Chương 59: Lòng Chu Thiến hỗn loạn
Từ đêm Triệu Hi Thành say rượu tỏ tìnhvới Chu Thiến, Chu Thiến mỗi lần gặp anh đều cảm thấy tâm hoảng ý loạn.Loại cảm giác này khiến cô có chút kinh hoảng, trong lòng thầm nghĩ.Chẳng lẽ mình đã động lòng với đại thiếu gia lăng nhăng này? Nhưng không đúng, rõ ràng mình thích Kiều Tranh, hơn nữa thích bao nhiêu năm nhưvậy, chẳng lẽ chính mình thay lòng đổi dạ? Vậy mình và Triệu Hi Thànhkia có gì khác nhau? Cũng chỉ là kẻ tiểu nhân vô sỉ mà thôi.
Chu Thiến liên tục lắc đầu, chết cũng không muốn đánh đồng mình với công tử lăng nhăng kia.
Nhưng hiện giờ mình như vậy là thế nào?Nói lại, hai người đàn ông cho cô hai cảm giác khác nhau. Khi đối mặtvới Kiều Tranh, cô cảm thấy thật ấm áp, bình an, nhìn thấy anh bị tổnthương vì Tống Thiệu Lâm thì mong anh có thể hạnh phúc, sống thật tốt vì thế cô nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì anh. Nhìn thấy anh bị tổnthương thì còn tức giận hơn cả bản thân, hận không thể giết chết kẻ đó.
Nhưng khi đối mặt với Triệu Hi Thành, tim cô sẽ đập loạn, ánh mắt anh tùy ý liếc tới cũng khiến cô đỏ tai hồng,khi anh cười cùng khiến cô đầu váng mắt hoa, mà sự đụng chạm và nụ hôncủa anh… Nghĩ đến đó, cả người cô có phần nóng lên, đúng đúng, chính làloại phản ứng xấu hổ chết người này, sao lại thế này?
Còn nữa, vì sao cô luôn nghĩ đến anh ta? Mỗi khi nghĩ đến thì trong lòng lại có cảm giác ê ẩm?
Trời ạ, chẳng lẽ cô là kẻ háo sắc sao?
– A! Chu Thiến phiền chán bất an không nhịn được kêu lớn
– Sao thế! Triệu phu nhân ở bên hoảng sợ nhìn cô
Chu Thiến bưng miệng, lúc này mới nhớ ralà đang ở trong phòng Triệu phu nhân. Sáng sớm, bà đã gọi cô vào phòngnói có việc cần thương lượng
Thật rõ ràng, mình vừa thất thần!
Chu Thiến nhìn Triệu phu nhân cười xin lỗi:
– Không có gì… chỉ là.. chỉ là… đột nhiên cảm thấy… ngứa họng…
Mất nửa ngày cô mới nói được lí do xiên xẹo này. Triệu phu nhân hồ nghi nhìn cô, bỗng nhiên hiểu ý cười:
– Gần đây ở chung cùng Hi Thành tốt chứ! Mẹ thấy dạo này tâm tình của Hi Thành rất tốt, lúc nào cũng cười
Bà cầm tay Chu Thiến:
– Như vậy là được rồi, cuộc sốngnhư vậy không phải là rất tốt, giờ Hi Thành cũng đã toàn tâm toàn ý vớicon. Với phụ nữ mà nói thì có gì hơn nữa? Chờ sau này các con cho mẹ đứa cháu bế thì đúng là quá hoàn mỹ!
Chu Thiến cười gượng hai tiếng, nghĩrằng: Triệu phu nhân, bà nghĩ quá xa rồi. Nhưng những ý nghĩ rối rắm này nghĩ mãi cũng không ra.
Cũng may, mấy ngày này Triệu Hi Thành đều phải đi dự tiệc xã giao với khách nước ngoài nên về muộn. Tuy rằngngười đầy mùi rượu nhưng cũng không say như lần trước. Mà cô cũng lêngiường sớm, anh vừa về đã giả bộ ngủ say, tránh gặp anh cho xấu hổ.Triệu Hi Thành cũng không đánh thức cô, tắm rửa xong thì lên giường, gắt gao ôm chặt cô vào lòng. Sau đó, cũng sẽ không thành thật như trướckia, cả người cọ xát với người cô, tay cũng nghịch ngợm vuốt ve tới luikhiến cô không thể giả vờ tiếp. Vừa định chống đối thì anh sẽ nhân cơhội mà hôn cô, nhu tình mật ý quên cả trời đất, cô cũng không nhịn đượcmà ý loạn tình mê. Có mấy lần còn suýt thì bị anh ăn sạch nhưng luôn ởthời khắc mấu chốt cô tỉnh táo lại, ra sức chống đối. Anh cũng khôngmiễn cưỡng, đứng dậy đi vào phòng tắm dội nước lạnh rồi đi ra. Sau đólên giường ôm cô ngủ tiếp, vẻ mặt không những không khó chịu mà còn cười sung sướng khiến cô cảm thấy rất quỷ quái.
Có một lần, cô thật sự không nhịn được, liền hỏi:
– Anh không tức giận sao?
