Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 34

Tác giả: Diệp Tử

Không thể cùng nhau đi suốt cuộc đời, nhưng trong cuộc hành trình dài vô tận, vội vã đến và đi trên một bến đỗ,

bất kể có ở lại bao lâu, cũng không thể giữ chuyến xe ở lại mãi.

Việc đầu tiên sau khi về nhà cuối tuần là long trọng triệu tập ba mẹ đến bàn ăn, chững chạc đàng hoàng nói. “Con có chuyện muốn tuyên bố”.

Mẹ chẳng mảy may đến chuyện này, bà đang đan áo len, thỉnh thoảng khoa tay múa chân lên người ba, bà biết thói quen ầm ĩ là cá tính của tôi nên hoàn toàn coi thường sự tồn tại của tôi.

Tôi hổn hển hét lớn, “Ba mẹ rốt cuộc có nghe con nói không đấy?”. Không nghe về sau đừng hối hận.

Vẫn là ba nể tình, ông lặng lẽ mỉm cười, “Con gái ngoan, có chuyện gì vậy?”.

Tôi làm bộ vẩy tay thần bí, ba mẹ hồ nghi tiến sát vào, tôi lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng, cẩn thận nói, “Con có bạn trai”.

Ba mẹ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc.

Căn phòng yên tĩnh.

Sau một lúc, mẹ phá tan không khí im lặng, bà cẩn thận dè dặt hỏi, “Là Lâm Sâm à?”.

Nói thật, tôi xúc động muốn va vào tường, tại trong mắt mẹ tôi, ngoài Lâm Sâm ra cả cuộc đời này tôi không gả cho ai được. Tôi bực tức không nói, ba sau một lúc im lặng cũng đã mở miệng. “Là bạn học đại học?”.

Tôi thân mật ôm chầm cổ ba, cười cười nói nói. “Vẫn là ba thông minh nhất”.

“Đừng nói năng ngọt xớt, con ngồi đàng hoàng cho ba”. Ba chỉ vào ghế ngồi bên cạnh.

“Dạ”. Tôi nhíu mày, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hai người họ sau khi trao đổi ánh mắt, mẹ lấy tay huých ba, ra hiệu ông nói chuyện, ba ho nhẹ một tiếng, há miệng thở sâu, không phát ra âm thanh.

Tôi cảm thấy buồn cười, cứ như con gái mình làm cái gì không tiện nói, lại nói thế, tôi không hề làm chuyện xấu gì nha.

Mẹ lại đẩy ba, đáy mắt ông hiện lên tia sáng dịu dàng, đứng lên chắp hai tay sau lưng thong thả nói. “Vài ngày nữa đưa nó về cho chúng ta xem mặt”.

Ông nói xong câu đó, xoay người tiếp tục thảo luận với mẹ về kiểu dáng và màu sắc áo len đang đan, dường như đem tôi gạt một bên.

Mẹ bị cây kim châm vào đầu ngón tay, bĩu môi, xem vào một câu, “Con bé nhà ta rốt cuộc cũng có người để ý rồi”.

Tôi trợn mắt há mồm.

Theo tôi nghĩ lúc ba mẹ biết chuyện nhất định phải kích động quá mức, nhưng phản ứng của hai vị nhà tôi lúc này có vẻ quái dị đột xuất.

Về lý thuyết, trong tình huống bình thường mẹ ngay lập tức gặng hỏi rõ ràng tổ tông mười tám đời nhà trai, còn phía ba phản ứng gần như kịch liệt đến cùng, nói con gái chính là người yêu kiếp trước của ba, tên tiểu tử nào dám bắt cóc con gái ông nhất định ông sẽ hận thấu xương, ba mẹ tôi so sánh với người bên ngoài tuy khác loại chút, cũng sáng suốt hơn chút, nhưng vẫn không nên như vậy.

Tôi dở khóc dở cười, Liễu Như Yên và Chu Xuân là một đôi dở hơi kinh khủng trong phòng tôi, tôi bây giờ xem ba mẹ mình trông giống cặp dở hơi hơn vậy. Hai người này quả nhiên là sợ tôi không gả đi được ?

Tôi phát điên mất, cầm mái tóc trong tay hung hăng muốn chà đạp, sau lại nghĩ đây chính là tóc mình, mới không can tâm buông tay.

Thấy tôi tâm trạng ngột ngạt, khóe miệng mẹ hơi nhếch lên, đưa tay xoa tóc tôi, tình cảm nói, “Con gái ta đã trưởng thành rồi”. Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, ai ngờ chưa đợi tôi cảm động xong, bà đã cốc ngay vào trán tôi, lời nói xoay chuyển tiếp : ” Con dẫn về tên tiểu tử không xuất sắc bằng Lâm Sâm, mẹ sẽ không để yên cho con”.

