Trong đêm tối, trong con hẻm tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn đường mờ mờ, Mộ Thương Nam đeo chiếc mặt nạ bạc đi trong con hẻm đến nơi hẹn.
“Anh là Bá tước?” Mộ Thương Nam đi tới cái bóng người đứng trong con hẻm sâu.
“Phải. Tôi chính là Bá Tước.” Bóng người đó cũng mặc bộ đồ đen, chỉ là trên gương mặt đeo chiếc mặt nạ đen, để lộ ra đôi mắt.
Mộ Thương Nam cười lạnh, đột nhiên nhảy vọt lên, đá nhanh một cái về phía đối phương
Người đối diện không kịp tránh, bị Mộ Thương Nam đá văng về sau mấy bước, “Anh làm gì vậy? Đừng quên, trong tay tôi có thứ mà anh muốn, danh sách của liên minh.”
Mộ Thương Nam dừng tay, “Đưa tôi danh sách của liên minh? Nhưng anh vốn không phải là Bá Tước!”
Người mặc đồ đen chột dạ, “Tôi chính là Bá Tước.”
“Bá tước có đai đen Taekwondo, tôi chỉ dùng có ba phần công lực thì anh đã không đỡ được rồi!” Mộ Thương Nam nắm hai tay đeo găng đen lại, mười ngón tay ôm lấy nhau, âm thanh khớp ngón tay kêu rắc rắc vang lên trong đêm tĩnh mịch, làm người khác khiếp sợ!
“Tôi…tôi chính là Bá Tước! Nghe đồn cũng chưa chắc là…Á!” Thật đó.
Câu nói của người đó còn chưa dứt thì đã bị Mộ Thương Nam đá bay rồi!
Hắn bò dậy từ dưới đất rồi bỏ chạy, không dám quay đầu lại!
Nhiều người từ phía sau anh chạy lại, “Chủ nhân, cần đuổi theo không?”
“Không cần, hắn muốn lừa ta, Bá Tước là người thận trọng, cho dù có tìm người giả mạo mình thì cũng sẽ không tìm một tên giả mạo dễ bị phát hiện như vậy. Chúng ta về khách sạn! Có người sẽ giúp ta giết hắn.” Mộ Thương Nam ra lệnh.
Anh dẫn theo thuộc hạ lái xe trở về khách sạn.
Người đàn ông ở phía cuối đường sợ đến mức cả người run rẩy, lấy điện thoại ra gọi video call, “Bá Tước, tôi bị phát hiện không phải ngài, hơn nữa hắn không đuổi theo, tôi thấy hình như hắn lái xe về khách sạn rồi.”
“Vậy à? Ngân Mị quả nhiên sáng suốt, ta thừa nhận, hắn là đối thủ mạnh nhất của ta! Có điều ngươi vô dụng rồi, có thể chết được rồi.” Trên màn hình điện thoại là chiếc ghế đã quay lưng lại, chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu của người đàn ông đang ngồi trên ghế.
“Hả? Bá Tước, ngài nói gì vậy?” Người đàn ông kinh ngạc hỏi, nhưng hắn còn chưa kịp khép miệng lại thì một thứ chất lỏng từ loa điện thoại trực tiếp bắn vào trong miệng của hắn.
Sau đó, thân thể của người đàn ông ngã xuống mặt đất.
Trong khách sạn Hào Đình vang lên tiếng chuông báo chói tai, vang rất lớn, cho dù là Diệp Phi đang ngủ say cũng bị đánh thức.
Ồn quá! Cô vò đầu, hơi chóng mặt, trong nhất thời vẫn chưa tỉnh hẳn.
Chuyện gì vậy, toàn thân mềm nhũn, hơn nữa cô còn không điều khiển được cơ thể mình.
Cô cố gắng tỉnh táo, nhưng làm thế nào vẫn cảm thấy như sắp ngất đi.
Cô thấy trên đầu giuờng có một ly nước, liền với tay hắt cả ly nước lên mặt.
Nước lạnh khiến cô bừng tỉnh, lúc này đầu óc cô đã bình thường trở lại!
“Là chuông báo cháy, khách sạn cháy rồi, Mộ Thương Nam!” Cô gọi người đàn ông nằm trên sofa, nhưng mà trên sofa căn bản không có ai!
Mộ Thương Nam đâu? Chết tiệt! Anh ta tự mình chạy rồi à?
Đồ đáng chết! Cô nguyền rủa anh, leo xuống đất chạy về phía cửa phòng.
“Phi Phi! Mở cửa! Khách sạn cháy rồi! Anh dẫn em đi!” Ngoài cửa vang lên tiếng của Cung Trạch Vũ.
“Cung…Ối…”
Có người đàn ông từ trong tủ quần áo chạy ra ôm lấy cô, bịt miệng cô lại.
Cô bị hắn quăng lên giường, cô dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông đang hôn mình, Mộ Thương Nam!
Còn chưa đợi cô hết kinh ngạc, tay của anh đã kéo quần áo cô xuống, cởi đồ của mình trong hai giây, làn da trơn mịn của cả hai kề sát nhau, lập tức tạo nên một cảm xúc lạ lùng.
Môi cô bị anh mút lấy, lấy hết cả không khí của cô, không cho cô phát ra âm thanh nào.
