Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 37

Tác giả: Diệp Tử

Một tiếng cười bởi vì gặp được anh, một tiếng khóc bởi vì anh vô tình,

một nụ cười trong làn nước mắt bởi vì anh không ở bên cạnh tôi.

Sau một khoảng thời gian rất dài Hướng Huy đi, tôi nghe được hai tin đồn liên tiếp trong trường học.

Một giả thuyết cho rằng tôi chỉ là một người con gái tài mạo bình thường không xứng với Hướng Huy, chia tay là chuyện sớm hay muộn, bị bỏ rơi cũng đáng đời. Thông thường đồng ý với quan điểm kiểu này thì đa số là đồng bào nữ.

Đối với kiểu lập luận này tôi thường cười trừ.

Một kiểu khác tổng quát hơn, tự nhiên mũi nhọn chỉ hết vào Hướng Huy, chỉ trích anh bội tình bạc nghĩa, đối với kiểu này, tôi không đứng ra giải thích cũng không vì anh mà biện hộ, Những đồng bào nam đều cảm thông sâu sắc đối với tôi, trong khoảng thời gian ngắn, tôi quay đầu đi cũng tăng thêm mười phần trăm điểm.

Một ngày ở căng tin trường học, tôi và Chu Xuân gặp Từ Văn Tiệp và người hầu của cô ta Kim Mao Sư Vương.

Chính vào lúc cao điểm giữa trưa, hai người họ nhìn thấy chỗ ngồi cạnh tôi còn trống, không chào hỏi cứ thế đặt mông ngồi xuống.

Tôi không lên tiếng, dù sao vẫn còn vị trí cuối cùng dành cho Chu Xuân, chỉ cần họ không động đến tôi, tôi cũng không hơi đâu mà quan tâm.

Tôi biết rõ Từ Văn Tiệp đối với Hướng Huy chưa hề từ bỏ hy vọng, cũng hiểu rõ cô ta trả giá nhiều đối với tình cảm dành cho Hướng Huy không hề ít hơn tôi, tôi đã từng bắt gặp Hướng Huy và cô ta gặp nhau rồi tức giận, nhưng bây giờ anh đã bỏ đi, tôi và cô ta không ai là người cuối cùng chiến thắng, cần gì phải quay lại thù địch lẫn nhau.

Chu Xuân đi gọi cơm được một lúc, Từ Văn Tiệp và Kim Mao Sư Vương đã bắt đầu ăn, hương vị thơm ngon lan tới, khiến bụng tôi đang đói réo ầm ĩ khó mà chịu đựng thêm.

Tại bầu không khí quen thuộc này nhớ đến ngày trước tôi và Hướng Huy cũng ngồi ở đây, anh buộc tôi phải bỏ thói quen xấu kiêng ăn, bắt tôi phải ăn hết tất cả thức ăn, lúc đó, tuy miệng nói là không muốn, nhưng trong lòng rất ngọt ngào.

Suy nghĩ dời đến Chu Xuân, cô ấy và Viên Lang thường xuyên anh ăn một miếng em cắn một miếng, mỗi một lần ăn đều đi kèm với những lời tâm tình, hết sức buồn nôn, khiến cho căng tin trường học một dạo đã trở thành một cảnh quan vô cùng độc đáo.

Ngược lại, tôi và Hướng Huy hiển nhiên thận trong hơn nhiều.

“Hừ, cậu xem cô ta như vậy”. Có phải người đang trong trạng thái ăn uống nó đủ nên suy nghĩ cũng có chút khác, nói ví dụ như ấm no bụng muốn buông thả, nói ví dụ như không sự cố tìm việc.

Tôi gục đầu xuống, hờ hững với kiểu khiêu khích của cô ta.

Từ Văn Tiệp ngăn lời nói của Mao Lý chấm dứt thêm va chạm, chính mình cầm hộp đựng cơm đổ đồ ăn thừa lên mặt bàn, hơn nữa còn đổ lên chỗ tôi.

Rất tốt, cuối cùng cũng phát động tổng tiến công.

Tôi thở dài, tôi không bao giờ thực sự nghĩ đến trường hợp mình bị bắt nạt thế này.

Thấy hai người họ nhìn nhau cười, ánh mắt cố tình thách thức, tôi không nhịn được cơn tức, nhanh tay nhanh mắt túm lấy cổ tay áo hồng nhạt của Từ Văn Tiệp, thừa lúc cô ta vừa thốt tiếng kêu giật mình, tôi chà sạch sẽ bóng loáng chỗ trước mặt tôi ngồi, sau đó, ném trả lại cho cô ta.

“Cô …”. Tay phải cô ta nâng cao, bờ vai tức giận run lên, tôi xem như không nhìn thấy cô ta, bình tĩnh nói. “Làm cái gì, có phải định tặng tôi cái tát không. Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô dám động thủ, tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi”.

Gương mặt tôi hiện nụ cười nhạt, giọng nói sắc bén thực sự dọa được hai ả kia. Hơn nữa xung quang không ngừng có tiếng người ồn ào, thậm chí là tiếng huýt gió, sắc mặt hai ả càng khó coi.

Sau đó Mao Lý kéo ống tay áo Từ Văn Tiệp, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi đi”.

Quả thực là chiêu mềm nắn rắn buông, tôi hừ lạnh. Từ Văn Tiệp ngay cả cổ tay áo còn chưa chỉnh, vội vàng cùng Mao Lý rời khỏi căng tin.

“Diệp Tử, vừa rồi biểu hiện của cậu cực kì tuyệt vời”. Chu Xuân không biết đã về từ lúc nào, vẻ mặt sùng bái nhìn tôi.

“Cậu không ở đây, không có người nào bảo hộ tớ, Chu Xuân ah”. Có Chu Xuân ở đây, tự nhiên tôi lại thành tiểu bạch thỏ nhát gan sợ phiền phức.

“Tớ còn chưa kịp phát huy, cậu đã tự thoát được”. Nhìn khuôn mặt vui vẻ háo hức muốn thử của cô nàng, đúng là chịu cô nàng này.

