Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cú Vọ Và Đàn Bồ Câu

Chương 30

Tác giả: Agatha Christie

– Ông đi với tôi – thanh tra Kelsey nói với Adam – Lại có một vụ án mạng nữa.

– Vụ nữa? – Adam sửng sốt hỏi lại.

– Đúng thế, một vụ án mạng khác.

Viên thanh tra cảnh sát vừa nói vừa bước ra khỏi phòng. Adam đi theo ông. Lúc họ trao đổi những câu vừa rồi, là viên thanh tra cảnh sát đã nhận được một cú điện thoại.

– Nan nhân là ai? – Adam hỏi lúc hai người xuống thang gác.

– Lại cũng một giáo viên, tên là Vansittart, hình như day lịch sử và tiếng Đức thì phải.

– Xảy ra ở đâu?

– Vẫn lại trong Cung Thể thao. Nhưng lần này ông sẽ chịu trách nhiệm điều tra, vì kỹ thuật của các ông hình như tốt hơn kỹ thuật của chúng tôi. Đúng là có một cái gì bí hiểm trong toà nhà khốn kiếp đó. Nếu không, tại sao bọn chúng lại tiếp tục giết người trong đó thế?

Hai người chui vào xe ôtô.

– Tôi tin rằng lúc này bác sĩ pháp y đã có mặt bên cạnh tử thi. Vì nhà ông ta ở gần đấy mà.

Lúc họ vào Cung Thể thao, các đèn đều đã bật sáng. Thanh tra Kelsey bất giác lùi lại: ấn tượng về vụ án mạng trước như một giấc mơ đã trở lại. Giống hệt lần trước, ông ta nhìn thấy bác sĩ đang cúi xuống khám nghiệm tử thi.

Bác sĩ nói khẽ:

– Chết cách đây khoảng nửa giờ. Nhiều lắm là bốn mươi phút.

Thanh tra Kelsey hỏi:

– Ai là người phát hiện đầu tiên?

Một nhân viên cảnh sát đáp:

– Bà giáo Chadwick.

– Bà có tuổi và dạy môn toán ấy phải không?

– Vâng, đúng thế. Buổi tối, đang trong phòng, bà tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có ánh sáng bên Cung Thể thao, bà liền chạy sang xem có chuyện gì. Sau khi về đến phòng, bà lên cơn thần kinh, và người gọi điện báo cho chúng tôi là bà Johnson, tổng giám thị,

– Hung thủ dùng súng à? – Thanh tra Kelsey hỏi bác sĩ.

– Không. Nạn nhân bị một đòn đánh vào gáy, bằng một cái chùy hoặc một bọc cát.

Gần cửa, vẫn còn một chiếc gậy chơi hockey, đầu bịt kim loại.. Vật duy nhất không nằm đúng chỗ của nó trong gian để quần áo và dụng cụ thể thao.

– Bằng vật này chăng? – Thanh tra Kelsey hỏi.

Bác sĩ đáp không chút ngập ngừng:

– Không phải. Vì trên da nạn nhân không thấy vết sây sát. Theo tôi thì hung khí phải là một vật như chùy hoặc bọc cát.

– Hoặc một thứ giống như quả còn, đồ chơi?

– Cũng có thể. Hung thủ lén đến sau lưng để nạn nhân không nhìn thấy mặt hắn, rồi đánh mạnh vào gáy nạn nhân,

– Lúc đó nạn nhân đang làm gì?

– Rất có thể đang lục lọi ngăn đựng đồ này.

Viên thanh tra cảnh sát chăm chú xem xét ngăn đồ:

– Trên nhãn ghi tên “Shaila”. Hình như là tên của cô Công nương Ai Cập phải không nhỉ?

Quay sang Adam, thanh tra Kelsey nói:

– Một sự trùng hợp lạ lùng!… Chính là cô công nương mất tích, chúng ta được báo chiều nay.

– Đúng thế, thưa ông thanh tra – một nhân viên cảnh sát nói – Cô học sinh này lên một chiếc xe ôtô được coi là xe của ông chú cô ta hiện đang nghỉ ở khách sạn Claridge sai đến đón.

– Hiện chưa có tin tức gì về cô ta?

– Chưa. Nhưng cuộc điều tra đang được tiến hành và lần này Tổng cục Cảnh sát trực tiếp làm.

