Tôi viết về cuộc họp báo trên blog trước cả khi gửi giấy mời tới giới truyền thông. Tôi có thể nói rằng tất cả những phóng viên nhà báo này đều muốn biến tôi thành một nhà lãnh đạo hoặc một tướng lĩnh hoặc một chỉ huy du kích tối cao, và tôi đã nghĩ ra một cách giải quyết, đó là lôi kéo thêm nhiều thành viên Xnet khác cùng tham gia trả lời câu hỏi.
Sau đó tôi gửi e-mail đến các cơ quan truyền thông. Câu trả lời của họ thì phân vân có, nhiệt tình có – duy nhất phóng viên của đài Fox “bị xúc phạm” vì tôi đã trơ tráo yêu cầu cô ta chơi một trò chơi chỉ để xuất hiện trên chương trình truyền hình của cô ta. Số còn lại dường như nghĩ điều này sẽ làm nên một câu chuyện khá hấp dẫn, mặc dù rất nhiều người trong số họ muốn được hỗ trợ kỹ thuật nhiều hơn để đăng nhập vào trò chơi.
Tôi chọn thời điểm là tám giờ tối, sau bữa tối. Mẹ tôi cằn nhằn vì tôi ra khỏi nhà cả buổi chiều, cuối cùng tôi cũng phải tiết lộ chuyện về Ange, ngay lập tức bà bỏ qua mọi thứ mờ ám và cứ nhìn tôi theo kiểu con-trai-bé-bỏng-của-tôi-đang-lớn-rồi. Mẹ tôi muốn gặp Ange, và tôi đã tận dụng nó như đòn bẩy, hứa sẽ dẫn cô về vào tối hôm sau nếu tôi có thể “đi xem phim” với Ange tối nay.
Mẹ và em gái Ange lại đi vắng – thật ra cũng chẳng mấy khi họ ở nhà – để tôi và Ange lại trong phòng với Xbox của cô và của tôi. Tôi rút phích điện của một trong những màn hình đặt cạnh giường cô và nối Xbox của tôi vào đó để cả hai chúng tôi có thể đăng nhập cùng lúc.
Cả hai cái Xbox đều rảnh rỗi, đang đăng nhập vào Cướp bóc Hẹn giờ. Tôi đi đi lại lại.
“Sẽ ổn thôi,” cô nói và liếc qua màn hình của mình. “Chợ Patcheye Pete giờ đã có 600 người chơi!” Chúng tôi đã chọn chợ Patcheye Pete vì nó là chợ gần quảng trường của làng nhất, nơi tập trung của những người chơi mới. Nếu phóng viên nào chưa phải là thành viên trong Cướp bóc Hẹn giờ – ha! – thì đó là nơi họ xuất hiện. Trong bài viết trên blog của mình, tôi đã yêu cầu tất cả mọi người chờ trên con đường chạy từ chợ Patcheye Pete đến cổng sinh và chỉ đường cho bất kỳ người nào nhìn giống những phóng viên bị lạc hướng đến chỗ chợ Pete.
“Tớ sẽ nói cái quái gì với họ bây giờ?”
“Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của họ – và nếu như cậu không thích câu hỏi thì cứ lờ đi. Ai đó khác có thể trả lời nó. Sẽ ổn thôi.”
“Thật điên rồ.”
“Thật hoàn hảo, Marcus. Nếu cậu muốn gây sức ép lên DHS, cậu phải làm cho họ xấu hổ. Không giống như việc cậu quyết tâm bắn giỏi hơn họ. Vũ khí duy nhất của cậu là cậu có khả năng làm họ trông như những đứa trẻ khờ khạo.”
Tôi nằm ẹp lên giường và cô kéo đầu tôi vào lòng, vuốt ve tóc tôi. Tôi đã từng thử những kiểu tóc khác nhau trước vụ nổ bom, nhuộm tóc với đủ các màu vui nhộn, nhưng từ khi ra tù, tôi chẳng quan tâm nữa. Khi đó, tóc tôi dài và trông thật ngu ngốc bờm xờm, tôi đã đi vào phòng tắm, cầm lấy tông đơ rồi cắt phéng còn hơn một phân, nhờ đó tôi chẳng cần tốn công chăm sóc và tôi có thể tàng hình khi gây nhiễu sóng và sao chép thẻ RFID.
Tôi mở mắt và nhìn chăm chú vào đôi mắt to màu nâu của Ange sau cặp mắt kính. Đôi mắt tròn, dịu dàng và đầy biểu cảm. Cô có thể khiến chúng lồi ra nếu cô muốn chọc tôi cười, hoặc làm chúng trở nên dịu dàng và buồn bã, hoặc lười biếng và buồn ngủ theo cách sẽ khiến tôi tan chảy trong cảm giác ham muốn.
Đó là điều mà cô đang làm lúc này.
Tôi từ từ ngồi dậy và ôm lấy cô. Cô ôm tôi. Chúng tôi hôn nhau. Cô có nụ hôn thật mê đắm. Tôi biết là tôi đã từng nói điều này rồi, nhưng không thể không nhắc lại được. Chúng tôi hôn rất nhiều, nhưng vì lý do này hay lý do khác, chúng tôi luôn dừng lại trước khi nó chứa nhiều quá nhiều nhục cảm.
Bây giờ tôi muốn tiến xa hơn. Tôi tìm đường viền chiếc áo phông của cô và giật mạnh. Cô đặt tay mình lên đầu và lùi lại một chút. Tôi đã biết cô sẽ làm thế này. Tôi đã biết kể từ cái đêm trong công viên ấy. Có thể đó là lý do chúng tôi đã không đi xa hơn – tôi biết cô sẽ không dừng cả hai chúng tôi lại, điều này làm tôi hơi sợ.
Nhưng rồi tôi không sợ nữa. Cuộc họp báo sắp diễn ra, cuộc cãi vã với cha mẹ tôi, sự chú ý của cộng đồng quốc tế, cái cảm giác có một phong trào đang làm điên đảo cả thành phố như một quả bóng bật loạn xạ – nó làm da tôi ngứa ran và máu tôi sôi lên.
Và cô thật đẹp, thông minh, khôn khéo và hài hước, và tôi yêu cô.