Thức ăn mang lên bàn, Chu Xuân đột nhiên hỏi: “Diệp Tử, cậu biết rõ cách nào để quên một người trong một thời gian ngắn không?”.

Mặt tôi cứng ngắc, nghĩ đến mấy ngày hôm trước gửi bài lên diễn đàn, không tự nhiên nói: “Không biết rõ”.

“Muốn quên một người cách tốt nhất chính là mau chóng yêu một người khác, Diệp Tử”. Chu Xuân nháy mắt tôi mấy cái, ánh mắt dừng lại sau lưng tôi, tôi theo tầm mắt cô nàng nhìn lại, cách chúng tôi không xa xa, Trầm Vũ Hoa nhìn về phía tôi khẽ gật đầu, mang theo nụ cười thắng thắn, ánh mắt trong suốt.

Tôi cười, đây là lý thuyết của Chu Xuân, không phải của tôi.

Cô ấy sẽ không biết có rất nhiều kỉ niệm lúc trước lưu lại muốn quên cũng không được, cô ấy sẽ không biết Hướng Huy ảnh hưởng đến tôi bao nhiêu, quanh tôi hiện giờ tràn đầy dấu vết của anh, nghe nhạc anh thích, lúc trước không ăn cay còn bây giờ mỗi lần đi ăn cơm là gọi một bàn đầy món cay Tứ Xuyên, sự thay đổi nhất là, từ trước tôi nhìn thấy chó như lâm vào trận địa lôi, còn tôi hiện giờ, trên đường bất luận gặp ai dắt cho đi tản bộ, tôi đều đi lên xúc động vuốt ve.

Tất cả điều này đều từ Hướng Huy.

Cho nên, Hướng Huy anh có thể làm em buồn, nhưng ngàn vạn lần không làm em từ bỏ hy vọng. Nếu như chúng ta không thể không chia lìa, cũng xin nhớ đến em, em cũng sẽ giữ niềm cảm kích trong tim, cảm ơn anh đã từng để lại cho em những ký ức tốt đẹp.

*

Một ngày tháng tư, Uông Nhiên gọi điện thoại đường dài đến, nói là đang làm thủ tục xuất ngoại, nếu không có gì thay đổi, hai tuần sau sẽ bắt đầu hành trình du học ở Nhật, tôi chỉ nghĩ là trò chơi ngày Cá tháng Tư, vẫn không quan tâm, ai ngờ, thời điểm cô ấy liên lạc lần nữa, là lúc cô ấy đã đứng trên mảnh đất hoàn toàn xa lạ.

Tin tức lờ mờ này đến ngay trong khoảng thời gian khó khăn với tôi, sau khi lắng dịu đi cũng để lại một cảm giác mất mát.

Trước là Hướng Huy, tiếp nữa lại là Uông Nhiên, đều lựa chọn cách lặng lẽ đi xa, sau nữa sẽ đến lượt ai rời đi?

Nghỉ hè năm nhất chuyến đi đến Bắc Kinh còn để lại cho tôi ngoài vui mừng vẫn là vui mừng, nhưng bây giờ, cầm bức ảnh bốn người chụp chung, ngoài nỗi sầu não vẫn là sầu não.

Lúc không có Hướng Huy bên cạnh, tôi thường xuyên đi một mình đến một vài trạm dừng, đi đến cửa hàng bán cháo vô tình tìm ra, nơi mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua lễ tình nhân đầu tiên, thứ nhất, nơi đó hương vị cháo thật sự rất ngon, thứ hai, nơi đó có thể tìm lại nhiều kỉ niệm của chúng tôi, thứ ba, bà chủ một mực tìm kiếm đứa con nhiều năm thất lạc, bà ấy đã từng nói, chỉ cần tận lực nhất định có hy vọng.

Ở đây bà ấy có thể chờ con trai, còn tôi cũng có thể đợi Hướng Huy trở về.

Trên đường từ hàng cháo trở về trường học, tôi gặp một trận mưa lớn.

Đứng ở cửa hàng ven đừng tránh mưa hai tiếng, mưa mới dần dần nhỏ hơn. Nhưng trong lúc này, con đường nhỏ trước cửa hàng bị bao phủ, ngập vũng nước lớn.

Lịch sử vô tình diễn ra trùng hợp khiến người ngạc nhiên.

Năm trước, đi cùng Hướng Huy đến chỗ này ăn cháo, cũng gặp cơn mưa to như hôm nay, cũng ở cửa hàng này tránh mưa, cũng bởi vậy bị trì hoãn đến hai giờ, cũng do vũng nước mưa khi tạnh mà bị mắc kẹt.

Tôi cười khổ, lần trước có Hướng Huy che chở cho tôi, còn lần này.

Cởi giày, xắn ống quần, tôi theo đám người nhảy một bước lớn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, tiếng nói trầm ấm của Hướng Huy dường như vang bên tai: “Diệp Tử, em còn có thể béo hơn một chút. Như vậy sẽ càng thể hiện rõ sức mạnh của anh”.

Trước mắt đột nhiên mơ hồ. Tôi ngừng thở, không chế được những giọt nước mắt.

Gió nhẹ lướt qua, trong nước nổi lên gợn sóng nhẹ, cũng để lại một giọt nước mắt trong tìm tôi.

Nhiều khi tôi một mực nghĩ, nếu như năm kia tôi không gặp được Hướng Huy, hiện giờ tôi sẽ ra sao. Vẫn như trước ngây ngô dại dột không biết đến tình yêu, hay bên cạnh sớm đã có người khác làm bạn.

Tôi vẫn tin được gặp anh là vận mệnh đã an bài, là kiếp trước có duyên phận, không sớm một giây, cũng không chậm một giây. Nếu lúc trước không gặp anh, nếu lúc trước người tôi gặp không phải anh, nếu gặp được anh lúc tim tôi đã có chủ, nếu …

Đương nhiên cuộc đời không có nhiều nếu như vậy.