Tuy rằng cô không hiểu rõ về phương diệnnày nhưng cũng có mơ hồ hiểu, đúng lúc khẩn cấp mà bị cản là chuyện rấtkhó chịu, điều này khiến cô có phần áy náy.
Anh xoay người cô lại, nhìn cô, đôi mắt đen trong bóng đêm như lấp lánh:
– Không tức giận, anh sẽ chờ đến ngày em cam tâm tình nguyện
Nghe câu này, trong lòng cô không cảm động thì là giả.
– Nếu không có ngày đó?
Anh cười, nụ cười dưới ánh trăng có ánh sáng mê người, lặng lẽ đầu độc lòng người:
– Không đâu, em đã dần dần đón nhận anh, em sẽ không bắt anh làm hòa thượng lâu nữa đâu
Sau đó lại nhẹ nhàng hôn cô, nụ hôn như cơn gió ấm áp khiến lòng cô gợn sóng.
Không thể suy nghĩ, không thể suy nghĩ, càng nghĩ càng rối loạn! Chu Thiến ra sức lắc đầu.
Thật ra cũng không thể trách cô hồ đồtrong chuyện này. Chu Thiến từ nhỏ không có mẹ, không thể như những đứatrẻ bình thường, kể những tâm tình của con gái cho mẹ. Tuy rằng sau nàycó mẹ kế chăm sóc chuyện cơm nước, quần áo nhưng những cái khác cũngbình thường. Đặc biệt, sau khi bà có con thì càng không để ý đến ChuThiến nhiều. Bạn thân Tiểu Mạt cũng chỉ như cô nên với phương diện nàyChu Thiến tỉnh tỉnh mê mê. Thế cho nên Kiều Tranh cho cô chút dịu dàngcô đã coi anh là thần thánh cả đời.
Sau này cũng không tiếp xúc nhiều vớingười khác giới, đột nhiên trở thành vợ người ta mà người đó lại là caothủ tình trường, lại còn đặc biệt dụng tâm với cô, hơn nữa hai người sớm chiều bên nhau, cô sẽ có cảm giác hỗn loạn này là đương nhiên.
Mà bên kia, Triệu phu nhân còn đang dệt mộng đẹp:
– Tốt nhất là sinh lấy mấy đứavào, cả trai cả gái mới vui. Như mẹ chỉ có mỗi hai thằng con trai, tuyrằng nghe lời nhưng lúc nào cũng thấy cô đơn. Nếu có đứa con gái ở bênlàm nũng, tâm sự thì tốt biết mấy. Giờ cũng chỉ đành trông chờ vào con
Chu Thiến nghe xong đầu to như cái đấu, vội chuyển đề tại:
– Mẹ, mẹ gọi con đến không phải có chuyện muốn nói với con sao?
Triệu phu nhân hơi ngừng lại rồi mới cười nói:
– Xem mẹ này, quên cả chuyệnchính. Hơn tháng nữa là đến sinh nhật cha Hi Thành, vừa vặn cũng là kỉniệm 40 năm ngày kết hôn của chúng ta
Nói đến đó, mặt Triệu phu nhân hơi ửng đỏ:
– Mẹ muốn chuẩn bị làm một yếnhội long trọng ở nhà, cũng phải chuẩn bị dần từ giờ, một tháng tới contheo mẹ học mấy chuyện này, chờ thêm vài năm nữa mọi việc đều có thểgiao cho con rồi, mẹ cũng được nghỉ
Chu Thiến không khỏi cảm thán:
– Bốn mươi năm rồi… Mẹ chúc mừng mẹ
Cũng xem như bạch đầu giai lão.
– Thoáng cái đã 40 năm…
Triệu phu nhân nhẹ nhàng thở dài mộttiếng, vẻ mặt hoảng hốt, bà tựa vào ghế, híp mắt nhìn về phía trước,dường như nhìn xuyên về quá khứ. Bà cũng là tiểu thư nhà giàu, có thểnói thành công hôm nay của chồng có một nửa là công của bà, cho nên tuybà mắt mở mắt nhắm với việc chồng có tình nhân nhưng cũng không cho phép chồng có con riêng mà tranh đoạt tài sản với con bà. Bốn mươi năm nàycũng dùng bao thủ đoạn, hao bao tâm sức…
Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hứng thú rã rời, bà thở dài, vẫy vẫy tay:
– Không còn việc gì nữa, con ra ngoài trước đi.
Chu Thiến thấy bà vốn đang tốt đột nhiên trở nên u ám thì cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không tiện hỏi, đành đứng dậy đi ra ngoài.
Không bao lâu sau đã nhận được điện thoại của Tiểu Mạt. Trong điện thoại, Tiểu Mạt đầy vui mừng:
– Thiến Thiến, đại sư lần trướcmình nói với cậu đã về rồi. Mình đã gọi cho ông ấy, ông ấy rất có hứngthú với chuyện của cậu, nói hai ngày nữa sẽ tới.
Chu Thiến nghe tin này, phát hiện mình cũng không vui mừng như trong tưởng tượng.