Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 36

Tác giả: Diệp Tử

Cuộc sống không dừng lại, cô đơn cũng không thôi, cô đơn cuộc sống tình yêu luôn quay vòng,

tiền đề của sự cô đơn hẳn là tình yêu gọi là mãi mãi.

Tôi cùng với cái bóng của mình đơn độc, nó nói nó muốn nhắn một lời cho tôi biết, nó nói rằng nó rất nhớ anh,

thì ra, tôi và cái bóng của mình, vẫn mãi nghĩ đến anh.

Uông Nhiên nói rằng : Cái gọi tình yêu chỉ như một cơn gió ngẫu nhiên, thổi nhẹ từ một bên, lưu lại một ít hồi ức.

Chu Xuân lại nói : Không có người nào đáng để cậu phải rơi lệ, còn người đáng để cậu phải rơi lệ thì đã không làm cậu phải rơi lệ.

Như Yên nói : Người với người gặp nhau tựa như sao băng, nháy mắt phát ra tình cảm thầm mến cho nhau, nhưng lại vội vàng âm thầm rời đi.

Tôi nói : Tình yêu giống như một đám mây nếu tự do trôi nổi mới mỹ lệ, cuối cùng tôi vẫn tin có lý do rất tốt đẹp lúc nói chia tay.

Uông Nhiên và Tiêu Hách như một đôi oan gia yêu nhau, tan tan hợp hợp nhiều lần, nhưng không ai rời xa được ai.

Chu Xuân và Viên Lang tuy ở hai nơi tách biệt, nhưng tình cảm không hề giảm theo năm tháng.

Như Yên, Chim to vẫn ầm ĩ, náo nhiệt như trước, có lúc như keo sơn gắn bó, có lúc lại như nước lửa bất dung, lúc tình cảm rồi lúc lại cãi nhau vặt vãnh.

Còn mối tình đầu của tôi là bản báo cáo đã không bệnh mà chết tại những ngày mùa thu này.

Lúc mới bắt đầu có lo lắng cũng chỉ là sâu cắn bình thường.

Bạn cùng phòng không ai dám nhắc đến cái tên Hướng Huy ở trước mặt tôi, thậm chí lúc nói đến tin tức biện luận của công trình học viện cũng rất cẩn thận dè dặt, sợ nhỡ lại chạm vào miệng vết thương chưa khép của tôi.

Hướng Huy cứ như một cơn gió thổi qua cuộc sống của tôi rồi biến mất không để lại chút dấu vết nào.

Có một số việc có thể để hoài nhớ, có một số việc lại chỉ muốn lãng quên, có một số việc lại không cam lòng, có một số việc không có khả năng làm gì, có thể rửa sạch bộ nhớ, ngoài nước mắt ra, chỉ có thể là thời gian, lấy thời gian để tình cảm dần trôi đi, thời gian càng dài, xung đột càng nhạt, dường như không ngừng pha loãng như trà.

Có lẽ khi thời gian dần trôi đi, tôi sẽ không ngần ngại quên tôi đã từng yêu một người, quên đi tình cảm dịu dàng của anh, quên đi anh đã từng vì tôi làm mọi chuyện. Có lẽ tình yêu sẽ bại trước năm tháng, tình yêu đã làm tôi quên đi thời gian, sau đó thời gian lại khiến tôi quên đi tình yêu.

Tôi cho rằng bản thân tôi thực sự có thể quên được anh, cho đến ngày hôm đó.

Cuối tuần hẹn với Chu Xuân cùng đi dạo phố, chờ khi tôi đến thời điểm đã hẹn, lại bị cô nàng cho leo cây.

Tôi cứ vậy đi lại không có mục đích, đợi đến khi tôi ý thức được, đã đi vào đường hầm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào con phố dừng trước Hương Cảng.

Một bức poster to lớn bất ngờ đập vào tầm mắt không phòng ngự.

Ở giữa có một người con gái mái tóc dài qua vai, miệng nở nụ cười giản dị, lẳng lặng chăm chú nhìn người con trai bên cạnh cười rực rỡ, hai người ánh mắt hòa vào nhau cùng một nơi, đáy mắt tràn đầy tình cảm ngọt ngào.

Đó là thời thanh xuân còn đó, khuôn mặt tươi tắn vô tư vô lo.

Đó là cái ngọt ngào, đủ khiến bao người đố kỵ với tình cảm dành cho nhau.

Tôi vẫn nhớ rõ tấm hình này, là ngày hôm đó tôi và Hướng Huy chụp miễn phí tại văn phòng làm việc áo cưới, vì sau này bị mất danh thiếp của người phụ trách đã đưa, cho nên sau cũng dần dần quên mất việc lấy ảnh.

Trái tim chua xót tựa như khắp núi đồi cỏ dại không ngừng lan tràn này nở.

Tôi hoảng sợ bỏ chạy, cửa ghi âm ghi hình trong cửa hàng chẳng biết lúc nào lại vang lên tiếng nhạc.

Anh có biết hay không,

Cảm giác nhớ nhung một người,

Như uống một dòng nước lạnh băng giá,

Đã phải rất lâu, rất lâu,

Từng giọt từng giọt lưu lại thành lệ tuôn tràn trong mắt em…

Anh có biết hay không,

Cảm giác cô đơn,

Em cô đơn vì nhớ ai.