“…”. Tôi hít hơi sâu vẫn không nói gì.

Sau đó tôi kể lại cho Chu Xuân nghe, cô nàng cười đến nỗi thở không ra hơi, quyết thề từ nay tôi đừng nói bất cứ chuyện gì cho cô ấy. Mà cũng lời nói đó nói với Hướng Huy, ngoài nụ cười ra anh phần lớn không tập trung, chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, người nhận thức muộn màng như tôi cũng ẩn cư cảm thấy anh bất ổn. Hỏi anh, anh lại không nói gì.

Ngày hẹn cuối cùng cũng đến.

Từ bắt đầu sáng sớm tôi đã đứng ngồi không yên, lúc thì xem giờ, nghĩ sao vị giáo sư giảng bài trên kia lại nhiều lời như vậy, không thấy mỏi miệng sao ? Lúc thì vùi mình trong những dòng suy nghĩ, đến với câu hỏi Chu Xuân nhắm mắt làm ngơ, khiến cô ấy liên tục cấu véo tôi nhiều lần, tôi mới lấy lại tinh thần.

Không dễ dàng mới chờ được đến lúc tan học, trở lại phòng lòng lại nóng như lửa đốt sắp xếp balo, nghĩ đến Hướng Huy học ít hơn tôi một tiết có thể đã mất kiên nhẫn, vội vàng luống cuống lôi cái điện thoại di động, thở dài một hơi, không sao, điện thoại còn chưa gọi tới.

Cho đến khi mọi thứ được thu xếp ổn thỏa, tôi dựa nghiêng người trên mép giường, nghĩ đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo, trong lòng vừa mong ngóng, lại vừa lo lắng.

Chu Xuân đứng bên cạnh tôi do dự rất lâu, như có lời muốn nói, muốn nói rồi lại thôi.

Tôi cười nhạt, Chu Xuân luôn rất thẳng tính, sao lại có lúc không thể mỏ miệng nổi thế này. Tôi quay đầu ra sau nhìn cô, vỗ vai cô, “Chu Xuân, cậu có chuyện gì cứ nói thẳng. Cậu cứ trước mắt tớ đưa qua đưa lại chóng mặt quá.”

Cô ngập ngừng ấp úng nói : “Diệp Tử… cậu….gần đây….có… nghe được chuyện gì không ?”. Cô ấy hỏi quanh co nửa ngày tôi vẫn không hiểu ý cô ấy là gì.

“Chuyện gì cơ ?”. Tôi bị cô làm cho ngu ngơ, hỏi thăm dò: “Về ai ? Tớ? Hay là cậu ?”.

Chu Xuân cắn môi dưới, vẫn không chịu lên tiếng.

Tôi bất an cụp mắt, Chu Xuân mà có biểu hiện thế này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?

Tôi thấy cô ấy hít một hơi thật sâu, như là đã hạ quyết tâm lớn, tôi càng cảm thấy kì lạ, vừa định tiến lên một bước hỏi han, đúng lúc này chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, tôi vội vàng bắt máy, giọng Hướng Huy đều đều truyền tới, “Diệp Tử, anh có chuyện quan trọng phải làm, không thể cùng em về nhà, em nhớ đi đường cẩn thận.” Không đợi tôi kịp phản ứng, cuộc gọi đã chấm dứt.

“Tút tút” vài cái, âm thanh chói tai trong không khí kết thành băng như xuyên thủng mảng nhĩ, tôi ngơ ngẩn nhìn điện thoại di động, gần như há hốc mồm vì kinh ngạc

Từ trước tới nay luôn là anh chờ tôi cúp điện thoại trước mới cúp máy, bởi vì anh nói người cúp máy sau sẽ luôn có chút cảm giác tiếc nuối và mất mát, anh tình nguyện nhận lấy cảm giác ấy về mình. Nhưng hôm nay…..

Tôi chỉ định nói vài lời, nhưng cũng không có cửa.

Tôi ngay lập tức mở lại điện thoại gọi số cũ, điện thoại di động của anh vẫn ở trạng thái không người nghe, tôi nhẫn nại hết sức, bình tĩnh chờ đợi, một lần lại một lần lặp lại dãy số quen thuộc, tôi không tin vừa mới cúp điện thoại của anh, thì lúc này điện thoại di động lại không liên lạc được, nhưng bất luận tôi kiên trì thế nào, mức độ kiên nhẫn của anh so với tôi còn tốt hơn.

Cuối cùng, tôi buông tha, chán nản ném di động, cuộn tròn người lại, cúi đầu sâu giữa hai chân, ngực phập phồng vì tức giận.