– Một cuộc bắt cóc hết sức nhẹ nhàng – Adam nói – Không có vật lộn, không có tiếng kêu thét. Bọn chúng biết cô ta đang đợi xe của ông chú đến đón, thế là chúng cho một chiếc xe đến nẫng đi trước. Cô ta lên xe mà không nghi ngờ gì hết.

– Có tìm thấy một chiếc xe bỏ lại ở đâu không?

– Chưa thấy được gì. Cảnh sát Đặc nhiệm đang tiến hành điều tra.

– Có vẻ là một vụ bắt cóc chính trị. Nhưng tôi tin rằng chúng không thể đưa cô ta ra khỏi nước Anh.

– Nhưng mục đích cuộc bắt cóc? – Viên bác sĩ hỏi.

– Có mà Trời biết – thanh tra Kelsey đáp – Hôm trước, cô ta có kể với tôi là cô ta đang lo bị bắt cóc vậy mà tôi không tin, cho là cô ta tưởng tượng ra đấy thôi.

– Tôi cũng thế, hôm ấy tôi không tin – Adam thú nhận.

Thanh tra Kelsey đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói:

– Theo tôi ở đây không còn có gì phải xem xét nữa. Ta sang bên trường đi.

Tại đây, người tiếp ông là bà giám thị Johnson. Bà ta rất hoang mang nhưng cố giữ điềm tĩnh.

– Đúng là tai hoạ, thưa ông thanh tra. Hai giáo viên của chúng tôi bị giết. Bà Chadwick không chịu nổi, đang lên cơn hoảng loạn trên kia.

– Tôi muốn lên gặp bà ấy ngay bây giờ – thanh tra Kelsey nói.

– Bác sĩ đã cho bà ấy uống thuốc an thần và bệnh tình có thuyên giảm đôi chút. Có cần tôi dẫn ông lên không?

– Khoan đã. Bây giờ bà hãy cho tôi biết, lần cuối cùng bà gặp cô giáo Vansittart là lúc nào?

– Trong ngày hôm nay tôi không gặp cô ấy lần nào, vì tôi về nhà. Khoảng mười một giờ tôi mới về đến trường là đi ngủ ngay.

– Trước lúc đi ngủ, bà có tình cờ nhìn về phía toà nhà Cung Thể thao không?

– Không. Tôi nằm vào giường, lấy cuốn sách đọc một chút là ngủ luôn. Thế rồi đột nhiên tôi thức dậy, thấy bà Chadwick đứng ngay bên giường, mặt trắng bệch, toàn thân run bắn lên…

– Cô giáo Vansittart không lúc nào rời khỏi trường ngày hôm nay chứ?

– Không, bởi bà hiệu trưởng đi vắng, giao lại việc cho cô ấy, và cô ấy phải có mặt ở trường để giải quyết mọi công việc.

– Vẫn còn cả một số giáo viên ở lại trường chứ?

– Có bà Chadwick, cô Blanche và cô Rowan.

– Thôi được bây giờ bà dẫn tôi lên gặp bà Chadwick.

Bà này đang ngồi trong phòng mình. Mặc dù thời tiết ấm áp, nhưng lò sưởi điện được mở ở độ cao nhất. Bà Chadwick đắp tấm chăn len che kín chân, ấy thế mà người bà vẫn run lên bần bật. Bà quay khuôn mặt nhợt nhạt về phía thanh tra Kelsey, thều thào:

– Cô ấy chết thật rồi à?.. Không có cách gì làm cô ấy sống lại được sao?

Thanh tra Kelsey chậm rãi lắc đầu.

– Khủng khiếp quá! – Bà Chadwick rên rỉ – Nhất là bà hiệu trưởng lại đi vắng…

Bà khóc nức nở rồi nói trong tiếng nghẹn ngào:

– Trường học này đến tan mất thôi… Tôi không giữ được nó nữa rồi.

Viên thanh tra cảnh sát ngồi xuống bên cạnh bà, lấy giọng dịu dàng nói:

– Tôi biết tất cả những chuyện này khiến bà đau đớn đến mức nào. Bà đã tận tuỵ cùng với bà hiệu trưởng Bulstrode xây dựng nên trường nữ học danh tiếng này trong ngần ấy năm trời. Nhưng chưa phải tình hình đã tuyệt vọng đến thế. Bà hãy can đảm lên. Và bây giờ bà hãy bình tĩnh kể lại cho tôi nghe tất cả những gì bà biết. Chúng tôi càng mau tìm ra thủ phạm, trường ta càng tránh được tai tiếng và chóng lấy lại được uy tín như xưa.