Áo cô trượt xuống, cô uốn cong lưng để tôi kéo nó qua cổ cô. Cô đưa tay ra sau làm gì đó và rồi áo ngực của cô rơi xuống. Tôi mở to mắt, không còn cảm thấy gì nữa, không thở được nữa, và rồi cô nắm lấy áo của tôi và kéo nó qua đầu tôi, ôm lấy tôi và kéo ngực trần của tôi chạm vào ngực cô.
Chúng tôi lăn trên giường và chạm vào nhau, hai cơ thể quấn lấy nhau hổn hển. Cô hôn lên khắp ngực tôi và tôi cũng làm thế với cô. Tôi không thể thở, tôi không thể suy nghĩ, tôi chỉ có thể chuyển động và hôn và liếm và vuốt ve.
Chúng tôi thách thức nhau tiến xa hơn. Tôi cởi quần bò của cô. Cô cởi quần tôi. Tôi kéo khóa quần của cô xuống, cô cũng làm thế với tôi, và giật mạnh quần tôi xuống. Tôi giật quần cô xuống. Một khoảnh khắc sau đó chúng tôi đều trần truồng, chỉ trừ tất của tôi, rồi tôi cởi chúng bằng ngón chân.
Sau đó tôi chợt nhìn thấy cái đồng hồ đặt cạnh giường, lâu nay nó vẫn lăn lóc dưới sàn, giờ đang hướng về phía chúng tôi.
“Thôi chết!” tôi kêu lên. “Nó đã bắt đầu được hai phút rồi!” Khi tôi sắp dừng cái việc mà tôi đang chuẩn bị phải dừng lại, tôi không thể nào tin là mình sẽ dừng lại được. Ý tôi là, nếu bạn hỏi tôi “Marcus, cậu sắp làm việc ấy lần đầu tiên TRONG ĐỜI, cậu có chịu dừng lại nếu tôi thả quả bom nguyên tử trong phòng này?” Câu trả lời sẽ là một từ KHÔNG vang dội và rõ ràng.
Nhưng rồi chúng tôi dừng lại.
Cô ôm tôi, kéo mặt tôi đến sát mặt cô và hôn tôi cho đến khi tôi nghĩ mình sắp ngất đến nơi, rồi cả hai quần áo mặc vào, vớ lấy bàn phím và chuột, hướng tới Patcheye Pete.
Bạn có thể dễ dàng biết ai là người của giới truyền thông: họ là những lính mới, điều khiển những gã say đi đi lại lại lên lên xuống xuống, cố tìm hiểu mọi thứ, thỉnh thoảng lại gõ sai phím và dâng cho người lạ tất cả hoặc một phần những sáng kiến của mình, hay tự nhiên ôm chầm hoặc đấm đá họ.
Cũng dễ nhận ra các thành viên của Xnet: chúng tôi đều chơi Cướp bóc Hẹn giờ bất cứ khi nào có thời gian (hay không thích làm bài tập), đều sở hữu nhân vật trong game với vũ khí hàng khủng và đặt bẫy trên những chiếc chìa khóa chìa ra trên lưng làm mồi nhử, loại bẫy có thể làm banh xác những kẻ muốn cướp nó và làm giảm năng lượng của chúng tôi.
Khi tôi xuất hiện, trên màn hình hiển thị trạng thái M1K3Y ĐÃ VÀO PATCHEYE PETE – CHÀO MỪNG THỦY THỦ, CHÚNG TÔI CUNG CẤP CÁC GIAO DỊCH CÔNG BẰNG CHO NHỮNG MÓN ĐỒ TỐT MÀ BẠN CƯỚP ĐƯỢC. Tất cả những người chơi trên màn hình như đóng băng lại, rồi họ tụ tập xung quanh tôi. Mọi người thi nhau nói. Tôi đã nghĩ đến việc bật máy biến đổi giọng nói và đeo tai nghe, nhưng khi thấy cùng lúc có quá nhiều người muốn nói chuyện với mình, tôi nhận ra cách đấy không tiện. Dùng tin nhắn sẽ dễ theo dõi hơn nhiều và họ không thể trích sai lời tôi (hehe).
Trước đó, tôi và Ange đã đi thám thính địa điểm – việc có cô làm bạn đồng hành thật tuyệt vời, vì chúng tôi có thể nạp năng lượng cho nhau. Có một vị trí cao trên một đống hộp thực phẩm muối mà tôi có thể đứng lên để mọi người đứng ở bất cứ chỗ nào trong chợ cũng nhìn thấy.
> Chào buổi tối và cảm ơn tất cả đã đến. Tên tôi là M1k3y và tôi không phải là người lãnh đạo của bất cứ cái gì. Xung quanh các bạn đều là các thành viên Xnet, họ cũng như tôi, đều có nhiều điều để nói về lý do tại sao chúng ta ở đây. Tôi dùng Xnet vì tôi tin tưởng vào tự do và Hiến pháp của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Tôi dùng Xnet vì DHS đã biến thành phố của tôi thành lãnh địa của cảnh sát, nơi mà tất cả chúng ta đều bị nghi ngờ là khủng bố. Tôi dùng Xnet vì tôi nghĩ các bạn không thể bảo vệ tự do bằng cách xé bỏ Luật Nhân quyền. Tôi được học về Hiến pháp từ một ngôi trường ở California và tôi được nuôi dạy để yêu đất nước mình vì sự tự do của nó. Nếu tôi có một triết lý sống thì nó sẽ là thế này:
> Các chính phủ đều có nguồn gốc nhân dân và có được những quyền lực chính đáng trên cơ sở sự nhất trí của nhân dân, nên bất cứ khi nào một thể chế chính quyền nào đó phá vỡ những mục tiêu này, thì nhân dân có quyền thay đổi hoặc loại bỏ chính quyền đó và lập nên một chính quyền mới, đặt trên nền tảng những nguyên tắc cũng như tổ chức thực thi quyền hành theo một thể chế sao cho có hiệu quả tốt nhất đối với an ninh và hạnh phúc của họ.