Anh có biết hay không

Cảm giác đau khổ

Đau khổ khi muốn quên đi ai kia.

Anh có biết hay không

Cảm giác để quên đi một người,

Giống như mình đang phải ngắm nhìn một thứ rất đẹp nhưng rất mong manh, đang dần mất đi,

Để rồi tự mình sẽ phải dặn lòng mình, rằng

Hãy can đảm mà đối diện với chính điều đó.

Anh có biết hay không,

Cảm giác cô đơn,

Em cô đơn vì nhớ ai.

Anh có biết hay không

Cảm giác đau khổ

Đau khổ khi muốn quên đi ai kia. [1]

Tiếng hát của Vu Khải Hiền tang thương, trầm đục, ngân dài như bị dồn nén sâu tận đáy lòng.

Trong vô thức, tôi đã khóc.

Nước mắt nóng thấm ướt những kỉ niệm của tình yêu, nhắm mắt lại, cho rằng tôi có thể quên, nhưng khi nước mắt chạy xuống, mới biết không lừa được chính mình …

Về nhà, tôi lục tung mọi thứ lên tìm.

Trong ngăn kéo bàn làm việc phía dưới, lấy ra một chiếc hộp đựng vòng nhẫn. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve, thứ chất lỏng ấm áp trong vành mắt không ngừng tuôn rơi, rất lâu tôi mới nhận ra nó, cố gắng lau đi nước mắt. Đây là món quà biểu tượng cho lời hứa hẹn cả cuộc đời, nhưng hiện giờ, người đã ra đi, tôi còn giữ nó làm gì.

Trong ngăn kéo thứ hai, giấu một gói bọc nhung đỏ, bên trong là miếng trang sức ngọc thạch nhỏ. Trên ngọc thạch có một mẫu hình ngọc bích, trong lòng hai đầu phân biệt khắc chữ Tử và chữ Huy, đây đồ vật quý giá hôm mồng một tháng năm năm nay chúng tôi đến miếu Thành Hoàng, giá tiền không đắt, dùng sợi tơ hồng xuyên vào, mỗi người một miếng, dùng làm bùa hộ mệnh, cũng có thể làm vòng cổ tình nhân, lúc ấy còn đùa nói tương lai có thể làm như đồ vật gia truyền truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Tôi cắn chặt môi dưới, đem nó cùng cất vào hộp đựng vòng nhẫn.

……

Cuối cùng, tôi nghĩ, mở vỏ điện thoại di động, bỏ SIM, nhẫn tâm tàn nhẫn, cả điện thoại di dộng này cũng không cần, muốn ném hết ném hết mọi thứ triệt để, muốn quên hết quên hết một người triệt để.

Tôi lại mở ngăn kéo dưới cùng, lấy ra một con heo đựng đồ nhỏ, lắc lắc, nặng trình trịch, đổ ra đếm, cả tiền xu và tiền giấy, cũng không phải số lượng ít, đây là số tiền tôi tích góp gần một năm tiêu vặt, chỉ vì sinh nhật anh sang năm, muốn mua tặng anh một món quà. Tôi muốn tặng anh một món quà thật tốt, định đến cửa hàng quần áo chọn cho anh một bộ âu phục phù hợp, như vậy, mỗi lúc anh đi làm, anh luôn luôn nghĩ đến tôi. Bây giờ, cũng không dùng đến. Lấy tiền mua chiếc điện thoại mới, con heo này cũng không cần nữa.

Tôi mang ra ngoài một túi xách lớn, mẹ đuổi theo, “Đi đâu đấy ?”.

Tôi giơ giơ túi giấy trong tay, “Ném rác”.

Bà hồ nghi với tay xem xét, tôi ngăn lại, “Một vài thứ không dùng đến thôi”.

Bà lau tay lên tạp dề, nhìn chằm chằm túi to, xem kĩ rồi mới không tình nguyện để tôi ra cửa.

Sau bữa cơm tối, tôi trốn vào thư phòng lên mạng.

*

Trên QQ không khí ảm đạm, thậm chí đến một người bạn tốt cũng không online.

Theo hướng dẫn của Uông Nhiên và Hướng Huy, công cụ chat QQ cho cả thế hệ sinh viên tán gẫu này đối với tôi không còn xa lạ, một dạo còn rất si mê. Hiện giờ, sau khi sử dụng thông thạo, càng như cá gặp nước, có nhiều bạn trung học sau khi tốt nghiệp mất liên lạc, nay nhờ mạng lưới thế giới ảo này đã có được liên hệ, ngày thường mọi người đều bận rộn mọi chuyện, đến cuối tuần, nháy một dòng online, kêu một lần, đã có hàng loạt đáp ứng, cảm giác đó, thật sự rất tốt.

Tôi phờ phạc mở trang chủ Sina, tùy ý xem tin tức trong và ngoài nước.

Tin tức mới nhất là thông tin buổi lễ kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập của trường đại học Middlesex, nước Anh, khóe mắt lườm, miệng nghiến răng nghiến lợi đóng websise, có rất nhiều quốc gia trên thế giới này, tôi việc gì phải chú ý đến nơi đó.