– Tôi hiểu. Tối qua, tôi tính đi ngủ sớm, nhưng nằm mãi không sao ngủ được, bao nhiêu ý nghĩ rối bời khiến tôi thao thức mãi…

– Về tình hình nhà trường?

– Vâng, và cả về chuyện một học sinh bị mất tích. Công nương Shaila ấy… Rồi lại còn chuyện vụ án mạng cô giáo Springer làm phụ huynh học sinh rút cơn cái họ về không cho học nữa… Trăm thứ chuyện làm tôi không sao nhắm được mắt…

– Tôi hiểu. Nhưng bà kể tiếp đi. Bà không ngủ được thế rồi sao nữa?

– Tôi bèn ngồi dậy lấy thuốc an thần… Tình cờ tôi hé rèm cửa sổ nhìn ra ngoài… sang phía Cung Thể thao… Có lẽ lúc ấy ý nghĩ của tôi hướng về cô Springer chăng? Bỗng tôi thấy có ánh sáng bên Cung…

– Bà thấy kiểu ánh sáng thế nào?

– Một vệt sáng dường như nhảy múa… Đúng là kẻ nào đó soi đèn pin. Giống như lần trước, hôm tôi và bà giám thị Johnson…

– Tôi hiểu… thế rồi sau đó?

Giọng bà Chadwick mỗi lúc một thêm run rảy:

– Sau đó, tôi quyết định lần này phải tìm cho ra bên Cung Thể thao kia có chuyện gì, và tại sao. Thế là tôi vội vã mặc quần áo, lao ra…

– Bà không nghĩ nên rủ thêm ai?

– Không. Tôi muốn sang đó thật nhanh, để kẻ kia không kịp chạy trốn…

– Thế rồi?…

– Tôi chạy thật nhanh, khi đến gần cửa Cung Thể thao, tôi rón rén chân để tránh gây tiếng động. Thấy cửa mở hé, tôi bèn đẩy rất nhẹ, nhìn vào bên trong… Cô ấy đang nằm úp mặt xuống sàn nhà…

Bà Chadwick toàn thân run bắn lên. Thanh tra Kelsey nói:

– Lúc tôi vào, thấy một cây gậy đánh hockey nằm gần cửa ra vào, cách tử thi không xa.

– Gậy hockey à? – bà Chadwick nhắc lại như thể chưa hiểu – Tôi không nhớ nữa… Ôi, tôi nhớ ra rồi… Tôi đã nhặt nó trong một góc phòng ở đây, trước khi ra khỏi toà nhà chính này. Tôi tính nếu cần có thể dùng để tự vệ. Khi nhìn thấy chị Vansittart nằm đấy, tôi hốt hoảng để rơi cái gậy xuống sàn, chắc thế. Cuối cùng tôi lao chạy về trường, lên đánh thức bà giám thị Johnson…

Lại một cơn hoảng loạn làm toàn thân bà run lẩy bẩy. Bà giám thị Johnson bảo thanh tra Kelsey:

– Phát hiện liền hai vụ án mạng, đúng là tuổi tác của bà Chadwick không đủ sức chịu đựng. Tôi hy vọng ông thanh tra không có gì cần hỏi thêm bà ấy nữa chứ?

Viên thanh tra gật đầu. Hai người ra ngoài, xuống thang gác. Thanh tra Kelsey nhìn thấy những túi đựng cát và hai chiếc xô dưới gầm cầu thang. Chắc là những thứ còn lại từ thời chiến tranh, ông nghĩ. Nhưng đột nhiên ông lại nghĩ, rất có thể một kẻ nào đó chuẩn bị sẵn những thứ này để khi cần gây án, không phải dùng súng gây tiếng động lớn, mà dùng những thứ này, trông tưởng vô hại, thật ra hết sức nguy hiểm. Rất có thể “hắn” xếp lại gọn gàng như thế này để khỏi ai chú ý.

* * *

“Bà ta đang rối tung đầu óc nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh bên ngoài” Adam nghĩ như vậy.

