Trong thời gian học đại học, Chúc Yểu và Nguyên Trạch gần như lúc nào rảnh đều ở bên nhau.
Giống như các cặp tình nhân vườn trường khác, đi dạo, xem phim, nếm đồ ăn ngon… Cả người cứ như rơi vào vại mật, còn sợ bò không ra nổi. Khi Chúc Yểu còn mơ màng ngây thơ thì năm nhất đại học đã vội vàng kết thúc.
Đảo mắt một cái đã nghênh đó năm thứ hai đại học.
Khi học đại học năm hai, các loại khóa học chuyên nghiệp, hai người dần dần bắt đầu trở nên bận rộn. Nhưng cho dù có bận đến đâu thì Nguyên Trạch vẫn sẽ bớt ra thời gian để ở cùng cô. Chỉ đơn giản nắm tay tản bộ cũng đều có vẻ ngọt ngào hết sức.
Dáng vẻ hai người như hình với bóng liên tiếp bị chụp được thẻ lên diễn đàn Tieba của trường.
Khi ảnh chụp chung Nguyên Trạch và Chúc Yểu xuất hiện, quần chúng ăn dưa trên diễn đàn Tieba không bao giờ còn ghép đôi Chúc Yểu với Trần Tiện nữa… Ánh mắt giữa đôi tình nhân quá ngọt ngào, đến ngay cả không khí xung quanh cũng ngọt___ Người mù cũng nhìn ra được, tình cảm của bọn họ vô cùng tốt.
Sau đó lại bới ra được việc hai người đã từng là bạn học cùng lớp, lại còn ngồi cùng bàn, tất cả mọi người đều sôi nổi phất phất tay, tỏ vẻ: Giải tán.
Cũng có người biết chuyện lại cảm thấy hai người sẽ không đi xa được, không chừng ngày nào đó sẽ chia tay, nên chờ xem drama.
Mà Nguyên Trạch, từ khi vào Tấn Đại anh đã được nhất trí bình chọn là nam thần của Tấn Đại.
Lúc ấy ứng cử viên còn có Trần Tiện của khoa pháp luật. Kiểu dáng hai người tương tự nhau, tuy Nguyên Trạch đã có bạn gái nhưng khi có kết quả phiếu bầu, anh vẫn vượt xa Trần Tiện một đoạn lớn.
Quan hệ giữa hai người, rất có loại cảm giác định mệnh ‘Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng’.
Sau một trận bóng rổ, Nguyên Trạch đối đầu với Trần Tiện, giương cung bạt kiếm, cuối cùng nghiền áp tất thắng; còn có trong một cuộc thi biện luận, hai người đều lưỡi xán liên hoa[1], tài tình nhạy bén, một trận đấu khẩu, khoa y học vậy mà lại thắng khoa pháp luật, chuyện này đối với học viên khoa luật mà nói, quả thực là sỉ nhục.
Tất cả sinh viên Tấn Đại đều biết rõ trong lòng, Nguyên Trạch từ trước đến nay vân đạm phong kinh bây giờ lại đơn độc nhằm vào Trần Tiện, cũng bởi vì Trần Tiện đã từng chọc gậy bánh xe…
[1]Lưỡi xán liên hoa: là một điển cố của Trung Quốc, ý hình dung những người mồm miệng lanh lợi, giỏi ăn nói và văn thơ đẹp đẽ như hoa sen.
Tiểu công chúa ngoan ngoãn ở góc tường không hề có dính líu gì với Trần Tiện nữa, cho dù có ngẫu nhiên gặp nhau ở trường thì cũng không chào hỏi gì. Mà Trần Tiện cũng không quấn lấy cô.
Kết thúc năm hai đại học rồi đến nghỉ hè, Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy không trở lại thành phố Tấn mà ở lại thành phố S làm việc bán thời gian.
Khoảng thời gian trước, Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy cãi lộn rồi chia tay, được mấy ngày lại hòa thuận như trước.
Lúc Video call, Tưởng Điềm Nha nói dự tính sắp tới cho cô biết: “… Lên năm ba tớ tính dọn ra ngoài ở chung với cậu ấy, gần đây đang tích góp tiền rồi, chờ tích đủ tiền thuê nhà và phí sinh hoạt sẽ ra ngoài ở.”