> Tôi không viết ra nó, nhưng tôi tin vào nó. DHS cai trị mà không có sự chấp thuận của tôi
> Cám ơn
Tôi đã viết những điều này hôm trước, cùng Ange xem xét bản nháp nhiều lần. Paste nó lên thì chỉ cần mấy giây, nhưng mọi người trong game thì phải mất một lúc để đọc. Rất nhiều thành viên Xnet hoan hô, hàng tá cướp biển đồng thanh hô “Hurrah” làm những con quạ cảnh vỗ cánh bay nháo nhác.
Dần dần, các nhà báo cũng tiêu hóa được nó. Cuộc nói chuyện diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức bạn khó mà đọc kịp, rất nhiều thành viên Xnet nói những điều như là “Đúng rồi”, “Nước Mỹ, yêu hay bỏ”, “DHS về nhà đi” và “Quân Mỹ hãy ra khỏi San Francisco”, tất cả những khẩu hiệu được hô to trong không gian trực tuyến của Xnet.
> M1k3y, tôi là Priya Rajneesh từ BBC. Bạn nói bạn không phải là người lãnh đạo phong trào nào cả, nhưng bạn có tin rằng có một phong trào đang diễn ra không? Đó có phải là từ người ta đùng để gọi Xnet không?
Có rất nhiều câu trả lời. Vài người nói không có
phong trào nào, vài người lại nói là có. Rất nhiều người nói lên suy nghĩ của mình về những cái được gọi là Xnet, Những người anh em, Những người chị em và chủ đề mà tôi thích nhất: Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
Họ đang rất hăng say. Tôi để cho họ tự do bày tỏ và nghĩ về những điều mình có thể nói. Sau khi đã nghĩ ra, tôi gõ:
> Tôi nghĩ đó chính là câu trả lời cho câu hỏi của anh, đúng không? Có thể có một hoặc nhiều hơn một phong trào và những phong trào đó có thể được gọi là Xnet hoặc không.
> M1k3y, tôi là Doug Christensen từ Nhật báo Internet Washington. Anh nghĩ DHS nên làm gì để ngăn chặn một vụ tấn công nữa nhằm vào San Francisco trong trường hợp kế hoạch họ đang thực hiện không thành công?
Các thành viên Xnet lại lên tiếng. Rất nhiều người nói rằng bọn khủng bố và chính phủ Mỹ cũng giống nhau cả thôi – dù theo nghĩa đen hay lối ám chỉ rằng cả hai đều tệ hại ngang ngửa. Một vài người còn nói rằng chính phủ Mỹ biết làm thế nào để bắt những kẻ khủng bố nhưng họ bỏ qua bởi vì “các tổng thống thích chiến tranh” đã tái đắc cử.
> Tôi không biết
Cuối cùng, tôi cũng gõ :
> Thực sự tôi không biết. Tôi đã tự hỏi bản thân câu hỏi này rất nhiều lần vì tôi không muốn bị thổi tung và cũng không muốn thành phố của mình bị thổi tung. Đây là điều mà tôi mới nghĩ ra: Nếu nhiệm vụ của DHS là đảm bảo an toàn cho chúng ta thì họ đã thất bại. Chẳng có gì trong tất cả những thứ vớ vẩn họ đã làm có thể ngăn cản cây cầu không bị nổ tung lần nữa. Truy đuổi chúng ta khắp thành phố? Giam giữ chúng ta? Làm cho chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, quay lưng lại với nhau? Gọi những người không đồng ý với chính sách của họ là những kẻ phản bội? Điều cốt yếu của khủng bố là khiến chúng ta khiếp sợ. Và DHS thực sự đang làm tôi thấy khiếp sợ.
> Tôi không có gì để nói về những việc mà bọn khủng bố làm với tôi nhưng nếu đây là một đất nước tự do thì ít nhất tôi cũng có quyền nói về những việc mà cảnh sát ở đất nước tôi làm với tôi. Tôi có quyền ngăn họ không khủng bố tôi.
> Tôi biết đây không phải là một câu trả lời hay. Xin lỗi.
> Ý anh là gì khi anh nói rằng DHS sẽ không ngăn chặn được bọn khủng bố? Làm thế nào anh biết được?
> Anh là ai?
> Tôi ở Sydney Morning Herald.
> Tôi 17 tuổi. Tôi chẳng phải là một học sinh luôn được điểm A hay bất cứ gì. Mặc dù vậy, tôi cũng khám phá ra cách lập một mạng Internet mà họ không thể theo dõi. Tôi đã tìm ra cách làm nhiễu công nghệ truy tìm dấu vết của họ. Tôi có thể biến người vô tội thành nghi phạm và biến người có tội thành người vô tội trong mắt bọn họ. Tôi có thể mang kim loại hay những thứ bị cấm lên máy bay. Tôi nghĩ ra thứ này bằng việc quan sát Internet và suy nghĩ về nó. Nếu tôi có thể làm được thì bọn khủng bố cũng có thể làm được. Bọn họ nói với tôi rằng họ tước đi tự do của chúng tôi là để chúng tôi được an toàn. Anh có thấy an toàn chút nào không?
> Ở Úc à? Nếu thế thì có.
Cả đám cướp biển đều cười phá lên.
Nhiều phóng viên khác đưa ra câu hỏi. Một số thì tỏ vẻ đồng cảm, một số lại có vẻ thù địch. Tôi bắt đầu mệt, tôi đưa bàn phím cho Ange và để cô làm M1k3y một lúc. Dù sao tôi cũng không còn thật sự cảm thấy mình và M1k3y cùng là một người nữa. M1k3y là thằng nhóc nói chuyện với cánh nhà báo quốc tế và làm dấy lên cả một phong trào. Còn Marcus thì bị đình chỉ học, cãi nhau với bố và băn khoăn trăn trở liệu hắn có xứng đáng với cô người yêu tuyệt vời của mình không.
Đến 11 giờ thì tôi thấy đã quá đủ rồi. Thêm vào đó, bố mẹ cũng mong tôi về nhà sớm. Tôi thoát ra khỏi trò chơi, Ange cũng vậy và chúng tôi nằm đó một lúc. Tôi cầm tay cô và siết nó thật chặt. Chúng tôi ôm nhau.
Cô hôn lên cổ tôi và thì thầm gì đó. “Sao hả em?”
“Em nói rằng em yêu anh,” cô nói. “Sao nào, anh muốn em gửi cho anh cả một bức điện tín hay sao?”