Đúng lúc này, trên QQ tải lên tin tức, có nick gửi yêu cầu kết bạn.

Trên bảng xác minh thông tin có ghi : bạn cùng trường của bạn.

Tôi đột nhiên tỉnh táo tinh thần, sau khi kích chuột xác nhận, lập tức thẩm tra tư liệu đối phương, biệt danh : Phong, giới tính : Nam, tất cả ô khác đều để trống.

“Bạn là ?”. Tôi thăm dò hỏi.

Đợi rất lâu không có người trả lời.

Lại nhìn kĩ, avatar của đối phương đã tối lại.

Tôi rủa thầm trong lòng, làm cái gì vậy, thêm bạn mình rồi lại logout.

Chạy vào Nine Towns xem một vài bài viết, dưới cây đa chọn vài câu truyện ma nổi tiếng xem, không bao lâu, QQ của Uông Nhiên online.

Ngữ khí cô cực kì thận trọng, “Diệp Tử, cậu … vẫn ổn chứ ?”.

“Tớ à ? Rất tốt, ăn được, ngủ được, vẫn như trước không có gì bất đồng”. Tôi suy nghĩ một chút, lại thêm một câu, “Không đúng, còn khẩu vị càng tốt”. Như vừa nãy tôi còn tiêu diệt nhanh hai bát cơm, chẳng lẽ thực sự có thể biến đau buồn thành thèm ăn sao ?

“Khụ khụ”. Cô nàng lười biếng, chỉ nhắn lại hai chữ.

Tôi không muốn lại dây dưa đến chủ đề này, làm bộ như tình cờ hỏi, “Cậu và Tiêu đại hiệp gần đây không có chuyện gì chứ ?”.

Câu trả lời chỉ là một cái icons cười tươi tắn.

Hai người này, từ khi biết đến nay, đối đầu to nhỏ mỗi ngày có, đại chiến thì cứ ba sáu chín, đỉnh điểm chuyện cãi nhau của bọn họ thì cũng long trời lở đất, tôi và Uông Nhiên quen biết đã nhiều năm, cô ấy không phải là người muốn làm gì thì làm lấy, Tiêu Hách cũng không phải loại người không biết phân rõ phải trái, cũng không biết vì sao, bọn họ cứ như kiếp trước là oan gia, đến lúc yêu lại như muốn đào tâm đào phổi nhau, chỉ hận thời điểm này không thể giết được đối phương.

Rõ ràng là một đôi trời đất tạo nên. Bàng quan giả tỉnh, đương cuộc giả mê, [2] nhưng, có lẽ họ cũng vui vẻ bên trong tuy miệng vẫn không hề yên lặng.

Tôi thong thả đánh chữ : « Nhiên Nhiên, phải biết trân trọng tất cả hiện tại ». Giờ tôi đã biến thành như vậy, không hy vọng cô ấy chịu đau buồn như tôi.

“Được”. Cô ấy lại trả lời rất ngắn gọn, không nói lại một câu gì.

Có cảm giác hôm nay cô ấy có rất nhiều tâm sự, rốt cuộc là vì cái gì, tôi lại không hỏi kĩ, nhưng tám chín trên mười phần cũng không thoát được chuyện liên quan đến Tiêu Hách.

Nói chuyện với Uông Nhiên câu được câu không, sau lại có người gửi yêu cầu, lần này là cậu em họ học trên trung học sơ cấp của tôi. Một tân binh cấp bậc võng trùng, cho thấy cậu ta là tân binh, bởi vì cậu ta phải học lên mạng so với ta muộn.

Trước là vấn an cười đùa cợt nhả, sau mới đi vào vấn đề chính, “Chị, cho em hỏi một vấn đề”.

“Nói”. Tôi đáp đơn giản rõ ràng.

” mm có nghĩa gì ?”.

Tôi lung lung trả lời : “Là Ma Ma chứ còn cái gì”.

Cậu ta lại hỏi : “Vậy còn ppmm ?”.

Tôi không nghĩ nhiều, ” Pa Pa Ma Ma”.

“Xong”. Cậu ta đánh icons cười đắc ý.

“Còn chuyện gì không ?”. Tôi thuận miệng hỏi.

“Vừa có một người thêm em vào danh sách bạn bè, sau đó nó hỏi em PPMM là gì ? Em theo lời giải thích của chị thì nó bảo không phải, nó lại hỏi MM là gì ? Em cũng nói thế nhưng không phải. Tiếp theo nó gọi em là Ba Ba”.

Lúc đầu tôi hơi ngẩn ra, sau hai giây mới bất cười thành tiếng, lần này thực là toi, may mắn, may mắn em họ không có phát giác.

Tôi cười ra nước mắt, sau trận cười đó, trong lòng lại cảm thấy cô đơn trống rỗng. Sau trận cười say sưa nồng nhiệt, lại càng thêm vài phần cô đơn, như vậy có phải bị thần linh nguyền rủa, cuộc đời này vạn kiếp bất phục.

Avatar QQ của Hướng Huy vẫn xám ngắt như trước, tôi thầm mắng mình, chẳng lẽ còn chờ đợi anh bỗng nhiên online sao, dù cho anh có lên thì sao, chẳng lẽ chúng tôi còn có thể trở lại như trước ah? Không thể, Diệp Tử, mi đừng tự lừa mình dối người nữa.