Chúc Yểu giơ di động, nhìn Tưởng Điềm Nha tươi cười trong màn hình, tâm trạng rối bời, không biết đang nghĩ gì.
Mặt Tưởng Điềm Nha đầy ý cười: “Tớ và cậu ấy đã lên kế hoạch hết rồi, chờ tốt nghiệp xong sẽ đi lấy giấy chứng nhận, đến lúc đó trở lại thành phố Tấn…”
Sau đó là kế hoạch mua phòng, sinh con, đi làm… Cuộc sống tương lai đều đã được lên kế hoạch xong, là tương lai thuộc về hai người họ.
Oa.
Chúc Yểu kinh hô trong lòng, cũng kích động theo. Nghĩ đến điều gì, cô lo lắng hỏi: “Vậy chỗ mẹ Trình Gia Úy thì sao?” Rào cản giữa tình yêu của Trình Gia Úy và Tưởng Điềm Nha xuất phát từ người mẹ bá đạo của hắn. Cả hai đều là người phụ nữ quan trọng nhất của Trình Gia Úy, hắn bị kẹp ở giữa, khó xử là điều khó tránh khỏi.
Tưởng Điềm Nha cười: “Cậu cũng biết mà, mẹ cậu ấy gửi gắm kì vọng cao với cậu ấy, năm ba cao trung tớ và cậu ấy yêu đương, ấn tượng của mẹ cậu ấy với tớ không được tốt…” Nói xong giọng của cô nhẹ đi nhiều, “Tháng trước tớ về thành phố Tấn lại gặp được mẹ cậu ấy, những thái độ với tớ rất tốt.”
Chúc Yểu gật gật đầu, vui vẻ thay bạn tốt: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong, Tưởng Điềm Nha thuận miệng hỏi một câu: “Cậu với lớp trưởng thì sao? Tớ có bạn ở Tấn Đại đó, nghe nói hai người chính là đôi tình nhân vườn trường ngọt ngào nhất Tấn Đại.”
Nó đến Nguyên Trạch, trong lòng Chúc Yểu phát ngọt. Cô mỉm cười, trở lời: “Cậu ấy năm ba cũng tính thuê nhà ở bên ngoài… Nguyên Trạch nói, bạn cùng phòng của cậu ấy quá lôi thôi.” Nhớ tới chuyện này, Chúc Yểu lại buồn cười.
Cô biết ba bạn cùng phòng của anh, trong đó chơi quen nhất là Tống Nham Lỗi.
“Vậy còn cậu?” Tưởng Điềm Nha hỏi.
Chúc Yểu chớp chớp mắt: “Cái gì?”
Tưởng Điềm Nha trầm mặc, ánh mắt mờ ám liếc về phía cô, thong thả mở miệng: “Chẳng lẽ cậu không muốn… sống chung với lớp trưởng?”
Sống chung… Chúc Yểu đần ra. Cô thật sự không nghĩ tới, lắc đầu: “Chúng tớ…”
Cô muốn nói, bọn cô mới chính thức yêu nhau chưa được bao lâu, nhưng đột nhiên tính lại, cũng đã được ba năm rồi. Hình như… rất lâu rồi.
Vì thế Chúc Yểu đành phải nói: “Không nghĩ tớ, Nguyên Trạch cũng chưa từng đề cập… Tớ cảm thấy như bây giờ cũng khá tốt.” Ở trường học gặp mặt rồi hẹn hò, đã rất tốt.
“Cũng đúng.” Tưởng Điềm Nha nói: “Lớp trưởng so với tên thối nhà tớ thì đáng tin cậy hơn nhiều, cậu ấy là người có kế hoạch như vậy thì chuyện tương lai nhất định đã nghĩ kĩ hết rồi. Khi nào nên làm cái gì, trong lòng tự khắc rõ.”
Chúc Yểu cong môi, nhẹ nhàng gật đầu “Ừ” một tiếng.
Chờ đến khi kết thúc Video call, Chúc Yểu buông di động, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên sinh ra mê mang.
……Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Mới vừa khai giảng năm ba, Trình Gia Úy và Tưởng Điềm Nha liền dọn vào chung cư đã thuê xong trước đó. Là một phòng ở rất đơn giản, hai người ở vẫn còn khá rộng rãi… Ngày dọn nhà mới kia, Chúc Yểu mới vừa ở ngoài rạp chiếu phim chờ phim chiếu cùng với Nguyên Trạch.
Tưởng Điềm Nha gọi video call tới, chuyển camera sau cho cô thấy nhà mới của bọn họ___ Trang trí đều dựa theo sở thích của Tưởng Điềm Nha.
Phía sau, Trình Gia Úy đang dọn cái rương cũng chào hỏi với bọn họ.
Video tham quan nhà mới của bọn họ xong, Chúc Yểu cất điện thoại di động, trên mặt còn tràn đầy tươi cười, xoay đầu nhìn Nguyên Trạch ở bên cạnh, nói: “Động tác của của bọn họ thật nhanh, vừa quyết định muốn thuê nhà xong đã thuê được… Nghe Tưởng Điềm Nha nói, chỉ trong kì nghỉ hè ngắn ngủi mà bọn họ đã tích góp đủ tiền thuê nhà.”
Nguyên Trạch đưa bắp rang cho cô, nói: “Trình Gia Úy vay tiền của tôi.” Hắn và Tưởng Điềm Nha đều là người có tính xài tiền phung phí, làm sao có thể tích góp nhiều tiền nhanh như vậy.
Nhận lấy hộp bắp rang, Chúc Yểu sửng sốt, nhìn anh, môi hồng phấn hé mở: “Cậu rất có tiền à?”
Nguyên Trạch không phải cũng bằng tuổi với bọn họ sao? Tích tiền từ đâu vậy?
Đáy mắt Nguyên Trạch ôn hòa nhìn khuôn mặt non mềm của tiểu công chúa, duỗi tay sờ gương mặt cô, nói: “Cũng tạm, có tích góp một chút.” Bắt đầu từ ngày đó gặp được cô ở Hành Trung, anh cũng đã bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.
“Vậy sao…” Chúc Yểu nhón bắp rang, đôi mắt cong cong, như suy tư điều gì, nói: “Tớ cũng muốn cố gắng kiếm tiền.”
Cô cũng muốn, góp một phần sức lực vì tương lai.
Nguyên Trạch cười một cái, xoa nhẹ tóc cô: “Sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi.”
…… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Sau khi xem phim xong trở lại phòng ngủ, Chúc Yểu chia xiên nướng cho nhóm bạn cùng phòng, Trương Giai Giai ngửi thấy mùi liền nhào tới, chộp lấy cây xương sườn bắt đầu gặm. Ăn thịt lưng, thuận miệng hỏi một câu: “Tớ nghe Tống Nham Lỗi nói, học kì này bạn trai cậu sẽ thuê nhà ở bên ngoài… Tớ cứ nghĩ hôm nay cậu sẽ không trở lại đó.”
Quan hệ giữa Trương Giai Giai và Tống Nham Lỗi ở năm nhất không tồi, yêu nhau được một thời gian, hai người cảm thấy tính cách như vậy thích hợp làm anh em hơn cho nên đã chia tay làm bạn. Sau đó vậy mà càng tự nhiên hơn khi làm người yêu.
Chúc Yểu nhẹ nhàng “A” một tiếng, vẻ mặt hơi hoảng hốt… Giống như, tất cả mọi người đều cảm thấy cô và Nguyên Trạch rất thân mật.
Nhưng mà…
Chúc Yểu nói: “Cậu ấy không nói.”
Từ trước đến nay Nguyên Trạch không ám chỉ phương diện kia với cô, một lần cũng không. Trừ phi là tình huống đặc thù giống với lần khai giảng đó, bằng không anh tuyệt đối sẽ không để mình ở ngủ ở bên ngoài.