“Wow,” tôi nói.
“Anh ngạc nhiên hả?”
“Không. Ừm. Chỉ là… anh cũng đang định nói điều đó với em.”
“Chắc chắn là thế rồi,” cô nói và cắn nhẹ vào mũi tôi.
“Chỉ là trước đây anh chưa bao giờ nói điều này,” tôi nói. “Vì thế nên anh đang cố gắng đây.”
“Anh vẫn chưa nói đâu nhé. Đừng có mà nghĩ em không nhận ra. Bọn con gái chúng em để ý vấn đề này lắm đấy.”
“Anh yêu em, Ange Carvelli,” tôi nói.
“Em cũng yêu anh, Marcus Yallow.”
Chúng tôi hôn nhau và rồi tôi bắt đầu thở gấp, cô cũng thế. Đúng lúc ấy thì mẹ cô gõ cửa.
“Angela,” mẹ gọi. “Mẹ nghĩ đến giờ bạn con phải về nhà rồi đấy, phải không?”
“Vâng, thưa mẹ,” cô trả lời và làm điệu bộ đang vung rìu. Khi tôi đi tất và giày, cô thì thầm, “Họ sẽ nói rằng, cái con bé Angela đó, nó thật là một đứa con gái ngoan, làm sao nghĩ xấu cho nó được, nó suốt ngày ở sân sau mài rìu giúp mẹ mà.”
Tôi cười ngặt nghẽo. “Em không biết em được sống dễ dàng thế nào đâu. Bố mẹ anh không đời nào để bọn mình một mình trong phòng ngủ đến 11 giờ.”
“11 giờ 45 phút,” cô vừa nói vừa xem giờ.
“Thôi chết rồi!” tôi thốt lên và buộc dây giày.
“Đi đi,” cô giục. “Chạy đi và tự do nhé! Nhớ nhìn cả hai phía khi sang đường đấy nhé! Hãy viết cho em nếu anh phải làm việc! Không cần phải ôm đâu! Nếu anh không ra khỏi phòng em trước khi em đếm đến mười thì anh gặp rắc rối đó, quý ngài. Một. Hai. Ba.”
Tôi làm cho cô không nói nữa bằng cách nhảy lên giường, đè cô xuống và hôn cô đến khi cô không còn cố đếm nữa. Rất tự hào vì chiến thắng của mình, tôi chạy xuống cầu thang, hộp Xbox kẹp dưới nách.
Mẹ cô ở dưới chân cầu thang. Tôi mới gặp bà vài lần. Bà là phiên bản già hơn, cao hơn của Ange – Ange đã kể rằng bố cô thấp người – đeo kính áp tròng thay vì kính thường. Có vẻ như dần dần bà đã dán cho tôi cái mác là một chàng trai tốt và tôi rất cảm kích vì điều này.
“Chúc cô ngủ ngon, cô Carvelli,” tôi nói.
“Chúc cháu ngủ ngon, Yallow,” bà nói.
Lúc ra đến cửa, tôi hơi lừng khừng một chút.
“Gì thế?” bà hỏi.
“Ừm,” tôi nói. “Cảm ơn cô đã cho cháu sang chơi.”
“Cháu luôn được đón chào trong nhà của cô mà.”
“Và cảm ơn cô vì Ange,” tôi nói, tự thấy chán mình vì thế này thì nghe vô duyên quá. Nhưng bà chỉ mỉm cười rạng rỡ và ôm tôi một cái thật nhanh.
“Không có gì,” bà nói.
Trong suốt chuyến xe về nhà, tôi nghĩ đến cuộc họp báo, đến Ange khỏa thân và lăn lộn với tôi trên giường, đến lúc mẹ cô mỉm cười tiễn tôi ra cửa.
Mẹ tôi đang chờ tôi ở nhà. Bà hỏi về bộ phim và tôi trả lời đúng như đã chuẩn bị trước, lấy trong một bài phê bình về bộ phim được đăng trên tờ Bay Guardian.
Khi tôi bắt đầu lơ mơ ngủ, ý nghĩ về buổi họp báo quay trở lại. Tôi rất tự hào về nó. Thật là kỳ tích khi những phóng viên lớn có mặt tại trò chơi, họ lắng nghe tôi nói và lắng nghe tất cả những người có cùng niềm tin với tôi. Tôi thiếp đi với nụ cười trên môi.
Đáng lẽ tôi phải biết chuyện này có thể xảy ra.
Thủ lĩnh Xnet: Tôi Có Thể Mang Kim Loại Lên Máy Bay
DHS Cai Trị Mà Không Có Sự Chấp Thuận Của Tôi
Những Đứa Trẻ Của Xnet: Quân Mỹ Hãy Ra Khỏi San Fransisco
Những dòng tít rất hay ho. Mọi người gửi các bài báo vào blog cho tôi, nhưng tôi không muốn đọc chúng một chút nào hết.
Theo một cách nào đó, tôi đã làm hỏng nó. Cánh phóng viên đã đến buổi họp báo của tôi và kết luận rằng chúng tôi là những kẻ khủng bố hay bọn bịp bợm khủng bố. Điều tệ hại nhất là cô nàng phóng viên ở kênh Fox News, người dường như cũng tham gia buổi họp báo rồi dành hẳn mười phút làm phóng sự về chúng tôi, lên án “tội phản quốc” của chúng tôi. Sau đây là những lời lẽ chết người của cô ta, được lặp đi lặp lại trên mọi bản tin mà tôi đọc được:
“Chúng nói chúng không có tên. Tôi đã tóm được một đứa trong số chúng. Hãy gọi những đứa trẻ hư hỏng này là Cal-Quaeda. Chúng làm những việc khủng bố trên chính đất nước này. Khi nào – không phải “nếu”, mà là “khi nào” – California lại bị tấn công một lần nữa, những đứa hư hỏng này cũng đáng bị chỉ trích như Hoàng tộc Saud. 1 “
Lãnh đạo của các phong trào phản chiến lên án chúng tôi là những thành phần ngoài pháp luật. Một người đàn ông đã lên truyền hình để khẳng định ông ta tin rằng chúng tôi được DHS dựng lên để làm mất uy tín của các phong trào này.
