Chương 193: Đồ sứ với mảnh ngói
Sau khi cái chén dừng lại, Triệu Hi Thành lập tức dứng dậy muốn đi ra ngoài. Chu Thiến cũng đứng lên đi ra theo, chỗ ra vô cùng hẹp, chỉ đủcho một người lớn nghiêng người lách qua, hai người liền va vào nhau ởngay chỗ ra đó.
Trong nháy mắt chạm phải Chu Thiến đó, Triệu Hi Thành cả kinh, vộivàng né tránh như thể Chu Thiến là rắn độc, mãnh thú vậy. Sau khi né đi, lại cảm thấy phản ứng của mình quá mãnh liệt vẻ mặt có chút mất tựnhiên. Anh nhìn thoáng qua Chu Thiến một cái, trong mắt có chút phức tạp rồi lướt qua Chu Thiến mà đi ra ngoài
Sự tránh né của Triệu Hi Thành khiến Chu Thiến khó chịu, cô không thể hiểu nổi cảm xúc của anh, vừa rồi sự dịu dàng, sự mơ hồ của anh là vìcái gì? Là vì có chút động lòng với cô sao? Vậy vì sao lại né tránh? Làvì xấu hổ? Là vì ngượng ngùng?
Nhưng Triệu Hi Thành sẽ ngại ngùng? Chỉ sợ từ này nghĩa là gì anh cũng chẳng hiểu.
Chu Thiến lắc đầu, hoàn toàn không hiểu. Cô đi theo anh mà đi ra ngoài
Ra ngoài, Triệu Hi Tuấn và Thế Duy đã đi ra. Ánh mắt Thế Duy sángbừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội cùng cha nói vừa rồi chơi vui cỡnào, cậu nhóc dũng cảm ra làm sao. Cậu bé quên sạch chuyện không vui lúc trước nhưng vẫn giận Tống Thiệu Vân nên nói chuyện với tất cả mọi người nhưng không hề để ý đến cô ta.
Triệu Hi Tuấn nhìn thấy Chu Thiến thì nhìn cô đầy ý vị, mỉm cười thản nhiên. Chu Thiến biết, cảnh ái muội khi nãy với Triệu Hi Thành nhấtđịnh anh đã nhìn thấy. Lập tức cũng chỉ cười ngượng ngùng.
Mà Tống Thiệu Vân vô cùng tức tối nhìn cô. Chu Thiến cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi lại quay đầu đi
Triệu Hi Thành bế Thế Duy đi đến địa điểm chơi tiếp theo. Dọc đườngđi anh và Thế Duy cùng trò chuyện, đôi khi quay qua nói chuyện với Triệu Hi Tuấn, thậm chí là cả Tống Thiệu Vân nhưng lại không để ý gì đến ChuThiến. Có đôi khi Chu Thiến nói chuyện với Thế Duy thì anh lại im bặt.Mấy lần như vậy, ngay cả Thế Duy cũng cảm thấy anh cố ý lạnh nhạt vớiChu Thiến. Cậu bé khó hiểu hỏi:
– Cha ơi, sao cha không nói chuyện với cô?
Triệu Hi Thành khéo léo đáp:
– Không có, cha không muốn nói chuyện
Nhưng ánh mắt vẫn không nhìn về phía Chu Thiến, Chu Thiến có thể cảmnhận được, mỗi khi cô đến gần, cả người anh như đề phòng, hơi thở lạnhbăng từ anh khiến cô bất tri bất giác tránh xa anh ra. Cô phiền não, khó chịu. Vì sao qua chuyện vừa rồi, quan hệ của bọn họ lại trở nên xấuhơn? Lúc trước tuy rằng anh lạnh lùng nhưng còn chưa đến mức coi côthành không khí
Chu Thiến đi tới bên Triệu Hi Tuấn. Triệu Hi Tuấn có chút lo lắngnhìn cô một cái. Chu Thiến cảm nhận được cũng quay lại nhìn anh mỉmcười, ý bảo anh không cần lo lắng.
Cách đó không xa Tống Thiệu Vân vân lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe miệng khẽ cười đầy vui vẻ khi thấy người gặp họa.
Đi được nửa đường, Chu Thiến đột nhiên nói:
– Ngại quá, tôi muốn đi toilet một chút, xin đợi tôi một chút
Triệu Hi Thành như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, Triệu Hi Tuấn thì cười nói:
– Cứ đi đi, tôi chờ
Chu Thiến nhìn Hi Thành một cái, thấy anh vẫn không quay đầu, lòng buồn phiền xoay người đi về phía WC
Ra khỏi nhà vệ sinh lại thấy Tống Thiệu Vân đang đứng chắn đường cô,nhìn Chu Thiến qua gương, thấy cô đi ra thì quay đầu nhìn cô cười lạnh.
Chu Thiến làm như không phát hiện, đứng bên cạnh cô ta rửa tay rồi đi ra ngoài
Tống Thiệu Vân đi theo sau cô, ngữ khí trào phúng nói:
– Tôi đang nghĩ sao cô không chịu giúp tôi, thì ra là vì côcó ý đó. Đúng là không biết trời cao đất rộng, cóc mà đòi ăn thịt thiênnga!