Tình cảm của Chúc Yểu và Nguyên Trạch rất tốt, Trương Giai Giai cũng không nghĩ nhiều, chỉ khen Nguyên Trạch: “Nam sinh có trách nhiệm như vậy thật sự không nhiều lắm, quan trọng là còn đẹp trai như vậy… Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt bạn trai cậu nhìn cậu, tớ đều hâm mộ muốn chết.” Nói xong còn huýt gió, “Tới khi nào tớ mới thoát FA đây.”
Trong lòng Chúc Yểu vui sướng, nở nụ cười. Đúng thế, bạn trai tốt như vậy, là của cô.
Tiếng chuông di động vang lên, Trương Giai Giai buông que nướng, rút tờ khăn giấy lau tay, tiếp điện thoại.
Chúc Yểu xách túi nho mới mua đến vòi nước để rửa, tiếng nước ào ào, ánh sáng trong suốt của quả nho hiện lên trong chậu nhựa, được rửa sạch sẽ.
Rất xa, có thể nghe âm thanh Trương Giai Giai đang gọi điện thoại ở ban công, tiếng nói tức giận hỗn loạn, sau đó là giọng trấn an…
Gọi ddienj thoại thật lâu, Trương Giai Giai trở lại phòng ngủ, “Bộp” một tiếng vỗ điện thoại lên mặt bàn, bực bội nắm tóc nói: “Thật là tức chết rồi!”
Cát Thiến Phỉ còn đang buồn ngủ bò xuống từ giường trên, cùng ăn nho với Chúc Yểu, nhìn dáng vẻ Trương Giai Giai, quan tâm hỏi một câu: “Sao vậy?”
Trương Giai Giai xoa eo, tức giận nói: “Tớ đã nói cho các cậu biết về em họ tớ rồi nhỉ?”
“Ưm…” Cát Phiên Phỉ đần độn gật đầu: “Chính là cô em họ đang theo đuổi nam thần kia phải không?”
Trương Giai Giai: “Đúng vậy.”
Em họ của Trương Giai Giai từ nhỏ đã yêu thầm con trai nhà hàng xóm. Nghe nói cậu trai kia là học bá, giá trị nhan sắc cũng rất cao. Quan hệ giữa trưởng bối hai nhà cũng không tệ, nam thần kia ngày thường rất quan tâm em ấy, nhưng đằng sau sự quan tâm ấy…
Em họ vẫn luôn yêu thầm nam thần, lúc chia ban ở cao trung, vì muốn ở bên nam thần mà em ấy lặng lẽ chọn bạn khoa học tự nhiên mà bản thân không am hiểu, sau đó lại học đại học cùng một thành phố với nam thần. Nam thần trước đó có quen bạn gái, hai người chia tay sau khi thi đại học. Sau khi chia tay, nam sinh kia ở thành phố xa lạ, sớm chiều ở chung với em họ này, cứ tự nhiên như vậy ở bên em ấy…
“Lúc mới bắt đầu, tớ còn vui vẻ thay em ấy. Ngày xác định quan hệ đó, cậu có biết em ấy vui sướng cỡ nào không? Nam thần hôn em ấy làm em ấy sung sướng đến nỗi cả người đều muốn bay lên.”
Trương Giai Giai gần như chứng kiến hết quá trình yêu thầm khúc khuỷu của em họ này… Cũng từng khuyên em ấy chia tay vô số lần. Nhưng khi nhìn thấy em ấy vui sướng lúc thành công, cô cũng thiệt tình hi vọng vị nam thần kia có thể quý trọng em ấy thật tốt.
“… Khoảng thời gian quen nhau kia, hai người bọn họ ở chung rất tốt. Hơn nữa nam sinh kia còn rất quân tử, quen nhau nửa năm cũng chưa từng đụng chạm em họ tớ, tớ còn tưởng đây là khổ tận cam lai[2]… Ai ngờ, tên khốn nạn kia vậy mà lại yên lặng nối lại tình xưa với bạn gái cũ.”
[2]Khổ tận cam lai: đau khổ qua đi, hạnh phúc sẽ đến.
Trương Giai Giai nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên nổi giận, “Bây giờ nghĩ lại, làm gì có cái gì là quân tử? Rõ ràng là sợ phải chịu trách nhiệm.”
