“Thủy Tinh, cậu đừng khóc, mình vào cửa hàng đã rồi từ từ nói.” Diệp Phi mở cửa, đỡ Thủy Tinh bước vào.
Thủy Tinh ngồi trên ghế, không cần biết Diệp Phi hỏi gì, cô chỉ lắc đầu, không nói ra lời.
Diệp Phi rót cho Thủy Tinh cốc nước “Cậu mau uống nước đi, sau đó hãy nói cho mình biết rốt cục có chuyện gì? Ai ya. Trên mặt cậu có hằn vết màu đỏ? Là ai đã tát cậu? Thương, cậu không nói, mình sốt ruột chết mất!”
Thủy Tinh uống nước, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân “Là mẹ đã đánh mình, từ nhỏ đến giờ mẹ chưa từng đánh mình!”
Diệp Phi ngạc nhiên “Mẹ cậu không phải rất thương cậu sao? Làm sao có thể đánh cậu được?”
Nước mắt Thủy Tinh lại rơi lã chã, nghĩ đến vừa nãy người nhà mình bị người nhà Bắc Minh Phong sỉ nhục, cô chỉ muốn đánh bản thân mình”.
“Tại vì mình đáng bị đánh” Răng cô cắn chặt vào môi. Cô không còn trong trắng, làm mất thể diện gia đình mình, mặt đau, tim cũng đau, cô không hận mẹ cô, cô hận người đã cướp đi trinh tiết của cô.
Diệp Phi hoàn toàn nghe không hiểu “cậu nói gì? Cậu đáng bị đánh?”
“Mình từng bị người ta cưỡng hiếp, hồi mình còn ở bên nước ngoài ấy,hôm qua Bắc Minh Phong biết chuyện này, mẹ anh ta cũng biết, gia đình họ ra điều kiện với ba mình, hợp đồng kết thông gia trước đó bị họ thêm rất nhiều các điều khoản kèm theo, điều kiện rất hà khắc, gần như tất cả lợi ích thuộc về nhà Bắc Minh” Thủy Tinh nói.
Diệp Phi đầu óc trống rỗng “Bắt được cái gã đó chưa?”
“Không bắt được, mình điều tra camera trên đường, nhưng hôm đó điện đường hỏng, tối đen, không nhìn thấy gì” Thủy Tinh nói.
“Đã vậy thì từ hôn đi, nếu như họ đã để bụng thì việc gì phải miễn cưỡng?” Diệp Phi nghĩ ra cách.
“Không từ hôn được, sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của hai công ty, gây ra tổn thất cổ phiếu, có khả năng sẽ phá sản!” Thủy Tinh nói.
Cô cũng không ngờ sẽ ảnh hưởng lớn như vậy, sau đó cô nói với ba cô muốn từ hôn, ba cô nói với cô những tổn hại như thế, bắt cô dù thế nào cũng phải gả vào nhà họ. Cũng có thể nói vì như thế mà gia đình cô mới nuốt giận mà ký vào cái thỏa thuận khắc nghiệt như vậy, chỉ là để bảo vệ công ty tập đoàn.
Một đám mây đen bay qua đầu Diệp Phi, người có tiền quả nhiên có cái bi thương của người có tiền.
“Thế cậu định kết hôn như thế sao? Nếu Bắc Minh Phong để bụng, anh ta sẽ đối xử tệ bạc với cậu”.
Nhắc đến Bắc Minh Phong, Thủy Tinh không còn nước mắt “ Trước tiên cứ kết hôn đã, để ổn định công ty, chắc là không bao lâu, anh ta sẽ đề nghị ly hôn”.
“Thủy Tinh, cậu nói thật lòng, cậu không có chút tình cảm gì với Bắc Minh Phong phải không? Hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau” Diệp Phi hỏi. Thực sự cô không hiểu nổi Thủy Tinhh và Bắc Minh Phong, hai người từ nhỏ đã môn đăng hộ đối, quen biết từ nhỏ, nhưng hai người lại không gặp nhau, không phải cãi nhau đến mức buồn bã chia tay, giống như oan gia trời sinh.
Miệng Thủy Tinh tanh tanh “ sao mình phải có tình cảm với anh ta? Anh ta chưa từng có tình cảm với mình, từ bé đến lớn chỉ biết bắt nạt mình. Vất sâu róm vào váy mình, cho mình uống cà phê anh ta uống thừa, rõ ràng biết mình không biết bơi còn kéo mình xuống khu vực nước sâu, cố ý dìm mình chết đuối.” Nhắc đến những việc đó, cô có thể kể ba ngày ba đêm.
“Nhưng mình cảm thấy cậu để ý anh ta, nếu không cậu sẽ không đau lòng đến như vậy.” Diệp Phi nói. Dựa vào hiểu biết của cô về Thủy Tinh, nếu như Thủy Tinh không có tình cảm với Bắc Minh Phong, chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, Thủy Tinh sẽ không đến đau lòng như thế.
Thủy Tinh bị hỏi đầu óc trống rỗng “Mình, mình không yêu anh ta, một chút cũng không, anh ta là đồ khốn nạn!”
Nếu như trong lòng anh thật sự có cô, anh nên bao dung cô, chỉ là một cái màng, anh sẽ không tính toán như này, càng không tính toán với nhà cô rõ ràng như này.