Anh ta nhìn bà hiệu trưởng Bulstrode và chưa bao giờ Adam thán phục nghị lực một phụ nữ đến như vậy. Sự nghiệp toàn bộ cuộc đời bà đang dần dần sụp đổ vậy mà bà vẫn ngồi đĩnh đạc, điềm tĩnh, như không hề có chuyện gì quan trọng xảy ra. Chốc chốc chuông điện thoại reo, và lần nào cũng là một phụ huynh học sinh nào đó xin đón con nghỉ học về nhà.

Đột nhiên bà hiệu trưởng Bulstrode quyết định. Bà xin lỗi các nhân viên cảnh sát rồi cho gọi cô thư ký Ann Shapland, đọc để cô thảo một bản thông báo ngắn gọn, nói trường nữ học Meadowbank tạm đóng cửa, cho đến hết tam cá nguyệt này. Tuy nhiên, những gia đình nào không muốn con cái nghỉ học trở về nhà, vẫn có thể để con ở lại trường, và con cái họ vẫn được chăm sóc chu đáo.

– Chị gọi điện thoại, báo ngay cho tất cả những người có liên quan – bà hiệu trưởng nói với cô thư ký Shapland – Và đồng thời, chị gửi thêm thông báo này bằng đường bưu điện để chính thức hoá thêm.

– Vâng, thưa bà hiệu trưởng – cô thư ký Ann Shapland đáp.

Khi cô thư ký đã ra đến cửa, cô quay đầu lại nói với bà hiệu trưởng:

– Bà tha lỗi, thưa bà Bulstrode, nhưng quyết định này của bà có vội vã quá không? Tôi chỉ muốn nói rằng… rất có thể chỉ lúc đầu phụ huynh hơi hoang mang, nhưng khi đã bình tĩnh lại, họ sẽ không muốn rút con cái họ về…

Bà hiệu trưởng chăm chú nhìn cô thư ký:

– Chị tưởng tôi chấp nhận đần hàng dễ dàng như vậy sao?

– Xin bà thông cảm, chỉ là tô …

– Chị lầm rồi. Tôi không bao giờ đầu hàng! Tôi hành động theo cách tôi hiểu tâm lý người đời. Tôi yêu cầu họ rút con cái họ về, thật ra họ đâu có muốn rút, ít nhất thì cũng không nhiều người muốn. Đa số họ muốn để con cái họ ở lại trường, và họ sẽ tìm ra được những lý do để gửi lại. Trường hợp xấu nhất là họ rút về, nhưng cuối tam cá nguyệt sẽ đưa con họ trở lại đây, nếu như trường chúng ta còn tiếp tục mở cửa thêm một tam cá nguyệt nữa…

Bà chau mày rồi nói với thanh tra Kelsey:

– Vấn đề này phụ thuộc vào ông: khám phá ra những vụ án mạng kia. Các ông làm tròn trách nhiệm thì mọi thứ sẽ lại đâu trở về đấy.

Viên thanh tra ngập ngừng, rồi nói:

– Chúng tôi sẽ làm hết sức mình.

Cô thư ký Anh Shapland đi khuất, bà hiệu trưởng Bulstrode nói:

– Một cô gái thông minh và thẳng thắn!

Nhưng lời bình phẩm trên chỉ là một phút ngưng nghỉ nhỏ. Liền sau đó, bà hiệu trưởng đã trở về với công việc. Bà quay sang viên thanh tra, hỏi:

– Quả thật ông chưa có một nhận định nào chăng? Một nghi ngờ chẳng hạn? Tôi nghĩ là đến giai đoạn này thì ông đã phải có một đánh giá nào rồi chứ? Nhất là qua vụ bắt cóc vừa rồi, có thể nói đó là đỉnh điểm của vụ án. Tôi cũng phải nhận một phần trách nhiệm, bởi Shaila đã có nói đến những kẻ âm mưu bắt cóc cô ta. Xin Chúa tha tội, tôi đã đinh ninh rằng cô ta chỉ nói thế để tự đề cao mình. Vậy mà bây giờ…

Bà ngừng lại vài giây rồi nói tiếp:

– Thế nào? Ông thanh tra chưa có một hướng nhận định nào thật à?

– Chưa, thưa bà. Nhưng tôi nghĩ ta chưa nên tuyệt vọng. Vụ bắt cóc kia, cơ quan đặc nhiệm đã nhận điều tra, và chỉ trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, chậm lắm là ba mươi tiếng, họ sẽ tìm ra được cô học sinh Shaila của bà. Chúng ta có lợi thế là sống trên một hòn đảo. Các sân bay đều đã nhận được lệnh báo động, và trong khắp các quận, lực lượng cảnh sát đều được huy động. Bắt cóc một người thì tương đối dễ, nhưng giấu người đó thì là cả một vấn đề, đúng là như thế.