Người lớn hai nhà đều quen biết nhau, em họ lại là người mà ba mẹ nam thần nhìn lớn lên, quen nhau thì quen nhau, nhưng nếu thật sự phát sinh quan hệ cùng em họ, vậy lúc em gái làm lớn lên, nhất định phải chịu trách nhiệm.
Bởi vì đến lúc đó không tiện chia tay cho nên khi mới yêu nhau mới không phát sinh quan hệ gì.
“Cái, cái gì?” Chúc Yểu sửng sốt, trong lòng có loại cảm giác khác thường không tên.
Trương Giai Giai nói: “Lúc trước cậu ta ở bên em họ tớ chẳng qua cũng bởi vì thành thị xa lạ, sinh ra một loại ỷ lại của bạn bè an ủi nhau…Còn nói thật ra lúc mới quen nhau đã hối hận, vẫn luôn muốn nói chia tay, nhưng quan hệ giữa hai người tốt như vậy, lại chỉ xem em ấy như em gái, cho nên luôn nói không ra lời được.”
Cát Thiến Phỉ phỉ nhổ: “Đúng là cặn bã.”
“Còn không phải sao.”
Trương Giai Giai nhớ tới em họ vừa rồi khóc thút tha thút thít nức nở, trong lòng khó chịu: “Không quá phận cũng tốt, cô bé ngốc này coi như là hoàn toàn hết hy vọng.”
Trương Giai Giai nghiến răng nghiến lợi mắng mắng tên cặn bã kia. Tay Chúc Yểu nhéo quả nho, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bất an. Cô không hề suy nghĩ, yên lặng nhét quả nho vào trong miệng…
“Yểu Yểu, cậu không nhả hạt.” Cát Thiến Phỉ nhắc nhở một câu.
A? Chúc Yểu hơi hoảng thần, khi phục hồi lại tinh thần, quả nho đã bị nuốt xuống. Cô cong cong khóe miệng, giọng điệu thoải mái nói: “Không để ý.”
Chúc Yểu không muốn hỏi về đề tài như vậy, chỉ là có đôi khi suy nghĩ sẽ không chịu khống chế. Mãi cho đến buổi tối, Chúc Yểu nằm trên giường chơi di động, mở đến bảng tin bạn bè WeChat.. Bạn bè của cô không nhiều lắm. Lên đại học, tuy có kết bạn rất nhiều, có cùng lớp, cùng khoa, cũng có khoa khác, nhưng quan hệ đều bình thường, không thể nói là tốt.
Chậm rãi lướt vòng bạn bè, bất tri bất giác, cô lướt tới bài của Tưởng Điềm Nha đăng hai giờ trước:
“Tuổi còn trẻ mà có cuộc sống hoàn mỹ, tươi đẹp rồi.”
Trong ảnh là Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy cùng với con mèo mập mạp màu vỏ quýt trong lòng.
Chúc Yểu nhìn ảnh chụp, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, xoay người, nhẹ nhàng like một cái cho bạn tốt.
Like xong, Chúc Yểu rời khỏi giao diện WeChat, đặt điện thoại cạnh người, duỗi tay kéo kéo chăn mùa hè hơi mỏng…
Mới vừa buông di động, nó bỗng nhiên lại sáng lên. Chúc Yểu nghiêng mặt, nhìn thông báo hiển thị trên màn hình di động liền chọc chọc mở ra.
Là Nguyên Trạch gửi tin nhắn tới: [Không ngủ được à?]
A? Tại sao anh lại biết cô chưa ngủ, Chúc Yểu nhìn biểu tượng của anh, trong lòng phiếm ngọt, ngoan ngoãn trả lời: [Ngủ mau đây.]
Nguyên Trạch hàn huyên vài câu với cô, sau đó nói, bộ phim lúc trước cô rất muốn xem kia, anh đã nghĩ cách lấy được đĩa nhựa… Chúc Yểu nhìn chằm chằm tin nhắn WeChat, nhẹ nhàng cắn môi, hình như ý thức được cái gì, sau đó thật cẩn thận trả lời: [Cậu nói… ngày mai đến chỗ cậu?]
Nguyên Trạch đáp: [Công chúa không muốn cùng nhau xem sao?]