DHS đã tổ chức một buổi họp báo tuyên bố rằng họ sẽ tăng gấp đôi lực lượng an ninh ở San Francisco. Họ đưa ra một thiết bị sao chép thẻ RFID mà họ đã tìm thấy ở đâu đó và minh họa cách sử dụng nó, dùng nó để dàn cảnh một vụ trộm xe hơi, và cảnh báo mọi người chú ý đến những thanh thiếu niên có hành động đáng ngờ, đặc biệt là với những ai để tay khuất tầm nhìn của mọi người.
Họ không đùa. Tôi đã hoàn thành bài luận văn Kerouac và bắt đầu làm bài luận về chủ đề Mùa hè của Tình yêu, mùa hè năm 1967, khi những người tham gia phong trào chống chiến tranh và những người hippie tụ tập về San Francisco. Hai cha đẻ của hãng kem Ben&Jerry – trước kia cũng là dân hippie – đã thành lập hẳn một viện bảo tàng về văn hóa hip- pie ở quận Haight, ngoài ra, khắp San Francisco còn rất nhiều khu lưu trữ và triển lãm hippie khác nữa.
Nhưng lang thang quanh thành phố này thật không dễ dàng gì. Tính cho đến cuối tuần, tôi đã bị chặn lại để kiểm tra trung bình bốn lần mỗi ngày. Cảnh sát kiểm tra chứng minh thư của tôi và hỏi tại sao tôi lại ở ngoài đường, dò xét bức thư của trường Chavez thông báo tôi đã bị đình chỉ học.
Tôi đã gặp may. Không ai bắt giữ tôi. Tuy nhiên những thành viên còn lại của Xnet thì không được may mắn như vậy. Hàng tối, DHS đều công bố thêm những người bị bắt, “những kẻ cầm đầu” và “những tên gián điệp” của mạng Xnet mà tôi không biết và chưa bao giờ nghe nói tới, bị dẫn giải trên truyền hình cùng với thiết bị thu trộm thẻ RFID và các thiết bị khác được tìm thấy trong túi họ. DHS thông báo rằng những người này đang “đặt ra những cái tên”, đang thỏa hiệp với “mạng Xnet” và dự kiến sớm có thêm những vụ bắt giữ khác. Cái tên “M1k3y” thường xuyên được nhắc đến.
Bố tôi rất thích điều này. Ông và tôi thường xem tin tức cùng nhau, ông rất hả hê, tôi thì âm thầm bấn loạn. Ông nói: “Con nên biết những thứ mà người ta sẽ sử dụng với những đứa trẻ này. Bố đã chứng kiến tận mắt rồi. Họ sẽ chọn ra hai đứa và kiểm tra danh sách bạn bè của chúng trên phần mềm chat và những phím gọi nhanh trên điện thoại của chúng, tìm những cái tên xuất hiện nhiều lần, tìm một vài khuôn mẫu, và tóm thêm nhiều đứa khác. Họ sẽ xới tung chúng lên.”
Tôi đã hủy bữa ăn tối với Ange tại nhà tôi và dành nhiều thời gian hơn ở nhà Ange. Em gái Ange đã bắt đầu gọi tôi là “vị khách thân thiết”, chẳng hạn cô bé hay hỏi “Tối nay vị khách thân thiết này sẽ ăn tối với em à?” Tôi rất thích Tina. Tất cả những gì mà cô bé quan tâm là đi chơi, tiệc tùng và gặp gỡ các chàng trai, nhưng Tina rất vui vẻ và sẵn sàng ủng hộ Ange hết mình. Một buổi tối, khi chúng tôi cùng nhau nấu ăn, Tina lau khô tay và nói, “Anh biết không Marcus, anh có vẻ là một người đàn ông tốt. Chị của em phát điên lên vì anh và em cũng thích anh nữa. Nhưng em phải nói với anh một điều: Nếu anh làm tan nát trái tim của chị em, em sẽ lần theo dấu vết của anh và kéo dương vật của anh qua đầu. Sẽ không vui vẻ gì đâu.”
Tôi đảm bảo với Tina rằng thà tôi tự kéo dương vật của mình qua đầu còn hơn là làm tan nát trái tim Ange và cô bé gật đầu, “Vậy là chúng ta đã hiểu nhau.”
“Em gái em thật tinh quái,” tôi nói khi hai đứa đang nằm trên giường Ange và xem các trang blog của Xnet. Đùa giỡn và đọc Xnet là tất cả những gì chúng tôi làm.
“Tina có sử dụng từ dương vật khi nói với anh không? Em ghét từ đó khi con bé nói. Đơn giản là con bé rất thích nói từ ‘dương vật’, anh biết đấy. Không ám chỉ riêng tư gì đâu.”
Tôi hôn Ange rồi chúng tôi tiếp tục đọc.
“Nghe cái này này,” Ange nói. “Cảnh sát lên kế hoạch bắt từ bốn đến sáu trăm người trong tuần này, họ nói đây sẽ là cuộc đột kích phối hợp lớn nhất từ trước đến nay nhắm vào những người chống đối của Xnet.”
Tôi cảm thấy như bị quăng lên.
“Chúng ta phải ngăn điều này,” tôi nói. “Em có hiểu là có nhiều người phá rối nhiều hơn để chứng minh rằng họ không bị đe dọa không? Nó không quá điên rồ chứ?”
“Em nghĩ họ thật dũng cảm. Chúng ta không thể để họ làm chúng ta sợ hãi và khuất phục.”
“Cái gì? Không, Ange, không. Chúng ta không thể để hàng trăm người phải vào tù. Em chưa từng ở trong đó. Anh đã từng trải qua. Nơi đó tồi tệ hơn nhiều so với em nghĩ. Nó tồi tệ hơn nhiều những gì em tưởng tượng.”
“Em có trí tưởng tượng khá phong phú đấy,” cô đáp.
“Dừng ở đây nhé? Nghiêm túc đi nào. Anh sẽ không làm điều này. Anh sẽ không đưa họ vào tù. Nếu anh làm như thế, anh sẽ là người như Van vẫn nghĩ.”