Thật quá đáng, quá đáng, sao lại không có nhận điện thoại tôi.

Tôi thật sự không can tâm, từ đầu giường đến đống quần áo lớn lần lượt tìm kiếm điện thoại di động, ngón tay chạm nhẹ vào bàn phím, một tin nhắn lập tức gửi đi: Có chuyện gì quan trọng hơn gặp người nhà em, anh không cảm thấy đang nợ em một lời giải thích sao?

Chờ khoảng năm phút sau, vẫn không có bất kì trả lời nào.

Hai vai tôi phát run, cắn môi đến trắng bệch, không nghĩ nhiều nữa, lại nhập một tin nhắn nữa: Nếu như anh không đưa ra câu trả lời thuyết phục cho em ngay bây giờ, thì về sau cũng không cần nữa.

Tôi thừa nhận đây là lời giận dữ, lúc tin nhắn gửi đi tôi có chút hối hận, đầu óc không suy nghĩ, hành vi bốc đồng, nhưng giờ đã không có cách thu về.

Nếu anh thực sự coi lời nói vừa rồi của tôi là nghiêm túc, vậy càng khiến tôi cảm thấy thất vọng, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình tôi suy nghĩ thiệt hơn về chuyện này, còn anh từ đầu đến cuối đều không để ý đến tôi.

Tôi đang tức giận, tùy ý ném loạn ba lô vừa thu gọn xong, Chu Xuân cẩn thận đến bên cạnh tôi, há miệng thở dốc, không thể nghe thấy tiếng nào phát ra, tôi bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, tim hơi nhảy lên, tóm lấy cổ tay cô, gấp gáp hỏi : “Chu Xuân, chuyện cậu vừa nói là gì, có phải cậu nghe chuyện gì liên quan đến Hướng Huy không ? Phải hay không ? Mau nói cho tớ biết đi.”

Cổ họng Chu Xuân khấp khởi nhúc nhích, âm thanh rất nhỏ phát ra, nhưng vẫn không thể nghe rõ ràng, tôi càng thêm khẳng định phán đoán của chính mình, cô ấy nhất định có chuyện gì giấu tôi, hơn nữa còn là về Hướng Huy.

Tôi không biết có nên gặng hỏi, hay là cứ thăm dò dần dần, tôi rất muốn biết sự thật, nhưng lại sợ sự thật lại làm tôi khó chấp nhận.

Làn môi Chu Xuân giật giật, khó khăn nói: “Diệp Tử, tớ nói không được, cậu tự đi hỏi Hướng Huy đi”.

Tôi bình tĩnh nói: “Là anh ấy có người khác nên muốn chia tay?”. Muốn nói anh ngoại tình, tôi thực sự không tin. Ngoài giờ học, thời gian chủ yếu anh và tôi luôn ở cùng nhau, liệu còn có thời gian kết bạn với con gái khác sao?

Chu Xuân lắc đầu, tôi thở ra, tuy nói đã sớm phủ định khả năng này, nhưng khi Chu Xuân khẳng định khiến cái kết luận của tôi càng có sức thuyết phục hơn. Ngoài vấn đề tình cảm ra, thì còn có gì khác, tôi càng nghĩ càng không ra.

Xem ra vẫn phải tìm cách để Chu Xuân tự động mở miệng.

Tôi quyết làm phiền cô nàng, nếu cô không nói sẽ không cho đi. Tôi đoán cô nàng muốn đi chuyến tàu bốn giờ chiều đến Nam Kinh, lúc này đã gần hai giờ, cô không có quá nhiều thời gian và năng lượng tổn hao với tôi. Vì chắc chắn vậy, tôi mới không sợ.

Nhưng điều tôi không nghĩ đến là, bất luận tôi có đeo bám dai dẳng thế nào, tuy ngày thường không cần ngăn miệng Chu Xuân nhưng lúc này đến chết cô cũng không mở miệng, dây dưa đến ba giờ, tôi chủ động rút khỏi cuộc phân tranh này, tuy vẫn không thực sự cho cô đi, nhưng muốn trì hoãn cô và Viên Lang đến cơ hội gặp mặt ít ỏi thương cảm, trách nhiệm này tôi đảm đương không nổi.

Trên đường về nhà tuy rằng ủ rũ, nhưng tâm trạng đã bình phục nhiều, chờ khi bước vào khu cửa nhà, lấy chìa khóa nhà mở, lúc này tôi mới nhớ đến còn một vấn đề đau đầu nữa, tí nữa sẽ giải thích sao với ba mẹ đây?