Muốn! Chúc Yểu bỗng nhiên ngồi bật dậy, khóe miệng vểnh lên, nhanh chóng trả lời: [Muốn xem.]
[Được, vậy ngày mai tôi tới đón cậu. Đi ngủ sớm một chút.]
Ừ ừ ừ.
Tâm tình phiền muộn biến thành hư không, Chúc Yểu ngoan ngoãn đáp ngủ ngon rồi ôm di động nhắm mắt ngủ. Chỉ là… Tâm tình phấn khởi, có chút không ngủ được. Chúc Yểu trằn trọc, mím môi cười trộm, không biết qua bao lâu mới mơ mơ màng màng ngủ.
Hôm sau, Chúc Yểu rời giường, tắm rửa rồi gội đầu, thay váy liền thân vào, còn trang điểm sương sương, uốn tóc. Chúc Yểu ít dùng máy uốn tóc nên lòng bạn tay bị nóng. Có hơi đau, nhưng sau khi uốn xong, nhìn bản thân xinh đẹp trong gương, lại nhịn không được lộ ra tươi cười.
Trương Giai Giai – người không có bạn trai, đầu bù tóc rối bước ra, gãi gãi một đầu tóc dài rối tung, hói: “Lại đi hẹn hò?”
Chúc Yểu cười thật ngọt: “Đúng vậy.”
Dọn dẹp xong, Chúc Yểu xách túi xách lên, khi đóng cửa, Trương Giai Giai uể oải nói một câu: “Yểu Yểu, lúc về nhớ mang cơm chiều cho tớ biết không?”
Tay đang khép cánh cửa của Chúc Yểu dừng lại, khuôn mặt như nhiễm cảnh xuân, tinh thần phấn chấn tươi đẹp, đáy mắt sáng trong, khóe miệng cong cong nói: “Tớ hôm nay chắc là không về.”
Cái gì?
Khi Trương Giai Giai kịp phản ứng, Chúc Yểu đã đóng cửa lại rồi.
Cô chớp chớp đôi mắt xong mới cảm khái một câu: Cẩu lương có lẽ sẽ đến trễ, nhưng tuyệt đối sẽ không quên đập vào đỉnh đầu mày.
Khi Chúc Yểu chạy chậm xuống lầu, dì quản lý kí túc xá đang cắn hạt dưa, nhìn thấy Chúc Yểu, cười khanh khách nói: “Lại đi hẹn hò à?”
Diện mạo Chúc Yểu xinh đẹp yêu kiều, kết hợp Nguyên Trạch tạo thành một đôi tình nhân vườn trường thật đẹp mắt. Dù Nguyên Trạch có chờ dưới lầu bao nhiêu lần đi nữa thì dì cũng không quen mắt được. Mỗi lần nhìn thấy đôi tình nhân nhỏ ngọt ngào như vậy đều nhịn không được cảm khái thanh xuân.
“Vâng ạ.” Chúc Yểu gật gật đầu, xuyên qua cửa kính, từ xa cũng đã nhìn thấy Nguyên Trạch đứng ở ngoài, cô vẫy vẫy tay với dì quản lý kí túc xá: “Hẹn gặp lại dì.”
Nụ cười tươi đẹp, làn váy uốn lượn, nam sinh đứng chờ…
Dì quản lý kí túc xá dường như bị lây nhiễm cảm xúc, cười nói: “Thật tốt.”
Tuổi trẻ thật tốt.
Chúc Yểu vừa thấy Nguyên Trạch đã trực tiếp nhào vào lồng ngực anh, ngửa đầu nhìn.
Nguyên Trạch rũ mắt, đối diện với đôi mắt của tiểu công chúa đang cười trong lòng ngực mình, cúi người dùng chóp mũi cọ cọ mặt cô, nhìn khóe miệng cô không ngừng giơ lên, cúi đầu nói: “Trang điểm?”
Không phải người ta nói… Nữ sinh trang điểm nhẹ thì nam sinh sẽ không nhìn ra được à? Mặt Chúc Yểu hơi nóng lên, đón nhận ánh mắt anh, khe khẽ hỏi: “Đẹp không?”