Trước mắt, dường như dâng lên một lớp sương mờ, màn hình máy tình càng lúc càng mơ hồ.

Làm thế nào trong một thời gian ngắn nhất có thể quên một người ? Vừa mới gửi vào diễn đàn đã có bài đáp lại.

—– Vì sao nhất định muốn quên ? Để lại một chút hồi ức tốt đẹp không được hay sao ? Muốn trong lòng quên đi chính người mình yêu, là điều không thể !

—— Chỉ cần một giây để gặp một người, một phút để mà quen một người, một giờ để mà thích một người, một ngày để mà yêu một người, nhưng lại phải mất cả một đời để quên đi một người ! Yêu một người không khó, nhưng thực sự muốn quên một người lại là điều rất khó khăn.

—— Nếu như bạn muốn nhanh chóng quên một người trong khoảng thời gian ngắn nhất, vậy hãy làm theo cách mà tôi nói. Bây giờ, tìm một cây bút, một quyển vở, cẩn thận suy nghĩ vễ những khuyết điểm của anh ta rồi ghi chép lại, mỗi tối trước khi ngủ trong lòng mặc niệm trăm lần, cố gắng nhớ những sai lầm trước đây của anh ta, và cả những tội lỗi mà anh ta phạm phải đối với bạn, lúc nào nghĩ thêm lại bổ sung, cho đến khi không còn để mà nhớ nữa …

Tôi lấy bút ra, viết vài dòng chữ sau.

Thứ nhất, không đủ dịu dàng không đủ quan tâm không đủ cẩn thận không đủ đẹp trai không đủ ăn ý không có lời ngon tiếng ngọt không có cảm giác an toàn không có khiếu hài hước.

Thứ hai, có chuyện thì chôn sâu trong lòng, không tâm sự trao đổi, không thắng thắn thành khẩn, khiến mọi chuyện xảy ra cũng không hề có dấu hiệu, căn bản không nghiêm túc với tôi.

Thứ ba, đã biết rõ sẽ không có kết quả, tại sao lúc trước còn muốn tới trêu trọc tôi. Hứa hẹn dễ dàng, thực ra anh ta còn không hiểu rõ lần hứa hẹn đó vốn như thế nào.

Thứ tư, …

Viết viết viết, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, chảy xuôi xuống khóe miệng, mặn chát, chảy vào trong tim, tựa như miệng vết thương chưa khép lại bị sát muối, trong phút chốc đau đến tan vỡ nội tâm.

Trước giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy chúng tôi gặp nhau là một sai lầm, nhưng đôi khi tình yêu là như vậy, để hai con người gặp được nhau, họ phải vượt qua hàng ngàn dặm, bước qua bao đầm lầy, đấu tranh đến cùng được gặp nhau nhưng cuối cùng đổi lại chỉ là một lần mỹ lệ sát vai mà qua.

Trong lúc vô tri vô giác viết tiếp cả chuỗi dài phía dưới bài, có một giọt nước mắt khẽ rơi khiến nước mắt tôi lập tức đổ ào như vỡ đê.

Nếu như người đó đã cắm một cái rễ thật sâu trong lòng mình, nhổ anh ấy lên làm tim mi như bị khoét một mảnh, anh ấy hô hấp luôn duy trì cùng nhịp điệu với mạch đập của mi, cho nên ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn, như vậy bất luận dùng cách gì đi nữa, mi cũng không thể quên được anh ấy. Đó là thứ cảm giác, càng cố quên sẽ càng khắc cốt ghi tâm …

Tôi không có cách nào kiềm chế được mình, vừa khóc vừa xông ra cửa phòng, lao ngay đến tầng dưới để rác, mượn ánh trăng mờ nhạt như người điên liều mạng lục tung đống rác rưởi, khiến cho khắp mặt, đầu, cổ dơ bẩn, tìm mãi từ đầu đến cuối, cuối cùng đến lúc sắp tuyệt vọng mới tìm thấy cái túi giấy đã ném xuống hồi chiều.

Bất chấp bụi bẩn vương trên mặt và tay, tôi đổ hết mọi thứ trong túi xuống đất, vòng nhẫn, miếng trang sức, con heo đựng đồ, điện thoại di động … Đầy đủ không thiếu.

Tôi giữ chặt những đồ vật sở hữu vào ngực, ôm thật chặt, đến cuối nhịn không được đã nổ tung thành những tiếng khóc lớn.

Vạn vật đều có thể dứt bỏ, nhưng không thể quên những kí ức đã mãi khắc sâu.

Rất lâu, rất lâu về sau tôi mới hiểu rõ, muốn quên là phải nhổ triệt để trong lòng, chứ không chỉ là gốc rễ.

Từ từ đi về nhà, đem tất cả đồ vật trả lại chỗ cũ, ôm chiếc gối cuộn tròn một góc trên giường, nhẹ nhàng nói với chính mình: Mau ngủ đi, thức dậy mọi chuyện đều biến mất, dự báo thời tiết báo ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp, ngày mai tôi cũng tràn đầy hy vọng.

Bởi vì Hướng Huy từng nói, cuộc gặp mặt lần tiếp theo sẽ tốt hơn.

Tôi vẫn luôn tin tưởng.