Trong lòng tôi trước đó chưa từng lo lắng. Mẹ đối với Lâm Sâm yên mến nhiều, đã sớm coi anh là con rể tương lai tốt nhất không cần tuyển chọn, muốn thoát khỏi quan điểm từ trước của bà cũng không phải chuyện dễ dàng, hiện giờ Hướng Huy lại nói không giữ lời, ấn tượng càng giảm nhiều, muốn bà vui vẻ thì đúng là khó càng thêm khó.

Tôi chần chừ, ở vườn khu nhà xoay một vòng lại một vòng, đầu óc nhanh hoạt động, phí công sắp xếp ngôn từ, nghĩ tất cả lý do, nhưng vẫn không có cái nào làm mình vừa lòng, cuối cùng, dứt khoát không nghĩ nữa.

Thượng Hải có câu nói, ngang dọc ngang, có phá chuồng bò, ta chơi xấu như vậy ai có thể làm khó dễ được ta.

Cố ý nhấn lớn chuông cửa, chỉ nghe tiếng mẹ hô to gọi nhỏ: “Mau mau mau, con gái đã về”.

Cửa mở ra, mẹ ló đầu ra đầu tiên, mặt đầy mỉm cười. Bà tóc uốn thành sóng cuộn, màu tóc nhuộm thành màu cà phê pha thêm chút hồng, bộ quần áo màu xanh ngọc, trông bà trẻ đi rất nhiều, trong lúc tôi chưa kịp thích ứng thay đổi đột ngột của bà, đứng rất lâu mới chậm chạp gọi: “Mẹ”.

Bà cố gắng nhướn người nhìn phía sau, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của tôi. Thật sự là không nghĩ đến vẻ mặt bà nhân hậu lại quan tâm thế này, bà kéo áo tôi, nhẹ giọng hỏi, “Người đâu? Không cùng con về à?”.

Tôi bước vào cửa đá chiếc giày, ngả người vào ghế sofa, không muốn nói chuyện.

Ba từ phòng trong đi ra, mắt tôi không chớp nhìn chăm chú vào ông một lúc, cừ thật, không thể nhận ra, âu phục cà vạt thẳng, tóc bóng mượt, nghe tin chân lông con rể đầu sắp đến cửa, bọn họ, xem ra so với chúng tôi còn nôn nóng hơn. Tôi muốn cười, lại nghĩ không có gì buồn cười cả.

Thấy tôi ngồi một mình mặt không cảm xúc, ba lặng lẽ kéo mẹ đến một bên, tuy nghe không rõ ông nói gì đó nhưng tôi đại khái có thể đoán được, mẹ một mực xua tay, khóe mắt thỉnh thoảng lườm tới đây, tôi làm như không biết. Đôi khi, giả ngốc cũng là một môn nghệ thuật.

Ba bất đắc dĩ xoa xoa tay, dịu dàng nói: “Dọn cơm thôi”.

Hành nướng xếp lớn, là chuyên môn của mẹ, thịt mềm chất xốp, tươi mới ngon miệng;

Rau cần mực cuốn, là tuyệt hoạt của ba, trắng xanh kết hợp, hương vị thơm ngon.

Có vẻ họ đã vì buổi hôm nay mà rất nhọc lòng, động não không ít. Tôi áy náy cúi dầu, chỉ có thể dựa vào việc ăn uống để che giấu nội tâm bất bình tĩnh lúc này.

Ăn vào cảm giác cuộn bụng cũng không hết được, thức ăn trên bàn đã bị tôi tiêu diệt hơn nữa. Trong lúc đó hai mắt tôi nhiều lần nhìn vào điện thoại di động, hy vọng có thể nhận được vài lời từ Hướng Huy. Chỉ là, hy vọng càng lớn, thật vọng càng nhiều.

Dọn cơm hoàn tất, ngày nghỉ ba ngày về nhà kết thúc, ba mẹ cũng không gặng hỏi tôi chuyện Hướng Huy sai hẹn, tôi tự nhiên không chủ động đề cập đến chuyện này.

Không một tin nhắn, không cuộc điện thoại, không e-mail, đến QQ cũng không online, ba ngày nay cảm giác dường như Hướng Huy đã bốc hơi khỏi nhân gian. Tôi tức giận anh coi nhẹ hời hợt dùng một câu nói có việc quan trọng mà từ chối hết tâm tư chuẩn bị kĩ lưỡng bữa tiệc tối của ba mẹ tôi, tôi giận anh không tin tức, không giải thích cũng không cho tôi bất kì lý do nào để tha thứ, tôi ghét thái độ ôn hòa bình tĩnh không chút nóng vội của anh.

Tôi và anh cứ thế bắt đầu chiến tranh lạnh.