Nguyên Trạch nhìn cô chăm chú, mỉm cười đáp: “Đẹp.”
Ý cười của Chúc Yểu dần dày lên, ôm cánh tay anh, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Đẹp là được rồi.”
Nguyên Trạch giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “… Đi thôi.”
Ăn cơm trưa xong, Chúc Yểu đến phòng chung cư Nguyên Trạch thuê.
Chung cư ở gần Tấn Đại, hoàn cảnh rất tốt, tương đối xa hoa. Chúc Yểu đã tới hai lần, nhưng mà mỗi lần sắc trời hơi muộn một chút thì Nguyên Trạch sẽ đưa cô về trường.
Sau khi vào cửa, Chúc Yểu quen thuộc đổi dép lê… Dép lê là kiểu tình nhân, một xanh một hồng, lúc đó cô cùng Nguyên Trạch đi siêu thị mua.
Nguyên Trạch là nam sinh rất sạch sẽ, từ trước đến nay luôn tự kiềm chế, sinh hoạt cực có quy luật, buổi tối gần như không thức đêm… Anh ở chung cư đơn giản, bố trí gọn gàng, sáng sủa sạch sẽ, hầu như không dính một hạt bụi nào.
Nguyên Trạch mang cô đến sô pha ngồi xuống, đẩy quả nho đã được rửa sạch đến trước mặt cô, lại tìm ra mấy túi snack khoai tây, đều là vị ngày thường cô thích nhất.
Sau đó xoay người đến tủ TV lật đĩa nhạc, nghĩ tới cái gì, anh quay đầu lại nói: “Tủ lạnh có nước trái cây mới được ép xong.”
“Được.” Chúc Yểu nghe vậy lập tức lê dép “Lạch bạch lạch bạch” chạy đến chỗ tủ lạnh, dáng vẻ rất vui sướng.
Chung cư trống trải trong nháy mắt giống như náo nhiệt lên.
Nguyên Trạch nhìn bóng dáng nhỏ xinh của cô, bên môi nhẹ cong lên, sau đó bắt đầu đặt đĩa nhạc.
Chúc Yểu cầm nước trái cây đi tới, nhìn bóng dáng Nguyên Trạch, sau đó đến gần, cúi đầu, nhìn ngăn kéo đựng đĩa nhạc còn chưa khép lại, đĩa nhạc bên trong được xếp chồng ngăn nắp… Nghĩ tới điều gì, cô hỏi: “Nguyên Trạch, ngày thường cậu… có xem loại phim đó không?”
Tuy đã hình thành thói quen cô sẽ ngẫu nhiên nói trắng ra nhưng có đôi khi Nguyên Trạch cũng không đỡ nổi… Lưng anh cứng đờ, biểu tình trên mặt lại ôn hòa tự nhiên, nhàn nhạt đáp: “Không xem.”
“À…”
Chúc Yểu nhấp môi, hơi ngượng ngùng, cúi đầu uống một ngụm nước trái cây để hóa giải xấu hổ giờ phút này.
Cuộn phim tình cảm lần trước làm Chúc Yểu cảm thấy thật hứng thú, do có từ lâu rồi nên không tìm thấy tài nguyên trên mạng.
Chúc Yểu ngồi trên sô pha, “Rôm rốp rôm rốp” ăn snack khoai tây, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình TV LCD.
Yên tĩnh thanh thản sau giờ ngọ (giữa trưa), hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên sô pha xem phim. Phim dài khoảng ba tiếng đồng hồ. Khi kết thúc phim đã là chạng vạng. Ánh nắng màu vàng quýt xâm chiếm nửa bầu trời, màn hình TV đã chiếu đến hồi kết phim.
Chúc Yểu quay đầu, tầm mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng phải Nguyên Trạch.
… Không biết anh đã nhìn cô bao lâu, hoặc là, cũng quay đầu cùng lúc với cô.
Chúc Yểu chớp mắt, nụ hôn của anh hạ xuống. Môi bị anh hôn nhịn không được giơ lên… Chúc Yểu cười, hôn thật mạnh đáp lại.