“Marcus, em đang nghiêm túc. Anh nghĩ rằng những người đó không biết họ có thể phải vào tù sao? Họ tin vào chính nghĩa. Anh cũng vậy. Hãy cho họ niềm tin để biết cái điều mà họ đang đi vào. Anh không thể quyết định thay họ những rủi ro mà họ có thể hoặc không thể gặp phải.”
“Nó là trách nhiệm của anh bởi vì nếu anh bảo họ dừng lại, họ sẽ dừng.”
“Em tưởng anh không phải là người lãnh đạo?”
“Đúng, anh tuyệt đối không phải là người lãnh đạo. Nhưng anh không thể không làm như thế nếu họ trông chờ ở anh một lời chỉ dẫn. Và chừng nào họ còn làm như vậy, anh có trách nhiệm phải giúp họ an toàn. Em cũng thấy như thế, đúng không?”
“Tất cả những điều mà em thấy là anh đang sẵn sàng vứt bỏ và chạy trốn khi thấy dấu hiệu đầu tiên của sự rắc rối. Em nghĩ rằng anh sợ họ sẽ nhận ra anh là ai. Em nghĩ anh đang sợ cho chính bản thân anh.” Tôi nhích khỏi Ange, ngồi dậy và nói: “Thật không công bằng!”
“Thật ư? Ai là người đã gần như lên cơn đau tim khi anh ta tưởng danh tính bí mật của mình bị lộ?”
“Điều đó hoàn toàn khác. Không phải là về anh. Em biết là không phải như vậy. Tại sao em lại như thế này?”
“Tại sao anh lại như thế này? Tại sao anh không còn là anh chàng đã đủ dũng cảm để phát động tất cả những chuyện này?”
“Đó không phải là dũng cảm, đó là tự sát.”
“Kịch sến rẻ tiền cho các bạn trẻ, M1k3y.”
“Đừng gọi anh như thế!”
“Cái gì, ‘M1k3y’ hả? Sao lại không, M1k3y?”
Tôi đi giày vào. Lấy túi của mình. Đi bộ về nhà.
> Tại sao tôi gây rối nữa
> Tôi sẽ không bảo bất cứ ai khác phải làm gì, bởi vì tôi không phải là lãnh đạo của bất cứ ai, kệ cho hãng tin Fox nghĩ gì đi nữa.
> Nhưng tôi sẽ kể với bạn việc mà tôi dự định làm. Nếu bạn nghĩ điều đó đáng để làm, có thể bạn cũng sẽ làm theo.
> Tôi sẽ không gây rối nữa. Không phải trong tuần này. Có thể tuần sau cũng không. Không phải vì tôi sợ hãi. Đó là bởi vì tôi đủ thông minh để biết rằng mình nên tự do hơn là ở trong tù. Họ đã tìm ra cách để hóa giải chiến thuật của chúng ta, vì vậy chúng ta cần phải tìm ra một chiến thuật mới. Tôi không quan tâm là chiến thuật gì, nhưng tôi muốn nó hiệu quả. Thật là ngu ngốc nếu để bị bắt. Bạn chỉ có thể gây rối nếu bạn an toàn.
> Có một lý do khác để không gây rối. Nếu bạn bị bắt, chúng có thể sử dụng bạn để tóm những người bạn của bạn, và bạn của bạn của bạn. DHS có thể dò ra banï của bạn ngay cả khi họ không tham gia Xnet, bởi vì DHS giống như một con bò tót điên cuồng và chắc chắn là họ không bận tâm đến việc có bắt đúng người hay không.
> Tôi không bảo bạn phải làm gì.
> Nhưng DHS ngu ngốc còn chúng ta thì thông minh. Ta gây rối chỉ để chứng minh rằng họ không thể chống khủng bố bởi vì nó cho thấy họ thậm chí còn không thể ngăn chặn một lũ trẻ con. Nhưng nếu bạn bị bắt, họ sẽ tưởng họ thông minh hơn chúng ta.
> HỌ KHÔNG THÔNG MINH HƠN CHÚNG TA. Chúng ta thông minh hơn họ. Hãy vận dụng trí thông minh. Hãy tìm ra cách để làm họ bị rối tung lên, bất kể họ có cử bao nhiêu tên ngu ngốc xuất hiện trên những con đường trong thành phố của chúng ta.
Tôi đăng bài lên rồi đi ngủ.
Tôi nhớ Ange.
Ange và tôi không nói chuyện với nhau trong bốn ngày kế tiếp, kể cả cuối tuần, và sau đó tôi trở lại trường học. Đã một triệu lần tôi suýt gọi cho cô, có cả nghìn e-mail và tin nhắn tôi viết nhưng không gửi.
Bây giờ tôi đã trở lại lớp học Nghiên cứu Xã hội, và bà Andersen đã chào đón tôi bằng thái độ lịch sự trơn tru đầy châm biếm, cô ta hỏi tôi một cách ngọt ngào xem kỳ nghỉ vừa qua của tôi như thế nào. Tôi chỉ ngồi xuống và nói lầm bầm không thành tiếng. Tôi có thể nghe tiếng Charles cười rúc rích như chuột.
Cô ta dạy cả lớp về “Vận mệnh hiển nhiên”, cái ý tưởng rằng người Mỹ sinh ra để thống trị thế giới (hoặc ít nhất đó là cái cách cô ta làm cho nó có vẻ như thế) và dường như đang cố gắng khích tôi nói ra điều gì đó để cô ta có thể tống cổ tôi ra ngoài.
Tôi cảm thấy mọi ánh mắt trong lớp đều hướng về tôi, và nó gợi tôi nhớ đến M1k3y và những người đang soi mói anh ta. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì bị soi mói như thế. Tôi nhớ Ange.
Tôi trải qua thời gian còn lại trong ngày mà không có gì đặc sắc. Tôi không nghĩ mình đã nói quá tám từ.
Cuối cùng cũng hết giờ và tôi xô mạnh mấy cái cửa, hướng về phía cổng, về phía khu Mission ngu ngốc và ngôi nhà lạc lõng của tôi.
