Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 71

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

Thanh âm của một người đàn ông phát ra từ điện thoại: “Camera trong hẻm đã có rồi. Tôi sẽ chuyển video cho cô, cô tự mình xem xem.”

Âm thanh chuông báo vang lên, biểu thị Thủy Tinh đã nhận được đoạn video.

Cô gấp gáp mở video ra, thực sự muốn biết là tên nào đã bắt nạt cô!

Thế nhưng trong đoạn video chỉ có một màu đen tối, ánh sáng quá mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hai người chung đụng mà thôi. Người đàn ông đó vô cùng mạnh mẽ, dù cho camera trên đường không thu được tiếng thì cô cũng có thể tưởng tượng ra lúc ấy cô đã cầu xin hắn ta tha cho cô như thế nào.

Cô liên tục cầu xin hắn tha cho cô, cô quá đau đớn, thế nhưng hắn ta vẫn mặc kệ cô.

Trái tim cô rỉ máu, vậy là đã mất manh mối để tìm ra người đàn ông này.

“Có nhìn thấy được không? Thực sự là ánh sáng quá yếu, tôi cũng không còn cách nào khắc phục.” Người đàn ông nói.

“Tôi biết rồi.” Thủy Tinh chầm chậm ấn kết thúc cuộc gọi, ngón tay cô bấm một dãy số khác.

Chỉ là những tiếng tút dài, điện thoại của Diệp Phi vẫn chẳng có ai bắt máy. Trái tim cô thất vọng một chút, vội bấm một dãy số khác. Lần này, cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối.

“Thủy Tinh, nhớ ra phải gọi điện thoại cho anh rồi sao?” Cung Trạch Vũ hỏi.

Thủy Tinh cay đắng nhếch khóe môi: “Học trưởng, em gọi điện thoại cho Phi Phi nhưng không có ai bắt máy cả. Em sợ cô ấy gặp phải chuyện gì rồi.”

“Hả? Để anh gọi cho cô ấy!” Cung Trạch Vũ vội vàng ngắt điện thoại của Thủy Tinh, gọi cho Diệp Phi.

Vẫn không có ai bắt máy cả.

“Thủy Tinh, anh gọi rồi nhưng cũng chẳng có ai bắt máy. Không biết cô ấy gặp phải chuyện gì rồi, anh sẽ đi tìm cô ấy!” Cung Trạch Vũ nói.

“Học trưởng, có thể gọi người đem quần áo qua cho em được không? Em đang ở nhà Bắc Minh Phong, nơi này không có chỗ cho em thay đồ, giặt đồ. Sau đó em với anh cùng đi tìm Diệp Phi.” Thủy Tinh nói.

“Được, bây giờ anh sẽ mang qua cho em.” Cung Trạch Vũ lấy quần áo, chạy thẳng đến biệt thự nhà Bắc Minh Phong.

Hầu gái trong nhà nghe thấy anh đến tìm Thủy Tinh bèn không cho anh vào nhà, chỉ cầm quần áo mang vào trong biệt thự.

Thủy Tinh mặc quần áo của mình, cao ngạo bước ra khỏi phòng, không thèm nhìn Đào Dung lấy một cái liền lướt qua người bà, lời nói lạnh lùng phát ra từ phía đằng sau bà:

“Không cần lo rằng tôi sẽ chạy mất, vị trí nữ chủ nhân cái nhà này chắc chắn là của tôi.”

Cổ họng Đào Dung chợt đắng ngắt. Một người phụ nữ mất trinh tiết còn dám hô hét ở trước mặt bà à!

“Phong nhi lấy cô, nhưng cô cũng đừng có mơ tưởng đến vị trí nữ chủ nhân cái nhà này!” Bà hét rống lên.

Thủy Tinh cay đắng nhếch khóe môi. Cuối cùng họ phải làm thế nào thì mới được hủy hôn? Chẳng lẽ cô kích động vẫn chưa đủ sao?

Chỉ là cô không biết rằng, cuộc hôn nhân này là không thể tránh khỏi, cũng sẽ là một con dao hai mặt tổn thương cô!

Cung Trạch Vũ nhìn Thủy Tinh bước ra mà thấy bất ngờ: “Nhà Bắc Minh thật sự đồng ý thả em ra, Bắc Minh Phong vì tìm em mà cũng phí không ít công sức đấy!”

Anh vốn nghĩ rằng họ sẽ trói cô lại không cho cô đi ra ngoài nữa đấy!

“Đương nhiên là họ đồng ý cho em ra ngoài rồi. Chúng ta mau đi tìm Diệp Phi đi.” Thủy Tinh ngồi vào xe Cung Trạch Vũ rồi nói.

“Phu nhân, bà nhìn thấy rồi đó. Cô tiểu thư này của nhà họ Thủy ngồi lên xe của người đàn ông kia rồi kìa. Cũng sắp phải kết hôn với thiếu gia rồi, chẳng biết chừng mực ý tứ gì cả!” Người hầu nói.

“Đông Cẩm, từ hôm nay trở đi, cô dám sát Thủy Tinh cho tôi. Trong cái nhà này đừng coi cô ta là nữ chủ nhân! Nói với tất cả người hầu khác, địa vị của cô ta và các người là như nhau.” Đào Dung dặn dò.

Đông Cẩm khó nén nổi nụ cười trên môi. Nếu như địa vị của Thủy Tinh và cô là như nhau, thế có nghĩa là, cô cũng có cơ hội được làm nữ chủ nhân rồi?

“Vâng! Phu nhân yên tâm, người đàn bà này có lỗi với thiếu gia nhà chúng ta, tôi sẽ trút giận thay thiếu gia!” Cô nhanh chóng nói.