– Tôi hy vọng các ông tìm thấy được cô bé còn sống và lành lặn. Tôi có cảm giác bọn này không cơi tính mạng con người là cái gì đâu.

Adam chen vào:

– Nếu chúng định thủ tiêu cô ta, tại sao chúng còn bắt cóc? Giết cô ta ngay tại đây dễ dàng hơn nhiều.

Bà hiệu trưởng chua chát nói:

– Thì chúng đã giết rồi đấy thôi.

Chuông điện thoại lại reo. Bà hiệu trưởng nhấc máy.

– Điện thoại của ông, thưa ông thanh tra.

Bà hiệu trưởng và Adam chăm chú theo dõi thanh tra Kelsey. Ông này lầu bầu gì đó rồi lấy sổ ghi, sau đấy nói vào máy:

– Tôi hiểu: vùng Alderton, quận Wallshire… Vâng, thưa sếp, tôi vẫn đang tiếp lục ở đây.

Đặt máy xuống xong, ông ta như vẫn còn mải suy nghĩ, rồi ông gọi Adam:

– Ngài Giáo chủ Ibrahim sáng nay nhận được một lá thư, đánh máy bằng loại máy chữ xách tay. Ngoài bì dán tem đóng dấu bưu điện Portsmouth, nhưng tôi tin rằng đấy chỉ là một cách đánh lạc hướng. Trong thư, bọn chúng đòi tiền chuộc.

– Điều kiện thế nào?

– Hai trăm ngàn bảng Anh, cho vào một phong bì, đặt ở vị trí chúng quy định, vào hai giờ sáng ngày mai. Vị trí đó cách dinh cơ Alderton ba cây số trên một dải đất hoang. Nghe có vẻ kẻ bắt cóc thuộc loại nghiệp dư.

– Bây giờ ông tính sao? – Bà hiệu trưởng hỏi.

Thanh tra Kelsey chưa trả lời, giữ thái độ dè dặt đúng kiểu một quan chức nhà nước:

– Chúng tôi có phương pháp của chúng tôi, thưa bà.

– Lúc nãy ông nói “thuộc loại nghiệp dư”? – Bà hiệu trưởng khẩn khoản – Tôi thoáng có ý nghĩ, liệu tôi có còn tin được vào các nhân viên của tôi không? Cụ thể, là vào số nhân viên còn lại?

Thanh tra Kelsey còn đang nghĩ câu trả lời thì bà hiệu trưởng đã nói thêm:

– Hẳn ông ngại? Nếu tôi biết ông nghi ngờ ai, tôi sẽ nhìn người đó bằng con mắt khác đi chăng? Nếu ông ngại như thế thì xin ông yên tâm.

– Tôi không ngại như thế, thưa bà hiệu trưởng – thanh tra Kelsey đáp – Tôi không nghĩ thủ phạm nằm trong số các nhân viên của bà, ít ra cũng qua những thông tin chúng tôi hiện có. Chúng tôi đã đặc biệt kiểm tra tất cả những người mới đến làm trong niên học này. Cô giáo Blanche, cô giáo Springer và cô thư ký của bà, cô Anh Shapland. Tiền sử của cô này rất tốt – cha là tướng về hưu và cô đã hoàn thành tốt mọi công việc cô được giao trong những nơi làm trước. Các thủ trưởng cũ của cô đều nhận xét cô rất tốt. Chưa kể cô có bằng chứng ngoại phạm trong đêm qua. Trong lúc cô giáo Vansittart bị giết thì cô Shapland đang ngồi trong nhà hàng Le nid Sauvage với một người tên là Dennis Rathbone và người này được dư luận coi là người rất tốt. Quá khứ của cô Blanche cũng rõ ràng: cô đã dạy tiếng Pháp tại một trường học ở miền Bắc nước Anh, và trong hai trường nội trú ở Đức. Các giấy nhận xét về cô cũng toàn lời khen. Cô được nhận xét là một giáo viên xuất sắc.

– Tôi thì không nhận thấy cô Blanche như thế – bà hiệu trưởng Bulstrode khinh bỉ nói.