Mấy câu cuối dường như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Chu Thiến quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Tống Thiệu Vân, trầm giọng nói:
– Tống tiểu thư, cô cũng là tiểu thư nhà giàu, xin cô nói chuyện lịch sự một chút, đừng tự bôi nhọ thân phận của mình
Tống Thiệu Vân chậc chậc lắc đầu”
– Chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô, quyến rũ bạn trai của người ta rồi còn tỏ vẻ thanh cao
Chu Thiến bước sát đến gần cô ta, nhìn thẳng vào cô ta mà nói:
– Tống tiểu thư, trong câu nói của cô ít nhất có hai chỗ sai. Thứ nhất, tôi không quyến rũ bạn trai của cô. Chuyện vừa rồi cô thấy là chuyện ngoài ý muốn, xin cô đừng tự cho là đúng mà bôi màu mè vào. Thứhai, nói đến không biết xấu hổ thì so với người cứ nói mình sẽ là mẹ kếtrước mặt trẻ con thì còn kém nhiều. Không biết mấy chữ “không biết xấuhổ” đặt lên ai thì hợp hơn.
Nhìn thấy khuôn mặt này của Tống Thiệu Vân đã bực mình. Chu Thiến vốn đang bực mình vì sự lạnh lùng của Triệu Hi Thành, giờ cô ta còn ở đâygây rối, hay lắm, đến đúng lúc lắm, lão nương đang không có chỗ pháttiết đây.
Tống Thiệu Vân không nghĩ tới Chu Thiến lại cứng rắng như thế, nhưngcô ta cũng chẳng vừa, lập tức vươn ngón tay ngọc, móng tay dài thiếuchút nữa chỉ vào chóp mũi của Chu Thiến.
– Nhìn cô bề ngoài chân chất mà hóa ra lại là đồ đàn bà âmhiểm, giả dói. Cô nghĩ cô được Thế Duy yêu thích thì có thể quyến rũđược Hi Thành? Sao cô không tự soi gương đi, nhìn mặt mũi cô thế này sao so được với tôi! Chẳng qua chỉ là bảo mẫu, chẳng có mặt mũi, dángngười, thân phận cũng chẳng có, cho dù cô không biết xấu hổ mà ra sức đi quyến rũ đàn ông thì cũng chỉ làm đồ chơi cho người ta mà thôi. Côkhông thấy thái độ của Hi Thành với cô sao? Giờ anh ấy thấy cô đã ghêtởm rồi
Nói xong thì cười lạnh, vẻ mặt vô cùng khinh miệt, đắc ý.
Chu Thiến nhướng mày, ngay lúc Tống Thiệu Vân định thu tay về thì côdùng tốc độ nhanh như chớp mà nắm lấy ngón tay cô ta, sau đó dùng sứcbẻ, đồng thời lạnh lùng nói:
– Tôi rất ghét bị người khác lấy tay chỉ mặt
Tống Thiệu Vân hét to một tiếng, đau đến nước mắt chảy ra
– Buông tay! Cô làm đau toi!
Cô ta dùng tay kia mà ra sức gạt tay Chu Thiến nhưng Chu Thiến nhanhnhẹn bắt được cổ tay kia của cô ta, sau đó tay nắm ngón tay cô ta lạităng thêm chút sức. Chu Thiến ngẩng đầu lên mà Tống Thiệu Vân tuy rằngcao hơn một chút nhưng vì quá đau đớn mà hoàn toàn không có đường chốngcự
Tống Thiệu Vân đau đến cả người mềm xuống, bất đắc dĩ đành phải cầu xin:
– Buông tay, tay của tôi sắp gẫy rồi
Bọn họ ở trong WC, WC cách khá xa chỗ chơi trò chơi, trừ người đi vệsinh thì chẳng có ai đến gần. Nhưng những người đó cũng chỉ cho là haicô gái cãi cọ chẳng có gì nên cũng không ai buồn can ngăn
Tống Thiệu Vân khẽ khóc nức nở:
– Buông…
Chu Thiến lạnh giọng nói:
– Cô xin lỗi tôi đi!
Tống Thiệu Vân tuy rằng không muốn nhưng vì muốn Chu Thiến buông tay đành phải rưng rưng khẽ nói:
– Xin lỗi…
Chu Thiến lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Thiệu Vân:
– Tôi chưa nghe thấy!
Tống Thiệu Vân chẳng có cách nào, đành phải cao giọng nói:
– Xin lỗi, xin lỗi….
Sau đó bắt đầu òa khóc
Lúc này Chu Thiến mới buông cô ta ra.
Tống Thiệu Vân ôm ngón tay không ngừng xoa bóp, mắt rưng rưng nhìn Chu Thiến đầy vẻ thống hận.
– Chu Thiến, cô sẽ phải trả giá vì những hành động này
Chu Thiến hừ nhẹ một tiếng, trả lời:
– Trước khi làm gì cô tốt nhất là nên hiểu cho rõ, dù lànhững người thấp cổ bé họng như chúng tôi cũng chẳng dễ bắt nạt đâu. Côlà đồ sứ, tôi là mảnh ngói, cô không sợ thì cứ thử đi! Xem hai chúng taai sẽ được đẹp mặt
Cô nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng khiến tim Tống Thiệu Vân khẽ run lên.Định nói ra mấy câu đe dọa, uy hiếp nhưng lại chẳng nói nên lời.