Đúng là ngày xưa Phùng Tinh Vãn không biết tiểu công chúa mến mộ thái phó, càng không biết vị thái phó đa mưu túc kế kia và tiểu công chúa có qua lại gì với nhau hay không. Trong mắt Phùng Tinh Vãn – lúc còn là thiếu nữ chốn khuê phòng – hai người này gần như không hề tiếp xúc gì với nhau, thậm chí trong quá trình bầu bạn với tiểu công chúa, cô cũng chưa từng nghe công chúa đề cập đến việc mình thích vị công tử nhà nào. Có lần, từ Tiêu hoàng hậu, cô được biết tiểu công chúa từng khéo léo từ chối tuyển Nguyên Trạch làm phò mã.
Khi ấy, cô hơi ngạc nhiên. Sao công chúa lại không vừa mắt chàng trai mà đàn bà con gái khắp Đại Ngụy đều muốn gả cho nhỉ. Trong ấn tượng của Phùng Tinh Vãn, từ đó cô không bao giờ liên hệ tiểu công chúa và thái phó với nhau.
Vì thế, khi nhìn thấy hình ảnh đó, cô đã cực kỳ ngạc nhiên… Cho nên dù hiện tại không muốn có liên quan gì với những người của kiếp trước nữa thì vẫn không nhịn được mà nhắc nhở tiểu công chúa một câu: “Em và cậu ấy nhất định phải ở bên nhau.”
Phùng Tinh Vãn chu đáo kéo màn lại cho Chúc Yểu. Đèn trong phòng thay đồ hơi tối, Chúc Yểu cầm túi giấy, chau mày im lặng, vẫn đang nghi hoặc trước câu nói của Phùng Tinh Vãn. Cô thích Nguyên Trạch, đương nhiên sẽ ở bên cạnh anh. Nhưng… với tính cách của Phùng Tinh Vãn, tại sao lại nói với cô chuyện này? Có chuyện gì mà cô không biết chăng?
Bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, kiểu gì sau này cũng sẽ có cơ hội hỏi chị ấy.
Đặt cái túi lên băng ghế, Chúc Yểu lấy bộ váy được xếp gọn gàng trong đó ra. Lúc chuẩn bị thay, cô bỗng phát hiện trên vai có hai chỗ bị cắt rách. Hai bên trái phải lần lượt bị cắt hai đường thật dài, đặc biệt là bên phải còn nghiêm trọng hơn, nếu mặc vào, e là cả bờ vai sẽ lộ ra hết.
Bên ngoài, Triệu Thiến Đình đang trò chuyện với lớp trưởng lớp 12.7 về Phùng Tinh Vãn – vừa bước vào phòng thay đồ. “Ê, đó là con gái thầy Phùng hiệu trưởng phải không? Nhìn rất giản dị nha.”
Lớp trưởng lớp 12.7 gật đầu, đưa mắt liếc về hướng Phùng Tinh Vãn vừa đi vào, đáp: “Đúng vậy. Nếu không phải lúc ấy thầy Phùng vừa lúc bắt gặp Chúc Hằng bắt nạt cậu ấy thì chắc đến tốt nghiệp mình cũng không biết…” Phùng Tinh Vãn có tính cách hướng nội, rất bình dị, bình thường chỉ thân với với Từ Điềm ngồi cùng bàn.
Hội diễn mừng xuân lần này, lớp 12.7 được cấp một số vốn lớn, cũng là vì thầy chủ nhiệm bắt Phùng Tinh Vãn phải lên biểu diễn.
Triệu Thiến Đình sờ cằm, gật gù. Sau đó khi nhìn thấy Chúc Yểu đi ra, cô hơi giật mình, bước tới hỏi: “Sao cậu chưa thay quần áo?”
Chúc Yểu đưa chiếc váy cho cô xem. Triệu Thiến Đình nhận lấy, lập tức điên tiết lên. “Bà nó, ai mà thất đức đến vậy? Sao lại làm thành thế này… Vầy thì làm sao mặc được?” Chiếc váy vốn đã mỏng manh, bây giờ lại rách nát chẳng ra làm sao nữa.
Váy và giáy luôn được đặt trong chiếc túi giấy này, Chúc Yểu không hề động đến. Sáng nay mang đến lớp, cô vẫn luôn để trong ngăn tủ, bây giờ sắp lên sân khấu biểu diễn, không ngờ lại thành thế này. Không biết là ai làm nữa. Lúc này việc quan trọng nhất chính là nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Chúc Yểu hơi cụp mắt, nghĩ ngợi rồi nhìn Triệu Thiến Đình, hỏi: “Bây giờ hỏi mượn chị cậu có kịp không?”
Phòng làm việc của Thư Đường cách Hành Dương không xa, nếu bây giờ gửi đồ qua thì chắc là còn kịp.
Triệu Thiến Đình ảo não trả lời: “Tết dương lịch được nghỉ mà, chị họ mình hôm qua đã bay đi Thái Lan chơi rồi. Tuy trong nhà chị ấy có chìa khóa nhưng đi đi về về chắc chắn là không kịp.” Tay cầm chiếc váy bị cắt nát, Triệu Thiến Đình càng nghĩ càng thấy tức giận. “Là bạn học chung một lớp, sao không có chút suy nghĩ nào cho danh dự của lớp nhỉ. Thủ đoạn này thật là đê tiện.”