– Chúng tôi đã nhận được từ bên Pháp những thông tin chúng tôi yêu cầu. Toàn những điều đáng yên tâm. Những thông tin chúng tôi hỏi xin về cô giáo Springer thì không được đầy đủ như thế. Quả là cô ta có học trong những trường cô ta khai, nhưng từ khi học xong đến nay, lý lịch của cô có nhiều mảng trống mà chúng tôi chưa có đủ thông tin để lấp kín. Tuy nhiên cô đã chết, và coi như đã bị loại ra khỏi vòng chiến.

Bà hiệu trưởng mỉa mai nói:

– Tôi công nhận người nào chết rồi là đã bị loại khỏi cuộc chiến. Hai cô giáo Springer và Vansittart không còn đáng để chúng ta tìm hiểu nữa, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên tỉnh táo một chút. Cho dù lý lịch có tinh khiết đến đâu, như cô Blanche chẳng hạn, thì đã nên loại cô ấy ra khỏi vòng nghi ngờ chưa, chỉ với lý do đơn giản là cô ấy còn sống ?

– Cô Blanche vẫn thuộc số những người có khả năng phạm vào hai vụ án mạng kia, nguyên vì sự thật là cô có mặt tại Meadowbank vào đúng những giờ đó. Đã đành cô quả quyết rằng cô đi ngủ sớm, và không nghe thấy gì cho mãi đến lúc có tin loan báo. Điều này không thể kiểm tra được, nhưng cũng không có điều gì phản bác lại. Và nói chung, chúng tôi chưa tìm thấy điều gì chống lại cô ấy… Tuy nhiên bà giáo Chadwick đã khẳng định là cô Blanche có tính thâm hiểm.

Bà hiệu trưởng Bulstrode lập tức bác lại điều nhận xét trên: bà Chadwick có tính luôn chê các giáo viên tiếng Pháp! Chắc bà ấy định kiến với họ.

– Còn ông Adam, ông thì nghĩ sao?

– Tôi nhận xét thấy cô giáo Blanche luôn nhúng mũi vào mọi việc, chắc tính cô ta như thế. Rất khó khẳng định đó là thói tật hay do có động cơ gì ở đây. Đã đành cô ta không có vẻ gì là một tội phạm, nhưng điều đó làm sao ta biết được?

Thanh tra Kelsey nói tiếp:

– Đúng thế. Sự thật là tại đây , có một tên tội phạm, một tên giết người tàn bạo, bởi hắn đã giết hai mạng… Nhưng, tôi nhắc lại, chúng tôi ít tin rằng hắn ở trong số các giáo viên của trường. Bà giám thị thì hôm qua ở chơi nhà người chị tại Limeston-on-Sea. Hơn nữa bà là người đã làm ở đây bảy năm rồi mà không có chuyện gì. Bà giáo Chadwick thì ngay từ lúc thành lập trường, đã chung vốn với bà hiệu trưởng và đóng góp bao nhiêu công sức vào việc duy trì và phát triển trường. Tôi còn biết cô giáo Rich đêm qua ngủ ở khách sạn Alton Grange Hotel, cách đây ba mươi hai cây số, và cô giáo Blake thì đến thăm bè bạn ở thị trấn Littleport. Cô phụ giáo Rowan thì có tiếng là người tốt từ lâu rồi. Tôi cũng không thấy trong số các nhân viên lao công, có người nào làm điều gì đáng trách cứ. Và họ cũng không “có dáng” của kẻ giết người, tất cả đều sinh trưởng trong vùng này.

Bà hiệu trưởng Bulstrode gật đầu .

– Tôi hoàn toàn đồng ý với ông. Nhưng nếu không ai có gì đáng nghi ngờ thì…

Bà ngừng nói một lát rồi nhìn Adam:

– Nếu như vậy thì chỉ còn duy nhất một người, là ông , phụ làm vườn!

Adam lộ vẻ ngạc nhiên.

– Đúng thế – bà hiệu trưởng nói thêm – Chẳng phải ông có mặt ở đây trong các thời điểm kia, ông lại được tự do đi lại… có thể nghi ông được lắm chứ. Giấy tờ chứng chỉ của ông đều tuyệt vời, nhưng biết đâu đấy?

Adam đã trấn tĩnh lại được:

– Đúng thế, thưa bà hiệu trưởng. Bà quả là người đáng kính phục. Bà có tài quán xuyến toàn bộ, không bỏ sót thứ gì.

Bình luận