Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Con Dâu Nhà Giàu

Chương 113: Ác mộng 2

Tác giả: Thập Tam Xuân
Chọn tập

Chương 112: Ác mộng 2

Cha Văn Phương đột nhiên đứng lên, xôngthẳng tới bên Triệu lão gia, vươn bàn tay dơ bẩn nắm chặt lấy áo trắngcủa ông, quần áo trắng như tuyết lập tức để lại mấy dấu vân tay. Triệulão gia bị ông ta đột nhiên giữ lại thì nhất thời sửng sốt, kinh ngạcnhìn lại

Cha Văn Phương hai mắt đục ngầu nhìn Triệu lão gia tử, nói:

–   Triệu gia lão gia, con gái tôivì giúp Triệu gia các người sinh con mới thành ra thế này. Sau này không thể có con nữa, cả đời này của nó coi như bị hủy. Đứa con khỏe mạnh của tôi bị Triệu gia các người hại thành thế này, các người tính sao bâygiờ? Các người phải bồi thường, nếu không chuyện này không xong đâu.

Triệu lão gia sao coi sự uy hiếp của ôngta ra gì, ông cười lạnh một tiếng, hung hăng gạt ra rồi bực bội phủi chỗ bị cha Văn Phương chạm vào nói:

–   Bồi cái gì? Là con gái ông tự muốn sinh con, cũng chính cô ta không cẩn thận mà sẩy thai

Vừa rồi Triệu Hi Thành đã kể lại chuyệncho ông. Đứa trẻ đang yên đang lành giờ không có, ông đã đủ tức giận,giờ gã đàn ông như sắt rỉ này còn dám tới uy hiếp ông. Được, vừa khéoông đang tìm chỗ trút giận.

Lập tức Triệu lão gia tử nhìn cha Văn Phương cười lạnh nói:

–   Không xong? Được, ông cứ việclàm. Tôi thử xem ông làm được gì? Tôi nói cho ông, chuyện này, Triệu gia chúng tôi bồi thường là nhân nghĩa, không bồi thường là đúng đạo lý.Một xu tôi cũng không cho ông, ông làm được gì?

Cha Văn Phương lập tức xụi người, vội đổi giọng khép nép:

–   Triệu lão gia, ông đừng giận,tôi không có ý đó, chỉ là nhất thời lo lắng nên nói chuyện không đúngmực, ông đừng so đo với kẻ quê mùa như tôi.

Bác sĩ bên kia chờ sớm đã mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói:

–   Mấy người ai là người nhà, mau kí tên còn phẫu thuật. Giờ là lúc nào mà chỉ lo cãi nhau

Lúc này cha Văn Phương mới vội kí tên rồi đưa giấy bảo đảm cho bác sĩ

Triệu lão gia tử bị bác sĩ nói, tronglòng cực tức giận lại thêm chuyện vừa mất cháu trai, nhìn đâu cũng thấychướng mắt, vung tay nói với Triệu Hi Thành:

–   Là mày gây sự. Hừ, tao mặc kệ

Triệu phu nhân nghe được thai nhi khôngcòn thì luôn thở dài, với chuyện của Văn Phương cũng chẳng mấy quan tâm, nghĩ cho chút tiền là được. Giờ thấy chồng đi rồi cũng dặn dò Triệu HiThành mấy câu, dặn anh chờ Văn Phương tỉnh lại, thu xếp chuyện cho thỏađáng. Sau đó cũng xoay người đi theo chồng.

Văn Phương như tỉnh khỏi cơn mê dài, mởto mắt nhìn, thấy xung quanh tường trắng như tuyết thì biết mình đang ởtrong bệnh viện. Cô ta theo bản năng sờ bụng, lại phát hiện bụng phẳnglì thì điên cuồng gào thét:

–   Con của tôi đâu? Con của tôi đâu?

Tay vung lên như muốn ngồi dậy nhưng cả người chẳng có chút hơi sức.

Lúc này, bên cạnh có một đôi tay đè lại, sau đó nghe tiếng mẹ khóc:

–   Phương Nhi ơi, đứa con khốn khổ của mẹ…

Văn Phương nhìn mẹ, vẻ mặt kinh hoàng:

–   Mẹ, có phải con của con đã không còn?

Mẹ Văn Phương vừa khóc vừa nói:

–   Phương Nhi à, không chỉ đứa trẻ không còn, con chảy máu rất nhiều, vì bảo toàn tính mạng mà bác sĩ đành phải cắt tử cung của con rồi… sau này con không thể sinh con nữa…

Nói xong lại gào khóc

–   Cái gì?