Nếu cuộc đời có nhiều nếu như vậy, tất cả mọi thứ có thể quay ngược bắt đầu lại, như thế cuộc đời cũng không còn là cuộc đời nữa, mà là hí kịch, chuyện xưa chẳng qua cũng chỉ là chuyện xưa, không còn chân thật.

*

Lại một mùa đông nữa đến, chúng tôi bước vào học kỳ cuối cùng kiếp sống đại học.

Mọi người trong phòng bắt đầu bận rộn nhiều việc, thường cảm thấy thời gian không đủ, lúc ngồi tĩnh tâm mà nghĩ cũng không biết rốt cuộc mình bận rộn cái gì.

Chu Xuân vội vàng liên hệ với công ty ở Nam Kinh, hy vọng tốt nghiệp xong lập tức đến đó công tác, từ nay cùng với Viên Lang, nam cày ruộng nữ dệt vải, một thế giới hai người mỹ mãn hạnh phúc.

Mai Mai và Trần Đông miệt mài nghiên cứu, hai cô hăng hái nhiệt tình khiến người khác xấu hổ không thôi.

Trình Anh đang gặp vấn đề rốt cuộc là muốn Dương Quá tới Thượng Hải phát triển, hay mình bay đến Bắc Kinh giúp đỡ, cho tới bây giờ, cô vẫn không đưa ra quyết định được.

Tâm nguyện của Bùi Tử Du sau khi tốt nghiệp có thể lập tức tìm được một người đàn ông tốt để kết hôn, không cần phí sức hao tổn tinh thần tìm việc, không cần trải qua những lo toan trong cuộc sống.

Liễu Như Yên là chắc chắn nhất trong chúng tôi, Chim to lúc trước tốt nghiệp đã được một công ty doanh nghiệp IT nổi tiếng nhất Thượng Hải nhận vào làm, nhưng không nguyện muốn nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, dứt khoát từ chức, cùng người khác hợp tác mở một công ty nhỏ, giúp bảo trì máy tính, cũng thử khai thác phần mềm máy tính, mặc dù vẫn còn ở giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng xem như nửa bà chủ.

Còn tôi, có được các loại bằng chứng chỉ như cơm thường, trước là dễ dàng chiến thắng cuộc thi tiếng Anh chuyên nghiệp, tiếp theo là cuộc thi trình độ tiếng Nhật trung học, cuối cùng lấy được bằng chứng chỉ trung cấp tiếng Anh, nếu như không phải sợ bị Chu Xuân khinh bỉ, tôi còn nghĩ lấy cả hộ chiếu cũng để chơi.

Đêm trước tốt nghiệp, mọi người tụ tập cùng ăn bữa cơm.

Chu Xuân đã kí kết với một trang web của Nam Kinh, đảm nhiệm chức vụ biên tập Anh văn, chuyên môn chịu trách nhiệp tra cứu biên tập xuất bản sách giáo dục, thật sự nghĩ không thông cô nàng là người hoạt bát hiếu động như vậy liệu có thể ngồi yên làm công việc văn phòng sao.

Bởi vì hôm sau muốn tiến đến Nam Kinh, cô nàng vừa vui vừa buồn. Vui vì sắp được sum họp cùng Viên Lang, không còn ở hai nơi phân cách đau khổ, còn buồn vì sắp cùng bạn bè tốt bốn năm chung sống ly biệt.

Cô nàng nhấc chén rượu thứ nhất, tất nhiên kính Liễu Như Yên trước. “Bồ hóng, trước kia tớ thường xuyên trêu cậu, đã đắc tội nhiều, cậu thông cảm, tớ ở đây trịnh trọng chịu lỗi với cậu”. Nói xong, cô ngửa cổ uống hết. “Ngày mai tớ phải đi, về sau, nhớ cùng với Diệp Tử đến gặp tớ”.

Như Yên còn chưa mở miệng, đôi mắt đã hồng, cô nhận chén rượu Chu Xuân đưa tới, khóc thút thít. “Nha đầu này, không phải chỉ là đi Nam Kinh thôi sao, có gì lớn đâu mà nhất định làm mọi người phải khóc”. Cô vuốt ve miệng chén, chậm chạp đưa vào miệng, Chu Xuân ở bên ồn ào, “Uống, uống, uống say đi Chim to sẽ đến đón cậu”.

Cô nhìn Như Yên uống xong, lại giơ chén rượu hướng tôi nói. “Diệp Tử …”. Chỉ vừa mới gọi, nước mắt liền rơi xuống.

Tôi cười mắng, “Khóc cái gì mà khóc, Nam Kinh và Thượng Hải không phải chỉ ba tiếng đi xe sao, chúng ta cứ cuối tuần vẫn có thể gặp mặt”. Nói thì như vậy, khóe mắt tôi cũng sớm ướt át.

“Ngày hôm nay có chết cậu cũng không uống hả?”. Chu Xuân bĩu môi, đưa chén rượu đầy cho tôi.

Tôi cười khẽ, sau cuộc phô trương trong hôn lễ của chị họ, tôi đã đống ý với Hướng Huy sẽ không đụng vào giọt rượu, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

“Tớ lấy trà thay rượu”. Chu Xuân hiểu rõ sự tình của tôi, thấy tôi như vậy, cũng không làm khó.

Sau khi qua ba tuần rượu, mọi người có chút say sưa, Như Yên ôm bình rượu vừa khóc lại vừa cười, Chu Xuân cười khanh khách không ngừng, luôn luôn im lặng ít lời như Trần Đông cũng biến thành cười nói hỏi đáp, sau không người nào trả lời liền biến thành tự hỏi tự đáp…

Cục diện cứ như vậy tiếp tục cho đến khi tiệm cơm đóng cửa.