Diệp Phi nhìn Thủy Tinh khóc đỏ hoe mắt không biết nói gì “ Rồi, cậu không yêu anh ta, được chưa? Nhưng gã đàn ông đó là ai? Phải điều tra làm rõ, nếu có thể mình bảo Mộ Thương Nam điều tra giúp cậu”
Thủy Tinh lắc đầu “Chuyện mình bị cưỡng hiếp, trừ ba mẹ mình ra còn không ai biết, đến Bắc Minh Phong cũng chỉ biết mình có người đàn ông khác, không biết mình bị cưỡng hiếp, chuyện này không thể để họ biết. Bọn họ chỉ mong làm xấu mặt mình, để bọn họ biết, không biết bọn họ sẽ còn cười nhạo gia đình mình như nào. Mình muốn bọn họ biết rằng là mình, Thủy Tinh không cần Bắc Minh Phong, là mình đá anh ta!”
“Cậu định cứ như thế tha cho gã đàn ông kia!” Diệp Phi hỏi
“Nhà mình sẽ tra âm thầm điều tra, cậu giúp mình giữ bí mật, không được nói ra ngoài. Chờ mình điều tra ra tên đó, mình sẽ xé xác hắn ra!” Thủy Tinh nói.
“Ừm, mình sẽ giữ bí mật cho cậu, cậu đừng khóc nữa, tuần sau là cô dâu rồi!” Diệp
Phi khuyên Thủy Tinh.
Cô chỉ hi vọng, sau khi kết hôn, Bắc Minh Phong sẽ bao dung cô chuyện này, có lẽ thời gian sẽ giúp anh ta nhận ra tấm lòng của Thủy Tinh”
Thủy Tinh cười đau khổ “một người kết hôn xác địch sẽ ly hôn, có gì đáng để chờ đợi? Phải rồi, cái thẻ này cho cậu, cậu giúp mình phối đồ, bố mình cho mình mua quần áo để xuất giá, không thể làm mất thể diện gia đình mình. Mình mua luôn ở chỗ cậu.”
“Mình giảm giá cho cậu” Diệp Phi nói.
“Không cần, gia đình mình đâu thiếu chỗ tiền này, cho cậu để tăng kết quả kinh doanh, làm tốt không phải sẽ có doanh thu sao? Mộ Thương Nam không phải còn nói, để cái cửa hàng này cho cậu làm của hồi môn sao?”
Diệp Phi mím môi, cô cũng không biết tình yêu đích thực của cô đang ở đâu? Càng không thể nói đến chuyện kết hôn.”
Cô cầm thẻ của Thủy Tinh, phối lễ phục và âu phục cho Thủy Tinh, mấy chục bộ quần áo phối xong rồi, cô sẽ trả thẻ cho Thủy Tinh.
Thủy Tinh gọi người nhà họ Thủy đến lấy quần áo, chuyển đến nhà Bắc Minh, Bắc Minh Phong đối xử với cô như thế, cô để cho Bắc Minh Phong sống vui vẻ mới lạ”
Diệp Phi tiễn Thủy Tinh về, chờ đến giờ tan làm, cô ngồi xe Nhiếp Hạo về nhà họ Thiên.
Kịch hay ở nhà họ Thiên của cô còn chưa diễn.
Thiên Tịnh và hiên Huệ cuối cùng cũng chờ được Diệp Phi trở về, nhưng lại không phải bộ dạng mà họ mong đợi, Diệp Phi toàn thân quần áo xa hoa, đi giày cao gót khí thế ép người như nữ vương đi vào biệt thự, theo sau còn có Nhiếp Hạo và một đống vệ sỹ, trong tay những vệ sĩ đó đều xách túi quần áo.
Mặt Thiên Tịnh cau lại, những bộ quần áo này đều trong cửa hàng của Diệp Phi, mỗi bộ đều là quần áo sáu con số.
“Diệp Phi, cô đem quần áo trong cửa hàng mình chuyển đến không phải không thích hợp sao? Cô coi đây là cái kho sao?” Cô nói chua ngoa. Không có người nhà họ Mộ ở đây, cô cũng không cần phải giả tạo.
“Cái kho nhà các người cũng xứng sao? Kho của tôi nguyên quần áo đã mấy nghìn vạn rồi! Nhiếp Hạo, đem quần áo của tôi lên phòng của tôi!” Diệp Phi ngồi xuống sofa, chân gác lên bàn trà nhỏ.
“Diệp Phi bỏ chân của con xuống, như này thật không phép tắc gì!” Thiên Huệ tức giận hét lớn, họ còn chưa ra tay, Diệp Phi đã ra tay trước rồi.
“Giày của tôi hàng trăm vạn, sợ sàn nhà các người làm bẩn giày của tôi, mấy chiếc bàn trà nhỏ này của bà vừa khéo làm lót chân cho tôi” Diệp Phi nói.
Hai người phụ nữ lúc này bị cô làm cho nghẹt thở nói không ra lời.
Nhiếp Hạo đi đến “Diệp tiểu thư, phòng đó nhỏ quá, không đủ chỗ để quần áo”
“Tìm phòng tốt nhất ở đây cho tôi, dọn hết ra để tôi ở!” Diệp Phi ra lệnh.
Nhiếp Hạo nghe lệnh dẫn người lên phòng ngủ chính tầng hai, mở cửa liền vất đồ ở bên trong ra ngoài.
Thiên Tịnh xông lên như phát điên “Không được vất đồ của tôi, không được chiếm phòng của tôi.”