Đào Dung gật đầu hài lòng.

_

Diệp Phi tỉnh vì lạnh. Tất cả thần trí đều tỉnh tảo, đầu vẫn đau, giống như bị cú đánh làm chấn động não vậy.

Cô xoa xoa mắt. Thật kỳ lạ là trên mặt chỉ toàn là nước. Cô đánh giá xung quanh căn phòng, nơi này là một cái nhà kho đổ nát, cửa sổ bốn phía đều bị đóng kín bằng ván gỗ, ánh nắng mặt trời chỉ có thể xuyên qua khe hở mới có thể chiếu được vào trong, tăm tối đến mức tầm mắt nhìn không rõ ràng.

Tầm mắt cô chuyển về phía đằng sau, ngạc nhiên đến mờ cả mắt: “Các ngươi là ai?”

Hai người đàn ông đang đứng sau lưng cô, háo sắc nhìn cô, trong tay còn cầm thắt lưng.

“Bọn tao là ai, mày không còn sống để biết được đâu. Có người bỏ tiền ra mua mạng sống của mày. Nếu đã phải chết thì cứ để anh em bọn tao chơi đùa chút đã!” Một người đàn ông nói.

“Nếu như không phải vì khuôn mặt này của mày thì mày đã bị chôn sống rồi!” Một người đàn ông khác nói. Vốn dĩ là định chôn sống cô ta, nhưng hai người đều thấy cứ chôn sống như thế thì hơi đáng tiếc, nên mới dùng nước lạnh hắt vào mặt cô cho cô tỉnh.

Diệp Phi bất ngờ: “Ai, là ai muốn mạng của tôi? Có phải là Thiên Tịnh không?”

Nhưng mà Thiên Tịnh tìm người đến giết cô cũng quá nhanh đi? Với lại, Thiên Tịnh làm sao mà biết được cô sẽ ở trong con hẻm đó?

Tuy các loại suy đoán đều không hợp lý cho lắm, nhưng người mà cô nghĩ đến chỉ có Thiên Tịnh mà thôi!

“Mày không cần phải đoán đâu, dù sao mày chết rồi bọn tao cũng không thể nói cho mày được. Đừng phí lời, nhanh cho bọn tao thoải mái chút đi.” Người đàn ông xông đến bắt lấy Diệp Phi, ấn cô nằm lên trên chiếc rương bằng gỗ.

Chỗ này không có giường, chỉ đành dùng những chiếc rương bỏ đi này vậy.

“Có ai không, cứu tôi với!” Diệp Phi lớn tiếng hét lên.

“Tiết kiệm sức lực đi. Nơi này không có ai đâu, mày có kêu vỡ họng ra cũng chẳng có ai nghe thấy cả!” Người đàn ông vốn dĩ chẳng quan tâm đến việc cô kêu cái gì, vươn tay túm lấy quần áo cô.

Diệp Phi đá vào bụng dưới của người đàn ông: “Các người có còn lương tri không? Vì một chút tiền cỏn con mà giết người sao!”

Người đàn ông không hề phòng bị gì bỗng nhiên bị gót giày cao gót đá trúng, tí thì tàn phế: “Ha ha, bọn tao không có tiền thì sẽ đói chết mất! Nếu mày đã có lương tri như thế thì dùng mạng của mày đổi lấy tiền cho bọn tao tiêu đi!”

“Nói nhảm với cô ta làm gì. Hành sự nhanh một chút đi xong còn lấy tiền!” Một người đàn ông khác nói.

Hai người đưa tay đè Diệp Phi lại, kéo quần áo trên người cô ra.

Ngay vào lúc này, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập khiến hai người đàn ông giật mình.

“Không xong rồi, có người đến!”

“Làm thế nào bây giờ? Người đàn bà này còn chưa giết đem chôn được!”

Hai người nhìn quanh căn phòng một chút, nơi này chỉ có một cánh cửa, hiển nhiên không thể chuồn đi bằng cửa này được.

Diệp Phi vừa định hét lên, liền bị một người đàn ông bịt miệng. Cô bị hai người đàn ông xách lên chạy về phía gian phòng sâu nhất bên trong.

Cuối gian phòng là một nhà kho lạnh. Một người đàn ông mở cửa nhà kho lạnh ra,, một người khác dùng vải bịt miệng Diệp Phi không để cho cô lên tiếng, lại dùng dây trói tay cô, ném vào bên trong nhà kho.

Khóa cửa nhà kho lạnh, bật công tắc nguồn điện nhà kho, hai người đàn ông đá văng tấm ván cửa sổ chạy ra ngoài.

Người đàn ông mang mặt nạ màu bạc vọt vào trong phòng, đúng lúc nhìn thấy hai người đàn ông kia chạy ra. Anh liền nhảy ra phía cửa sổ đuổi theo.

Tay của Diệp Phi bị trói sau lưng, miệng thì bị bịt bằng vải, không phát ra tiếng được. Hơi lạnh từ bốn phía nhà kho phả ra, nhiệt độ trong kho đột nhiên giảm xuống.

Cô chỉ có thể dùng thân thể đụng vào cửa nhà kho, nhưng sức lực của cô đối với cánh cửa này mà nói thì căn bản chẳng có tác dụng gì, chẳng ai nghe thấy cô ở trong kho.

Cứu mạng! Diệp Phi thút thít. Cô ở trong nhà kho rất lạnh, nước mắt giống như bị đông cứng trong hốc mắt vậy, khiến cho cô không thể khóc nổi. Chắc chẳng bao lâu, cô sẽ đóng băng thành tượng đá thôi…

Chọn tập
Bình luận