Cuộc sống không dừng lại, cô đơn cũng không thôi, cô đơn cuộc sống tình yêu luôn quay vòng,

tiền đề của sự cô đơn hẳn là tình yêu gọi là mãi mãi.

Tôi cùng với cái bóng của mình đơn độc, nó nói nó muốn nhắn một lời cho tôi biết, nó nói rằng nó rất nhớ anh,

thì ra, tôi và cái bóng của mình, vẫn mãi nghĩ đến anh.

Uông Nhiên nói rằng : Cái gọi tình yêu chỉ như một cơn gió ngẫu nhiên, thổi nhẹ từ một bên, lưu lại một ít hồi ức.

Chu Xuân lại nói : Không có người nào đáng để cậu phải rơi lệ, còn người đáng để cậu phải rơi lệ thì đã không làm cậu phải rơi lệ.

Như Yên nói : Người với người gặp nhau tựa như sao băng, nháy mắt phát ra tình cảm thầm mến cho nhau, nhưng lại vội vàng âm thầm rời đi.

Tôi nói : Tình yêu giống như một đám mây nếu tự do trôi nổi mới mỹ lệ, cuối cùng tôi vẫn tin có lý do rất tốt đẹp lúc nói chia tay.

Uông Nhiên và Tiêu Hách như một đôi oan gia yêu nhau, tan tan hợp hợp nhiều lần, nhưng không ai rời xa được ai.

Chu Xuân và Viên Lang tuy ở hai nơi tách biệt, nhưng tình cảm không hề giảm theo năm tháng.

Như Yên, Chim to vẫn ầm ĩ, náo nhiệt như trước, có lúc như keo sơn gắn bó, có lúc lại như nước lửa bất dung, lúc tình cảm rồi lúc lại cãi nhau vặt vãnh.

Còn mối tình đầu của tôi là bản báo cáo đã không bệnh mà chết tại những ngày mùa thu này.

Lúc mới bắt đầu có lo lắng cũng chỉ là sâu cắn bình thường.

Bạn cùng phòng không ai dám nhắc đến cái tên Hướng Huy ở trước mặt tôi, thậm chí lúc nói đến tin tức biện luận của công trình học viện cũng rất cẩn thận dè dặt, sợ nhỡ lại chạm vào miệng vết thương chưa khép của tôi.

Hướng Huy cứ như một cơn gió thổi qua cuộc sống của tôi rồi biến mất không để lại chút dấu vết nào.

Có một số việc có thể để hoài nhớ, có một số việc lại chỉ muốn lãng quên, có một số việc lại không cam lòng, có một số việc không có khả năng làm gì, có thể rửa sạch bộ nhớ, ngoài nước mắt ra, chỉ có thể là thời gian, lấy thời gian để tình cảm dần trôi đi, thời gian càng dài, xung đột càng nhạt, dường như không ngừng pha loãng như trà.

Có lẽ khi thời gian dần trôi đi, tôi sẽ không ngần ngại quên tôi đã từng yêu một người, quên đi tình cảm dịu dàng của anh, quên đi anh đã từng vì tôi làm mọi chuyện. Có lẽ tình yêu sẽ bại trước năm tháng, tình yêu đã làm tôi quên đi thời gian, sau đó thời gian lại khiến tôi quên đi tình yêu.

Tôi cho rằng bản thân tôi thực sự có thể quên được anh, cho đến ngày hôm đó.

Cuối tuần hẹn với Chu Xuân cùng đi dạo phố, chờ khi tôi đến thời điểm đã hẹn, lại bị cô nàng cho leo cây.

Tôi cứ vậy đi lại không có mục đích, đợi đến khi tôi ý thức được, đã đi vào đường hầm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào con phố dừng trước Hương Cảng.

Một bức poster to lớn bất ngờ đập vào tầm mắt không phòng ngự.

Ở giữa có một người con gái mái tóc dài qua vai, miệng nở nụ cười giản dị, lẳng lặng chăm chú nhìn người con trai bên cạnh cười rực rỡ, hai người ánh mắt hòa vào nhau cùng một nơi, đáy mắt tràn đầy tình cảm ngọt ngào.

Đó là thời thanh xuân còn đó, khuôn mặt tươi tắn vô tư vô lo.

Đó là cái ngọt ngào, đủ khiến bao người đố kỵ với tình cảm dành cho nhau.

Tôi vẫn nhớ rõ tấm hình này, là ngày hôm đó tôi và Hướng Huy chụp miễn phí tại văn phòng làm việc áo cưới, vì sau này bị mất danh thiếp của người phụ trách đã đưa, cho nên sau cũng dần dần quên mất việc lấy ảnh.

Trái tim chua xót tựa như khắp núi đồi cỏ dại không ngừng lan tràn này nở.

Tôi hoảng sợ bỏ chạy, cửa ghi âm ghi hình trong cửa hàng chẳng biết lúc nào lại vang lên tiếng nhạc.

Anh có biết hay không,

Cảm giác nhớ nhung một người,

Như uống một dòng nước lạnh băng giá,

Đã phải rất lâu, rất lâu,

Từng giọt từng giọt lưu lại thành lệ tuôn tràn trong mắt em…

Anh có biết hay không,

Cảm giác cô đơn,

Em cô đơn vì nhớ ai.