Sau đó thấy một cảnh tượng : sáu bảy con gái trang phục xem như gọn gàng từ tiệm cơm lảo đảo đi ra, tay nắm tay đấu đá lung tung xuyên qua đường lớn, sau đó mấy người nằm bò ven đường như điên, người còn lại cũng không hiểu điều chỉnh kiểu gì, còn sót lại chút tỉnh táo lấy ra điện thoại di động từng người gọi người đến đón.

Người đó tất nhiên là tôi. Có bạn trai thì gọi bạn trai đến đón, không bạn trai thì dựa theo lộ trình xa gần phân biệt mà nhét vào taxi, dặn từng người các công việc chú ý chăm sóc sau đó mới đưa các cô nàng này đi.

Nhìn lại, Liêu Như Yên ngồi xổm trên mặt đất, tôi đi qua vỗ lưng cô, “Bồ hóng, không sao chứ ?”.

Cô vừa thấy có người phản ứng lại, lập tức lời nói liên miên cằn nhắn bắt đầu. “Diệp Tử, Chu Xuân muốn đi”.

Tôi gật đầu, vỗ lưng cô nàng cho thuận khí. “Phải, tớ biết”.

“Tớ có phải là người trời sinh phạm tiện hay không, từ trước cô ấy mỗi ngày đều tranh cãi với tớ, tớ hận cố ấy nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ cô ấy muốn đi, tớ lại sợ bên tai quá thanh tịnh, cô nói có phải đầu óc tớ thật xấu hay không ?”. Như Yên phiền não cầm tóc, buồn nản nói.

Tớ quay đầu đi cười nhìn cô, lời nói của Như Yên chắc hẳn để trong lòng rất lâu rồi. Tình bạn và tình yêu đều chỉ có thể đợi gặp mà không thể cầu, Chu Xuân và Như Yên tuy có nhiều tranh chấp, so với tình nghĩa bốn năm sớm chiều chung sống, lúc đầu không thấy cái gì, nhưng đến lúc ly biệt, suy nghĩa nhớ thương không nỡ rời mới thực sự hiện ra.

Kỳ thực tôi cũng không nỡ xa cô ấy. Nhưng Chu Xuân đi theo đuổi hạnh phúc của mình, cho nên, chúng tôi nên ủng hộ cô ấy vô điều kiện.

Tôi nắm tay Như Yên thật chặt, nhẹ giọng an ủi cô, “Bây giờ giao thông rất phát triển, huống chi Chu Xuân chỉ đến Nam Kinh, cũng không phải xuất ngoại”. Nói xong câu này, tôi giật mình, chẳng bao lâu sau, hai chữ xuất ngoại tôi có thể nhẹ nhàng nói ra khỏi miệng, ở trong phòng, hai chữ này chính là từ khóa tuyệt đối cấm chỉ đề cập.

Tôi lắc đầu, cố vất đi phiền muộn, nâng Như Yên dậy, cô la ó, không đứng vững liền đặt mông ngồi xuống bậc thang, chỉ chỗ bên cạnh ra hiệu tôi ngồi xuống. “Diệp Tử, công việc cậu có tin gì chưa ?”.

Tôi lắc đầu, những người khác đều có mục tiêu trong cuộc sống, hình như chỉ có tôi vẫn đang tìm kiếm. Như Yên bỗng nhiên ngây ngôi cười nói : “Cũng không gấp, trong tay cậu có nhiều bằng chứng chỉ như vậy, còn sợ không tìm được công việc tốt sao. Cứ từ từ chọn, nhưng đừng để lâu quá”.

Tôi cười không đáp.

Như Yên đặt đầu gối lên cái song, thích ý duỗi thắt lưng, mặt nhắm lại, “Diệp Tử, tớ ngủ trước, tí nữa Chim to tới thì cậu đánh thức tớ”. Vừa dứt lời, lờ mờ một tiếng ngáy vang lên.

Thật là tốc độ, như tên lửa phóng lên.

Tôi cười lắc đầu, đắp thêm Như Yên áo ngoài, còn mình chậm rãi giãn hai tay hai chân, thực ra cũng chỉ khép mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng nghe tiếng bước chân dần dần tăng lên khiến thần kinh tôi buông lỏng lại buộc chặt lên.

“À, là anh”. Tôi thở phào một hơi, lấy tay lay gọi Liễu Như Yên, không may cô nàng ngủ như chết lay thế nào cũng không tỉnh, Chim to từng bước đến gần, “Để anh”, hắn ôm Như Yên vào lòng, động tác dịu dàng tinh tế tỉ mỉ, ” Cám ơn em đã thay anh chăm sóc cô ấy”.

Tôi đứng lên nhảy xuống vài cái, sau khi hai chân bớt tê, vỗ tay, “Được rồi, nhiệm vụ của tôi hoàn thành, Như Yên giao cho anh”.

Hắn gọi lại tôi, “Diệp Tử”.

“Sao?”. Tôi quay đầu hỏi.

“Một mình em có ổn không ? Hay là để anh đưa em về … “.

Tôi nhanh cắt ngang lời nói của hắn, “Không cần”. Xoay người, bình tĩnh nói. “Tôi không sao, anh nhanh đưa Như Yên về, hôm nay cô ấy uống không ít rượu”.

Chim to gãi gãi tóc, khuôn mặt có chút không tự nhiên, tôi nói qua, “Nếu như Hướng Huy nhờ anh làm như vậy , tôi cảm thấy không cần thiết”.

Hắn lúng túng cười cười, tôi đi vài bước, lại quay lại, cắn môi dưới, “Hướng Huy anh ấy … gần đây có liên lạc với anh không?”.

Chim to chậm rãi lắc đầu, khóe miệng tôi ý cười không tắt, “Vậy, tạm biệt”.

Có người từng nói đợi tốt nghiệp sẽ đến đón tôi cùng ăn mừng, người con trai đó, đã không xuất hiện.

Không do dự rời đi. Chẳng qua, khuôn mặt nhiều hơn hai hàng nước mắt mà thôi, những ngày không có anh bên cạnh, tôi sẽ cố gắng tạo thành thói quen.