Ai đó đã đâm sầm vào tôi khi tôi vừa bước ra khỏi cổng. Anh ta là một thanh niên vô gia cư, có lẽ bằng tuổi tôi, hoặc già hơn một chút. Anh ta mặc một cái áo khoác dài nhờn nhợt, chiếc quần jean rộng lùng thùng và đi đôi giày đế mềm tàn tạ trông như vừa moi được từ đống mùn cưa. Mái tóc dài của anh ta lòa xòa khắp khuôn mặt, và anh ta có bộ râu xồm xoàm mọc lôm nhôm dưới cái cổ họng được nhét trong cổ áo len đan chẳng ra màu gì.
Tôi nhận thấy tất cả điều này khi chúng tôi nằm sóng soài cạnh nhau trên vỉa hè, mọi người đi ngang qua nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Có vẻ như anh ta đâm vào tôi khi đang vội vã đi xuống Valencia, chúi người về trước vì sức nặng của cái ba lô rách nát nằm cạnh anh ta, trên đó chi chít những hình thù nguệch ngoạc như bùa chú.
Anh ta chống tay vào đầu gối và lảo đảo như say rượu hay đã va đầu vào đâu đó.
“Xin lỗi anh bạn,” anh ta nói. “Không nhìn thấy cậu. Cậu có bị đau không?”
Tôi cũng đứng dậy. Không thấy đau.
“Ừm. Không, tôi ổn.”
Anh ta đứng dậy và cười. Hàm răng của anh ta trắng và đều đến bất ngờ, giống như ảnh quảng cáo cho một phòng khám chỉnh hình răng vậy. Anh ta đưa tay về phía tôi, cái bắt tay của anh ta thật mạnh mẽ và rắn chắc.
“Tôi thật sự xin lỗi.” Giọng nói của anh ta cũng rõ ràng và thông minh. Tôi đã nghĩ giọng anh ta phải giống như những gã say rượu lè nhè với chính mình khi vất vưởng ở Mission vào ban đêm, nhưng giọng anh ta nghe như một nhân viên hiệu sách đầy hiểu biết.
“Không sao,” tôi nói.
Anh ta chìa tay ra lần nữa.
“Zeb,” anh ta nói.
“Marcus,” tôi đáp.
“Rất hân hạnh, Marcus. Hy vọng lúc nào đó lại tình cờ gặp cậu.”
Anh ta cười lớn, nhặt ba lô của mình rồi quay lưng vội vã bỏ đi.
Tôi đi bộ về nhà với một mùi ẩm mốc phát gớm trên người. Mẹ tôi đang đứng ở bàn bếp và chúng tôi đã nói chuyện linh tinh một chút như thường lệ, trước khi mọi thứ thay đổi.
Tôi đi lên cầu thang về phòng mình và ngồi phịch xuống ghế. Đã có lần tôi không muốn đăng nhập vào Xnet. Buổi sáng hôm đi học lại, tôi kiểm tra Xnet và thấy bài viết của mình đã gây ra một cuộc tranh cãi nảy lửa giữa những người đồng ý với tôi với những người gay gắt phản đối rằng tôi đang bảo họ từ bỏ môn thể thao mà họ yêu thích.
Tôi có đến ba nghìn dự án đang làm dở. Tôi đang lắp một cái máy ảnh pinhole từ những miếng ghép hình lego, trước giờ tôi vẫn hay chụp ảnh bằng diều trên không với một chiếc máy ảnh kỹ thuật số cũ có một nút bấm đã bong hết lớp ma tít ngớ ngẩn, nút này giãn ra lúc diều bay lên rồi dần dần thu về hình dạng ban đầu, làm cửa trập mở ra đóng lại sau những khoảng thời gian đều nhau. Tôi có một bộ ampli đèn điện tử và đang muốn gắn nó vào một hộp dầu ô liu méo mó, gỉ sét và cũ mèm như một cổ vật mới được khai quật – sau khi làm xong cái này, tôi định làm tiếp cái giá để điện thoại và một bộ loa âm thanh nổi 5.1 bằng mấy lon cá ngừ.
Tôi tìm trên bàn làm việc và cuối cùng nhặt được cái máy ảnh pinhole. Trò xếp hình đối với tôi chỉ là vấn đề nhanh hay chậm.
Tôi tháo đồng hồ và hai chiếc nhẫn bạc cứng hình con khỉ và hình một tên ninja chuẩn bị chiến đấu, bỏ chúng vào một chiếc hộp nhỏ tôi dùng để đựng tất cả những thứ linh tinh mà tôi sẽ nhét vào túi và đeo quanh cổ trước khi bắt đầu một ngày mới: điện thoại, ví, chìa khóa, máy dò WiFi, tiền lẻ, pin, dây cáp co dãn… Tôi dốc tất cả chúng vào hộp và thấy một thứ gì đó mà thoạt đầu tôi không nhớ là đã bỏ vào túi lúc nào.
Nó là một mẩu giấy màu xám và mềm như vải, các mép nham nhở do được xé ra từ một tờ giấy to hơn. Trên đó là những dòng chữ viết tay bé nhất, cẩn thận nhất tôi từng thấy trên đời. Tôi mở nó ra và vuốt phẳng. Những dòng chữ này phủ kín cả hai mặt giấy, bắt đầu từ góc trên bên trái của mặt này đến chỗ một chữ ký lằng nhằng ở góc dưới bên phải của mặt kia.
Chữ ký đơn giản: ZEB
Tôi cầm nó lên và bắt đầu đọc.
Marcus thân mến,
Cậu không biết tôi nhưng tôi thì biết cậu. Trong ba tháng qua, kể từ khi Cầu Vịnh bị nổ tung, tôi đã bị cầm tù trên đảo Kho Báu
Hôm sau đó, tôi bị đau ruột thừa và được đưa vào bệnh xá. Ở giường kế bên là một người tên là Darryl. Chúng tôi cùng chữa trị trong một thời gian dài và khi đã khỏe lại, chúng tôi đã trở thành một nỗi xấu hổ quá lớn với họ, họ không thể cứ thế thả chúng tôi đi.
Vì thế họ quyết định chúng tôi chắc chắn phải có tội. Họ tra khảo chúng tôi hằng ngày. Tôi biết cậu đã trải qua trò tra khảo của họ. Hãy tưởng tượng nó diễn ra trong nhiều tháng. Darryl và tôi trở thành bạn cùng xà lim. Chúng tôi biết mình bị nghe trộm, do đó chúng tôi chỉ nói những thứ vớ vẩn. Nhưng vào ban đêm, chúng tôi âm thầm chuyển thông điệp cho nhau bằng mã Morse (tôi đã biết một lúc nào đó, những ngày làm chương trình radio KHÔNG CHUYÊN của tôi sẽ hữu dụng mà).