Anh có biết hay không

Cảm giác đau khổ

Đau khổ khi muốn quên đi ai kia.

Anh có biết hay không

Cảm giác để quên đi một người,

Giống như mình đang phải ngắm nhìn một thứ rất đẹp nhưng rất mong manh, đang dần mất đi,

Để rồi tự mình sẽ phải dặn lòng mình, rằng

Hãy can đảm mà đối diện với chính điều đó.

Anh có biết hay không,

Cảm giác cô đơn,

Em cô đơn vì nhớ ai.

Anh có biết hay không

Cảm giác đau khổ

Đau khổ khi muốn quên đi ai kia. [1]

Tiếng hát của Vu Khải Hiền tang thương, trầm đục, ngân dài như bị dồn nén sâu tận đáy lòng.

Trong vô thức, tôi đã khóc.

Nước mắt nóng thấm ướt những kỉ niệm của tình yêu, nhắm mắt lại, cho rằng tôi có thể quên, nhưng khi nước mắt chạy xuống, mới biết không lừa được chính mình …

Về nhà, tôi lục tung mọi thứ lên tìm.

Trong ngăn kéo bàn làm việc phía dưới, lấy ra một chiếc hộp đựng vòng nhẫn. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve, thứ chất lỏng ấm áp trong vành mắt không ngừng tuôn rơi, rất lâu tôi mới nhận ra nó, cố gắng lau đi nước mắt. Đây là món quà biểu tượng cho lời hứa hẹn cả cuộc đời, nhưng hiện giờ, người đã ra đi, tôi còn giữ nó làm gì.

Trong ngăn kéo thứ hai, giấu một gói bọc nhung đỏ, bên trong là miếng trang sức ngọc thạch nhỏ. Trên ngọc thạch có một mẫu hình ngọc bích, trong lòng hai đầu phân biệt khắc chữ Tử và chữ Huy, đây đồ vật quý giá hôm mồng một tháng năm năm nay chúng tôi đến miếu Thành Hoàng, giá tiền không đắt, dùng sợi tơ hồng xuyên vào, mỗi người một miếng, dùng làm bùa hộ mệnh, cũng có thể làm vòng cổ tình nhân, lúc ấy còn đùa nói tương lai có thể làm như đồ vật gia truyền truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Tôi cắn chặt môi dưới, đem nó cùng cất vào hộp đựng vòng nhẫn.

……

Cuối cùng, tôi nghĩ, mở vỏ điện thoại di động, bỏ SIM, nhẫn tâm tàn nhẫn, cả điện thoại di dộng này cũng không cần, muốn ném hết ném hết mọi thứ triệt để, muốn quên hết quên hết một người triệt để.

Tôi lại mở ngăn kéo dưới cùng, lấy ra một con heo đựng đồ nhỏ, lắc lắc, nặng trình trịch, đổ ra đếm, cả tiền xu và tiền giấy, cũng không phải số lượng ít, đây là số tiền tôi tích góp gần một năm tiêu vặt, chỉ vì sinh nhật anh sang năm, muốn mua tặng anh một món quà. Tôi muốn tặng anh một món quà thật tốt, định đến cửa hàng quần áo chọn cho anh một bộ âu phục phù hợp, như vậy, mỗi lúc anh đi làm, anh luôn luôn nghĩ đến tôi. Bây giờ, cũng không dùng đến. Lấy tiền mua chiếc điện thoại mới, con heo này cũng không cần nữa.

Tôi mang ra ngoài một túi xách lớn, mẹ đuổi theo, “Đi đâu đấy ?”.

Tôi giơ giơ túi giấy trong tay, “Ném rác”.

Bà hồ nghi với tay xem xét, tôi ngăn lại, “Một vài thứ không dùng đến thôi”.

Bà lau tay lên tạp dề, nhìn chằm chằm túi to, xem kĩ rồi mới không tình nguyện để tôi ra cửa.

Sau bữa cơm tối, tôi trốn vào thư phòng lên mạng.

*

Trên QQ không khí ảm đạm, thậm chí đến một người bạn tốt cũng không online.

Theo hướng dẫn của Uông Nhiên và Hướng Huy, công cụ chat QQ cho cả thế hệ sinh viên tán gẫu này đối với tôi không còn xa lạ, một dạo còn rất si mê. Hiện giờ, sau khi sử dụng thông thạo, càng như cá gặp nước, có nhiều bạn trung học sau khi tốt nghiệp mất liên lạc, nay nhờ mạng lưới thế giới ảo này đã có được liên hệ, ngày thường mọi người đều bận rộn mọi chuyện, đến cuối tuần, nháy một dòng online, kêu một lần, đã có hàng loạt đáp ứng, cảm giác đó, thật sự rất tốt.

Tôi phờ phạc mở trang chủ Sina, tùy ý xem tin tức trong và ngoài nước.

Tin tức mới nhất là thông tin buổi lễ kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập của trường đại học Middlesex, nước Anh, khóe mắt lườm, miệng nghiến răng nghiến lợi đóng websise, có rất nhiều quốc gia trên thế giới này, tôi việc gì phải chú ý đến nơi đó.

Đúng lúc này, trên QQ tải lên tin tức, có nick gửi yêu cầu kết bạn.