Nguyên Trạch cười, chống lên trán cô, hôn một chút lại một chút, đáy mắt dịu dàng lại ngọt ngào.
Hôn thật lâu, Chúc Yểu hít một hơi, nhịn không được bắt đầu luống cuống, do dự nhỏ giọng nói: “Nguyên Trach, tớ… tớ hôm nay không muốn về trường.”
Động tác Nguyên Trạch dừng lại, nhẹ nhàng nhìn cô.
Tim Chúc Yểu đập thật nhanh, không nhịn được nín thở, lại không nhịn được nâng mặt lên quan sát phản ứng của anh.
Nguyên Trạch cười một cái, tiếng nói thật mềm nhẹ: “… Được.”
Chúc Yểu nhất thời nở nụ cười, ngửa đầu hôn một cái lên cằm anh, sau đó ôm chặt eo anh, dán sát vào anh.
……Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Sau cơm tối, hai người tản bộ ở bên ngoài trong chốc lát. Tay vẫn luôn nắm tay anh, khóe môi giơ lên của Chúc Yểu vẫn không hạ xuống được. Trời rộng tối đen, khi bước vào cửa chung cư, một chớp mắt cửa phòng khép lại kia, Chúc Yểu mới chậm chạp ngốc nghếch cảm thấy ngượng ngùng.
Nguyên Trạch vào phòng ngủ, Chúc Yểu không đi theo vào mà ở phòng khách, ấn điều khiển từ xa chuyển từng kênh từng kênh một.
Rõ ràng vẫn ở chung với nhau như lúc chiều, nhưng tim lại bắt đầu nảy lên thình thịch thình thịch… Chúc Yểu sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng, thở từng chút một.
Kênh truyền hình chuyển đến phim tiên hiệp hot nhất gần đây, Chúc Yểu ngừng lại, đúng lúc Nguyên Trạch từ phòng ngủ đi ra.
Chúc Yểu cười ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyên Trạch đang đi lại đây… Trong tay anh, còn có một cái thảm và một cái gối đầu.
Thân hình người đàn ông cao lớn chậm rãi tiến lại gần cô, tiện tay ném gối đầu và thảm lên sô pha, nhẹ giọng hỏi cô một câu: “Bây giờ có muốn đi tắm rửa không?”
Vẻ mặt Chúc Yểu cứng lại, tươi cười ngưng lại trong chớp mắt, lại gian nan giơ lên. Cô lần nữa cầm lên điều khiển từ xa vừa mới buông xuống, nhẹ nhàng nói: “Tớ muốn xem TV một lát, cậu đi tắm trước đi.”
Nguyên Trạch lẳng lặng nhìn cô, thấp giọng mở miệng: “Công chúa?”
Chúc Yểu một tay chống cằm, nhẹ nhàng ấn điều khiển từ xa, dáng vẻ dường như rất thanh thản. Không nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Cậu đi tắm trước đi được không?”
Anh đứng trong chốc lát, đôi mắt tối đi mới chậm rãi nói một câu: “Được, tôi đi tắm trước.”
Đôi mắt Chúc Yểu gắt gao nhìn chằm chằm màn hình TV, căn bản không chú ý tới cái gì.
Trong chớp mắt cửa phòng vệ sinh khép lại kia, nỗi bất an ẩn dưới đáy lòng dường như bùng nổ trong nháy mắt, hốc mắt nóng lên, tầm mắt lập tức nhạt nhòa…
Vài phút sau, Nguyên Trạch tắm rửa xong bước ra ngoài.
TV trong phòng khách đã tắt. Tiểu công chúa đã không còn ở. Vô cùng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi phảng phất như trên đời này chỉ còn lại một người là anh.
Tay đang xoa tóc ướt của Nguyên Trạch nháy mắt cứng đờ, đầu ngón tay có cảm giác lạnh lẽo đến tận xương. Bọt nước ướt sũng lăn xuống từ ngọn tóc, tí tách rơi vào ghế gỗ trên sàn nhà…
Nguyên Trạch bước nhanh đi đến, nhìn thấy trên bàn trà đặt một mẩu ghi chú:
[Nguyên Trạch, tớ quay lại trường.]