Một tiếng cười bởi vì gặp được anh, một tiếng khóc bởi vì anh vô tình,

một nụ cười trong làn nước mắt bởi vì anh không ở bên cạnh tôi.

Sau một khoảng thời gian rất dài Hướng Huy đi, tôi nghe được hai tin đồn liên tiếp trong trường học.

Một giả thuyết cho rằng tôi chỉ là một người con gái tài mạo bình thường không xứng với Hướng Huy, chia tay là chuyện sớm hay muộn, bị bỏ rơi cũng đáng đời. Thông thường đồng ý với quan điểm kiểu này thì đa số là đồng bào nữ.

Đối với kiểu lập luận này tôi thường cười trừ.

Một kiểu khác tổng quát hơn, tự nhiên mũi nhọn chỉ hết vào Hướng Huy, chỉ trích anh bội tình bạc nghĩa, đối với kiểu này, tôi không đứng ra giải thích cũng không vì anh mà biện hộ, Những đồng bào nam đều cảm thông sâu sắc đối với tôi, trong khoảng thời gian ngắn, tôi quay đầu đi cũng tăng thêm mười phần trăm điểm.

Một ngày ở căng tin trường học, tôi và Chu Xuân gặp Từ Văn Tiệp và người hầu của cô ta Kim Mao Sư Vương.

Chính vào lúc cao điểm giữa trưa, hai người họ nhìn thấy chỗ ngồi cạnh tôi còn trống, không chào hỏi cứ thế đặt mông ngồi xuống.

Tôi không lên tiếng, dù sao vẫn còn vị trí cuối cùng dành cho Chu Xuân, chỉ cần họ không động đến tôi, tôi cũng không hơi đâu mà quan tâm.

Tôi biết rõ Từ Văn Tiệp đối với Hướng Huy chưa hề từ bỏ hy vọng, cũng hiểu rõ cô ta trả giá nhiều đối với tình cảm dành cho Hướng Huy không hề ít hơn tôi, tôi đã từng bắt gặp Hướng Huy và cô ta gặp nhau rồi tức giận, nhưng bây giờ anh đã bỏ đi, tôi và cô ta không ai là người cuối cùng chiến thắng, cần gì phải quay lại thù địch lẫn nhau.

Chu Xuân đi gọi cơm được một lúc, Từ Văn Tiệp và Kim Mao Sư Vương đã bắt đầu ăn, hương vị thơm ngon lan tới, khiến bụng tôi đang đói réo ầm ĩ khó mà chịu đựng thêm.

Tại bầu không khí quen thuộc này nhớ đến ngày trước tôi và Hướng Huy cũng ngồi ở đây, anh buộc tôi phải bỏ thói quen xấu kiêng ăn, bắt tôi phải ăn hết tất cả thức ăn, lúc đó, tuy miệng nói là không muốn, nhưng trong lòng rất ngọt ngào.

Suy nghĩ dời đến Chu Xuân, cô ấy và Viên Lang thường xuyên anh ăn một miếng em cắn một miếng, mỗi một lần ăn đều đi kèm với những lời tâm tình, hết sức buồn nôn, khiến cho căng tin trường học một dạo đã trở thành một cảnh quan vô cùng độc đáo.

Ngược lại, tôi và Hướng Huy hiển nhiên thận trong hơn nhiều.

“Hừ, cậu xem cô ta như vậy”. Có phải người đang trong trạng thái ăn uống nó đủ nên suy nghĩ cũng có chút khác, nói ví dụ như ấm no bụng muốn buông thả, nói ví dụ như không sự cố tìm việc.

Tôi gục đầu xuống, hờ hững với kiểu khiêu khích của cô ta.

Từ Văn Tiệp ngăn lời nói của Mao Lý chấm dứt thêm va chạm, chính mình cầm hộp đựng cơm đổ đồ ăn thừa lên mặt bàn, hơn nữa còn đổ lên chỗ tôi.

Rất tốt, cuối cùng cũng phát động tổng tiến công.

Tôi thở dài, tôi không bao giờ thực sự nghĩ đến trường hợp mình bị bắt nạt thế này.

Thấy hai người họ nhìn nhau cười, ánh mắt cố tình thách thức, tôi không nhịn được cơn tức, nhanh tay nhanh mắt túm lấy cổ tay áo hồng nhạt của Từ Văn Tiệp, thừa lúc cô ta vừa thốt tiếng kêu giật mình, tôi chà sạch sẽ bóng loáng chỗ trước mặt tôi ngồi, sau đó, ném trả lại cho cô ta.

“Cô …”. Tay phải cô ta nâng cao, bờ vai tức giận run lên, tôi xem như không nhìn thấy cô ta, bình tĩnh nói. “Làm cái gì, có phải định tặng tôi cái tát không. Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô dám động thủ, tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi”.

Gương mặt tôi hiện nụ cười nhạt, giọng nói sắc bén thực sự dọa được hai ả kia. Hơn nữa xung quang không ngừng có tiếng người ồn ào, thậm chí là tiếng huýt gió, sắc mặt hai ả càng khó coi.

Sau đó Mao Lý kéo ống tay áo Từ Văn Tiệp, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi đi”.

Quả thực là chiêu mềm nắn rắn buông, tôi hừ lạnh. Từ Văn Tiệp ngay cả cổ tay áo còn chưa chỉnh, vội vàng cùng Mao Lý rời khỏi căng tin.

“Diệp Tử, vừa rồi biểu hiện của cậu cực kì tuyệt vời”. Chu Xuân không biết đã về từ lúc nào, vẻ mặt sùng bái nhìn tôi.

“Cậu không ở đây, không có người nào bảo hộ tớ, Chu Xuân ah”. Có Chu Xuân ở đây, tự nhiên tôi lại thành tiểu bạch thỏ nhát gan sợ phiền phức.

“Tớ còn chưa kịp phát huy, cậu đã tự thoát được”. Nhìn khuôn mặt vui vẻ háo hức muốn thử của cô nàng, đúng là chịu cô nàng này.