Trên bảng xác minh thông tin có ghi : bạn cùng trường của bạn.

Tôi đột nhiên tỉnh táo tinh thần, sau khi kích chuột xác nhận, lập tức thẩm tra tư liệu đối phương, biệt danh : Phong, giới tính : Nam, tất cả ô khác đều để trống.

“Bạn là ?”. Tôi thăm dò hỏi.

Đợi rất lâu không có người trả lời.

Lại nhìn kĩ, avatar của đối phương đã tối lại.

Tôi rủa thầm trong lòng, làm cái gì vậy, thêm bạn mình rồi lại logout.

Chạy vào Nine Towns xem một vài bài viết, dưới cây đa chọn vài câu truyện ma nổi tiếng xem, không bao lâu, QQ của Uông Nhiên online.

Ngữ khí cô cực kì thận trọng, “Diệp Tử, cậu … vẫn ổn chứ ?”.

“Tớ à ? Rất tốt, ăn được, ngủ được, vẫn như trước không có gì bất đồng”. Tôi suy nghĩ một chút, lại thêm một câu, “Không đúng, còn khẩu vị càng tốt”. Như vừa nãy tôi còn tiêu diệt nhanh hai bát cơm, chẳng lẽ thực sự có thể biến đau buồn thành thèm ăn sao ?

“Khụ khụ”. Cô nàng lười biếng, chỉ nhắn lại hai chữ.

Tôi không muốn lại dây dưa đến chủ đề này, làm bộ như tình cờ hỏi, “Cậu và Tiêu đại hiệp gần đây không có chuyện gì chứ ?”.

Câu trả lời chỉ là một cái icons cười tươi tắn.

Hai người này, từ khi biết đến nay, đối đầu to nhỏ mỗi ngày có, đại chiến thì cứ ba sáu chín, đỉnh điểm chuyện cãi nhau của bọn họ thì cũng long trời lở đất, tôi và Uông Nhiên quen biết đã nhiều năm, cô ấy không phải là người muốn làm gì thì làm lấy, Tiêu Hách cũng không phải loại người không biết phân rõ phải trái, cũng không biết vì sao, bọn họ cứ như kiếp trước là oan gia, đến lúc yêu lại như muốn đào tâm đào phổi nhau, chỉ hận thời điểm này không thể giết được đối phương.

Rõ ràng là một đôi trời đất tạo nên. Bàng quan giả tỉnh, đương cuộc giả mê, [2] nhưng, có lẽ họ cũng vui vẻ bên trong tuy miệng vẫn không hề yên lặng.

Tôi thong thả đánh chữ : « Nhiên Nhiên, phải biết trân trọng tất cả hiện tại ». Giờ tôi đã biến thành như vậy, không hy vọng cô ấy chịu đau buồn như tôi.

“Được”. Cô ấy lại trả lời rất ngắn gọn, không nói lại một câu gì.

Có cảm giác hôm nay cô ấy có rất nhiều tâm sự, rốt cuộc là vì cái gì, tôi lại không hỏi kĩ, nhưng tám chín trên mười phần cũng không thoát được chuyện liên quan đến Tiêu Hách.

Nói chuyện với Uông Nhiên câu được câu không, sau lại có người gửi yêu cầu, lần này là cậu em họ học trên trung học sơ cấp của tôi. Một tân binh cấp bậc võng trùng, cho thấy cậu ta là tân binh, bởi vì cậu ta phải học lên mạng so với ta muộn.

Trước là vấn an cười đùa cợt nhả, sau mới đi vào vấn đề chính, “Chị, cho em hỏi một vấn đề”.

“Nói”. Tôi đáp đơn giản rõ ràng.

” mm có nghĩa gì ?”.

Tôi lung lung trả lời : “Là Ma Ma chứ còn cái gì”.

Cậu ta lại hỏi : “Vậy còn ppmm ?”.

Tôi không nghĩ nhiều, ” Pa Pa Ma Ma”.

“Xong”. Cậu ta đánh icons cười đắc ý.

“Còn chuyện gì không ?”. Tôi thuận miệng hỏi.

“Vừa có một người thêm em vào danh sách bạn bè, sau đó nó hỏi em PPMM là gì ? Em theo lời giải thích của chị thì nó bảo không phải, nó lại hỏi MM là gì ? Em cũng nói thế nhưng không phải. Tiếp theo nó gọi em là Ba Ba”.

Lúc đầu tôi hơi ngẩn ra, sau hai giây mới bất cười thành tiếng, lần này thực là toi, may mắn, may mắn em họ không có phát giác.

Tôi cười ra nước mắt, sau trận cười đó, trong lòng lại cảm thấy cô đơn trống rỗng. Sau trận cười say sưa nồng nhiệt, lại càng thêm vài phần cô đơn, như vậy có phải bị thần linh nguyền rủa, cuộc đời này vạn kiếp bất phục.

Avatar QQ của Hướng Huy vẫn xám ngắt như trước, tôi thầm mắng mình, chẳng lẽ còn chờ đợi anh bỗng nhiên online sao, dù cho anh có lên thì sao, chẳng lẽ chúng tôi còn có thể trở lại như trước ah? Không thể, Diệp Tử, mi đừng tự lừa mình dối người nữa.