Ánh mắt của Mộ Thương Nam dừng lại trên người con gái nằm dưới mình.
Đau, cho dù anh là người mạnh mẽ nhưng bị thương ở chỗ không thể nói bằng lời như vậy thì cũng khẽ động tới dây thần kinh yếu đuối nhất của anh.
Chết tiệt! Anh lại có phản ứng rồi, vết thương còn chưa lành.
Anh không còn lời nào để nói với cơ thể mình nữa, trong lúc hoảng loạn như thế này, anh vẫn có phản ứng khi đụng vào cô.
Diệp Phi cảm nhận được phản ứng của anh, dây thần kinh của cô căng ra hết, bởi vì cô bị ám ảnh đối với việc này, sự tiếp xúc của anh như vang lên tiếng chuông cảnh báo, khiến cô sợ tới mức không dám động đậy.
“Phi Phi, mau mở cửa, bằng không thì không kịp chạy đâu! Sao em không lên tiếng? Xảy ra chuyện rồi phải không? Anh vào cứu em đây!” Cung Trạch Vũ không hề đợi cô trả lời, đạp cửa một cái rồi xông vào trong.
Giường tròn, đôi nam nữ nhấp nhô, hành động của đàn ông đã cho anh biết hai người họ đang làm gì!
Diệp Phi kinh ngạc đến mức muốn vùng khỏi Mộ Thương Nam, tay cô bóp lấy đầu vai anh một cách hung bạo, nức nở chống cự, muốn thoát ra khỏi đôi môi của người này.
Cho dù họ thật sự không làm gì, nhưng bị Cung Trạch Vũ nhìn như vậy, cô cũng xấu hổ tới mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Nhưng mà miệng của anh lại không chịu hé ra một tí nào, tất cả âm thanh của cô đều phát ra từ mũi, nghe không giống như đang chống cự mà giống như đang hưởng thụ hơn.
Bàn tay Cung Trạch Vũ nắm thành nắm đấm, anh đang kiềm chế bản thân để không vung tay đánh người.
Một lát, Mộ Thương Nam mới buông cô ra, anh không quay đầu lại mà ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của người con gái đang nằm bên dưới mình một cách thích thú, “Cung Trạch Vũ, anh còn không đi? Anh chưa có tư cách xem chương trình thực tế của tôi đâu.”
Cung Trạch Nam rít lên từng chữ, “Bên ngoài bị cháy, nếu Tổng giám đốc Mộ cảm thấy mạng sống quan trọng hơn thì nên mặc đồ rồi chạy đi, bằng không thì vui lòng buông Diệp Phi ra, tôi đến cứu cô ấy!”
Đáy mắt của Diệp Phi lóe lên sự kinh ngạc, nếu như bộ đồ thay lúc thức dậy bị giấu vào trong chăn đã lộ ra ngoài rồi, hơn nữa còn là quần áo màu đen của đàn ông.
Tay của Mộ Thương Nam xoa xoa gương mặt nhỏ của cô trấn an, “Tôi sẽ bảo vệ người phụ nữ của mình, không cần người ngoài phải nhọc lòng. Nhiếp Hạo!”
Anh gọi thuộc hạ của mình.
Nhiếp Hạo lập tức chạy qua, “Tổng giám đốc, lửa đã được dập tắt rồi, là do mạch điện bốc cháy, còn về nguyên nhân thì phải cần điều tra mới biết được.”
“Lửa đã được dập tắt rồi thì đuổi người không nên xuất hiện ở đây ra ngoài cho tôi.” Mộ Thương Nam nói.
Nhiếp Hạo giơ tay tấn công Cung Trạch Vũ, Cung Trạch Vũ lùi về sau tránh, Nhiếp Hạo tiếp tục ép sát, dường như võ công của Cung Trạch Vũ chẳng ra làm sao cả, chỉ cần vài chiêu thì Nhiếp Hạo đánh Cung Trạch Vũ ra khỏi phòng rồi, còn chu đáo đóng cửa lại nữa.
Diệp Phi chọc chọc tay vào lồng ngực của người đàn ông, “Bây giờ anh có thể ngồi dậy rồi chứ?”
Mộ Thương Nam xoay người nằm bên cạnh cô gái, cũng không thèm tránh ra, anh thật sự sắp không kiềm chế được bản thân lại muốn cô nữa rồi.
“Xin lỗi, lúc nãy tình thế cấp bách, nếu như cô để bụng thì tôi có thể bồi thường cho cô.”
“Vậy anh tính bồi thường cho tôi như thế nào? Là anh chuốc thuốc mê cho tôi. Thực ra, không cần phiền phức như vậy, còn phải hôn tôi mới khiến tôi ngủ được, một tay của anh đập xuống thì tôi cũng sẽ ngất rồi, hoặc là bỏ một ít đồ vào trong nước của tôi.” Diệp Phi lạnh lùng nói với anh.
Lúc biết được cô bị anh lợi dụng, sự kinh ngạc và ngọt ngào trong khoảnh khắc đó đều thành sự ghê tởm, rõ ràng vô cùng là anh chỉ đang lợi dụng cô mà thôi, trái tim của cô đã lạnh đi phần nào rồi.