Thức ăn mang lên bàn, Chu Xuân đột nhiên hỏi: “Diệp Tử, cậu biết rõ cách nào để quên một người trong một thời gian ngắn không?”.

Mặt tôi cứng ngắc, nghĩ đến mấy ngày hôm trước gửi bài lên diễn đàn, không tự nhiên nói: “Không biết rõ”.

“Muốn quên một người cách tốt nhất chính là mau chóng yêu một người khác, Diệp Tử”. Chu Xuân nháy mắt tôi mấy cái, ánh mắt dừng lại sau lưng tôi, tôi theo tầm mắt cô nàng nhìn lại, cách chúng tôi không xa xa, Trầm Vũ Hoa nhìn về phía tôi khẽ gật đầu, mang theo nụ cười thắng thắn, ánh mắt trong suốt.

Tôi cười, đây là lý thuyết của Chu Xuân, không phải của tôi.

Cô ấy sẽ không biết có rất nhiều kỉ niệm lúc trước lưu lại muốn quên cũng không được, cô ấy sẽ không biết Hướng Huy ảnh hưởng đến tôi bao nhiêu, quanh tôi hiện giờ tràn đầy dấu vết của anh, nghe nhạc anh thích, lúc trước không ăn cay còn bây giờ mỗi lần đi ăn cơm là gọi một bàn đầy món cay Tứ Xuyên, sự thay đổi nhất là, từ trước tôi nhìn thấy chó như lâm vào trận địa lôi, còn tôi hiện giờ, trên đường bất luận gặp ai dắt cho đi tản bộ, tôi đều đi lên xúc động vuốt ve.

Tất cả điều này đều từ Hướng Huy.

Cho nên, Hướng Huy anh có thể làm em buồn, nhưng ngàn vạn lần không làm em từ bỏ hy vọng. Nếu như chúng ta không thể không chia lìa, cũng xin nhớ đến em, em cũng sẽ giữ niềm cảm kích trong tim, cảm ơn anh đã từng để lại cho em những ký ức tốt đẹp.

*

Một ngày tháng tư, Uông Nhiên gọi điện thoại đường dài đến, nói là đang làm thủ tục xuất ngoại, nếu không có gì thay đổi, hai tuần sau sẽ bắt đầu hành trình du học ở Nhật, tôi chỉ nghĩ là trò chơi ngày Cá tháng Tư, vẫn không quan tâm, ai ngờ, thời điểm cô ấy liên lạc lần nữa, là lúc cô ấy đã đứng trên mảnh đất hoàn toàn xa lạ.

Tin tức lờ mờ này đến ngay trong khoảng thời gian khó khăn với tôi, sau khi lắng dịu đi cũng để lại một cảm giác mất mát.

Trước là Hướng Huy, tiếp nữa lại là Uông Nhiên, đều lựa chọn cách lặng lẽ đi xa, sau nữa sẽ đến lượt ai rời đi?

Nghỉ hè năm nhất chuyến đi đến Bắc Kinh còn để lại cho tôi ngoài vui mừng vẫn là vui mừng, nhưng bây giờ, cầm bức ảnh bốn người chụp chung, ngoài nỗi sầu não vẫn là sầu não.

Lúc không có Hướng Huy bên cạnh, tôi thường xuyên đi một mình đến một vài trạm dừng, đi đến cửa hàng bán cháo vô tình tìm ra, nơi mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua lễ tình nhân đầu tiên, thứ nhất, nơi đó hương vị cháo thật sự rất ngon, thứ hai, nơi đó có thể tìm lại nhiều kỉ niệm của chúng tôi, thứ ba, bà chủ một mực tìm kiếm đứa con nhiều năm thất lạc, bà ấy đã từng nói, chỉ cần tận lực nhất định có hy vọng.

Ở đây bà ấy có thể chờ con trai, còn tôi cũng có thể đợi Hướng Huy trở về.

Trên đường từ hàng cháo trở về trường học, tôi gặp một trận mưa lớn.

Đứng ở cửa hàng ven đừng tránh mưa hai tiếng, mưa mới dần dần nhỏ hơn. Nhưng trong lúc này, con đường nhỏ trước cửa hàng bị bao phủ, ngập vũng nước lớn.

Lịch sử vô tình diễn ra trùng hợp khiến người ngạc nhiên.

Năm trước, đi cùng Hướng Huy đến chỗ này ăn cháo, cũng gặp cơn mưa to như hôm nay, cũng ở cửa hàng này tránh mưa, cũng bởi vậy bị trì hoãn đến hai giờ, cũng do vũng nước mưa khi tạnh mà bị mắc kẹt.

Tôi cười khổ, lần trước có Hướng Huy che chở cho tôi, còn lần này.

Cởi giày, xắn ống quần, tôi theo đám người nhảy một bước lớn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, tiếng nói trầm ấm của Hướng Huy dường như vang bên tai: “Diệp Tử, em còn có thể béo hơn một chút. Như vậy sẽ càng thể hiện rõ sức mạnh của anh”.

Trước mắt đột nhiên mơ hồ. Tôi ngừng thở, không chế được những giọt nước mắt.

Gió nhẹ lướt qua, trong nước nổi lên gợn sóng nhẹ, cũng để lại một giọt nước mắt trong tìm tôi.

Nhiều khi tôi một mực nghĩ, nếu như năm kia tôi không gặp được Hướng Huy, hiện giờ tôi sẽ ra sao. Vẫn như trước ngây ngô dại dột không biết đến tình yêu, hay bên cạnh sớm đã có người khác làm bạn.

Tôi vẫn tin được gặp anh là vận mệnh đã an bài, là kiếp trước có duyên phận, không sớm một giây, cũng không chậm một giây. Nếu lúc trước không gặp anh, nếu lúc trước người tôi gặp không phải anh, nếu gặp được anh lúc tim tôi đã có chủ, nếu …

Đương nhiên cuộc đời không có nhiều nếu như vậy.