Không thể cùng nhau đi suốt cuộc đời, nhưng trong cuộc hành trình dài vô tận, vội vã đến và đi trên một bến đỗ,

bất kể có ở lại bao lâu, cũng không thể giữ chuyến xe ở lại mãi.

Việc đầu tiên sau khi về nhà cuối tuần là long trọng triệu tập ba mẹ đến bàn ăn, chững chạc đàng hoàng nói. “Con có chuyện muốn tuyên bố”.

Mẹ chẳng mảy may đến chuyện này, bà đang đan áo len, thỉnh thoảng khoa tay múa chân lên người ba, bà biết thói quen ầm ĩ là cá tính của tôi nên hoàn toàn coi thường sự tồn tại của tôi.

Tôi hổn hển hét lớn, “Ba mẹ rốt cuộc có nghe con nói không đấy?”. Không nghe về sau đừng hối hận.

Vẫn là ba nể tình, ông lặng lẽ mỉm cười, “Con gái ngoan, có chuyện gì vậy?”.

Tôi làm bộ vẩy tay thần bí, ba mẹ hồ nghi tiến sát vào, tôi lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng, cẩn thận nói, “Con có bạn trai”.

Ba mẹ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc.

Căn phòng yên tĩnh.

Sau một lúc, mẹ phá tan không khí im lặng, bà cẩn thận dè dặt hỏi, “Là Lâm Sâm à?”.

Nói thật, tôi xúc động muốn va vào tường, tại trong mắt mẹ tôi, ngoài Lâm Sâm ra cả cuộc đời này tôi không gả cho ai được. Tôi bực tức không nói, ba sau một lúc im lặng cũng đã mở miệng. “Là bạn học đại học?”.

Tôi thân mật ôm chầm cổ ba, cười cười nói nói. “Vẫn là ba thông minh nhất”.

“Đừng nói năng ngọt xớt, con ngồi đàng hoàng cho ba”. Ba chỉ vào ghế ngồi bên cạnh.

“Dạ”. Tôi nhíu mày, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hai người họ sau khi trao đổi ánh mắt, mẹ lấy tay huých ba, ra hiệu ông nói chuyện, ba ho nhẹ một tiếng, há miệng thở sâu, không phát ra âm thanh.

Tôi cảm thấy buồn cười, cứ như con gái mình làm cái gì không tiện nói, lại nói thế, tôi không hề làm chuyện xấu gì nha.

Mẹ lại đẩy ba, đáy mắt ông hiện lên tia sáng dịu dàng, đứng lên chắp hai tay sau lưng thong thả nói. “Vài ngày nữa đưa nó về cho chúng ta xem mặt”.

Ông nói xong câu đó, xoay người tiếp tục thảo luận với mẹ về kiểu dáng và màu sắc áo len đang đan, dường như đem tôi gạt một bên.

Mẹ bị cây kim châm vào đầu ngón tay, bĩu môi, xem vào một câu, “Con bé nhà ta rốt cuộc cũng có người để ý rồi”.

Tôi trợn mắt há mồm.

Theo tôi nghĩ lúc ba mẹ biết chuyện nhất định phải kích động quá mức, nhưng phản ứng của hai vị nhà tôi lúc này có vẻ quái dị đột xuất.

Về lý thuyết, trong tình huống bình thường mẹ ngay lập tức gặng hỏi rõ ràng tổ tông mười tám đời nhà trai, còn phía ba phản ứng gần như kịch liệt đến cùng, nói con gái chính là người yêu kiếp trước của ba, tên tiểu tử nào dám bắt cóc con gái ông nhất định ông sẽ hận thấu xương, ba mẹ tôi so sánh với người bên ngoài tuy khác loại chút, cũng sáng suốt hơn chút, nhưng vẫn không nên như vậy.

Tôi dở khóc dở cười, Liễu Như Yên và Chu Xuân là một đôi dở hơi kinh khủng trong phòng tôi, tôi bây giờ xem ba mẹ mình trông giống cặp dở hơi hơn vậy. Hai người này quả nhiên là sợ tôi không gả đi được ?

Tôi phát điên mất, cầm mái tóc trong tay hung hăng muốn chà đạp, sau lại nghĩ đây chính là tóc mình, mới không can tâm buông tay.

Thấy tôi tâm trạng ngột ngạt, khóe miệng mẹ hơi nhếch lên, đưa tay xoa tóc tôi, tình cảm nói, “Con gái ta đã trưởng thành rồi”. Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, ai ngờ chưa đợi tôi cảm động xong, bà đã cốc ngay vào trán tôi, lời nói xoay chuyển tiếp : ” Con dẫn về tên tiểu tử không xuất sắc bằng Lâm Sâm, mẹ sẽ không để yên cho con”.