Mắt Văn Phương dại ra nhìn trần nhà không nhúc nhích, nửa ngày không nói gì. Sau đó, cô ta thê lương khóc nức nở như quỷ kêu

Mệ Văn Phương khóc càng đau lòng:

–   Con của mẹ, sau này con phải làm thế nào…

Lúc này, Triệu Hi Thành ở ngoài nghe được tiếng động thì đẩy cửa đi vào. Đến bên giường Văn Phương, lạnh lùng nhìn cô ta.

Văn Phương nhìn thấy anh giống như thấy tia hi vọng, run run vươn tay về phía anh khóc:

–   Hi Thành, Hi Thành…

Triệu Hi Thành lặng yên không động đậy, chỉ quay đầu nói với mẹ Văn Phương:

–   Tôi muốn nói chuyện riêng với Văn Phương.

Mẹ Văn Phương biết tương lai con gái mình đều chỉ trong một suy nghĩ của người đàn ông này nên không dám cãi lời. Bà đi đến bên cạnh Hi Thành, hai mắt đẫm lệ, cầu khẩn:

–   Thiếu gia Hi Thành, giờ Phương Nhi thành ra thế này, xin cậu đừng kích thích nó…

Sau khi mẹ Văn Phương rời đi, Văn Phươngnhìn Hi Thành không ngừng khóc. Cô ta khao khát anh bước đến ôm mình, an ủi mình, sau đó nói rằng đó không phải là sự thật

Nhưng bên tai lại chỉ nghe được giọng anh lạnh băng:

–   Văn Phương, tôi từng nói vớicô, nếu có ngày cô phải chịu kết cục bi thảm thì đó đều là cô tự tìm.Thật đúng là hiệu nghiệm

Nước mắt Văn Phương thấm đẫm gối đầu, cô ta muốn ngồi nhưng không ngồi nổi, cuối cùng đành bất lực nằm đó, cả người đau đớn

Cô ta khóc, cầu xin:

–   Hi Thành, anh đừng bỏ mặc em, em là vì anh mới thành ra thế này…

Triệu Hi Thành nghe xong cũng không tứcgiận dường như sớm đoán cô ta sẽ nói vậy. Anh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta,ánh mắt không chút ấm áp, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng khiến côta có cảm giác lạnh thấu xương.

Anh nói:

–   Văn Phương, cô đừng nghĩ đổtrách nhiệm lên đầu người khác. Từ đầu đến cuối cô đều vì bản thân mìnhmà thôi. Từ đầu, quan hệ của chúng ta vốn chỉ là giao dịch, tôi chưatừng hứa hẹn gì với cô. Hơn nữa tôi cũng trả công cho cô đầy đủ. Chẳngqua cô nổi lòng tham, không thể tính tại tôi. Chuyện đó tôi không có lỗi với cô, người tôi phải xin lỗi chính là Thiệu Lâm. Về phần đứa bé này,lại có thêm chứng cứ về sự ích kỉ của cô. Đứa bé này, tôi chưa từng mong nó xuất hiện, cũng không mong nó sinh ra. Cô giấu tôi, vì ý muốn xấu xa của mình mà một tay khống chế vận mệnh của đứa bé.

–   Cô vốn không cần chịu nỗi khổbây giờ, cô chỉ cần nói cho tôi tôi sẽ giúp cô phá thai, hơn nữa cũngbồi thường cho cô, đủ cho cô bắt đầu cuộc sống mới. Còn nữa…

Triệu Hi Thành nhìn cô ta, cái nhìn thấu đến tim gan:

–   Vì sao cô sẩy thai? Vì sao côxuất hiện ở công ty? Lúc ấy cô nói gì với mọi người? Chủ ý trong lòng cô là gì cô nghĩ tôi không biết? Cô chỉ vì lòng tham nực cười của mình màcó kết cục bây giờ, cô còn trách được ai?

Mỗi câu nói của Triệu Hi Thành, sắc mặtVăn Phương tái đi một phần. Trong lòng cô ta dâng lên sự khủng hoảng,sau đó biến thành hận ý, như con rắn độc bò khắp người. Cô ta biết mìnhkhông thể làm gì, chỉ oán độc nhìn anh:

–   Chẳng lẽ anh cho rằng anh có thể xóa sạch sao? Trong bụng em có con của anh, đó là chuyện thực.

Triệu Hi Thành cười lơ đãng:

–   Đúng, tôi thừa nhận, cho nên tôi mới còn đứng đây nói nhiều với cô như vậy. Còn không… cô nghĩ tôi muốn thấy mặt cô?

Chọn tập
Bình luận
× sticky