Nếu cuộc đời có nhiều nếu như vậy, tất cả mọi thứ có thể quay ngược bắt đầu lại, như thế cuộc đời cũng không còn là cuộc đời nữa, mà là hí kịch, chuyện xưa chẳng qua cũng chỉ là chuyện xưa, không còn chân thật.

*

Lại một mùa đông nữa đến, chúng tôi bước vào học kỳ cuối cùng kiếp sống đại học.

Mọi người trong phòng bắt đầu bận rộn nhiều việc, thường cảm thấy thời gian không đủ, lúc ngồi tĩnh tâm mà nghĩ cũng không biết rốt cuộc mình bận rộn cái gì.

Chu Xuân vội vàng liên hệ với công ty ở Nam Kinh, hy vọng tốt nghiệp xong lập tức đến đó công tác, từ nay cùng với Viên Lang, nam cày ruộng nữ dệt vải, một thế giới hai người mỹ mãn hạnh phúc.

Mai Mai và Trần Đông miệt mài nghiên cứu, hai cô hăng hái nhiệt tình khiến người khác xấu hổ không thôi.

Trình Anh đang gặp vấn đề rốt cuộc là muốn Dương Quá tới Thượng Hải phát triển, hay mình bay đến Bắc Kinh giúp đỡ, cho tới bây giờ, cô vẫn không đưa ra quyết định được.

Tâm nguyện của Bùi Tử Du sau khi tốt nghiệp có thể lập tức tìm được một người đàn ông tốt để kết hôn, không cần phí sức hao tổn tinh thần tìm việc, không cần trải qua những lo toan trong cuộc sống.

Liễu Như Yên là chắc chắn nhất trong chúng tôi, Chim to lúc trước tốt nghiệp đã được một công ty doanh nghiệp IT nổi tiếng nhất Thượng Hải nhận vào làm, nhưng không nguyện muốn nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, dứt khoát từ chức, cùng người khác hợp tác mở một công ty nhỏ, giúp bảo trì máy tính, cũng thử khai thác phần mềm máy tính, mặc dù vẫn còn ở giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng xem như nửa bà chủ.

Còn tôi, có được các loại bằng chứng chỉ như cơm thường, trước là dễ dàng chiến thắng cuộc thi tiếng Anh chuyên nghiệp, tiếp theo là cuộc thi trình độ tiếng Nhật trung học, cuối cùng lấy được bằng chứng chỉ trung cấp tiếng Anh, nếu như không phải sợ bị Chu Xuân khinh bỉ, tôi còn nghĩ lấy cả hộ chiếu cũng để chơi.

Đêm trước tốt nghiệp, mọi người tụ tập cùng ăn bữa cơm.

Chu Xuân đã kí kết với một trang web của Nam Kinh, đảm nhiệm chức vụ biên tập Anh văn, chuyên môn chịu trách nhiệp tra cứu biên tập xuất bản sách giáo dục, thật sự nghĩ không thông cô nàng là người hoạt bát hiếu động như vậy liệu có thể ngồi yên làm công việc văn phòng sao.

Bởi vì hôm sau muốn tiến đến Nam Kinh, cô nàng vừa vui vừa buồn. Vui vì sắp được sum họp cùng Viên Lang, không còn ở hai nơi phân cách đau khổ, còn buồn vì sắp cùng bạn bè tốt bốn năm chung sống ly biệt.

Cô nàng nhấc chén rượu thứ nhất, tất nhiên kính Liễu Như Yên trước. “Bồ hóng, trước kia tớ thường xuyên trêu cậu, đã đắc tội nhiều, cậu thông cảm, tớ ở đây trịnh trọng chịu lỗi với cậu”. Nói xong, cô ngửa cổ uống hết. “Ngày mai tớ phải đi, về sau, nhớ cùng với Diệp Tử đến gặp tớ”.

Như Yên còn chưa mở miệng, đôi mắt đã hồng, cô nhận chén rượu Chu Xuân đưa tới, khóc thút thít. “Nha đầu này, không phải chỉ là đi Nam Kinh thôi sao, có gì lớn đâu mà nhất định làm mọi người phải khóc”. Cô vuốt ve miệng chén, chậm chạp đưa vào miệng, Chu Xuân ở bên ồn ào, “Uống, uống, uống say đi Chim to sẽ đến đón cậu”.

Cô nhìn Như Yên uống xong, lại giơ chén rượu hướng tôi nói. “Diệp Tử …”. Chỉ vừa mới gọi, nước mắt liền rơi xuống.

Tôi cười mắng, “Khóc cái gì mà khóc, Nam Kinh và Thượng Hải không phải chỉ ba tiếng đi xe sao, chúng ta cứ cuối tuần vẫn có thể gặp mặt”. Nói thì như vậy, khóe mắt tôi cũng sớm ướt át.

“Ngày hôm nay có chết cậu cũng không uống hả?”. Chu Xuân bĩu môi, đưa chén rượu đầy cho tôi.

Tôi cười khẽ, sau cuộc phô trương trong hôn lễ của chị họ, tôi đã đống ý với Hướng Huy sẽ không đụng vào giọt rượu, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

“Tớ lấy trà thay rượu”. Chu Xuân hiểu rõ sự tình của tôi, thấy tôi như vậy, cũng không làm khó.

Sau khi qua ba tuần rượu, mọi người có chút say sưa, Như Yên ôm bình rượu vừa khóc lại vừa cười, Chu Xuân cười khanh khách không ngừng, luôn luôn im lặng ít lời như Trần Đông cũng biến thành cười nói hỏi đáp, sau không người nào trả lời liền biến thành tự hỏi tự đáp…

Cục diện cứ như vậy tiếp tục cho đến khi tiệm cơm đóng cửa.

