À há, chắc mình phải có ý đụng vào anh nhiều hơn mới được, cô nghĩ.

Buổi tối trở nên không như cô mong đợi. Lúc ăn tối, cô thấy mình đang ở rất xa Nicholas trên cái bàn dài. Anh bị ngồi kế bên vị chủ nhà, một phụ nữ gợi cảm đầy quyến rũ, và anh thì đầy quyết tâm trở nên duyên dáng, làm say đắm bà chủ nhà và tất cả những phụ nữ xung quanh anh.

Cô trò chuyện ân cần hết mức như cô có thể với George, nhưng thật khó khăn để giả vờ khi cô đang cảm thấy quá buồn. Đức ngài tự mãn Percival, ngồi bên phải cô, không giúp thêm chút nào, khi liên tục nhận xét về Nicholas làm cô phải nhìn anh hết lần này đến lần khác, buộc cô nhận ra mọi dấu hiệu cô đã chứng kiến trước đó. Nicholas không chỉ đang cuốn hút bà Hargreaves, anh trông như một gã đàn ông đang theo đuổi ráo riết.

Khi buổi tối trôi qua, Reggie đã quên thắng lợi ban đầu khi cô làm Nicholas lúng túng. Anh không thèm nhìn cô tới một lần trong suốt bữa ăn. Thậm chí cô thấy thật khó khăn để nở nụ cười mờ nhạt nhất với những người đồng hành của cô, và cô cảm ơn chúa rằng Tony không ở gần đó. Nếu cô phải chịu đựng những lời bình luận cạnh khóe của ông lúc này, cô sẽ bật khóc mất.

Thật là sự khuây khỏa hoàn toàn khi Reggie cuối cùng đã thoát được khỏi căn phòng toàn những quý cô. Tuy nhiên, cô chỉ có vài phút để trấn tĩnh bản thân, trước khi những người khác thả bộ tới phòng khách. Cô nghẹn thở, chờ đợi xem liệu Nicholas có tiếp tục lờ cô đi. Anh ta đi thẳng với bà Hargreaves mà không thèm liếc cô.

Thế là quá đủ. Lòng tự hào không cho phép cô ở lại. Và nếu người chú chỉ cần nói một lời với cô về Nicholas, cô sẽ nổ tung. Cô không thể làm thế giữa nơi công cộng.

Khi cô đề nghị George Fowler đưa cô về, đôi mắt xanh lá cây của anh mở rộng trong niềm thích thú. Rồi anh ta nói, “Nhưng còn chú cô?”

“Tôi không thoải mái với chú ấy.” Đúng là vậy mà cũng không hẳn, nhưng đó là một cái cớ. “Và dù sao chú ấy có một phụ nữ đi cùng. Mặc dù tôi ghét lạm dụng anh, George. Anh có chị gái đi cùng mà.”

“Em trai tôi có thể trông chừng chị ấy, đừng lo,” anh tuyên bố, mỉm cười.

A, cô nghĩ một cách cáu kỉnh, thật là tốt khi có ai đó thích mình.

Bình luận
× sticky