Triệu Thiến Đình biết trong lớp Hứa Du Du là người không ưa Chúc Yểu nhất, lúc này tuy không nói trong trong thâm tâm cô đã chắc chắn việc này do Hứa Du Du làm.
Triệu Thiến Đình nhét chiếc váy vào trong túi, phiền não đến vò đầu bức tai.
Chúc Yểu bình tĩnh nhìn Triệu Thiến Đình, sau đó đưa tay lôi chiếc váy ra, ngẫm nghĩ một lúc. Gương mặt nhỏ nhắn lại có một vẻ trấn định, trái ngược hẳn với ngoại hình yếu ớt của mình. Cô hỏi: “Triệu Thiến Đình, cậu có cách nào tìm được kim chỉ không?”
Triệu Thiến Đình hoàn hồn, nghe giọng nói nhẹ nhàng của Chúc Yểu, mắt bỗng sáng lên. “Lớp 12.7 bên cạnh có kim chỉ, mình vừa thấy các cậu ấy khâu chiếc móc áo…” Ngừng một chút, giọng cô bỗng cao hơn. “Đừng nói là cậu định vá ngay tại đây nhé?”
Thời buổi nào rồi, làm sao còn có con gái đảm đang việc may vá chứ. Triệu Thiến Đình hoàn toàn không nghĩ tới việc Chúc Yểu có thể tự tay may vá, dù sao người ta cũng là đại tiểu thư, trên người mặc toàn là hàng hiệu. Thế là cô nhăn mặt khóc than. “Ngay cả xỏ kim mình còn không biết nữa chứ nói chi là vá áo. Hay là để mình hỏi trong lớp có bạn nào biết vá không.”
Chúc Yểu mỉm cười gật đầu. “Cậu mượn kim chỉ giúp mình là được. Ừm… phải tìm chỉ có màu tiệp với bộ váy này.”
Lúc này, Triệu Thiến Đình đã nghe ra là Chúc Yểu muốn đích thân vá áo. Cô trợn mắt nhìn Chúc Yểu.
Cô đang quýnh quáng lên đây, sao Chúc Yểu chẳng lo lắng gì thế chứ.
Cuối cùng Triệu Thiến Đình sang lớp 12.7 mượn kim chỉ, tìm một chỗ trong hậu trường ngồi nhìn Chúc Yểu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên tâm, cho nên tay vẫn cầm điện thoại, bắt đầu nhắn vào group lớp hỏi các bạn nữ trong lớp xem có ai biết may vá không thì mau mau vào hậu đài.
Nhắn qua nhắn lại, thế là tất cả các bạn trong lớp đều biết chuyện váy của Chúc Yểu bị cắt phá.
Trong hậu đài.
Tưởng Điềm Nha nhìn tin nhắn trong nhóm, không nhịn được chửi nhẹ một câu.
Trình Gia Úy cũng đang đọc tin trong nhóm, cậu đưa tay chạm vào đầu Tưởng Điềm Nha ở phía trước, hỏi: “Thế này là thế nào?” Lần trước chụp ảnh chẳng phải váy áo vẫn lành lặn ư? Sao tự nhiên lại thành thế này?
Tưởng Điềm Nha nhìn Hứa Du Du bên cạnh một cái, không chỉ đích danh mà lầm bầm một câu: “Ai biết là đứa thất đức nào làm. Thật nham hiểm!”
Lúc Hứa Du Du nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, tim bỗng đập thịch một cái.
Cảm giác ấy rất lạ. Rõ ràng không liên quan gì đến cô, nhưng bình thường cô là người ghét Chúc Yểu nhất nên bây giờ, váy áo của Chúc Yểu bị người ta làm rách, phản ứng đầu tiên của cô là… chắc chắn các bạn sẽ nghĩ là cô làm.
Rõ ràng không làm, nhưng cô bỗng thấy chột dạ, có cảm giác có trắm cái miệng cũng không biện hộ được.
Hứa Du Du không cãi nhau với Tưởng Điềm Nha, chỉ trả lời vu vơ một câu thật khẽ. “Khùng à.”
Triệu Thiến Đình nhìn tin nhắn trong lớp, quýnh đến nỗi nhảy đứng nhảy ngồi. Sau đó cô nhìn thấy Lâm Chỉ Y nhắn lại một tin: “Mìnhh biết chút đỉnh, có điều cũng không giỏi lắm đâu nha.”
Lâm Chỉ Y học tập và tính cách đều tốt, trước nay rất bình dị. Học sinh ưu tú trước giờ đa số đều như thế, luôn khiêm tốn. Vừa nhắn xong, đám con trai lập tức hùa vào:
“Thời khắc quan trọng, vẫn là hoa khôi ra tay.”
“Lâm Chỉ Y học giỏi như thế mà còn biết may vá. Quả là toàn tài.”
“Ở cổ đại chắc Lâm Chỉ Y sẽ là tiểu thư khuê các.”
Lâm Chỉ Y không để ý đến tin nhắn của lũ con trai, chỉ tag Triệu Thiến Đình. “Cần mình vào trong đó không?”
Mặt Triệu Thiến Đình giãn ra, cuối cùng cũng tìm được cứu tinh. Cô vội đánh một hàng chữ, bảo Lâm Chỉ Y mau vào hậu đài. Nhắn xong, cô quay sang nhìn Chúc Yểu, sau đó… lập tức ngây người ra.