“…”. Tôi hít hơi sâu vẫn không nói gì.

Sau đó tôi kể lại cho Chu Xuân nghe, cô nàng cười đến nỗi thở không ra hơi, quyết thề từ nay tôi đừng nói bất cứ chuyện gì cho cô ấy. Mà cũng lời nói đó nói với Hướng Huy, ngoài nụ cười ra anh phần lớn không tập trung, chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, người nhận thức muộn màng như tôi cũng ẩn cư cảm thấy anh bất ổn. Hỏi anh, anh lại không nói gì.

Ngày hẹn cuối cùng cũng đến.

Từ bắt đầu sáng sớm tôi đã đứng ngồi không yên, lúc thì xem giờ, nghĩ sao vị giáo sư giảng bài trên kia lại nhiều lời như vậy, không thấy mỏi miệng sao ? Lúc thì vùi mình trong những dòng suy nghĩ, đến với câu hỏi Chu Xuân nhắm mắt làm ngơ, khiến cô ấy liên tục cấu véo tôi nhiều lần, tôi mới lấy lại tinh thần.

Không dễ dàng mới chờ được đến lúc tan học, trở lại phòng lòng lại nóng như lửa đốt sắp xếp balo, nghĩ đến Hướng Huy học ít hơn tôi một tiết có thể đã mất kiên nhẫn, vội vàng luống cuống lôi cái điện thoại di động, thở dài một hơi, không sao, điện thoại còn chưa gọi tới.

Cho đến khi mọi thứ được thu xếp ổn thỏa, tôi dựa nghiêng người trên mép giường, nghĩ đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo, trong lòng vừa mong ngóng, lại vừa lo lắng.

Chu Xuân đứng bên cạnh tôi do dự rất lâu, như có lời muốn nói, muốn nói rồi lại thôi.

Tôi cười nhạt, Chu Xuân luôn rất thẳng tính, sao lại có lúc không thể mỏ miệng nổi thế này. Tôi quay đầu ra sau nhìn cô, vỗ vai cô, “Chu Xuân, cậu có chuyện gì cứ nói thẳng. Cậu cứ trước mắt tớ đưa qua đưa lại chóng mặt quá.”

Cô ngập ngừng ấp úng nói : “Diệp Tử… cậu….gần đây….có… nghe được chuyện gì không ?”. Cô ấy hỏi quanh co nửa ngày tôi vẫn không hiểu ý cô ấy là gì.

“Chuyện gì cơ ?”. Tôi bị cô làm cho ngu ngơ, hỏi thăm dò: “Về ai ? Tớ? Hay là cậu ?”.

Chu Xuân cắn môi dưới, vẫn không chịu lên tiếng.

Tôi bất an cụp mắt, Chu Xuân mà có biểu hiện thế này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?

Tôi thấy cô ấy hít một hơi thật sâu, như là đã hạ quyết tâm lớn, tôi càng cảm thấy kì lạ, vừa định tiến lên một bước hỏi han, đúng lúc này chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, tôi vội vàng bắt máy, giọng Hướng Huy đều đều truyền tới, “Diệp Tử, anh có chuyện quan trọng phải làm, không thể cùng em về nhà, em nhớ đi đường cẩn thận.” Không đợi tôi kịp phản ứng, cuộc gọi đã chấm dứt.

“Tút tút” vài cái, âm thanh chói tai trong không khí kết thành băng như xuyên thủng mảng nhĩ, tôi ngơ ngẩn nhìn điện thoại di động, gần như há hốc mồm vì kinh ngạc

Từ trước tới nay luôn là anh chờ tôi cúp điện thoại trước mới cúp máy, bởi vì anh nói người cúp máy sau sẽ luôn có chút cảm giác tiếc nuối và mất mát, anh tình nguyện nhận lấy cảm giác ấy về mình. Nhưng hôm nay…..

Tôi chỉ định nói vài lời, nhưng cũng không có cửa.

Tôi ngay lập tức mở lại điện thoại gọi số cũ, điện thoại di động của anh vẫn ở trạng thái không người nghe, tôi nhẫn nại hết sức, bình tĩnh chờ đợi, một lần lại một lần lặp lại dãy số quen thuộc, tôi không tin vừa mới cúp điện thoại của anh, thì lúc này điện thoại di động lại không liên lạc được, nhưng bất luận tôi kiên trì thế nào, mức độ kiên nhẫn của anh so với tôi còn tốt hơn.

Cuối cùng, tôi buông tha, chán nản ném di động, cuộn tròn người lại, cúi đầu sâu giữa hai chân, ngực phập phồng vì tức giận.