Sau đó thấy một cảnh tượng : sáu bảy con gái trang phục xem như gọn gàng từ tiệm cơm lảo đảo đi ra, tay nắm tay đấu đá lung tung xuyên qua đường lớn, sau đó mấy người nằm bò ven đường như điên, người còn lại cũng không hiểu điều chỉnh kiểu gì, còn sót lại chút tỉnh táo lấy ra điện thoại di động từng người gọi người đến đón.

Người đó tất nhiên là tôi. Có bạn trai thì gọi bạn trai đến đón, không bạn trai thì dựa theo lộ trình xa gần phân biệt mà nhét vào taxi, dặn từng người các công việc chú ý chăm sóc sau đó mới đưa các cô nàng này đi.

Nhìn lại, Liêu Như Yên ngồi xổm trên mặt đất, tôi đi qua vỗ lưng cô, “Bồ hóng, không sao chứ ?”.

Cô vừa thấy có người phản ứng lại, lập tức lời nói liên miên cằn nhắn bắt đầu. “Diệp Tử, Chu Xuân muốn đi”.

Tôi gật đầu, vỗ lưng cô nàng cho thuận khí. “Phải, tớ biết”.

“Tớ có phải là người trời sinh phạm tiện hay không, từ trước cô ấy mỗi ngày đều tranh cãi với tớ, tớ hận cố ấy nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ cô ấy muốn đi, tớ lại sợ bên tai quá thanh tịnh, cô nói có phải đầu óc tớ thật xấu hay không ?”. Như Yên phiền não cầm tóc, buồn nản nói.

Tớ quay đầu đi cười nhìn cô, lời nói của Như Yên chắc hẳn để trong lòng rất lâu rồi. Tình bạn và tình yêu đều chỉ có thể đợi gặp mà không thể cầu, Chu Xuân và Như Yên tuy có nhiều tranh chấp, so với tình nghĩa bốn năm sớm chiều chung sống, lúc đầu không thấy cái gì, nhưng đến lúc ly biệt, suy nghĩa nhớ thương không nỡ rời mới thực sự hiện ra.

Kỳ thực tôi cũng không nỡ xa cô ấy. Nhưng Chu Xuân đi theo đuổi hạnh phúc của mình, cho nên, chúng tôi nên ủng hộ cô ấy vô điều kiện.

Tôi nắm tay Như Yên thật chặt, nhẹ giọng an ủi cô, “Bây giờ giao thông rất phát triển, huống chi Chu Xuân chỉ đến Nam Kinh, cũng không phải xuất ngoại”. Nói xong câu này, tôi giật mình, chẳng bao lâu sau, hai chữ xuất ngoại tôi có thể nhẹ nhàng nói ra khỏi miệng, ở trong phòng, hai chữ này chính là từ khóa tuyệt đối cấm chỉ đề cập.

Tôi lắc đầu, cố vất đi phiền muộn, nâng Như Yên dậy, cô la ó, không đứng vững liền đặt mông ngồi xuống bậc thang, chỉ chỗ bên cạnh ra hiệu tôi ngồi xuống. “Diệp Tử, công việc cậu có tin gì chưa ?”.

Tôi lắc đầu, những người khác đều có mục tiêu trong cuộc sống, hình như chỉ có tôi vẫn đang tìm kiếm. Như Yên bỗng nhiên ngây ngôi cười nói : “Cũng không gấp, trong tay cậu có nhiều bằng chứng chỉ như vậy, còn sợ không tìm được công việc tốt sao. Cứ từ từ chọn, nhưng đừng để lâu quá”.

Tôi cười không đáp.

Như Yên đặt đầu gối lên cái song, thích ý duỗi thắt lưng, mặt nhắm lại, “Diệp Tử, tớ ngủ trước, tí nữa Chim to tới thì cậu đánh thức tớ”. Vừa dứt lời, lờ mờ một tiếng ngáy vang lên.

Thật là tốc độ, như tên lửa phóng lên.

Tôi cười lắc đầu, đắp thêm Như Yên áo ngoài, còn mình chậm rãi giãn hai tay hai chân, thực ra cũng chỉ khép mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng nghe tiếng bước chân dần dần tăng lên khiến thần kinh tôi buông lỏng lại buộc chặt lên.

“À, là anh”. Tôi thở phào một hơi, lấy tay lay gọi Liễu Như Yên, không may cô nàng ngủ như chết lay thế nào cũng không tỉnh, Chim to từng bước đến gần, “Để anh”, hắn ôm Như Yên vào lòng, động tác dịu dàng tinh tế tỉ mỉ, ” Cám ơn em đã thay anh chăm sóc cô ấy”.

Tôi đứng lên nhảy xuống vài cái, sau khi hai chân bớt tê, vỗ tay, “Được rồi, nhiệm vụ của tôi hoàn thành, Như Yên giao cho anh”.

Hắn gọi lại tôi, “Diệp Tử”.

“Sao?”. Tôi quay đầu hỏi.

“Một mình em có ổn không ? Hay là để anh đưa em về … “.

Tôi nhanh cắt ngang lời nói của hắn, “Không cần”. Xoay người, bình tĩnh nói. “Tôi không sao, anh nhanh đưa Như Yên về, hôm nay cô ấy uống không ít rượu”.

Chim to gãi gãi tóc, khuôn mặt có chút không tự nhiên, tôi nói qua, “Nếu như Hướng Huy nhờ anh làm như vậy , tôi cảm thấy không cần thiết”.

Hắn lúng túng cười cười, tôi đi vài bước, lại quay lại, cắn môi dưới, “Hướng Huy anh ấy … gần đây có liên lạc với anh không?”.

Chim to chậm rãi lắc đầu, khóe miệng tôi ý cười không tắt, “Vậy, tạm biệt”.

Có người từng nói đợi tốt nghiệp sẽ đến đón tôi cùng ăn mừng, người con trai đó, đã không xuất hiện.

Không do dự rời đi. Chẳng qua, khuôn mặt nhiều hơn hai hàng nước mắt mà thôi, những ngày không có anh bên cạnh, tôi sẽ cố gắng tạo thành thói quen.

Bình luận
× sticky