Lúc đầu, những câu tra hỏi mà họ dành chúng tôi cũng giống như bao lần, ai đã thực hiện, đã thực hiện thế nào. Nhưng sau một hồi, họ chuyển sang hỏi chúng tôi về mạng Xnet. Tất nhiên, chúng tôi chưa bao giờ nghe về nó. Nhưng điều đó không làm cho họ dừng tra khảo.
Darryl bảo với tôi rằng họ mang đến cho cậu ta những cái máy sao chép thẻ RFID, Xbox và đủ thứ thiết bị công nghệ rồi yêu cầu cậu ấy nói ai sử dụng chúng, họ đã học cách sử dụng chúng từ đâu. Darryl kể với tôi về những trò chơi của cậu và những thứ cậu đã học.
Đặc biệt: DHS đã hỏi về bạn bè của chúng tôi. Chúng tôi quen ai? Họ trông như thế nào? Họ có quan tâm đến chính trị không? Họ có gặp rắc rối ở trường không? Với pháp luật thì sao?
Chúng tôi gọi tên nhà tù là Gitmo 3 -bên-bờ-Vịnh này. Đã một tuần kể từ khi tôi thoát ra ngoài và tôi không nghĩ có người nào biết rằng con trai và con gái của họ bị cầm tù ở giữa Vịnh này. Vào buổi đêm, chúng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng mọi người cười nói và tiệc tùng trên đất liền.
Tôi đã trốn ra tuần trước. Tôi sẽ không kể với cậu bằng cách nào, đề phòng trường hợp bức thư này có thể rơi vào tay kẻ xấu. Có thể người khác sẽ biết lộ trình của tôi.
Darryl đã bảo tôi cách tìm thấy cậu và bắt tôi hứa sẽ kể với cậu những gì mà tôi biết khi tôi trở lại. Bây giờ thì tôi đã hoàn thành lời hứa, tôi sẽ đi khỏi đây giống như năm ngoái. Bằng cách này hay cách khác, tôi sẽ rời khỏi đất nước này. Cái nước Mỹ đáng chết này.
Hãy luôn mạnh mẽ. Họ sợ cậu. Hãy đánh bại họ giúp tôi. Đừng để bị bắt nhé!
Zeb
Tôi đã khóc sau khi đọc xong bức thư. Trên bàn tôi có một chiếc bật lửa còn dùng được để thỉnh thoảng tôi đốt bỏ phần cách điện của dây điện, tôi đã bới nó lên và định đốt bức thư này. Tôi biết mình phải hủy bức thư vì Zeb, để chắc chắn không ai khác nhìn thấy nó, phòng khi nó có thể dẫn đường cho bọn họ tìm được anh ấy, bất chấp nơi mà anh định đến là đâu.
Tôi giữ ngọn lửa bên cạnh mẩu giấy, nhưng tôi không thể làm được.
Darryl.
Với tất cả những câu chuyện tào lao về mạng Xnet, Ange và DHS, tôi gần như đã quên mất rằng nó vẫn còn tồn tại. Nó đã trở thành một bóng ma, giống như một người bạn cũ đã đi xa hay đã tham gia một chương trình trao đổi học sinh. Trong suốt thời gian đó, họ đã tra hỏi nó, yêu cầu nó phản bội tôi, giải thích về Xnet, về những kẻ gây rối. Nó đã ở trên đảo Kho Báu, cái căn cứ quân sự bị bỏ hoang nằm dọc theo nhịp cầu đã bị phá hủy của Cầu Vịnh. Nó ở gần đến mức tôi có thể bơi ra chỗ nó.
Tôi đặt chiếc bật lửa xuống và đọc lại bức thư. Khi tôi đọc xong, tôi lại khóc thổn thức. Mọi thứ trở lại với tôi, người phụ nữ với mái tóc cắt bằng và những câu cô ta đã hỏi tôi, cùng cái mùi hôi thối của nước tiểu và mùi nồng nặc trong quần lót của tôi khi nước tiểu đã khô bết vào những sợi vải thô.
“Marcus?”
Cửa hé mở và mẹ tôi đang đứng trong phòng, nhìn tôi với vẻ lo lắng. Không biết mẹ đã ở trong đó bao lâu rồi?
Tôi gạt nước mắt, hỉ mũi rồi nói. “Chào mẹ.”
Mẹ đi vào trong phòng và ôm lấy tôi. “Có chuyện gì thế? Con có cần nói chuyện không?”
Bức thư vẫn nằm trên bàn.
“Cái này là từ bạn gái con à? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Bà đã cho tôi một lối thoát. Tôi có thể đổ hết mọi thứ cho việc đang gặp rắc rối với Ange và bà sẽ rời khỏi phòng tôi, để tôi một mình. Tôi mở miệng và định nói thế, nhưng đây lại là điều tôi bật ra:
“Con đã ở trong tù. Sau khi cây cầu nổ tung. Con đã ở trong tù trong suốt thời gian đó.”
Những tiếng nức nở đến sau đó dường như không giống giọng của tôi. Chúng giống như tiếng ồn của một con vật, có thể là con lừa hay tiếng kêu của một con mèo to vào buổi đêm. Tôi nức nở đến mức cổ họng tôi như bị đốt cháy và đau rát, vì vậy ngực của tôi cứ phập phồng gấp gáp.
Mẹ ôm tôi vào lòng, cái cách mà bà vẫn thường làm khi tôi còn là một đứa trẻ, rồi bà vuốt tóc tôi, thì thầm vào tai tôi, vỗ về tôi, dần dần, chầm chậm, tiếng nức nở tan đi.
Tôi hít một hơi thật sâu và mẹ lấy cho tôi một cốc nước. Tôi ngồi ở mép giường còn bà ngồi trên ghế của tôi và tôi đã kể cho bà toàn bộ câu chuyện.
Toàn bộ.
Ờ, phần lớn câu chuyện thôi.