Thật quá đáng, quá đáng, sao lại không có nhận điện thoại tôi.

Tôi thật sự không can tâm, từ đầu giường đến đống quần áo lớn lần lượt tìm kiếm điện thoại di động, ngón tay chạm nhẹ vào bàn phím, một tin nhắn lập tức gửi đi: Có chuyện gì quan trọng hơn gặp người nhà em, anh không cảm thấy đang nợ em một lời giải thích sao?

Chờ khoảng năm phút sau, vẫn không có bất kì trả lời nào.

Hai vai tôi phát run, cắn môi đến trắng bệch, không nghĩ nhiều nữa, lại nhập một tin nhắn nữa: Nếu như anh không đưa ra câu trả lời thuyết phục cho em ngay bây giờ, thì về sau cũng không cần nữa.

Tôi thừa nhận đây là lời giận dữ, lúc tin nhắn gửi đi tôi có chút hối hận, đầu óc không suy nghĩ, hành vi bốc đồng, nhưng giờ đã không có cách thu về.

Nếu anh thực sự coi lời nói vừa rồi của tôi là nghiêm túc, vậy càng khiến tôi cảm thấy thất vọng, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình tôi suy nghĩ thiệt hơn về chuyện này, còn anh từ đầu đến cuối đều không để ý đến tôi.

Tôi đang tức giận, tùy ý ném loạn ba lô vừa thu gọn xong, Chu Xuân cẩn thận đến bên cạnh tôi, há miệng thở dốc, không thể nghe thấy tiếng nào phát ra, tôi bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, tim hơi nhảy lên, tóm lấy cổ tay cô, gấp gáp hỏi : “Chu Xuân, chuyện cậu vừa nói là gì, có phải cậu nghe chuyện gì liên quan đến Hướng Huy không ? Phải hay không ? Mau nói cho tớ biết đi.”

Cổ họng Chu Xuân khấp khởi nhúc nhích, âm thanh rất nhỏ phát ra, nhưng vẫn không thể nghe rõ ràng, tôi càng thêm khẳng định phán đoán của chính mình, cô ấy nhất định có chuyện gì giấu tôi, hơn nữa còn là về Hướng Huy.

Tôi không biết có nên gặng hỏi, hay là cứ thăm dò dần dần, tôi rất muốn biết sự thật, nhưng lại sợ sự thật lại làm tôi khó chấp nhận.

Làn môi Chu Xuân giật giật, khó khăn nói: “Diệp Tử, tớ nói không được, cậu tự đi hỏi Hướng Huy đi”.

Tôi bình tĩnh nói: “Là anh ấy có người khác nên muốn chia tay?”. Muốn nói anh ngoại tình, tôi thực sự không tin. Ngoài giờ học, thời gian chủ yếu anh và tôi luôn ở cùng nhau, liệu còn có thời gian kết bạn với con gái khác sao?

Chu Xuân lắc đầu, tôi thở ra, tuy nói đã sớm phủ định khả năng này, nhưng khi Chu Xuân khẳng định khiến cái kết luận của tôi càng có sức thuyết phục hơn. Ngoài vấn đề tình cảm ra, thì còn có gì khác, tôi càng nghĩ càng không ra.

Xem ra vẫn phải tìm cách để Chu Xuân tự động mở miệng.

Tôi quyết làm phiền cô nàng, nếu cô không nói sẽ không cho đi. Tôi đoán cô nàng muốn đi chuyến tàu bốn giờ chiều đến Nam Kinh, lúc này đã gần hai giờ, cô không có quá nhiều thời gian và năng lượng tổn hao với tôi. Vì chắc chắn vậy, tôi mới không sợ.

Nhưng điều tôi không nghĩ đến là, bất luận tôi có đeo bám dai dẳng thế nào, tuy ngày thường không cần ngăn miệng Chu Xuân nhưng lúc này đến chết cô cũng không mở miệng, dây dưa đến ba giờ, tôi chủ động rút khỏi cuộc phân tranh này, tuy vẫn không thực sự cho cô đi, nhưng muốn trì hoãn cô và Viên Lang đến cơ hội gặp mặt ít ỏi thương cảm, trách nhiệm này tôi đảm đương không nổi.

Trên đường về nhà tuy rằng ủ rũ, nhưng tâm trạng đã bình phục nhiều, chờ khi bước vào khu cửa nhà, lấy chìa khóa nhà mở, lúc này tôi mới nhớ đến còn một vấn đề đau đầu nữa, tí nữa sẽ giải thích sao với ba mẹ đây?