Trước mắt, dường như dâng lên một lớp sương mờ, màn hình máy tình càng lúc càng mơ hồ.

Làm thế nào trong một thời gian ngắn nhất có thể quên một người ? Vừa mới gửi vào diễn đàn đã có bài đáp lại.

—– Vì sao nhất định muốn quên ? Để lại một chút hồi ức tốt đẹp không được hay sao ? Muốn trong lòng quên đi chính người mình yêu, là điều không thể !

—— Chỉ cần một giây để gặp một người, một phút để mà quen một người, một giờ để mà thích một người, một ngày để mà yêu một người, nhưng lại phải mất cả một đời để quên đi một người ! Yêu một người không khó, nhưng thực sự muốn quên một người lại là điều rất khó khăn.

—— Nếu như bạn muốn nhanh chóng quên một người trong khoảng thời gian ngắn nhất, vậy hãy làm theo cách mà tôi nói. Bây giờ, tìm một cây bút, một quyển vở, cẩn thận suy nghĩ vễ những khuyết điểm của anh ta rồi ghi chép lại, mỗi tối trước khi ngủ trong lòng mặc niệm trăm lần, cố gắng nhớ những sai lầm trước đây của anh ta, và cả những tội lỗi mà anh ta phạm phải đối với bạn, lúc nào nghĩ thêm lại bổ sung, cho đến khi không còn để mà nhớ nữa …

Tôi lấy bút ra, viết vài dòng chữ sau.

Thứ nhất, không đủ dịu dàng không đủ quan tâm không đủ cẩn thận không đủ đẹp trai không đủ ăn ý không có lời ngon tiếng ngọt không có cảm giác an toàn không có khiếu hài hước.

Thứ hai, có chuyện thì chôn sâu trong lòng, không tâm sự trao đổi, không thắng thắn thành khẩn, khiến mọi chuyện xảy ra cũng không hề có dấu hiệu, căn bản không nghiêm túc với tôi.

Thứ ba, đã biết rõ sẽ không có kết quả, tại sao lúc trước còn muốn tới trêu trọc tôi. Hứa hẹn dễ dàng, thực ra anh ta còn không hiểu rõ lần hứa hẹn đó vốn như thế nào.

Thứ tư, …

Viết viết viết, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, chảy xuôi xuống khóe miệng, mặn chát, chảy vào trong tim, tựa như miệng vết thương chưa khép lại bị sát muối, trong phút chốc đau đến tan vỡ nội tâm.

Trước giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy chúng tôi gặp nhau là một sai lầm, nhưng đôi khi tình yêu là như vậy, để hai con người gặp được nhau, họ phải vượt qua hàng ngàn dặm, bước qua bao đầm lầy, đấu tranh đến cùng được gặp nhau nhưng cuối cùng đổi lại chỉ là một lần mỹ lệ sát vai mà qua.

Trong lúc vô tri vô giác viết tiếp cả chuỗi dài phía dưới bài, có một giọt nước mắt khẽ rơi khiến nước mắt tôi lập tức đổ ào như vỡ đê.

Nếu như người đó đã cắm một cái rễ thật sâu trong lòng mình, nhổ anh ấy lên làm tim mi như bị khoét một mảnh, anh ấy hô hấp luôn duy trì cùng nhịp điệu với mạch đập của mi, cho nên ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn, như vậy bất luận dùng cách gì đi nữa, mi cũng không thể quên được anh ấy. Đó là thứ cảm giác, càng cố quên sẽ càng khắc cốt ghi tâm …

Tôi không có cách nào kiềm chế được mình, vừa khóc vừa xông ra cửa phòng, lao ngay đến tầng dưới để rác, mượn ánh trăng mờ nhạt như người điên liều mạng lục tung đống rác rưởi, khiến cho khắp mặt, đầu, cổ dơ bẩn, tìm mãi từ đầu đến cuối, cuối cùng đến lúc sắp tuyệt vọng mới tìm thấy cái túi giấy đã ném xuống hồi chiều.

Bất chấp bụi bẩn vương trên mặt và tay, tôi đổ hết mọi thứ trong túi xuống đất, vòng nhẫn, miếng trang sức, con heo đựng đồ, điện thoại di động … Đầy đủ không thiếu.

Tôi giữ chặt những đồ vật sở hữu vào ngực, ôm thật chặt, đến cuối nhịn không được đã nổ tung thành những tiếng khóc lớn.

Vạn vật đều có thể dứt bỏ, nhưng không thể quên những kí ức đã mãi khắc sâu.

Rất lâu, rất lâu về sau tôi mới hiểu rõ, muốn quên là phải nhổ triệt để trong lòng, chứ không chỉ là gốc rễ.

Từ từ đi về nhà, đem tất cả đồ vật trả lại chỗ cũ, ôm chiếc gối cuộn tròn một góc trên giường, nhẹ nhàng nói với chính mình: Mau ngủ đi, thức dậy mọi chuyện đều biến mất, dự báo thời tiết báo ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp, ngày mai tôi cũng tràn đầy hy vọng.

Bởi vì Hướng Huy từng nói, cuộc gặp mặt lần tiếp theo sẽ tốt hơn.

Tôi vẫn luôn tin tưởng.

Bình luận