Trong lòng tôi trước đó chưa từng lo lắng. Mẹ đối với Lâm Sâm yên mến nhiều, đã sớm coi anh là con rể tương lai tốt nhất không cần tuyển chọn, muốn thoát khỏi quan điểm từ trước của bà cũng không phải chuyện dễ dàng, hiện giờ Hướng Huy lại nói không giữ lời, ấn tượng càng giảm nhiều, muốn bà vui vẻ thì đúng là khó càng thêm khó.

Tôi chần chừ, ở vườn khu nhà xoay một vòng lại một vòng, đầu óc nhanh hoạt động, phí công sắp xếp ngôn từ, nghĩ tất cả lý do, nhưng vẫn không có cái nào làm mình vừa lòng, cuối cùng, dứt khoát không nghĩ nữa.

Thượng Hải có câu nói, ngang dọc ngang, có phá chuồng bò, ta chơi xấu như vậy ai có thể làm khó dễ được ta.

Cố ý nhấn lớn chuông cửa, chỉ nghe tiếng mẹ hô to gọi nhỏ: “Mau mau mau, con gái đã về”.

Cửa mở ra, mẹ ló đầu ra đầu tiên, mặt đầy mỉm cười. Bà tóc uốn thành sóng cuộn, màu tóc nhuộm thành màu cà phê pha thêm chút hồng, bộ quần áo màu xanh ngọc, trông bà trẻ đi rất nhiều, trong lúc tôi chưa kịp thích ứng thay đổi đột ngột của bà, đứng rất lâu mới chậm chạp gọi: “Mẹ”.

Bà cố gắng nhướn người nhìn phía sau, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của tôi. Thật sự là không nghĩ đến vẻ mặt bà nhân hậu lại quan tâm thế này, bà kéo áo tôi, nhẹ giọng hỏi, “Người đâu? Không cùng con về à?”.

Tôi bước vào cửa đá chiếc giày, ngả người vào ghế sofa, không muốn nói chuyện.

Ba từ phòng trong đi ra, mắt tôi không chớp nhìn chăm chú vào ông một lúc, cừ thật, không thể nhận ra, âu phục cà vạt thẳng, tóc bóng mượt, nghe tin chân lông con rể đầu sắp đến cửa, bọn họ, xem ra so với chúng tôi còn nôn nóng hơn. Tôi muốn cười, lại nghĩ không có gì buồn cười cả.

Thấy tôi ngồi một mình mặt không cảm xúc, ba lặng lẽ kéo mẹ đến một bên, tuy nghe không rõ ông nói gì đó nhưng tôi đại khái có thể đoán được, mẹ một mực xua tay, khóe mắt thỉnh thoảng lườm tới đây, tôi làm như không biết. Đôi khi, giả ngốc cũng là một môn nghệ thuật.

Ba bất đắc dĩ xoa xoa tay, dịu dàng nói: “Dọn cơm thôi”.

Hành nướng xếp lớn, là chuyên môn của mẹ, thịt mềm chất xốp, tươi mới ngon miệng;

Rau cần mực cuốn, là tuyệt hoạt của ba, trắng xanh kết hợp, hương vị thơm ngon.

Có vẻ họ đã vì buổi hôm nay mà rất nhọc lòng, động não không ít. Tôi áy náy cúi dầu, chỉ có thể dựa vào việc ăn uống để che giấu nội tâm bất bình tĩnh lúc này.

Ăn vào cảm giác cuộn bụng cũng không hết được, thức ăn trên bàn đã bị tôi tiêu diệt hơn nữa. Trong lúc đó hai mắt tôi nhiều lần nhìn vào điện thoại di động, hy vọng có thể nhận được vài lời từ Hướng Huy. Chỉ là, hy vọng càng lớn, thật vọng càng nhiều.

Dọn cơm hoàn tất, ngày nghỉ ba ngày về nhà kết thúc, ba mẹ cũng không gặng hỏi tôi chuyện Hướng Huy sai hẹn, tôi tự nhiên không chủ động đề cập đến chuyện này.

Không một tin nhắn, không cuộc điện thoại, không e-mail, đến QQ cũng không online, ba ngày nay cảm giác dường như Hướng Huy đã bốc hơi khỏi nhân gian. Tôi tức giận anh coi nhẹ hời hợt dùng một câu nói có việc quan trọng mà từ chối hết tâm tư chuẩn bị kĩ lưỡng bữa tiệc tối của ba mẹ tôi, tôi giận anh không tin tức, không giải thích cũng không cho tôi bất kì lý do nào để tha thứ, tôi ghét thái độ ôn hòa bình tĩnh không chút nóng vội của anh.

Tôi và anh cứ thế bắt đầu chiến tranh lạnh.

Bình luận
× sticky